Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Bãi ngô
Tay sờ bộ ngực căng tròn, hồng hào của Lý Phương, tôi khẽ bóp mạnh rồi đè xuống. Mỗi lần tôi dùng sức bóp mạnh một cái, Lý Phương đều không khỏi rên lên thành tiếng như thể chị ta cảm thấy hơi đau. Chỉ cần Lý Phương rên rỉ như vậy là tôi lại đâm mạnh hơn. Lặp đi lặp lại, hết lần này tới lần khác, lên rồi xuống.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, chẳng mấy chốc đã trôi qua hai, ba mươi phút, vậy mà cảnh mây mưa ướt át này vẫn diễn ra hừng hực.
Hiệu quả thuốc trong người Lý Phương quá mạnh, tôi lại đang ở thời kỳ thanh xuân sung mãn của người đàn ông, ngày ngày luyện tập mà còn có phần không chịu nổi.
Nhìn Lý Phương hừng hực, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi, biểu cảm khuôn mặt tuy có hơi đau nhưng sung sướng khiến tôi vô cùng hài lòng và vui vẻ.
Đổi tư thế với Lý Phương, sau đó lại bắt đầu cuộc đại chiến thấm đẫm mồ hôi.
Nhưng vẫn chưa tìm thấy Lâm Ngọc Lam, tôi nghĩ mình không thể cứ thế này được.
Nhớ tới lời tiên nữ Thanh Thủy rằng tôi có thể kiểm soát thời gian của mình, nên tôi thầm nghĩ như vậy là được rồi.
Vừa nghĩ thế, như có một luồng điện chạy qua khiến cơ thể tôi run mạnh, đám con cháu cứ thế phóng ra ngoài.
Tôi rút ra, mặc quần vào, Lý Phương vẫn giữ nguyên tư thế đẹp đẽ đó như thể chị ta chưa kịp hoàn hồn sau cảm giác sung sướng.
Nhân cơ hội đó, tôi vội vàng đi ra ngoài.
Bước ra khỏi nhà Lý Phương, tôi tới trước của nhà trưởng thôn quan sát một lúc, dóng tai lên nghe ngóng, bên trong vọng ra tiếng đập bát đĩa, còn có cả tiếng chửi rủa của Viên Khắc Lương.
“Giờ phải làm sao?”, tôi nghe thấy tiếng hỏi của Trần Thái Linh.
“Em dùng miệng thử xem”, Viên Khắc Lương nói.
“Không, không…”, Trần Thái Linh sợ hãi nói, ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên giống như tiếng đóng cửa rất mạnh.
“Thái Linh! Em thử dùng miệng cho anh đi mà”, Viên Khắc Lương đập cửa liên tục: “Em cũng không muốn sau này anh cứ như thế mãi, đúng chứ? Nếu em không dùng miệng thì sau này em cũng không hạnh phúc đâu?”
“Anh đừng có ép em nữa, cứ nghĩ tới việc dùng miệng, là em…thấy sợ. Có thể ngày mai anh sẽ ổn thôi”, Trần Thái Linh nói.
Nghe một lúc, xác định không có Lâm Ngọc Lam ở trong tôi liền vội vàng đi về phía nhà Trần Mãn Quang.
Trên đường đi, tôi nghĩ bây giờ đã có một chút tiền trong tay, phải mua một chiếc điện thoại mới được.
Về tới nhà của Trần Mãn Quang, phát hiện thấy cửa đóng chặt, khóa ở bên trong, tôi gõ cửa rất lâu, gọi Lâm Ngọc Lam mấy lần thì cửa mới mở.
Trần Mãn Quang đứng sau cửa, vẻ mặt tức giận: “Sao giờ này mới về? Tôi tưởng cậu về nhà cậu rồi, không về đây nữa!”
“Lâm Ngọc Lam đã về chưa?”, tôi hỏi.
“Về rồi”, Trần Mãn Quang lạnh lùng trả lời, quay người đi về phòng ngủ của ông ta.
Tôi bước vào nhà, đóng cửa lại, tới trước cửa phòng Lâm Ngọc Lam, thấy đèn bên trong còn sáng, tôi khẽ gõ cửa, kêu lên: “Lâm Ngọc Lam?”
