Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
– Con vẫn không thể nào tin tưởng ba.
Vũ giả trên sân khấu đã dừng, hôm nay xuất hiện quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ cho rằng đổi người khác có thể khôi phục bình thường, nào ngờ đâu Ninh Ngọc Nhân lại cứ lẩm bẩm tự nói chuyện một mình.
– Nếu ba không muốn bọn con tham gia nhảy điệu múa Na, ba cứ nói thẳng với chúng con là được. – Ninh Ngọc Nhân nói, – Nhưng ba lại không nói gì cả, mà ngược lại còn dẫn chúng con vào trong thôn.
Có thể nhìn thấy người đeo mặt nạ không chỉ một mình Ninh Ninh, mà Ninh Ngọc Nhân cũng có thể.
Ngày đầu tiên ba người họ đến thôn, chiếc xe bị hỏng trên đường và họ đang tranh cãi về việc nên quay lại hay đi tiếp thì Ninh Thanh xuất hiện, anh vốn có thể cảnh cáo nhắc nhở họ, hoặc là lúc họ đi theo thì anh nên quay lại kêu họ dừng lại, hãy rời khỏi thôn này…
Nhưng mà anh ngay cả một câu nhắc nhở cũng chưa nói.
Anh từng bước từng bước dẫn họ đi vào thôn.
– Ba rõ ràng muốn bọn con tham gia điệu múa Na, nhân tuyển là Ninh Ninh hay là con? – Ninh Ngọc Nhân lặng thinh một lát rồi tự đưa ra câu trả lời, – Là Ninh Ninh.
– Chị đang nói chuyện với ai thế? – Một vũ giả hỏi, những người khác tuy rằng không lên tiếng nhưng đều đang nhìn mọi nơi, hoảng sợ đến mức tứ chi cứng đờ, lông tơ dựng cả lên.
Không chỉ có họ mà những khán giả dưới sân khấu cũng đều bàn tán xôn xao, có người cố tình nói to, như thể điều này có thể đánh bay nỗi sợ hãi trong lòng họ.
Ninh Ngọc Nhân không trả lời câu hỏi của đối phương, cô ấy vẫn đang nhìn Ninh Thanh, nói:
– Về sau con có cơ hội thay thế Ninh Ninh, trưởng thôn đều đồng ý, nhưng ba không đồng ý…Lúc bọn con tìm được nó ở dưới giếng, bên cạnh nó là một chiếc mặt nạ của ba.
Lúc Ninh Ninh được tìm thấy thể lực đã tiêu hao quá mức, yếu ớt đến mức không thể mở mắt ra được, Ninh Ngọc Nhân vốn dĩ muốn lấy cái này làm lý do để mượn một chiếc xe đưa con gái đến bệnh viện trong huyện, nhưng bởi vì chiếc mặt nạ này mà con gái không thể đi đâu được.
Chiếc mặt nạ mất tích mấy chục năm, người Ninh gia mất tích mấy chục năm, người trong thôn sợ mất bất kỳ ai trong số họ.
Dẫu cho phải dùng thủ đoạn cưỡng chế thì cũng phải giữ họ lại.
– Đây là số mệnh. – Trưởng thôn thậm chí còn bào chữa cho hành vi của bản thân và những người khác, – Có một số người mệnh là do trời định, ví dụ như Ninh Ninh, khi chúng ta làm tế tổ, nó liền trở lại, mặt nạ mất lâu như thế, nó vừa về là tìm lại được, đây không phải mệnh thì là gì? Từ lúc nó sinh ra đã định sẵn phải về thôn làm Lâu chủ rồi.
– Đúng là nực cười. – Ninh Ngọc Nhân ôm chặt lấy Ninh Ninh, giống như một người mẹ ôm đứa con mới sinh mà không có sức phản kháng, – Con gái cháu hoài thai mười tháng sinh ra, cháu ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng nó trưởng thành, một câu “vận mệnh của nó đã như vậy” của ông là đòi cướp đi nó từ trong tay cháu…
– Buông ra!
