-
Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!! - Chương 40: Tô Nhi tâm cơ
Khi Tô Nhi vẫn còn đang lo lắng, nghi ngờ lời nói của Du Nhiên, quản gia Vương đã tới gần nói:
_ Cô Tô, ông chủ tôi muốn gặp cô, mời cô đi theo tôi.
Cô ta theo sự chỉ dẫn của quản gia Vương đến trước cửa phòng sách nơi ông Doãn đang đợi, cô ta khá tò mò về việc này. Bởi cô ta biết vì việc của Đình Nghiêm nên ông chủ Doãn không ưa cô ta, chính vì thế việc tìm gặp tận mặt như vậy chắc có lẽ sẽ không phải nói chuyện tốt đẹp gì. Cô ta chuẩn bị điện thoại ấn ghi âm rồi từ từ bước vào phòng.
Trước mặt ông Doãn, cô ta ra vẻ là đứa con gái hiếu thuận, mỉm cười tiến đến chúc mừng sinh nhật ông.
_ Bác Doãn, chúc mừng sinh nhật bác. Chúc bác phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn. Cháu có món quà nhỏ tặng bác, hi vọng bác thích.
_ Để trên bàn đi.
_ Bác Doãn, bác tìm cháu tới đấy có việc gì không ạ?
_ Cô xem cái này trước đi.
Ông Doãn đẩy ra trước mặt Tô Nhi một tệp tài liệu, cô ta cầm lên đọc mà mặt chợt biến sắc, không thốt lên lời. Cô ta không ngờ rằng ông Doãn lại cao tay âm thầm điều tra cô ta, không một chút sơ hở nào để cho Đình Nghiêm biết. Ông Doãn thấy sắc mặt của cô ta khó coi liền vào luôn chủ đề.
_ Cô Tô này, tôi không biết cô tiếp cận Đình Nghiêm với mục đích gì, nhưng tôi nói cho cô biết tôi sẽ không bao giờ để cô có cơ hội bước chân vào nhà họ Doãn đâu.
Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn nói gì đó nhưng lại bị ông Doãn ngắt lời trước:
_ Cô không phải nguỵ biện với tôi, tôi không phải Đình Nghiêm, cũng sẽ không mềm lòng giống nó, cho dù vụ tai nạn xe năm đó hay việc cô đột nhiên mất tích rồi giờ đây lại trở về, chỉ cần là điều tôi muốn biết tôi cũng sẽ có cách điều tra được ngay. Và trong tệp tài liệu tôi đưa cô cũng có một phần chân tướng.
Mặt Tô Nhi càng ngày càng xuống sắc, cô ta thật không ngờ ông Doãn lại có thể điều tra luôn cả vụ tai nạn xe năm đó, nhưng mà cho dù thế nào, cô ta cũng sẽ không bỏ cuộc, đi được đến bước đường này cô ta đã tốn không ít công sức.
_ Bác trai, có thể chuyện này có gì đó hiểu lầm ở đây thì sao, chuyện không phải như bác nghĩ đâu.
Ông Doãn đưa tay lên muốn cô ta im lặng, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của cô ta.
_ Tôi không quan tâm ở đây có hiểu lầm gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô nên biết rõ thân phận của mình đang ở đâu đừng có mơ tưởng những thứ không thuộc về mình nữa.
_ Nhưng bác trai… cháu thực sự thích Đình Nghiêm.
_ Được thích nó à? Vậy cô có sẵn sàng vì tiền mà bỏ nó đi không? Chỗ này là 50 triệu đủ để cô tiêu cả đời, cầm lấy nó rồi đi càng xa càng tốt.
_ Bác trai cháu không thể cầm tiền của bác được.
_ Nếu tôi là cô tôi sẽ thức thời cầm tiền rời đi chứ không thể chấp nhận ở cùng người không bao giờ thuộc về mình như vậy đâu.
