-
Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!! - Chương 41: Sợi dây chuyền thất lạc
Bận rộn suốt một ngày trời lo toan chuyện trong nhà cũng như bữa tiệc sinh nhật của bác Doãn, cuối cùng Du Nhiên cũng đã có thời gian nghỉ ngơi. Nhìn đồng hồ cũng đã 11h, xem ra đêm nay Doãn Đình Nghiêm không về nhà. Vậy cũng tốt, cô đỡ phải khó xử vì chuyện lúc sáng.
Dù sao cũng đã qua sinh nhật bác Doãn rồi, cô vẫn nên đề cập đến việc chuyển nhà thì hơn.
Cô kéo ngăn kéo ra, đột nhiên phát hiện một chiếc hộp bên trong chắc là của Doãn Đình Nghiêm, cô tò mò mở ra thì thấy bên trong là một sợi dây chuyền. Sắc mặt Du Nhiên luân chuyển từ kinh ngạc đến vui mừng, bởi đó chính là sợi dây chuyền mà anh trai đã tặng cô trước khi mất liên lạc. Cô hạnh phúc ôm sợi dây chuyền trong tay, dần chìm vào giấc ngủ sâu.
_ Anh trai… anh trai… cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi. Em nhất định sẽ không để lạc mất anh nữa đâu.
____________
Sáng hôm sau
Du Nhiên vội vàng đến nhà Tiểu Văn báo tin vui.
_ Tiểu Văn, tớ tìm được rồi, tớ tìm thấy sợi dây chuyền bị mất rồi.
_ Thật sao? Mau vào trong đi.
Du Nhiên cầm trên tay sợi dây chuyền mà khuôn mặt không nén nổi niềm hạnh phúc.
_ Cậu xem đây là sợi dây chuyền mà năm đó anh tớ tặng tớ.
_ Tốt quá, cuối cùng cậu cũng có thể buông bỏ lòng trắc ẩn vì làm mất sợi dây chuyền nữa rồi.
_ Ừm… sau này, tớ sẽ giữ gìn cẩn thận, không bao giờ làm mất nữa.
_ Đều là cứu người, Tô Nhi kia chỉ nhận được sự ưu ái từ Doãn Đình Nghiêm, còn cậu mất nhiều hơn được nữa đó.
_ Lúc đó, cứu người là quan trọng tớ đâu có suy nghĩ gì thêm đâu chứ!
_ Nhưng cậu tìm được sợi dây chuyền này ở đâu vậy? Đừng nói với tớ là cậu tìm về chỗ cứu người năm xưa nha.
_ Không phải, tối qua lúc tớ mở ngăn kéo đầu giường thì thấy.
_ Ngăn kéo đầu giường? Cậu chắc chắc sợi dây chuyền này là sợi dây cậu làm mất chứ?
_ Mình chắc chắn mà, trên sợi dây còn khắc tên của anh mình nữa, tên anh ấy là “Lục Thiên”.
_ Vậy thì kì lạ nhỉ? Sao sợi dây chuyền lại ở nhà họ Doãn được chứ?
_ Du Nhiên, chẳng lẽ Doãn Đình Nghiêm chính là người mà cậu liều mạng cứu năm đó sao?
_ Không phải đâu, người cứu anh ấy là Tô Nhi.
Nói đến mấy chuyện như vậy, máu thám tử của Tiểu Văn lại bắt đầu nổi lên.
_ Cậu và Tô Nhi đều dường như cùng xoay một chuyện chính là cứu người, mà bằng chứng quan trọng nhất trong chuyện này chính là sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này là của cậu mà nó lại nằm trong tay Doãn Đình Nghiêm, vậy chỉ còn có một khả năng là cậu bị cướp công rồi.
_ Ý cậu là anh ấy nhận được sợi dây chuyền này, sau đó có người đã mạo danh để nhận là chủ nhân của sợi dây chuyền?
_ Đây mới chỉ là suy đoán của riêng tớ, rốt cuộc chân tướng sự việc như thế nào cũng chỉ có mình cậu đích thân điều tra ra thôi!
Du Nhiên gấp gáp chạy thẳng về nhà họ Doãn, cô ngồi thất thần trên giường nhìn chăm chằm sợi dây chuyền, cô không biết tẹo nữa sẽ phải mở lời với Doãn Đình Nghiêm như thế nào!
Đúng lúc này, Doãn Đình Nghiêm trở về phòng, anh muốn giải thích với cô chuyện hôm qua một cách rõ ràng nhất nhưng đã bị Du Nhiên ngắt lời.
_ Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa bây giờ tôi có một chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh.
_ Chuyện gì?
_ Đêm qua khi tôi tìm đồ thì vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền hình chữ S nằm trong hộp nhung ở trong ngăn kéo. Tôi muốn hỏi anh, tại sao anh lại có sợi dây chuyền này? Và hơn hết sợi dây chuyền này là của ai?
_ Sợi dây chuyền này là của Tô Nhi.
_ Của Tô Nhi?
_ Du Nhiên, sợi dây chuyền này là anh nhặt được trong vụ tai nạn xe nằm đó, lúc đó trong ký ức anh rất mơ hồ, chỉ nhớ người cứu mình đã đeo nó. Nhưng mà, chỉ khoảng tầm một tháng sau, khi anh đang nằm viện, Doãn Nhất đưa đến một người phụ nữ tự nhận mình chính là chủ nhân của sợi dây chuyền và người đó không ai khác chính là Tô Nhi bây giờ. Nhưng giữa anh và cô ấy, ngoài cảm kích ơn cứu mạng ra thì không có ý gì khác, em phải tin anh.
Du Nhiên bây giờ mới nhớ lại sự việc năm đó, quả thực người cứu Doãn Đình Nghiêm chính là Du Nhiên, nhưng năm đó người anh ta be bét máu, thân thể toàn vết thương nên không nhìn rõ hình dạng ra sao, có quỷ mới biết anh ta chính là cậu chủ nhà họ Doãn nổi tiếng cơ chứ!
_ Du Nhiên, anh biết em sẽ không tha thứ cho những việc xấu xa trước kia anh làm nhưng bây giờ anh chỉ cần em tin tưởng anh một lần mà thôi, anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy.
_ Tôi biết rồi.
Nhiều năm trôi qua như vậy không ngờ người cứu Doãn Đình Nghiêm lại chính là người vợ mà trước kia anh ghét bỏ, Du Nhiên biết nếu cô cứ tiếp tục im lặng thì cô ả Tô Nhi kia sẽ làm càng, cô không thể để cô ta tiếp tục mạo danh mình thêm một ngày nào nữa.
_ Nếu anh đã nói rằng giữa anh và cô ấy không có gì, vậy sợi dây chuyền anh có thể để tôi dùng thân phận là mợ chủ Doãn trực tiếp trả cho cô ấy được không?
_ Được, anh giao cho em xử lí, chỉ là dù sao cô ấy cũng là ân nhân cứu mạng của anh…
_ Anh sợ tôi làm hại cô ta à? Anh nghĩ tôi là loại người đó ư?
_ Không phải, vợ của anh là dịu dàng nhất.
___________
Ngày hôm sau
Du Nhiên điều tra ra chỗ ở của Tô Yên, đứng dưới sảnh biệt thự mà cô cũng kinh ngạc không kém, không ngờ Doãn Đình Nghiêm lại sắp xếp cho cô ta chỗ ở sang trọng như vậy!
Du Nhiên cẩn thận dùng bút ghi âm để ghi hết cuộc nói chuyện với Tô Nhi tránh trường hợp cô ta chối tội. Tô Nhi ngạc nhiên khi Du Nhiên tìm tới tận cửa, nhưng cũng không quên tỏ vẻ “niềm nở” đón tiếp cô, cô ta cứ lôi chuyện của Doãn Đình Nghiêm ra để mà khiêu khích sự nhẫn nại của cô.
_ Cô vào trong đi, dù sao đây cũng là phòng của Đình Nghiêm.
_ Tôi biết, trước khi cô chuyển vào đây anh ấy có hỏi ý kiến của tôi rồi, chính ra cô được ở đây cũng là do sự đồng ý của tôi mà không phải sao.
_ Cô Lục ngồi đó trước đi, tôi đi lấy nước cho cô.
_ Cô Tô không phải khách sáo như vậy đâu, dù sao bây giờ cô cũng là người ở đây, vậy nên cứ coi như là chủ nhà ghé thăm là được!
_ Ha.. chẳng phải cô có chuyện muốn nói với tôi nên mới đến đây ư?
_ Đúng vậy, mặc dù tôi và cô cũng là chỗ “quen biết” nhưng mà quen qua lời kể của người khác, Đình Nghiêm luôn nói với tôi cô là ân nhân cứu mạng của anh ấy, tôi hơi tò mò không biết cô Tô đây cứu anh ấy như thế nào? Và cứu ở đâu?
_ Hình như ở núi Phi Tuyền.
_ Núi Phi Tuyền, trùng hợp thật tôi cũng từng cứu người ở đó. Du Nhiên nhàn nhạt vừa uống nước vừa chọc ngoáy cô ta.
Tô Nhi cả kinh khi biết Du Nhiên cũng cứu người ở đó, cô ta thầm nhủ rằng không thể nào có chuyện Lục Du Nhiên lại trùng hợp liên quan đến tai nạn xe năm đó được, cô ta phải bình tĩnh mới được.
_ Đúng rồi, cô cứ Đình Nghiêm khi nào thế?
_ Ba năm trước, ở khúc cua đoạn đường núi Phi Tuyền, xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng, tôi đã cứu Đình Nghiêm ở đó.
Cô ta lúng túng kể lại. Nhìn thấy biểu cảm lúng túng, chột dạ trên gương mặt Tô Nhi, đúng như Du Nhiên suy đoán, vụ tai nạn xe năm đó chính là vụ tai nạn xe mà cô gặp.
_ Tôi rất tò mò, sao Đình Nghiêm lại có thể xác nhận cô là người cứu anh ấy?
_ Bởi vì lúc tôi cứu anh ấy, sợi dây chuyền rơi trên người của anh ấy.
_ Một sợi dây chuyền có thể xác định được sao?
_ Đúng vậy, sợi dây chuyền đó rất quan trọng với tôi, trên đó có chữ viết tắt phiên âm tên tôi.
_ Là sợi dây chuyền này à?
_ Sao cô lại có nó? Chẳng lẽ cô trộm của Đình Nghiêm à?
_ Cô Tô xem kĩ xem có đúng là sợi dây chuyền của mình không?
_ Chẳng lẽ sợi dây chuyền của bản thân mà tôi cũng không nhận ra sao.
_ Ồ vậy sao? Vậy sợi dây chuyền này có kí hiệu gì đặc biệt để cô xác định nó là của cô không?
_ Kí hiệu? Kí hiệu gì chứ?
Du Nhiên không muốn vòng vèo, muốn trực tiếp vạch trần cô ta.
_ Sợi dây chuyền này đích thị là của tôi, bởi năm đó, nó là kỉ vật anh trai tôi đã tặng tôi, chữ S kia đúng là viết tắt tên, không chỉ vậy mặt sợi dây chuyền còn được khắc tên anh trai tôi. Cho nên có thể nói cô không phải chủ nhân của sợi dây chuyền này.
_ Mà cũng thôi đi, chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, lần tới mong cô Tô sẽ có thời gian ghé thăm nhà họ Doãn chúng tôi chơi, chào!
Chưa kịp để Tô Nhi tiêu hoá hết những gì Du Nhiên nói, cô đã tuôn một tràng rồi ra về không quay đầu lại.
Tô Nhi trầm ngâm ngồi trên ghế mà cứ ngẫm lại lời “buộc tội” của Du Nhiên, chẳng lẽ cô đã biết chuyện gì rồi sao? Không phải ông Doãn đã điều tra thêm được gì rồi nói với Lục Du Nhiên đến đây sỉ nhục cô ta chứ? Không được, chuyện đã đến nước này, cô ta không thể quay đầu được nữa, hôm nay Lục Du Nhiên đến đây chứng tỏ Đình Nghiêm chưa biết, cô ta nhất định phải tìm cách. Ngay lập tức, cô ta gọi điện cầu cứu Mạc Phong.
Dù sao cũng đã qua sinh nhật bác Doãn rồi, cô vẫn nên đề cập đến việc chuyển nhà thì hơn.
Cô kéo ngăn kéo ra, đột nhiên phát hiện một chiếc hộp bên trong chắc là của Doãn Đình Nghiêm, cô tò mò mở ra thì thấy bên trong là một sợi dây chuyền. Sắc mặt Du Nhiên luân chuyển từ kinh ngạc đến vui mừng, bởi đó chính là sợi dây chuyền mà anh trai đã tặng cô trước khi mất liên lạc. Cô hạnh phúc ôm sợi dây chuyền trong tay, dần chìm vào giấc ngủ sâu.
_ Anh trai… anh trai… cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi. Em nhất định sẽ không để lạc mất anh nữa đâu.
____________
Sáng hôm sau
Du Nhiên vội vàng đến nhà Tiểu Văn báo tin vui.
_ Tiểu Văn, tớ tìm được rồi, tớ tìm thấy sợi dây chuyền bị mất rồi.
_ Thật sao? Mau vào trong đi.
Du Nhiên cầm trên tay sợi dây chuyền mà khuôn mặt không nén nổi niềm hạnh phúc.
_ Cậu xem đây là sợi dây chuyền mà năm đó anh tớ tặng tớ.
_ Tốt quá, cuối cùng cậu cũng có thể buông bỏ lòng trắc ẩn vì làm mất sợi dây chuyền nữa rồi.
_ Ừm… sau này, tớ sẽ giữ gìn cẩn thận, không bao giờ làm mất nữa.
_ Đều là cứu người, Tô Nhi kia chỉ nhận được sự ưu ái từ Doãn Đình Nghiêm, còn cậu mất nhiều hơn được nữa đó.
_ Lúc đó, cứu người là quan trọng tớ đâu có suy nghĩ gì thêm đâu chứ!
_ Nhưng cậu tìm được sợi dây chuyền này ở đâu vậy? Đừng nói với tớ là cậu tìm về chỗ cứu người năm xưa nha.
_ Không phải, tối qua lúc tớ mở ngăn kéo đầu giường thì thấy.
_ Ngăn kéo đầu giường? Cậu chắc chắc sợi dây chuyền này là sợi dây cậu làm mất chứ?
_ Mình chắc chắn mà, trên sợi dây còn khắc tên của anh mình nữa, tên anh ấy là “Lục Thiên”.
_ Vậy thì kì lạ nhỉ? Sao sợi dây chuyền lại ở nhà họ Doãn được chứ?
_ Du Nhiên, chẳng lẽ Doãn Đình Nghiêm chính là người mà cậu liều mạng cứu năm đó sao?
_ Không phải đâu, người cứu anh ấy là Tô Nhi.
Nói đến mấy chuyện như vậy, máu thám tử của Tiểu Văn lại bắt đầu nổi lên.
_ Cậu và Tô Nhi đều dường như cùng xoay một chuyện chính là cứu người, mà bằng chứng quan trọng nhất trong chuyện này chính là sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này là của cậu mà nó lại nằm trong tay Doãn Đình Nghiêm, vậy chỉ còn có một khả năng là cậu bị cướp công rồi.
_ Ý cậu là anh ấy nhận được sợi dây chuyền này, sau đó có người đã mạo danh để nhận là chủ nhân của sợi dây chuyền?
_ Đây mới chỉ là suy đoán của riêng tớ, rốt cuộc chân tướng sự việc như thế nào cũng chỉ có mình cậu đích thân điều tra ra thôi!
Du Nhiên gấp gáp chạy thẳng về nhà họ Doãn, cô ngồi thất thần trên giường nhìn chăm chằm sợi dây chuyền, cô không biết tẹo nữa sẽ phải mở lời với Doãn Đình Nghiêm như thế nào!
Đúng lúc này, Doãn Đình Nghiêm trở về phòng, anh muốn giải thích với cô chuyện hôm qua một cách rõ ràng nhất nhưng đã bị Du Nhiên ngắt lời.
_ Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa bây giờ tôi có một chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh.
_ Chuyện gì?
_ Đêm qua khi tôi tìm đồ thì vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền hình chữ S nằm trong hộp nhung ở trong ngăn kéo. Tôi muốn hỏi anh, tại sao anh lại có sợi dây chuyền này? Và hơn hết sợi dây chuyền này là của ai?
_ Sợi dây chuyền này là của Tô Nhi.
_ Của Tô Nhi?
_ Du Nhiên, sợi dây chuyền này là anh nhặt được trong vụ tai nạn xe nằm đó, lúc đó trong ký ức anh rất mơ hồ, chỉ nhớ người cứu mình đã đeo nó. Nhưng mà, chỉ khoảng tầm một tháng sau, khi anh đang nằm viện, Doãn Nhất đưa đến một người phụ nữ tự nhận mình chính là chủ nhân của sợi dây chuyền và người đó không ai khác chính là Tô Nhi bây giờ. Nhưng giữa anh và cô ấy, ngoài cảm kích ơn cứu mạng ra thì không có ý gì khác, em phải tin anh.
Du Nhiên bây giờ mới nhớ lại sự việc năm đó, quả thực người cứu Doãn Đình Nghiêm chính là Du Nhiên, nhưng năm đó người anh ta be bét máu, thân thể toàn vết thương nên không nhìn rõ hình dạng ra sao, có quỷ mới biết anh ta chính là cậu chủ nhà họ Doãn nổi tiếng cơ chứ!
_ Du Nhiên, anh biết em sẽ không tha thứ cho những việc xấu xa trước kia anh làm nhưng bây giờ anh chỉ cần em tin tưởng anh một lần mà thôi, anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy.
_ Tôi biết rồi.
Nhiều năm trôi qua như vậy không ngờ người cứu Doãn Đình Nghiêm lại chính là người vợ mà trước kia anh ghét bỏ, Du Nhiên biết nếu cô cứ tiếp tục im lặng thì cô ả Tô Nhi kia sẽ làm càng, cô không thể để cô ta tiếp tục mạo danh mình thêm một ngày nào nữa.
_ Nếu anh đã nói rằng giữa anh và cô ấy không có gì, vậy sợi dây chuyền anh có thể để tôi dùng thân phận là mợ chủ Doãn trực tiếp trả cho cô ấy được không?
_ Được, anh giao cho em xử lí, chỉ là dù sao cô ấy cũng là ân nhân cứu mạng của anh…
_ Anh sợ tôi làm hại cô ta à? Anh nghĩ tôi là loại người đó ư?
_ Không phải, vợ của anh là dịu dàng nhất.
___________
Ngày hôm sau
Du Nhiên điều tra ra chỗ ở của Tô Yên, đứng dưới sảnh biệt thự mà cô cũng kinh ngạc không kém, không ngờ Doãn Đình Nghiêm lại sắp xếp cho cô ta chỗ ở sang trọng như vậy!
Du Nhiên cẩn thận dùng bút ghi âm để ghi hết cuộc nói chuyện với Tô Nhi tránh trường hợp cô ta chối tội. Tô Nhi ngạc nhiên khi Du Nhiên tìm tới tận cửa, nhưng cũng không quên tỏ vẻ “niềm nở” đón tiếp cô, cô ta cứ lôi chuyện của Doãn Đình Nghiêm ra để mà khiêu khích sự nhẫn nại của cô.
_ Cô vào trong đi, dù sao đây cũng là phòng của Đình Nghiêm.
_ Tôi biết, trước khi cô chuyển vào đây anh ấy có hỏi ý kiến của tôi rồi, chính ra cô được ở đây cũng là do sự đồng ý của tôi mà không phải sao.
_ Cô Lục ngồi đó trước đi, tôi đi lấy nước cho cô.
_ Cô Tô không phải khách sáo như vậy đâu, dù sao bây giờ cô cũng là người ở đây, vậy nên cứ coi như là chủ nhà ghé thăm là được!
_ Ha.. chẳng phải cô có chuyện muốn nói với tôi nên mới đến đây ư?
_ Đúng vậy, mặc dù tôi và cô cũng là chỗ “quen biết” nhưng mà quen qua lời kể của người khác, Đình Nghiêm luôn nói với tôi cô là ân nhân cứu mạng của anh ấy, tôi hơi tò mò không biết cô Tô đây cứu anh ấy như thế nào? Và cứu ở đâu?
_ Hình như ở núi Phi Tuyền.
_ Núi Phi Tuyền, trùng hợp thật tôi cũng từng cứu người ở đó. Du Nhiên nhàn nhạt vừa uống nước vừa chọc ngoáy cô ta.
Tô Nhi cả kinh khi biết Du Nhiên cũng cứu người ở đó, cô ta thầm nhủ rằng không thể nào có chuyện Lục Du Nhiên lại trùng hợp liên quan đến tai nạn xe năm đó được, cô ta phải bình tĩnh mới được.
_ Đúng rồi, cô cứ Đình Nghiêm khi nào thế?
_ Ba năm trước, ở khúc cua đoạn đường núi Phi Tuyền, xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng, tôi đã cứu Đình Nghiêm ở đó.
Cô ta lúng túng kể lại. Nhìn thấy biểu cảm lúng túng, chột dạ trên gương mặt Tô Nhi, đúng như Du Nhiên suy đoán, vụ tai nạn xe năm đó chính là vụ tai nạn xe mà cô gặp.
_ Tôi rất tò mò, sao Đình Nghiêm lại có thể xác nhận cô là người cứu anh ấy?
_ Bởi vì lúc tôi cứu anh ấy, sợi dây chuyền rơi trên người của anh ấy.
_ Một sợi dây chuyền có thể xác định được sao?
_ Đúng vậy, sợi dây chuyền đó rất quan trọng với tôi, trên đó có chữ viết tắt phiên âm tên tôi.
_ Là sợi dây chuyền này à?
_ Sao cô lại có nó? Chẳng lẽ cô trộm của Đình Nghiêm à?
_ Cô Tô xem kĩ xem có đúng là sợi dây chuyền của mình không?
_ Chẳng lẽ sợi dây chuyền của bản thân mà tôi cũng không nhận ra sao.
_ Ồ vậy sao? Vậy sợi dây chuyền này có kí hiệu gì đặc biệt để cô xác định nó là của cô không?
_ Kí hiệu? Kí hiệu gì chứ?
Du Nhiên không muốn vòng vèo, muốn trực tiếp vạch trần cô ta.
_ Sợi dây chuyền này đích thị là của tôi, bởi năm đó, nó là kỉ vật anh trai tôi đã tặng tôi, chữ S kia đúng là viết tắt tên, không chỉ vậy mặt sợi dây chuyền còn được khắc tên anh trai tôi. Cho nên có thể nói cô không phải chủ nhân của sợi dây chuyền này.
_ Mà cũng thôi đi, chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, lần tới mong cô Tô sẽ có thời gian ghé thăm nhà họ Doãn chúng tôi chơi, chào!
Chưa kịp để Tô Nhi tiêu hoá hết những gì Du Nhiên nói, cô đã tuôn một tràng rồi ra về không quay đầu lại.
Tô Nhi trầm ngâm ngồi trên ghế mà cứ ngẫm lại lời “buộc tội” của Du Nhiên, chẳng lẽ cô đã biết chuyện gì rồi sao? Không phải ông Doãn đã điều tra thêm được gì rồi nói với Lục Du Nhiên đến đây sỉ nhục cô ta chứ? Không được, chuyện đã đến nước này, cô ta không thể quay đầu được nữa, hôm nay Lục Du Nhiên đến đây chứng tỏ Đình Nghiêm chưa biết, cô ta nhất định phải tìm cách. Ngay lập tức, cô ta gọi điện cầu cứu Mạc Phong.
Bình luận facebook