– Không!
Người trong thôn xông lên giành kéo Ninh Ninh từ trong lòng cô ấy ra, sau đó nhốt cô ấy cùng với Thôi Hồng Mai vào gian gác mái.
Điện thoại di động bị lấy đi trên đường, tiếng nói của cô ấy không truyền ra ngoài được, tiếng nói bên ngoài cũng không truyền vào trong được, sống một ngày bằng một năm, cứ như thế cho đến khi cửa phòng cuối cùng được người ta mở ra, đứng ở cửa chính là trưởng thôn, nhưng làm cho cô ấy được thả ra sớm lại không phải là ông ta.
– Là Ninh Thanh có đúng không? – Một vũ giả nuốt khan, sợ sệt nói, – Cô…đang nói chuyện với Ninh Thanh phải không?
Người đó không nói gì còn đỡ, vừa nói xong thì số người trên sân khấu đã giảm đi một nửa, nửa người còn lại cũng lui về phía rìa sân khấu, tròng mắt dao động không chừng, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay thôi là họ sẽ nhảy xuống sân khấu mà bỏ chạy ngay.
– Ninh Ngọc Nhân, đừng có ở đó mà giả thần giả quỷ! – Trưởng thôn chống quải trượng xông đến, tức hộc máu nói, – Cho rằng ông không biết cháu đang làm gì à? Cháu đang diễn kịch!!!
Nói xong, ông ta múa may quải trượng đuổi theo đám vũ giả đã nhảy xuống sân khấu:
– Đi lên, tất cả đi lên! Bao tuổi rồi mà nhát chết như vậy! Nó là diễn viên, diễn kịch với nó dễ như ăn cháo, nơi này căn bản chẳng có Ninh Thanh gì, đều thành đám xương nát từ đời nào rồi…
Còn chưa nói hết, cằm ông ta bỗng nhiên tê rần.
– Ối! – Trưởng thôn đưa tay lên sờ, phát hiện mình rơi một nhóm râu, lại giống như buổi đêm ngày đó, trước mắt ông ta có một bàn tay vô hình buông ra, nhóm râu màu trắng rơi xuống mặt đất, trên mặt đất như trải một lớp tuyết.
Những thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường này có sức thuyết phục hơn bất kỳ lời nói nào. Lấy trưởng thôn làm trung tâm, chung quanh lập tức trống ra một vòng tròn lớn, tất cả mọi người như chim sợ cành cong nhìn ông ta.
Trưởng thôn túa mồ hôi lạnh cả lưng, ông ta từ từ ngẩng lên nhìn về phía Ninh Ngọc Nhân lại phát hiện Ninh Ngọc Nhân nhìn ra phía sau mình, nói:
– Ninh Ninh, con đều nghe thấy rõ rồi đúng không?
Cô ấy nói nhiều như vậy không phải để diễn kịch cho người trong thôn xem, cũng không phải để đe dọa trưởng thôn bắt ông ta phải cho ngừng tế tổ, cô ấy nói là để cho Ninh Ninh nghe, tránh cho Ninh Ninh chẳng hay biết gì.
– Người trong thôn đương nhiên không thể tin tưởng, nhưng ông ấy …- Ninh Ngọc Nhân nhìn Ninh Thanh, – Cũng không thể tin tưởng. Ông ấy là ông ngoại con, nhưng cũng là người đeo mặt nạ.
Ninh Thanh từ đầu đến cuối đều không phản bác cô ấy, giờ phút này cũng chỉ quay đầu lại cười với cô ấy, sau đó tiếp tục bước về phía Ninh Ninh.
– Dù là người thân của con, sau khi biến thành người đeo mặt nạ thì cũng sẽ trở nên không đáng tin. – Giọng của Ninh Ngọc Nhân đuổi theo sau, vừa chua xót vừa khó xử, – Ông ấy không nhất định muốn hại con, ông ấy chỉ cảm thấy làm như vậy là vì tốt cho con, nhưng có đôi khi kiểu “tốt” này con cũng không muốn…
Ninh Thanh dừng trước mặt Ninh Ninh.
– Xem đi, ông nói rồi mà. – Anh cúi nhìn cô, thở dài, – Bất kể ông có nói gì, làm gì thì nó đều nghi ngờ ông…Bởi vì ông là người đeo mặt nạ. Đây cũng là lý do mà ông không thể tìm nó, chỉ có thể tìm cháu.
Trong ngực Ninh Ninh còn ôm Văn Vũ, ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Thanh.
Lúc trước Ninh Thanh đã nói với cô rằng Ninh Ngọc Nhân sẽ có phản ứng này, cô còn không tin, dù là biến thành người đeo mặt nạ thì người thân vẫn là người thân, nào ai biết…
Nhưng cũng không thể trách Ninh Ngọc Nhân sẽ có loại suy nghĩ này.
Từ sau khi người trông cửa biến mất, người đeo mặt nạ chạy ra khỏi Rạp chiếu phim Nhân Sinh đều đã làm gì? Là theo dõi, trà trộn vào, giám thị, độc chiếm, đều là chuyện thường ngày, thậm chí còn giết người, liên lụy người mình yêu lo sợ hãi hùng thậm chí còn gặp cảnh lao tù, Văn Vũ còn chẳng phải bởi vì chuyện này mới tiến vào rạp chiếu phim để tìm kiếm đáp án đó sao?
Đúng như Ninh Ngọc Nhân đã nói, người đeo mặt nạ cũng không muốn hại người, người mà bọn họ theo dõi, giám thị, ý đồ độc chiếm thường thường là người thân yêu nhất của họ, chỉ bởi vì họ không nghĩ tới, hoặc là cố ý không thèm nghĩ, rằng đối phương có thể một lần nữa tiếp nhận họ hay không, có bận tâm ánh mắt của người khác hay không, có sẵn lòng sinh sống với nhóm người dị loại như họ hay không.
– Cháu đang nghĩ cái gì đó? – Ninh Thanh đột nhiên hỏi.
Phía sau, tiếng trống vang lên, vũ giả trên sân khấu đột nhiên nhảy dựng lên, giống như dã thú vọt từ sân khấu nhảy lên khán phòng, hét lớn.
Màn thứ ba, “Giết quỷ”.
Thôn được dựng lên, sinh hoạt càng ngày càng tốt, nhóm dân chạy nạn cưới vợ sinh con trên mảnh đất mới, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng tất cả điều này dường như không có liên quan đến người trong Diễn lâu.
Cũng không phải toàn bộ người đeo mặt nạ đều có thể tiếp thu hiện trạng, cũng không phải toàn bộ người đeo mặt nạ đều có thể không oán không hối hận, có người hối hận, có người muốn ra khỏi Diễn lâu để trở lại bên người thân yêu của mình.
– Cháu đang nghĩ…ông có điểm khác với những người đeo mặt nạ khác. – Ninh Ninh nhìn Ninh Thanh nói, – Những người đeo mặt nạ mà cháu biết, ý cháu là những người đeo mặt rạ đã chạy ra khỏi Rạp chiếu phim Nhân Sinh cuối cùng đều trở về bên người thân mà họ nhớ mong nhất…
Người đeo mặt nạ cũng không vô tư, Ninh Thanh cũng thừa nhận điểm này.
– Ở điểm này, ông cũng giống với những người đeo mặt nạ khác. – Anh cười nói, – Ông cũng có người muốn gặp.
– Người đó ở đâu ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Ở ngay chỗ này. – Ninh Thanh trả lời.
