Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Khám bệnh cho Lý Phương
“Ục ục ục . . .”, nước đã sôi, tôi ngẩng đầu nhìn sang.
Tôi đi vòng qua Lý Phương, cầm cái ấm lên, rót cho mình một cốc nước, khói nghi ngút bốc lên trên miệng cốc, nước vừa sôi, tôi không thể uống ngay được, phải đợi một lát.
“Trương Sơn Thành, Lôi Đắc Mã lại đắc tội gì với cậu vậy?”, Lý Phương không khách sáo cầm tách trà trên bàn của tôi lên và tự rót cho mình một tách trà.
Tôi quan sát Lý Phương một chút, đối với một người đàn ông tham lam và háo sắc như Lôi Đắc Mã thì người vợ mà ông ta chọn không thể xấu được, Lý Phương tuy không còn trẻ nhưng chị ta lại có sự lả lơi quyến rũ của một người đàn bà.
“Nếu chị đã muốn nghe, tôi sẽ nói cho chị biết, nhưng nếu nghe xong chị tức giận thì cũng đừng đập vỡ chén của nhà tôi đó!”, tôi làm công tác tư tưởng cho Lý Phương trước, trong nhà chẳng có mấy đồ giá trị, nhưng vì Lý Phương nổi tiếng hung bạo, trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, dù sao tôi cũng không thể đánh phụ nữ.
Lý Phương cười nói: “Cậu yên tâm, trong nhà của cậu cũng có thứ gì cho tôi đập đâu”.
“. . .”
. . .
Tôi nói gần nửa tiếng, trong quá trình kể lại thêm mắm thêm muối, tôi thấy càng nghe sắc mặt Lý Phương càng xám xịt, trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng.
Tôi bưng cốc trà đã nguội lên uống một ngụm, ngay khi nước tràn vào khoang miệng khô khốc, toàn thân tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Đùng!”
Lý Phương đập mạnh xuống bàn làm tôi giật cả mình, nước trong cốc suýt nữa tràn ra tay. Tôi vừa định nói vài câu, nhưng thấy vẻ mặt tức giận như muốn giết người của Lý Phương, tôi đành nuốt lại lời định nói.
“Lôi Đắc Mã ông hay lắm, dám giấu tôi làm loạn ở bên ngoài!”, Lý Phương tức đến mức không thể ngồi yên, chị ta lại nhìn tôi, nói: “Trương Sơn Thành, lần sau nếu cậu có thấy ông ta lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì cậu cứ đánh chết ông ta cho tôi!”
Không thể chọc vào một người phụ nữ khi họ đang cực kỳ tức giận, đặc biệt là người phụ nữ dữ như cọp cái.
“Chị đừng vì loại người như Lôi Đắc Mã mà tức giận để ảnh hưởng đến bản thân, như vậy không đáng chút nào!”, tôi bảo Lý Phương ngồi xuống và uống một tách trà để bình tĩnh lại, gặp phải một người đàn ông như Lôi Đắc Mã, Lý Phương cả đời cũng không thể yên ổn được.
Một lúc sau, tôi đã uống hết bốn cốc nước nên hơi tức bụng, thấy vẻ mặt Lý Phương bớt tức giận, tôi đang định hỏi khi chị ta khi nào về nhà thì chị ta đã hỏi tôi trước.
“Trương Sơn Thành, tôi nghe nói cậu biết khám bệnh phải không?”, Lý Phương hỏi.
Tôi sững sờ trước câu hỏi đột ngột của Lý Phương, chậm rãi gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi có biết sơ sơ”.
“Vậy cậu khám cho tôi xem sao. Gần đây, chuyện chăn gối của Lôi Đắc Mã và tôi không thuận. Chỉ cần ông ấy chạm vào tôi, tôi không thể nhịn được mà cảm thấy buồn nôn. Chúng tôi đã không quan hệ mấy tháng nay rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa, cậu nói xem có phải tôi bị bệnh gì rồi không?”
“. . .”, tôi không biết nên nói gì, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói còn có loại bệnh này.
“Ngươi kiểm tra chỗ đó của cô ta xem có vấn đề gì không?”, lúc này tiên nữ Thanh Thủy đã lên tiếng.
Việc này . . . Liệu Lý Phương có nghe lời tôi không?
Tôi hắng giọng nói: “Lý Phương, bệnh chị mắc phải là bệnh nội khoa, chỉ xem sắc mặt và bắt mạch thì không thể biết được, tôi cần chị phải. . .”, tôi nên nói thế nào đây? Cởi quần ra để tôi kiểm tra chỗ đó của chị sao? Tôi hơi khó xử, Lý Phương tính khí nóng nảy, tôi không muốn đụng chạm tới chị ta, như vậy lại rước mệt vào thân.
“Cậu nói đi, chỉ cần cậu có thể giúp tôi chữa khỏi căn bệnh này, cậu cần tôi làm gì tôi cũng sẽ hợp tác với cậu”, Lý Phương chân thành nói.
Tôi nói với Lý Phương những gì tôi chưa nói, sau đó quan sát phản ứng của Lý Phương, không biết là do ánh sáng hay do tôi nhìn nhầm, trên khuôn mặt của Lý Phương có một chút xấu hổ, chị ta có vẻ rất ngại ngùng.
“Trương Sơn Thành. . . Chuyện này tôi đã nói với cậu rồi, nên tôi tin cậu!”, nói xong, Lý Phương đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt tôi.
Tôi nhìn theo những ngón tay trắng nõn của Lý Phương đang tự cởi quần mình ra, trong tích tắc, thân dưới của Lý Phương đã trần trụi lộ ra ngoài không khí và phơi bày trước tôi.
Tôi nuốt nước bọt, nửa thân dưới của Lý Phương cứ như vậy mà hiện ra trần trụi trước mặt tôi, phần bụng dưới phẳng lì không một chút mỡ thừa, trắng nõn không tỳ vết.
“Sơn Thành. . . Cậu khám cho tôi đi”, Lý Phương khẽ nói, hai tay chị ta khoác lên vai tôi, cố ý hơi xiết lấy tôi, khiêu khích tôi.
Tôi không kìm lòng được mà đưa hai tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lý Phương, làn da dưới tay tôi căng mịn, xem ra chị ta thường xuyên chăm sóc da. Tay tôi chậm rãi rời ra phía sau, cặp mông của Lý Phương rất xinh đẹp, vừa tròn vừa mẩy, tôi khẽ dùng sức bóp mấy cái, bờ mông mềm mại đột nhiên lấp đầy lòng bàn tay tôi.
“A a. . . Sơn Thành. Thoải mái quá . . .”, Lý Phương sờ vào mặt tôi và rên rỉ.
Tôi lơ đãng đưa ngón trỏ lướt qua khe mông của Lý Phương và vuốt ve đám lông tơ bên trong, Lý Phương không chịu được mà xiết chặt bờ vai tôi, hai chân chị ta cũng kẹp chặt lại.
Tay phải của tôi đặt lên chỗ đó của chị ta, cả người Lý Phương run lên. Cơ thể của chị ta ban đầu rất căng thẳng, nhưng chị ta đã từ từ thả lỏng. Tôi thấy Lý Phương cắn môi dưới, hai má ửng hồng trông rất đáng yêu, khuôn mặt chị ta tràn đầy sự khao khát và ham muốn khiến bụng dưới của tôi nóng ran, quả thật một người phụ nữ trưởng thành như Lý Phương khiến đàn ông muốn ngừng mà không được.
Tôi nín thở, dùng tay trái siết chặt lấy cái eo hơi run rẩy của Lý Phương, từ từ đưa các ngón tay vào trong cơ thể chị ta.
“Ưm. . .”, không ngờ tôi vừa đưa tay vào, chỗ đó của Lý Phương lập tức cắn chặt lấy ngón tay của tôi, tôi vội an ủi: “Thả lỏng một chút!”
Lý Phương hít sâu một hơi, thở hổn hển, thấp giọng thì thầm: “A a a. . .”
Nhân lúc Lý Phương đang thả lỏng bản thân, tôi hăng hái cho thêm ba ngón tay vào, vừa đưa tay vào trong đã có tiếng “Phốc phốc. . .” vang lên khiến người ta phải đỏ mặt…
“A a a. . . Sơn Thành, mạnh lên một chút, bên trong ngứa ngáy quá!”, Lý Phương sốt ruột vặn vẹo.
