Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Muỗi ở nông thôn rất độc, Ninh Ninh bị muỗi đốt thức giấc vào nửa đêm, cộng thêm tiếng ngáy to của Thôi Hồng Mai, cuối cùng cô không ngủ được, trằn trọc đến tận hừng đông.
Lặng lẽ xuống giường, cô rón ra rón rén đẩy cửa đi ra, nhìn thôn Ninh gia bên ngoài.
Thoạt nhìn, nó là một thị trấn cổ nhỏ và tinh tế.
Những tòa nhà kiểu Hồi với ngói đen và tường trắng, nhà cửa san sát nhau, nhà nào cũng có góc và mái hiên nhô cao, chim sẻ tuy nhỏ nhưng lại có đủ các bộ phận bên trong. Đi dọc theo con đường nhỏ hẹp và mảnh mai, đi qua một miếu thờ tiến sĩ, hai toà đền thờ trinh tiết, cuối cùng đến một tòa từ đường.
Đền thờ tiến sĩ cũng đền thờ trinh tiết đều đã bị mưa gió ăn mòn không còn hình dạng ban đầu, chỉ có từ đường là giăng đèn kết hoa, ồn áo náo nhiệt, một nhóm người trời còn chưa sáng đã bận rộn ở trước cửa, trưởng thôn gia chỉ huy họ làm việc, đột nhiên có người chỉ chỉ về phía Ninh Ninh, ông ta quay lại nhìn, cười nói:
– Ồ, là cháu gái Ninh gia à, sao cháu lại đến đây thế?
– Cháu ra ngoài mua đồ ăn sáng ạ. – Ninh Ninh tìm bừa một lý do, sau đó nhìn sân khấu kịch hỏi, – Mọi người đang làm gì vậy ông?
– Mọi người đang dựng sân khấu. – Trưởng thôn già cười nói, nụ cười đó làm cho Ninh Ninh thấy cả người râm ran khó chịu vô cùng.
– Khi nào thì sân khấu dựng xong hả ông? – Ninh Ninh giả bộ rất hứng thú, – Mời ai tới hát kịch ạ?
– Diễn cho các vị tổ tông xem, làm sao mà để người ngoài tới hát được hả cháu? – Trưởng thôn gia lắc đầu, – Biểu diễn điệu múa Na, tất cả chúng ta cùng biểu diễn, người một nhà biểu diễn.
Chợt ngẩng lên nhìn Ninh Ninh, cười rất cổ quái:
– Cháu cũng là người một nhà, cháu cũng biểu diễn cùng.
Ninh Ninh sửng sốt.
– Ninh Ninh ơi! – Tiếng gọi của Ninh Ngọc Nhân chợt vang lên phía sau cô, cô quay lại, nhìn thấy mẹ đang bước nhanh về phía mình, trên trán có mồ hôi, như là cả một đường chạy tới đây.
Kéo Ninh Ninh ra sau lưng mình, Ninh Ngọc Nhân như gà mẹ bảo vệ gà con vừa cảnh giác vừa thận trọng hỏi trưởng thôn già:
– Cháu cũng họ Ninh, lần biểu diễn này để cháu.
Trưởng thôn già lắc đầu:
– Con gái gả chồng như bát nước đổ đi…
– Cháu chỉ sinh con gái, chưa gả chồng. – Ninh Ngọc Nhân ngắt lời ông ta, thái độ rất cứng rắn.
Ninh Ninh nhìn trưởng thôn già lại nhìn sang mẹ.
Cô chưa từng thấy cảnh này bao giờ.
Mặc dù lần trước cô cũng về quê với mẹ, nhưng vẫn duy trì thói quen xấu quá được nuông chiều, buổi sáng 8-9 giờ còn ngủ nướng, lúc dậy thì mẹ đã chuẩn bị xong cơm sáng, lúc ăn cơm, mẹ tỏ vẻ thản nhiên nói một câu:
– Mẹ sẽ nhảy điệu múa Na vào nghi thức tế tổ tổ chức vào tháng sau.
Vốn dĩ Ninh Ninh cũng phải cùng ở lại thôn đến một tháng sau, nhưng cô được nuông chiều từ nhỏ, không thể nào chịu nổi cảnh bị muỗi độc ở quê đốt đến dày vò cho nên ầm ĩ đòi đi về không muốn ở lại quê một chút nào nữa, mà dường như Ninh Ngọc Nhân cũng không muốn cô ở lại nơi này cho nên ngay lập tức tìm người lái xe tới đón Ninh Ninh.
Về sau đã xảy ra chuyện gì thì Ninh Ninh không hề biết.
Đúng rồi, người đến đón cô hình như là…
– Ý cháu thì sao? – Lời nói của Trưởng thôn già cắt ngang suy nghĩ của Ninh Ninh, ông ta nhìn chằm chằm vào Ninh Ninh hỏi, – Cháu có muốn mẹ cháu biểu diễn thay cho cháu không?
Trong lòng Ninh Ninh khẽ dao động.
Từ thay thế này quá kỳ diệu tinh tế làm cho trong lòng người ta cảm thấy bất an vô cùng.
Ninh Ngọc Nhân khẽ giật áo cô, nhưng mà Ninh Ninh giả bộ không nhận ra, ngây ngô nói với trưởng thôn già:
– Nhưng từ trước đến giờ cháu chưa từng nhảy điệu múa Na ạ, thời gian một tháng…có kịp không ạ?
– Người khác không được, nhưng cháu được! – Thấy cô nói thế, trưởng thôn già cực kỳ mừng rỡ, – Ai kêu người Ninh gia các cháu vẫn luôn có vị trí trong điệu múa Na…
– Đừng nói nữa. – Ninh Ngọc Nhân bỗng nhiên hét lên, trông thấy tất cả mọi người đang bận rộn đều buông công việc nhìn mình, cô ấy nở nụ cười gượng rất khó coi, túm lấy cánh tay Ninh Ninh nói, – Mẹ con chúng cháu thương lượng một chút, lát sẽ xác nhận lại với ông.
Nói xong, cô ấy kéo Ninh Ninh đi về, dọc đường đi gặp phải người trong thôn, ai nấy cũng đều nhiệt tình chào hỏi cô.
