• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tôi là tình đầu đã chết của anh (1 Viewer)

  • Chap-46

Chương 46




Edit: Mai



Lúc Kỷ Nhiễm về đến nhà dì Triệu mở cửa cho cô, cô đổi giày rồi đi lên lầu, cho dù dì Triệu gọi cô cô cũng không quay lại. Kỷ Nhiễm mở cửa phòng đi vào nằm thẳng lên giường.



Cô ngửa đầu nhìn hoa văn trên trần nhà rồi lại đột nhiên lăn qua lăn lại vài vòng trên giường.



Tên Thẩm Chấp kia làm cô tức chết mà.



Sao cậu có thể để cho người khác ôm chứ, lại còn có nhiều bạn học xem như vậy nữa, cái đám người đó còn hò reo nữa, có gì tốt mà hò reo.



Kỷ Nhiễm cảm thấy hơi phiền lòng, đột nhiên lại cảm thấy vừa rồi cắn một cái có lợi cho cậu quá rồi.



Cô phải đá một đá nữa mới đúng.



Ngay lúc Kỷ Nhiễm đang lăn qua lăn lại trên giường thì túi rung lên, ngay lập tức Kỷ Nhiễm nằm im lại. Cô hơi cắn môi nhưng trên mặt vẫn không thể dừng được ý cười.



Chắc Thẩm Chấp gọi điện tới…



Sau khi hiểu rõ lòng mình đối với cậu, bây giờ chỉ cần nghĩ tới tên Thẩm Chấp thôi Kỷ Nhiễm đã cảm thấy ngọt ngào, trong đầu giống như tự động có bong bóng màu hồng bay lên vậy.



Sao cô có thể thích cậu đến vậy chứ.



Kỷ Nhiễm ngồi từ trên giường dậy, cô lấy điện thoại trong túi ra tính nghe lại đột nhiên sửng sốt.



Bởi vì dãy số trên màn hình di động kia là số mẹ cô.



Từ sau khi cô đi theo Kỷ Khánh Lễ tới thành phố B ngoại trừ việc thỉnh thoảng Bùi Uyển gọi điện thoại hỏi cô thì thật sự chưa từng can dự quá nhiều vào cuộc sống của cô.



Thế cho nên Kỷ Nhiễm có cảm giác bản thân tự do như muốn bay lên trời.



Nhưng khi cô nhìn thấy số điện thoại này nhấp nháy trên màn hình di động thì sợi xiềng xích trên cổ này đột nhiên lại xuất hiện một lần nữa.



Sau khi cuộc gọi đầu tiên dừng lại đối phương cũng không bỏ cuộc mà nhanh chóng gọi lần thứ hai.



Lần này Kỷ Nhiễm cũng không do dự nữa ấn nút xanh nghe.



Giọng Bùi Uyển vang lên: “Sao lâu vậy mới nghe điện thoại?”



Giọng bà cũng không phải không vui vẻ chỉ dò hỏi theo thói quen. Ngón tay Kỷ Nhiễm hơi nắm chặt lại, khẽ nói: “Con đang tắm.”



Bùi Uyển ừ một tiếng, cũng không vướng mắc vấn đề này.



Bà nói: “Mẹ nhớ lần trước có nói rồi, thi giữa kỳ xong rồi đúng không, thi thế nào?”



Kỷ Nhiễm gật đầu: “Thi xong rồi, con đứng thứ hai, 709 điểm.”



Suy nghĩ chút rồi cô vẫn nói: “Chỉ ít hơn 1 điểm so với người đứng nhất.”



“Nhiễm Nhiễm.” Đột nhiên Bùi Uyên hơi cao giọng gọi tên cô, như có chút không hài lòng nhưng lại làm cho Kỷ Nhiễm không hiểu lắm rốt cuộc bà không hài lòng bản thân mình ở chỗ nào.



Kỷ Nhiễm không nói chuyện chỉ yên lặng chờ.



