Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326: Khoe khoang
Lý Giai Dao nói: “Đó là chuyện rất lâu về trước rồi, anh cũng không hỏi em, tất nhiên là em không nói”.
“Chào anh”, tôi lịch sự đưa tay ra.
Ở cùng với các ông lớn lâu như vậy, tôi đã học được lễ nghĩa cơ bản nhất, lần đầu gặp mặt bắt tay chào hỏi.
Vương Hải Ba bắt tay tôi, sau đó nói: “Giai Dao, các bạn học đều đang đợi hai chúng ta, kẹt xe lâu như vậy mất thời gian quá nhiều, bọn họ không đợi thêm được nữa rồi”.
Vương Hải Ba định kéo Lý Giai Dao đi.
Tôi nói: “Chị Giai Dao, thế hai anh chị đi chơi đi. Chị đưa số điện thoại cho em, khi nào về em sẽ liên lạc lại với chị. Em đi trước đây”.
Lý Giai Dao nói: “Sơn Thành, chúng ta đã lâu không gặp, chi bằng cùng nhau đi chơi đi, chị còn rất nhiều chuyện muốn hỏi em đấy”.
Cùng nhau đi chơi? Có tiện không?
Tôi cười nói: “Chị Giai Dao, các chị họp mặt bạn bè, em đi theo không tiện đâu, để em liên lạc với chị sau”.
Lý Giai Dao kéo tay tôi, cười nói: “Tối nay em không được đi, chị có rất nhiều lời muốn nói với em, Sơn Thành, nghe chị đi”.
Vương Hải Ba thấy Lý Giai Dao kéo tay tôi, sắc mặt có chút mất tự nhiên, không kiên nhẫn nổi nữa phải lên tiếng: “Trương Sơn Thành, Giai Dao bảo cậu đi thì cứ đi cùng chúng tôi đi, làm quen rồi thì đều là bạn bè, trừ bạn học thì còn bạn bè nữa mà, cùng nhau chơi”.
Nếu hai người họ đều đã mời tôi đi, vậy tôi cũng đành nghe theo thôi.
Tôi đi theo hai người vào một phòng riêng, căn phòng này rất nhỏ. Căn phòng vừa rồi của chúng tôi và Âu Dương Bác có thể chứa bốn mươi đến năm mươi người, phòng này chỉ có thể chứa khoảng mười người.
Khi chúng tôi vào trong thì thấy có ba cô gái đang hát, sáu người thanh niên ngồi trên ghế sofa, họ đều hơn hai mươi tuổi, ăn mặc rất sang trọng, quần Tây giày da, trông giống như những người thành đạt.
Ba cô gái cũng trang điểm xinh đẹp, váy ngắn tất tơ tằm, hoàn toàn không cùng một phong cách với Lý Giai Dao.
“Hải Ba, cuối cùng anh cũng đến rồi”.
“Anh Hải Ba, chị dâu đều đến rồi”.
“Ngồi đi, ngồi đi...”
Vương Hải Ba và Lý Giai Dao ngồi xuống trong sự bao vây của đám đông, xem ra tình cảm của mấy người họ rất tốt.
Sau khi mọi người ngồi xuống, cánh đàn ông mở bia rượu ra, mỗi người một ly. Mọi người giới thiệu với nhau, bắt đầu cụng ly uống.
Trai hay gái đều uống rượu, vô cùng hào phóng, tôi cũng uống theo họ.
Sau đó mọi người lại hỏi về công việc của đối phương.
Ngoại trừ Lý Giai Dao, những người khác đều đã đi làm.
Cuộc tụ họp lần này không phải họp bạn bè của Lý Giai Dao, mà là bạn của Vương Hải Ba.
Vương Hải Ba và sáu người thanh niên ở cùng phòng kí túc xá lúc còn đi học, tình cảm rất tốt. Ba cô gái kia là bạn gái của ba người trong số họ, ba thanh niên còn lại thì vẫn độc thân.
Mấy người họ cũng phải đến mấy năm không gặp nhau, thế là liên lạc qua Zalo hẹn gặp.