Trên khán đài, những người đeo mặt nạ tìm được người thân của mình, một người trong đó bắt lấy tay đối phương rất chặt, phía sau bỗng vươn tới một bàn tay, nắm lấy vai anh ta dùng hết sức đẩy ngã xuống đất.
Một chiếc mặt nạ không kết cấu trắng như tuyết.
Là người giết quỷ.
Trong tay người đó cầm một cái roi, quất mạnh lên trên người đeo mặt nạ, người đeo mặt nạ bị quất lăn lộn dưới đất nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà với tay nắm lấy mắt cá chân người thân của mình, ý muốn nhận được sự an ủi cùng thương xót của người đó.
Hành động này dường như làm người giết quỷ tức giận, gã thu lại cây roi đi tới, xốc mạnh mặt nạ đối phương lên. Giây phút nhìn thấy mặt trời, đối phương dùng hai tay che mặt lại, như là gương mặt dưới mười ngón tay đang bị ánh mặt trời thiêu nát, lặng lẽ r3n rỉ, đổ gục xuống dưới đất, run rẩy kịch liệt hai cái rồi bất động.
Người giết quỷ cầm mặt nạ đứng bên cạnh kẻ đó.
Gần đó, một đám người đeo mặt nạ cúi thấp thân thể, giống như từng u hồn xoay vờn quanh gã, hoặc khóc hoặc kêu, hoặc cầu xin hoặc là nguyền rủa.
– Ông ngoại đang đề cập đến ai ạ? – Ninh Ninh hỏi.
Ninh Thanh lắc đầu:
– Không còn thời gian nữa, cháu đã chuẩn bị tốt chưa?
Đằng sau người giết quỷ một bóng người lén lút chạy lên sân khấu, là người đàn ông sắm vai người tế thầnmkia, Ninh Ngọc Nhân bước lên đón gã, dịu dàng ôm gã vào ngực, sau một lát, cô ấy đẩy gã ra, lảo đảo lui về sau vài bước, nhìn thanh chủy chủ dính máu trong tay gã, lại cúi nhìn bụng đang chảy máu của mình.
– Nếu em không chết, cốt nhục chia lìa. – Người tế thần nói, – Cho nên anh giết em cũng chính là giết quỷ.
Giết quỷ – là quỷ ở trong lòng.
Là quỷ đã đưa người thân, bạn bè, chồng con của mọi người trong thôn vào Diễn lâu và không bao giờ thả họ ra nữa, đã trở thành một căn bệnh trong tim, ở trong lòng những người đeo mặt nạ.
Người giết quỷ xách theo một đống mặt nạ trở lại sân khấu kịch, ném mặt nạ xuống dưới đất, gã cúi xuống ôm lấy Ninh Ngọc Nhân, sau một lúc lâu nhặt thanh chủy thủ bên cạnh cô ấy lên:
– Anh xin lỗi, anh trúng kế, anh không nên rời khỏi em.
Nói xong, quay ngược lại thanh chủy thủ đâm vào mình, sau đó ngã xuống người cô ấy.
Giết quỷ – quỷ mạnh nhất.
Làm người trông cửa của Diễn lâu, là khắc tinh của toàn bộ người mang mặt nạ, có thể gi3t chết gã cũng chỉ có gã.
“Bốp”
“Bốp, bốp”
“Bốp, bốp, bốp”
Tiếng vỗ tay dần dần vang lên như sóng biển, một người từ trên khán đài đứng lên, nhìn hai người trên sân khấu với một đôi mắt đầy chờ mong, trong miệng lẩm bẩm:
– Xuất hiện đi, xuất hiện đi…
Tiếng vỗ tay vang lên một lúc lâu rồi cũng dần dần thưa thớt, nhìn sân khấu kịch trống không, nhìn Ninh Ngọc Nhân cùng người giết quỷ cùng đồng thời từ dưới đất đứng lên, mọi người nhìn nhau, cuối cùng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía trưởng thôn:
– Vì sao lại thế này! Vì sao không xuất hiện!!
