Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151
Ngày thứ nhất, không có nước.
Ninh Ninh li3m đôi môi khô khốc, ngẩng lên nhìn một chút, bên ngoài miệng giếng tròn truyền tới tiếng ve.
– …Chúng ta đang ở đâu vậy em? – Một giọng nói cũng khô khốc vang lên.
Ninh Ninh cúi đầu, thấy Văn Vũ cuối cùng đã tỉnh, một tia nắng mặt trời chiếu vào miệng giếng, dừng ở trên gương mặt sưng tím của anh.
– Ở trong giếng ạ. – Ninh Ninh nói.
Văn Vũ một tay chống đất giãy giụa một chút nhưng lại không thể đứng lên được, lại ngã trở về như cũ, gối đầu lên trên đùi Ninh Ninh, nhắm mắt lại một chút mới mở mắt ra nhìn cô:
– Vì sao em không ra ngoài?
Ninh Ninh ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng hiểu ra, Văn Vũ không nhìn thấy anh trai áo xanh, cho nên trong mắt anh, Ninh Ninh không phải bị lừa rơi vào trong giếng mà là tự nguyện nhảy vào trong giếng.
Đang lúc Ninh Ninh suy nghĩ xem phải giải thích chuyện này thế nào thì Văn Vũ đột nhiên hỏi:
– Em có chuyện gì hối hận không?
Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này làm gì? Cô gật đầu.
– Từng có đối tượng yêu thầm chưa? – Văn Vũ hỏi tiếp.
Ninh Ninh do dự một chút vẫn gật đầu.
– Đương nhiên cũng có muốn quần áo muốn mua mà không được, muốn ăn món ăn ngon mà không được ăn đúng không? – Văn Vũ hơi mỉm cười, ánh nắng mặt trời dừng trên mặt anh tươi đẹp như thế, nhưng dù tươi đẹp thế nào cũng không bằng nụ cười của anh, – Cho nên em còn chán nản gì nữa? Phản lão hoàn đồng, biến thành mình khi còn thiếu niên, ý nghĩa rất nhiều chuyện có thể làm lại được, rất nhiều tiếc nuối có thể bù đắp, đây là một chuyện tốt.
– Em không chán nản. – Ninh Ninh nói, cô cũng không phải bởi vì lý do này mà rơi xuống giếng.
– Không có là tốt nhất. – Văn Vũ khó khăn nâng một cánh tay lên xoa đầu cô, – Nếu có thì hãy nhìn anh, tóc anh đã bạc hết, đã là một ông già rồi…
– Bùi Huyền mới là ông già, anh không phải. – Ninh Ninh quay đầu qua một bên, tránh tay của anh đi, – Đừng coi em là đứa trẻ.
Nhưng cô buồn bã phát hiện, so với anh…cô thật sự là một đứa trẻ.
Ngày thứ hai, không có thức ăn.
Ninh Ninh mở to mắt, hy vọng những chuyện xảy ra ngày hôm qua toàn bộ chỉ là ác mộng, sau đó đập vào mắt cô chính là một cái miệng giếng tròn, những tiếng kêu của con ve xuyên qua miệng giếng truyền đến.
Thì ra không phải là mơ.
Quay lại nhìn Văn Vũ, vết thương trên đầu anh đã đóng vảy, nhưng hơi thở càng ngày càng yếu đi….Yếu đến mức làm cho Ninh Ninh không kìm nén được thò mặt lại gần ngửi ngửi giống như con vật nhỏ, cho đến khi cảm nhận được hơi thở mỏng manh của anh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Không thể cứ tiếp tục như này được.
Ninh Ninh hắng cổ họng, ngửa mặt lên miệng giếng hô to:
– Cứu với!
Tiếng kêu cứu nhỏ như thế, còn nhỏ hơn cả con ve, nào có thể gọi được cứu viện đến được đây?
– Cứu với!
Ninh Ninh lại cố kêu to hơn, kết quả kéo động không phải giọng nói mà là dạ dày, cô ôm lấy bụng mình, cảm thấy ngực đã dán vào lưng, bởi quá đói khát, ngọn lửa trong dạ dày bùng phát đến khó chịu, nó không thể chịu bất kỳ mức tiêu thụ năng lượng nào.
– Cứu với! Cứu với, cứu với…A. – Ninh Ninh gục đầu xuống, r3n rỉ, – Em đói quá…
Bộp một tiếng.
Có thứ gì đó rơi trên cần cổ lộ ra ngoài của Ninh Ninh.
Ninh Ninh theo phản xạ sờ tay vào, sau đó…
– Á a a a!!!
Tiếng hét của Ninh Ninh vang vọng khắp giếng.
Ninh Ninh nhảy cẫng lên như điên, dùng hai tay vỗ bùm bụp vào người mình nhưng mà lại không dám vỗ vào sau cổ, bởi vì…có một con sâu ở đó.
– Em lại đây. – Một giọng nói bất lực vang lên.
Ninh Ninh quay đầu lại, thấy Văn Vũ đã tỉnh thì vội vàng áp sát gáy mình lại gần anh, miệng thì nức nở:
– Mau lấy ra giúp em với! A!! Em cảm thấy hình như nó bò vào trong áo em rồi í.
Văn Vũ đưa tay nhấc con sâu đi.
Ninh Ninh tức khắc nhảy ra thật xa, dựa sát lưng vào vách giếng, hai mắt nhìn chòng chọc vào con sâu toàn thân xanh lét ở trong tay Văn Vũ, nó ngọ nguậy không ngừng, nơi cổ bị nó bò qua nổi lên một tầng da gà.
– Anh còn không mau vứt nó đi. – Ninh Ninh cau mặt nói.
– Vì sao phải vứt? – Văn Vũ lại cười, nhìn con sâu nói, – Dinh dưỡng phong phú, hàm lượng protein rất cao, đây chính là bữa sáng của chúng ta đấy.
– Bữa sáng á?
Văn Vũ nhìn nhìn đỉnh đầu, Ninh Ninh nhìn theo ánh mắt của anh, giống như hai con ếch trong giếng, cũng chỉ có thể nhìn thấy thế giới hình dạng đầu giếng.
– Trước khi người trong thôn tìm được chúng ta thì chúng ta nhất định phải sống sót đã. – Văn Vũ thu ánh mắt về, nghiêm túc nói với Ninh Ninh, – Con người muốn tồn tại thì nhất định phải ăn.
Nói xong, anh đưa con sâu cho Ninh Ninh.
Đáy giếng nhỏ hẹp, Ninh Ninh dịch đến đâu thì tay anh chuyển qua đến đó, Ninh Ninh dần dần mặt tái mét, bả vai run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng, như là tay Văn Vũ đang cầm không phải con sâu mà là một khẩu súng.
– Anh ăn đi. – Giọng cô run lên, cuối cùng giãy giụa nói, – Em không thấy đói.
Văn Vũ nhìn cô, lại nhìn con sâu, do dự một chút hạ quyết tâm cắn một nửa.
– Được rồi. – Nuốt ực một cái xong, sắc mặt Văn Vũ nhăn nhó đưa một nửa lại cho Ninh Ninh, – Đến lượt em, cố gắng lên.
– Thần thiếp không làm được ạ. – Ninh Ninh nhìn nửa cái thi thể tươi rói trong tay anh, bật khóc, tuyệt vọng co mình dựa vào thành giếng, ước gì có thể lập tức biến thành một bức bích họa.
Nhưng như đã nói lúc nãy đáy giếng không rộng như vậy.
Văn Vũ nghẹn cả người, đang nằm mà cũng nhào qua, Ninh Ninh trốn cũng không có nơi để trốn bị anh đè x uống ép ăn nửa con sâu.
– Ưm…hu hu….- Ninh Ninh xanh cả mặt, cảm thấy mình sắp nôn ra rồi.
– Không được nôn. – Văn Vũ dùng tay che miệng cô lại, – Nuốt vào cho anh, dù thế nào cũng phải sống sót.
Anh tốt nhất để cho em chết đi thì hơn.
Ngày thứ ba, mưa to.
Ninh Ninh lẩm bẩm:
- …Lần này phải chết thật rồi.
Ban đầu cô cho rằng ngày hôm qua là ngay tồi tệ nhất trong cuộc đời của cô, nhưng cô sai rồi, ngày hôm nay mới phải.
Có vài tiếng sấm ầm vang trên đỉnh đầu, cô ngẩng lên nhìn, trên đỉnh đâu mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, không tới một chốc, nước mưa trắng xoá giống như thác nước từ trên trời trút xuống vào miệng giếng.
Ninh Ninh run bần bật cả người ở trong mưa.
Cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, có lấp đầy giếng không? Dù là không lấp đầy thì để kéo dài cũng sẽ bị hạ nhiệt độ, sẽ bị ốm…
– Ha ha.
Ninh Ninh chậm rãi nhìn xuống, khẽ gắt:
– Anh điên rồi à, lúc này mà còn cười được.
Cô biết thái độ của mình không tốt, cô cũng không muốn dùng thái độ này đối xử với Văn Vũ, nhưng mà cô đã liên tiếp gặp ác mộng về con sâu xanh ngắt kia rồi..
– Đây chính là ông trời ban cho. – Văn Vũ đưa hai tay ra đằng trước hứng nước mưa, nước mưa trong vắt rơi vào lòng bàn tay, anh bưng chỗ nước kia đưa đến bên miệng Ninh Ninh, – Em uống đi.
- …
Ninh Ninh nhìn anh, mưa rơi tầm tã làm cô không mở mắt ra được.
– Lần sau không biết khi nào trời mới mưa tiếp. – Văn Vũ dịu dàng nói, – Nếu em đã không chịu ăn sâu thì nên uống nhiều nước vào.
Ninh Ninh ban đầu lo lắng sợ hãi, cho đến khi được anh nhắc nhở, cơn khát khô do hai ngày không có nước uống bỗng trào lên cổ họng, cô li3m li3m đôi môi khô khốc sau đó uống nước ở lòng bàn tay Văn Vũ.
Uống nước xong rồi, Văn Vũ lại tiếp tục đưa tay ra hứng nước, lại tiếp tục cho cô uống.
– Anh cũng uống chút đi. – Ninh Ninh chợt nói, sau đó cũng đưa hai tay ra hứng nước, cũng hứng được nước trong lòng bàn tay đưa đến bên môi Văn Vũ.
Anh cười, không cự tuyệt, cúi đầu uống nước trong lòng bàn tay cô.
Ngày thứ tư, Văn Vũ đổ bệnh.
– Hu hu hu…- Ninh Ninh ôm Văn Vũ khóc nức nở.
Văn Vũ ho hai tiếng, mất tự nhiên mặt đỏ lên:
– Em đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề gì đâu.
– Em biết. – Ninh Ninh khóc nghẹn nói, – Nhưng mà ngoài khóc ra thì em chẳng biết làm gì cả.
Cô đã thử cố gắng leo bằng tay không, trèo lên chưa được một mét đã ngã xuống dưới. Cô cố gắng kêu cứu nhưng đáp lại cô vẫn là tiếng kêu của con ve, cô cũng thử cầu nguyện, từ Phật tổ Tam Thanh mẹ tổ đến Phi Thiên Ý Diện Italy, nhưng mà không một vị thần nào hiển linh. Khi mà một người không thể làm gì, cô còn có thể làm gì? Cô chỉ có thể khóc, hận người đã hại họ rơi xuống đây, hận mình chẳng làm được gì cả.
– Thế nào rồi? – Một giọng nói mang theo ý cười từ trên đỉnh đầu vang lên, Ninh Ninh ngẩng đầu lên, nơi miệng giếng chỉ có thể nhìn thấy bầu trời xuất hiện anh trai áo xanh mang mặt nạ, anh ta cúi xuống cười với cô:
– Em gái đã nghĩ kỹ chưa? Muốn anh kéo em gái lên không?
– Anh nhanh kéo em lên! – Ninh Ninh với hai tay với anh ta, ý bảo anh ta nghĩ cách kéo mình lên, trong lòng hạ quyết tâm, sau khi đi lên cô mới mặc kệ hy sinh hay không hy sinh, Lâu chủ hay không Lâu chủ, ngay lập tức sẽ gọi người đến cứu Văn Vũ tiện thể tẩn cho anh ta một trận cho hả giận!
– Làm xong chuyện thì muốn gì cũng được. – Anh trai áo xanh nhìn Văn Vũ, – Chờ cậu ta chết rồi thì anh sẽ kéo em lên
– Nơi này không ăn không uống, anh ấy sẽ chết, em cũng sẽ chết!
– Không đâu không đâu. – Anh trai áo xanh trấn an, – Cậu ta bệnh nặng như thế, nếu em mặc kệ thì cậu ta sẽ chết nhanh thôi.
– …Nhưng em…- Ninh Ninh quay lại nhìn Văn Vũ, lẩm bẩm, – Em làm sao mà bỏ mặc anh ấy được.
Văn Vũ ngẩng đầu nhìn miệng giếng, một lát sau, mới chuyển ánh mắt lên trên người cô:
– Em đang nói chuyện với ai đó.
Ninh Ninh lại nhìn về phía miệng giếng, nơi đó đã không có bóng dáng anh trai áo xanh nữa, chỉ có một chiếc lá xanh bị mưa rửa sạch lọt vào miệng giếng.
– Không ai anh ạ. – Ninh Ninh cứng rắn đáp.
Văn Vũ nhắm mắt lại, sau đó mở ra nói:
– Là anh sai rồi, em vẫn luôn nhìn thấy người mà anh không nhìn thấy.
Ninh Ninh yên lặng mà chống đỡ.
– Không chỉ em, còn có bệnh nhân của anh nữa, ví dụ như Tần nữ sĩ. – Văn Vũ cười khổ, – Các em đều nói sự thật, bên cạnh các em thật sự có người vô hình, trên thế giới này thật sự có một rạp chiếu phim có thể thay đổi quá khứ một người…Chỉ là người bình thường như anh không nhìn thấy mà thôi.
– Nhìn không thấy là chuyện tốt. – Ninh Ninh nói, – Nếu cho em có cơ hội lần nữa…
Cô bị mắc kẹt.
Bởi vì cô phát hiện ra nếu cho cô một lần nữa cơ hội, cô vẫn sẽ đi vào rạp chiếu phim Nhân Sinh, vì theo đuổi kỹ năng diễn xuất, vì theo đuổi mộng tưởng, vì đuổi theo mẹ, vì cơ hội một lần nữa thay đổi vận mệnh.
Văn Vũ nhìn cô một lúc, cười nói:
– Tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng anh đại khái có thể đoán được anh ta đã nói gì với em.
– Không được đoán.
– Có phải anh ta bảo em từ bỏ anh không?
– Không phải.
– Em từ bỏ đi.
– Em không.
– Có quan hệ gì đâu? – Văn Vũ dịu dàng nhìn cô, – Một người sống sót còn tốt hơn cả hai cùng chết ở nơi này.
Ninh Ninh cúi đầu, nén nuốt nước mắt không nói gì.
Cô nhớ tới câu chuyện xưa mà anh trai áo xanh đã kể cho cô nghe.
– Kẻ chạy nạn bắt đầu xuất hiện kẻ tự nguyện.
Có tự nguyện trở thành người mang mặt nạ, có tự nguyện tiến vào Diễn lâu Nhân Sinh xem diễn.
– Thôn Ninh gia được lập nên từ sự hy sinh.
Đối mặt với những người đó, trong lòng Lâu chủ nghĩ như thế nào?
– Lâu chủ!
– Lâu chủ!
– Lâu chủ…
Một khắc đó, cả trai lẫn gái, rất nhiều giọng nói vang lên bên tai Ninh Ninh, chen lấn, như xa như gần, như thanh âm khi bộ phim điện ảnh mở màn kéo Ninh Ninh qua đó.
Ninh Ninh ngẩng lên, trong hoảng hốt, cô đi tới một cánh đồng hoang vu tiêu điều, cách đó không xa là một nhóm dân chạy nạn mặc trang phục cổ trang, có lặng lẽ đào rễ cỏ cây, có ôm cánh tay bị cụt lăn lộn dưới đất, có dựa lưng vào thân cây, có vén vạt áo cho con nhỏ bú sữa, đứa bé kia m*t sữa mấy miếng bắt đầu gào khóc, có người đi qua đẩy đẩy người phụ nữ kia hai cái mới phát hiện cô ấy đã tắt thở rồi.
Có hai người lảo đảo đi về phía Ninh Ninh, bên trái tóc trắng xóa, bên phải là một đứa bé.
Ông lão quỳ gối trước mặt Ninh Ninh:
– Lão hủ muốn trở thành người đeo mặt nạ.
– Vì sao? – Ninh Ninh hỏi, – Biến thành người đeo mặt nạ, ông sẽ vĩnh viễn ở trong Diễn lâu Nhân Sinh.
– Lão biết. – Ông lão nói, – Lão hủ là tự nguyện.
– Chờ ông nội biến thành người mang mặt nạ rồi, cháu sẽ vào xem ông diễn. – Đứa bé trai nói, – Lần này cháu sẽ đi theo ngài, cùng mọi người chạy trốn, tìm một chốn đào nguyên. Nhưng lúc qua sông, cháu sẽ bảo mọi người lấy vải nhét vào miệng tất cả trẻ nhỏ, để đám trẻ nhỏ không cất tiếng khóc đêm dẫn dụ truy binh tới nữa.
– Không thành công thì phải làm sao?
– Cháu sẽ lại đi vào một lần nữa.
– Dù là thành công, tôi phải làm gì nếu truy binh đuổi tới vì sự kiện khác?
– Cháu sẽ lại đi một lần nữa.
– Cháu biết không? – Ninh Ninh nhìn cậu bé nói, – Qua ba lần cháu sẽ vĩnh viễn ở lại trong Diễn lâu Nhân Sinh, biến thành một người đeo mặt nạ.
– Cháu biết. – Đứa bé nở nụ cười hồn nhiên, để lộ chiếc răng cửa bị hở, – Cháu tự nguyện ạ.
Lại có một người đi đến, là một người phụ nữ nhếch nhác đi khập khiễng đến phía sau đứa trẻ, nghe cậu bé nói vậy thì cười xoa đầu cậu bé, nói:
– Khi đó, sẽ để thím Ngô vào xem cháu diễn nhé.
Thôn Ninh gia quả nhiên được lập nên bởi sự hy sinh.
Vô số người tự nguyện hy sinh.
Ninh Ninh nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- …Tôi không làm.
Cô lại lần nữa mở mắt ra, ông lão cùng với đứa bé và cả người phụ nữ kia đã không thấy nữa, dân đói cụt tay cùng với người mẹ đã chết ở phía xa cũng không thấy, cô lại quay trở lại trong đáy giếng, nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh mình.
Đùa cái gì vậy, tuyệt đối không để anh phải hy sinh! Để em phải trơ mắt nhìn anh hy sinh, không bằng…
– Em không làm Lâu chủ nữa! – Ninh Ninh hít sâu một hơi, hô to với miệng giếng, – Em không làm nữa. Lâu chủ như vậy em không làm nữa!!
Không làm nữa……
Không làm…
…
– Phía trước! Ở phía trước!
– Ở đâu ở đâu, ồ, sao ở đây lại có cái giếng?
– Đèn pin đâu, mau lấy đèn pin lại đây!
Tiếng người ồn ào từ xa đến gần, bỗng nhiên một luồng sáng trắng thẳng tắp từ miệng giếng tiến vào, đâm vào mắt khiến cho Ninh Ninh giơ tay che mặt.
– Tìm được rồi! Ở đây này.
– Sao lại rơi xuống giếng thế.
– Dây thừng, mau lấy dây thừng tới.
– Ninh Ninh ơi! – Ninh Ngọc Nhân chen vào trong, cúi người vào trong miệng giếng gọi to, – Con đừng lo, mẹ sẽ cứu con ngay đây!
Ngày thứ năm.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu lên.
Lay động trên đỉnh đầu là đỉnh màn màu trắng mà không phải miệng giếng tròn.
– Được cứu rồi. – Ninh Ninh thở dài, thanh âm khàn khàn, cả người cũng bủn rủn, vì thế nũng nịu gọi lên, – Mẹ ơi, con muốn uống nước.
Có tiếng rót nước từ phía sau, sau đó là tiếng bước chân gấp gáp.
Ninh Ninh lật người xuống giường, định lấy tách trà từ Ninh Ngọc Nhân nhưng lại bị choáng váng.
Bên ngoài màn nhẹ nhàng đung đưa, có rất nhiều người đang đứng.
Trưởng thôn, đại diện các dòng họ, người bản xứ, người từ bên ngoài trở về nhà đều kéo đến, lặng lẽ đứng ngoài màn chờ cô tỉnh lại.
Bưng nước trà cho cô thậm chí lại là trưởng thôn.
– Cháu tỉnh rồi. – Trưởng thôn ôn hòa nói, – Mau uống nước đi cháu.
Tình huống trước mặt cổ quái vô cùng, nhưng bất luận thế nào đích thân trưởng bối rót trà cho mình thì không thể không uống trước mặt mọi người, Ninh Ninh đành phải gắng gượng ngồi dậy nhận lấy chén trà, vội vàng uống một ngụm, sau đó đặt cốc xuống hỏi:
– Trưởng thôn ơi, các ông có chuyện gì vậy ạ?
– Ông thay mặt cả thôn tới cảm tạ cháu. – Trưởng thôn cười.
– Cảm tạ cháu? – Ninh Ninh chẳng hiểu gì cả, – Vì sao phải cảm tạ cháu ạ?
– Cảm tạ cháu đã hy sinh bản thân mà nhặt nó từ giếng lên. – Trưởng thôn nhìn sang bên cạnh Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhìn theo ánh mắt ông ta mới phát hiện bên gối của mình có một tấm mặt nạ nằm đó.
Răng nanh tứ phía, dữ tợn đáng sợ.
Là mặt nạ lâu chủ.
Ban đầu cô còn tưởng đó là chiếc mặt nạ mà trưởng thôn đã kêu thợ mộc làm, nhưng cầm lên nhìn kỹ lại phát hiện ra khác biệt, khác biệt lớn nhất là – nó quá cũ kỹ, công thêm thiếu sự bảo dưỡng mà màu sắc đẹp đẽ ban đầu của nó hiện tại đã bị gỉ sét, có một vết cắt dài từ mắt phải đến má, trông giống như một vết cắt bằng tay trái tay.
– Đây là ý trời, ý trời muốn cháu trở thành Lâu chủ. – Trưởng thôn quay người lại hô to với mọi người, – Các người nói có đúng không?
– Đúng vậy, đúng vậy.
– Tôi cũng cảm thấy không kết hôn tốt hơn kết hôn.
– Ha hả, nơi này nào có vấn đề kết hôn hay không kết hôn, đây rõ ràng là…
– Là ý trời, mặt nạ bị mất lâu không tìm được, con bé vừa về thì lại tìm được.
– Nếu mọi người đều đồng ý. – Trưởng thôn vỗ tay, – Tiến vào đi!
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, có hai người phụ nữ đi vào, hai tay bê một cái mâm gỗ, trên mâm đặt quần áo cùng trang sức, đều không phải kiểu dáng hiện đại mà mang khí tức cổ xưa tràn ngập.
– Mọi người muốn làm gì? – Ninh Ninh hỏi.
– Lâu chủ, bọn tôi hầu hạ ngài. – Một người phụ nữ nói, sau đó hai người không chút phân trần ngăn Ninh Ninh muốn chạy trốn lại, một người khoác áo cho cô, một người mang trang sức cho cô, cuối cùng là trưởng thôn đích thân tới tay cầm mặt nạ trịnh trọng cài lên trên mặt Ninh Ninh.
– Cháu không muốn làm Lâu chủ. – Giọng của Ninh Ninh từ sau mặt nạ truyền ra.
– Cháu cần phải làm. – Trưởng thôn nhìn chằm chằm vào mắt cô, – Mẹ cháu xảy ra chút tình huống, nhưng may mà có cháu, không…Chúng ta hiện tại chỉ có cháu.
Ánh mắt ông ta vô cùng tham lam, những ánh mắt phía sau ông ta cũng tham lam như vậy, đó cũng không phải ánh mắt tự nguyện hy sinh mà Ninh Ninh đã từng thấy.
Mà đó là ánh mắt cưỡng chế người khác phải hy sinh.
Hết chương 151
Ninh Ninh li3m đôi môi khô khốc, ngẩng lên nhìn một chút, bên ngoài miệng giếng tròn truyền tới tiếng ve.
– …Chúng ta đang ở đâu vậy em? – Một giọng nói cũng khô khốc vang lên.
Ninh Ninh cúi đầu, thấy Văn Vũ cuối cùng đã tỉnh, một tia nắng mặt trời chiếu vào miệng giếng, dừng ở trên gương mặt sưng tím của anh.
– Ở trong giếng ạ. – Ninh Ninh nói.
Văn Vũ một tay chống đất giãy giụa một chút nhưng lại không thể đứng lên được, lại ngã trở về như cũ, gối đầu lên trên đùi Ninh Ninh, nhắm mắt lại một chút mới mở mắt ra nhìn cô:
– Vì sao em không ra ngoài?
Ninh Ninh ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng hiểu ra, Văn Vũ không nhìn thấy anh trai áo xanh, cho nên trong mắt anh, Ninh Ninh không phải bị lừa rơi vào trong giếng mà là tự nguyện nhảy vào trong giếng.
Đang lúc Ninh Ninh suy nghĩ xem phải giải thích chuyện này thế nào thì Văn Vũ đột nhiên hỏi:
– Em có chuyện gì hối hận không?
Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này làm gì? Cô gật đầu.
– Từng có đối tượng yêu thầm chưa? – Văn Vũ hỏi tiếp.
Ninh Ninh do dự một chút vẫn gật đầu.
– Đương nhiên cũng có muốn quần áo muốn mua mà không được, muốn ăn món ăn ngon mà không được ăn đúng không? – Văn Vũ hơi mỉm cười, ánh nắng mặt trời dừng trên mặt anh tươi đẹp như thế, nhưng dù tươi đẹp thế nào cũng không bằng nụ cười của anh, – Cho nên em còn chán nản gì nữa? Phản lão hoàn đồng, biến thành mình khi còn thiếu niên, ý nghĩa rất nhiều chuyện có thể làm lại được, rất nhiều tiếc nuối có thể bù đắp, đây là một chuyện tốt.
– Em không chán nản. – Ninh Ninh nói, cô cũng không phải bởi vì lý do này mà rơi xuống giếng.
– Không có là tốt nhất. – Văn Vũ khó khăn nâng một cánh tay lên xoa đầu cô, – Nếu có thì hãy nhìn anh, tóc anh đã bạc hết, đã là một ông già rồi…
– Bùi Huyền mới là ông già, anh không phải. – Ninh Ninh quay đầu qua một bên, tránh tay của anh đi, – Đừng coi em là đứa trẻ.
Nhưng cô buồn bã phát hiện, so với anh…cô thật sự là một đứa trẻ.
Ngày thứ hai, không có thức ăn.
Ninh Ninh mở to mắt, hy vọng những chuyện xảy ra ngày hôm qua toàn bộ chỉ là ác mộng, sau đó đập vào mắt cô chính là một cái miệng giếng tròn, những tiếng kêu của con ve xuyên qua miệng giếng truyền đến.
Thì ra không phải là mơ.
Quay lại nhìn Văn Vũ, vết thương trên đầu anh đã đóng vảy, nhưng hơi thở càng ngày càng yếu đi….Yếu đến mức làm cho Ninh Ninh không kìm nén được thò mặt lại gần ngửi ngửi giống như con vật nhỏ, cho đến khi cảm nhận được hơi thở mỏng manh của anh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Không thể cứ tiếp tục như này được.
Ninh Ninh hắng cổ họng, ngửa mặt lên miệng giếng hô to:
– Cứu với!
Tiếng kêu cứu nhỏ như thế, còn nhỏ hơn cả con ve, nào có thể gọi được cứu viện đến được đây?
– Cứu với!
Ninh Ninh lại cố kêu to hơn, kết quả kéo động không phải giọng nói mà là dạ dày, cô ôm lấy bụng mình, cảm thấy ngực đã dán vào lưng, bởi quá đói khát, ngọn lửa trong dạ dày bùng phát đến khó chịu, nó không thể chịu bất kỳ mức tiêu thụ năng lượng nào.
– Cứu với! Cứu với, cứu với…A. – Ninh Ninh gục đầu xuống, r3n rỉ, – Em đói quá…
Bộp một tiếng.
Có thứ gì đó rơi trên cần cổ lộ ra ngoài của Ninh Ninh.
Ninh Ninh theo phản xạ sờ tay vào, sau đó…
– Á a a a!!!
Tiếng hét của Ninh Ninh vang vọng khắp giếng.
Ninh Ninh nhảy cẫng lên như điên, dùng hai tay vỗ bùm bụp vào người mình nhưng mà lại không dám vỗ vào sau cổ, bởi vì…có một con sâu ở đó.
– Em lại đây. – Một giọng nói bất lực vang lên.
Ninh Ninh quay đầu lại, thấy Văn Vũ đã tỉnh thì vội vàng áp sát gáy mình lại gần anh, miệng thì nức nở:
– Mau lấy ra giúp em với! A!! Em cảm thấy hình như nó bò vào trong áo em rồi í.
Văn Vũ đưa tay nhấc con sâu đi.
Ninh Ninh tức khắc nhảy ra thật xa, dựa sát lưng vào vách giếng, hai mắt nhìn chòng chọc vào con sâu toàn thân xanh lét ở trong tay Văn Vũ, nó ngọ nguậy không ngừng, nơi cổ bị nó bò qua nổi lên một tầng da gà.
– Anh còn không mau vứt nó đi. – Ninh Ninh cau mặt nói.
– Vì sao phải vứt? – Văn Vũ lại cười, nhìn con sâu nói, – Dinh dưỡng phong phú, hàm lượng protein rất cao, đây chính là bữa sáng của chúng ta đấy.
– Bữa sáng á?
Văn Vũ nhìn nhìn đỉnh đầu, Ninh Ninh nhìn theo ánh mắt của anh, giống như hai con ếch trong giếng, cũng chỉ có thể nhìn thấy thế giới hình dạng đầu giếng.
– Trước khi người trong thôn tìm được chúng ta thì chúng ta nhất định phải sống sót đã. – Văn Vũ thu ánh mắt về, nghiêm túc nói với Ninh Ninh, – Con người muốn tồn tại thì nhất định phải ăn.
Nói xong, anh đưa con sâu cho Ninh Ninh.
Đáy giếng nhỏ hẹp, Ninh Ninh dịch đến đâu thì tay anh chuyển qua đến đó, Ninh Ninh dần dần mặt tái mét, bả vai run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng, như là tay Văn Vũ đang cầm không phải con sâu mà là một khẩu súng.
– Anh ăn đi. – Giọng cô run lên, cuối cùng giãy giụa nói, – Em không thấy đói.
Văn Vũ nhìn cô, lại nhìn con sâu, do dự một chút hạ quyết tâm cắn một nửa.
– Được rồi. – Nuốt ực một cái xong, sắc mặt Văn Vũ nhăn nhó đưa một nửa lại cho Ninh Ninh, – Đến lượt em, cố gắng lên.
– Thần thiếp không làm được ạ. – Ninh Ninh nhìn nửa cái thi thể tươi rói trong tay anh, bật khóc, tuyệt vọng co mình dựa vào thành giếng, ước gì có thể lập tức biến thành một bức bích họa.
Nhưng như đã nói lúc nãy đáy giếng không rộng như vậy.
Văn Vũ nghẹn cả người, đang nằm mà cũng nhào qua, Ninh Ninh trốn cũng không có nơi để trốn bị anh đè x uống ép ăn nửa con sâu.
– Ưm…hu hu….- Ninh Ninh xanh cả mặt, cảm thấy mình sắp nôn ra rồi.
– Không được nôn. – Văn Vũ dùng tay che miệng cô lại, – Nuốt vào cho anh, dù thế nào cũng phải sống sót.
Anh tốt nhất để cho em chết đi thì hơn.
Ngày thứ ba, mưa to.
Ninh Ninh lẩm bẩm:
- …Lần này phải chết thật rồi.
Ban đầu cô cho rằng ngày hôm qua là ngay tồi tệ nhất trong cuộc đời của cô, nhưng cô sai rồi, ngày hôm nay mới phải.
Có vài tiếng sấm ầm vang trên đỉnh đầu, cô ngẩng lên nhìn, trên đỉnh đâu mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, không tới một chốc, nước mưa trắng xoá giống như thác nước từ trên trời trút xuống vào miệng giếng.
Ninh Ninh run bần bật cả người ở trong mưa.
Cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, có lấp đầy giếng không? Dù là không lấp đầy thì để kéo dài cũng sẽ bị hạ nhiệt độ, sẽ bị ốm…
– Ha ha.
Ninh Ninh chậm rãi nhìn xuống, khẽ gắt:
– Anh điên rồi à, lúc này mà còn cười được.
Cô biết thái độ của mình không tốt, cô cũng không muốn dùng thái độ này đối xử với Văn Vũ, nhưng mà cô đã liên tiếp gặp ác mộng về con sâu xanh ngắt kia rồi..
– Đây chính là ông trời ban cho. – Văn Vũ đưa hai tay ra đằng trước hứng nước mưa, nước mưa trong vắt rơi vào lòng bàn tay, anh bưng chỗ nước kia đưa đến bên miệng Ninh Ninh, – Em uống đi.
- …
Ninh Ninh nhìn anh, mưa rơi tầm tã làm cô không mở mắt ra được.
– Lần sau không biết khi nào trời mới mưa tiếp. – Văn Vũ dịu dàng nói, – Nếu em đã không chịu ăn sâu thì nên uống nhiều nước vào.
Ninh Ninh ban đầu lo lắng sợ hãi, cho đến khi được anh nhắc nhở, cơn khát khô do hai ngày không có nước uống bỗng trào lên cổ họng, cô li3m li3m đôi môi khô khốc sau đó uống nước ở lòng bàn tay Văn Vũ.
Uống nước xong rồi, Văn Vũ lại tiếp tục đưa tay ra hứng nước, lại tiếp tục cho cô uống.
– Anh cũng uống chút đi. – Ninh Ninh chợt nói, sau đó cũng đưa hai tay ra hứng nước, cũng hứng được nước trong lòng bàn tay đưa đến bên môi Văn Vũ.
Anh cười, không cự tuyệt, cúi đầu uống nước trong lòng bàn tay cô.
Ngày thứ tư, Văn Vũ đổ bệnh.
– Hu hu hu…- Ninh Ninh ôm Văn Vũ khóc nức nở.
Văn Vũ ho hai tiếng, mất tự nhiên mặt đỏ lên:
– Em đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề gì đâu.
– Em biết. – Ninh Ninh khóc nghẹn nói, – Nhưng mà ngoài khóc ra thì em chẳng biết làm gì cả.
Cô đã thử cố gắng leo bằng tay không, trèo lên chưa được một mét đã ngã xuống dưới. Cô cố gắng kêu cứu nhưng đáp lại cô vẫn là tiếng kêu của con ve, cô cũng thử cầu nguyện, từ Phật tổ Tam Thanh mẹ tổ đến Phi Thiên Ý Diện Italy, nhưng mà không một vị thần nào hiển linh. Khi mà một người không thể làm gì, cô còn có thể làm gì? Cô chỉ có thể khóc, hận người đã hại họ rơi xuống đây, hận mình chẳng làm được gì cả.
– Thế nào rồi? – Một giọng nói mang theo ý cười từ trên đỉnh đầu vang lên, Ninh Ninh ngẩng đầu lên, nơi miệng giếng chỉ có thể nhìn thấy bầu trời xuất hiện anh trai áo xanh mang mặt nạ, anh ta cúi xuống cười với cô:
– Em gái đã nghĩ kỹ chưa? Muốn anh kéo em gái lên không?
– Anh nhanh kéo em lên! – Ninh Ninh với hai tay với anh ta, ý bảo anh ta nghĩ cách kéo mình lên, trong lòng hạ quyết tâm, sau khi đi lên cô mới mặc kệ hy sinh hay không hy sinh, Lâu chủ hay không Lâu chủ, ngay lập tức sẽ gọi người đến cứu Văn Vũ tiện thể tẩn cho anh ta một trận cho hả giận!
– Làm xong chuyện thì muốn gì cũng được. – Anh trai áo xanh nhìn Văn Vũ, – Chờ cậu ta chết rồi thì anh sẽ kéo em lên
– Nơi này không ăn không uống, anh ấy sẽ chết, em cũng sẽ chết!
– Không đâu không đâu. – Anh trai áo xanh trấn an, – Cậu ta bệnh nặng như thế, nếu em mặc kệ thì cậu ta sẽ chết nhanh thôi.
– …Nhưng em…- Ninh Ninh quay lại nhìn Văn Vũ, lẩm bẩm, – Em làm sao mà bỏ mặc anh ấy được.
Văn Vũ ngẩng đầu nhìn miệng giếng, một lát sau, mới chuyển ánh mắt lên trên người cô:
– Em đang nói chuyện với ai đó.
Ninh Ninh lại nhìn về phía miệng giếng, nơi đó đã không có bóng dáng anh trai áo xanh nữa, chỉ có một chiếc lá xanh bị mưa rửa sạch lọt vào miệng giếng.
– Không ai anh ạ. – Ninh Ninh cứng rắn đáp.
Văn Vũ nhắm mắt lại, sau đó mở ra nói:
– Là anh sai rồi, em vẫn luôn nhìn thấy người mà anh không nhìn thấy.
Ninh Ninh yên lặng mà chống đỡ.
– Không chỉ em, còn có bệnh nhân của anh nữa, ví dụ như Tần nữ sĩ. – Văn Vũ cười khổ, – Các em đều nói sự thật, bên cạnh các em thật sự có người vô hình, trên thế giới này thật sự có một rạp chiếu phim có thể thay đổi quá khứ một người…Chỉ là người bình thường như anh không nhìn thấy mà thôi.
– Nhìn không thấy là chuyện tốt. – Ninh Ninh nói, – Nếu cho em có cơ hội lần nữa…
Cô bị mắc kẹt.
Bởi vì cô phát hiện ra nếu cho cô một lần nữa cơ hội, cô vẫn sẽ đi vào rạp chiếu phim Nhân Sinh, vì theo đuổi kỹ năng diễn xuất, vì theo đuổi mộng tưởng, vì đuổi theo mẹ, vì cơ hội một lần nữa thay đổi vận mệnh.
Văn Vũ nhìn cô một lúc, cười nói:
– Tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng anh đại khái có thể đoán được anh ta đã nói gì với em.
– Không được đoán.
– Có phải anh ta bảo em từ bỏ anh không?
– Không phải.
– Em từ bỏ đi.
– Em không.
– Có quan hệ gì đâu? – Văn Vũ dịu dàng nhìn cô, – Một người sống sót còn tốt hơn cả hai cùng chết ở nơi này.
Ninh Ninh cúi đầu, nén nuốt nước mắt không nói gì.
Cô nhớ tới câu chuyện xưa mà anh trai áo xanh đã kể cho cô nghe.
– Kẻ chạy nạn bắt đầu xuất hiện kẻ tự nguyện.
Có tự nguyện trở thành người mang mặt nạ, có tự nguyện tiến vào Diễn lâu Nhân Sinh xem diễn.
– Thôn Ninh gia được lập nên từ sự hy sinh.
Đối mặt với những người đó, trong lòng Lâu chủ nghĩ như thế nào?
– Lâu chủ!
– Lâu chủ!
– Lâu chủ…
Một khắc đó, cả trai lẫn gái, rất nhiều giọng nói vang lên bên tai Ninh Ninh, chen lấn, như xa như gần, như thanh âm khi bộ phim điện ảnh mở màn kéo Ninh Ninh qua đó.
Ninh Ninh ngẩng lên, trong hoảng hốt, cô đi tới một cánh đồng hoang vu tiêu điều, cách đó không xa là một nhóm dân chạy nạn mặc trang phục cổ trang, có lặng lẽ đào rễ cỏ cây, có ôm cánh tay bị cụt lăn lộn dưới đất, có dựa lưng vào thân cây, có vén vạt áo cho con nhỏ bú sữa, đứa bé kia m*t sữa mấy miếng bắt đầu gào khóc, có người đi qua đẩy đẩy người phụ nữ kia hai cái mới phát hiện cô ấy đã tắt thở rồi.
Có hai người lảo đảo đi về phía Ninh Ninh, bên trái tóc trắng xóa, bên phải là một đứa bé.
Ông lão quỳ gối trước mặt Ninh Ninh:
– Lão hủ muốn trở thành người đeo mặt nạ.
– Vì sao? – Ninh Ninh hỏi, – Biến thành người đeo mặt nạ, ông sẽ vĩnh viễn ở trong Diễn lâu Nhân Sinh.
– Lão biết. – Ông lão nói, – Lão hủ là tự nguyện.
– Chờ ông nội biến thành người mang mặt nạ rồi, cháu sẽ vào xem ông diễn. – Đứa bé trai nói, – Lần này cháu sẽ đi theo ngài, cùng mọi người chạy trốn, tìm một chốn đào nguyên. Nhưng lúc qua sông, cháu sẽ bảo mọi người lấy vải nhét vào miệng tất cả trẻ nhỏ, để đám trẻ nhỏ không cất tiếng khóc đêm dẫn dụ truy binh tới nữa.
– Không thành công thì phải làm sao?
– Cháu sẽ lại đi vào một lần nữa.
– Dù là thành công, tôi phải làm gì nếu truy binh đuổi tới vì sự kiện khác?
– Cháu sẽ lại đi một lần nữa.
– Cháu biết không? – Ninh Ninh nhìn cậu bé nói, – Qua ba lần cháu sẽ vĩnh viễn ở lại trong Diễn lâu Nhân Sinh, biến thành một người đeo mặt nạ.
– Cháu biết. – Đứa bé nở nụ cười hồn nhiên, để lộ chiếc răng cửa bị hở, – Cháu tự nguyện ạ.
Lại có một người đi đến, là một người phụ nữ nhếch nhác đi khập khiễng đến phía sau đứa trẻ, nghe cậu bé nói vậy thì cười xoa đầu cậu bé, nói:
– Khi đó, sẽ để thím Ngô vào xem cháu diễn nhé.
Thôn Ninh gia quả nhiên được lập nên bởi sự hy sinh.
Vô số người tự nguyện hy sinh.
Ninh Ninh nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- …Tôi không làm.
Cô lại lần nữa mở mắt ra, ông lão cùng với đứa bé và cả người phụ nữ kia đã không thấy nữa, dân đói cụt tay cùng với người mẹ đã chết ở phía xa cũng không thấy, cô lại quay trở lại trong đáy giếng, nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh mình.
Đùa cái gì vậy, tuyệt đối không để anh phải hy sinh! Để em phải trơ mắt nhìn anh hy sinh, không bằng…
– Em không làm Lâu chủ nữa! – Ninh Ninh hít sâu một hơi, hô to với miệng giếng, – Em không làm nữa. Lâu chủ như vậy em không làm nữa!!
Không làm nữa……
Không làm…
…
– Phía trước! Ở phía trước!
– Ở đâu ở đâu, ồ, sao ở đây lại có cái giếng?
– Đèn pin đâu, mau lấy đèn pin lại đây!
Tiếng người ồn ào từ xa đến gần, bỗng nhiên một luồng sáng trắng thẳng tắp từ miệng giếng tiến vào, đâm vào mắt khiến cho Ninh Ninh giơ tay che mặt.
– Tìm được rồi! Ở đây này.
– Sao lại rơi xuống giếng thế.
– Dây thừng, mau lấy dây thừng tới.
– Ninh Ninh ơi! – Ninh Ngọc Nhân chen vào trong, cúi người vào trong miệng giếng gọi to, – Con đừng lo, mẹ sẽ cứu con ngay đây!
Ngày thứ năm.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu lên.
Lay động trên đỉnh đầu là đỉnh màn màu trắng mà không phải miệng giếng tròn.
– Được cứu rồi. – Ninh Ninh thở dài, thanh âm khàn khàn, cả người cũng bủn rủn, vì thế nũng nịu gọi lên, – Mẹ ơi, con muốn uống nước.
Có tiếng rót nước từ phía sau, sau đó là tiếng bước chân gấp gáp.
Ninh Ninh lật người xuống giường, định lấy tách trà từ Ninh Ngọc Nhân nhưng lại bị choáng váng.
Bên ngoài màn nhẹ nhàng đung đưa, có rất nhiều người đang đứng.
Trưởng thôn, đại diện các dòng họ, người bản xứ, người từ bên ngoài trở về nhà đều kéo đến, lặng lẽ đứng ngoài màn chờ cô tỉnh lại.
Bưng nước trà cho cô thậm chí lại là trưởng thôn.
– Cháu tỉnh rồi. – Trưởng thôn ôn hòa nói, – Mau uống nước đi cháu.
Tình huống trước mặt cổ quái vô cùng, nhưng bất luận thế nào đích thân trưởng bối rót trà cho mình thì không thể không uống trước mặt mọi người, Ninh Ninh đành phải gắng gượng ngồi dậy nhận lấy chén trà, vội vàng uống một ngụm, sau đó đặt cốc xuống hỏi:
– Trưởng thôn ơi, các ông có chuyện gì vậy ạ?
– Ông thay mặt cả thôn tới cảm tạ cháu. – Trưởng thôn cười.
– Cảm tạ cháu? – Ninh Ninh chẳng hiểu gì cả, – Vì sao phải cảm tạ cháu ạ?
– Cảm tạ cháu đã hy sinh bản thân mà nhặt nó từ giếng lên. – Trưởng thôn nhìn sang bên cạnh Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhìn theo ánh mắt ông ta mới phát hiện bên gối của mình có một tấm mặt nạ nằm đó.
Răng nanh tứ phía, dữ tợn đáng sợ.
Là mặt nạ lâu chủ.
Ban đầu cô còn tưởng đó là chiếc mặt nạ mà trưởng thôn đã kêu thợ mộc làm, nhưng cầm lên nhìn kỹ lại phát hiện ra khác biệt, khác biệt lớn nhất là – nó quá cũ kỹ, công thêm thiếu sự bảo dưỡng mà màu sắc đẹp đẽ ban đầu của nó hiện tại đã bị gỉ sét, có một vết cắt dài từ mắt phải đến má, trông giống như một vết cắt bằng tay trái tay.
– Đây là ý trời, ý trời muốn cháu trở thành Lâu chủ. – Trưởng thôn quay người lại hô to với mọi người, – Các người nói có đúng không?
– Đúng vậy, đúng vậy.
– Tôi cũng cảm thấy không kết hôn tốt hơn kết hôn.
– Ha hả, nơi này nào có vấn đề kết hôn hay không kết hôn, đây rõ ràng là…
– Là ý trời, mặt nạ bị mất lâu không tìm được, con bé vừa về thì lại tìm được.
– Nếu mọi người đều đồng ý. – Trưởng thôn vỗ tay, – Tiến vào đi!
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, có hai người phụ nữ đi vào, hai tay bê một cái mâm gỗ, trên mâm đặt quần áo cùng trang sức, đều không phải kiểu dáng hiện đại mà mang khí tức cổ xưa tràn ngập.
– Mọi người muốn làm gì? – Ninh Ninh hỏi.
– Lâu chủ, bọn tôi hầu hạ ngài. – Một người phụ nữ nói, sau đó hai người không chút phân trần ngăn Ninh Ninh muốn chạy trốn lại, một người khoác áo cho cô, một người mang trang sức cho cô, cuối cùng là trưởng thôn đích thân tới tay cầm mặt nạ trịnh trọng cài lên trên mặt Ninh Ninh.
– Cháu không muốn làm Lâu chủ. – Giọng của Ninh Ninh từ sau mặt nạ truyền ra.
– Cháu cần phải làm. – Trưởng thôn nhìn chằm chằm vào mắt cô, – Mẹ cháu xảy ra chút tình huống, nhưng may mà có cháu, không…Chúng ta hiện tại chỉ có cháu.
Ánh mắt ông ta vô cùng tham lam, những ánh mắt phía sau ông ta cũng tham lam như vậy, đó cũng không phải ánh mắt tự nguyện hy sinh mà Ninh Ninh đã từng thấy.
Mà đó là ánh mắt cưỡng chế người khác phải hy sinh.
Hết chương 151
Bình luận facebook