Tôi nhìn bộ dạng dâm đãng của Lý Phương, cơ thể càng ngày càng nóng, tôi cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu sắp đứt rồi.
Tôi muốn rút tay ra, vì nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ tôi sẽ không kiểm soát được bản thân.
Tay tôi chưa rút ra được một nửa, Lý Phương đã dùng sức kẹp chặt hai chân không cho tôi ra, chị ta không nhịn được mà ôm lấy đầu tôi, tôi cảm thấy bộ ngực to lớn của chị ta đang cọ vào mặt mình, tôi nghĩ mặt mình đã đỏ ửng lên rồi.
“Đừng đi, giúp tôi đi . . . Tôi thật sự rất muốn. . .”, Lý Phương thở hổn hển, dựa toàn bộ cơ thể vào người tôi, lúc này cả người tôi đã bị Lý Phương ôm chặt, tôi cảm thấy hơi khó thở, đầu cũng choáng váng.
“Nếu Lý Phương đã chủ động như vậy, tại sao ngươi lại không nhân cơ hội này hút âm khí của cô ta chứ?”, giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy vang lên bên tai tôi.
Mặc dù tôi sắp không chịu nổi nữa, nhưng . . .
“A a a. . .”, Thấy tôi dừng lại, Lý Phương chủ động ngồi xuống, ngón tay tôi lại đâm sâu vào trong cơ thể chị ta hơn, đầu tôi tràn ngập bộ dạng dâm đãng của chị ta.
“Thử nghĩ xem, Lôi Đắc Mã đã từng bắt nạt ngươi như thế nào? Bây giờ người phụ nữ của ông ta lại nhảy vào lòng ngươi, lẽ nào người không muốn báo thù sao?” Tiên nữ Thanh Thủy nói.
Lời nói này đã cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu tôi.
Chỉ cần nghĩ đến Lôi Đắc Mã, não tôi như muốn nổ tung, dục vọng và lửa hận chồng lên nhau kích thích tôi, tôi bế Lý Phương đang ngồi trên người mình lên rồi bước về phòng, quyết định làm một trận tơi bời với Lý Phương.
Tôi đi vòng qua Lý Phương, cầm cái ấm lên, rót cho mình một cốc nước, khói nghi ngút bốc lên trên miệng cốc, nước vừa sôi, tôi không thể uống ngay được, phải đợi một lát.
“Trương Sơn Thành, Lôi Đắc Mã lại đắc tội gì với cậu vậy?”, Lý Phương không khách sáo cầm tách trà trên bàn của tôi lên và tự rót cho mình một tách trà.
Tôi quan sát Lý Phương một chút, đối với một người đàn ông tham lam và háo sắc như Lôi Đắc Mã thì người vợ mà ông ta chọn không thể xấu được, Lý Phương tuy không còn trẻ nhưng chị ta lại có sự lả lơi quyến rũ của một người đàn bà.
“Nếu chị đã muốn nghe, tôi sẽ nói cho chị biết, nhưng nếu nghe xong chị tức giận thì cũng đừng đập vỡ chén của nhà tôi đó!”, tôi làm công tác tư tưởng cho Lý Phương trước, trong nhà chẳng có mấy đồ giá trị, nhưng vì Lý Phương nổi tiếng hung bạo, trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, dù sao tôi cũng không thể đánh phụ nữ.
Lý Phương cười nói: “Cậu yên tâm, trong nhà của cậu cũng có thứ gì cho tôi đập đâu”.
“. . .”
. . .
Tôi nói gần nửa tiếng, trong quá trình kể lại thêm mắm thêm muối, tôi thấy càng nghe sắc mặt Lý Phương càng xám xịt, trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng.
Tôi bưng cốc trà đã nguội lên uống một ngụm, ngay khi nước tràn vào khoang miệng khô khốc, toàn thân tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Đùng!”
Lý Phương đập mạnh xuống bàn làm tôi giật cả mình, nước trong cốc suýt nữa tràn ra tay. Tôi vừa định nói vài câu, nhưng thấy vẻ mặt tức giận như muốn giết người của Lý Phương, tôi đành nuốt lại lời định nói.
“Lôi Đắc Mã ông hay lắm, dám giấu tôi làm loạn ở bên ngoài!”, Lý Phương tức đến mức không thể ngồi yên, chị ta lại nhìn tôi, nói: “Trương Sơn Thành, lần sau nếu cậu có thấy ông ta lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì cậu cứ đánh chết ông ta cho tôi!”
Không thể chọc vào một người phụ nữ khi họ đang cực kỳ tức giận, đặc biệt là người phụ nữ dữ như cọp cái.
“Chị đừng vì loại người như Lôi Đắc Mã mà tức giận để ảnh hưởng đến bản thân, như vậy không đáng chút nào!”, tôi bảo Lý Phương ngồi xuống và uống một tách trà để bình tĩnh lại, gặp phải một người đàn ông như Lôi Đắc Mã, Lý Phương cả đời cũng không thể yên ổn được.
Một lúc sau, tôi đã uống hết bốn cốc nước nên hơi tức bụng, thấy vẻ mặt Lý Phương bớt tức giận, tôi đang định hỏi khi chị ta khi nào về nhà thì chị ta đã hỏi tôi trước.
“Trương Sơn Thành, tôi nghe nói cậu biết khám bệnh phải không?”, Lý Phương hỏi.
Tôi sững sờ trước câu hỏi đột ngột của Lý Phương, chậm rãi gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi có biết sơ sơ”.
“Vậy cậu khám cho tôi xem sao. Gần đây, chuyện chăn gối của Lôi Đắc Mã và tôi không thuận. Chỉ cần ông ấy chạm vào tôi, tôi không thể nhịn được mà cảm thấy buồn nôn. Chúng tôi đã không quan hệ mấy tháng nay rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa, cậu nói xem có phải tôi bị bệnh gì rồi không?”
“. . .”, tôi không biết nên nói gì, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói còn có loại bệnh này.
“Ngươi kiểm tra chỗ đó của cô ta xem có vấn đề gì không?”, lúc này tiên nữ Thanh Thủy đã lên tiếng.
Việc này . . . Liệu Lý Phương có nghe lời tôi không?
Tôi hắng giọng nói: “Lý Phương, bệnh chị mắc phải là bệnh nội khoa, chỉ xem sắc mặt và bắt mạch thì không thể biết được, tôi cần chị phải. . .”, tôi nên nói thế nào đây? Cởi quần ra để tôi kiểm tra chỗ đó của chị sao? Tôi hơi khó xử, Lý Phương tính khí nóng nảy, tôi không muốn đụng chạm tới chị ta, như vậy lại rước mệt vào thân.
“Cậu nói đi, chỉ cần cậu có thể giúp tôi chữa khỏi căn bệnh này, cậu cần tôi làm gì tôi cũng sẽ hợp tác với cậu”, Lý Phương chân thành nói.
Tôi nói với Lý Phương những gì tôi chưa nói, sau đó quan sát phản ứng của Lý Phương, không biết là do ánh sáng hay do tôi nhìn nhầm, trên khuôn mặt của Lý Phương có một chút xấu hổ, chị ta có vẻ rất ngại ngùng.
“Trương Sơn Thành. . . Chuyện này tôi đã nói với cậu rồi, nên tôi tin cậu!”, nói xong, Lý Phương đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt tôi.
Tôi nhìn theo những ngón tay trắng nõn của Lý Phương đang tự cởi quần mình ra, trong tích tắc, thân dưới của Lý Phương đã trần trụi lộ ra ngoài không khí và phơi bày trước tôi.
Tôi nuốt nước bọt, nửa thân dưới của Lý Phương cứ như vậy mà hiện ra trần trụi trước mặt tôi, phần bụng dưới phẳng lì không một chút mỡ thừa, trắng nõn không tỳ vết.
“Sơn Thành. . . Cậu khám cho tôi đi”, Lý Phương khẽ nói, hai tay chị ta khoác lên vai tôi, cố ý hơi xiết lấy tôi, khiêu khích tôi.
Tôi không kìm lòng được mà đưa hai tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lý Phương, làn da dưới tay tôi căng mịn, xem ra chị ta thường xuyên chăm sóc da. Tay tôi chậm rãi rời ra phía sau, cặp mông của Lý Phương rất xinh đẹp, vừa tròn vừa mẩy, tôi khẽ dùng sức bóp mấy cái, bờ mông mềm mại đột nhiên lấp đầy lòng bàn tay tôi.
“A a. . . Sơn Thành. Thoải mái quá . . .”, Lý Phương sờ vào mặt tôi và rên rỉ.
Tôi lơ đãng đưa ngón trỏ lướt qua khe mông của Lý Phương và vuốt ve đám lông tơ bên trong, Lý Phương không chịu được mà xiết chặt bờ vai tôi, hai chân chị ta cũng kẹp chặt lại.
Tay phải của tôi đặt lên chỗ đó của chị ta, cả người Lý Phương run lên. Cơ thể của chị ta ban đầu rất căng thẳng, nhưng chị ta đã từ từ thả lỏng. Tôi thấy Lý Phương cắn môi dưới, hai má ửng hồng trông rất đáng yêu, khuôn mặt chị ta tràn đầy sự khao khát và ham muốn khiến bụng dưới của tôi nóng ran, quả thật một người phụ nữ trưởng thành như Lý Phương khiến đàn ông muốn ngừng mà không được.
Tôi nín thở, dùng tay trái siết chặt lấy cái eo hơi run rẩy của Lý Phương, từ từ đưa các ngón tay vào trong cơ thể chị ta.
“Ưm. . .”, không ngờ tôi vừa đưa tay vào, chỗ đó của Lý Phương lập tức cắn chặt lấy ngón tay của tôi, tôi vội an ủi: “Thả lỏng một chút!”
Lý Phương hít sâu một hơi, thở hổn hển, thấp giọng thì thầm: “A a a. . .”
Nhân lúc Lý Phương đang thả lỏng bản thân, tôi hăng hái cho thêm ba ngón tay vào, vừa đưa tay vào trong đã có tiếng “Phốc phốc. . .” vang lên khiến người ta phải đỏ mặt…
“A a a. . . Sơn Thành, mạnh lên một chút, bên trong ngứa ngáy quá!”, Lý Phương sốt ruột vặn vẹo.
Tôi nhìn bộ dạng dâm đãng của Lý Phương, cơ thể càng ngày càng nóng, tôi cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu sắp đứt rồi.
Tôi muốn rút tay ra, vì nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ tôi sẽ không kiểm soát được bản thân.
Tay tôi chưa rút ra được một nửa, Lý Phương đã dùng sức kẹp chặt hai chân không cho tôi ra, chị ta không nhịn được mà ôm lấy đầu tôi, tôi cảm thấy bộ ngực to lớn của chị ta đang cọ vào mặt mình, tôi nghĩ mặt mình đã đỏ ửng lên rồi.
“Đừng đi, giúp tôi đi . . . Tôi thật sự rất muốn. . .”, Lý Phương thở hổn hển, dựa toàn bộ cơ thể vào người tôi, lúc này cả người tôi đã bị Lý Phương ôm chặt, tôi cảm thấy hơi khó thở, đầu cũng choáng váng.
“Nếu Lý Phương đã chủ động như vậy, tại sao ngươi lại không nhân cơ hội này hút âm khí của cô ta chứ?”, giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy vang lên bên tai tôi.
Mặc dù tôi sắp không chịu nổi nữa, nhưng . . .
“A a a. . .”, Thấy tôi dừng lại, Lý Phương chủ động ngồi xuống, ngón tay tôi lại đâm sâu vào trong cơ thể chị ta hơn, đầu tôi tràn ngập bộ dạng dâm đãng của chị ta.
“Thử nghĩ xem, Lôi Đắc Mã đã từng bắt nạt ngươi như thế nào? Bây giờ người phụ nữ của ông ta lại nhảy vào lòng ngươi, lẽ nào người không muốn báo thù sao?” Tiên nữ Thanh Thủy nói.
Lời nói này đã cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu tôi.
Chỉ cần nghĩ đến Lôi Đắc Mã, não tôi như muốn nổ tung, dục vọng và lửa hận chồng lên nhau kích thích tôi, tôi bế Lý Phương đang ngồi trên người mình lên rồi bước về phòng, quyết định làm một trận tơi bời với Lý Phương.