Một lúc sau, cửa mở ra, Lâm Ngọc Lam ôm đầu hỏi: “Cậu và Trần Thái Linh chết dí ở đâu vậy? Sao mãi mới thấy cậu về?”
Có lẽ Lâm Ngọc Lam mới tắm xong, mái tóc còn ướt nhẹp xõa trên vai. Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, hai đầu ngực hơi nhô lên, như thể đang khoe khoang trước mặt tôi.
Tôi đã được cảm nhận mùi vị phụ nữ từ Trần Thái Linh và Lý Phương, nên lúc này khi nhìn thấy Lâm Ngọc Lam, phản ứng đầu tiên trong đầu tôi chính là hình ảnh khỏa thân sau khi cởi sạch quần áo của cô ta, sau đó, tôi đè cô ta xuống, vẻ mặt Ngọc Lam vừa xấu hổ nhưng lại như đang hưởng thụ.
Nghĩ vậy, phía dưới của tôi lại từ từ ngóc đầu.
Sao tôi lại có suy nghĩ bỉ ổi như vậy cơ chứ?
Thật đúng là không nếm thử mùi vị phụ nữ thì thôi, một khi đã thử thì cái nhìn trong đầu về người phụ nữ cũng thay đổi.
“Tôi có chút việc”, tôi nói: “Sao chị lại về trước một mình vậy? Làm tôi lo lắng cho chị”.
“Hừ, hai người mãi không về mà Viên Khắc Lương thì cứ nhìn tôi chằm chằm như một con sói đói, lỡ hắn ta ‘ăn’ sạch tôi thì phải làm sao? Nên tôi nhân lúc hắn ta không chú ý, lẳng lặng bỏ về”, Lâm Ngọc Lam nói.
“Chị về đến nơi là tốt rồi”, tôi nói xong bèn đi về phòng ngủ của mình.
Vất vả cả ngày, buổi tối lại chiến đấu liên tiếp với hai người phụ nữ khiến tôi thấy hơi mệt, vừa nằm xuống chưa được bao lâu tôi liền ngủ mất.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, tôi và Lâm Ngọc Lam lại bị Trần Mãn Quang gọi dậy.
Trên đường đi, Lâm Ngọc Lam hả hê nói với tôi: “Tuyết Tương nói cậu làm đau mông cô ấy, cô ấy sẽ không tha cho cậu đâu, sẽ báo thù đấy”.
“Nói chị ấy nhanh tới báo thù đi!”, tôi không hề sợ hãi, nói về chuyện đó, kinh nghiệm của Sở Tuyết Tương giờ kém xa tôi.
Sau khi tới bãi ngô, Lâm Ngọc Lam trải túi ngô làm bằng da rắn xuống đất rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Nhìn dáng ngủ quyến rũ của cô ta, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh mình lột sạch đồ của cô ta rồi cùng nhau lăn lộn trên đất.
Tại sao tôi cứ nghĩ tới chuyện đó suốt vậy? Tôi vỗ mạnh vào đầu, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ đê tiện trong đầu kia đi.
Tôi xách túi da rắn đi bẻ ngô.
Tôi bẻ đầy túi rồi bỗng mắc tiểu, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Ngọc Lam nằm hơi gần nên tôi đi tới bên kia của bãi ngô, định giải quyết nỗi buồn.
Cả vùng này toàn trồng ngô, gần mười mẫu, mỗi một gia đình trong thôn đều có một, hai khoanh đất, giữa mỗi khoanh chỉ có một con đường nhỏ.
Lúc này, tôi đang đứng trên một con đường.
Phía đối diện cũng là một bãi ngô, nhưng không phải của Trần Mãn Quang.
Cây ngô nhà đó vừa cao vừa chắc, bắp ngô vừa to vừa dày hạt.
Tôi kéo khóa quần, lấy cậu nhỏ ra, bắn về phía một bắp ngô.
Trên bắp ngô có một con châu chấu, bị tôi bắn vài cái ướt nhẹp nên nó định nhảy đi.
Bỗng nhiên, có tiếng kêu khẽ từ gần đó vang lên, tôi lắng nghe thì thấy có một người lao ra khỏi bãi ngô.
Là một cô gái.
“Chết tiệt!”, tôi căng thẳng sợ hãi, đang đi tiểu rất sung sướng bỗng nhiên phải dừng lại, thậm chí nước tiểu bắn ra suýt nữa còn bị hút ngược lại. Tôi vội vàng cho cậu nhỏ vào trong quần, cuống cuồng kéo khóa lên.
“Tiểu Thành, cậu đang làm gì vậy?”, người này hỏi.
Tôi quay ra nhìn, hóa ra là Lý Ngọc Liên.
Lý Ngọc Liên được gả cho Lý Thanh Sơn vào mấy năm trước, do Lý Thanh Sơn là người có chút văn hóa, không tin theo phong tục đã duy trì ngàn năm của thôn nên không chịu để thầy khai quang phá thân cho Lý Ngọc Liên, kết quả, anh ta đã chết ngay trên giường vào đêm tân hôn, khiến Lý Ngọc Liên trở thành góa phụ.
Hôm nay Lý Ngọc Liên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trông thật trẻ trung, xinh đẹp. Người chị ấy khá gầy, mảnh mai, hai chân lại thon dài, duyên dáng. Trên đầu chị buộc một chiếc khăn màu trắng, cộng thêm khuôn mặt thanh thoát trông càng thanh khiết, giản dị, mang đậm hương vị gái quê.
“Không… Tôi không làm gì cả. Đang bắt châu chấu thôi”, tôi lẩm bẩm.
“Làm gì có chuyện bắt châu chấu trong bãi ngô sớm thế chứ? Nghe nói cậu đang giúp Trần Mãn Quang thu hoạch ngô phải không? Bãi ngô đó chắc là của nhà Trần Kế Văn nhỉ?”, Lý Ngọc Liên nói.
“Đúng vậy”, tôi mù mờ đáp lại.
Bây giờ người trong thôn ai cũng biết tôi đã trở thành “nô lệ” của nhà Trần Kế Văn, bởi vì tôi không khai quang thành công cho Lâm Ngọc Lam.
Không biết là do tâm lý hay sao mà tôi cảm thấy ánh mắt của Lý Ngọc Liên nhìn tôi có phần kỳ lạ.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, chẳng mấy chốc đã trôi qua hai, ba mươi phút, vậy mà cảnh mây mưa ướt át này vẫn diễn ra hừng hực.
Hiệu quả thuốc trong người Lý Phương quá mạnh, tôi lại đang ở thời kỳ thanh xuân sung mãn của người đàn ông, ngày ngày luyện tập mà còn có phần không chịu nổi.
Nhìn Lý Phương hừng hực, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi, biểu cảm khuôn mặt tuy có hơi đau nhưng sung sướng khiến tôi vô cùng hài lòng và vui vẻ.
Đổi tư thế với Lý Phương, sau đó lại bắt đầu cuộc đại chiến thấm đẫm mồ hôi.
Nhưng vẫn chưa tìm thấy Lâm Ngọc Lam, tôi nghĩ mình không thể cứ thế này được.
Nhớ tới lời tiên nữ Thanh Thủy rằng tôi có thể kiểm soát thời gian của mình, nên tôi thầm nghĩ như vậy là được rồi.
Vừa nghĩ thế, như có một luồng điện chạy qua khiến cơ thể tôi run mạnh, đám con cháu cứ thế phóng ra ngoài.
Tôi rút ra, mặc quần vào, Lý Phương vẫn giữ nguyên tư thế đẹp đẽ đó như thể chị ta chưa kịp hoàn hồn sau cảm giác sung sướng.
Nhân cơ hội đó, tôi vội vàng đi ra ngoài.
Bước ra khỏi nhà Lý Phương, tôi tới trước của nhà trưởng thôn quan sát một lúc, dóng tai lên nghe ngóng, bên trong vọng ra tiếng đập bát đĩa, còn có cả tiếng chửi rủa của Viên Khắc Lương.
“Giờ phải làm sao?”, tôi nghe thấy tiếng hỏi của Trần Thái Linh.
“Em dùng miệng thử xem”, Viên Khắc Lương nói.
“Không, không…”, Trần Thái Linh sợ hãi nói, ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên giống như tiếng đóng cửa rất mạnh.
“Thái Linh! Em thử dùng miệng cho anh đi mà”, Viên Khắc Lương đập cửa liên tục: “Em cũng không muốn sau này anh cứ như thế mãi, đúng chứ? Nếu em không dùng miệng thì sau này em cũng không hạnh phúc đâu?”
“Anh đừng có ép em nữa, cứ nghĩ tới việc dùng miệng, là em…thấy sợ. Có thể ngày mai anh sẽ ổn thôi”, Trần Thái Linh nói.
Nghe một lúc, xác định không có Lâm Ngọc Lam ở trong tôi liền vội vàng đi về phía nhà Trần Mãn Quang.
Trên đường đi, tôi nghĩ bây giờ đã có một chút tiền trong tay, phải mua một chiếc điện thoại mới được.
Về tới nhà của Trần Mãn Quang, phát hiện thấy cửa đóng chặt, khóa ở bên trong, tôi gõ cửa rất lâu, gọi Lâm Ngọc Lam mấy lần thì cửa mới mở.
Trần Mãn Quang đứng sau cửa, vẻ mặt tức giận: “Sao giờ này mới về? Tôi tưởng cậu về nhà cậu rồi, không về đây nữa!”
“Lâm Ngọc Lam đã về chưa?”, tôi hỏi.
“Về rồi”, Trần Mãn Quang lạnh lùng trả lời, quay người đi về phòng ngủ của ông ta.
Tôi bước vào nhà, đóng cửa lại, tới trước cửa phòng Lâm Ngọc Lam, thấy đèn bên trong còn sáng, tôi khẽ gõ cửa, kêu lên: “Lâm Ngọc Lam?”
Một lúc sau, cửa mở ra, Lâm Ngọc Lam ôm đầu hỏi: “Cậu và Trần Thái Linh chết dí ở đâu vậy? Sao mãi mới thấy cậu về?”
Có lẽ Lâm Ngọc Lam mới tắm xong, mái tóc còn ướt nhẹp xõa trên vai. Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, hai đầu ngực hơi nhô lên, như thể đang khoe khoang trước mặt tôi.
Tôi đã được cảm nhận mùi vị phụ nữ từ Trần Thái Linh và Lý Phương, nên lúc này khi nhìn thấy Lâm Ngọc Lam, phản ứng đầu tiên trong đầu tôi chính là hình ảnh khỏa thân sau khi cởi sạch quần áo của cô ta, sau đó, tôi đè cô ta xuống, vẻ mặt Ngọc Lam vừa xấu hổ nhưng lại như đang hưởng thụ.
Nghĩ vậy, phía dưới của tôi lại từ từ ngóc đầu.
Sao tôi lại có suy nghĩ bỉ ổi như vậy cơ chứ?
Thật đúng là không nếm thử mùi vị phụ nữ thì thôi, một khi đã thử thì cái nhìn trong đầu về người phụ nữ cũng thay đổi.
“Tôi có chút việc”, tôi nói: “Sao chị lại về trước một mình vậy? Làm tôi lo lắng cho chị”.
“Hừ, hai người mãi không về mà Viên Khắc Lương thì cứ nhìn tôi chằm chằm như một con sói đói, lỡ hắn ta ‘ăn’ sạch tôi thì phải làm sao? Nên tôi nhân lúc hắn ta không chú ý, lẳng lặng bỏ về”, Lâm Ngọc Lam nói.
“Chị về đến nơi là tốt rồi”, tôi nói xong bèn đi về phòng ngủ của mình.
Vất vả cả ngày, buổi tối lại chiến đấu liên tiếp với hai người phụ nữ khiến tôi thấy hơi mệt, vừa nằm xuống chưa được bao lâu tôi liền ngủ mất.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, tôi và Lâm Ngọc Lam lại bị Trần Mãn Quang gọi dậy.
Trên đường đi, Lâm Ngọc Lam hả hê nói với tôi: “Tuyết Tương nói cậu làm đau mông cô ấy, cô ấy sẽ không tha cho cậu đâu, sẽ báo thù đấy”.
“Nói chị ấy nhanh tới báo thù đi!”, tôi không hề sợ hãi, nói về chuyện đó, kinh nghiệm của Sở Tuyết Tương giờ kém xa tôi.
Sau khi tới bãi ngô, Lâm Ngọc Lam trải túi ngô làm bằng da rắn xuống đất rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Nhìn dáng ngủ quyến rũ của cô ta, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh mình lột sạch đồ của cô ta rồi cùng nhau lăn lộn trên đất.
Tại sao tôi cứ nghĩ tới chuyện đó suốt vậy? Tôi vỗ mạnh vào đầu, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ đê tiện trong đầu kia đi.
Tôi xách túi da rắn đi bẻ ngô.
Tôi bẻ đầy túi rồi bỗng mắc tiểu, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Ngọc Lam nằm hơi gần nên tôi đi tới bên kia của bãi ngô, định giải quyết nỗi buồn.
Cả vùng này toàn trồng ngô, gần mười mẫu, mỗi một gia đình trong thôn đều có một, hai khoanh đất, giữa mỗi khoanh chỉ có một con đường nhỏ.
Lúc này, tôi đang đứng trên một con đường.
Phía đối diện cũng là một bãi ngô, nhưng không phải của Trần Mãn Quang.
Cây ngô nhà đó vừa cao vừa chắc, bắp ngô vừa to vừa dày hạt.
Tôi kéo khóa quần, lấy cậu nhỏ ra, bắn về phía một bắp ngô.
Trên bắp ngô có một con châu chấu, bị tôi bắn vài cái ướt nhẹp nên nó định nhảy đi.
Bỗng nhiên, có tiếng kêu khẽ từ gần đó vang lên, tôi lắng nghe thì thấy có một người lao ra khỏi bãi ngô.
Là một cô gái.
“Chết tiệt!”, tôi căng thẳng sợ hãi, đang đi tiểu rất sung sướng bỗng nhiên phải dừng lại, thậm chí nước tiểu bắn ra suýt nữa còn bị hút ngược lại. Tôi vội vàng cho cậu nhỏ vào trong quần, cuống cuồng kéo khóa lên.
“Tiểu Thành, cậu đang làm gì vậy?”, người này hỏi.
Tôi quay ra nhìn, hóa ra là Lý Ngọc Liên.
Lý Ngọc Liên được gả cho Lý Thanh Sơn vào mấy năm trước, do Lý Thanh Sơn là người có chút văn hóa, không tin theo phong tục đã duy trì ngàn năm của thôn nên không chịu để thầy khai quang phá thân cho Lý Ngọc Liên, kết quả, anh ta đã chết ngay trên giường vào đêm tân hôn, khiến Lý Ngọc Liên trở thành góa phụ.
Hôm nay Lý Ngọc Liên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trông thật trẻ trung, xinh đẹp. Người chị ấy khá gầy, mảnh mai, hai chân lại thon dài, duyên dáng. Trên đầu chị buộc một chiếc khăn màu trắng, cộng thêm khuôn mặt thanh thoát trông càng thanh khiết, giản dị, mang đậm hương vị gái quê.
“Không… Tôi không làm gì cả. Đang bắt châu chấu thôi”, tôi lẩm bẩm.
“Làm gì có chuyện bắt châu chấu trong bãi ngô sớm thế chứ? Nghe nói cậu đang giúp Trần Mãn Quang thu hoạch ngô phải không? Bãi ngô đó chắc là của nhà Trần Kế Văn nhỉ?”, Lý Ngọc Liên nói.
“Đúng vậy”, tôi mù mờ đáp lại.
Bây giờ người trong thôn ai cũng biết tôi đã trở thành “nô lệ” của nhà Trần Kế Văn, bởi vì tôi không khai quang thành công cho Lâm Ngọc Lam.
Không biết là do tâm lý hay sao mà tôi cảm thấy ánh mắt của Lý Ngọc Liên nhìn tôi có phần kỳ lạ.