Sau khi mọi người uống vài ly rượu thì bắt đầu nói về công việc. Một thanh niên vô tình cố ý ném chiếc chìa khóa xe nội địa lên bàn, sau đó bắt đầu ba hoa mình sống tốt như thế nào, đi làm ở đơn vị nào, lãnh đạo rất xem trọng anh ta, các anh em có chuyện gì đều có thể tìm anh ta.
Một người khác cũng mang chiếc Iphone X ra lướt, nói nhà mình nghèo, sau khi ra trường thì dựa vào sự nỗ lực phấn đấu của bản thân, không mua được xe, nhưng mua được nhà.
Vương Hải Ba nói: “Thấy các anh em sống tốt như vậy, tôi cũng rất vui. Chúng ta ở cùng một ký túc xá, thân thiết bao nhiêu năm vậy rồi. Bây giờ tôi đang làm việc cho một nhà hàng ở tầng trên, là tài vụ của nhà hàng, còn kiêm chức mua vật tư”.
“Ồ?”, một thanh niên lên tiếng: “Em nói này anh Hải Ba, trước kia anh là anh cả trong phòng kí túc chúng ta, vô cùng quan tâm chăm sóc chúng em, là nhân vật lợi hại nhất, học cũng tốt nữa”.
“Sao bây giờ lại làm tài vụ ở nhà hàng chứ?”
Vương Hải Ba cười đáp: “Đó không phải nhà hàng bình thường. Không giấu gì các cậu, nhà hàng đó ở tầng sáu của tòa cao ốc này, do chủ tịch Âu Dương Bác, người giàu nhất thành phố mở”.
“Ở đó là nơi cho những người giàu có ăn cơm, người nghèo không có cửa mà vào. Tôi cũng phải nhờ quan hệ rất lớn mới vào được, lương một năm của tôi là ba trăm nghìn tệ!”
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy thật lợi hại.
“Anh Hải Ba quá giỏi!”
“Anh Hải Ba lợi hại thật, làm tài vụ thôi đã lương cao như vậy!”
Tôi hỏi: “Anh Hải Ba, anh đang nói đến nhà hàng STA ở tầng trên sao?”
Vương Hải Ba vô cùng đắc ý cười nói: “Vẫn là Sơn Thành biết nhiều, không sai, chính là nhà hàng ấy. Đó là nhà hàng khiêm tốn nhất, nhưng lại xa hoa nhất, đắt nhất ở thành phố chúng ta”.
Tôi bày vẻ mặt kì quái, trùng hợp quá, anh ta lại là tài vụ ở nhà hàng?
Tôi cũng thừa nhận mấy người này rất lợi hại. Nếu tôi vẫn là tôi của trước kia, có lẽ cả đời cũng không thể lái được xe, cả đời cũng không kiếm được ba trăm nghìn tệ.
Vương Hải Ba nhận được sự khen ngợi của mọi người, tâm trạng tốt vô cùng: “Ai bảo chủ tịch Âu Dương của chúng ta người thì ngốc nhưng nhiều tiền chứ. Giám đốc nhà hàng là cậu của tôi, các cậu không biết tiền ở đó rất dễ kiếm, vô cùng dễ kiếm, một năm chỉ riêng khoản thu nhập thêm đã lên đến mấy trăm nghìn”.
“Bây giờ tôi ra đây không bao lâu, đã mua xe, mua nhà, cảm giác đã đạt đến đỉnh cao của đời người”.
Những người khác liên tục mời rượu Vương Hải Ba, tôi cũng làm theo, mời Vương Hải Ba một ly.
Vương Hải Ba nói vậy là có ý gì? Tham ô tiền của nhà hàng sao?
Lẽ nào anh ta không biết là tối nay cậu của anh ta đã gặp chuyện rồi sao?
Nếu anh ta thật sự tham ô tiền thì tôi phải điều tra thôi, bây giờ tôi là ông chủ của nhà hàng kia mà.
Vương Hải Ba khoe khoang khoác lác một hồi, nhìn thấy ánh mắt sùng bái của người khác thì vô cùng hưởng thụ, thật sự nghĩ mình là một nhân vật lớn.
Ngoại trừ hai thanh niên giới thiệu đơn giản về nghề nghiệp của mình, nói là đang bán hàng, những người khác đều khoe mình có công việc rất tốt, như đang tranh đua với nhau.
Sắc mặt của hai thanh niên kia có chút khó coi, những người khác cứ bắt hai người phải nói ra tiền lương của mình, họ đều chỉ nhận hơn hai nghìn tệ một tháng, cộng thêm phần trăm thì được hơn ba nghìn tệ.
Bây giờ không có bạn gái, cũng không có xe, không có nhà.
Bọn họ luôn miệng nói sẽ giúp anh em, nhưng lại cho người ta cảm giác đang khoe khoang, tỏ vẻ ở đây!
Thậm chí lời nói ra như đang chỉ trích hai người kia công việc không tốt.
Những người này thực dụng quá.
Ganh đua, khoe khoang như vậy có gì hay ho? Thậm chí là biến tướng sỉ nhục hai người không kiếm được việc tốt kia là hay lắm sao?
Có bản lĩnh thì đi so sánh với mấy ông lớn thật sự ấy.
Tôi đột nhiên mất cả thiện cảm với Vương Hải Ba và vài người khác.
Sao Lý Giai Dao lại kiếm một người như vậy làm bạn trai chứ? Có chút tiền là khoe giàu khắp nơi, anh khoe giàu thì thôi đi, nhưng anh sỉ nhục người khác là không đúng rồi.
Mọi người lại uống vài ly, sau đó hai thanh niên bị chỉ trích kia nói muốn hát, ngồi xuống một bên ghế sofa chọn bài hát.
Hai người này rõ ràng là không muốn uống rượu cùng với mấy người kia, muốn tránh né đám người Vương Hải Ba.
Vương Hải Ba đột nhiên hỏi tôi: “Sơn Thành, cậu đang làm công việc gì thế?”
Tôi thuận miệng đáp: “Tôi là trưởng thôn”.
Tôi vừa dứt lời, bọn họ đều có vẻ mặt kì quái, sau đó cười rộ lên.
-----------------------
“Chào anh”, tôi lịch sự đưa tay ra.
Ở cùng với các ông lớn lâu như vậy, tôi đã học được lễ nghĩa cơ bản nhất, lần đầu gặp mặt bắt tay chào hỏi.
Vương Hải Ba bắt tay tôi, sau đó nói: “Giai Dao, các bạn học đều đang đợi hai chúng ta, kẹt xe lâu như vậy mất thời gian quá nhiều, bọn họ không đợi thêm được nữa rồi”.
Vương Hải Ba định kéo Lý Giai Dao đi.
Tôi nói: “Chị Giai Dao, thế hai anh chị đi chơi đi. Chị đưa số điện thoại cho em, khi nào về em sẽ liên lạc lại với chị. Em đi trước đây”.
Lý Giai Dao nói: “Sơn Thành, chúng ta đã lâu không gặp, chi bằng cùng nhau đi chơi đi, chị còn rất nhiều chuyện muốn hỏi em đấy”.
Cùng nhau đi chơi? Có tiện không?
Tôi cười nói: “Chị Giai Dao, các chị họp mặt bạn bè, em đi theo không tiện đâu, để em liên lạc với chị sau”.
Lý Giai Dao kéo tay tôi, cười nói: “Tối nay em không được đi, chị có rất nhiều lời muốn nói với em, Sơn Thành, nghe chị đi”.
Vương Hải Ba thấy Lý Giai Dao kéo tay tôi, sắc mặt có chút mất tự nhiên, không kiên nhẫn nổi nữa phải lên tiếng: “Trương Sơn Thành, Giai Dao bảo cậu đi thì cứ đi cùng chúng tôi đi, làm quen rồi thì đều là bạn bè, trừ bạn học thì còn bạn bè nữa mà, cùng nhau chơi”.
Nếu hai người họ đều đã mời tôi đi, vậy tôi cũng đành nghe theo thôi.
Tôi đi theo hai người vào một phòng riêng, căn phòng này rất nhỏ. Căn phòng vừa rồi của chúng tôi và Âu Dương Bác có thể chứa bốn mươi đến năm mươi người, phòng này chỉ có thể chứa khoảng mười người.
Khi chúng tôi vào trong thì thấy có ba cô gái đang hát, sáu người thanh niên ngồi trên ghế sofa, họ đều hơn hai mươi tuổi, ăn mặc rất sang trọng, quần Tây giày da, trông giống như những người thành đạt.
Ba cô gái cũng trang điểm xinh đẹp, váy ngắn tất tơ tằm, hoàn toàn không cùng một phong cách với Lý Giai Dao.
“Hải Ba, cuối cùng anh cũng đến rồi”.
“Anh Hải Ba, chị dâu đều đến rồi”.
“Ngồi đi, ngồi đi...”
Vương Hải Ba và Lý Giai Dao ngồi xuống trong sự bao vây của đám đông, xem ra tình cảm của mấy người họ rất tốt.
Sau khi mọi người ngồi xuống, cánh đàn ông mở bia rượu ra, mỗi người một ly. Mọi người giới thiệu với nhau, bắt đầu cụng ly uống.
Trai hay gái đều uống rượu, vô cùng hào phóng, tôi cũng uống theo họ.
Sau đó mọi người lại hỏi về công việc của đối phương.
Ngoại trừ Lý Giai Dao, những người khác đều đã đi làm.
Cuộc tụ họp lần này không phải họp bạn bè của Lý Giai Dao, mà là bạn của Vương Hải Ba.
Vương Hải Ba và sáu người thanh niên ở cùng phòng kí túc xá lúc còn đi học, tình cảm rất tốt. Ba cô gái kia là bạn gái của ba người trong số họ, ba thanh niên còn lại thì vẫn độc thân.
Mấy người họ cũng phải đến mấy năm không gặp nhau, thế là liên lạc qua Zalo hẹn gặp.
Sau khi mọi người uống vài ly rượu thì bắt đầu nói về công việc. Một thanh niên vô tình cố ý ném chiếc chìa khóa xe nội địa lên bàn, sau đó bắt đầu ba hoa mình sống tốt như thế nào, đi làm ở đơn vị nào, lãnh đạo rất xem trọng anh ta, các anh em có chuyện gì đều có thể tìm anh ta.
Một người khác cũng mang chiếc Iphone X ra lướt, nói nhà mình nghèo, sau khi ra trường thì dựa vào sự nỗ lực phấn đấu của bản thân, không mua được xe, nhưng mua được nhà.
Vương Hải Ba nói: “Thấy các anh em sống tốt như vậy, tôi cũng rất vui. Chúng ta ở cùng một ký túc xá, thân thiết bao nhiêu năm vậy rồi. Bây giờ tôi đang làm việc cho một nhà hàng ở tầng trên, là tài vụ của nhà hàng, còn kiêm chức mua vật tư”.
“Ồ?”, một thanh niên lên tiếng: “Em nói này anh Hải Ba, trước kia anh là anh cả trong phòng kí túc chúng ta, vô cùng quan tâm chăm sóc chúng em, là nhân vật lợi hại nhất, học cũng tốt nữa”.
“Sao bây giờ lại làm tài vụ ở nhà hàng chứ?”
Vương Hải Ba cười đáp: “Đó không phải nhà hàng bình thường. Không giấu gì các cậu, nhà hàng đó ở tầng sáu của tòa cao ốc này, do chủ tịch Âu Dương Bác, người giàu nhất thành phố mở”.
“Ở đó là nơi cho những người giàu có ăn cơm, người nghèo không có cửa mà vào. Tôi cũng phải nhờ quan hệ rất lớn mới vào được, lương một năm của tôi là ba trăm nghìn tệ!”
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy thật lợi hại.
“Anh Hải Ba quá giỏi!”
“Anh Hải Ba lợi hại thật, làm tài vụ thôi đã lương cao như vậy!”
Tôi hỏi: “Anh Hải Ba, anh đang nói đến nhà hàng STA ở tầng trên sao?”
Vương Hải Ba vô cùng đắc ý cười nói: “Vẫn là Sơn Thành biết nhiều, không sai, chính là nhà hàng ấy. Đó là nhà hàng khiêm tốn nhất, nhưng lại xa hoa nhất, đắt nhất ở thành phố chúng ta”.
Tôi bày vẻ mặt kì quái, trùng hợp quá, anh ta lại là tài vụ ở nhà hàng?
Tôi cũng thừa nhận mấy người này rất lợi hại. Nếu tôi vẫn là tôi của trước kia, có lẽ cả đời cũng không thể lái được xe, cả đời cũng không kiếm được ba trăm nghìn tệ.
Vương Hải Ba nhận được sự khen ngợi của mọi người, tâm trạng tốt vô cùng: “Ai bảo chủ tịch Âu Dương của chúng ta người thì ngốc nhưng nhiều tiền chứ. Giám đốc nhà hàng là cậu của tôi, các cậu không biết tiền ở đó rất dễ kiếm, vô cùng dễ kiếm, một năm chỉ riêng khoản thu nhập thêm đã lên đến mấy trăm nghìn”.
“Bây giờ tôi ra đây không bao lâu, đã mua xe, mua nhà, cảm giác đã đạt đến đỉnh cao của đời người”.
Những người khác liên tục mời rượu Vương Hải Ba, tôi cũng làm theo, mời Vương Hải Ba một ly.
Vương Hải Ba nói vậy là có ý gì? Tham ô tiền của nhà hàng sao?
Lẽ nào anh ta không biết là tối nay cậu của anh ta đã gặp chuyện rồi sao?
Nếu anh ta thật sự tham ô tiền thì tôi phải điều tra thôi, bây giờ tôi là ông chủ của nhà hàng kia mà.
Vương Hải Ba khoe khoang khoác lác một hồi, nhìn thấy ánh mắt sùng bái của người khác thì vô cùng hưởng thụ, thật sự nghĩ mình là một nhân vật lớn.
Ngoại trừ hai thanh niên giới thiệu đơn giản về nghề nghiệp của mình, nói là đang bán hàng, những người khác đều khoe mình có công việc rất tốt, như đang tranh đua với nhau.
Sắc mặt của hai thanh niên kia có chút khó coi, những người khác cứ bắt hai người phải nói ra tiền lương của mình, họ đều chỉ nhận hơn hai nghìn tệ một tháng, cộng thêm phần trăm thì được hơn ba nghìn tệ.
Bây giờ không có bạn gái, cũng không có xe, không có nhà.
Bọn họ luôn miệng nói sẽ giúp anh em, nhưng lại cho người ta cảm giác đang khoe khoang, tỏ vẻ ở đây!
Thậm chí lời nói ra như đang chỉ trích hai người kia công việc không tốt.
Những người này thực dụng quá.
Ganh đua, khoe khoang như vậy có gì hay ho? Thậm chí là biến tướng sỉ nhục hai người không kiếm được việc tốt kia là hay lắm sao?
Có bản lĩnh thì đi so sánh với mấy ông lớn thật sự ấy.
Tôi đột nhiên mất cả thiện cảm với Vương Hải Ba và vài người khác.
Sao Lý Giai Dao lại kiếm một người như vậy làm bạn trai chứ? Có chút tiền là khoe giàu khắp nơi, anh khoe giàu thì thôi đi, nhưng anh sỉ nhục người khác là không đúng rồi.
Mọi người lại uống vài ly, sau đó hai thanh niên bị chỉ trích kia nói muốn hát, ngồi xuống một bên ghế sofa chọn bài hát.
Hai người này rõ ràng là không muốn uống rượu cùng với mấy người kia, muốn tránh né đám người Vương Hải Ba.
Vương Hải Ba đột nhiên hỏi tôi: “Sơn Thành, cậu đang làm công việc gì thế?”
Tôi thuận miệng đáp: “Tôi là trưởng thôn”.
Tôi vừa dứt lời, bọn họ đều có vẻ mặt kì quái, sau đó cười rộ lên.
-----------------------