Hết chương 155
Vũ giả trên sân khấu đã dừng, hôm nay xuất hiện quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ cho rằng đổi người khác có thể khôi phục bình thường, nào ngờ đâu Ninh Ngọc Nhân lại cứ lẩm bẩm tự nói chuyện một mình.
– Nếu ba không muốn bọn con tham gia nhảy điệu múa Na, ba cứ nói thẳng với chúng con là được. – Ninh Ngọc Nhân nói, – Nhưng ba lại không nói gì cả, mà ngược lại còn dẫn chúng con vào trong thôn.
Có thể nhìn thấy người đeo mặt nạ không chỉ một mình Ninh Ninh, mà Ninh Ngọc Nhân cũng có thể.
Ngày đầu tiên ba người họ đến thôn, chiếc xe bị hỏng trên đường và họ đang tranh cãi về việc nên quay lại hay đi tiếp thì Ninh Thanh xuất hiện, anh vốn có thể cảnh cáo nhắc nhở họ, hoặc là lúc họ đi theo thì anh nên quay lại kêu họ dừng lại, hãy rời khỏi thôn này…
Nhưng mà anh ngay cả một câu nhắc nhở cũng chưa nói.
Anh từng bước từng bước dẫn họ đi vào thôn.
– Ba rõ ràng muốn bọn con tham gia điệu múa Na, nhân tuyển là Ninh Ninh hay là con? – Ninh Ngọc Nhân lặng thinh một lát rồi tự đưa ra câu trả lời, – Là Ninh Ninh.
– Chị đang nói chuyện với ai thế? – Một vũ giả hỏi, những người khác tuy rằng không lên tiếng nhưng đều đang nhìn mọi nơi, hoảng sợ đến mức tứ chi cứng đờ, lông tơ dựng cả lên.
Không chỉ có họ mà những khán giả dưới sân khấu cũng đều bàn tán xôn xao, có người cố tình nói to, như thể điều này có thể đánh bay nỗi sợ hãi trong lòng họ.
Ninh Ngọc Nhân không trả lời câu hỏi của đối phương, cô ấy vẫn đang nhìn Ninh Thanh, nói:
– Về sau con có cơ hội thay thế Ninh Ninh, trưởng thôn đều đồng ý, nhưng ba không đồng ý…Lúc bọn con tìm được nó ở dưới giếng, bên cạnh nó là một chiếc mặt nạ của ba.
Lúc Ninh Ninh được tìm thấy thể lực đã tiêu hao quá mức, yếu ớt đến mức không thể mở mắt ra được, Ninh Ngọc Nhân vốn dĩ muốn lấy cái này làm lý do để mượn một chiếc xe đưa con gái đến bệnh viện trong huyện, nhưng bởi vì chiếc mặt nạ này mà con gái không thể đi đâu được.
Chiếc mặt nạ mất tích mấy chục năm, người Ninh gia mất tích mấy chục năm, người trong thôn sợ mất bất kỳ ai trong số họ.
Dẫu cho phải dùng thủ đoạn cưỡng chế thì cũng phải giữ họ lại.
– Đây là số mệnh. – Trưởng thôn thậm chí còn bào chữa cho hành vi của bản thân và những người khác, – Có một số người mệnh là do trời định, ví dụ như Ninh Ninh, khi chúng ta làm tế tổ, nó liền trở lại, mặt nạ mất lâu như thế, nó vừa về là tìm lại được, đây không phải mệnh thì là gì? Từ lúc nó sinh ra đã định sẵn phải về thôn làm Lâu chủ rồi.
– Đúng là nực cười. – Ninh Ngọc Nhân ôm chặt lấy Ninh Ninh, giống như một người mẹ ôm đứa con mới sinh mà không có sức phản kháng, – Con gái cháu hoài thai mười tháng sinh ra, cháu ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng nó trưởng thành, một câu “vận mệnh của nó đã như vậy” của ông là đòi cướp đi nó từ trong tay cháu…
– Buông ra!
– Không!
Người trong thôn xông lên giành kéo Ninh Ninh từ trong lòng cô ấy ra, sau đó nhốt cô ấy cùng với Thôi Hồng Mai vào gian gác mái.
Điện thoại di động bị lấy đi trên đường, tiếng nói của cô ấy không truyền ra ngoài được, tiếng nói bên ngoài cũng không truyền vào trong được, sống một ngày bằng một năm, cứ như thế cho đến khi cửa phòng cuối cùng được người ta mở ra, đứng ở cửa chính là trưởng thôn, nhưng làm cho cô ấy được thả ra sớm lại không phải là ông ta.
– Là Ninh Thanh có đúng không? – Một vũ giả nuốt khan, sợ sệt nói, – Cô…đang nói chuyện với Ninh Thanh phải không?
Người đó không nói gì còn đỡ, vừa nói xong thì số người trên sân khấu đã giảm đi một nửa, nửa người còn lại cũng lui về phía rìa sân khấu, tròng mắt dao động không chừng, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay thôi là họ sẽ nhảy xuống sân khấu mà bỏ chạy ngay.
– Ninh Ngọc Nhân, đừng có ở đó mà giả thần giả quỷ! – Trưởng thôn chống quải trượng xông đến, tức hộc máu nói, – Cho rằng ông không biết cháu đang làm gì à? Cháu đang diễn kịch!!!
Nói xong, ông ta múa may quải trượng đuổi theo đám vũ giả đã nhảy xuống sân khấu:
– Đi lên, tất cả đi lên! Bao tuổi rồi mà nhát chết như vậy! Nó là diễn viên, diễn kịch với nó dễ như ăn cháo, nơi này căn bản chẳng có Ninh Thanh gì, đều thành đám xương nát từ đời nào rồi…
Còn chưa nói hết, cằm ông ta bỗng nhiên tê rần.
– Ối! – Trưởng thôn đưa tay lên sờ, phát hiện mình rơi một nhóm râu, lại giống như buổi đêm ngày đó, trước mắt ông ta có một bàn tay vô hình buông ra, nhóm râu màu trắng rơi xuống mặt đất, trên mặt đất như trải một lớp tuyết.
Những thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường này có sức thuyết phục hơn bất kỳ lời nói nào. Lấy trưởng thôn làm trung tâm, chung quanh lập tức trống ra một vòng tròn lớn, tất cả mọi người như chim sợ cành cong nhìn ông ta.
Trưởng thôn túa mồ hôi lạnh cả lưng, ông ta từ từ ngẩng lên nhìn về phía Ninh Ngọc Nhân lại phát hiện Ninh Ngọc Nhân nhìn ra phía sau mình, nói:
– Ninh Ninh, con đều nghe thấy rõ rồi đúng không?
Cô ấy nói nhiều như vậy không phải để diễn kịch cho người trong thôn xem, cũng không phải để đe dọa trưởng thôn bắt ông ta phải cho ngừng tế tổ, cô ấy nói là để cho Ninh Ninh nghe, tránh cho Ninh Ninh chẳng hay biết gì.
– Người trong thôn đương nhiên không thể tin tưởng, nhưng ông ấy …- Ninh Ngọc Nhân nhìn Ninh Thanh, – Cũng không thể tin tưởng. Ông ấy là ông ngoại con, nhưng cũng là người đeo mặt nạ.
Ninh Thanh từ đầu đến cuối đều không phản bác cô ấy, giờ phút này cũng chỉ quay đầu lại cười với cô ấy, sau đó tiếp tục bước về phía Ninh Ninh.
– Dù là người thân của con, sau khi biến thành người đeo mặt nạ thì cũng sẽ trở nên không đáng tin. – Giọng của Ninh Ngọc Nhân đuổi theo sau, vừa chua xót vừa khó xử, – Ông ấy không nhất định muốn hại con, ông ấy chỉ cảm thấy làm như vậy là vì tốt cho con, nhưng có đôi khi kiểu “tốt” này con cũng không muốn…
Ninh Thanh dừng trước mặt Ninh Ninh.
– Xem đi, ông nói rồi mà. – Anh cúi nhìn cô, thở dài, – Bất kể ông có nói gì, làm gì thì nó đều nghi ngờ ông…Bởi vì ông là người đeo mặt nạ. Đây cũng là lý do mà ông không thể tìm nó, chỉ có thể tìm cháu.
Trong ngực Ninh Ninh còn ôm Văn Vũ, ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Thanh.
Lúc trước Ninh Thanh đã nói với cô rằng Ninh Ngọc Nhân sẽ có phản ứng này, cô còn không tin, dù là biến thành người đeo mặt nạ thì người thân vẫn là người thân, nào ai biết…
Nhưng cũng không thể trách Ninh Ngọc Nhân sẽ có loại suy nghĩ này.
Từ sau khi người trông cửa biến mất, người đeo mặt nạ chạy ra khỏi Rạp chiếu phim Nhân Sinh đều đã làm gì? Là theo dõi, trà trộn vào, giám thị, độc chiếm, đều là chuyện thường ngày, thậm chí còn giết người, liên lụy người mình yêu lo sợ hãi hùng thậm chí còn gặp cảnh lao tù, Văn Vũ còn chẳng phải bởi vì chuyện này mới tiến vào rạp chiếu phim để tìm kiếm đáp án đó sao?
Đúng như Ninh Ngọc Nhân đã nói, người đeo mặt nạ cũng không muốn hại người, người mà bọn họ theo dõi, giám thị, ý đồ độc chiếm thường thường là người thân yêu nhất của họ, chỉ bởi vì họ không nghĩ tới, hoặc là cố ý không thèm nghĩ, rằng đối phương có thể một lần nữa tiếp nhận họ hay không, có bận tâm ánh mắt của người khác hay không, có sẵn lòng sinh sống với nhóm người dị loại như họ hay không.
– Cháu đang nghĩ cái gì đó? – Ninh Thanh đột nhiên hỏi.
Phía sau, tiếng trống vang lên, vũ giả trên sân khấu đột nhiên nhảy dựng lên, giống như dã thú vọt từ sân khấu nhảy lên khán phòng, hét lớn.
Màn thứ ba, “Giết quỷ”.
Thôn được dựng lên, sinh hoạt càng ngày càng tốt, nhóm dân chạy nạn cưới vợ sinh con trên mảnh đất mới, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng tất cả điều này dường như không có liên quan đến người trong Diễn lâu.
Cũng không phải toàn bộ người đeo mặt nạ đều có thể tiếp thu hiện trạng, cũng không phải toàn bộ người đeo mặt nạ đều có thể không oán không hối hận, có người hối hận, có người muốn ra khỏi Diễn lâu để trở lại bên người thân yêu của mình.
– Cháu đang nghĩ…ông có điểm khác với những người đeo mặt nạ khác. – Ninh Ninh nhìn Ninh Thanh nói, – Những người đeo mặt nạ mà cháu biết, ý cháu là những người đeo mặt rạ đã chạy ra khỏi Rạp chiếu phim Nhân Sinh cuối cùng đều trở về bên người thân mà họ nhớ mong nhất…
Người đeo mặt nạ cũng không vô tư, Ninh Thanh cũng thừa nhận điểm này.
– Ở điểm này, ông cũng giống với những người đeo mặt nạ khác. – Anh cười nói, – Ông cũng có người muốn gặp.
– Người đó ở đâu ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Ở ngay chỗ này. – Ninh Thanh trả lời.
Trên khán đài, những người đeo mặt nạ tìm được người thân của mình, một người trong đó bắt lấy tay đối phương rất chặt, phía sau bỗng vươn tới một bàn tay, nắm lấy vai anh ta dùng hết sức đẩy ngã xuống đất.
Một chiếc mặt nạ không kết cấu trắng như tuyết.
Là người giết quỷ.
Trong tay người đó cầm một cái roi, quất mạnh lên trên người đeo mặt nạ, người đeo mặt nạ bị quất lăn lộn dưới đất nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà với tay nắm lấy mắt cá chân người thân của mình, ý muốn nhận được sự an ủi cùng thương xót của người đó.
Hành động này dường như làm người giết quỷ tức giận, gã thu lại cây roi đi tới, xốc mạnh mặt nạ đối phương lên. Giây phút nhìn thấy mặt trời, đối phương dùng hai tay che mặt lại, như là gương mặt dưới mười ngón tay đang bị ánh mặt trời thiêu nát, lặng lẽ r3n rỉ, đổ gục xuống dưới đất, run rẩy kịch liệt hai cái rồi bất động.
Người giết quỷ cầm mặt nạ đứng bên cạnh kẻ đó.
Gần đó, một đám người đeo mặt nạ cúi thấp thân thể, giống như từng u hồn xoay vờn quanh gã, hoặc khóc hoặc kêu, hoặc cầu xin hoặc là nguyền rủa.
– Ông ngoại đang đề cập đến ai ạ? – Ninh Ninh hỏi.
Ninh Thanh lắc đầu:
– Không còn thời gian nữa, cháu đã chuẩn bị tốt chưa?
Đằng sau người giết quỷ một bóng người lén lút chạy lên sân khấu, là người đàn ông sắm vai người tế thầnmkia, Ninh Ngọc Nhân bước lên đón gã, dịu dàng ôm gã vào ngực, sau một lát, cô ấy đẩy gã ra, lảo đảo lui về sau vài bước, nhìn thanh chủy chủ dính máu trong tay gã, lại cúi nhìn bụng đang chảy máu của mình.
– Nếu em không chết, cốt nhục chia lìa. – Người tế thần nói, – Cho nên anh giết em cũng chính là giết quỷ.
Giết quỷ – là quỷ ở trong lòng.
Là quỷ đã đưa người thân, bạn bè, chồng con của mọi người trong thôn vào Diễn lâu và không bao giờ thả họ ra nữa, đã trở thành một căn bệnh trong tim, ở trong lòng những người đeo mặt nạ.
Người giết quỷ xách theo một đống mặt nạ trở lại sân khấu kịch, ném mặt nạ xuống dưới đất, gã cúi xuống ôm lấy Ninh Ngọc Nhân, sau một lúc lâu nhặt thanh chủy thủ bên cạnh cô ấy lên:
– Anh xin lỗi, anh trúng kế, anh không nên rời khỏi em.
Nói xong, quay ngược lại thanh chủy thủ đâm vào mình, sau đó ngã xuống người cô ấy.
Giết quỷ – quỷ mạnh nhất.
Làm người trông cửa của Diễn lâu, là khắc tinh của toàn bộ người mang mặt nạ, có thể gi3t chết gã cũng chỉ có gã.
“Bốp”
“Bốp, bốp”
“Bốp, bốp, bốp”
Tiếng vỗ tay dần dần vang lên như sóng biển, một người từ trên khán đài đứng lên, nhìn hai người trên sân khấu với một đôi mắt đầy chờ mong, trong miệng lẩm bẩm:
– Xuất hiện đi, xuất hiện đi…
Tiếng vỗ tay vang lên một lúc lâu rồi cũng dần dần thưa thớt, nhìn sân khấu kịch trống không, nhìn Ninh Ngọc Nhân cùng người giết quỷ cùng đồng thời từ dưới đất đứng lên, mọi người nhìn nhau, cuối cùng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía trưởng thôn:
– Vì sao lại thế này! Vì sao không xuất hiện!!
Hết chương 155