• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tôi là tình đầu đã chết của anh (3 Viewers)

  • Chap-45

Chương 45




Edit: Mai



Danh sách xếp hạng được dán vào ngày hôm sau, bởi vì cuộc thi lần này kiểu liên kết các trường trong khu vực hơn nữa Trạng Nguyên còn thuộc về Tứ Trung. Cho nên trường học không những dán bảng vàng thậm chí còn chụp ảnh 50 người đứng đầu treo trong tủ kính.



Bức ảnh chụp chính diện học sinh, tất cả đều mặc đồng phục Tứ Trung.



Chẳng qua so sánh với trước kia vị trí đứng đầu luôn bị lớp A1, A2 chiếm mất bây giờ ví trí thứ nhất, thứ hai lại thuộc về lớp thường.



Lại còn là lớp A8 luôn bị mọi người mặc định lớp kém cỏi nhất.



Thê nên khi bảng vàng được treo lên đã thu hút đầy học sinh đứng xem. Trước đây mấy bạn học lớp A8 chưa từng có hứng thú đối với bảng vàng nhưng lần này thì lại một người rồi lại một người nối đuôi nhau đi xem.



Văn Thiển Hạ cũng kêu Kỷ Nhiễm cùng đi nhưng Kỷ Nhiễm không đi.



Nếu cô đi, đoán chừng những người đó không nhìn bảng xếp hạng đều quay qua nhìn cô.



Kỷ Nhiễm đang cúi đầu làm bài tập Vật lý, lần này thi vật lý cô làm ít hơn Thẩm Chấp ba câu, mặc dù nói ba câu nghe khá ít nhưng điểm số của họ chỉ cần một câu cũng đã quyết định thứ tự khác nhau rồi.



Ai ngờ cô mới làm xong một đề lớn Văn Thiển Hạ đã chạy vào chống tay lên bàn cô không kìm được sự kích động: “Nhiễm Nhiễm, trường học ra quyết định xử lý với Đường Chấn Bằng rồi, anh ta bị đuổi rồi.”



“Đuổi?” Kỷ Nhiễm hơi kinh ngạc.



Văn Thiển Hạ nói: “Trường học cũng là tên trộm khéo, thừa dịp dán bảng xếp hạng rồi thuận tiện dán luôn quyết định đuổi học để không ai chú ý nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn. Dù sao khi mọi người vây xung quanh bảng xếp hạng cũng sẽ thuận tiện nhìn qua bên kia thôi.”



Phỏng chừng ngay từ đầu trường học muốn hạ thấp sự ảnh hưởng xuống nên thừa dịp sự chú ý của mọi người đang tập trung lên bảng thành tích bèn dán bảng tin này ra.



Không ngờ ngược lại khiến nhiều người thảo luận hơn.



Bạn học lớp A8 đều nhìn bảng thành tích rồi cũng thảo luận chuyện này. Trước kia lúc chuyện này truyền ra tất cả mọi người đều nói Thẩm Chấp bắt nạt người khác đánh Đường Chấn Bằng.



Kết quả bây giờ Thẩm Chấp không có việc gì còn Đường Chấn Bằng lại bị đuổi học.



Liên hệ với những tin tức hot trên web forum, nói Đường Chấn Bằng là thứ rác rưởi đã chụp ảnh nữ sinh nên bị cảnh sát bắt, hiện tại tất cả mọi người đều tin tưởng vào chuyện này.



Lầu 1: [Nếu chuyện Đường Chấn Bằng là thật vậy có phải vì chuyện này nên Thẩm Chấp mới đánh anh ta không?]



Lầu 2: [Chuyện lâu chủ muốn nói chính là suy nghĩ của tôi lúc này, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải vì Thẩm Chấp bắt nạt người khác mà anh ấy đang trừ hại giương cao chính nghĩa.]



Lầu 3: [Đệch mợ, muốn xin lỗi với Thẩm đại lão, lúc trước tớ còn mắng anh ấy là đồ bỏ đi, thực xin lỗi, tớ mới đúng là thứ bỏ đi không biết phân biệt tốt xấu.]