Tô Nhi nghe lời khiêu khích của ông Doãn, không biết nói gì cho phải đành quay người rời đi, ông Doãn nhìn cô ta bỏ tiền ở lại thì nhíu mày, có vẻ như ông đã quá coi thường cô ta rồi. Ông Doãn cho quản gia Vương tiếp tục điều tra chân tướng phía sau, nhất định ông phải vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Tô Nhi kia rời khỏi phòng của ông Doãn, cô ta không ngờ ông lại giở thủ đoạn như vậy với cô ta, còn điều tra được việc kia, có vẻ như cô ta phải tranh thủ thời gian, đốt cháy giai đoạn rồi.
Cô ta thấy Du Nhiên ở gần đó, tiến đến ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với cô. Nụ cười giả lả của cô ta vô cùng giả trân khiến Du Nhiên không thoải mái. . Xin hãy đọc truyện tại || ТгumTr uуen. v Л ||
_ Cô Tô muốn nói chuyện riêng gì thế? Nếu là chuyện liên quan đến Đình Nghiêm thì tôi nghĩ lúc nãy tôi đã nói rõ hết rồi chứ.
_ Lục Du Nhiên, có phải bây giờ cô rất đắc ý hay không?
_ Cô rốt cuộc muốn nói gì?
_ Cô nói xem… nếu mợ chủ nhà họ Doãn “cố tình” làm mất mặt nhà họ Doãn danh giá thì sẽ như thế nào nhỉ?
Du Nhiên đơ mặt chưa biết cô ta muốn giở trò gì, bỗng nhiên cô ta cầm tay cô lên đẩy nhẹ một cái nhưng mà hành động cô ta tự mình ngã mới là trọng điểm, chới với đập vào chiếc bàn gần đó khiến mọi thứ đổ vỡ vang lên tiếng “Choang” chói tai. Tiếng xì xào của mọi người xung quanh vang lên, lúc này Du Nhiên mới biết thủ đoạn của cô ta là gì. Cô ta run rẩy ngồi một chỗ nói lời đả kích Du Nhiên mục đích là khiến quan khách ở đây hiểu lầm cô, muốn cô xấu hổ mà bỏ đi.
_ Mợ Doãn, tôi với cậu Doãn thực sự không có bất kì quan hệ nào cả, tại sao… tại sao cô lại ghét tôi như vậy chứ!
Lúc này, Doãn Đình Nghiêm và Mạc Phong quay lại chỉ thấy cảnh tượng mọi người xúm vào một chỗ, Du Nhiên thì đứng như trời chồng, còn cô ả Tô Nhi thì run rẩy ngồi một góc mắt ngấn lệ sướt mướt. Mạc Phong đưa tay đỡ Tô Nhi đứng dậy, cô ta lúc này đã nước mắt đầm đìa ra sức “giải thích”:
_ Đình Nghiêm, hình như cô Lục hiểu lầm em, mặc dù chúng ta quen nhau lâu rồi nhưng hiện giờ em thực tâm chúc phúc cho hai người, em đã buông bỏ tình cảm dành cho anh rồi, nhưng cô Lục đây không tin em, anh mau giải thích với cô ấy đi.
Mạc Phong đưa mắt nhìn Du Nhiên, Du Nhiên lại quay đầu lại nhìn Doãn Đình Nghiêm chỉ nói vỏn vẹn một câu.
_ Đình Nghiêm, tôi không đẩy cô Tô. Cho nên anh có tin tôi hay không?
_ Cô Lục, tôi biết cô ghét tôi nhưng mà cô đâu nhất thiết phải ức hiếp tôi đến mức này chứ..
Du Nhiên nhìn gương mặt vẫn còn đang phân vân của Doãn Đình Nghiêm, cô mới chợt nhớ ra cô Tô là người mà anh ta thích, sao anh ấy lại có thể tin cô được chứ, cô đúng là ngớ ngẩn. Tốt nhất là cô không nên ôm bất cứ hi vọng nào vào mình nữa, thật sự anh ta không xứng để cô đặt niềm tin.
Du Nhiên định quay người rời đi nhưng chưa đi được hai bước đã bị kéo ngược lại bởi bàn tay rắn chắc của Doãn Đình Nghiêm, lời nói của anh làm cô khá bất ngờ.
_ Du Nhiên, anh tin em!
