Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501
Chương 501: Kiếp trước kiếp này
Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, giấc mơ ban nãy, tôi dường như là một người ngoài đứng nhìn, nhưng lại rất chân thực, giống như mọi việc xảy ra với chính tôi vậy!
Mọi chuyện trong mơ giống như chính tôi tự trải qua vậy!
Là kí ức của tôi!
Những kí tức này đã khắc sâu trong tâm trí tôi!
Bây giờ tôi còn có thể nhớ lại chính xác những ngày tháng ngọt ngào ở bên Mạc Vũ, sau đó đến trận cãi nhau sau đó, quan hệ ngày càng xa cách, tôi có thể nhìn thấy bản thân ngày ngày tu luyện cực khổ, giết người hết lần này đến lần khác, rồi lại hết lần này đến lần khác dẫn theo đội quan để tiêu diệt những người tộc yêu quái...
Tôi có thể cảm nhận được cảm giác đau lòng xé gan xé ruột khi Mạc Vũ chết, chỉ cần nghĩ lại tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mọi chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Lòng tôi rối như tơ vò, tôi không tìm thấy bất cứ đầu mối nào, tôi cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung rồi!
Tiên nữ Thanh Thủy ngạc nhiên nói: “Người đàn ông ở bên Mạc Vũ trong mơ, đó là một chàng trai, là người đàn ông của Mạc Vũ từ ba trăm năm trước”.
“Đây không phải giấc mơ của ngươi, là những kí ức do Thụ Yêu dùng mật pháp để đánh thức, nói cách khác, đó là kí ức mà ngươi cất giấu sâu trong linh hồn”.
“Cái gì?”, tôi ngạc nhiên: “Kí ức của tôi? Sao có thể là kí ức của tôi chứ?”
Là kí ức của tôi thật sao? Nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, từ nhỏ tôi lớn lên ở trong thôn, tôi còn chưa đến mười chín tuổi, sao có thể là kí ức của tôi chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đây không phải là kí ức hiện tại của ngươi, là kí ức ở sâu trong linh hồn ngươi, là kí ức kiếp trước của ngươi”.
“Kiếp trước?”, trái tim tôi run lên: “Kiếp trước của tôi?”
Chuyện gì vậy?
“Ừ”, tiên nữ Thanh Thủy nói một cách chắc chắn: “Tình huống trước mắt chỉ có một khả năng như vậy, chỉ có kí ức thuộc về ngươi mới có thể khắc ghi trong lòng đến thế, ta và ngươi ý thức tương thông, ban nãy trong giấc mơ của ngươi, những kí ức phức tạp đó, ta cũng cảm nhận được”.
“Người ở trong mơ đó chính là ngươi, ngươi chính là Trương Sơn Thành của ba trăm năm trước!”
Tôi cảm thấy không ổn, tôi là tôi, sao có thể là Trương Sơn Thành của ba năm về trước chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục giải thích: “Những chuyện xảy ra với ngươi rất phức tạp, ban đầu khi ta gặp ngươi, ta cũng vô cùng bất ngờ, ta phát hiện những thiên phú của ngươi, có thể chịu đựng được một phần hồn phách của ta, đây dường như là chuyện không thể xảy ra, nhưng cơ thể của ngươi lại làm được, dòng máu của ngươi mạnh một cách đánh sợ...”
“Bây giờ, kí ức kiếp trước của ngươi lại thức tỉnh rồi, chyện này... dường như không thể xảy ra nhưng lại xảy ra với ngươi”.
“Sơn Thành... bây giờ, đến ta cũng cảm thấy hơi sợ hãi rồi”.
Tiên nữ Thanh Thủy cũng sợ rồi, tôi cảm nhận được sự sợ hãi của tiên nữ Thanh Thủy!
Từ trước đến nay tiên nữ Thanh Thủy chưa từng sợ hãi bất cứ chuyện gì, tại sao lại sợ mấy chuyện này?
Tôi nói: “Tiên nữ, rốt cuộc cô sợ cái gì?”
Giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy cứng nhắc: “Ngươi nghe ta giải thích trước đã”.
“Bất cứ ai sau khi chết đi, đầu thai chuyển kiếp, sau khi uống nước Mạnh Bà sẽ mất đi toàn bộ kí ức, linh hồn cũng sẽ hồi phục lại trạng thái ban đầu”.
“Dù đầu thai bao nhiêu lần, đầu thai vào vạn vật của ba giới, linh hồn ban đầu sẽ không thay đổi, linh hồn sẽ mạnh lên theo sự trưởng thành và hoàn cảnh”.
“Mà ở kiếp trước sau khi ngươi chết, toàn bộ kí ức của ngươi lại được giấu trong nơi sâu thẳm linh hồn, vẫn luôn chờ đợi cơ hội, cơ hội để thức tỉnh”.
Những thông tin này quá nhiều, quá mạnh!
Hay nói cách khác, kiếp trước của tôi, là người đàn ông của Mạc Vũ!
Những chuyện xảy ra trong giấc mơ ban nãy, đều là những gì tôi trải qua ở kiếp trước!
Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: “Bất cứ ai đầu thai chuyển kiếp, sau khi uống canh Mạnh Bà, đều sẽ mất hết kí ức, hơn nữa, một người sau khi chết đi, linh hồn sẽ nhận sự phán quyết ở địa phủ, dựa theo những chuyện thiện ác đã làm ở kiếp này mà phán quyết đầu thai ở kiếp sau”.
“Địa phủ dựa theo sự thiện ác của linh hồn sẽ để linh hồn đầu thai xuống tam giới lục đạo, theo kết quả phán quyết, một lượng lớn hồn phách sẽ được đầu thai”.
Không ngờ tiên nữ Thanh Thủy lại hiểu chuyện ở địa phủ đến vậy.
“Mà bây giờ tình trạng của ngươi, vẻ ngoài, sức mạnh, thậm chí đến cả tên của ngươi cũng giống với kiếp trước, bình thường chuyện này sẽ không thể xảy ra, trong đầu ngươi đã xuất hiện trong đầu ngươi, điều này cũng không thể xảy ra”.
“Xảy ra chuyện này, chỉ có một khả năng, đó là người của địa phủ đã giở trò trong linh hồn của ngươi, khiến việc ngươi đầu thai cũng đã được sắp xếp”.
“Quy định của địa phủ rất nghiêm ngặt, để làm được một điều đó là khiến cho một người có được thể chất Cửu Dương, quá khó khăn, điều đó sẽ làm kinh động đến mười hai Diêm La ở địa phủ, thêm vào đó là dòng máu của ngươi giống hệt với kiếp trước, điều đó càng khó”.
“Vậy nên ta mới nói, mọi thứ của ngươi, đến cả ngày sinh của ngươi cũng có người sắp xếp”.
Những giải thích này của tiên nữ Thanh Thủy thật đáng sợ!
Có người đã sắp xếp, sau khi tôi chết đi ở kiếp trước, còn chưa đầu thai đã sắp xếp hết mọi thứ?
Điều này sao có thể chứ?
Nhưng tôi biết, những phán đoán và phân tích của tiên nữ Thanh Thủy có đến tám chính phần là sự thật!
Lòng tôi rối như tơ vò, rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao đây?
Đợi đã... Những kí ức ở kiếp trước của tôi, Thụ Yêu sao có thể có cách đánh thức được chứ?
Thụ Yêu, cũng có thể Thụ Yêu biết tất cả những chuyện này là như thế nào!
Tiên nữ Thanh Thủy hỏi tôi: “Ngươi biết Thụ Yêu là ai không?”
“Sao tôi biết được Thụ Yêu là ai chứ?”, tôi hỏi ngược lại, nhưng tôi đột nhiên nhớ lại kí ức kiếp trước của tôi, Thụ Yêu... Thụ Yêu với sức mạnh to lớn, kiếp trước sau khi tôi rời đi, nội đan của Yêu Vương vẫn luôn bảo vệ Mạc Vũ trong hang động dưới đền thờ...
Tiên nữ Thanh Tủy nói: “Thụ Yêu chính là Yêu Vương, Yêu Vương chính là một cây cổ thụ vạn năm, lúc đó, Yêu Vương bị kiếp trước của ngươi giữ lại ở hang động dưới đền thờ vẫn luôn bảo vệ Mạc Vũ đang ngủ sâu”.
“Mấy trăm năm nay, Thụ Yêu vẫn luôn ở với đất, chỉ có thể dựa vào người dân trong thôn bái tế Hồ Tiên, dùng linh khí hội tụ được từ tế bái ở đền thờ để tu luyện”.
“Nội đan của Yêu Vương thả sức mạnh ra ngoài, bản thể cũng bắt đầu lớn lên, biến thành rễ cây và cành cây to lớn”.
“Chỉ là sức mạnh mà Yêu Vương cần quá lớn, không thể lấy được lượng lớn linh khí và sức mạnh của đá Ngũ Hành để tu luyện, hơn nữa, sau khi đền thờ bị phá hủy, Yêu Vương không thể lấy thêm sức mạnh được nữa”.
“Ban đầu, ta lấy đi linh hồn cây từ bản thể của Yêu Vương, lúc đó đã cảm thấy Thụ Yêu không hề đơn giản, ta thật không thể ngờ được rằng, đây lại là Yêu Vương của ba trăm năm trước!”
“Sau khi Yêu Vương đến chỗ ta, linh khí chỗ này liền trở nên đầy đặn, đây là nơi ta tu luyện, Yêu Vương có được đủ sức mạnh mới cứu những người phụ nữ này”.
“Sau khi Yêu Vương có được sức mạnh từ máu của ngươi, liền đánh thức được kí ức kiếp trước của ngươi!”
Tiên nữ Thanh Thủy giải thích rõ ràng mọi chuyện...
Thụ Yêu trước mặt chính là Yêu Vương!
Trời đất ơi...
Chương 502: Chữa khỏi
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thật không ngờ được rằng kiếp trước ngươi lại mạnh đến vậy, đã tu luyện đến cảnh giới người khu ma cấp năm, chỉ một bước có thể đột phá lên cấp cao mới”.
“Dòng máu của ngươi giống với kiếp trước, những việc này chắc chắn là có người có ý muốn làm vậy, đã có người sắp xếp”.
“Phía sau có một đôi tay vô hình thúc đẩy mọi thứ”.
Giải thích của tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi, tiên nữ Thanh Thủy cũng vô cùng lo lắng...
Vốn dĩ chỉ là điều tra và giải quyết chuyện bào thai quỷ lần này, sao lại liên quan đến nhiều thứ như vậy chứ!
Thật đáng sợ...
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sau khi làm xong chuyện này, lập tức điều tra thân thế của ngươi, vẫn câu nói đó, ngươi có thể chất Cửu Dương, bố mẹ ruột của ngươi chắc chắn không phải người bình thường”.
“Trên người tôi và Lý Giai Dao có ngọc bội Âm Dương của Đạo Hội, hai mươi năm trước, chắc chắn giới âm dương đã xảy ra chuyện lớn, những chuyện này đều phải giải quyết rõ ràng!”
“Trong đầu tôi vẫn vô cùng hỗn loạn, hết lần này đến lần khác nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nhớ lại tất cả mọi chi tiết...
Những kí ức này, càng nghĩ lại càng chân thực, giống như khắc ghi trong đáy lòng tôi!
Từ sau lần tự sát ở kiếp trước, kí ức liền kết thúc.
Kiếp trước kiếp này, rốt cuộc là chuyện gì! Tại sao lại xảy ra những chuyện khó hiểu như vậy!
Sức mạnh của Thụ Yêu vẫn chảy trong người tôi, tiếp tục thay đổi cơ thể cho tôi, tôi nhất định phải có được đáp án từ Thụ Yêu.
Đáng tiếc là, dù cho tôi có hỏi gì, những dây mây của Thụ Yêu chỉ biết gật đầu và lắc đầu, không biểu hiện ra được điều gì.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thụ Yêu vẫn chưa thành hình, sau này, ngươi cho Thụ Yêu một hai giọt máu tinh của ngươi, có thể giúp Thụ Yêu tu luyện, ta tin rằng không đến vài năm, Thụ Yêu có thể nói chuyện với ngươi”.
Vài năm, thời gian đó quá lâu.
Sức mạnh của Thụ Yêu vẫn luôn chảy trong người tôi, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi, vì tôi đã hút quá nhiều âm khí, Thụ Yêu sợ tôi không tiêu hóa nổi, vậy nên mới thay đổi cơ thể tôi.
Thật ra, sức mạnh của dương khí đã hoàn toàn kết hợp với cơ thể của tôi, sau này chỉ cần tôi chăm chỉ tu luyện, tôi sẽ nhanh chóng đột phá!
Cơ thể của tôi hiện giờ giống như một kho báu, vô cùng quý báu, đợi tôi đào lên.
Sau này tôi sẽ từng bước trở thành người có sức mạnh tuyệt thế, nhưng nghĩ lại mọi chuyện mà ban nãy tiên nữ Thanh Thủy nói, trong lòng tôi không có một chút hào hứng nào.
Mãi cho đến hơn sáu giờ, Thụ Yêu mới thu hồi lại sức mạnh.
Thụ Yêu dường như rất mệt mỏi, có những dây mây đã bắt đầu úa vàng.
Tôi bảo Thụ Yêu hãy cuốn tôi đến trước mặt bản thể của Thụ Yêu, tôi nói với Thụ Yêu: “Thụ Yêu, dùng sức mạnh của bà tiến vào trong dòng máu của tôi, ép ra một giọt máu tinh, tôi tặng bà để bà tu luyện”.
“Với tu vi hiện giờ của tôi, tôi vẫn không thể tự ép máu tinh của mình ra”.
Thế là sức mạnh của Thụ Yêu tiến vào máu tôi, máu của tôi bắt đầu lưu thông nhanh chóng, từng đợt sức mạnh ép máu của tôi tụ lại, mười mấy phút sau, một giọt máu tinh đỏ tươi hiện ra từ ngón trỏ bên tay phải của tôi, vừa dứt lời, giọt máu tinh liền rơi trên thân Thụ Yêu.
Máu tinh không thấm vào thân thể của Thụ Yêu, tôi cảm thấy thân thể có một chút yếu ớt, cảm giác yêu ớt này kéo dài khoảng bốn năm phút rồi biến mất.
Máu tinh là tinh hoa trong máu của cơ thể người, trong máu của người tu luyện luôn chứa sức mạnh to lớn, mà trong máu tinh của tôi có sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Sức mạnh trong một giọt máu tinh, có sức mạnh tương đương với mấy trăm giọt máu tươi của tôi.
Sau khi lấy được máu tinh, Thụ Yêu cảm ơn tôi, sau đó lại cuốn lấy người tôi, đưa tôi lên bờ.
Mọi người đều quây lại hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Trước đây tôi nhảy xuống, Triệu Linh Nhi đứng đợi nhưng mãi không thấy tôi lên nên rất sợ hãi, còn muốn xuống nước để cứu tôi, nhưng bị Mộc Dịch ngăn lại, Mộc Dịch biết, Thụ Yêu đã giúp cơ thể tôi mạnh lên.
Sau khi mọi người thấy tôi không sao thì đều yên tâm.
Tôi và Mộc Dịch đứng một bên bàn bạc, tôi nói với Mộc Dịch, những bào thai quỷ trong cơ thể những cô gái này đã được giải quyết, những cô gái này được cứu rồi.
Mộc Dịch vô cùng ngạc nhiên: “Những cô gái này đều không sao rồi? Sao có thể như vậy chứ?”
Tôi nói: “Đó không phải một Thụ Yêu bình thường mà là một Thụ Yêu vô cùng mạnh mẽ, tin tôi đi, mạng của mấy cô gái này được cứu rồi”.
May mà lần này có Thụ Yêu giúp tôi một việc lớn, nếu không, để tôi ngủ với hết một trăm linh tám cô gái này, mấy người Triệu Linh Nhi đứng đợi sao có thể chịu nổi?
Tôi nói: “Mộc Dịch, bây giờ tất cả bọn họ đều không sao rồi, cô có thể thông báo cho sư phụ của cô, để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đối phó với đám người chủ tịch Lữ”.
Sắc mặt Mộc Dịch có chút lúng túng: “Những cô gái này không bị sao nữa, chúng ta đem chuyện này báo cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí, thì chúng ta lấy đâu ra chứng cứ? Không có chứng cứ, hơn nữa, ở đây còn có Thụ Yêu mạnh đến vậy, nếu để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhất định sẽ giết Thụ Yêu”.
“Đừng nghĩ là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí ai cũng dễ nói chuyện như tôi, trách nhiệm của những người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đều là trừ yêu diệt ma”.
Tôi ngẩn người: “Vậy ý của cô là bỏ qua cho đám người chủ tịch Lữ?”
Mộc Dịch nói: “Để xem sao đã, đợi khi đám người chủ tịch Lữ đến đây, rồi đến đâu tính đến đó”.
“Dù không có cách nào báo cáo chuyện này, nhưng tôi có thể để sư huynh tôi ra mặt, sư phụ coi tôi và sư huynh tôi như con đẻ, sư huynh tôi ra mặt cũng có thể giải quyết đám người chủ tịch Lữ”.
Trước mắt chỉ có thể sắp xếp như vậy.
Trời cũng dần tối, những cô gái cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn xung quanh, họ đều rất lo lắng và sợ hãi.
Tôi bảo mọi người dựng lều nghỉ ngơi, ngày mai sẽ rời khỏi đây.
Nếu những cô gái này đều đã không sao, tôi thấy vẫn nên để họ nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi mọi người dựng lếu, ăn một chút đồ ăn rồi đi nghỉ ngơi sớm.
Hơn nửa tiếng sau, Trương Lệ và Triệu Linh Nhi cùng nhau đến lều của tôi.
Hai ngưởi đều ngồi trên giường tôi đã trải sẵn, vẻ mặt nghi vấn.
Mai người bắt đầu hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì, cả ngày hôm nay vẫn luôn hỏi tôi, hỏi rất nhiều lần rồi.
Tôi chỉ có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ, đương nhiên sẽ không nói chuyện tôi lên giường với Quách Hương, chỉ nói có người hại những cô gái đó, tôi đem những cô gái đó đến đây để Thụ Yêu ở đây cứu bọn họ.
Hai người nghe xong, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
Trương Lệ nói: “Sơn Thành, sao chỗ anh luôn xảy ra những chuyện đáng sợ vậy?”
“Hồi trước ở trong thôn thì là chuyện tà ma, yêu quái, bây giờ còn xuất hiện Thụ Yêu, còn có bào thai quỷ...”
“Sao chúng ta không thể sống cuộc sống bình thường chứ?”
“Bây giờ anh không thiếu tiền, không thiếu phụ nữ, sao anh phải mắc phải những phiền phức đó chứ?”
Triệu Linh Nhi cũng nói: “Chị Trương Lệ nói đúng, Sơn Thành, em thật sự mong chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường”.
“Trước đây anh cho em thấy sức mạnh to lớn của anh, khiến chị em chúng em học được một chút khẩu quyết tâm pháp, ban đầu bọn em rất hứng thú, nhưng sau đó, sự hứng thú biến thành lo lắng, thậm chí là... sợ hãi”.
Trương Lệ lại nói: “Bởi vì bọn em đều biết, người có sức mạnh to lớn sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm, đặc biệt là anh, Sơn Thành, trong một năm ngắn ngủi, anh nhìn anh đi, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi?”
“Trước đây, anh chỉ là một người dân bình thường trong thôn, bây giờ ngày càng gặp nhiều chuyện”.
Chương 503: Sự im lặng trước cơn bão
Triệu Linh Nhi lại nói: "Sơn Thành, anh biết rất rõ tình trạng cơ thể của em và Triệu Vũ. Em luôn hi vọng anh có thể giúp em hóa giải sức mạnh trong cơ thể".
“Nhưng bây giờ, em thấy anh suốt ngày phải bôn ba bên ngoài, gặp quá nhiều nguy hiểm. Em và mọi người không khỏi xót xa, em không muốn gì nữa".
"Em chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, một cuộc sống bình yên".
"Em làm bác sĩ ở bệnh viện thị trấn cũng rất tốt, cùng em trai sống một cuộc sống vô tư, không lo âu".
"Em cũng đã hiểu tại sao Lãnh Nguyệt rời bỏ chúng ta, đến sống với bà của cô ấy".
"Vì cuộc sống bình dị mới là hạnh phúc nhất".
Hai người phụ nữ nói với tôi rất nhiều, họ lo lắng cho tôi, nhưng những người xung quanh tôi, họ nghĩ đơn giản, chỉ cần có tiền, có xe, có nhà, có người đàn ông yêu mình, là đã có mọi thứ, và họ hài lòng với cuộc sống này.
Họ không muốn tôi sống trong nguy hiểm mỗi ngày, họ không muốn bản thân phải sợ hãi nữa.
Tôi không muốn một cuộc sống như vậy sao?
Nhưng từ rất lâu trước đó, sau khi tôi có được sức mạnh tuyệt đỉnh, tôi vô cùng vui mừng và kích động, lúc đó dù nguy hiểm cỡ nào tôi cũng không sợ, dù sao tôi cũng chỉ có một mình, tôi “chân trần không kén giày”, cùng lắm thì liều mạng.
Nhưng bây giờ thì khác, ở bên tôi còn có người tôi yêu, người tôi quan tâm và người tôi bảo vệ.
Tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mà còn phải nghĩ cho những người xung quanh.
Sau khi nghe hai người phụ nữ nói rất nhiều, cộng với việc tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi quá nhiều, tôi đã bị dao động.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Sơn Thành, ngươi không thể bị lung lay. Nếu ngươi chọn con đường này, ngươi phải tiếp tục đi. Hơn nữa, vận mệnh của ngươi căn bản không nằm trong tầm kiểm soát của ngươi".
“Ngươi sinh ra đã thuộc về giới tu luyện. Ngươi không thể từ bỏ mọi thứ, quay trở lại cuộc sống của người thường được".
“Những người phụ nữ xung quanh ngươi, ngươi huấn luyện họ trở thành những kẻ mạnh thực sự, sau đó cùng ngươi đồng hành”.
"Đừng quên rằng bố mẹ ruột của ngươi chưa được tìm thấy, Lý Giai Dao cũng bị bắt đi. Mạc Vũ, Thụ Yêu, tất cả những người này đều có mối liên hệ mật thiết với ngươi..."
“Được rồi, đừng nói nữa”, tôi chặn dòng suy nghĩ của tiên nữ Thanh Thủy: “Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì bây giờ, khi nào giải quyết xong chuyện này rồi nói tiếp”.
Tôi nói chuyện phiếm với hai người phụ nữ một lúc, tôi để họ đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là vì gì chứ?
Mong muốn ban đầu của tôi, khi tôi gặp tiên nữ Thanh Thủy lần đầu, tôi chỉ muốn có một ít tiền và cưới được một người vợ.
Lúc đó, tôi chỉ có mấy trăm tệ mà tôi đã háo hức mấy ngày liền. Lúc đó, có một người đẹp nhìn tôi mà tôi đã vui vẻ vô cùng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đối với tôi, tiền bạc chỉ là con số, còn phụ nữ, nói khó nghe một chút, cũng coi như là vì mục đích tu luyện.
Sau khi tôi có được sức mạnh vượt xa người thường, tôi trở nên hoàn toàn tham lam, ham muốn của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi muốn có nhiều tiền hơn và nhiều phụ nữ hơn.
Thế nên tôi vướng vào vô số rắc rối, thậm chí còn mang đến nguy hiểm tính mạng cho những người xung quanh.
Nếu tôi phải tiếp tục tu luyện, chắc chắn sẽ gặp kẻ thù mạnh hơn và nguy hiểm hơn, vậy tại sao bây giờ không dừng lại?
Lúc trước, tâm cảnh của tôi rất vững vàng, nhất định phải cùng tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục con đường này, trở thành kẻ mạnh đứng đầu, phá vỡ phong ấn dưới đáy hồ cho tiên nữ Thanh Thủy.
Tôi cũng sẽ tìm thấy bố mẹ ruột của mình, điều tra thân thế của tôi, tôi muốn giải cứu Lý Giai Dao.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ của tôi lại bị lung lay...
Tôi sợ sẽ có thêm nhiều người vô tội vì tôi mà chết, tôi cũng sợ đôi tay mình nhuốm máu, sợ như kiếp trước của tôi, sẽ đi vào ngõ cụt không bao giờ quay lại được...
Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thụ Yêu đưa tôi và Mộc Dịch lên vách núi, hai chúng tôi đi theo con đường nhỏ mà ngắn nhất, cẩn thận xuống núi.
Chúng tôi cần thông báo cho cảnh sát để đưa những cô gái này đi. Trên núi không có tín hiệu điện thoại, chúng tôi phải xuống núi để đi thông báo.
Trên đường đi không có nguy hiểm nào, người của chủ tịch Lữ từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Sau khi xuống núi, Mộc Dịch đã gọi cảnh sát ngay lập tức.
Tôi cũng gọi cho Âu Dương Bác, Âu Dương Bác lập tức trả lời cuộc gọi của tôi.
Khi tôi hỏi về chủ tịch Lữ, Âu Dương Bác nói với tôi rằng gần đây chủ tịch Lữ không liên lạc với ông ấy, thậm chí còn... thả Âu Dương Tiểu Nhiễm về.
Hiện tại câu lạc bộ Hào Hoa đã bị cảnh sát phong tỏa, phạt tiền sau đó buộc đóng cửa ba tháng, không có tin tức gì khác.
Tôi rất khó hiểu, rốt cuộc chủ tịch Lữ đang làm gì? Không đối phó với tôi, cũng không theo dõi chúng tôi, hơn nữa còn thả Âu Dương Tiểu Nhiễm?
Không phải Âu Dương Tiểu Nhiễm là con tin của chủ tịch Lữ sao? Tại sao ông ta còn thả Âu Dương Tiểu Nhiễm?
Chủ tịch Lữ không làm bị thương bất kì một ai.
Lẽ nào ông ta bỗng có lương tâm?
Lẽ nào ông ta biết kế hoạch của mình đã thất bại nên từ bỏ rồi?
Tôi hỏi: "Lý Dật Phi còn làm ở công ty không?"
Âu Dương Bác nói: "Lý Dật Phi từ chức rời khỏi công ty rồi".
Lẽ nào mọi chuyện thực sự kết thúc rồi?
Trong lòng tôi cảm thấy hoang mang không thôi, dường như mọi thứ quá kỳ lạ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đám người chủ tịch Lữ đã lên kế hoạch cho một sự kiện lớn như vậy, làm sao họ có thể đột nhiên dừng tay chứ?"
"Cho dù muốn dừng lại, cũng sẽ tìm ngươi trả thù. Mọi chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy đâu".
Tiên nữ Thanh Thủy nói đúng, tôi đã phá hủy hoàn toàn kế hoạch của chủ tịch Lữ, chắc chắn chuyện giữa ông ta với tôi chưa xong đâu, hoặc là ông ta vẫn đang âm mưu chuyện gì đó bí mật.
Trước mắt, đưa những cô gái này trở về, rồi bàn bạc những chuyện còn lại với Mộc Dịch.
Hai giờ sau, hai chiếc xe buýt và một chục chiếc ô tô nhỏ đến thôn chúng tôi.
Lần này có hơn năm mươi cảnh sát đến, đám người cảnh sát đó rất chán nản, hôm qua họ đã đưa những cô gái này lên núi, hôm nay lại đưa họ về, họ hoàn toàn không biết chúng tôi đang làm gì.
Nhưng không ai hỏi.
Chúng tôi đi lên núi với cảnh sát, yêu cầu họ đợi trong rừng gần vách núi, tôi đi xuống vách núi, nói với những cô gái rằng bây giờ chúng ta sẽ rời đi.
Tôi bắt những cô gái này bịt mắt lại, rồi để Thụ Yêu đưa tất cả những cô gái này lên.
Đối với người phụ nữ của tôi và những người tôi quan tâm thì tiếp tục ở dưới đây, vì sự việc vẫn chưa kết thúc, họ không thể xuất hiện trong lúc này.
Tôi phải nghĩ về mọi thứ mà tôi có thể nghĩ ra. Có Thụ Yêu bảo vệ người của tôi, tôi vô cùng yên tâm.
Còn về chuyện Thụ Yêu, không ai trong số những người phụ nữ này biết, cũng như không thể phát tán nó ra ngoài.
Trần Kế Tần thấy bố mẹ và Lý Tuyết Diễm đều ở đây nên anh ta cũng ở lại.
Tôi nhờ Thụ Yêu nhất định phải chăm sóc mọi người thật tốt.
Cảnh sát hộ tống chúng tôi xuống núi, các cô gái lên xe, dưới sự hộ tống của đoàn xe, chúng tôi cùng nhau đi về hướng thành phố.
Những cô gái này đã bị áp giải đến Cục Cảnh sát, sau đó Mộc Dịch nói với những cô gái rằng câu lạc bộ Hào Hoa đã bị phong tỏa, để bọn họ tự về nhà.
Sau đó, tôi, Mộc Dịch và Triệu Vũ rời Cục Cảnh sát và về nhà sau bữa trưa.
Trở về nhà, tôi bàn bạc với Mộc Dịch, liên lạc với hội Âu Dương Bác, anh Đao, nhưng không ai biết kế hoạch của chủ tịch Lữ.
Căn hộ thuê của Lý Dật Phi cũng đã được trả phòng.
Mọi chuyện bình lặng không có tin tức gì, nhưng tôi lại vô cùng rối loạn, tiên nữ Thanh Thủy và Mộc Dịch cũng có cảm giác giống tôi.
Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, giấc mơ ban nãy, tôi dường như là một người ngoài đứng nhìn, nhưng lại rất chân thực, giống như mọi việc xảy ra với chính tôi vậy!
Mọi chuyện trong mơ giống như chính tôi tự trải qua vậy!
Là kí ức của tôi!
Những kí tức này đã khắc sâu trong tâm trí tôi!
Bây giờ tôi còn có thể nhớ lại chính xác những ngày tháng ngọt ngào ở bên Mạc Vũ, sau đó đến trận cãi nhau sau đó, quan hệ ngày càng xa cách, tôi có thể nhìn thấy bản thân ngày ngày tu luyện cực khổ, giết người hết lần này đến lần khác, rồi lại hết lần này đến lần khác dẫn theo đội quan để tiêu diệt những người tộc yêu quái...
Tôi có thể cảm nhận được cảm giác đau lòng xé gan xé ruột khi Mạc Vũ chết, chỉ cần nghĩ lại tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mọi chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Lòng tôi rối như tơ vò, tôi không tìm thấy bất cứ đầu mối nào, tôi cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung rồi!
Tiên nữ Thanh Thủy ngạc nhiên nói: “Người đàn ông ở bên Mạc Vũ trong mơ, đó là một chàng trai, là người đàn ông của Mạc Vũ từ ba trăm năm trước”.
“Đây không phải giấc mơ của ngươi, là những kí ức do Thụ Yêu dùng mật pháp để đánh thức, nói cách khác, đó là kí ức mà ngươi cất giấu sâu trong linh hồn”.
“Cái gì?”, tôi ngạc nhiên: “Kí ức của tôi? Sao có thể là kí ức của tôi chứ?”
Là kí ức của tôi thật sao? Nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, từ nhỏ tôi lớn lên ở trong thôn, tôi còn chưa đến mười chín tuổi, sao có thể là kí ức của tôi chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đây không phải là kí ức hiện tại của ngươi, là kí ức ở sâu trong linh hồn ngươi, là kí ức kiếp trước của ngươi”.
“Kiếp trước?”, trái tim tôi run lên: “Kiếp trước của tôi?”
Chuyện gì vậy?
“Ừ”, tiên nữ Thanh Thủy nói một cách chắc chắn: “Tình huống trước mắt chỉ có một khả năng như vậy, chỉ có kí ức thuộc về ngươi mới có thể khắc ghi trong lòng đến thế, ta và ngươi ý thức tương thông, ban nãy trong giấc mơ của ngươi, những kí ức phức tạp đó, ta cũng cảm nhận được”.
“Người ở trong mơ đó chính là ngươi, ngươi chính là Trương Sơn Thành của ba trăm năm trước!”
Tôi cảm thấy không ổn, tôi là tôi, sao có thể là Trương Sơn Thành của ba năm về trước chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục giải thích: “Những chuyện xảy ra với ngươi rất phức tạp, ban đầu khi ta gặp ngươi, ta cũng vô cùng bất ngờ, ta phát hiện những thiên phú của ngươi, có thể chịu đựng được một phần hồn phách của ta, đây dường như là chuyện không thể xảy ra, nhưng cơ thể của ngươi lại làm được, dòng máu của ngươi mạnh một cách đánh sợ...”
“Bây giờ, kí ức kiếp trước của ngươi lại thức tỉnh rồi, chyện này... dường như không thể xảy ra nhưng lại xảy ra với ngươi”.
“Sơn Thành... bây giờ, đến ta cũng cảm thấy hơi sợ hãi rồi”.
Tiên nữ Thanh Thủy cũng sợ rồi, tôi cảm nhận được sự sợ hãi của tiên nữ Thanh Thủy!
Từ trước đến nay tiên nữ Thanh Thủy chưa từng sợ hãi bất cứ chuyện gì, tại sao lại sợ mấy chuyện này?
Tôi nói: “Tiên nữ, rốt cuộc cô sợ cái gì?”
Giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy cứng nhắc: “Ngươi nghe ta giải thích trước đã”.
“Bất cứ ai sau khi chết đi, đầu thai chuyển kiếp, sau khi uống nước Mạnh Bà sẽ mất đi toàn bộ kí ức, linh hồn cũng sẽ hồi phục lại trạng thái ban đầu”.
“Dù đầu thai bao nhiêu lần, đầu thai vào vạn vật của ba giới, linh hồn ban đầu sẽ không thay đổi, linh hồn sẽ mạnh lên theo sự trưởng thành và hoàn cảnh”.
“Mà ở kiếp trước sau khi ngươi chết, toàn bộ kí ức của ngươi lại được giấu trong nơi sâu thẳm linh hồn, vẫn luôn chờ đợi cơ hội, cơ hội để thức tỉnh”.
Những thông tin này quá nhiều, quá mạnh!
Hay nói cách khác, kiếp trước của tôi, là người đàn ông của Mạc Vũ!
Những chuyện xảy ra trong giấc mơ ban nãy, đều là những gì tôi trải qua ở kiếp trước!
Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: “Bất cứ ai đầu thai chuyển kiếp, sau khi uống canh Mạnh Bà, đều sẽ mất hết kí ức, hơn nữa, một người sau khi chết đi, linh hồn sẽ nhận sự phán quyết ở địa phủ, dựa theo những chuyện thiện ác đã làm ở kiếp này mà phán quyết đầu thai ở kiếp sau”.
“Địa phủ dựa theo sự thiện ác của linh hồn sẽ để linh hồn đầu thai xuống tam giới lục đạo, theo kết quả phán quyết, một lượng lớn hồn phách sẽ được đầu thai”.
Không ngờ tiên nữ Thanh Thủy lại hiểu chuyện ở địa phủ đến vậy.
“Mà bây giờ tình trạng của ngươi, vẻ ngoài, sức mạnh, thậm chí đến cả tên của ngươi cũng giống với kiếp trước, bình thường chuyện này sẽ không thể xảy ra, trong đầu ngươi đã xuất hiện trong đầu ngươi, điều này cũng không thể xảy ra”.
“Xảy ra chuyện này, chỉ có một khả năng, đó là người của địa phủ đã giở trò trong linh hồn của ngươi, khiến việc ngươi đầu thai cũng đã được sắp xếp”.
“Quy định của địa phủ rất nghiêm ngặt, để làm được một điều đó là khiến cho một người có được thể chất Cửu Dương, quá khó khăn, điều đó sẽ làm kinh động đến mười hai Diêm La ở địa phủ, thêm vào đó là dòng máu của ngươi giống hệt với kiếp trước, điều đó càng khó”.
“Vậy nên ta mới nói, mọi thứ của ngươi, đến cả ngày sinh của ngươi cũng có người sắp xếp”.
Những giải thích này của tiên nữ Thanh Thủy thật đáng sợ!
Có người đã sắp xếp, sau khi tôi chết đi ở kiếp trước, còn chưa đầu thai đã sắp xếp hết mọi thứ?
Điều này sao có thể chứ?
Nhưng tôi biết, những phán đoán và phân tích của tiên nữ Thanh Thủy có đến tám chính phần là sự thật!
Lòng tôi rối như tơ vò, rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao đây?
Đợi đã... Những kí ức ở kiếp trước của tôi, Thụ Yêu sao có thể có cách đánh thức được chứ?
Thụ Yêu, cũng có thể Thụ Yêu biết tất cả những chuyện này là như thế nào!
Tiên nữ Thanh Thủy hỏi tôi: “Ngươi biết Thụ Yêu là ai không?”
“Sao tôi biết được Thụ Yêu là ai chứ?”, tôi hỏi ngược lại, nhưng tôi đột nhiên nhớ lại kí ức kiếp trước của tôi, Thụ Yêu... Thụ Yêu với sức mạnh to lớn, kiếp trước sau khi tôi rời đi, nội đan của Yêu Vương vẫn luôn bảo vệ Mạc Vũ trong hang động dưới đền thờ...
Tiên nữ Thanh Tủy nói: “Thụ Yêu chính là Yêu Vương, Yêu Vương chính là một cây cổ thụ vạn năm, lúc đó, Yêu Vương bị kiếp trước của ngươi giữ lại ở hang động dưới đền thờ vẫn luôn bảo vệ Mạc Vũ đang ngủ sâu”.
“Mấy trăm năm nay, Thụ Yêu vẫn luôn ở với đất, chỉ có thể dựa vào người dân trong thôn bái tế Hồ Tiên, dùng linh khí hội tụ được từ tế bái ở đền thờ để tu luyện”.
“Nội đan của Yêu Vương thả sức mạnh ra ngoài, bản thể cũng bắt đầu lớn lên, biến thành rễ cây và cành cây to lớn”.
“Chỉ là sức mạnh mà Yêu Vương cần quá lớn, không thể lấy được lượng lớn linh khí và sức mạnh của đá Ngũ Hành để tu luyện, hơn nữa, sau khi đền thờ bị phá hủy, Yêu Vương không thể lấy thêm sức mạnh được nữa”.
“Ban đầu, ta lấy đi linh hồn cây từ bản thể của Yêu Vương, lúc đó đã cảm thấy Thụ Yêu không hề đơn giản, ta thật không thể ngờ được rằng, đây lại là Yêu Vương của ba trăm năm trước!”
“Sau khi Yêu Vương đến chỗ ta, linh khí chỗ này liền trở nên đầy đặn, đây là nơi ta tu luyện, Yêu Vương có được đủ sức mạnh mới cứu những người phụ nữ này”.
“Sau khi Yêu Vương có được sức mạnh từ máu của ngươi, liền đánh thức được kí ức kiếp trước của ngươi!”
Tiên nữ Thanh Thủy giải thích rõ ràng mọi chuyện...
Thụ Yêu trước mặt chính là Yêu Vương!
Trời đất ơi...
Chương 502: Chữa khỏi
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thật không ngờ được rằng kiếp trước ngươi lại mạnh đến vậy, đã tu luyện đến cảnh giới người khu ma cấp năm, chỉ một bước có thể đột phá lên cấp cao mới”.
“Dòng máu của ngươi giống với kiếp trước, những việc này chắc chắn là có người có ý muốn làm vậy, đã có người sắp xếp”.
“Phía sau có một đôi tay vô hình thúc đẩy mọi thứ”.
Giải thích của tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi, tiên nữ Thanh Thủy cũng vô cùng lo lắng...
Vốn dĩ chỉ là điều tra và giải quyết chuyện bào thai quỷ lần này, sao lại liên quan đến nhiều thứ như vậy chứ!
Thật đáng sợ...
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sau khi làm xong chuyện này, lập tức điều tra thân thế của ngươi, vẫn câu nói đó, ngươi có thể chất Cửu Dương, bố mẹ ruột của ngươi chắc chắn không phải người bình thường”.
“Trên người tôi và Lý Giai Dao có ngọc bội Âm Dương của Đạo Hội, hai mươi năm trước, chắc chắn giới âm dương đã xảy ra chuyện lớn, những chuyện này đều phải giải quyết rõ ràng!”
“Trong đầu tôi vẫn vô cùng hỗn loạn, hết lần này đến lần khác nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nhớ lại tất cả mọi chi tiết...
Những kí ức này, càng nghĩ lại càng chân thực, giống như khắc ghi trong đáy lòng tôi!
Từ sau lần tự sát ở kiếp trước, kí ức liền kết thúc.
Kiếp trước kiếp này, rốt cuộc là chuyện gì! Tại sao lại xảy ra những chuyện khó hiểu như vậy!
Sức mạnh của Thụ Yêu vẫn chảy trong người tôi, tiếp tục thay đổi cơ thể cho tôi, tôi nhất định phải có được đáp án từ Thụ Yêu.
Đáng tiếc là, dù cho tôi có hỏi gì, những dây mây của Thụ Yêu chỉ biết gật đầu và lắc đầu, không biểu hiện ra được điều gì.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thụ Yêu vẫn chưa thành hình, sau này, ngươi cho Thụ Yêu một hai giọt máu tinh của ngươi, có thể giúp Thụ Yêu tu luyện, ta tin rằng không đến vài năm, Thụ Yêu có thể nói chuyện với ngươi”.
Vài năm, thời gian đó quá lâu.
Sức mạnh của Thụ Yêu vẫn luôn chảy trong người tôi, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi, vì tôi đã hút quá nhiều âm khí, Thụ Yêu sợ tôi không tiêu hóa nổi, vậy nên mới thay đổi cơ thể tôi.
Thật ra, sức mạnh của dương khí đã hoàn toàn kết hợp với cơ thể của tôi, sau này chỉ cần tôi chăm chỉ tu luyện, tôi sẽ nhanh chóng đột phá!
Cơ thể của tôi hiện giờ giống như một kho báu, vô cùng quý báu, đợi tôi đào lên.
Sau này tôi sẽ từng bước trở thành người có sức mạnh tuyệt thế, nhưng nghĩ lại mọi chuyện mà ban nãy tiên nữ Thanh Thủy nói, trong lòng tôi không có một chút hào hứng nào.
Mãi cho đến hơn sáu giờ, Thụ Yêu mới thu hồi lại sức mạnh.
Thụ Yêu dường như rất mệt mỏi, có những dây mây đã bắt đầu úa vàng.
Tôi bảo Thụ Yêu hãy cuốn tôi đến trước mặt bản thể của Thụ Yêu, tôi nói với Thụ Yêu: “Thụ Yêu, dùng sức mạnh của bà tiến vào trong dòng máu của tôi, ép ra một giọt máu tinh, tôi tặng bà để bà tu luyện”.
“Với tu vi hiện giờ của tôi, tôi vẫn không thể tự ép máu tinh của mình ra”.
Thế là sức mạnh của Thụ Yêu tiến vào máu tôi, máu của tôi bắt đầu lưu thông nhanh chóng, từng đợt sức mạnh ép máu của tôi tụ lại, mười mấy phút sau, một giọt máu tinh đỏ tươi hiện ra từ ngón trỏ bên tay phải của tôi, vừa dứt lời, giọt máu tinh liền rơi trên thân Thụ Yêu.
Máu tinh không thấm vào thân thể của Thụ Yêu, tôi cảm thấy thân thể có một chút yếu ớt, cảm giác yêu ớt này kéo dài khoảng bốn năm phút rồi biến mất.
Máu tinh là tinh hoa trong máu của cơ thể người, trong máu của người tu luyện luôn chứa sức mạnh to lớn, mà trong máu tinh của tôi có sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Sức mạnh trong một giọt máu tinh, có sức mạnh tương đương với mấy trăm giọt máu tươi của tôi.
Sau khi lấy được máu tinh, Thụ Yêu cảm ơn tôi, sau đó lại cuốn lấy người tôi, đưa tôi lên bờ.
Mọi người đều quây lại hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Trước đây tôi nhảy xuống, Triệu Linh Nhi đứng đợi nhưng mãi không thấy tôi lên nên rất sợ hãi, còn muốn xuống nước để cứu tôi, nhưng bị Mộc Dịch ngăn lại, Mộc Dịch biết, Thụ Yêu đã giúp cơ thể tôi mạnh lên.
Sau khi mọi người thấy tôi không sao thì đều yên tâm.
Tôi và Mộc Dịch đứng một bên bàn bạc, tôi nói với Mộc Dịch, những bào thai quỷ trong cơ thể những cô gái này đã được giải quyết, những cô gái này được cứu rồi.
Mộc Dịch vô cùng ngạc nhiên: “Những cô gái này đều không sao rồi? Sao có thể như vậy chứ?”
Tôi nói: “Đó không phải một Thụ Yêu bình thường mà là một Thụ Yêu vô cùng mạnh mẽ, tin tôi đi, mạng của mấy cô gái này được cứu rồi”.
May mà lần này có Thụ Yêu giúp tôi một việc lớn, nếu không, để tôi ngủ với hết một trăm linh tám cô gái này, mấy người Triệu Linh Nhi đứng đợi sao có thể chịu nổi?
Tôi nói: “Mộc Dịch, bây giờ tất cả bọn họ đều không sao rồi, cô có thể thông báo cho sư phụ của cô, để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đối phó với đám người chủ tịch Lữ”.
Sắc mặt Mộc Dịch có chút lúng túng: “Những cô gái này không bị sao nữa, chúng ta đem chuyện này báo cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí, thì chúng ta lấy đâu ra chứng cứ? Không có chứng cứ, hơn nữa, ở đây còn có Thụ Yêu mạnh đến vậy, nếu để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhất định sẽ giết Thụ Yêu”.
“Đừng nghĩ là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí ai cũng dễ nói chuyện như tôi, trách nhiệm của những người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đều là trừ yêu diệt ma”.
Tôi ngẩn người: “Vậy ý của cô là bỏ qua cho đám người chủ tịch Lữ?”
Mộc Dịch nói: “Để xem sao đã, đợi khi đám người chủ tịch Lữ đến đây, rồi đến đâu tính đến đó”.
“Dù không có cách nào báo cáo chuyện này, nhưng tôi có thể để sư huynh tôi ra mặt, sư phụ coi tôi và sư huynh tôi như con đẻ, sư huynh tôi ra mặt cũng có thể giải quyết đám người chủ tịch Lữ”.
Trước mắt chỉ có thể sắp xếp như vậy.
Trời cũng dần tối, những cô gái cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn xung quanh, họ đều rất lo lắng và sợ hãi.
Tôi bảo mọi người dựng lều nghỉ ngơi, ngày mai sẽ rời khỏi đây.
Nếu những cô gái này đều đã không sao, tôi thấy vẫn nên để họ nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi mọi người dựng lếu, ăn một chút đồ ăn rồi đi nghỉ ngơi sớm.
Hơn nửa tiếng sau, Trương Lệ và Triệu Linh Nhi cùng nhau đến lều của tôi.
Hai ngưởi đều ngồi trên giường tôi đã trải sẵn, vẻ mặt nghi vấn.
Mai người bắt đầu hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì, cả ngày hôm nay vẫn luôn hỏi tôi, hỏi rất nhiều lần rồi.
Tôi chỉ có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ, đương nhiên sẽ không nói chuyện tôi lên giường với Quách Hương, chỉ nói có người hại những cô gái đó, tôi đem những cô gái đó đến đây để Thụ Yêu ở đây cứu bọn họ.
Hai người nghe xong, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
Trương Lệ nói: “Sơn Thành, sao chỗ anh luôn xảy ra những chuyện đáng sợ vậy?”
“Hồi trước ở trong thôn thì là chuyện tà ma, yêu quái, bây giờ còn xuất hiện Thụ Yêu, còn có bào thai quỷ...”
“Sao chúng ta không thể sống cuộc sống bình thường chứ?”
“Bây giờ anh không thiếu tiền, không thiếu phụ nữ, sao anh phải mắc phải những phiền phức đó chứ?”
Triệu Linh Nhi cũng nói: “Chị Trương Lệ nói đúng, Sơn Thành, em thật sự mong chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường”.
“Trước đây anh cho em thấy sức mạnh to lớn của anh, khiến chị em chúng em học được một chút khẩu quyết tâm pháp, ban đầu bọn em rất hứng thú, nhưng sau đó, sự hứng thú biến thành lo lắng, thậm chí là... sợ hãi”.
Trương Lệ lại nói: “Bởi vì bọn em đều biết, người có sức mạnh to lớn sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm, đặc biệt là anh, Sơn Thành, trong một năm ngắn ngủi, anh nhìn anh đi, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi?”
“Trước đây, anh chỉ là một người dân bình thường trong thôn, bây giờ ngày càng gặp nhiều chuyện”.
Chương 503: Sự im lặng trước cơn bão
Triệu Linh Nhi lại nói: "Sơn Thành, anh biết rất rõ tình trạng cơ thể của em và Triệu Vũ. Em luôn hi vọng anh có thể giúp em hóa giải sức mạnh trong cơ thể".
“Nhưng bây giờ, em thấy anh suốt ngày phải bôn ba bên ngoài, gặp quá nhiều nguy hiểm. Em và mọi người không khỏi xót xa, em không muốn gì nữa".
"Em chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, một cuộc sống bình yên".
"Em làm bác sĩ ở bệnh viện thị trấn cũng rất tốt, cùng em trai sống một cuộc sống vô tư, không lo âu".
"Em cũng đã hiểu tại sao Lãnh Nguyệt rời bỏ chúng ta, đến sống với bà của cô ấy".
"Vì cuộc sống bình dị mới là hạnh phúc nhất".
Hai người phụ nữ nói với tôi rất nhiều, họ lo lắng cho tôi, nhưng những người xung quanh tôi, họ nghĩ đơn giản, chỉ cần có tiền, có xe, có nhà, có người đàn ông yêu mình, là đã có mọi thứ, và họ hài lòng với cuộc sống này.
Họ không muốn tôi sống trong nguy hiểm mỗi ngày, họ không muốn bản thân phải sợ hãi nữa.
Tôi không muốn một cuộc sống như vậy sao?
Nhưng từ rất lâu trước đó, sau khi tôi có được sức mạnh tuyệt đỉnh, tôi vô cùng vui mừng và kích động, lúc đó dù nguy hiểm cỡ nào tôi cũng không sợ, dù sao tôi cũng chỉ có một mình, tôi “chân trần không kén giày”, cùng lắm thì liều mạng.
Nhưng bây giờ thì khác, ở bên tôi còn có người tôi yêu, người tôi quan tâm và người tôi bảo vệ.
Tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mà còn phải nghĩ cho những người xung quanh.
Sau khi nghe hai người phụ nữ nói rất nhiều, cộng với việc tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi quá nhiều, tôi đã bị dao động.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Sơn Thành, ngươi không thể bị lung lay. Nếu ngươi chọn con đường này, ngươi phải tiếp tục đi. Hơn nữa, vận mệnh của ngươi căn bản không nằm trong tầm kiểm soát của ngươi".
“Ngươi sinh ra đã thuộc về giới tu luyện. Ngươi không thể từ bỏ mọi thứ, quay trở lại cuộc sống của người thường được".
“Những người phụ nữ xung quanh ngươi, ngươi huấn luyện họ trở thành những kẻ mạnh thực sự, sau đó cùng ngươi đồng hành”.
"Đừng quên rằng bố mẹ ruột của ngươi chưa được tìm thấy, Lý Giai Dao cũng bị bắt đi. Mạc Vũ, Thụ Yêu, tất cả những người này đều có mối liên hệ mật thiết với ngươi..."
“Được rồi, đừng nói nữa”, tôi chặn dòng suy nghĩ của tiên nữ Thanh Thủy: “Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì bây giờ, khi nào giải quyết xong chuyện này rồi nói tiếp”.
Tôi nói chuyện phiếm với hai người phụ nữ một lúc, tôi để họ đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là vì gì chứ?
Mong muốn ban đầu của tôi, khi tôi gặp tiên nữ Thanh Thủy lần đầu, tôi chỉ muốn có một ít tiền và cưới được một người vợ.
Lúc đó, tôi chỉ có mấy trăm tệ mà tôi đã háo hức mấy ngày liền. Lúc đó, có một người đẹp nhìn tôi mà tôi đã vui vẻ vô cùng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đối với tôi, tiền bạc chỉ là con số, còn phụ nữ, nói khó nghe một chút, cũng coi như là vì mục đích tu luyện.
Sau khi tôi có được sức mạnh vượt xa người thường, tôi trở nên hoàn toàn tham lam, ham muốn của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi muốn có nhiều tiền hơn và nhiều phụ nữ hơn.
Thế nên tôi vướng vào vô số rắc rối, thậm chí còn mang đến nguy hiểm tính mạng cho những người xung quanh.
Nếu tôi phải tiếp tục tu luyện, chắc chắn sẽ gặp kẻ thù mạnh hơn và nguy hiểm hơn, vậy tại sao bây giờ không dừng lại?
Lúc trước, tâm cảnh của tôi rất vững vàng, nhất định phải cùng tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục con đường này, trở thành kẻ mạnh đứng đầu, phá vỡ phong ấn dưới đáy hồ cho tiên nữ Thanh Thủy.
Tôi cũng sẽ tìm thấy bố mẹ ruột của mình, điều tra thân thế của tôi, tôi muốn giải cứu Lý Giai Dao.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ của tôi lại bị lung lay...
Tôi sợ sẽ có thêm nhiều người vô tội vì tôi mà chết, tôi cũng sợ đôi tay mình nhuốm máu, sợ như kiếp trước của tôi, sẽ đi vào ngõ cụt không bao giờ quay lại được...
Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thụ Yêu đưa tôi và Mộc Dịch lên vách núi, hai chúng tôi đi theo con đường nhỏ mà ngắn nhất, cẩn thận xuống núi.
Chúng tôi cần thông báo cho cảnh sát để đưa những cô gái này đi. Trên núi không có tín hiệu điện thoại, chúng tôi phải xuống núi để đi thông báo.
Trên đường đi không có nguy hiểm nào, người của chủ tịch Lữ từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Sau khi xuống núi, Mộc Dịch đã gọi cảnh sát ngay lập tức.
Tôi cũng gọi cho Âu Dương Bác, Âu Dương Bác lập tức trả lời cuộc gọi của tôi.
Khi tôi hỏi về chủ tịch Lữ, Âu Dương Bác nói với tôi rằng gần đây chủ tịch Lữ không liên lạc với ông ấy, thậm chí còn... thả Âu Dương Tiểu Nhiễm về.
Hiện tại câu lạc bộ Hào Hoa đã bị cảnh sát phong tỏa, phạt tiền sau đó buộc đóng cửa ba tháng, không có tin tức gì khác.
Tôi rất khó hiểu, rốt cuộc chủ tịch Lữ đang làm gì? Không đối phó với tôi, cũng không theo dõi chúng tôi, hơn nữa còn thả Âu Dương Tiểu Nhiễm?
Không phải Âu Dương Tiểu Nhiễm là con tin của chủ tịch Lữ sao? Tại sao ông ta còn thả Âu Dương Tiểu Nhiễm?
Chủ tịch Lữ không làm bị thương bất kì một ai.
Lẽ nào ông ta bỗng có lương tâm?
Lẽ nào ông ta biết kế hoạch của mình đã thất bại nên từ bỏ rồi?
Tôi hỏi: "Lý Dật Phi còn làm ở công ty không?"
Âu Dương Bác nói: "Lý Dật Phi từ chức rời khỏi công ty rồi".
Lẽ nào mọi chuyện thực sự kết thúc rồi?
Trong lòng tôi cảm thấy hoang mang không thôi, dường như mọi thứ quá kỳ lạ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đám người chủ tịch Lữ đã lên kế hoạch cho một sự kiện lớn như vậy, làm sao họ có thể đột nhiên dừng tay chứ?"
"Cho dù muốn dừng lại, cũng sẽ tìm ngươi trả thù. Mọi chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy đâu".
Tiên nữ Thanh Thủy nói đúng, tôi đã phá hủy hoàn toàn kế hoạch của chủ tịch Lữ, chắc chắn chuyện giữa ông ta với tôi chưa xong đâu, hoặc là ông ta vẫn đang âm mưu chuyện gì đó bí mật.
Trước mắt, đưa những cô gái này trở về, rồi bàn bạc những chuyện còn lại với Mộc Dịch.
Hai giờ sau, hai chiếc xe buýt và một chục chiếc ô tô nhỏ đến thôn chúng tôi.
Lần này có hơn năm mươi cảnh sát đến, đám người cảnh sát đó rất chán nản, hôm qua họ đã đưa những cô gái này lên núi, hôm nay lại đưa họ về, họ hoàn toàn không biết chúng tôi đang làm gì.
Nhưng không ai hỏi.
Chúng tôi đi lên núi với cảnh sát, yêu cầu họ đợi trong rừng gần vách núi, tôi đi xuống vách núi, nói với những cô gái rằng bây giờ chúng ta sẽ rời đi.
Tôi bắt những cô gái này bịt mắt lại, rồi để Thụ Yêu đưa tất cả những cô gái này lên.
Đối với người phụ nữ của tôi và những người tôi quan tâm thì tiếp tục ở dưới đây, vì sự việc vẫn chưa kết thúc, họ không thể xuất hiện trong lúc này.
Tôi phải nghĩ về mọi thứ mà tôi có thể nghĩ ra. Có Thụ Yêu bảo vệ người của tôi, tôi vô cùng yên tâm.
Còn về chuyện Thụ Yêu, không ai trong số những người phụ nữ này biết, cũng như không thể phát tán nó ra ngoài.
Trần Kế Tần thấy bố mẹ và Lý Tuyết Diễm đều ở đây nên anh ta cũng ở lại.
Tôi nhờ Thụ Yêu nhất định phải chăm sóc mọi người thật tốt.
Cảnh sát hộ tống chúng tôi xuống núi, các cô gái lên xe, dưới sự hộ tống của đoàn xe, chúng tôi cùng nhau đi về hướng thành phố.
Những cô gái này đã bị áp giải đến Cục Cảnh sát, sau đó Mộc Dịch nói với những cô gái rằng câu lạc bộ Hào Hoa đã bị phong tỏa, để bọn họ tự về nhà.
Sau đó, tôi, Mộc Dịch và Triệu Vũ rời Cục Cảnh sát và về nhà sau bữa trưa.
Trở về nhà, tôi bàn bạc với Mộc Dịch, liên lạc với hội Âu Dương Bác, anh Đao, nhưng không ai biết kế hoạch của chủ tịch Lữ.
Căn hộ thuê của Lý Dật Phi cũng đã được trả phòng.
Mọi chuyện bình lặng không có tin tức gì, nhưng tôi lại vô cùng rối loạn, tiên nữ Thanh Thủy và Mộc Dịch cũng có cảm giác giống tôi.