Lầu 4: [Xin lỗi +1]



Lầu 5: [Xin lỗi +1]



….



Lầu 66: [Xếp hàng xin lỗi.]



Đừng nói trên web forum muốn xin lỗi, những bạn học trong lớp A8 bây giờ cũng đang đưa mắt nhìn nhau.



Ngay cả người luôn hi hi ha ha như Văn Thiển Hạ cũng có cảm giác áy náy.



Cô nhớ rõ những gì mình từng nói, lúc trước Đường Chấn Bằng xảy ra chuyện cô còn kêu Kỷ Nhiễm cách xa Thẩm Chấp một chút.



Văn Thiển Hạ nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định nói xin lỗi với Thẩm Chấp, mặc dù nhìn Thẩm đại lão cũng không để ý mấy chuyện này lắm.



Cô quay đầu lại nói khẽ: “Thẩm Chấp, thật xin lỗi, lúc trước tớ hiểu lầm cậu.”



Thẩm Chấp thấy đôi má cô ấy đỏ bừng lên, khẽ nhướn mắt lên nhưng bộ dáng vẫn không chút để ý như cũ, thản nhiên nói: “Không sao, cậu cũng không biết chuyện gì mà.”



Qủa thật, một bên học bá lớp chọn còn một bên ác bá có thanh danh không tốt, cho dù là ai thì cũng sẽ tin tưởng Đường Chấn Bằng.



Văn Thiển Hạ vô cùng áy náy nói: “Tớ lại còn kêu Nhiễm Nhiễm né xa cậu một chút nữa chứ, tất cả do tớ sai cứ nói bậy nói bạ.”



Vừa nói câu này xong Thẩm Chấp đã ngồi thẳng lên. Cậu nhìn chằm chằm Văn Thiển Hạ, híp mắt lại giọng nói lạnh xuống: “Cậu nói gì?”



Văn Thiển Hạ rụt cổ lại, cô… Thật sự cô không cố ý mà.



Ánh mắt Thẩm Chấp rất đáng sợ, cực kỳ lạnh lùng bén nhọn, trong mắt giống như kết băng vậy.



Văn Thiển Hạ muốn khóc lên.



Tới khi Kỷ Nhiễm đi từ bên ngoài vào thấy bộ dáng bị hù dọa sắp chết của Văn Thiển Hạ rồi còn thêm bộ dáng lạnh lùng ít khi ngồi trong phòng học của bạn cùng bàn với cô nữa.



“Sao thế?” Kỷ Nhiễm hỏi.



Sắc mặt Thẩm Chấp biến thành dịu dàng nhưng vẫn có chút không vui, Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua cậu rồi lại nhìn qua Văn Thiển Hạ, cũng may lúc này tiếng chuông vào học vang lên.



Văn Thiển Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác chạy chối chết.



Giờ nghỉ giữa trưa, Hạ Giang Minh với Từ Nhất Hàng cùng khiêng hai thùng đồ uống vào lớp, cậu ta để trên bục giảng rồi nói: “Tớ sẽ không nhắc tới chuyện các cậu nghi ngờ anh Chấp nữa, cứ coi nó như chuyện cũ đi. Nhưng để ăn mừng chuyện con rùa Vương Chấn Bằng kia bị đuổi học hôm nay tớ mời các cậu uống nước.”



Những bạn học trong lớp A8 ngồi bên dưới đều nhìn qua nhau.



Hạ Giang Minh thấy vậy có chút không kiên nhẫn, hỏi: “Đã mời các cậu uống nước rồi các cậu còn chờ tớ đưa tới tận tay à?”



Bấy giờ mới có một bạn nam đi lên, sau khi cầm đồ uống thì cười hì hì nói: “Cảm ơn nha, bạn thân.”



Kỷ Nhiễm cùng Văn Thiển Hạ mới đi từ dưới tầng lên đang chuẩn bị về lớp, ai ngờ hai người mới đến gần chỗ cầu thang đã thấy Thẩm Chấp đang đứng chờ ngay cầu thang.



Má Kỷ Nhiễm đỏ ửng lên, vừa ngẩng đầu nhìn đã nghe giọng nói lạnh nhạt phía cậu: “Văn Thiển Hạ, tớ nói vài câu với cậu được không?”



Kỷ Nhiễm: “…”



???



Văn Thiển Hạ đứng bên cạnh cô như con chim cút nhỏ lạnh run cả người.



Thẩm Chấp lười biếng dựa lên tường, tay đút túi cúi đầu nhìn Kỷ Nhiễm vẫn đang suy nghĩ, khẽ nói: “Cậu về lớp trước đi.”



“Ngoan.”



Nghe cậu nói xong má cô đỏ bừng lên, trong đôi mắt to đen bóng lập lòe xấu hổ, quả thực không biết phải làm thế nào cho phải bèn cúi đầu không thèm quan tâm Văn Thiển Hạ nữa mà chạy về lớp.



Ngay sau đó Thẩm Chấp dẫn Văn Thiển Hạ tới chỗ khác nói chuyện, kết quả mới đi tới chỗ thân cây nằm ngay đài phun nước chân Văn Thiển Hạ đã mềm nhũn.



Giọng cô ấy mang theo chút nức nở: “Thẩm đại lão, tớ thật sự không cố ý nói mấy câu đó đâu. Thất sự tớ biết sai rồi mà cậu tha thứ cho tớ một lần đi, về sau tớ nhất định sẽ sửa đổi học cách làm người một lần nữa.”



Thẩm Chấp bất đắc dĩ nhìn cô ấy, cậu vẫn chưa nói gì hết mà cô gái này lại tự biên tự diễn rồi.



Cậu chậm rãi nghe Văn Thiển Hạ nói xong rồi hỏi lại: “Vậy cậu thử nói xem cậu tính thay đổi như thế nào?”



Văn Thiển Hạ ngây ngẩn cả người, cô ấy hơi hít hít lỗ mũi.



Thẩm Chấp đút hai tay vào túi quyết định có lòng tốt chỉ cho cô ấy một con đường đúng đắn, cậu nói: “Cậu biết quan hệ hiện giờ giữa tớ và Kỷ Nhiễm chứ?”



Văn Thiển Hạ chớp chớp mắt vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ họ đã yêu đương rồi sao?



Thẩm Chấp thản nhiên nói: “Tớ thích cậu ấy.”



Gió thổi qua, thiếu niên nói ra những lời tình cảm ấm áp trong ngày mùa đông lạnh giá này, hai chữ khó mở miệng nói ra trong độ tuổi này nhất lại được cậu nói hùng hồn như thế.



Đột nhiên Văn Thiển Hạ ngại ngùng, biết rõ Thẩm Chấp không phải đang thổ lộ với cô nhưng cô vẫn rất thẹn thùng, kiểu thẹn thùng và xấu hổ khi đánh vỡ bí mật của người khác đó.



Đương nhiên người đứng đối diện vẫn nói kiểu đúng lý hợp tình.



Văn Thiển Hạ nhỏ giọng hỏi: “Tớ có thể làm gì giúp cậu?”



Khóe miệng Thẩm Chấp nhếch lên hài lòng gật đầu, không tệ, cô gái này cũng biết nhìn mặt gửi lời.



Cậu hỏi: “Cậu có biết Nhiễm Nhiễm thích ăn gì không? Rồi thích chơi gì nữa?”



Trong trường chỉ có Văn Thiển Hạ thân quen với Kỷ Nhiễm nhất còn mấy nữ sinh khác chỉ nói chuyện bên ngoài thôi, cho nên Thẩm Chấp nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nên hỏi Văn Thiển Hạ một chút.



Văn Thiển Hạ lập tức hỏi: “Cậu muốn hẹn Nhiễm Nhiễm đi chơi sao?”



Thẩm Chấp nhìn qua cô ấy một cái làm Văn Thiển Hạ không dám nói gì nữa.



Sau đó cô khẽ nói: “Nhiễm Nhiễm ấy mà, đừng nhìn bề ngoài cậu ấy yếu đuối nhưng thật ra cậu ấy rất thích ăn cay, mỗi lần chúng tớ đi ăn Ma Lạt Thang* cậu ấy đều bỏ rất nhiều dầu ớt.”




*Ma Lạt Thang: Một món ăn bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn từ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Là món ăn đại biểu của vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh. Nó ăn giống như món lẩu, hoặc cũng có thể bỏ vào tô tùy từng nơi. Món này ăn cực kỳ cay và cực kỳ ngon.



Văn Thiển Hạ líu ríu nói một đống lớn còn Thẩm Chấp yên tĩnh nghe, trong đầu nhớ lại bộ dáng của cô.



Mãi đến khi Văn Thiển Hạ nói xong Thẩm Chấp mới gật đầu, Văn Thiển Hạ nói: “Bạn học Thẩm, tình báo của tớ nói xong rồi.”



“Cảm ơn.” Thẩm Chấp bình tĩnh nói.



Văn Thiển Hạ nở nụ cười, lấy lòng nói: “Thật ra tớ cảm thấy cậu và Nhiễm Nhiễm rất xứng đôi, hai người đều là học bá thêm vào đó vẻ ngoài cũng ưa nhìn, quả thật trời sinh một đôi.”



Văn Thiển Hạ không chút liêm sỉ đánh rắm thổi phồng lên.



Thẩm Chấp hài lòng gật đầu đang tính cho cô ấy về lớp thì đột nhiên nói: “Sau này ít đưa cậu ấy đi ăn Ma Lạt Thang thôi.”



Văn Thiển Hạ trừng to mắt, Ma Lạt Thang bị gì sao?



“Không sạch sẽ.”



Văn Thiển Hạ muốn cãi lại nhưng cô ấy không dám…



Sau khi cô ấy đi một mình Thẩm Chấp đứng tại chỗ suy nghĩ, cậu lấy điện thoại ra mở phần ghi chú trong điện thoại lên ngón tay ấn trên bàn phím.



—— Cô thích ăn cay.



—— So sánh với sữa dâu tây thì cô thích vị xoài hơn.



—— Ghét đậu mầm, ghét kiểu chỉ cần có một cây cũng phải nhặt ra.



Rất nhiều học sinh đi ngang qua đều thấy Thẩm đại lão nổi danh, không, bây giờ phải gọi Thẩm học thần, một mình đứng ở bên cạnh bồn hoa nhỏ trung tâm đứng tự mình nở nụ cười với điện thoại.



Lúc hết giờ tự học, Kỷ Nhiễm đi cùng Văn Thiển Hạ rời khỏi phòng học.



Thẩm Chấp và Hạ Giang Minh chậm rãi đi theo phía sau ra ngoài, cả trường học đều giống như thủy triều, tất cả mọi người đều đi ra cửa trường học hoặc đi về ký túc xá.



Vừa đi tới cửa chưa đi xa vài bước ai ngờ phía sau đột nhiên vang lên tiếng la hét ầm ĩ.



Văn Thiển Hạ quay đầu lại nắm chặt tay Kỷ Nhiễm, nói: “Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, mau nhìn, có nữ sinh kéo Thẩm đại lão nhà cậu kìa.”



Kỷ Nhiễm lập tức quay đầu nhìn qua.



Có một cô gái mặc áo lông màu trắng đứng ở cửa kéo lấy Thẩm Chấp, trên mặt cô ấy đeo một cái khẩu trang sắc trời lại tối cho nên mọi người không thể nhìn rõ mặt cô ấy.



Nhưng nhìn kiểu này giống như muốn tỏ tình.



Thế nên tất cả bạn học đều kích động không thôi, chuyện kích thích kiểu ngăn trước cửa để bày tỏ có ai mà không thích xem đâu.



Còn thiếu niên đang bị ngăn lại kia trên mặt đầy hững hờ, nhíu mày lại rồi nói: “Tránh ra.



“Thẩm Chấp, tớ Hạ Thanh đây.” Cô gái kia nổi lên dũng khí nói.



Hạ Thanh??



Đột nhiên Thẩm Chấp nghĩ đến gì đó, hiểu rõ nói: “Là cậu à, có chuyện gì sao?”