Tô Nhi nhìn biểu cảm chắc nịch của Doãn Đình Nghiêm, cô ta biết kế hoạch của cô ta đã bị thất bại nên cô ta đứng bên cạnh Mạc Phong mà cứ khóc lóc, thêm dầu vào lửa…
_ Đình Nghiêm, anh dung túng cho cô ấy như vậy… trơ mắt nhìn cô ta ức hiếp em như vậy sao?
Bên này Mạc Phong cũng tiếp lời:
_ Đình Nghiêm, cậu đừng quên sức khoẻ của Nhi Nhi không tốt, chẳng nhẽ cô ấy lại tự ngã vào chỗ nhiều ly thuỷ tinh như vậy sao?
_ Nếu đã như vậy thì check camera đi. Du Nhiên ngắt lời.
_ Cái gì? Camera?
_ Nhà họ Doãn rộng như vậy… lắp camera chống trộm thì chẳng phải là điều rất bình thường sao?
Đi kèm lời nói, Du Nhiên liền cúi xuống lấy ra một chiếc camera mini giấu trong hộc bàn giơ lên cho tất cả quan khách ở đây được nhìn thấy. Du Nhiên đưa nó cho Doãn Đình Nghiêm, dù sao sự việc xảy ra cũng một phần liên quan đến anh để anh tự quyết định sẽ hay hơn.
Tô Nhi biết cô ta đã thất thế liền làm mặt biến sắc, xay xẩm mặt mày, ngã vào lòng Mạc Phong rồi ngất đi. Mạc Phong liền bế cô ta rời đi, Doãn Đình Nghiêm cũng chuẩn bị đi theo nhưng đã quay đầu lại giải thích cho Du Nhiên hiểu…
_ Du Nhiên, Tô Nhi có ơn cứu mạng anh, anh không thể bỏ mặc cô ấy như vậy được, nhưng em yên tâm, chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng, phiền em lo liệu chuyện ở đây nhé!
(P/s: Anh không thể bỏ mặc con green tea đó mà dám bỏ mặc chị tôi à… vote chia tay)
Lại một lần nữa anh bỏ lại Du Nhiên một mình, cô lại phải nghe những lời bàn tán của người xung quanh. Hiện tại, tâm trạng cô đang bất ổn, cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Cô liền lên tiếng nói với quan khách:
_ Xin lỗi tất cả mọi người, ngại quá để các vị chứng kiến cảnh tượng khi nãy thật khiến các vị chê cười rồi nhưng mọi người yên tâm sẽ không còn xảy ra sự cố nào nữa đâu. Mọi người cứ yên tâm dùng bữa. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
_________
Bên Doãn Đình Nghiêm, Mạc Phong và Tô Nhi.
Mạc Phong lái xe đưa Tô Nhi về nhà, nhẹ nhàng chăm sóc cô ta chu đáo cẩn thận. Cô ta tỉnh lại liền như có như không giả vờ không hay biết gì. Mạc Phong liền lo lắng:
_ Nhi Nhi, em tình rồi? Bác sĩ nói em bị suy nhược cơ thể, xúc động quá dẫn tới hôn mê, không có gì đáng ngại.
_ Đình Nghiêm, xin lỗi anh, hình như buổi sinh nhật bác Doãn bị em làm hỏng rồi.
_ Không sao, sức khoẻ là quan trọng, bố anh không để ý đâu.
Hiện giờ, trong lòng cô ả Tô Nhi này đang rất đắc ý vì vị trí của cô ta trong lòng Doãn Đình Nghiêm vẫn còn. Nhưng chưa vui được bao lâu thì Doãn Đình Nghiêm đưa ta trước mặt cô ta chiếc camera lúc nãy, vốn dĩ anh sẽ không có ý định truy cứu chuyện này nhưng vì cô ta vừa mới nhắc đến Du Nhiên nên anh lại muốn một lần làm rõ. Mặt cô ta biến sắc rất khó coi, cô ta chưa biết đối đáp với anh như nào thì Mạc Phong đã lên tiếng giải vây giúp cô ta, cô ta thở phào dường như đã tránh được một kiếp nạn.
_ Thôi đi, Đình Nghiêm, Tô Nhi vừa mới tỉnh lại, cậu đừng gây áp lực lên người cô ấy nữa, để cô ấy nghỉ ngơi lấy sức đi.
