Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Dạy học tại hiện trường
“Tới phòng khám đi”, Lâm Ngọc Lam tỏ vẻ thần bí, nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, để người khác nghe thấy thì không hay, chúng ta tới phòng khám rồi từ từ nói”.
“Còn nữa, cậu phải kê cho tôi ít thuốc nữa”.
Hai cô gái này định giở trò gì vậy? Có gì mà không nói rõ ra được chứ?
Sau khi chúng tôi tới phòng khám, Lâm Ngọc Lam nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Đơn sơ quá, không phải chị Văn Nhã nói sẽ bỏ ra hai trăm nghìn tệ xây phòng khám lớn sao?”
“Sao tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”
Lúc trước ông trưởng thôn từng tập hợp mọi người mở cuộc họp, đúng là chị Văn Nhã nói sẽ bỏ ra hai trăm nghìn tệ để xây phòng khám nhưng chị Văn Nhã cũng bỏ ra một triệu tệ sửa đường cho dân, đó mới là chuyện lớn nên chuyện của tôi tạm thời bị trì hoãn, chắc chắn là sẽ xây, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tôi nói: “Chị Văn Nhã đã hứa với người dân thì chắc chắn chị sẽ làm, tới khi phòng khám được xây dựng xong, tôi sẽ trở thành thần y của thôn chúng ta, ha ha…”
Sở Tuyết Tương bèn hỏi: “Tôi nói này, cậu học y thuật ở đâu vậy? Chúng ta cùng nhau lớn lên, đến mặt chữ cậu còn chẳng nhớ hết, thì làm gì có chuyện học y thuật?”
“Bí mật”, tôi cười bí hiểm, không trả lời.
Ba người chúng tôi đi vào phòng ngủ của tôi ở phía sau, Lâm Ngọc Lam đóng cửa lại, hai cô gái ngồi lên bên mép giường.
Tôi rót nước cho họ: “Mau nói đi, ruốt cuộc hai người có cách gì hay ho vậy?”
Lâm Ngọc Lam đảo mắt, thấp giọng: “Trương Sơn Thành, cậu chưa từng trải, không hiểu chuyện của nam nữ, nên để cảm ơn cậu thì tôi và Sở Tuyết Tương sẽ nghiêm túc dạy cậu”.
Tôi nói: “Vậy hai người mau dạy tôi đi”.
Lâm Ngọc Lam nói: “Khai quang là chuyện của nam nữ, tôi biết cậu chưa có kinh nghiệm, vẫn còn là trai tân, người đàn ông làm lần đầu đều như vậy, cậu ấy à, đừng căng thẳng quá, thả lòng cơ thể nào”.
Tôi còn lâu mới là trai tân nhé, có điều, chuyện này không thể tùy tiện nói ra ngoài được.
“Phụ nữ trước khi kết hôn lại phải làm chuyện đó với người đàn ông khác, khi trao cho người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ cảm thấy dằn vặt, cực kỳ dằn vặt”.
Tôi hiểu điều này, lần đầu tiên của tôi với Lâm Ngọc Lam, tôi quá căng thẳng nên chưa đâm vào thì đã bắn mất rồi…
Sau đó, tôi đã lần lượt phát sinh quan hệ với hai cô gái này, chuyện này ấy mà, đã làm lần đầu thì sẽ muốn làm lần thứ hai, sẽ bị nghiện.
Nhưng nghĩ tới cái chết của Trần Kế Văn thì tôi lại thấy hết sức ly kỳ, anh ta uống say rồi ngủ và không tỉnh lại, mọi người đều đổ tội lên người tôi, may mà tôi nắm được điểm yếu của ông trưởng thôn nên ông ta mới giúp tôi nhấn chìm chuyện này xuống.
Qua chuyện đó cũng chẳng thể thấy Lâm Ngọc Lam đau lòng tới mức nào, nhà họ Trần giàu có, người trong thôn kết hôn đều do mai mối, vận mệnh của bản thân cũng không thể tự quyết định, giữa Lâm Ngọc Lam và Trần Kế Văn cũng chẳng có tình cảm gì.
Nhưng vì chuyện lần trước ầm ĩ quá nên Lâm Ngọc Lam phải ở lại nhà họ Trần, dù Trần Kế Văn đã chết thì cô ta vẫn là con dâu nhà họ, vẫn phải chăm sóc hai ông bà nhà họ Trần.
Sở Tuyết Tương nói: “Trần Thái Linh cực kỳ kiêu ngạo, không coi ai ra gì, tính khí cũng quái gở, cực khó để chinh phục, vì vậy…He he, Trương Sơn Thành này, bây giờ Lâm Ngọc Lam và tôi sẽ dạy cậu làm thế nào để chinh phục phụ nữ”.
Vừa nói, Sở Tuyết Tương vừa ấn Lâm Ngọc Lam xuống giường, tay phải bắt đầu lướt trên đôi gò bồng của Lâm Ngọc Lam: “Chuyện này cần phải có kỹ thuật, cậu phải kích thích vào chỗ nhạy cảm nhất của người phụ nữ”.
“Trương Sơn Thành, nhớ kỹ này, nơi nhạy cảm nhất của người phụ nữ là ba chỗ, vành tai, ngực và cô bé”.
Vừa nói, Sở Tuyết Tương vừa phả một luồng hơi nóng, vân vê mái tóc dài của Lâm Ngọc Lam, đôi môi đỏ cùng chiếc lưỡi thơm tho của chị ta từ từ mơn chớn từ cổ tới vành tai của Lâm Ngọc Lam.
“Nhột, nhột quá Tuyết Tương, cậu xấu xa thật đấy, tớ chỉ bảo cậu nói chứ đâu bảo cậu làm…”
“Con bé này, Trương Sơn Thành đang nhìn kìa, cậu…”
“Xin cậu đấy, bỏ tớ ra…”
Sở Tuyết Tương mặc kệ lời cầu xin Lâm Ngọc Lam, chị ta giở đủ trò, khuôn mặt Lâm Ngọc Lam nhanh chóng đỏ ửng, ánh mắt trở nên mơ màng.
Ôi trời ơi, tôi thật không dám tin Sở Tuyết Tương đang dạy tôi ngay tại đây.
Lâm Ngọc Lam đã có cảm giác, vô thức lướt hai tay trên người Sở Tuyết Tương, Sở Tuyết Tương thở dồn dập, phát ra tiếng rên ư ư.
Không thể phủ nhận, cách sử dụng tay của Sở Tuyết Tương rất hay, chưa tới một phút mà đã chinh phục được Lâm Ngọc Lam, khiến cô ta cũng thở gấp gáp.
Rất nhiều khi tôi nghi ngờ không biết Sở Tuyết Tương có phải là les không?
Lâm Ngọc Lam luôn chơi cùng Sở Tuyết Tương, hai người thường xuyên hẹn hò, lần trước tôi còn nhìn thấy hai người làm những chuyện mà chỉ nam nữ mới làm vậy ở trên giường.
Lẽ nào giữa những cô gái đều như vậy sao?
Hai người đều mặc quần áo, không hề làm gì quá nóng bóng nhưng phía dưới của tôi đã bắt đầu phản ứng, vổng cả lên.
Đây đúng là đang cám dỗ tôi phạm tội mà.
Sở Tuyết Tương bắt đầu luồn tay vào quần của Lâm Ngọc Lam, Lâm Ngọc Lam ưỡn ẹo, giống như một con rắn bò trên giường.
Sở Tuyết Tương tiếp tục cho tay sâu vào trong chẳng chút kiêng dè, hình như chị ta đã sờ được chỗ nhạy cảm của Lâm Ngọc Lam khiến cô ta khẽ run lên, lập tức tỉnh táo lên rất nhiều, vội vàng đẩy Sở Tuyết Tương ra.
“Tuyết Tương, cậu…”, khuôn mặt Lâm Ngọc Lam đỏ rực, cô ta xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm chỗ nào đó chui xuống khi nhìn thấy chỗ đó của tôi nhô lên.
Tôi vội vàng ngồi xuống ghế ở bên cạnh, vắt chân để giấu đi sự lúng túng của mình.
“Cậu nhóc, ngây người ra đó làm gì, đã nhìn thấy chưa?”, Sở Tuyết Tương liếc nhìn tôi: “Đã học được thủ pháp kích thích con gái của tôi chưa?”
“Cần một chút cám dỗ, trêu đùa, luồn sâu vào rồi từ từ cởi đồ ra…”
Hai người phụ nữ khiến tôi mê loạn, tôi chỉ muốn nhào lên người họ, xử ngay tại chỗ.
“Tôi thấy rồi…”, tôi cười he he nói: “Chị họ à, chị giỏi mà, hay là, chị cầm tay chỉ việc thì thế nào?”
Vừa nói tôi vừa nhìn vào ngực Lâm Ngọc Lam, Lam Ngọc Lam vội kéo cổ áo lại theo bản năng.
“Đồ lưu manh!”
“Đồ hạ lưu!”
Hai cô gái trợn mắt, Lâm Ngọc Lam nói: “Trương Sơn Thành, cậu nghĩ gì thế, hai chúng tôi chẳng phải vì cứu cậu sao, nếu lần này mà cậu khai quang thất bại thì e rằng khó giữ được mạng, không phải lần nào cũng may mắn cả đâu”.
Thực ra lần trước tôi đã quan hệ với Trần Thái Linh, nhưng những người khác đều không biết.
Sở Tuyết Tương nói: “Nhớ kỹ những gì tôi vừa dạy cậu, từ từ thôi, những cô gái chưa từng trải thì mọi chỗ trên cơ thể đều vô cùng nhạy cảm, chắc chắn Trần Thái Linh sẽ phản kháng, cô ta không dễ chấp nhận đâu, còn cậu là đàn ông, cô ta sẽ không mạnh bằng cậu được”.
“Chỉ cần cậu đè cô ta xuống giường, nếu cô ta phản kháng thì cậu hành động theo những gì tôi vừa dạy, dần dà, Trần Thái Linh sẽ cắn câu, như vậy là thành công rồi”.
Lâm Ngọc Lam nở nụ cười xấu xa: “Dù Trần Thái Linh có phản kháng dữ dội thì cậu cũng có thể “giương cung” làm tới, dù sao chỉ có hai người trong một căn phòng làm chuyện đó, dù cậu có cưỡng ép thì cô ta cũng không dám nói ra”.
“Phải giống như những ông lớn ấy, nếu đến ngay cả một cô gái mà không chinh phục được thì đừng làm thầy khai quang nữa”.
“Đừng giống như lần trước, chẳng làm gì cả…”
Mặt tôi tối sầm, chúng ta có thể nào không nhắc tới chuyện lần trước không?
Lần trước khai quang cho Lâm Ngọc Lam đã chở thành vết nhơ trong cuộc đời tôi.
Hai cô nàng này lắm chiêu thật đấy, đầu tiên là làm theo cách của họ đã dạy, nếu không thành
“Còn nữa, cậu phải kê cho tôi ít thuốc nữa”.
Hai cô gái này định giở trò gì vậy? Có gì mà không nói rõ ra được chứ?
Sau khi chúng tôi tới phòng khám, Lâm Ngọc Lam nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Đơn sơ quá, không phải chị Văn Nhã nói sẽ bỏ ra hai trăm nghìn tệ xây phòng khám lớn sao?”
“Sao tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”
Lúc trước ông trưởng thôn từng tập hợp mọi người mở cuộc họp, đúng là chị Văn Nhã nói sẽ bỏ ra hai trăm nghìn tệ để xây phòng khám nhưng chị Văn Nhã cũng bỏ ra một triệu tệ sửa đường cho dân, đó mới là chuyện lớn nên chuyện của tôi tạm thời bị trì hoãn, chắc chắn là sẽ xây, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tôi nói: “Chị Văn Nhã đã hứa với người dân thì chắc chắn chị sẽ làm, tới khi phòng khám được xây dựng xong, tôi sẽ trở thành thần y của thôn chúng ta, ha ha…”
Sở Tuyết Tương bèn hỏi: “Tôi nói này, cậu học y thuật ở đâu vậy? Chúng ta cùng nhau lớn lên, đến mặt chữ cậu còn chẳng nhớ hết, thì làm gì có chuyện học y thuật?”
“Bí mật”, tôi cười bí hiểm, không trả lời.
Ba người chúng tôi đi vào phòng ngủ của tôi ở phía sau, Lâm Ngọc Lam đóng cửa lại, hai cô gái ngồi lên bên mép giường.
Tôi rót nước cho họ: “Mau nói đi, ruốt cuộc hai người có cách gì hay ho vậy?”
Lâm Ngọc Lam đảo mắt, thấp giọng: “Trương Sơn Thành, cậu chưa từng trải, không hiểu chuyện của nam nữ, nên để cảm ơn cậu thì tôi và Sở Tuyết Tương sẽ nghiêm túc dạy cậu”.
Tôi nói: “Vậy hai người mau dạy tôi đi”.
Lâm Ngọc Lam nói: “Khai quang là chuyện của nam nữ, tôi biết cậu chưa có kinh nghiệm, vẫn còn là trai tân, người đàn ông làm lần đầu đều như vậy, cậu ấy à, đừng căng thẳng quá, thả lòng cơ thể nào”.
Tôi còn lâu mới là trai tân nhé, có điều, chuyện này không thể tùy tiện nói ra ngoài được.
“Phụ nữ trước khi kết hôn lại phải làm chuyện đó với người đàn ông khác, khi trao cho người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ cảm thấy dằn vặt, cực kỳ dằn vặt”.
Tôi hiểu điều này, lần đầu tiên của tôi với Lâm Ngọc Lam, tôi quá căng thẳng nên chưa đâm vào thì đã bắn mất rồi…
Sau đó, tôi đã lần lượt phát sinh quan hệ với hai cô gái này, chuyện này ấy mà, đã làm lần đầu thì sẽ muốn làm lần thứ hai, sẽ bị nghiện.
Nhưng nghĩ tới cái chết của Trần Kế Văn thì tôi lại thấy hết sức ly kỳ, anh ta uống say rồi ngủ và không tỉnh lại, mọi người đều đổ tội lên người tôi, may mà tôi nắm được điểm yếu của ông trưởng thôn nên ông ta mới giúp tôi nhấn chìm chuyện này xuống.
Qua chuyện đó cũng chẳng thể thấy Lâm Ngọc Lam đau lòng tới mức nào, nhà họ Trần giàu có, người trong thôn kết hôn đều do mai mối, vận mệnh của bản thân cũng không thể tự quyết định, giữa Lâm Ngọc Lam và Trần Kế Văn cũng chẳng có tình cảm gì.
Nhưng vì chuyện lần trước ầm ĩ quá nên Lâm Ngọc Lam phải ở lại nhà họ Trần, dù Trần Kế Văn đã chết thì cô ta vẫn là con dâu nhà họ, vẫn phải chăm sóc hai ông bà nhà họ Trần.
Sở Tuyết Tương nói: “Trần Thái Linh cực kỳ kiêu ngạo, không coi ai ra gì, tính khí cũng quái gở, cực khó để chinh phục, vì vậy…He he, Trương Sơn Thành này, bây giờ Lâm Ngọc Lam và tôi sẽ dạy cậu làm thế nào để chinh phục phụ nữ”.
Vừa nói, Sở Tuyết Tương vừa ấn Lâm Ngọc Lam xuống giường, tay phải bắt đầu lướt trên đôi gò bồng của Lâm Ngọc Lam: “Chuyện này cần phải có kỹ thuật, cậu phải kích thích vào chỗ nhạy cảm nhất của người phụ nữ”.
“Trương Sơn Thành, nhớ kỹ này, nơi nhạy cảm nhất của người phụ nữ là ba chỗ, vành tai, ngực và cô bé”.
Vừa nói, Sở Tuyết Tương vừa phả một luồng hơi nóng, vân vê mái tóc dài của Lâm Ngọc Lam, đôi môi đỏ cùng chiếc lưỡi thơm tho của chị ta từ từ mơn chớn từ cổ tới vành tai của Lâm Ngọc Lam.
“Nhột, nhột quá Tuyết Tương, cậu xấu xa thật đấy, tớ chỉ bảo cậu nói chứ đâu bảo cậu làm…”
“Con bé này, Trương Sơn Thành đang nhìn kìa, cậu…”
“Xin cậu đấy, bỏ tớ ra…”
Sở Tuyết Tương mặc kệ lời cầu xin Lâm Ngọc Lam, chị ta giở đủ trò, khuôn mặt Lâm Ngọc Lam nhanh chóng đỏ ửng, ánh mắt trở nên mơ màng.
Ôi trời ơi, tôi thật không dám tin Sở Tuyết Tương đang dạy tôi ngay tại đây.
Lâm Ngọc Lam đã có cảm giác, vô thức lướt hai tay trên người Sở Tuyết Tương, Sở Tuyết Tương thở dồn dập, phát ra tiếng rên ư ư.
Không thể phủ nhận, cách sử dụng tay của Sở Tuyết Tương rất hay, chưa tới một phút mà đã chinh phục được Lâm Ngọc Lam, khiến cô ta cũng thở gấp gáp.