Từ Nhất Hàng và Hạ Giang Minh đứng một bên liếc nhau một cái, cô gái này là ai? Theo lý thuyết những người cuồng nhiệt say mê anh Chấp họ đều biết hết mà.



Trần Tùng nhẩm lại tên này một lần rồi hai người kia cũng nghĩ tới.



Hạ Thanh, chính là cô gái họ cứu khi bị Đường Chấn Bằng uy hiếp.



Nhưng năm học này cô ấy cũng đã chuyển khỏi Tứ Trung rồi. Vốn cho rằng sẽ không gặp lại cô ấy nữa không ngờ cô ấy lại tới đây.



Hạ Thanh kìm nén nói: “Ba mẹ tớ biết hết chuyện Đường Chấn Bằng nên họ không cho tớ tới đây học nữa.”



Ba mẹ muốn đưa cô ra nước ngoài học tập.



Thẩm Chấp gật đầu, giọng bình thản: “Vậy cũng tốt.”



“Trước khi đi tớ đặc biệt muốn tới đây nói một tiếng cảm ơn với mọi người.” Cô gái nhìn qua mấy người Hạ Giang Minh, cho dù đeo khẩu trang nhưng trong mắt cô ấy vẫn lộ ra ý cười, nói: “Cảm ơn mọi người.”



“Nếu không phải vì được mọi người giúp đỡ nói không chừng tới bây giờ tớ vẫn còn bị người ta uy hiếp. Tớ biết bản thân mình không đủ can đảm, cho dù bị uy hiếp cũng không dám đứng ra báo cảnh sát bắt anh ta.”



Nếu không phải vì lần này Đường Chấn Bằng bị người ta đánh nên anh ta phải khai báo chuyện mình làm rồi bị cảnh sát điều tra. Lúc trước thậm chí cô ấy không dám nói chuyện này với ba mẹ mình.



Nhưng bây giờ tất cả chân tướng sự việc đều rõ ràng, người xấu cũng đã bị chừng phạt, rột cuộc cô ấy cũng có cảm giác được giải thoát.



Đột nhiên Hạ Giang minh nghe được tiếng cảm ơn chân thành tha thiết như vậy cảm thấy xấu hổ, gãi gãi đầu, nhắc nhở: “Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì, về sau cậu nhất định phải cẩn thận đánh giá người khác.”



Từ Nhất Hàng và Trần Tùng đồng thời đá chân cậu ta một cái.



Từng thấy người không dùng não nói chuyện nhưng chưa thấy qua người nào đâm vào tim người ta như vậy. Thử nói xem lúc cô gái này thích tên cặn bã đó có biết sau lưng anh ta cặn bã như vậy sao.



Trái lại Hạ Thanh lắc lắc đầu: “Không sao, quả thực do tớ mắt mù mới thích loại người như vậy.”



Cô ấy len lén nhìn thiếu niên đứng bên cạnh, đột nhiên khẽ nói: “Nhưng bây giờ tớ không mù quáng nữa rồi.”



Hạ Giang Minh cười hì hì nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”



Nhưng cậu ta mới nói xong thấy Hạ Thanh nhìn Thẩm Chấp: “Có những lời tớ biết dù tớ có nói cũng không ích gì nhưng tớ sắp đi rồi, tớ vẫn luôn hèn nhát nên lần này tớ muốn bản thân mình dũng cảm một chút.”



“Tớ thích cậu, Thẩm Chấp.”



Cô ấy nói xong thừa dịp Thẩm Chấp chưa kịp phản ứng đột nhiên xông lên ôm nhẹ lấy cậu.



Đám người vây xem trước cửa trường đều hò reo, đang trước cửa trường học mà nữ sinh kia còn chủ động đi lên ôm lấy bạn nam nữa chứ.



Đệch mợ, quá kích thích.



Những học sinh này lúc bình thường luôn sốt ruột đi về nhà nhưng bây giờ lại không vội vàng chút nào đều đứng không xa xem náo nhiệt.



Thẩm Chấp đang muốn đẩy cô ấy ra thì cô gái đã buông tay ra quay đầu chạy đi.



Hạ Giang Minh trợn mắt nhìn, lẩm bẩm nói: “Ôi, bây giờ quả nhiên mắt cậu ấy không mù nữa thêm vào đó lá gan cũng lớn rồi. Lại dám thích anh Chấp.”



“Này, không công bằng, chúng ta cùng nhau cứu người sao cậu ấy chỉ thích mình anh Chấp mà không thích chúng ta.”



Từ Nhất Hàng đá cậu ta một cái, tức giận nói: “Mày ngậm miệng lại.”



Kỷ Nhiễm và Văn Thiển Hạ đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, Văn Thiển Hạ há hốc mồm nói thầm: “Sao lại thế này, sao lại đột nhiên ôm Thẩm Chấp nhà cậu chứ, có được cậu đồng ý chưa?”



Kỷ Nhiễm ngậm miệng rồi đột nhiên cắn răng nói: “Người tình ta nguyện, đâu cần tớ đồng ý chứ.”



Nói xong, cô xoay người đi.



Từ Nhất Hàng vội vàng nhắc nhở: “Anh Chấp, vừa nãy Kỷ Nhiễm thấy hết rồi.”



Lúc Thẩm Chấp quay đầu lại nhìn Kỷ Nhiễm đã chạy tới trạm xe bus đối diện, hơn nữa đúng lúc có một chiếc xe bus đi tới, Kỷ Nhiễm lên xe.



Rất nhanh, xe bus đã chạy đi.



Thẩm Chấp nói: “Tụi bay đi trước đi.”



Chờ lúc cậu chạy xe máy đuổi theo xe bus đã đi rất xa rồi. Trời mùa đông buổi tối càng lạnh lẽo hơn đặc biệt khi chạy xe máy, gió lạnh đập tới, cho dù mặc quần áo thật dày cũng không thể ngăn được cơn lạnh này.



Lúc Kỷ Nhiễm đi tới cửa khu nhà vừa lúc Thẩm Chấp chạy xe tới.



Cậu dừng xe lại đuổi theo mấy bước ngăn Kỷ Nhiễm lại, Kỷ Nhiễm nhìn cậu sắc mặt lạnh như tiền, ngay cả giọng nói cũng không thân thiện, mở miệng chính là: “Cậu tránh ra, tớ muốn về nhà.”



Thẩm Chấp nhìn bộ dáng cô tức giận đột nhiên lại nở nụ cười, vốn dĩ trên đường đi trong lòng cậu luôn thấp thỏm, sợ cô giận, sợ cô hiểu lầm.



Nhưng bây giờ thấy cô thực sự giận như vậy cậu lại nở nụ cười.



Gương mặt đẹp trai kia bởi vì nở nụ cười mà càng rực rỡ hơn, cậu khàn giọng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, có phải cậu ghen không?”



Kỷ Nhiễm ngồi trên xe bus luôn tức tối, cậu dám để cho nữ sinh khác ôm cậu?



Đúng vậy, cho dù ngoài ý muốn, là do nữ sinh đó đột nhiên ôm lấy cậu nhưng trong lòng cô vẫn không sung sướng.



Thế mà người này còn đuổi theo cô rồi còn cười vui vẻ như vậy nữa chứ.



Rốt cuộc Kỷ Nhiễm không nhịn được nữa cô nắm lấy cánh tay cậu rồi lột đôi bao tay da đen cậu đang mang ra cắn một miếng trên cổ tay cậu.



Dùng hết sức, tới khi cô nhả ra trên đó để lại một vòng dấu răng.



Kỷ Nhiễm cắn xong bèn đeo ba lô bỏ chạy cũng không thèm quay đầu lại.



Thẩm Chấp đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô, ngón tay cậu sờ sờ trên dấu răng ở cổ tay.



Cô ghen rồi.



Cô đang ghen!!



Tác gải có lời muốn nói: Em gái Nhiễm: Cậu đã không phải một Thẩm Chấp sạch sẽ nữa.



Thẩm Chấp: Cậu có thể ôm tớ, trừ độc cho tớ!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom