Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331: Đòi nợ bằng bạo lực
Xem ra những thứ Vương Hải Ba nói đều là sự thật, nhà họ Lý chỉ coi trọng lợi ích.
Năm đó bố mẹ tôi có quan hệ rất tốt với nhà họ Lý, sau khi bố mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi tới cầu cứu nhà họ Lý nhưng lại bị họ đuổi thẳng cổ ra ngoài.
Tình huống hiện tại có chút tương tự với chuyện tôi đã gặp phải năm ấy.
Tôi hơi bất lực, trong xã hội bây giờ có rất nhiều người dùng sợi dây lợi ích để ràng buộc và duy trì các mối quan hệ, chỉ cần không có lợi ích, hoặc sợi dây kết nối đã đứt, những người này sẽ lập tức trở mặt với nhau.
Trong giới kinh doanh, không có người bạn nào mãi mãi, cũng không có kẻ thù nào mãi mãi, chỉ có lợi ích mới là mãi mãi, đây là danh ngôn từ xa xưa.
Những người thật sự có tình có nghĩa vô cùng hiếm có trên đời.
Đôi mắt Lý Giai Dao ngấn lệ: "Hải Ba, xin lỗi..."
"Anh và em ở bên nhau hai năm, cho dù mối quan hệ giữa bố mẹ em và cậu anh có ra sao, hai năm vừa qua em luôn thật lòng với anh”.
Lý Giai Dao nghẹn ngào, tình cảm mà chị ấy dành cho Vương Hải Ba là thật, điều này không có gì nghi ngờ.
"Các anh em!", Vương Hải Ba thấy Lý Giai Dao không giúp được anh ta liền lập tức nói với mấy người bạn học: "Mọi người đều là anh em của nhau, các cậu giúp tôi với, mỗi người các cậu bỏ ra một trăm nghìn tệ là có thể giải quyết chuyện này rồi”.
"Sau này tôi sẽ trả các cậu cả vốn lẫn lãi”.
Vương Hải Ba nhìn các anh em với gương mặt khẩn cầu.
Ánh mắt lóe lên, ai nấy đều len lén liếc nhau.
Một người bạn học nói: "Anh Hải Ba, em còn có chút chuyện, giờ em rất bận, hôm khác chúng ta lại tụ tập nhé, chuyện tiền nong thì em sẽ nghĩ cách giúp anh”.
Người bạn học này vừa nói vừa kéo tay bạn gái mình, cả hai xoay người định rời đi, nhưng bị ông Phì chặn lại.
Toàn bộ người của ông Phì đã xông vào phòng từ lâu, đóng cửa, đẩy đống bia rượu vào bốn góc phòng.
Ông Phì nói: "Trước khi xử lý xong chuyện hôm nay, không ai được đi”.
Hai người nhìn mấy tên côn đồ hung dữ bặm trợn đang đứng bên cửa, đành ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống ghế sô pha, trông rất lúng túng.
Một người bạn học khác nói: "Anh Hải Ba, về chuyện này, em mới bỏ tiền ra mua xe nên gần đây tình hình tài chính khá eo hẹp, thật sự không có tiền”.
Người bạn học này cũng muốn đưa bạn gái đi, nhưng ông Phì không để bất cứ ai rời khỏi, chỉ có thể tiếp tục ngồi xuống.
"Anh Hải Ba, thật xin lỗi, em không giúp được anh”.
"Anh Hải Ba, không phải em không muốn giúp anh, nhưng em mới chỉ gần hai mươi tuổi, tiền của em đều là bố mẹ cho, em không có tiền, rất xin lỗi anh”.
Hai người còn lại cũng không giúp, đều tỏ ý không có tiền, không bỏ tiền ra được.
Khi nãy bốn người này và Vương Hải Ba xưng em gọi anh, thậm chí sẵn sàng xả thân vì bạn bè, nói rằng chuyện tiền nong chẳng có gì to tát.
Nhưng bây giờ khi thật sự xảy ra chuyện rồi, cả bốn người đều tỏ vẻ không có cách nào giúp đỡ.
Một cắc cũng không cho!
Quá thực dụng!
Mặt Vương Hải Ba đen như than, hét lớn: "Những tên khốn kiếp các cậu!"
"Đúng là một lũ vong ân bội nghĩa!"
Một người bạn học nói: "Anh Hải Ba, anh nói câu này là không đúng rồi, không có ân thì lấy đâu ra nghĩa?"
"Lúc còn đi học mối quan hệ của chúng ra không tệ, nhưng mọi người cũng không ai nợ ai, nếu bọn em giúp anh, đó là giúp vì tình cảm, nếu bọn em không giúp anh, đó là vì lo cho thân mình yên ổn, bọn em không nợ nần anh gì cả”.
Một người khác dùng mắt ra hiệu cho người bạn này, bảo cậu ta đừng nói nữa, nói như vậy khác nào giậu đổ bìm leo.
Lúc này, hai người bạn học hiền lành thật thà kia cũng khá lạnh nhạt, hai người họ không có tiền, hơn nữa, khi nãy toàn bị chê cười, khinh rẻ, bọn họ sao có thể giúp đỡ được?
Ánh mắt ông Phì càng ngày càng lạnh lùng: "Vương Hải Ba, nói như vậy nghĩa là mày không thể trả tiền?"
Tâm trạng Vương Hải Ba chết lặng: "Ông Phì, ông cho tôi một tháng để nghĩ cách, chắc chắn tôi sẽ xoay sở ra tiền!"
"Mẹ kiếp!", ông Phì hét lớn: "Chỉ cần mày bước chân qua khỏi cánh cửa này, nhất định mày sẽ cao chạy xa bay, đến lúc mày chạy ra khỏi thành phố này rồi thì tao biết đi đâu mà tìm?"
"Quê của mày cũng không phải ở đây, ai biết được gốc rễ nhà mày ở đâu?"
"Khốn kiếp, đừng có mà nói xạo đùa bỡn trước mặt tao!"
Vương Hải Ba như con kiến trên chảo lửa: "Ông Phì, tôi thật sự không có tiền, đừng nói đến bốn trăm nghìn tệ, đến bốn mươi nghìn cũng chẳng có”.
"Cho dù ông có chặt tay chặt chân tôi, tôi cũng không lấy đâu ra tiền được”.
Ông Phì nháy mắt với hai người đứng bên cạnh, hai người đó lập tức bước tới, vặn hai tay Vương Hải Ba ra đằng sau, đá một cú vào chân, khiến Vương Hải Ba quỳ sụp xuống đất.
"Hải Ba...", Lý Giai Dao định tiến tới, tôi vội vàng kéo tay Lý Giai Dao lại, lắc đầu với chị ấy.
Lý Giai Dao siết tay tôi rất chặt, gương mặt thấp thỏm lo lắng.
Trước giờ Lý Giai Dao chưa từng gặp phải tình huống như thế này, trong mắt chị ấy ngập tràn hoảng sợ.
"Nói như vậy là mày không có tiền?", ông Phì thuận tay nắm lấy một chai rượu, gác một chân lên bàn, giơ chai rượu về phía đầu Vương Hải Ba.
Gương mặt Vương Hải Ba như đưa đám: "Ông Phì, ông bỏ qua cho tôi đi, tôi thật sự không có tiền..."
Ông Phì thẳng tay giơ chai rượu đập mạnh vào đầu Vương Hải Ba.
Mấy cô gái bên cạnh thét lên một tiếng, sợ đến mức phải quay mặt đi, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đầu Vương Hải Ba bị đập mạnh, rượu và máu tươi hòa vào nhau, chảy ròng ròng từ trên đỉnh đầu xuống...
"Hải Ba, các người thả Hải Ba ra..."
Lý Giai Dao muốn xông lên phía trước nhưng lại bị tôi ghì tay lại: "Chị Dao Dao, chuyện ở đây chị không nên nhúng tay vào”.
Gương mặt Lý Giai Dao đẫm nước mắt: "Sơn Thành, làm thế nào đây, phải làm sao bây giờ, hu hu hu..."
Lý Giai Dao gục đầu vào ngực tôi, khóc lóc thất thanh.
Bây giờ tôi chẳng còn muốn giúp Vương Hải Ba nữa, anh ta ức hiếp tôi nhiều như vậy, đáng bị dạy cho một bài học.
Vương Hải Ba thở hổn hển: "Ông Phì, cho dù ông có đánh tôi thêm mười lần, thêm một trăm lần, tôi cũng không có tiền, ông giết chết tôi, tôi cũng không có tiền”.
"Giết mày?", ông Phì đạp một cú: "Cái mạng chó của mày chẳng đáng một xu!"
"Bây giờ mày phải nghĩ cách kiếm tiền cho tao, không có tiền, hôm nay tao sẽ đòi trước một cái chân của mày, để cho mày không chạy trốn được cái đã, sau này sẽ dần dần hành hạ mày tiếp!"
Vương Hải Ba tái xanh mặt mày: "Ông Phì, tôi cầu xin ông, làm ơn hãy tha cho tôi đi, chiếc xe và căn nhà của tôi có thể đem đi bán, tới lúc đó tôi sẽ trả tiền lại cho ông”.
"Mẹ kiếp nhà mày!", ông Phì lại đập một chai rượu xuống. Đầu Vương Hải Ba chảy máu đầm đìa, anh ta ngã gục xuống đất.
Mấy cô gái lại sợ hãi thét lên, Lý Giai Dao đau khổ thất thanh, trong ánh mắt đẫm lệ tràn ngập sự kinh hoàng.
Ông Phì hung hăng đạp thật mạnh vào ngực Vương Hải Ba: "Căn nhà rách nát của mày, căn nhà cũ đã qua sử dụng đó không có tiền cọc! Mày vay tiền chúng tao, mày tưởng là chúng tao không điều tra mày kĩ càng hay sao?"
"Chiếc xe rởm kia chỉ có giá vài trăm nghìn, tiền cọc sáu mươi nghìn, mày tưởng là chúng tao không biết chắc?"
Vương Hải Ba vô cùng thảm thương, tất cả bạn học của anh ta đều thờ ơ, không ai dám đứng ra giúp đỡ, bọn họ cũng không nghĩ rằng cần phải giúp đỡ làm gì.
Lý Giai Dao sợ hãi khóc lóc không thôi, chị ấy muốn tiến tới ngăn cản nhưng luôn bị tôi kéo tay giữ lại.
Vương Hải Ba khổ sở van nài: "Ông Phì, tôi thật sự không có tiền, nhưng..."
Vương Hải Ba gắng sức quay đầu ra sau, ánh mắt dừng lại trên người ba cô bạn gái của bạn học mình.
Năm đó bố mẹ tôi có quan hệ rất tốt với nhà họ Lý, sau khi bố mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi tới cầu cứu nhà họ Lý nhưng lại bị họ đuổi thẳng cổ ra ngoài.
Tình huống hiện tại có chút tương tự với chuyện tôi đã gặp phải năm ấy.
Tôi hơi bất lực, trong xã hội bây giờ có rất nhiều người dùng sợi dây lợi ích để ràng buộc và duy trì các mối quan hệ, chỉ cần không có lợi ích, hoặc sợi dây kết nối đã đứt, những người này sẽ lập tức trở mặt với nhau.
Trong giới kinh doanh, không có người bạn nào mãi mãi, cũng không có kẻ thù nào mãi mãi, chỉ có lợi ích mới là mãi mãi, đây là danh ngôn từ xa xưa.
Những người thật sự có tình có nghĩa vô cùng hiếm có trên đời.
Đôi mắt Lý Giai Dao ngấn lệ: "Hải Ba, xin lỗi..."
"Anh và em ở bên nhau hai năm, cho dù mối quan hệ giữa bố mẹ em và cậu anh có ra sao, hai năm vừa qua em luôn thật lòng với anh”.
Lý Giai Dao nghẹn ngào, tình cảm mà chị ấy dành cho Vương Hải Ba là thật, điều này không có gì nghi ngờ.
"Các anh em!", Vương Hải Ba thấy Lý Giai Dao không giúp được anh ta liền lập tức nói với mấy người bạn học: "Mọi người đều là anh em của nhau, các cậu giúp tôi với, mỗi người các cậu bỏ ra một trăm nghìn tệ là có thể giải quyết chuyện này rồi”.
"Sau này tôi sẽ trả các cậu cả vốn lẫn lãi”.
Vương Hải Ba nhìn các anh em với gương mặt khẩn cầu.
Ánh mắt lóe lên, ai nấy đều len lén liếc nhau.
Một người bạn học nói: "Anh Hải Ba, em còn có chút chuyện, giờ em rất bận, hôm khác chúng ta lại tụ tập nhé, chuyện tiền nong thì em sẽ nghĩ cách giúp anh”.
Người bạn học này vừa nói vừa kéo tay bạn gái mình, cả hai xoay người định rời đi, nhưng bị ông Phì chặn lại.
Toàn bộ người của ông Phì đã xông vào phòng từ lâu, đóng cửa, đẩy đống bia rượu vào bốn góc phòng.
Ông Phì nói: "Trước khi xử lý xong chuyện hôm nay, không ai được đi”.
Hai người nhìn mấy tên côn đồ hung dữ bặm trợn đang đứng bên cửa, đành ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống ghế sô pha, trông rất lúng túng.
Một người bạn học khác nói: "Anh Hải Ba, về chuyện này, em mới bỏ tiền ra mua xe nên gần đây tình hình tài chính khá eo hẹp, thật sự không có tiền”.
Người bạn học này cũng muốn đưa bạn gái đi, nhưng ông Phì không để bất cứ ai rời khỏi, chỉ có thể tiếp tục ngồi xuống.
"Anh Hải Ba, thật xin lỗi, em không giúp được anh”.
"Anh Hải Ba, không phải em không muốn giúp anh, nhưng em mới chỉ gần hai mươi tuổi, tiền của em đều là bố mẹ cho, em không có tiền, rất xin lỗi anh”.
Hai người còn lại cũng không giúp, đều tỏ ý không có tiền, không bỏ tiền ra được.
Khi nãy bốn người này và Vương Hải Ba xưng em gọi anh, thậm chí sẵn sàng xả thân vì bạn bè, nói rằng chuyện tiền nong chẳng có gì to tát.
Nhưng bây giờ khi thật sự xảy ra chuyện rồi, cả bốn người đều tỏ vẻ không có cách nào giúp đỡ.
Một cắc cũng không cho!
Quá thực dụng!
Mặt Vương Hải Ba đen như than, hét lớn: "Những tên khốn kiếp các cậu!"
"Đúng là một lũ vong ân bội nghĩa!"
Một người bạn học nói: "Anh Hải Ba, anh nói câu này là không đúng rồi, không có ân thì lấy đâu ra nghĩa?"
"Lúc còn đi học mối quan hệ của chúng ra không tệ, nhưng mọi người cũng không ai nợ ai, nếu bọn em giúp anh, đó là giúp vì tình cảm, nếu bọn em không giúp anh, đó là vì lo cho thân mình yên ổn, bọn em không nợ nần anh gì cả”.
Một người khác dùng mắt ra hiệu cho người bạn này, bảo cậu ta đừng nói nữa, nói như vậy khác nào giậu đổ bìm leo.
Lúc này, hai người bạn học hiền lành thật thà kia cũng khá lạnh nhạt, hai người họ không có tiền, hơn nữa, khi nãy toàn bị chê cười, khinh rẻ, bọn họ sao có thể giúp đỡ được?
Ánh mắt ông Phì càng ngày càng lạnh lùng: "Vương Hải Ba, nói như vậy nghĩa là mày không thể trả tiền?"
Tâm trạng Vương Hải Ba chết lặng: "Ông Phì, ông cho tôi một tháng để nghĩ cách, chắc chắn tôi sẽ xoay sở ra tiền!"
"Mẹ kiếp!", ông Phì hét lớn: "Chỉ cần mày bước chân qua khỏi cánh cửa này, nhất định mày sẽ cao chạy xa bay, đến lúc mày chạy ra khỏi thành phố này rồi thì tao biết đi đâu mà tìm?"
"Quê của mày cũng không phải ở đây, ai biết được gốc rễ nhà mày ở đâu?"
"Khốn kiếp, đừng có mà nói xạo đùa bỡn trước mặt tao!"
Vương Hải Ba như con kiến trên chảo lửa: "Ông Phì, tôi thật sự không có tiền, đừng nói đến bốn trăm nghìn tệ, đến bốn mươi nghìn cũng chẳng có”.
"Cho dù ông có chặt tay chặt chân tôi, tôi cũng không lấy đâu ra tiền được”.
Ông Phì nháy mắt với hai người đứng bên cạnh, hai người đó lập tức bước tới, vặn hai tay Vương Hải Ba ra đằng sau, đá một cú vào chân, khiến Vương Hải Ba quỳ sụp xuống đất.
"Hải Ba...", Lý Giai Dao định tiến tới, tôi vội vàng kéo tay Lý Giai Dao lại, lắc đầu với chị ấy.
Lý Giai Dao siết tay tôi rất chặt, gương mặt thấp thỏm lo lắng.
Trước giờ Lý Giai Dao chưa từng gặp phải tình huống như thế này, trong mắt chị ấy ngập tràn hoảng sợ.
"Nói như vậy là mày không có tiền?", ông Phì thuận tay nắm lấy một chai rượu, gác một chân lên bàn, giơ chai rượu về phía đầu Vương Hải Ba.
Gương mặt Vương Hải Ba như đưa đám: "Ông Phì, ông bỏ qua cho tôi đi, tôi thật sự không có tiền..."
Ông Phì thẳng tay giơ chai rượu đập mạnh vào đầu Vương Hải Ba.
Mấy cô gái bên cạnh thét lên một tiếng, sợ đến mức phải quay mặt đi, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đầu Vương Hải Ba bị đập mạnh, rượu và máu tươi hòa vào nhau, chảy ròng ròng từ trên đỉnh đầu xuống...
"Hải Ba, các người thả Hải Ba ra..."
Lý Giai Dao muốn xông lên phía trước nhưng lại bị tôi ghì tay lại: "Chị Dao Dao, chuyện ở đây chị không nên nhúng tay vào”.
Gương mặt Lý Giai Dao đẫm nước mắt: "Sơn Thành, làm thế nào đây, phải làm sao bây giờ, hu hu hu..."
Lý Giai Dao gục đầu vào ngực tôi, khóc lóc thất thanh.
Bây giờ tôi chẳng còn muốn giúp Vương Hải Ba nữa, anh ta ức hiếp tôi nhiều như vậy, đáng bị dạy cho một bài học.
Vương Hải Ba thở hổn hển: "Ông Phì, cho dù ông có đánh tôi thêm mười lần, thêm một trăm lần, tôi cũng không có tiền, ông giết chết tôi, tôi cũng không có tiền”.
"Giết mày?", ông Phì đạp một cú: "Cái mạng chó của mày chẳng đáng một xu!"
"Bây giờ mày phải nghĩ cách kiếm tiền cho tao, không có tiền, hôm nay tao sẽ đòi trước một cái chân của mày, để cho mày không chạy trốn được cái đã, sau này sẽ dần dần hành hạ mày tiếp!"
Vương Hải Ba tái xanh mặt mày: "Ông Phì, tôi cầu xin ông, làm ơn hãy tha cho tôi đi, chiếc xe và căn nhà của tôi có thể đem đi bán, tới lúc đó tôi sẽ trả tiền lại cho ông”.
"Mẹ kiếp nhà mày!", ông Phì lại đập một chai rượu xuống. Đầu Vương Hải Ba chảy máu đầm đìa, anh ta ngã gục xuống đất.
Mấy cô gái lại sợ hãi thét lên, Lý Giai Dao đau khổ thất thanh, trong ánh mắt đẫm lệ tràn ngập sự kinh hoàng.
Ông Phì hung hăng đạp thật mạnh vào ngực Vương Hải Ba: "Căn nhà rách nát của mày, căn nhà cũ đã qua sử dụng đó không có tiền cọc! Mày vay tiền chúng tao, mày tưởng là chúng tao không điều tra mày kĩ càng hay sao?"
"Chiếc xe rởm kia chỉ có giá vài trăm nghìn, tiền cọc sáu mươi nghìn, mày tưởng là chúng tao không biết chắc?"
Vương Hải Ba vô cùng thảm thương, tất cả bạn học của anh ta đều thờ ơ, không ai dám đứng ra giúp đỡ, bọn họ cũng không nghĩ rằng cần phải giúp đỡ làm gì.
Lý Giai Dao sợ hãi khóc lóc không thôi, chị ấy muốn tiến tới ngăn cản nhưng luôn bị tôi kéo tay giữ lại.
Vương Hải Ba khổ sở van nài: "Ông Phì, tôi thật sự không có tiền, nhưng..."
Vương Hải Ba gắng sức quay đầu ra sau, ánh mắt dừng lại trên người ba cô bạn gái của bạn học mình.