_ Được, coi như tôi nể mặt cậu và sức khoẻ của cô ấy nên sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.
_ Cô Tô, ông chủ tôi muốn gặp cô, mời cô đi theo tôi.
Cô ta theo sự chỉ dẫn của quản gia Vương đến trước cửa phòng sách nơi ông Doãn đang đợi, cô ta khá tò mò về việc này. Bởi cô ta biết vì việc của Đình Nghiêm nên ông chủ Doãn không ưa cô ta, chính vì thế việc tìm gặp tận mặt như vậy chắc có lẽ sẽ không phải nói chuyện tốt đẹp gì. Cô ta chuẩn bị điện thoại ấn ghi âm rồi từ từ bước vào phòng.
Trước mặt ông Doãn, cô ta ra vẻ là đứa con gái hiếu thuận, mỉm cười tiến đến chúc mừng sinh nhật ông.
_ Bác Doãn, chúc mừng sinh nhật bác. Chúc bác phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn. Cháu có món quà nhỏ tặng bác, hi vọng bác thích.
_ Để trên bàn đi.
_ Bác Doãn, bác tìm cháu tới đấy có việc gì không ạ?
_ Cô xem cái này trước đi.
Ông Doãn đẩy ra trước mặt Tô Nhi một tệp tài liệu, cô ta cầm lên đọc mà mặt chợt biến sắc, không thốt lên lời. Cô ta không ngờ rằng ông Doãn lại cao tay âm thầm điều tra cô ta, không một chút sơ hở nào để cho Đình Nghiêm biết. Ông Doãn thấy sắc mặt của cô ta khó coi liền vào luôn chủ đề.
_ Cô Tô này, tôi không biết cô tiếp cận Đình Nghiêm với mục đích gì, nhưng tôi nói cho cô biết tôi sẽ không bao giờ để cô có cơ hội bước chân vào nhà họ Doãn đâu.
Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn nói gì đó nhưng lại bị ông Doãn ngắt lời trước:
_ Cô không phải nguỵ biện với tôi, tôi không phải Đình Nghiêm, cũng sẽ không mềm lòng giống nó, cho dù vụ tai nạn xe năm đó hay việc cô đột nhiên mất tích rồi giờ đây lại trở về, chỉ cần là điều tôi muốn biết tôi cũng sẽ có cách điều tra được ngay. Và trong tệp tài liệu tôi đưa cô cũng có một phần chân tướng.
Mặt Tô Nhi càng ngày càng xuống sắc, cô ta thật không ngờ ông Doãn lại có thể điều tra luôn cả vụ tai nạn xe năm đó, nhưng mà cho dù thế nào, cô ta cũng sẽ không bỏ cuộc, đi được đến bước đường này cô ta đã tốn không ít công sức.
_ Bác trai, có thể chuyện này có gì đó hiểu lầm ở đây thì sao, chuyện không phải như bác nghĩ đâu.
Ông Doãn đưa tay lên muốn cô ta im lặng, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của cô ta.
_ Tôi không quan tâm ở đây có hiểu lầm gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô nên biết rõ thân phận của mình đang ở đâu đừng có mơ tưởng những thứ không thuộc về mình nữa.
_ Nhưng bác trai… cháu thực sự thích Đình Nghiêm.
_ Được thích nó à? Vậy cô có sẵn sàng vì tiền mà bỏ nó đi không? Chỗ này là 50 triệu đủ để cô tiêu cả đời, cầm lấy nó rồi đi càng xa càng tốt.
_ Bác trai cháu không thể cầm tiền của bác được.
_ Nếu tôi là cô tôi sẽ thức thời cầm tiền rời đi chứ không thể chấp nhận ở cùng người không bao giờ thuộc về mình như vậy đâu.
Tô Nhi nghe lời khiêu khích của ông Doãn, không biết nói gì cho phải đành quay người rời đi, ông Doãn nhìn cô ta bỏ tiền ở lại thì nhíu mày, có vẻ như ông đã quá coi thường cô ta rồi. Ông Doãn cho quản gia Vương tiếp tục điều tra chân tướng phía sau, nhất định ông phải vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Tô Nhi kia rời khỏi phòng của ông Doãn, cô ta không ngờ ông lại giở thủ đoạn như vậy với cô ta, còn điều tra được việc kia, có vẻ như cô ta phải tranh thủ thời gian, đốt cháy giai đoạn rồi.
Cô ta thấy Du Nhiên ở gần đó, tiến đến ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với cô. Nụ cười giả lả của cô ta vô cùng giả trân khiến Du Nhiên không thoải mái. . Xin hãy đọc truyện tại || ТгumTr uуen. v Л ||
_ Cô Tô muốn nói chuyện riêng gì thế? Nếu là chuyện liên quan đến Đình Nghiêm thì tôi nghĩ lúc nãy tôi đã nói rõ hết rồi chứ.
_ Lục Du Nhiên, có phải bây giờ cô rất đắc ý hay không?
_ Cô rốt cuộc muốn nói gì?
_ Cô nói xem… nếu mợ chủ nhà họ Doãn “cố tình” làm mất mặt nhà họ Doãn danh giá thì sẽ như thế nào nhỉ?
Du Nhiên đơ mặt chưa biết cô ta muốn giở trò gì, bỗng nhiên cô ta cầm tay cô lên đẩy nhẹ một cái nhưng mà hành động cô ta tự mình ngã mới là trọng điểm, chới với đập vào chiếc bàn gần đó khiến mọi thứ đổ vỡ vang lên tiếng “Choang” chói tai. Tiếng xì xào của mọi người xung quanh vang lên, lúc này Du Nhiên mới biết thủ đoạn của cô ta là gì. Cô ta run rẩy ngồi một chỗ nói lời đả kích Du Nhiên mục đích là khiến quan khách ở đây hiểu lầm cô, muốn cô xấu hổ mà bỏ đi.
_ Mợ Doãn, tôi với cậu Doãn thực sự không có bất kì quan hệ nào cả, tại sao… tại sao cô lại ghét tôi như vậy chứ!
Lúc này, Doãn Đình Nghiêm và Mạc Phong quay lại chỉ thấy cảnh tượng mọi người xúm vào một chỗ, Du Nhiên thì đứng như trời chồng, còn cô ả Tô Nhi thì run rẩy ngồi một góc mắt ngấn lệ sướt mướt. Mạc Phong đưa tay đỡ Tô Nhi đứng dậy, cô ta lúc này đã nước mắt đầm đìa ra sức “giải thích”:
_ Đình Nghiêm, hình như cô Lục hiểu lầm em, mặc dù chúng ta quen nhau lâu rồi nhưng hiện giờ em thực tâm chúc phúc cho hai người, em đã buông bỏ tình cảm dành cho anh rồi, nhưng cô Lục đây không tin em, anh mau giải thích với cô ấy đi.
Mạc Phong đưa mắt nhìn Du Nhiên, Du Nhiên lại quay đầu lại nhìn Doãn Đình Nghiêm chỉ nói vỏn vẹn một câu.
_ Đình Nghiêm, tôi không đẩy cô Tô. Cho nên anh có tin tôi hay không?
_ Cô Lục, tôi biết cô ghét tôi nhưng mà cô đâu nhất thiết phải ức hiếp tôi đến mức này chứ..
Du Nhiên nhìn gương mặt vẫn còn đang phân vân của Doãn Đình Nghiêm, cô mới chợt nhớ ra cô Tô là người mà anh ta thích, sao anh ấy lại có thể tin cô được chứ, cô đúng là ngớ ngẩn. Tốt nhất là cô không nên ôm bất cứ hi vọng nào vào mình nữa, thật sự anh ta không xứng để cô đặt niềm tin.
Du Nhiên định quay người rời đi nhưng chưa đi được hai bước đã bị kéo ngược lại bởi bàn tay rắn chắc của Doãn Đình Nghiêm, lời nói của anh làm cô khá bất ngờ.
_ Du Nhiên, anh tin em!
Tô Nhi nhìn biểu cảm chắc nịch của Doãn Đình Nghiêm, cô ta biết kế hoạch của cô ta đã bị thất bại nên cô ta đứng bên cạnh Mạc Phong mà cứ khóc lóc, thêm dầu vào lửa…
_ Đình Nghiêm, anh dung túng cho cô ấy như vậy… trơ mắt nhìn cô ta ức hiếp em như vậy sao?