Rất nhiều khi tôi nghi ngờ không biết Sở Tuyết Tương có phải là les không?
Lâm Ngọc Lam luôn chơi cùng Sở Tuyết Tương, hai người thường xuyên hẹn hò, lần trước tôi còn nhìn thấy hai người làm những chuyện mà chỉ nam nữ mới làm vậy ở trên giường.
Lẽ nào giữa những cô gái đều như vậy sao?
Hai người đều mặc quần áo, không hề làm gì quá nóng bóng nhưng phía dưới của tôi đã bắt đầu phản ứng, vổng cả lên.
Đây đúng là đang cám dỗ tôi phạm tội mà.
Sở Tuyết Tương bắt đầu luồn tay vào quần của Lâm Ngọc Lam, Lâm Ngọc Lam ưỡn ẹo, giống như một con rắn bò trên giường.
Sở Tuyết Tương tiếp tục cho tay sâu vào trong chẳng chút kiêng dè, hình như chị ta đã sờ được chỗ nhạy cảm của Lâm Ngọc Lam khiến cô ta khẽ run lên, lập tức tỉnh táo lên rất nhiều, vội vàng đẩy Sở Tuyết Tương ra.
“Tuyết Tương, cậu…”, khuôn mặt Lâm Ngọc Lam đỏ rực, cô ta xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm chỗ nào đó chui xuống khi nhìn thấy chỗ đó của tôi nhô lên.
Tôi vội vàng ngồi xuống ghế ở bên cạnh, vắt chân để giấu đi sự lúng túng của mình.
“Cậu nhóc, ngây người ra đó làm gì, đã nhìn thấy chưa?”, Sở Tuyết Tương liếc nhìn tôi: “Đã học được thủ pháp kích thích con gái của tôi chưa?”
“Cần một chút cám dỗ, trêu đùa, luồn sâu vào rồi từ từ cởi đồ ra…”
Hai người phụ nữ khiến tôi mê loạn, tôi chỉ muốn nhào lên người họ, xử ngay tại chỗ.
“Tôi thấy rồi…”, tôi cười he he nói: “Chị họ à, chị giỏi mà, hay là, chị cầm tay chỉ việc thì thế nào?”
Vừa nói tôi vừa nhìn vào ngực Lâm Ngọc Lam, Lam Ngọc Lam vội kéo cổ áo lại theo bản năng.
“Đồ lưu manh!”
“Đồ hạ lưu!”
Hai cô gái trợn mắt, Lâm Ngọc Lam nói: “Trương Sơn Thành, cậu nghĩ gì thế, hai chúng tôi chẳng phải vì cứu cậu sao, nếu lần này mà cậu khai quang thất bại thì e rằng khó giữ được mạng, không phải lần nào cũng may mắn cả đâu”.
Thực ra lần trước tôi đã quan hệ với Trần Thái Linh, nhưng những người khác đều không biết.
Sở Tuyết Tương nói: “Nhớ kỹ những gì tôi vừa dạy cậu, từ từ thôi, những cô gái chưa từng trải thì mọi chỗ trên cơ thể đều vô cùng nhạy cảm, chắc chắn Trần Thái Linh sẽ phản kháng, cô ta không dễ chấp nhận đâu, còn cậu là đàn ông, cô ta sẽ không mạnh bằng cậu được”.
“Chỉ cần cậu đè cô ta xuống giường, nếu cô ta phản kháng thì cậu hành động theo những gì tôi vừa dạy, dần dà, Trần Thái Linh sẽ cắn câu, như vậy là thành công rồi”.
Lâm Ngọc Lam nở nụ cười xấu xa: “Dù Trần Thái Linh có phản kháng dữ dội thì cậu cũng có thể “giương cung” làm tới, dù sao chỉ có hai người trong một căn phòng làm chuyện đó, dù cậu có cưỡng ép thì cô ta cũng không dám nói ra”.
“Phải giống như những ông lớn ấy, nếu đến ngay cả một cô gái mà không chinh phục được thì đừng làm thầy khai quang nữa”.
“Đừng giống như lần trước, chẳng làm gì cả…”
Mặt tôi tối sầm, chúng ta có thể nào không nhắc tới chuyện lần trước không?
Lần trước khai quang cho Lâm Ngọc Lam đã chở thành vết nhơ trong cuộc đời tôi.
Hai cô nàng này lắm chiêu thật đấy, đầu tiên là làm theo cách của họ đã dạy, nếu không thành