Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116: Lôi kéo bỏ phiếu
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng tôi vô cùng tồi tệ, chị Văn Nhã cũng giống như người thân của tôi, tên khốn Hoàng Tiểu Tinh này lại dám làm chuyện như vậy sau lưng chị Văn Nhã.
Hơn nữa, tháng sau là chị Văn Nhã kết hôn rồi, sau khih kết hôn, thôn chúng tôi sẽ chính thức khởi công xây dựng.
Tôi nhất định không thể để chị Văn Nhã kết hôn với Hoàng Tiểu Tinh được!
Về chuyện của Lý Đại Tráng, tôi nghĩ mình phải giúp đỡ chú ấy, không thể để kẻ xấu đạt được mục đích.
Năm tôi lên bảy tuổi bố mẹ tôi gặp tai nạn, tôi trở thành đứa trẻ mồ côi, lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ, tôi luôn ghi nhớ ân tình của mọi người trong thôn.
Khi tôi còn nhỏ, Lý Đại Tráng rất tốt với tôi, mỗi lần tôi đến nhà chú ấy, vợ chú ấy đều nấu cho tôi những món ăn mà tôi thích, thậm chí còn cho tôi một ít tiền tiêu vặt.
Nhiều lần tôi bị bắt nạt, chỉ cần Lý Đại Tráng biết, chú ấy nhất định sẽ đứng ra giúp tôi.
Uống nước nhớ nguồn, tôi tuyệt đối sẽ không để Lý Đại Tráng xảy ra chuyện gì.
Tôi lập tức đến nhà Lý Đại Tráng. Lý Đại Tráng đang làm kinh doanh nhỏ ở thành phố, mẹ của Lý Đại Tráng đã qua đời cách đây vài năm, hiện giờ chỉ có người cha già của chú ấy ở nhà.
Tôi đến nhà của Lý Đại Tráng gặp ông Lý hỏi xin số điện thoại của Lý Đại Tráng. Ông Lý có phần không chào đón tôi vì trước đây tôi là thầy khai quang.
Khi xin được số điện thoại, tôi ngay lập tức gọi cho Lý Đại Tráng.
Lý Đại Tráng rất ngạc nhiên khi biết người gọi tới là tôi.
“Sơn Thành, là cháu hả, mua điện thoại di động rồi hả?”, Lý Đại Tráng nói bằng giọng rất thân thiết.
Tôi nói: “Chú Lý, kể từ sau khi chú lên thành phố làm ăn chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau, công việc kinh doanh của chú vẫn ổn chứ?”
“Cũng ổn”, Lý Đại Tráng nói: “Cháu gọi điện thoại cho chú có chuyện gì không?”
Tôi đi thẳng vào vấn đề : “Chú Lý, cháu có một chuyện rất quan trọng cần nói với chú”.
“Ồ? Có chuyện gì vậy? Cháu nói đi”, Lý Đại Tráng nói.
Tôi nói: “Chuyện này nhất định phải bàn bạc trực tiếp, chú Lý, bây giờ cháu sẽ vào thị trấn tìm chú”.
“Nhóc con, cháu làm gì mà thần bí vậy? Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại được vậy?”, Lý Đại Tráng cười nói: “Chú biết bây giờ cháu đang gặp chuyện không hay. Chú cũng có nghe nói về một số chuyện xảy ra trong thôn, vì gần đây chú cũng hơi nhiều việc, bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, không giúp gì được cho cháu”.
Tôi hiểu rồi, vì muốn xây cao ốc nên tập đoàn Văn Viên muốn phá dỡ cửa hàng của Lý Đại Tráng, việc bồi thường có vấn đề nên tập đoàn Văn Viên đã bảo cục trưởng Viên đối phó với Lý Đại Tráng, Lý Đại Tráng quả thực rất bận.
“Sơn Thành, cháu gặp khó khăn gì cứ nói, nếu giúp được, chú nhất định sẽ giúp cháu”.
“Chú không sợ những kẻ có quyền thế đó, cháu cần tiền cứ nói với chú, chú không có nhiều nhưng cũng có chút có thể giúp cháu”.
Nghe những gì Lý Đại Tráng nói, tôi rất cảm động.
Lý Đại Tráng vẫn đối xử với tôi như một đứa trẻ, có chuyện gì chú ấy cũng muốn giúp đỡ tôi.
Tôi nói: “Chú Lý, những gì cháu muốn nói không phải việc của cháu, mà là việc liên quan đến chú”.
“Bây giờ chú đang ở trong một tình cảnh rất nguy hiểm. Cục trưởng Viên sẽ đối phó với chú. Những chuyện này liên quan đến tập đoàn Văn Viên, hơn nữa. . . Chú Lý, tính mạng của chú đang gặp nguy hiểm!”
“Chúng ta phải nói chuyện trực tiếp!”
Lý Đại Tráng nghe vậy rất kinh ngạc, hỏi: “Sơn Thành, làm sao cháu lại biết được những việc này? Ai nói cho cháu biết?”
Tôi nói: “Chú Lý, cháu sẽ tới chỗ chú, chúng ta nói chuyện trực tiếp được không? Thật sự nói qua điện thoại không tiện”.
Lý Đại Tráng nói: “Ngày kia thôn chúng ta có cuộc bầu chọn thầy khai quang, chú định sáng mai mới về thôn, nếu đã có chuyện thì bây giờ chú sẽ về ngay, cháu mau về nhà đi, chú có xe đi sẽ tiện hơn, cháu qua đây không tiện”.
Lý Đại Tráng có một chiếc xe van để trở hàng.
Tôi nói với Lý Đại Tráng là tôi đang ở phòng khám, chú về đến thôn có thể đến đây tìm tôi.
Tôi ở lại phòng khám đợi Lý Đại Tráng, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi gọi cả Trần Kế Tần đến đây đi, Trần Kế Tần đã làm việc cho ngươi, cũng nên cho anh ta biết những chuyện ngươi định làm này”.
“Sau này hãy kết giao với nhiều người trong thôn và kéo họ về phía ngươi”.
Tôi hiểu ý của tiên nữ Thanh Thủy, nếu tôi không sử dụng vũ lực thì sức của tôi là quá nhỏ bé.
Vì vậy, tôi đã gọi điện cho Trần Kế Tần đến.
Tôi đã nói chuyện với Trần Kế Tần. Trần Kế Tần là một kẻ vô lại, khuyết điểm của anh ta là rất háo sắc, muốn giàu có nhưng lại là một kẻ cứng đầu.
Trần Kế Tần là người xấu, nhưng không phải loại tiểu nhân ác độc nham hiểm, anh ta cũng không đạo đức giả vô liêm sỉ giống như Trương Vân Sơn hay trưởng thôn.
Theo lời của tiên nữ Thanh Thủy, Trần Kế Tần vẫn có thể cứu được, chỉ cần anh ta được huấn luyện tốt, anh ta sẽ làm được rất nhiều điều cho tôi.
Hơn 40 phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Đại Tráng tới.
Lý Đại Tráng đã mua trái cây và đồ ăn vặt, đây là những thứ tôi thích nhất.
Chú ấy còn chuẩn bị một chiếc phong bì có một nghìn tệ rồi nhét vào tay tôi, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lý Đại Tráng người giống như tên, dáng người cao lớn thô kệch, là một người đàn ông khỏe mạnh, tính tình ngay thẳng và chính trực.
Lý Đại Tráng nhìn thấy tôi và Trần Kế Tần đang ngồi cùng nhau, có chút khó hiểu, chú ấy nhìn Trần Kế Tần một cách hung dữ.
Trong thôn rất ít người ưa Trần Kế Tần, Trần Kế Tần ham ăn, lười biếng, giao du với mấy tên xã hội đen trong thị trấn, nếu không có người nhà can ngăn thì anh ta đã bỏ đi từ lâu.
Trần Kế Tần có chút xấu hổ, nói: “Tôi nói này chú Lý, tôi không nợ nần gì chú, sao chú lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”
Lý Đại Tráng ngồi trên ghế, mắng: “Trần Kế Tần, tôi nói này, cậu giao du với bọn xã hội đen, ngày ngày vô công rồi nghề, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gia nghiệp của nhà họ Trần cũng sẽ bị cậu phá sạch.
Trần Kế Tần đột nhiên trở nên tức giận, đập tay xuống bàn định cãi lại, tôi quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta, Trần Kế Tần cảm nhận được ánh mắt của tôi, thì nhịn lại rồi ngồi xuống ghế.
Lý Đại Tráng đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, tôi nói: “Chú Lý, Trần Kế Tần đã thay đổi rồi, sau này anh ta sẽ đi theo cháu làm việc”.
Lý Đại Tráng cẩn thận nhìn tôi từ đầu đến chân, ngạc nhiên nói: “Sơn Thành à, cháu đã thay đổi rồi”
“Cháu đã thay đổi rất nhiều”.
Trần Kế Tần là bá vương của thôn tôi, vậy mà phải chịu khuất phục trước tôi. Ở thôn chúng tôi, chỉ có tôi mới có thể khiến Trần Kế Tần tâm phục khẩu phục.
Tôi cười nói: “Chú Lý, cháu đã thay đổi rồi, thay đổi đến cháu cũng thấy sợ. Nếu không thay đổi, cháu sẽ bị những kẻ xấu kia hãm hại đến mức không còn mảnh xương nữa”.
Tiếp theo, chúng tôi thảo luận về chuyện của Lý Đại Tráng.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, nói cho Lý Đại Tráng về cuộc bỏ phiếu lần này,Trần Kế Tần nói, “Chú Lý, tin tức này là do tôi thăm dò được”.
“Lần này tôi và Sơn Thành sẽ giúp chú”.
Khi có mặt người thứ ba Trần Kế Tần sẽ gọi thẳng tên tôi, khi chỉ có tôi và anh ta thì anh ta sẽ gọi tôi là đại ca.
Sắc mặt Lý Đại Tráng đột nhiên trở nên sợ hãi: “Lão trưởng thôn khốn kiếp, tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại bắt tôi làm thầy khai quang!”
“Lão ta còn dám đút lót cho dân làng để họ bầu cho tôi, tôi phải đi hỏi lão!”
Lý Đại Tráng đứng dậy muốn đi tìm trưởng thôn, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay Lý Đại Tráng nói: “Chú Lý, đừng nôn nóng, chuyện vẫn chưa được làm rõ”.
Lý Đại Tráng tức giận nói: “Đã quá rõ ràng rồi! Chú phải đi tìm trưởng thôn! Mấy năm trước chú đối xử với thôn trưởng không tồi, vậy mà lão ta lại đối xử với chú như vậy!”
Hơn nữa, tháng sau là chị Văn Nhã kết hôn rồi, sau khih kết hôn, thôn chúng tôi sẽ chính thức khởi công xây dựng.
Tôi nhất định không thể để chị Văn Nhã kết hôn với Hoàng Tiểu Tinh được!
Về chuyện của Lý Đại Tráng, tôi nghĩ mình phải giúp đỡ chú ấy, không thể để kẻ xấu đạt được mục đích.
Năm tôi lên bảy tuổi bố mẹ tôi gặp tai nạn, tôi trở thành đứa trẻ mồ côi, lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ, tôi luôn ghi nhớ ân tình của mọi người trong thôn.
Khi tôi còn nhỏ, Lý Đại Tráng rất tốt với tôi, mỗi lần tôi đến nhà chú ấy, vợ chú ấy đều nấu cho tôi những món ăn mà tôi thích, thậm chí còn cho tôi một ít tiền tiêu vặt.
Nhiều lần tôi bị bắt nạt, chỉ cần Lý Đại Tráng biết, chú ấy nhất định sẽ đứng ra giúp tôi.
Uống nước nhớ nguồn, tôi tuyệt đối sẽ không để Lý Đại Tráng xảy ra chuyện gì.
Tôi lập tức đến nhà Lý Đại Tráng. Lý Đại Tráng đang làm kinh doanh nhỏ ở thành phố, mẹ của Lý Đại Tráng đã qua đời cách đây vài năm, hiện giờ chỉ có người cha già của chú ấy ở nhà.
Tôi đến nhà của Lý Đại Tráng gặp ông Lý hỏi xin số điện thoại của Lý Đại Tráng. Ông Lý có phần không chào đón tôi vì trước đây tôi là thầy khai quang.
Khi xin được số điện thoại, tôi ngay lập tức gọi cho Lý Đại Tráng.
Lý Đại Tráng rất ngạc nhiên khi biết người gọi tới là tôi.
“Sơn Thành, là cháu hả, mua điện thoại di động rồi hả?”, Lý Đại Tráng nói bằng giọng rất thân thiết.
Tôi nói: “Chú Lý, kể từ sau khi chú lên thành phố làm ăn chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau, công việc kinh doanh của chú vẫn ổn chứ?”
“Cũng ổn”, Lý Đại Tráng nói: “Cháu gọi điện thoại cho chú có chuyện gì không?”
Tôi đi thẳng vào vấn đề : “Chú Lý, cháu có một chuyện rất quan trọng cần nói với chú”.
“Ồ? Có chuyện gì vậy? Cháu nói đi”, Lý Đại Tráng nói.
Tôi nói: “Chuyện này nhất định phải bàn bạc trực tiếp, chú Lý, bây giờ cháu sẽ vào thị trấn tìm chú”.
“Nhóc con, cháu làm gì mà thần bí vậy? Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại được vậy?”, Lý Đại Tráng cười nói: “Chú biết bây giờ cháu đang gặp chuyện không hay. Chú cũng có nghe nói về một số chuyện xảy ra trong thôn, vì gần đây chú cũng hơi nhiều việc, bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, không giúp gì được cho cháu”.
Tôi hiểu rồi, vì muốn xây cao ốc nên tập đoàn Văn Viên muốn phá dỡ cửa hàng của Lý Đại Tráng, việc bồi thường có vấn đề nên tập đoàn Văn Viên đã bảo cục trưởng Viên đối phó với Lý Đại Tráng, Lý Đại Tráng quả thực rất bận.
“Sơn Thành, cháu gặp khó khăn gì cứ nói, nếu giúp được, chú nhất định sẽ giúp cháu”.
“Chú không sợ những kẻ có quyền thế đó, cháu cần tiền cứ nói với chú, chú không có nhiều nhưng cũng có chút có thể giúp cháu”.
Nghe những gì Lý Đại Tráng nói, tôi rất cảm động.
Lý Đại Tráng vẫn đối xử với tôi như một đứa trẻ, có chuyện gì chú ấy cũng muốn giúp đỡ tôi.
Tôi nói: “Chú Lý, những gì cháu muốn nói không phải việc của cháu, mà là việc liên quan đến chú”.
“Bây giờ chú đang ở trong một tình cảnh rất nguy hiểm. Cục trưởng Viên sẽ đối phó với chú. Những chuyện này liên quan đến tập đoàn Văn Viên, hơn nữa. . . Chú Lý, tính mạng của chú đang gặp nguy hiểm!”
“Chúng ta phải nói chuyện trực tiếp!”
Lý Đại Tráng nghe vậy rất kinh ngạc, hỏi: “Sơn Thành, làm sao cháu lại biết được những việc này? Ai nói cho cháu biết?”
Tôi nói: “Chú Lý, cháu sẽ tới chỗ chú, chúng ta nói chuyện trực tiếp được không? Thật sự nói qua điện thoại không tiện”.
Lý Đại Tráng nói: “Ngày kia thôn chúng ta có cuộc bầu chọn thầy khai quang, chú định sáng mai mới về thôn, nếu đã có chuyện thì bây giờ chú sẽ về ngay, cháu mau về nhà đi, chú có xe đi sẽ tiện hơn, cháu qua đây không tiện”.
Lý Đại Tráng có một chiếc xe van để trở hàng.
Tôi nói với Lý Đại Tráng là tôi đang ở phòng khám, chú về đến thôn có thể đến đây tìm tôi.
Tôi ở lại phòng khám đợi Lý Đại Tráng, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi gọi cả Trần Kế Tần đến đây đi, Trần Kế Tần đã làm việc cho ngươi, cũng nên cho anh ta biết những chuyện ngươi định làm này”.
“Sau này hãy kết giao với nhiều người trong thôn và kéo họ về phía ngươi”.
Tôi hiểu ý của tiên nữ Thanh Thủy, nếu tôi không sử dụng vũ lực thì sức của tôi là quá nhỏ bé.
Vì vậy, tôi đã gọi điện cho Trần Kế Tần đến.
Tôi đã nói chuyện với Trần Kế Tần. Trần Kế Tần là một kẻ vô lại, khuyết điểm của anh ta là rất háo sắc, muốn giàu có nhưng lại là một kẻ cứng đầu.
Trần Kế Tần là người xấu, nhưng không phải loại tiểu nhân ác độc nham hiểm, anh ta cũng không đạo đức giả vô liêm sỉ giống như Trương Vân Sơn hay trưởng thôn.
Theo lời của tiên nữ Thanh Thủy, Trần Kế Tần vẫn có thể cứu được, chỉ cần anh ta được huấn luyện tốt, anh ta sẽ làm được rất nhiều điều cho tôi.
Hơn 40 phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Đại Tráng tới.
Lý Đại Tráng đã mua trái cây và đồ ăn vặt, đây là những thứ tôi thích nhất.
Chú ấy còn chuẩn bị một chiếc phong bì có một nghìn tệ rồi nhét vào tay tôi, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lý Đại Tráng người giống như tên, dáng người cao lớn thô kệch, là một người đàn ông khỏe mạnh, tính tình ngay thẳng và chính trực.
Lý Đại Tráng nhìn thấy tôi và Trần Kế Tần đang ngồi cùng nhau, có chút khó hiểu, chú ấy nhìn Trần Kế Tần một cách hung dữ.
Trong thôn rất ít người ưa Trần Kế Tần, Trần Kế Tần ham ăn, lười biếng, giao du với mấy tên xã hội đen trong thị trấn, nếu không có người nhà can ngăn thì anh ta đã bỏ đi từ lâu.
Trần Kế Tần có chút xấu hổ, nói: “Tôi nói này chú Lý, tôi không nợ nần gì chú, sao chú lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”
Lý Đại Tráng ngồi trên ghế, mắng: “Trần Kế Tần, tôi nói này, cậu giao du với bọn xã hội đen, ngày ngày vô công rồi nghề, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gia nghiệp của nhà họ Trần cũng sẽ bị cậu phá sạch.
Trần Kế Tần đột nhiên trở nên tức giận, đập tay xuống bàn định cãi lại, tôi quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta, Trần Kế Tần cảm nhận được ánh mắt của tôi, thì nhịn lại rồi ngồi xuống ghế.
Lý Đại Tráng đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, tôi nói: “Chú Lý, Trần Kế Tần đã thay đổi rồi, sau này anh ta sẽ đi theo cháu làm việc”.
Lý Đại Tráng cẩn thận nhìn tôi từ đầu đến chân, ngạc nhiên nói: “Sơn Thành à, cháu đã thay đổi rồi”
“Cháu đã thay đổi rất nhiều”.
Trần Kế Tần là bá vương của thôn tôi, vậy mà phải chịu khuất phục trước tôi. Ở thôn chúng tôi, chỉ có tôi mới có thể khiến Trần Kế Tần tâm phục khẩu phục.
Tôi cười nói: “Chú Lý, cháu đã thay đổi rồi, thay đổi đến cháu cũng thấy sợ. Nếu không thay đổi, cháu sẽ bị những kẻ xấu kia hãm hại đến mức không còn mảnh xương nữa”.
Tiếp theo, chúng tôi thảo luận về chuyện của Lý Đại Tráng.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, nói cho Lý Đại Tráng về cuộc bỏ phiếu lần này,Trần Kế Tần nói, “Chú Lý, tin tức này là do tôi thăm dò được”.
“Lần này tôi và Sơn Thành sẽ giúp chú”.
Khi có mặt người thứ ba Trần Kế Tần sẽ gọi thẳng tên tôi, khi chỉ có tôi và anh ta thì anh ta sẽ gọi tôi là đại ca.
Sắc mặt Lý Đại Tráng đột nhiên trở nên sợ hãi: “Lão trưởng thôn khốn kiếp, tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại bắt tôi làm thầy khai quang!”
“Lão ta còn dám đút lót cho dân làng để họ bầu cho tôi, tôi phải đi hỏi lão!”
Lý Đại Tráng đứng dậy muốn đi tìm trưởng thôn, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay Lý Đại Tráng nói: “Chú Lý, đừng nôn nóng, chuyện vẫn chưa được làm rõ”.
Lý Đại Tráng tức giận nói: “Đã quá rõ ràng rồi! Chú phải đi tìm trưởng thôn! Mấy năm trước chú đối xử với thôn trưởng không tồi, vậy mà lão ta lại đối xử với chú như vậy!”