Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Mù hai mắt
Một người dân đứng bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, hôm qua Lý Đại Tráng ở nhà, mắt anh ta khó chịu nên Liêu Bình đã gọi tôi tới, sau đó tôi còn đưa Lý Đại Tráng đến bệnh viện bằng xe van của anh ta”.
“Tình hình rất nghiêm trọng, hai mắt Lý Đại Tráng đã không nhìn thấy gì nữa rồi…..”.
Hai bên hàng xóm của nhà Lý Đại Tráng đều biết chuyện này.
Ông trưởng thôn cau mày, nói: “Sao lại xảy ra chuyện này được?”
“Sức khoẻ Lý Đại Tráng tốt như vậy, sao có thể mất thị lực chứ?”
Liêu Bình nói: “Vài tháng trước, chồng tôi bị đánh, lúc đó, anh ấy bị thương ở đầu. Lần này mắt lại có vấn đề, chắc chắn có liên quan tới lần bị đánh đó”.
“Bây giờ…… bây giờ chồng tôi không thể nhìn thấy gì nữa, bị mù hẳn rồi”.
“Hu hu hu…..”.
Liêu Bình bật khóc, vô cùng đau buồn, cô ta không hề giả vờ, Lý Đại Tráng chưa hề nói với vợ của mình kế hoạch của chúng tôi.
Ông trưởng thôn và cục trưởng Viên đưa mắt nhìn nhau, lúc này ông trưởng thôn cũ mới lên tiếng: “Nếu Lý Đại Tráng đã bị mù hai mắt, thì…… Anh ta không thể làm thầy khai quang của thôn chúng ta nữa”.
“Mọi người đều biết rằng, để trở thành một thầy khai quang, thì người đó phải vô cùng khoẻ mạnh, không được mang trong mình bất kỳ loại bệnh nào”.
Đột nhiên cục trưởng Viên nói: “Đây là trùng hợp sao?”
“Lần này chúng ta chọn Lý Đại Tráng làm thầy khai quang, nhưng bình thường anh ta có làm sao đâu, tự dưng hôm qua lại bị mù?”
Ông trưởng thôn cũ nghiêm nghị nói: “Tôi cũng thấy trùng hợp thật khi Lý Đại Tráng có tận bốn mươi bảy phiếu bầu. Số lượng phiếu có quá cao không?”
Ánh mắt của ông trưởng thôn cũ lướt qua gương mặt của ông trưởng thôn và cục trưởng Viên.
Ông trưởng thôn nói: “Bố, bố đang nói gì vậy? Đây đều là phiếu của người dân trong thôn, vô cùng công bằng”.
Ông trưởng thôn cũ hừ lạnh một tiếng: “Có công bằng hay không, thì một số người trong lòng tự khắc biết”.
“Nếu Lý Đại Tráng đã bị mù, thì chúng ta đổi người khác thôi”.
Ông trưởng thôn nói: “Tôi thấy cục trưởng Viên nói đúng đấy. Lý Đại Tráng đã bị mù, mà chuyện này cũng rất lạ. Chúng ta cần đến bệnh viện để xác nhận điều này”.
Cục trưởng Viên cũng nói: “Đúng vậy, việc lựa chọn thầy khai quang hết sức quan trọng, và chúng tôi cần xác minh để mọi người yên tâm”.
Hai người này đều không thật lòng, họ muốn đối phó Lý Đại Tráng nên sẽ không dễ dàng buông tha cho chú ấy, nếu để người khác làm thầy khai quang thì kế hoạch của bọn họ sẽ bị hỏng bét.
Liêu Bình bất mãn nói: “Ông trưởng thôn, ông có ý gì đây? Chồng tôi đã bị như vậy rồi, ông nghĩ là tôi đang nói dối sao?”
“Hơn nữa, cục trưởng Viên ạ, đây không phải việc của tập đoàn Trần Kiến, mà đó là việc của thôn chúng ta, mà hiện tại ông cũng chỉ là một người dân trong thôn mà thôi!”
“Đừng có đứng đây khua tay múa chân!”
Liêu Bình này cũng là một người phụ nữ ghê ghớm, khí phách hiên ngang, dám đối đầu với cục trưởng Viên trước mặt nhiều người thế này.
Cục trưởng Viên không ra vẻ được nữa, chỉ đành ngượng nghịu cười: “Cô Liêu nói đúng lắm. Đây là Đại hội Dân thôn, đương nhiên tôi cũng là người dân trong thôn, không phải là cục trưởng gì cả”.
“Về việc lựa chọn thầy khai quang, mọi người dân trong thôn đều có quyền phát biểu ý kiến của mình”.
“Tôi chỉ bày tỏ suy nghĩ của bản thân mà thôi, chứ không phải quyết định gì đâu. Quyền quyết định nằm trong tay của ông trưởng thôn, và cũng là theo ý những người có mặt ngày hôm nay”.
Gương mặt ông trưởng thôn đầy vẻ áy náy: “Cô Liêu, việc liên quan đến thầy khai quang rất quan trọng. Chúng tôi chỉ muốn biết kết quả rõ ràng, xác thực. Tôi tin rằng tất cả người dân trong thôn đều muốn biết”.
“Chứ tôi không có ý gì khác cả”.
Liêu Bình nghẹn ngào nào: “Rõ ràng các ông đang ức hiếp chúng tôi. Chồng của tôi bị bệnh, không thể nào làm thầy khai quang được. Anh ấy là một người đàn ông tốt, hơn nữa cũng đối xử rất tốt với mọi người trong thôn”.
“Chồng của tôi cũng đã giúp đỡ ông trưởng thôn rất nhiều”.
“Tôi thực sự không ngờ rằng lần này anh ấy lại có tận bốn mươi bảy phiếu bầu!”
“Trong thôn này, anh ấy không đắc tội với bất kì ai cả. Tôi nghĩ số phiếu này có vấn đề!”
“Ai viết phiếu bầu cho chồng tôi thì hãy bước ra đây cho tôi!”
Đã là phiếu bầu kín, chắc chắn không ai chịu đứng ra nhận, người dân trong thôn dân đều nhận được lợi ích từ ông trưởng thôn nên mới cố ý làm vậy, bản thân đã làm việc xấu, sao dám đứng ra chứ.
Liêu Bình hét lên: “Đừng nghĩ rằng chồng tôi dễ bị ăn hiếp nhé!”
“Tôi thấy việc chồng tôi bị mù có liên quan đến mấy người!”
“Chồng tôi làm thế nào nhận được tới bốn mươi bảy phiếu bầu, các người biết rõ nhất!”
Từng giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên gương mặt của Liêu Bình, cô ta nhìn chằm chằm vào ông trưởng thôn và Viên Vĩnh Cương.
Liêu Bình là một phụ nữ ghê ghớm và vô cùng thông minh.
Vẻ mặt của ông trưởng thôn và Viên Vĩnh Cương có chút lạnh lùng, cho dù những gì Liêu Bình nói là sự thật đi chăng nữa thì cũng không ai thừa nhận chuyện này.
Lúc này, Trương Vân Sơn mới đi tới, nói: “Chị Liêu Bình, đừng tức giận nữa, mắt của Lý Đại Tráng có vấn đề, chúng tôi cũng rất buồn. Nếu như mắt của Lý Đại Tráng đúng là bị thương, đương nhiên chúng tôi sẽ không để anh ta làm thầy khai quang nữa”.
Sau đó, Trương Vân Sơn tiếp tục nói vài câu với ông trưởng thôn: “Tôi có thân quen với viện trưởng Lưu trên thị trấn. Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ta nhờ khám giúp, ngọn ngành sự việc sẽ sớm sáng tỏ thôi”.
Thế là Trương Vân Sơn gọi cho viện trưởng Lưu, sau vài phút, viện trưởng Lưu gọi lại.
Gương mặt Trương Vân Sơn không kìm được mà lộ ra vẻ thất vọng, ông ta nói cho mọi người biết Lý Đại Tráng quả thực bị mù, viện trưởng Lưu không thể chẩn đoán được nguyên nhân, phía bệnh viện đề nghị nên đi lên thành phố để kiểm tra.
Dứt lời, sắc mặt của cục trưởng Viên và người dân trong thôn dân đều vô cùng khó coi, hai người họ hoàn toàn sững sờ, dân thôn xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Liêu Bình vô cùng bình tĩnh, so với việc mù lòa, trở thành thầy khai quang còn khủng khiếp hơn. Khi làm thầy khai quang, không chỉ bị giảm tuổi đời mà còn gặp nhiều xui xẻo. Liêu Bình không muốn chồng mình bị hủy hoại như vậy.
Ông trưởng thôn lúc này mới nói: “Vì Lý Đại Tráng có vấn đề về sức khỏe nên lần bầu chọn thầy khai quang này không hợp lệ!”
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, Lý Đại Tráng giờ đã an toàn.
Viên Vĩnh Cương cau mày, kế hoạch của ông ta thất bại mất rồi, tâm tình vô cùng tồi tệ, ông ta nói: “Ông trưởng thôn cũ, nếu chuyện đã như vậy, hay là để cho Trương Sơn Thành tiếp tục làm thầy khai quang”.
Vẫn để tôi làm? Viên Vĩnh Cương đúng là một tên khốn, nhưng tôi rất muốn làm thầy khai quang. Đối với người khác mà nói, làm thầy khai quang là một điều vô cùng khủng khiếp, nhưng với tôi lại như cá gặp nước.
“Không!”, ông trưởng thôn cũ dứt khoát từ chối, nói: “Trương Sơn Thành trước đây đã làm thầy khai quang, khiến thôn chúng ta xảy ra biết bao chuyện, cục trưởng Viên, chuyện này tuyệt đối không được”.
“Cục trưởng Viên, lần trước không cho Trương Sơn Thành làm thầy khai quang cũng là ý kiến của ông. Bây giờ, ông lại muốn cho cậu ta làm?”
Tôi hiểu rằng ông trưởng thôn cũ đang bảo vệ tôi, lần trước Viên Vĩnh Cương yêu cầu ông trưởng thôn cũ đuổi tôi ra khỏi thôn, ông ta gần như đã quỳ xuống cầu xin cục trưởng Viên.
Sắc mặt ông trưởng thôn vô cùng khó coi, ông ta nói: “Bố, hay là chúng ta bỏ phiếu lại, sau đó ai được nhiều phiếu bầy nhất thì người đó làm thầy khai quang?”
Ông trưởng thôn cũ phản đối: “Kết quả quá rõ ràng rồi. Lý Đại Tráng là người đứng đầu và Trương Sơn Thành là người đứng thứ hai. Bây giờ bỏ phiếu, người được chọn chắc chắn lại là Trương Sơn Thành”.
“Bỏ phiếu lại cũng không sao, nhưng Trương Sơn Thành phải bỏ phiếu trắng. Cậu ta không có đủ tư cách để làm thầy khai quang”.
Ông trưởng thôn cũ vẫn luôn bảo vệ rôi, nhưng bây giờ tôi nào có cần được bảo vệ như thế.
Lúc này, một người dân trong thôn nói: “Tôi nghĩ Trương Sơn Thành cũng được đấy chứ”.
“Tôi cũng đồng ý!”
“Ông trưởng thôn cũ, hai chuyện trước Trương Sơn Thành không có lỗi”.
“Việc bầu cử vốn là quy tắc của thôn chúng ta, ông trưởng thôn cũ cũng từng nói rồi mà, quy tắc không thể thay đổi được”.
“Tình hình rất nghiêm trọng, hai mắt Lý Đại Tráng đã không nhìn thấy gì nữa rồi…..”.
Hai bên hàng xóm của nhà Lý Đại Tráng đều biết chuyện này.
Ông trưởng thôn cau mày, nói: “Sao lại xảy ra chuyện này được?”
“Sức khoẻ Lý Đại Tráng tốt như vậy, sao có thể mất thị lực chứ?”
Liêu Bình nói: “Vài tháng trước, chồng tôi bị đánh, lúc đó, anh ấy bị thương ở đầu. Lần này mắt lại có vấn đề, chắc chắn có liên quan tới lần bị đánh đó”.
“Bây giờ…… bây giờ chồng tôi không thể nhìn thấy gì nữa, bị mù hẳn rồi”.
“Hu hu hu…..”.
Liêu Bình bật khóc, vô cùng đau buồn, cô ta không hề giả vờ, Lý Đại Tráng chưa hề nói với vợ của mình kế hoạch của chúng tôi.
Ông trưởng thôn và cục trưởng Viên đưa mắt nhìn nhau, lúc này ông trưởng thôn cũ mới lên tiếng: “Nếu Lý Đại Tráng đã bị mù hai mắt, thì…… Anh ta không thể làm thầy khai quang của thôn chúng ta nữa”.
“Mọi người đều biết rằng, để trở thành một thầy khai quang, thì người đó phải vô cùng khoẻ mạnh, không được mang trong mình bất kỳ loại bệnh nào”.
Đột nhiên cục trưởng Viên nói: “Đây là trùng hợp sao?”
“Lần này chúng ta chọn Lý Đại Tráng làm thầy khai quang, nhưng bình thường anh ta có làm sao đâu, tự dưng hôm qua lại bị mù?”
Ông trưởng thôn cũ nghiêm nghị nói: “Tôi cũng thấy trùng hợp thật khi Lý Đại Tráng có tận bốn mươi bảy phiếu bầu. Số lượng phiếu có quá cao không?”
Ánh mắt của ông trưởng thôn cũ lướt qua gương mặt của ông trưởng thôn và cục trưởng Viên.
Ông trưởng thôn nói: “Bố, bố đang nói gì vậy? Đây đều là phiếu của người dân trong thôn, vô cùng công bằng”.
Ông trưởng thôn cũ hừ lạnh một tiếng: “Có công bằng hay không, thì một số người trong lòng tự khắc biết”.
“Nếu Lý Đại Tráng đã bị mù, thì chúng ta đổi người khác thôi”.
Ông trưởng thôn nói: “Tôi thấy cục trưởng Viên nói đúng đấy. Lý Đại Tráng đã bị mù, mà chuyện này cũng rất lạ. Chúng ta cần đến bệnh viện để xác nhận điều này”.
Cục trưởng Viên cũng nói: “Đúng vậy, việc lựa chọn thầy khai quang hết sức quan trọng, và chúng tôi cần xác minh để mọi người yên tâm”.
Hai người này đều không thật lòng, họ muốn đối phó Lý Đại Tráng nên sẽ không dễ dàng buông tha cho chú ấy, nếu để người khác làm thầy khai quang thì kế hoạch của bọn họ sẽ bị hỏng bét.
Liêu Bình bất mãn nói: “Ông trưởng thôn, ông có ý gì đây? Chồng tôi đã bị như vậy rồi, ông nghĩ là tôi đang nói dối sao?”
“Hơn nữa, cục trưởng Viên ạ, đây không phải việc của tập đoàn Trần Kiến, mà đó là việc của thôn chúng ta, mà hiện tại ông cũng chỉ là một người dân trong thôn mà thôi!”
“Đừng có đứng đây khua tay múa chân!”
Liêu Bình này cũng là một người phụ nữ ghê ghớm, khí phách hiên ngang, dám đối đầu với cục trưởng Viên trước mặt nhiều người thế này.
Cục trưởng Viên không ra vẻ được nữa, chỉ đành ngượng nghịu cười: “Cô Liêu nói đúng lắm. Đây là Đại hội Dân thôn, đương nhiên tôi cũng là người dân trong thôn, không phải là cục trưởng gì cả”.
“Về việc lựa chọn thầy khai quang, mọi người dân trong thôn đều có quyền phát biểu ý kiến của mình”.
“Tôi chỉ bày tỏ suy nghĩ của bản thân mà thôi, chứ không phải quyết định gì đâu. Quyền quyết định nằm trong tay của ông trưởng thôn, và cũng là theo ý những người có mặt ngày hôm nay”.
Gương mặt ông trưởng thôn đầy vẻ áy náy: “Cô Liêu, việc liên quan đến thầy khai quang rất quan trọng. Chúng tôi chỉ muốn biết kết quả rõ ràng, xác thực. Tôi tin rằng tất cả người dân trong thôn đều muốn biết”.
“Chứ tôi không có ý gì khác cả”.
Liêu Bình nghẹn ngào nào: “Rõ ràng các ông đang ức hiếp chúng tôi. Chồng của tôi bị bệnh, không thể nào làm thầy khai quang được. Anh ấy là một người đàn ông tốt, hơn nữa cũng đối xử rất tốt với mọi người trong thôn”.
“Chồng của tôi cũng đã giúp đỡ ông trưởng thôn rất nhiều”.
“Tôi thực sự không ngờ rằng lần này anh ấy lại có tận bốn mươi bảy phiếu bầu!”
“Trong thôn này, anh ấy không đắc tội với bất kì ai cả. Tôi nghĩ số phiếu này có vấn đề!”
“Ai viết phiếu bầu cho chồng tôi thì hãy bước ra đây cho tôi!”
Đã là phiếu bầu kín, chắc chắn không ai chịu đứng ra nhận, người dân trong thôn dân đều nhận được lợi ích từ ông trưởng thôn nên mới cố ý làm vậy, bản thân đã làm việc xấu, sao dám đứng ra chứ.
Liêu Bình hét lên: “Đừng nghĩ rằng chồng tôi dễ bị ăn hiếp nhé!”
“Tôi thấy việc chồng tôi bị mù có liên quan đến mấy người!”
“Chồng tôi làm thế nào nhận được tới bốn mươi bảy phiếu bầu, các người biết rõ nhất!”
Từng giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên gương mặt của Liêu Bình, cô ta nhìn chằm chằm vào ông trưởng thôn và Viên Vĩnh Cương.
Liêu Bình là một phụ nữ ghê ghớm và vô cùng thông minh.
Vẻ mặt của ông trưởng thôn và Viên Vĩnh Cương có chút lạnh lùng, cho dù những gì Liêu Bình nói là sự thật đi chăng nữa thì cũng không ai thừa nhận chuyện này.
Lúc này, Trương Vân Sơn mới đi tới, nói: “Chị Liêu Bình, đừng tức giận nữa, mắt của Lý Đại Tráng có vấn đề, chúng tôi cũng rất buồn. Nếu như mắt của Lý Đại Tráng đúng là bị thương, đương nhiên chúng tôi sẽ không để anh ta làm thầy khai quang nữa”.
Sau đó, Trương Vân Sơn tiếp tục nói vài câu với ông trưởng thôn: “Tôi có thân quen với viện trưởng Lưu trên thị trấn. Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ta nhờ khám giúp, ngọn ngành sự việc sẽ sớm sáng tỏ thôi”.
Thế là Trương Vân Sơn gọi cho viện trưởng Lưu, sau vài phút, viện trưởng Lưu gọi lại.
Gương mặt Trương Vân Sơn không kìm được mà lộ ra vẻ thất vọng, ông ta nói cho mọi người biết Lý Đại Tráng quả thực bị mù, viện trưởng Lưu không thể chẩn đoán được nguyên nhân, phía bệnh viện đề nghị nên đi lên thành phố để kiểm tra.
Dứt lời, sắc mặt của cục trưởng Viên và người dân trong thôn dân đều vô cùng khó coi, hai người họ hoàn toàn sững sờ, dân thôn xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Liêu Bình vô cùng bình tĩnh, so với việc mù lòa, trở thành thầy khai quang còn khủng khiếp hơn. Khi làm thầy khai quang, không chỉ bị giảm tuổi đời mà còn gặp nhiều xui xẻo. Liêu Bình không muốn chồng mình bị hủy hoại như vậy.
Ông trưởng thôn lúc này mới nói: “Vì Lý Đại Tráng có vấn đề về sức khỏe nên lần bầu chọn thầy khai quang này không hợp lệ!”
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, Lý Đại Tráng giờ đã an toàn.
Viên Vĩnh Cương cau mày, kế hoạch của ông ta thất bại mất rồi, tâm tình vô cùng tồi tệ, ông ta nói: “Ông trưởng thôn cũ, nếu chuyện đã như vậy, hay là để cho Trương Sơn Thành tiếp tục làm thầy khai quang”.
Vẫn để tôi làm? Viên Vĩnh Cương đúng là một tên khốn, nhưng tôi rất muốn làm thầy khai quang. Đối với người khác mà nói, làm thầy khai quang là một điều vô cùng khủng khiếp, nhưng với tôi lại như cá gặp nước.
“Không!”, ông trưởng thôn cũ dứt khoát từ chối, nói: “Trương Sơn Thành trước đây đã làm thầy khai quang, khiến thôn chúng ta xảy ra biết bao chuyện, cục trưởng Viên, chuyện này tuyệt đối không được”.
“Cục trưởng Viên, lần trước không cho Trương Sơn Thành làm thầy khai quang cũng là ý kiến của ông. Bây giờ, ông lại muốn cho cậu ta làm?”
Tôi hiểu rằng ông trưởng thôn cũ đang bảo vệ tôi, lần trước Viên Vĩnh Cương yêu cầu ông trưởng thôn cũ đuổi tôi ra khỏi thôn, ông ta gần như đã quỳ xuống cầu xin cục trưởng Viên.
Sắc mặt ông trưởng thôn vô cùng khó coi, ông ta nói: “Bố, hay là chúng ta bỏ phiếu lại, sau đó ai được nhiều phiếu bầy nhất thì người đó làm thầy khai quang?”
Ông trưởng thôn cũ phản đối: “Kết quả quá rõ ràng rồi. Lý Đại Tráng là người đứng đầu và Trương Sơn Thành là người đứng thứ hai. Bây giờ bỏ phiếu, người được chọn chắc chắn lại là Trương Sơn Thành”.
“Bỏ phiếu lại cũng không sao, nhưng Trương Sơn Thành phải bỏ phiếu trắng. Cậu ta không có đủ tư cách để làm thầy khai quang”.
Ông trưởng thôn cũ vẫn luôn bảo vệ rôi, nhưng bây giờ tôi nào có cần được bảo vệ như thế.
Lúc này, một người dân trong thôn nói: “Tôi nghĩ Trương Sơn Thành cũng được đấy chứ”.
“Tôi cũng đồng ý!”
“Ông trưởng thôn cũ, hai chuyện trước Trương Sơn Thành không có lỗi”.
“Việc bầu cử vốn là quy tắc của thôn chúng ta, ông trưởng thôn cũ cũng từng nói rồi mà, quy tắc không thể thay đổi được”.