May mà lúc này bên kia điện thoại có âm thanh đang nói: “Bùi tổng, mấy người Qúy tổng đến rồi.”




* Chỗ này Mai muốn nói một chút, vì trong chuyện này có rất nhiều tổng, mà tổng có nghĩa giám đốc, kiểu sếp ấy. Mà Mai cảm thấy để chữ tổng thế này hay hơn lại còn dễ gọi nữa, cho nên Mai vẫn giữ chữ tổng này nhé, không việt hóa hoàn toàn. Đừng ai thắc mắc chuyện này.



“Có phải con ở chung với ba con mấy tháng rồi học hết tật xấu của ông ta không hả?” Bùi Uyển cực kỳ không hài lòng, bà nói: “Lúc ba con làm hỏng chuyện chưa bao giờ tự kiểm điểm lại chính mình chỉ biết tìm lý do thôi.”



Trong vài giây Kỷ Nhiễm có chút mê mang.



Đúng là làm khó mẹ cô mà, đã ly hôn rồi còn nhớ một rõ hai ràng những tật xấu của chồng trước như vậy.



Bùi Uyển tiếp tục nói: “Kỷ Nhiễm, trước kia cho dù con thi không tốt cũng chưa bao giờ nói vậy cả.”



Kỷ Nhiễm hít sâu một hơi, cô biết có cãi nhau với Bùi Uyển cũng vô ích mà thôi, bà cần chính là bản thân cô hoàn toàn nghe theo bà. Thế nên Kỷ Nhiễm nói: “Lần sau con nhất định lấy vị trí thứ nhất.”



Nghe câu này cuối cùng Bùi Uyển cũng hài lòng.



Bên kia lại có người nói gì đó, Bùi Uyển ừ một tiếng rồi im lặng.



Vẫn do Kỷ Nhiễm phá vỡ im lặng chủ động ngoan ngoãn nói: “Nếu mẹ có việc bận cứ cúp máy trước đi.”



“Nhiễm Nhiễm.” Bùi Uyển gọi cô một tiếng, Kỷ Nhiễm im lặng nghe, bà nói: “Mặc kệ ông ta làm gì con phải biết chuyện quan trọng nhất với mình là gì. Mẹ không hi vọng con bị mấy người không quan trọng ảnh hưởng.”



Kỷ Nhiễm nhíu mày, không biết câu những người không quan trọng này đang chỉ ai.



Nhưng rất nhanh bên kia Bùi Uyển đã đợi không được nữa bà cúp máy trước.



Kỷ Nhiễm cầm điện thoại trong tay nằm xuống. Mỗi lần nói chuyện với Bùi Uyển cô đều có cảm giác như chết đi sống lại.



Cô biết nếu so sánh với Kỷ Khánh Lễ thì Bùi Uyển càng để ý tới cô hơn.



Nhưng đời trước cô bị trói buộc quá nhiều, cho dù sau này khi đã là người trưởng thành ra ngoài xã hội làm việc thì trên công tác cô cũng bị hỏi những câu này.



Có đôi khi quá kỳ vọng cũng là một loại trách nhiệm.



Kỷ Nhiễm nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi tắm.



Sáng ngày hôm sau, cô rời giường tính đi xuống ăn sáng mới phát hiện Giang Nghệ đang ở nhà. Cô đeo ba lô lên cau mày nhìn cô ta.



Trái lại Giang Nghệ còn cười cười với cô chủ động chào hỏi: “Chào buổi sáng, Kỷ Nhiễm.”



Giang Lợi Khởi đứng dưới lầu chờ, thấy hai người đi xuống Giang Lợi Khởi chủ động nói: “Nhiễm Nhiễm, dì nghe Tiểu Nghệ nói lần thi này con,đứng thứ hai cả khối à.”



“Đúng đó, mẹ, Kỷ Nhiễm rất lợi hại, là học bá nổi danh trong trường con đó.”