Bên này Mạc Phong cũng tiếp lời:
_ Đình Nghiêm, cậu đừng quên sức khoẻ của Nhi Nhi không tốt, chẳng nhẽ cô ấy lại tự ngã vào chỗ nhiều ly thuỷ tinh như vậy sao?
_ Nếu đã như vậy thì check camera đi. Du Nhiên ngắt lời.
_ Cái gì? Camera?
_ Nhà họ Doãn rộng như vậy… lắp camera chống trộm thì chẳng phải là điều rất bình thường sao?
Đi kèm lời nói, Du Nhiên liền cúi xuống lấy ra một chiếc camera mini giấu trong hộc bàn giơ lên cho tất cả quan khách ở đây được nhìn thấy. Du Nhiên đưa nó cho Doãn Đình Nghiêm, dù sao sự việc xảy ra cũng một phần liên quan đến anh để anh tự quyết định sẽ hay hơn.
Tô Nhi biết cô ta đã thất thế liền làm mặt biến sắc, xay xẩm mặt mày, ngã vào lòng Mạc Phong rồi ngất đi. Mạc Phong liền bế cô ta rời đi, Doãn Đình Nghiêm cũng chuẩn bị đi theo nhưng đã quay đầu lại giải thích cho Du Nhiên hiểu…
_ Du Nhiên, Tô Nhi có ơn cứu mạng anh, anh không thể bỏ mặc cô ấy như vậy được, nhưng em yên tâm, chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng, phiền em lo liệu chuyện ở đây nhé!
(P/s: Anh không thể bỏ mặc con green tea đó mà dám bỏ mặc chị tôi à… vote chia tay)
Lại một lần nữa anh bỏ lại Du Nhiên một mình, cô lại phải nghe những lời bàn tán của người xung quanh. Hiện tại, tâm trạng cô đang bất ổn, cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Cô liền lên tiếng nói với quan khách:
_ Xin lỗi tất cả mọi người, ngại quá để các vị chứng kiến cảnh tượng khi nãy thật khiến các vị chê cười rồi nhưng mọi người yên tâm sẽ không còn xảy ra sự cố nào nữa đâu. Mọi người cứ yên tâm dùng bữa. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
_________
Bên Doãn Đình Nghiêm, Mạc Phong và Tô Nhi.
Mạc Phong lái xe đưa Tô Nhi về nhà, nhẹ nhàng chăm sóc cô ta chu đáo cẩn thận. Cô ta tỉnh lại liền như có như không giả vờ không hay biết gì. Mạc Phong liền lo lắng:
_ Nhi Nhi, em tình rồi? Bác sĩ nói em bị suy nhược cơ thể, xúc động quá dẫn tới hôn mê, không có gì đáng ngại.
_ Đình Nghiêm, xin lỗi anh, hình như buổi sinh nhật bác Doãn bị em làm hỏng rồi.
_ Không sao, sức khoẻ là quan trọng, bố anh không để ý đâu.
Hiện giờ, trong lòng cô ả Tô Nhi này đang rất đắc ý vì vị trí của cô ta trong lòng Doãn Đình Nghiêm vẫn còn. Nhưng chưa vui được bao lâu thì Doãn Đình Nghiêm đưa ta trước mặt cô ta chiếc camera lúc nãy, vốn dĩ anh sẽ không có ý định truy cứu chuyện này nhưng vì cô ta vừa mới nhắc đến Du Nhiên nên anh lại muốn một lần làm rõ. Mặt cô ta biến sắc rất khó coi, cô ta chưa biết đối đáp với anh như nào thì Mạc Phong đã lên tiếng giải vây giúp cô ta, cô ta thở phào dường như đã tránh được một kiếp nạn.
_ Thôi đi, Đình Nghiêm, Tô Nhi vừa mới tỉnh lại, cậu đừng gây áp lực lên người cô ấy nữa, để cô ấy nghỉ ngơi lấy sức đi.
_ Được, coi như tôi nể mặt cậu và sức khoẻ của cô ấy nên sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.
Bình luận facebook