– Ôi, khuê nữ Ninh gia dậy sớm ra ngoài thế rồi à, ăn sáng chưa?
– Khuê nữ Ninh gia, chưa ăn sáng thì tới nhà chú đi, có món canh sành ấm người lắm.
– Hay là tới nhà chú đi, khuê nữ Ninh gia à, chú sẽ nấu mỳ cho cháu kèm mấy quả trứng vùi dưới mỳ, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Cháu gái Ninh gia, cháu gái Ninh gia, mẹ là khuê nữ Ninh gia, cô cũng là khuê nữ Ninh gia, cho nên họ đang chào hỏi ai?
Bởi vì vẫn luôn sống dưới hào quang của mẹ cho nên Ninh Ninh đã từng cho rằng sự nhiệt tình của thôn dân là nhằm vào Ninh Ngọc Nhân. Mà nay cô mới phát hiện ra toàn bộ ánh mắt của họ đều lướt qua Ninh Ngọc Nhân, dừng lại ở trên người mình.
‘Rầm”.
Cánh cửa gỗ đóng sập lại, ngăn cách tất cả ánh mắt của mọi người ở bên ngoài.
Chiếc màn mỏng tang rung lên, Thôi Hồng Mai ở trên giường trở mình, tiếp tục ngáy.
– Mẹ ơi. – Ninh Ninh thở hổn hển hỏi, – Người Ninh gia rốt cuộc làm gì ạ?
– Con đừng hỏi nhiều. – Ninh Ngọc Nhân quả quyết nói.
– Mẹ không nói, vậy lát con đi hỏi người khác. – Ninh Ninh nói, – Ví dụ như trưởng thôn, ông ấy chắc chắn sẽ nói cho con biết.
– Ông ta nói tốt nhất con đừng nghe thì hơn. – Ninh Ngọc Nhân nhíu mày, nom vẻ mặt Ninh Ninh ngang bướng nhìn mình thì thở dài, kéo con gái ngồi xuống bên bàn, rót hai cốc trà, cô ấy thì cầm một cốc lên nhấp một ngụm, sau đó lạnh nhạt nói, – Điệu múa Na, tháo xuống mặt nạ là người, mang mặt nạ lên là thần, là một điệu múa hiến tế cổ xưa được lưu truyền tới nay. Địa phương khác nhau hình thức khác nhau, trong thôn này rất cổ xưa rồi, đại khái có thể ngược dòng thời gian đến thời Tống Minh…
Cô ấy lại nhấp một ngụm nữa, nói tiếp:
– Vị trí người Ninh gia trong điệu múa này là thần.
– Thần gì mà thần, là quỷ đúng hơn.
Ninh Ninh cùng Ninh Ngọc Nhân nhìn theo hướng có tiếng nói, nhìn thấy bà ngoại còn ngủ trên giường đã thức dậy từ khi nào rồi, đang nằm nghiêng ở trong màn vừa ngáp vừa nói với hai người.
– Đúng thật là, hai mẹ con nói chuyện sao không ra ngoài, ồn ào làm bà già nãy chẳng ngủ được.
Ninh Ngọc Nhân cùng Ninh Ninh nhìn nhau, hỏi bà ta:
– Mẹ ơi, sao mẹ lại nói là quỷ ạ?
– Không phải tao nói, mà là bố mày nói. – Thôi Hồng Mai tiếp tục ngáp, nói, – Ông già đó nói điệu múa Na này không thể nhảy múa, người nhảy là quỷ, người xem cũng là quỷ. Đúng thật là, thời đại cách mạng đảng nào rồi mà còn nói cái trò ma quỷ này chứ? Uổng cho cái thôn này, uổng ông già đó họ Ninh…
Thôi Hồng Mai cũng không phải là quá rảnh rỗi mà thêu dệt chuyện của người khác, đặc biệt càng không phải người thân của mình, nhưng bà ta dù sao cũng là người của thôn này, gạt bỏ những lời phàn nàn của bà thì dần dần cũng khôi phục lại chân tướng của điệu múa Na trong thôn…
Từ khi nào mà mỗi người thôn Ninh gia đều sẽ phải nhảy điệu múa Na.
Hơn nữa theo dòng họ khác nhau thì nhân vật nhảy của mỗi người cũng sẽ khác nhau, người của Ninh gia từ lúc dựng thôn đến nay đều chỉ nhảy một nhân vật – thần.
Nhưng sau khi kiến quốc, có một thời kỳ hỗn loạn, thậm chí có người bên ngoài thôn tố cáo người Thôn Ninh gia nhảy múa đại thần, để tự bảo vệ mình, thôn đã ngừng tổ chức nghi thức nhảy điệu múa Na tế tổ nhiều năm, không truyền dạy ra bên ngoài mà âm thầm biến điệu múa Na trở thành một nghề gia truyền, được truyền lại cho con cháu trong gia đình từ thế hệ này đến thế hệ khác.
Mãi cho đến khi cải cách mở cửa, điệu múa Na được đưa vào danh sách di sản thành công, thôn lại tiếp tục khôi phục truyền thống trước đây của mình, cách mấy năm một lần sẽ tổ chức nghi thức nhảy điệu múa Na tế tổ.
– Nhưng mà truyền thống đã bị từ bỏ, muốn khôi phục lại lần nữa sẽ có khó khăn. – Thôi Hồng Mai nói, – Đặc biệt là mấy năm gần đây, người vào thành phố thị trấn làm việc quá nhiều, rất nhiều người trẻ tuổi cũng không chịu theo các trưởng bối trong nhà học điệu múa Na.
Nói tới đây, bà ta nhìn Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ninh chớp chớp mắt:
– Bà ngoại ơi, chắc bà nhảy điệu múa Na rất giỏi ạ.
– Đương nhiên rồi! – Ánh mắt Thôi Hồng Mai dao động, thoạt nhìn có chút chột dạ, – Lúc còn trẻ bà nhảy rất giỏi, nếu không thì ông ngoại cháu cũng sẽ không thích bà. Giờ bà già rồi, không thể nhảy được nữa.
– Mẹ cũng biết nhảy ạ? – Ninh Ninh quay sang hỏi Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ngọc Nhân do dự một chút:
– Biết một chút, ông ngoại con dạy mẹ, nhưng mà còn chưa dạy xong thì ông lại bị ốm rồi mất.
– Con thì không biết một tí gì cả. – Ninh Ninh nhìn bà ngoại và mẹ, – Vì sao trưởng thôn cứ bắt con phải nhảy ạ?
Ninh Ngọc Nhân cùng Thôi Hồng Mai liếc nhau, cũng nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. Rốt cuộc thì ông ngoại Ninh Ninh qua đời quá sớm, có rất nhiều chuyện quan trọng còn chưa kịp bàn giao dặn dò rõ ràng.
Thôi Hồng Mai đảo tròng mắt, đột nhiên cười:
– Bà biết vì sao rồi.
– Con đã có con rồi, dù vẫn chưa tính đã kết hôn nhưng cũng coi như là nửa bát nước đã đổ đi. – Bà ta nói với Ninh Ngọc Nhân, sau đó ánh mắt chuyển qua trên người Ninh Ninh, – Cháu thì không giống, vừa họ Ninh, lại chưa gả chồng, bà đoán là mấy lão già bất tử đó muốn giới thiệu cháu trai của mình cho cháu đó.
Khóe miệng Ninh Ninh co giật:
– Không máu chó đến vậy chứ bà ơi?
– Cháu còn trẻ, lại không sinh ra và lớn lên ở thôn này, cháu không hiểu đâu. – Thôi Hồng Mai càng nói càng hăng, ngồi dậy hoa tay múa chân, – Ở trong mắt cháu thì chẳng đáng là gì, nhưng ở trong mắt những lão già kia thì đó chẳng khác gì bảo tọa của hoàng đế. Cháu chờ xem đi, bà quá hiểu bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ giới thiệu đối tượng cho cháu, nếu thành công thì mặt nạ của người Ninh gia sẽ là đồ của nhà họ rồi.
– Mặt nạ ạ? – Ninh Ninh sửng sốt, cô không biết sao việc này lại có liên quan đến mặt nạ.
– Cháu cho rằng là gì? Điệu múa Na là mang mặt nạ nhảy múa, mặt nạ mỗi họ trong thôn đều không giống nhau. – Khi nói đến đây, Thôi Hồng Mai nhìn bốn phía, – Nói mới nhớ, mặt nạ nhà chúng ta đâu nhỉ?
Ba người bắt đầu lục tung lên tìm kiếm, không tìm thấy ở tầng dưới thì tính lên tầng trên để tìm, căn nhà làm bằng gỗ, đã bị ảnh hưởng của mưa gió hàng trăm năm, nó cũng giống như con người dần dần già cỗi mục nát, vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên bằng gỗ thì giống như nhẫm lên một vũng bùn lầy, Ninh Ninh đi lên hai bậc thì lại đi xuống, cô thật sự không đủ can đảm để tiếp tục đi lên.
Cộc cộc cộc, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa được mở ra, trưởng thôn già chống quải trượng đứng ở bên ngoài nhìn ba bà cháu một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười nói:
– Cả nhà đang quét dọn nhà à?
Ba người cùng đáp phải, vô cùng ăn ý.
Trò chuyện với ba người một lúc, trưởng thôn già đi vào chủ đề chính, nói với họ:
– Tối nay đến nhà tôi ăn bữa cơm, nhà tôi có làm bữa tiệc.
– Làm sao bọn cháu lại không biết xấu hổ như thế được ạ? – Ninh Ngọc Nhân lễ phép từ chối, – Hôm qua bọn cháu vừa ăn cơm nhà ông, thật sự không cần phải khách sáo đâu ạ.
– Tôi không phải khách sáo với cháu. – Trưởng thôn già vẫn cười, – Bữa tiệc ngày hôm qua là đón gió tẩy trần cho mấy cháu, bữa tiệc hôm nay…
Ông ta từ từ quay sang Ninh Ninh, nhìn cô chòng chọc, – Là đặc biệt chuẩn bị cho cháu đó.
Ông ta đi rồi, ba người nhìn nhau, Thôi Hồng Mai nhếch một bên khóe môi lên, đắc ý nói:
– Thấy bà nói đúng chưa, lão già đó là tính giới thiệu đối tượng cho cháu đấy.
Ninh Ninh cũng không coi bà ta nói là sự thật, nhưng buổi tối lúc trên đường đi đến nhà trưởng thôn cô lại bắt đầu bán tín bán nghi.
Trong thôn không có đèn đường, cả đường chiếu sáng con đường đến nhà trưởng thôn chỉ có đèn xe ô tô.
– Sao lại nhiều xe vậy nhỉ? – Ninh Ninh lẩm bẩm.
Đường trong thôn rất hẹp, hẹp đến mức không thể đủ cho hai chiếc xe chạy cạnh nhau, vì vậy một đoàn xe dài giống như một con rắn dài có cái đầu vô hình không nhìn thấy điểm cuối.
Không ngừng có cửa xe mở ra, từ bên trong xe bước xuống hoặc một hoặc hai người, hoặc là ba gương mặt xa lạ, người nào người nấy cũng ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn giống nhân sĩ thành công hoặc là con cháu của nhân sĩ thành công.
– Ồ, nom hoành tráng quá nhỉ. – Thôi Hồng Mai chẹp miệng, – Có vẻ như không phải mỗi nhà mình áo gấm về làng mà rất nhiều người đều giống thế.
Ninh Ninh cứ nghĩ rằng “rất nhiều người đều giống thế” trong lời nói của bà ngoại là nói khoa trương, nhưng sau khi vào nhà trưởng thôn mới kinh ngạc phát hiện hóa ra là nói thật…
Người tụ tập trong nhà trưởng thôn rất đông, có một số có thể vào nhà, có một số thì đành phải ngồi ở trong sân, trên ngọn cây treo đèn lồ||g có tua rua rủ xuống, đèn lồ||g cùng với tua rua nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, chiếu sáng từng cái bàn tròn lớn ở trong sân, trên bàn bày thịt cá cùng với rất nhiều gương mặt ngồi ở đó.
Ở trong từng gương mặt kia, Ninh Ninh thế mà lại thực sự nhìn thấy rất nhiều tên tuổi lớn có tên có họ. Hoặc là tân binh trên lĩnh vực kinh tế tài chính, hoặc là những gã khổng lồ trong làng văn chương, kém cỏi nhất cũng là những người trẻ tuổi có huy chương giải thưởng cao trên lĩnh vực lịch sử, bình thường chỉ xuất hiện trên báo chí, bình thường cũng không thấy có mối liên hệ nào giữa họ, vậy tại sao họ lại đến với nhau ngày hôm nay?
Lẽ nào đúng như Thôi Hồng Mai đã nói…họ đều là những người áo gấm về làng?
– A, cháu gái đã đến rồi. – Con trai trưởng thôn già ra ngoài nghênh đón, – Bố chú và các vị chú bác đều chờ cháu gái lâu rồi, cháu gái mau vào đi.
Một khoảnh khắc đó, Ninh Ninh cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô. Bên tai thoáng có những tiếng xì xào nổi lên.
– Con bé là ai vậy?
– Là người Ninh gia đó.
– Vì sao chúng ta ngồi ngoài mà lại để một bậc cháu chắt như nó ngồi trong vậy?
– Suỵt, sao có thể nói mấy câu như bậc cháu chắt này được hả? Người ta chính là…
Người nói chuyện càng ngày càng nhiều, tiếng nói chuyện càng lúc bị ép càng thấp, ong ong như một tổ ong vò vẽ.
Ninh Ninh vừa không muốn bị họ xì xào bàn tán về mình cũng không muốn đi vào ngồi cùng những bậc chú bác bên trong, nhưng cô không thể từ chối, đúng lúc này lại bị Ninh Ngọc Nhân vỗ nhẹ vào lưng, nói:
– Con đi vào kính rượu các chú các bác đi, kính xong thì đi ra.
Lời mẹ nói như cho Ninh Ninh một bậc thang đi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đáp:
– Vâng ạ.
Cô đi một mình đi qua nhà chính, con trai trưởng thôn dẫn đường cho cô đi một đoạn, sau đó cách cánh cửa tầm một mét thì dừng lại, thái độ rất cung kính, như là đường đi còn lại anh ta không thể đi, chỉ có Ninh Ninh hoặc người nào đó mới có thể đi.
Ninh Ninh nhìn anh ta, sau đó tự mình đi qua, chậm rãi đẩy cánh cửa khắc hoa ra.
Ánh sáng từ khe hở bên trong tràn ra, đổ xuống trên mặt cô.
Đối diện là một cái bàn rất dài, chủ tọa là trưởng thôn già.
Khi ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt của Ninh Ninh càng ngày càng dày, khi cánh cửa mở ra ngày càng rộng, cô nhìn thấy mười mấy người đang ngồi ở bên trái và bên phải chiếc bàn dài.
Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, những người kia đồng loạt quay mặt qua nhìn cô.
Trên mặt người nào người nấy đều đeo một chiếc mặt nạ.
Ánh nến chập chờn chiếu lên trên mặt nạ, hoặc người hoặc quỷ, hoặc yêu hoặc quái, tất cả đều mỉm cười với cô trong bóng nến đung đưa, cực kỳ quỷ dị.
Sau một lúc lâu có tiếng cười khẽ cất lên, trưởng thôn già nhấc chiếc mặt nạ trên mặt lên, cười nói với Ninh Ninh:
– Thế nào, người lớn nhà cháu không nói quy củ trong thôn cho cháu nghe phải không? Tất cả mọi người tham gia bữa tiệc, đại diện các dòng họ đều phải mang mặt nạ tới.
Ninh Ninh thành thật đáp:
– Mặt nạ nhà cháu chưa tìm được ạ.
Trên chiếc bàn dài ồ lên những tiếng xì xào, trưởng thôn già gõ quải trượng xuống đất, ý bảo mọi người yên lặng, sau đó răn dạy Ninh Ninh:
– Lát về cháu mau chóng tìm đi, không tìm được thì tới tìm ông, ông sẽ bảo người trong thôn tìm cho cháu….Được rồi, cháu ngồi xuống trước đi.
Ninh Ninh ngoan ngoãn ngồi bên tay trái ông ta, mông vừa đặt lên trên ghế thì bắt đầu nghĩ nát óc tìm lý do đi ra ngoài. Bên này trưởng thôn lại gõ quải trượng, kéo ánh mắt mọi người về phía mình, sau đó nhìn tất cả mọi người ngồi quanh, cảm thán nói:
– Chỉ thiếu có một người thôi.
Câu nói của ông ta làm cho tất cả đều thở dài.
– Đúng vậy, người Ninh gia đã trở lại rồi.
– Hiếm khi tề tựu đông đủ như này.
– Về sau sợ là không có cơ hội như này nữa.
– Tiếc thật đó, chỉ thiếu có một người thôi, nếu không là đã có thể biểu diễn hoàn chỉnh rồi.
Ninh Ninh thật sự tò mò, vì thế hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh mình:
– Mọi người đang nói ai vậy ạ?
Đó là một người mang mặt nạ sừng hươu, từ xa nhìn giống con thú, nhìn gần thì….vẫn không giống người chút nào, người đó nhìn Ninh Ninh thật lâu, hạ giọng giải thích:
– Trong thôn chúng ta, mỗi một dòng họ sắm vai một nhân vật, giả thần, giả người, giả quỷ…đều có mặt cả, chỉ thiếu một nhân vật cuối cùng – giết quỷ!
Vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên kẹt một tiếng mở ra.
– Ai đấy? – Trưởng thôn đang muốn quát lên, – Ai cho phép xông vào…
Giọng ông ta khựng lại, ông ta cùng với những người khác đều trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm mặt đối phương.
– Tôi xin lỗi. – Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở cửa, cái bóng kéo dài phía sau, anh ta từ từ tháo mặt nạ không có kết cấu trắng như tuyết trên mặt xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn, – Tôi đã tới muộn.
Tiếng nói quen thuộc…
Ninh Ninh sửng sốt bàng hoàng nhìn vào khuôn mặt phong trần mệt mỏi dưới tấm mặt nạ kia.
Sao lại là anh ta?
Hết chương 147
Lặng lẽ xuống giường, cô rón ra rón rén đẩy cửa đi ra, nhìn thôn Ninh gia bên ngoài.
Thoạt nhìn, nó là một thị trấn cổ nhỏ và tinh tế.
Những tòa nhà kiểu Hồi với ngói đen và tường trắng, nhà cửa san sát nhau, nhà nào cũng có góc và mái hiên nhô cao, chim sẻ tuy nhỏ nhưng lại có đủ các bộ phận bên trong. Đi dọc theo con đường nhỏ hẹp và mảnh mai, đi qua một miếu thờ tiến sĩ, hai toà đền thờ trinh tiết, cuối cùng đến một tòa từ đường.
Đền thờ tiến sĩ cũng đền thờ trinh tiết đều đã bị mưa gió ăn mòn không còn hình dạng ban đầu, chỉ có từ đường là giăng đèn kết hoa, ồn áo náo nhiệt, một nhóm người trời còn chưa sáng đã bận rộn ở trước cửa, trưởng thôn gia chỉ huy họ làm việc, đột nhiên có người chỉ chỉ về phía Ninh Ninh, ông ta quay lại nhìn, cười nói:
– Ồ, là cháu gái Ninh gia à, sao cháu lại đến đây thế?
– Cháu ra ngoài mua đồ ăn sáng ạ. – Ninh Ninh tìm bừa một lý do, sau đó nhìn sân khấu kịch hỏi, – Mọi người đang làm gì vậy ông?
– Mọi người đang dựng sân khấu. – Trưởng thôn già cười nói, nụ cười đó làm cho Ninh Ninh thấy cả người râm ran khó chịu vô cùng.
– Khi nào thì sân khấu dựng xong hả ông? – Ninh Ninh giả bộ rất hứng thú, – Mời ai tới hát kịch ạ?
– Diễn cho các vị tổ tông xem, làm sao mà để người ngoài tới hát được hả cháu? – Trưởng thôn gia lắc đầu, – Biểu diễn điệu múa Na, tất cả chúng ta cùng biểu diễn, người một nhà biểu diễn.
Chợt ngẩng lên nhìn Ninh Ninh, cười rất cổ quái:
– Cháu cũng là người một nhà, cháu cũng biểu diễn cùng.
Ninh Ninh sửng sốt.
– Ninh Ninh ơi! – Tiếng gọi của Ninh Ngọc Nhân chợt vang lên phía sau cô, cô quay lại, nhìn thấy mẹ đang bước nhanh về phía mình, trên trán có mồ hôi, như là cả một đường chạy tới đây.
Kéo Ninh Ninh ra sau lưng mình, Ninh Ngọc Nhân như gà mẹ bảo vệ gà con vừa cảnh giác vừa thận trọng hỏi trưởng thôn già:
– Cháu cũng họ Ninh, lần biểu diễn này để cháu.
Trưởng thôn già lắc đầu:
– Con gái gả chồng như bát nước đổ đi…
– Cháu chỉ sinh con gái, chưa gả chồng. – Ninh Ngọc Nhân ngắt lời ông ta, thái độ rất cứng rắn.
Ninh Ninh nhìn trưởng thôn già lại nhìn sang mẹ.
Cô chưa từng thấy cảnh này bao giờ.
Mặc dù lần trước cô cũng về quê với mẹ, nhưng vẫn duy trì thói quen xấu quá được nuông chiều, buổi sáng 8-9 giờ còn ngủ nướng, lúc dậy thì mẹ đã chuẩn bị xong cơm sáng, lúc ăn cơm, mẹ tỏ vẻ thản nhiên nói một câu:
– Mẹ sẽ nhảy điệu múa Na vào nghi thức tế tổ tổ chức vào tháng sau.
Vốn dĩ Ninh Ninh cũng phải cùng ở lại thôn đến một tháng sau, nhưng cô được nuông chiều từ nhỏ, không thể nào chịu nổi cảnh bị muỗi độc ở quê đốt đến dày vò cho nên ầm ĩ đòi đi về không muốn ở lại quê một chút nào nữa, mà dường như Ninh Ngọc Nhân cũng không muốn cô ở lại nơi này cho nên ngay lập tức tìm người lái xe tới đón Ninh Ninh.
Về sau đã xảy ra chuyện gì thì Ninh Ninh không hề biết.
Đúng rồi, người đến đón cô hình như là…
– Ý cháu thì sao? – Lời nói của Trưởng thôn già cắt ngang suy nghĩ của Ninh Ninh, ông ta nhìn chằm chằm vào Ninh Ninh hỏi, – Cháu có muốn mẹ cháu biểu diễn thay cho cháu không?
Trong lòng Ninh Ninh khẽ dao động.
Từ thay thế này quá kỳ diệu tinh tế làm cho trong lòng người ta cảm thấy bất an vô cùng.
Ninh Ngọc Nhân khẽ giật áo cô, nhưng mà Ninh Ninh giả bộ không nhận ra, ngây ngô nói với trưởng thôn già:
– Nhưng từ trước đến giờ cháu chưa từng nhảy điệu múa Na ạ, thời gian một tháng…có kịp không ạ?
– Người khác không được, nhưng cháu được! – Thấy cô nói thế, trưởng thôn già cực kỳ mừng rỡ, – Ai kêu người Ninh gia các cháu vẫn luôn có vị trí trong điệu múa Na…
– Đừng nói nữa. – Ninh Ngọc Nhân bỗng nhiên hét lên, trông thấy tất cả mọi người đang bận rộn đều buông công việc nhìn mình, cô ấy nở nụ cười gượng rất khó coi, túm lấy cánh tay Ninh Ninh nói, – Mẹ con chúng cháu thương lượng một chút, lát sẽ xác nhận lại với ông.
Nói xong, cô ấy kéo Ninh Ninh đi về, dọc đường đi gặp phải người trong thôn, ai nấy cũng đều nhiệt tình chào hỏi cô.
– Ôi, khuê nữ Ninh gia dậy sớm ra ngoài thế rồi à, ăn sáng chưa?
– Khuê nữ Ninh gia, chưa ăn sáng thì tới nhà chú đi, có món canh sành ấm người lắm.
– Hay là tới nhà chú đi, khuê nữ Ninh gia à, chú sẽ nấu mỳ cho cháu kèm mấy quả trứng vùi dưới mỳ, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Cháu gái Ninh gia, cháu gái Ninh gia, mẹ là khuê nữ Ninh gia, cô cũng là khuê nữ Ninh gia, cho nên họ đang chào hỏi ai?
Bởi vì vẫn luôn sống dưới hào quang của mẹ cho nên Ninh Ninh đã từng cho rằng sự nhiệt tình của thôn dân là nhằm vào Ninh Ngọc Nhân. Mà nay cô mới phát hiện ra toàn bộ ánh mắt của họ đều lướt qua Ninh Ngọc Nhân, dừng lại ở trên người mình.
‘Rầm”.
Cánh cửa gỗ đóng sập lại, ngăn cách tất cả ánh mắt của mọi người ở bên ngoài.
Chiếc màn mỏng tang rung lên, Thôi Hồng Mai ở trên giường trở mình, tiếp tục ngáy.
– Mẹ ơi. – Ninh Ninh thở hổn hển hỏi, – Người Ninh gia rốt cuộc làm gì ạ?
– Con đừng hỏi nhiều. – Ninh Ngọc Nhân quả quyết nói.
– Mẹ không nói, vậy lát con đi hỏi người khác. – Ninh Ninh nói, – Ví dụ như trưởng thôn, ông ấy chắc chắn sẽ nói cho con biết.
– Ông ta nói tốt nhất con đừng nghe thì hơn. – Ninh Ngọc Nhân nhíu mày, nom vẻ mặt Ninh Ninh ngang bướng nhìn mình thì thở dài, kéo con gái ngồi xuống bên bàn, rót hai cốc trà, cô ấy thì cầm một cốc lên nhấp một ngụm, sau đó lạnh nhạt nói, – Điệu múa Na, tháo xuống mặt nạ là người, mang mặt nạ lên là thần, là một điệu múa hiến tế cổ xưa được lưu truyền tới nay. Địa phương khác nhau hình thức khác nhau, trong thôn này rất cổ xưa rồi, đại khái có thể ngược dòng thời gian đến thời Tống Minh…
Cô ấy lại nhấp một ngụm nữa, nói tiếp:
– Vị trí người Ninh gia trong điệu múa này là thần.
– Thần gì mà thần, là quỷ đúng hơn.
Ninh Ninh cùng Ninh Ngọc Nhân nhìn theo hướng có tiếng nói, nhìn thấy bà ngoại còn ngủ trên giường đã thức dậy từ khi nào rồi, đang nằm nghiêng ở trong màn vừa ngáp vừa nói với hai người.
– Đúng thật là, hai mẹ con nói chuyện sao không ra ngoài, ồn ào làm bà già nãy chẳng ngủ được.
Ninh Ngọc Nhân cùng Ninh Ninh nhìn nhau, hỏi bà ta:
– Mẹ ơi, sao mẹ lại nói là quỷ ạ?
– Không phải tao nói, mà là bố mày nói. – Thôi Hồng Mai tiếp tục ngáp, nói, – Ông già đó nói điệu múa Na này không thể nhảy múa, người nhảy là quỷ, người xem cũng là quỷ. Đúng thật là, thời đại cách mạng đảng nào rồi mà còn nói cái trò ma quỷ này chứ? Uổng cho cái thôn này, uổng ông già đó họ Ninh…
Thôi Hồng Mai cũng không phải là quá rảnh rỗi mà thêu dệt chuyện của người khác, đặc biệt càng không phải người thân của mình, nhưng bà ta dù sao cũng là người của thôn này, gạt bỏ những lời phàn nàn của bà thì dần dần cũng khôi phục lại chân tướng của điệu múa Na trong thôn…
Từ khi nào mà mỗi người thôn Ninh gia đều sẽ phải nhảy điệu múa Na.
Hơn nữa theo dòng họ khác nhau thì nhân vật nhảy của mỗi người cũng sẽ khác nhau, người của Ninh gia từ lúc dựng thôn đến nay đều chỉ nhảy một nhân vật – thần.
Nhưng sau khi kiến quốc, có một thời kỳ hỗn loạn, thậm chí có người bên ngoài thôn tố cáo người Thôn Ninh gia nhảy múa đại thần, để tự bảo vệ mình, thôn đã ngừng tổ chức nghi thức nhảy điệu múa Na tế tổ nhiều năm, không truyền dạy ra bên ngoài mà âm thầm biến điệu múa Na trở thành một nghề gia truyền, được truyền lại cho con cháu trong gia đình từ thế hệ này đến thế hệ khác.
Mãi cho đến khi cải cách mở cửa, điệu múa Na được đưa vào danh sách di sản thành công, thôn lại tiếp tục khôi phục truyền thống trước đây của mình, cách mấy năm một lần sẽ tổ chức nghi thức nhảy điệu múa Na tế tổ.
– Nhưng mà truyền thống đã bị từ bỏ, muốn khôi phục lại lần nữa sẽ có khó khăn. – Thôi Hồng Mai nói, – Đặc biệt là mấy năm gần đây, người vào thành phố thị trấn làm việc quá nhiều, rất nhiều người trẻ tuổi cũng không chịu theo các trưởng bối trong nhà học điệu múa Na.
Nói tới đây, bà ta nhìn Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ninh chớp chớp mắt:
– Bà ngoại ơi, chắc bà nhảy điệu múa Na rất giỏi ạ.
– Đương nhiên rồi! – Ánh mắt Thôi Hồng Mai dao động, thoạt nhìn có chút chột dạ, – Lúc còn trẻ bà nhảy rất giỏi, nếu không thì ông ngoại cháu cũng sẽ không thích bà. Giờ bà già rồi, không thể nhảy được nữa.
– Mẹ cũng biết nhảy ạ? – Ninh Ninh quay sang hỏi Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ngọc Nhân do dự một chút:
– Biết một chút, ông ngoại con dạy mẹ, nhưng mà còn chưa dạy xong thì ông lại bị ốm rồi mất.
– Con thì không biết một tí gì cả. – Ninh Ninh nhìn bà ngoại và mẹ, – Vì sao trưởng thôn cứ bắt con phải nhảy ạ?
Ninh Ngọc Nhân cùng Thôi Hồng Mai liếc nhau, cũng nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. Rốt cuộc thì ông ngoại Ninh Ninh qua đời quá sớm, có rất nhiều chuyện quan trọng còn chưa kịp bàn giao dặn dò rõ ràng.
Thôi Hồng Mai đảo tròng mắt, đột nhiên cười:
– Bà biết vì sao rồi.
– Con đã có con rồi, dù vẫn chưa tính đã kết hôn nhưng cũng coi như là nửa bát nước đã đổ đi. – Bà ta nói với Ninh Ngọc Nhân, sau đó ánh mắt chuyển qua trên người Ninh Ninh, – Cháu thì không giống, vừa họ Ninh, lại chưa gả chồng, bà đoán là mấy lão già bất tử đó muốn giới thiệu cháu trai của mình cho cháu đó.
Khóe miệng Ninh Ninh co giật:
– Không máu chó đến vậy chứ bà ơi?
– Cháu còn trẻ, lại không sinh ra và lớn lên ở thôn này, cháu không hiểu đâu. – Thôi Hồng Mai càng nói càng hăng, ngồi dậy hoa tay múa chân, – Ở trong mắt cháu thì chẳng đáng là gì, nhưng ở trong mắt những lão già kia thì đó chẳng khác gì bảo tọa của hoàng đế. Cháu chờ xem đi, bà quá hiểu bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ giới thiệu đối tượng cho cháu, nếu thành công thì mặt nạ của người Ninh gia sẽ là đồ của nhà họ rồi.
– Mặt nạ ạ? – Ninh Ninh sửng sốt, cô không biết sao việc này lại có liên quan đến mặt nạ.
– Cháu cho rằng là gì? Điệu múa Na là mang mặt nạ nhảy múa, mặt nạ mỗi họ trong thôn đều không giống nhau. – Khi nói đến đây, Thôi Hồng Mai nhìn bốn phía, – Nói mới nhớ, mặt nạ nhà chúng ta đâu nhỉ?
Ba người bắt đầu lục tung lên tìm kiếm, không tìm thấy ở tầng dưới thì tính lên tầng trên để tìm, căn nhà làm bằng gỗ, đã bị ảnh hưởng của mưa gió hàng trăm năm, nó cũng giống như con người dần dần già cỗi mục nát, vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên bằng gỗ thì giống như nhẫm lên một vũng bùn lầy, Ninh Ninh đi lên hai bậc thì lại đi xuống, cô thật sự không đủ can đảm để tiếp tục đi lên.
Cộc cộc cộc, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa được mở ra, trưởng thôn già chống quải trượng đứng ở bên ngoài nhìn ba bà cháu một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười nói:
– Cả nhà đang quét dọn nhà à?
Ba người cùng đáp phải, vô cùng ăn ý.
Trò chuyện với ba người một lúc, trưởng thôn già đi vào chủ đề chính, nói với họ:
– Tối nay đến nhà tôi ăn bữa cơm, nhà tôi có làm bữa tiệc.
– Làm sao bọn cháu lại không biết xấu hổ như thế được ạ? – Ninh Ngọc Nhân lễ phép từ chối, – Hôm qua bọn cháu vừa ăn cơm nhà ông, thật sự không cần phải khách sáo đâu ạ.
– Tôi không phải khách sáo với cháu. – Trưởng thôn già vẫn cười, – Bữa tiệc ngày hôm qua là đón gió tẩy trần cho mấy cháu, bữa tiệc hôm nay…
Ông ta từ từ quay sang Ninh Ninh, nhìn cô chòng chọc, – Là đặc biệt chuẩn bị cho cháu đó.
Ông ta đi rồi, ba người nhìn nhau, Thôi Hồng Mai nhếch một bên khóe môi lên, đắc ý nói:
– Thấy bà nói đúng chưa, lão già đó là tính giới thiệu đối tượng cho cháu đấy.
Ninh Ninh cũng không coi bà ta nói là sự thật, nhưng buổi tối lúc trên đường đi đến nhà trưởng thôn cô lại bắt đầu bán tín bán nghi.
Trong thôn không có đèn đường, cả đường chiếu sáng con đường đến nhà trưởng thôn chỉ có đèn xe ô tô.
– Sao lại nhiều xe vậy nhỉ? – Ninh Ninh lẩm bẩm.
Đường trong thôn rất hẹp, hẹp đến mức không thể đủ cho hai chiếc xe chạy cạnh nhau, vì vậy một đoàn xe dài giống như một con rắn dài có cái đầu vô hình không nhìn thấy điểm cuối.
Không ngừng có cửa xe mở ra, từ bên trong xe bước xuống hoặc một hoặc hai người, hoặc là ba gương mặt xa lạ, người nào người nấy cũng ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn giống nhân sĩ thành công hoặc là con cháu của nhân sĩ thành công.
– Ồ, nom hoành tráng quá nhỉ. – Thôi Hồng Mai chẹp miệng, – Có vẻ như không phải mỗi nhà mình áo gấm về làng mà rất nhiều người đều giống thế.
Ninh Ninh cứ nghĩ rằng “rất nhiều người đều giống thế” trong lời nói của bà ngoại là nói khoa trương, nhưng sau khi vào nhà trưởng thôn mới kinh ngạc phát hiện hóa ra là nói thật…
Người tụ tập trong nhà trưởng thôn rất đông, có một số có thể vào nhà, có một số thì đành phải ngồi ở trong sân, trên ngọn cây treo đèn lồ||g có tua rua rủ xuống, đèn lồ||g cùng với tua rua nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, chiếu sáng từng cái bàn tròn lớn ở trong sân, trên bàn bày thịt cá cùng với rất nhiều gương mặt ngồi ở đó.
Ở trong từng gương mặt kia, Ninh Ninh thế mà lại thực sự nhìn thấy rất nhiều tên tuổi lớn có tên có họ. Hoặc là tân binh trên lĩnh vực kinh tế tài chính, hoặc là những gã khổng lồ trong làng văn chương, kém cỏi nhất cũng là những người trẻ tuổi có huy chương giải thưởng cao trên lĩnh vực lịch sử, bình thường chỉ xuất hiện trên báo chí, bình thường cũng không thấy có mối liên hệ nào giữa họ, vậy tại sao họ lại đến với nhau ngày hôm nay?
Lẽ nào đúng như Thôi Hồng Mai đã nói…họ đều là những người áo gấm về làng?
– A, cháu gái đã đến rồi. – Con trai trưởng thôn già ra ngoài nghênh đón, – Bố chú và các vị chú bác đều chờ cháu gái lâu rồi, cháu gái mau vào đi.
Một khoảnh khắc đó, Ninh Ninh cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô. Bên tai thoáng có những tiếng xì xào nổi lên.
– Con bé là ai vậy?
– Là người Ninh gia đó.
– Vì sao chúng ta ngồi ngoài mà lại để một bậc cháu chắt như nó ngồi trong vậy?
– Suỵt, sao có thể nói mấy câu như bậc cháu chắt này được hả? Người ta chính là…
Người nói chuyện càng ngày càng nhiều, tiếng nói chuyện càng lúc bị ép càng thấp, ong ong như một tổ ong vò vẽ.
Ninh Ninh vừa không muốn bị họ xì xào bàn tán về mình cũng không muốn đi vào ngồi cùng những bậc chú bác bên trong, nhưng cô không thể từ chối, đúng lúc này lại bị Ninh Ngọc Nhân vỗ nhẹ vào lưng, nói:
– Con đi vào kính rượu các chú các bác đi, kính xong thì đi ra.
Lời mẹ nói như cho Ninh Ninh một bậc thang đi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đáp:
– Vâng ạ.
Cô đi một mình đi qua nhà chính, con trai trưởng thôn dẫn đường cho cô đi một đoạn, sau đó cách cánh cửa tầm một mét thì dừng lại, thái độ rất cung kính, như là đường đi còn lại anh ta không thể đi, chỉ có Ninh Ninh hoặc người nào đó mới có thể đi.
Ninh Ninh nhìn anh ta, sau đó tự mình đi qua, chậm rãi đẩy cánh cửa khắc hoa ra.
Ánh sáng từ khe hở bên trong tràn ra, đổ xuống trên mặt cô.
Đối diện là một cái bàn rất dài, chủ tọa là trưởng thôn già.
Khi ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt của Ninh Ninh càng ngày càng dày, khi cánh cửa mở ra ngày càng rộng, cô nhìn thấy mười mấy người đang ngồi ở bên trái và bên phải chiếc bàn dài.
Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, những người kia đồng loạt quay mặt qua nhìn cô.
Trên mặt người nào người nấy đều đeo một chiếc mặt nạ.
Ánh nến chập chờn chiếu lên trên mặt nạ, hoặc người hoặc quỷ, hoặc yêu hoặc quái, tất cả đều mỉm cười với cô trong bóng nến đung đưa, cực kỳ quỷ dị.
Sau một lúc lâu có tiếng cười khẽ cất lên, trưởng thôn già nhấc chiếc mặt nạ trên mặt lên, cười nói với Ninh Ninh:
– Thế nào, người lớn nhà cháu không nói quy củ trong thôn cho cháu nghe phải không? Tất cả mọi người tham gia bữa tiệc, đại diện các dòng họ đều phải mang mặt nạ tới.
Ninh Ninh thành thật đáp:
– Mặt nạ nhà cháu chưa tìm được ạ.
Trên chiếc bàn dài ồ lên những tiếng xì xào, trưởng thôn già gõ quải trượng xuống đất, ý bảo mọi người yên lặng, sau đó răn dạy Ninh Ninh:
– Lát về cháu mau chóng tìm đi, không tìm được thì tới tìm ông, ông sẽ bảo người trong thôn tìm cho cháu….Được rồi, cháu ngồi xuống trước đi.
Ninh Ninh ngoan ngoãn ngồi bên tay trái ông ta, mông vừa đặt lên trên ghế thì bắt đầu nghĩ nát óc tìm lý do đi ra ngoài. Bên này trưởng thôn lại gõ quải trượng, kéo ánh mắt mọi người về phía mình, sau đó nhìn tất cả mọi người ngồi quanh, cảm thán nói:
– Chỉ thiếu có một người thôi.
Câu nói của ông ta làm cho tất cả đều thở dài.
– Đúng vậy, người Ninh gia đã trở lại rồi.
– Hiếm khi tề tựu đông đủ như này.
– Về sau sợ là không có cơ hội như này nữa.
– Tiếc thật đó, chỉ thiếu có một người thôi, nếu không là đã có thể biểu diễn hoàn chỉnh rồi.
Ninh Ninh thật sự tò mò, vì thế hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh mình:
– Mọi người đang nói ai vậy ạ?
Đó là một người mang mặt nạ sừng hươu, từ xa nhìn giống con thú, nhìn gần thì….vẫn không giống người chút nào, người đó nhìn Ninh Ninh thật lâu, hạ giọng giải thích:
– Trong thôn chúng ta, mỗi một dòng họ sắm vai một nhân vật, giả thần, giả người, giả quỷ…đều có mặt cả, chỉ thiếu một nhân vật cuối cùng – giết quỷ!
Vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên kẹt một tiếng mở ra.
– Ai đấy? – Trưởng thôn đang muốn quát lên, – Ai cho phép xông vào…
Giọng ông ta khựng lại, ông ta cùng với những người khác đều trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm mặt đối phương.
– Tôi xin lỗi. – Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở cửa, cái bóng kéo dài phía sau, anh ta từ từ tháo mặt nạ không có kết cấu trắng như tuyết trên mặt xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn, – Tôi đã tới muộn.
Tiếng nói quen thuộc…
Ninh Ninh sửng sốt bàng hoàng nhìn vào khuôn mặt phong trần mệt mỏi dưới tấm mặt nạ kia.
Sao lại là anh ta?
Hết chương 147
Bình luận facebook