Từ khi thành tích cá nhân trong cuộc thi giữa kỳ được công bố Kỷ Nhiễm lại nổi danh một lần nữa, nếu trước kia còn có người nào không biết cô thì bây giờ tất cả các lớp đặc biệt học sinh bên A1, A2 đều biết cô.



Dù sao chuyện học lớp thường mà lại có thể vượt qua học sinh A1, A2 trong cuộc thi khá hiếm.



Giang Lợi Khởi lộ ra nét mặt vui mừng, nói: “Ba con vẫn luôn nói thành tích con rất tốt, lúc trước thành tích con không ổn định ba con còn rất lo lắng. Bây giờ con đã lấy lại được thành tích trước kia dì cũng yên tâm rồi.”



Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua bà ta không nói gì chỉ đi vào nhà ăn.



Giang Nghệ đứng phía sau trợn trắng mắt với cô, Giang Lợi Khởi vội vàng kéo cô ta lại.



“Mẹ, sao mẹ còn sợ nó chứ.” Giang Nghệ hừ một tiếng.



Giang Lợi Khởi lườm cô ta một cái, nói nhỏ: “Tối hôm qua mẹ nói với con thế nào hả, con quên mất rồi à? Nếu còn không ngoan ngoãn lại mẹ sẽ cho con ở trường luôn đấy.”



“Đừng, đừng, mẹ, con xin mẹ nhanh chóng cứu con ra đi, trong ký túc xá nhiều người nhiều chuyện, buổi tối con ngủ không được.”



Giang Nghệ vội vàng kéo tay Giang Lợi Khởi cầu xin.



Lúc này Giang Lợi Khởi mới hài lòng.



Nhưng bà ta nhìn qua Kỷ Nhiễm đang ngồi chỗ bàn ăn không nhịn được thở dài một hơi, nói: “Con nhìn mình đi, không thể so sánh được với người ta mà.”



Cho dù Giang Nghệ do bản thân mình sinh ra Giang Lợi Khởi cũng không thể không thừa nhận chuyện Kỷ Nhiễm đều mạnh hơn cô ta mọi mặt.



Chỉ riêng chuyện học tập thôi cũng đủ đấu với mười Giang Nghệ.



Lúc trước nếu không phải do Kỷ Khánh Lễ thu xếp sao Giang Nghệ có thể vào học trường Tứ Trung chứ. Bây giờ cho dù vào rồi cũng phải lo đường cho Giang Nghệ sau này.



Nếu như thi đại học như bình thường phỏng chừng một hai đánh giá cơ bản Giang Nghệ cũng không đậu.



Ngay cả khuôn mặt kia nữa, Kỷ Nhiễm so với Giang Nghệ tốt hơn nhiều. Huống chi tính tình đứa nhỏ này luôn trầm ổn, ngay cả Giang Lợi Khởi được coi như người lớn trong nhà cũng không dám xem thường cô.



“Gì chứ, con có chỗ nào thua kém nó.” Giang Nghệ không phục, sau đó cô ta còn than thở: “Không phải tại nó có cha mẹ tốt à.”



Giang Lợi Khởi thấy cô vẫn không chịu nghe thì nói thẳng: “Cho dù có cha mẹ tốt đi nữa trong cuộc thi nó cũng dựa vào cha mẹ để thi được 700 điểm à?”



Không nói không tức, lần này Giang Nghệ thi chỉ được hơn 400, ngay cả 500 cũng không được.



Lần thi tháng trước quả thật điểm Kỷ Nhiễm thấp hơn Giang Nghệ nhưng mà người ta chỉ thi chơi thôi.



Giang Lợi Khởi thở dài một hơi, tuy bất đắc dĩ vẫn kéo Giang Nghệ vào nhà ăn, ai bảo đây mới là con ruột của bà ta chứ. Cho dù chỗ nào cũng thua kém người khác thì Giang Lợi Khởi cũng phải vạch đường đi cho cô ta.



*



Tới giờ học Thẩm Chấp mới lắc lư đi vào từ cửa sau phòng học. Vẫn cảnh cũ, trong phòng học đang vang lên tiếng đọc thầm liền im như tờ sau khi cậu đi vào.



Nhưng bản thân Thẩm đại lão đã mang hiệu quả tĩnh âm nên chuyện này thường xuyên xảy ra.



Bởi vậy cậu cũng không để ý, để hộp sữa lên bàn Kỷ Nhiễm rồi ngồi xuống chỗ mình.



Chỉ là trên mặt bàn học sạch sẽ của cậu để một tờ giấy lớn, vốn dĩ cậu tưởng bài thi mới phát xuống bèn đưa tay cầm lên kết quả lại phát hiện đây là bức thư xin lỗi.



Bởi vì ba chữ thư xin lỗi rất to, rất dễ bị nhìn thấy.



“Bạn học Thẩm Chấp, bạn cùng lớp nhưng chúng tớ lại không biết đứng ra ủng hộ trợ giúp cậu trong lúc cậu đang giữ gìn công bằng và chính nghĩa, thậm chí còn nối giáo cho giặc nghi ngờ sau lưng cậu, chửi bới cậu, nghi ngờ nhân phẩm của cậu…”



Thẩm Chấp nhíu mày lại, cái gì thế này?



Nhưng cậu vẫn yên lặng đọc tiếp.



“Chuyện Đường Chấn Bằng làm cho chúng tớ rất xấu hổ, bởi vì khi xảy ra chuyện này tất cả bạn học chưa từng tin tưởng cậu. Nhưng xử phạt của trường học làm cho chúng tớ hiểu ra, chúng tớ sai hết rồi. Thầy giáo đã từng dạy bảo chúng ta rằng biết sai thì có thể sửa lỗi, thế nên hôm nay chúng tớ ở đây trịnh trọng xin lỗi cậu.”



“Bạn học Thẩm Chấp, tinh thần sẵn sàng giúp đỡ người khác của cậu đáng giá để chúng tớ học tập theo.”



Bên dưới có chữ ký toàn bộ học sinh A8.



Thẩm Chấp nhìn hồi lâu, có chút buồn cười nhưng lại có cảm giác nói không nên lời. Từ lúc bắt đầu đã có vô số lời đồn đãi trên người cậu, có sự thật, có giả dối, có khoa trương, có hư cấu, hoặc nhiều hoặc ít đều làm cho cái tên Thẩm Chấp bị bôi đen.



Thế nên khi mọi người nhắc đến cậu đều kiểu ác bá thích đánh nhau thích trốn học không chịu học hành.



Trước giờ cậu cũng không để ý bởi vì suy nghĩ của người khác không ảnh hưởng đến cậu. Cho dù lúc xảy ra chuyện Đường Chấn Bằng thì cậu cũng không hề giải thích cho bản thân mình một câu nào.



Nhưng khi nhìn tờ giấy trước mắt này, đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc chân thành xin lỗi cậu như vậy.



Thật xin lỗi, Thẩm Chấp, chúng tớ hiểu lầm cậu.



Rõ ràng chỉ một cậu đơn giản như vậy nhưng thật mẹ nó đâm vào trong lòng.



Thật sự.



Cho dù người con trai kiên cường cứng rắn như sắt này trong chớp mắt lại cảm thấy hình như trong phòng học đột nhiên nổi gió.



Đôi mắt hơi cay.



Kỷ Nhiễm thấy cậu không nói lời nào bèn nhỏ giọng nói: “Do lớp trưởng viết đấy, sau đó kêu những bạn học bằng lòng ký tên vào.”



Lớp trưởng A8 tên Trương Khải Dương, là một thiếu niên vô cùng ngay thẳng và nghiêm túc. Trước Thẩm Chấp, cậu ta là người duy nhất trong lớp A8 thi tháng được lọt vào top 50 của trường.



Lúc Kỷ Nhiễm vào lớp phát hiện Trương Khải Dương đang để mọi người ký tên. Đương nhiên cậu ta cũng nói, không ép buộc ký nhưng người nào nếu đã từng nghi ngờ và chửi bới sau lưng Thẩm Chấp muốn ký tên thì cứ ký.



“Ừm.” Thẩm Chấp lên tiếng.



Tờ giấy có kích cỡ như trang giấy bình thường, bên trái là thư xin lỗi do lớp trưởng viết còn bên phải là chữ kí phần lớn bạn học trong A8.



Cậu nhìn mấy tên này đột nhiên phát hiện có một số tên mà cậu không thể nhớ mặt.



Đột nhiên Kỷ Nhiễm nói: “Tớ không ký.”



Bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng nghi ngờ cậu.



Thẩm Chấp quay đầu nhìn cô một cái, trong đối mắt đen trong suốt kia hiện lên sự kiêu ngạo, giống như đang nói, cậu xem đi, từ đầu tới cuối tớ đều tin cậu.



Lần đầu tiên, đột nhiên Thẩm Chấp cảm thấy, trường học cũng là một nơi thật tốt.



Bởi vì ở đây, cậu nhìn thấy nhiều trái tim lấp lánh phát sáng.



Sạch sẽ, tinh khôi.



*



Lúc Kỷ Nhiễm ăn cơm trưa về lại bị Văn Thiển Hạ kéo tới trước bức tượng Khổng phu tử. Cho dù mới thi xong nhưng bên cạnh bức tượng có rất nhiều bánh quy Oreo.



Văn Thiển Hạ để bánh quy của mình lên, lắc đầu nói: “Đám người này đúng là quá phong kiến mà.”



Kỷ Nhiễm cười, cô ấy cũng mê tín phòng kiến còn không biết xấu hổ đi nói người khác à?



Văn Thiển Hạ tới để tạ lễ, nói cho oai, lần này cô ấy thi tốt như vậy có thể thấy được Khổng phu tử chiếu cố các cô.



“Nhiễm Nhiễm, tới phiên cậu.” Sau khi Văn Thiển Hạ thành kính tạ lễ xong liền đẩy Kỷ Nhiễm đi lên.



Thật sự Kỷ Nhiễm không muốn càn quấy với cô ấy nhưng cũng đành nói: “Con cầu nguyện được đứng thứ nhất nhưng bây giờ con chỉ đứng thứ hai.”



Chỉ đứng thứ hai…



Đối với chữ chỉ đứng thứ hai này quả thực làm Văn Thiển Hạ tức giận muốn giậm chân.



“700 điểm đó, Nhiễm của tớ, cậu thi trên 700 điểm đó, không phải tớ hù dọa cậu đâu…, nếu cậu không thành tâm tạ lễ nói không chừng lần sau lại bị Thẩm Chấp đè ép nữa đó…”



Kỷ Nhiễm có chút bất đắc dĩ với cái miệng quạ đen này, mặc dù cô với Văn Thiển Hạ quen biết chưa lâu nhưng chuyện cô ấy nói rất nhiều. Thực sự theo kiểu muốn tin cũng được không tin cũng không sao.



“Đè ép gì?” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói thật lớn.



Hạ Giang Minh đi tới, trong tay còn đang cầm trà sữa hút một hơi rồi vẻ mặt ghét bỏ: “Văn Thiển Hạ, cậu lại đưa em gái Nhiễm của chúng ta tới đây để mê tín phong kiến à.”



Ngay lập tức Văn Thiển Hạ không hài lòng, cô ấy nói: “Mê tín phong kiến gì, lần này Nhiễm Nhiễm thi được vị trí thứ hai còn tớ nằm trong top 200 đó. Rất linh nghiệm.”



Hạ Giang Minh vừa ăn trân châu vừa nghĩ nghĩ, rồi nói: “Đệch mợ, thật sự hơi linh đó.”



Từ Nhất Hàng không chịu nổi cậu ta: “Mày đần độn à? Người ta nói gì mày cũng tin thế.”



Vốn Thẩm Chấp đang đứng phía sau không biết từ khi nào đã thong thả bước tới bên cạnh Kỷ Nhiễm, lúc cô quay người qua đã thấy cậu đứng bên cạnh.



Cậu nói: “Cậu thực sự tin cái này à?”



Kỷ Nhiễm nhìn cậu, vẻ mặt như đang nói cậu thấy tớ là người như vậy à?



Ai ngờ Thẩm Chấp còn gật gật đầu, giọng nói thoải mái: “Thứ bảy tớ gọi điện thoại cho cậu.”



Đề tài nhảy quá nhanh làm cho Kỷ Nhiễm sửng sốt vài giây, cô đang tự hỏi, cậu điện thoại cho mình để làm gì?



“Hẹn hò.” Thẩm Chấp lời ít ý nhiều nói hai chữ này.



Nhất thời Kỷ Nhiễm như được nhắc nhở, há miệng nói: “Không, không phải hẹn hò.”



Thẩm Chập bị phản ứng của cô chọc cười, cảm giác như có tật giật mình vậy, cậu hơi nhếch môi nói nhỏ: “Vậy cậu thử nói xem là gì?”



Giao lưu cuối tuần đơn thuần giữa bạn ngồi cùng bàn à?



Kỷ Nhiễm còn đang nghiêm túc suy nghĩ Thẩm Chấp đã đưa tay lên nắn nhẹ vành tai cô, giọng nói trầm khàn: “Không được chơi xấu với tớ, đó chính là hẹn hò.”



Là cuộc hẹn hò của hai chúng ta.



Dưới sự mạnh mẽ giao hẹn của Thẩm Chấp, cuộc hẹn thứ bảy cứ được quyết định như vậy.



Mấy ngày tiếp theo đầu óc Kỷ Nhiễm đều như mất hồn mất vía. Trong giờ tự học tối thứ sáu Kỷ Nhiễm đã làm hơn phân nữa bài tập về nhà cuối tuần rồi.



Còn những bài chưa làm tối hôm nay về cô có thể làm xong hết.



Chỉ là lúc cô về đến nhà phát hiện đèn trong nhà vẫn sáng, cô đi vào không ngờ Giang Lợi Khởi và Giang Nghệ đều đang ở đây, ngay cả Kỷ Khánh Lễ đi công tác một tuần cũng đã về.



Trên mặt Kỷ Khánh Lễ rõ ràng mang theo ý cười, quay đầu thấy Kỷ Nhiễm lập tức nói: “Nhiễm Nhiễm về rồi à, tới đây xem ba mang quà gì về cho con nè.”



Kỷ Nhiễm chậm rãi đi qua, thấy trên bàn trà phòng khách bày rất nhiều đồ.



Lần này Kỷ Khánh Lễ mua cho cô một sợi dây chuyền phật quý báu được khắc thanh nhã, hơn nữa còn được làm số lượng có hạn nữa.



Kỷ Nhiễm nhìn qua, rồi nói: “Cảm ơn ba.”



“Lần thi giữa kỳ này con làm không tệ, những cái này nên có.” Kỷ Khánh Lễ mỉm cười.



Kỷ Nhiễm nhìn qua vali đang để một bên kia, vali hồng nhạt nên khẳng định không phải vali của Kỷ Khánh Lễ cho nên vali này là của Giang Nghệ.



Bây giờ Giang Nghệ đang cúi đầu nhìn lắc tay trên tay mình, lắc tay hãng Tiffany, đây là cái lắc tay đầu tiên có nhãn hiệu nổi tiếng của cô ta.



Bây giờ dù cô ta có chụp ảnh khoe cũng không sợ người khác phát hiện nữa.



Ngay lúc Kỷ Nhiễm vẫn còn đang suy đoán Giang Lợi Khởi đã chậm rãi mở miệng: “Nhiễm Nhiễm, dì có chuyện muốn bàn với con, con cũng biết bây giờ thời tiết lạnh thêm vào đó điều kiện trong ký túc xá trường cũng không tốt lắm. Tiểu Nghệ cũng không thể ở tiếp được nên dì muốn để con bé về nhà.”



Bà ta không đợi Kỷ Nhiễm mở miệng nói gì đã cướp lời nói tiếp: “Con yên tâm, sau này Tiểu Nghệ sẽ không quấy rầy con học tập đâu. Lần này con thi tốt như vậy chắc cũng đã thích ứng với cuộc sống bên này rồi, sẽ không xuất hiện tình trạng thành tích lên xuống nữa chứ?”



Kỷ Nhiễm yên lặng nhìn bà ta.



Lời Giang Lợi Khởi nói rất cao minh, bà ta nói như vậy đơn giản muốn nói cho Kỷ Khánh Lễ biết, nếu như thành tích của cô lên xuống như đợt thi tháng trước thì đó chính là do cô cố ý dùng thành tích học tập để uy hiếp họ.



Kỷ Nhiễm không muốn giảng hòa vô nguyên tắc với bà ta, không muốn nhìn bộ dáng như kiểu cô tốt tôi tốt tất cả mọi người đều tốt.



Cô nói thẳng: “Trong trường có nhiều bạn học ở ký túc xá như vậy thì sao điều kiện không tốt được chứ? Người khác ở được vì sao Giang Nghệ không ở được? Nếu bởi vì mùa đông nên đau lòng cô ta vậy con thấy ở ký túc xá trường là tốt nhất, bởi vì như vậy không cần ngày nào cũng chạy đi chạy lại.”



Giang Lợi Khởi không ngờ Kỷ Nhiễm lại không nể mặt mình chút nào đã bắt bẻ lại liền.



Giang Nghệ ngồi một bên càng sốt ruột, hành lý cô ta cũng đã mang về rồi nếu không có cách nào để cho cô ta ở nhà một lần nữa cô ta sẽ mất mặt chết mất.



Cô ta căng thẳng nhìn Giang Lợi Khởi.



May mà Giang Lợi Khởi đã có con bài chưa lật, không luống cuống chút nào, bà ta dịu dàng nhìn Kỷ Khánh Lễ, khẽ nói: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đều là người một nhà, về sau phải ở cùng nhau thật tốt. Con và Tiểu Nghệ cũng sắp làm chị gái rồi, hai con phải làm một chị gái tốt để làm tấm gương cho em trai nhỏ chứ.”



Ngay lập tức Kỷ Nhiễm giật mình, cả người như bị sét đánh đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không nhúc nhích.



Giang Nghệ thấy cảnh này thật sự quá mức sảng khoái, quả nhiên giống như mẹ nói, chỉ cần mẹ có thai Kỷ Nhiễm không còn là gì cả.



Kỷ Nhiễm chỉ là một đứa con gái mà thôi, trong bụng mẹ cô ta mang thai em trai đó.



Kỷ Nhiễm nhìn qua Kỷ Khánh Lễ, miệng run run: “Bà ta mang thai?”



Kỷ Khánh Lễ cũng hơi xấu hổ, dù sao ông cũng không nghĩ tới nhanh như vậy mà Giang Lợi Khởi đã có thai rồi, nhưng mà ai biết được lúc ông đi công tác Giang Lợi Khởi gọi điện thoại cho ông nói không những bản thân bà ta mang thai mà còn đi kiểm tra rồi nữa.



Là một bé trai.



Người như Kỷ Khánh Lễ tuy bề ngoài luôn mang bộ dáng kiểu con trai hay con gái đều giống nhau nhưng khi nghe Giang Lợi Khởi mang thai con trai thì trong nội tâm ông vẫn vui mừng đến mức hận không thể cái gì cũng đồng ý với bà ta.



“Nhiễm Nhiễm, dì Giang cũng nói rồi, về sau Giang Nghệ nhất định sẽ ở chung thật tốt với con, các con…”



“Cho nên bây giờ bởi vì bà ta mang thai tùy ý nói bên tai ba mấy câu thì ba đã mềm lòng rồi à?” Kỷ Nhiễm nói lớn.



Vừa rồi lúc nghe Giang Lợi Khởi nói câu nói kia, còn nói làm tấm gương tốt cho em trai.



Cho nên thực sự Giang Lợi Khởi đã mang thai được ba tháng, buồn cười đến mức gạt cô đến bây giờ.



Những lời Kỷ Nhiễm nói tất nhiên làm Kỷ Khánh Lễ thấy mất hứng, mặt ông trầm xuống: “Nhiễm Nhiễm, con nói gì thế, có phải ba quá nuông chiều con không, sao con có thể nói chuyện như vậy với người lớn được?”



“Con nói gì?” Lúc trước Kỷ Nhiễm còn có thể vui lòng diễn chung với ông nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy thật ghê tởm.



Cũng bởi vì Giang Lợi Khởi có thai cho nên ông ta dễ dàng phủ định đi chuyện đã đồng ý trước đó với mình, còn muốn để Giang Nghệ về đây ở xây dựng nên một gia đình hài hòa chó má gì đó.



Cho nên sự tồn tại 17 năm của cô lại thua kém một phôi thai chỉ tồn tại mới ba tháng?



Đột nhiên Kỷ Nhiễm cảm thấy thật nực cười, nực cười đến mức cô không muốn theo chân bọn học làm bộ làm tịch nữa.



“Chẳng nhẽ tôi nói sai rồi, lúc trước ông từng đồng ý với tôi sẽ không để Giang Nghệ ở đây nữa còn bây giờ thì sao, Giang Lợi Khởi vừa mới mang thai thổi gió bên tai ông vài câu ông lập tức thay đổi suy nghĩ, ông không biết bản thân mình nực cười thế nào sao?”



“Trước giờ ông chưa từng đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ, lúc nào cũng nói không giữ lời, ông xứng đáng làm cha sao…”



Sau khi Kỷ Nhiễm nói xong chữ cuối cùng một tiếng tát giòn tan vang lên, Kỷ Khánh Lễ tát một cái lên mặt cô.



Đánh xong, bản thân Kỷ Khánh Lễ cũng mơ hồ.



Ông ta ngẩn người nhìn tay mình, ông ta cho rằng Kỷ Nhiễm sẽ né ra nhưng cô cũng không thèm nhúc nhích đứng im tại chỗ chờ cái tát rơi xuống.



Còn Kỷ Nhiễm, cô không cảm thấy đau nhưng trên mặt cô lại có cảm giác như bị lửa đốt, nóng rát.



Cô nhìn thẳng vào Kỷ Khánh Lễ, giọng nói cực kỳ lạnh: “Lúc nào ông cũng nói mẹ tôi đè trên đầu ông, luôn muốn kiểm soát ông nhưng ông cho rằng bây giờ ông đã giải thoát rồi sao?”



“Người khác dỗ ông hai câu ông đã coi như thật, ông thật đáng thương.”



Nói xong, Kỷ Nhiễm xoay người rời khỏi.



Để lại Kỷ Khánh Lễ đang tức giận đến phát run.




Editor có lời muốn nói: Dịch bệnh ngày càng nguy hiểm, mọi người nhớ giữ sức khỏe. Không có chuyện gì thì cứ ở nhà đừng đi ra ngoài đường, đừng làm tình trạng xã hội thêm nguy hiểm nhé.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom