7.
Tôi mang theo một chiếc ô đen, mặc áo mưa, cẩn thận đóng cửa biệt thự.
Lúc này sắc trời tối tăm, biệt thự Lương gia ở ngoại ô, xung quanh không có kiến trúc khác, chỉ có rừng cây lộn xộn. May thay, đèn đường đến biệt thự đã được sửa, mưa lớn như vậy mà vẫn sáng như trước.
Đi theo đèn đường, tôi tìm thấy Lương Ký dầm mưa đứng bên đường.
Cậu ta đi không được bao xa, bởi vì không nhìn thấy rõ nên chỉ đi theo cảm giác ánh sáng và trí nhớ.
Có thể không phải cậu ta muốn trốn thoát, cậu ta chỉ là có tâm trạng xấu.
Nhất là sau khi bị mù, thính giác đặc biệt mẫn cảm, ngoài cửa sổ mưa to ào ào làm cho cậu ta phiền não.
Cậu ta cứ vậy đứng dưới ánh đèn đường, vầng sáng màu cam đánh vào người, nước mưa thấm ướt toàn thân, thoạt nhìn uể oải lại thống khổ.
Tôi đi đến bên cạnh Lương Ký, kiễng mũi chân giơ, cao tay che ô cho cậu ta, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên chán nản giống như chó con này.
Mái tóc mềm mại dán lên trán trắng nõn của cậu ta, lông mi cũng dính nước mưa, cậu ta nhếch môi, nước mưa theo cằm căng, thẳng trượt xuống, nhìn qua giống như đang khóc.
"Cô không phải Thẩm Châu, cô ấy vĩnh viễn sẽ không tới tìm tôi, bởi vì tôi là người mù." – Giọng Lương Ký ta là khàn khàn.
"Tôi chưa từ bỏ ý định, tôi đã gọi điện thoại cho Thẩm Châu. Tôi nghe được bên kia có tiếng thở dốc của đàn ông."
"Tôi vẫn cho rằng, bọn tôi là thích nhau."
“Ngay cả đua xe với anh hai, tôi cũng cho rằng cô ấy chỉ là cố ý ầm ĩ với tôi."
Giọng nói ngày càng nhỏ, tựa như đều bị mưa lớn nuốt chửng.
"Chuyện này, hẳn là Thẩm Châu đang tập thể dục buổi sáng, dù sao thời gian ở nước ngoài cùng chúng ta chênh lệch, không giống nhau." – Tôi an ủi.
Lương Ký phát ra tiếng cười, nhưng độ cong trên khóe miệng lại đè xuống rất thấp, giống như nghe được chuyện cười gì đó, trên mặt mang theo trào phúng lạnh lùng.
"Cô làm sao so với tôi còn ngốc hơn."
Tôi khuyên cậu ta nên quay trở lại, nếu không anh trai cậu ta chắc chắn sẽ mắng tôi, không thể để tiền lương của tôi bị trừ được.
Tôi đưa ô cho Lương Ký, kêu cậu ta tự cầm ô, còn tôi đưa cậu ta trở về.
Tôi cẩn thận kéo góc áo cậu ta và kéo câu ta trở về.
Tôi dặn cậu ta: "Sau khi trở về, cậu tắm nước nóng trước, xong rồi tôi sấy tóc cho cậu, sau đó cậu ngủ sớm, như vậy sẽ không đau đầu."
Cậu ta yên lặng một lát rồi nói: "Cô có biết tôi nhớ tới cái gì không?"
"Tôi nhớ tới đại hội thể thao năm lớp 11, tôi tham gia chạy đường dài bị ngã, cô cùng Thẩm Châu đều đi tới chỗ tôi, Thẩm Châu hỏi tôi như này còn muốn thắng như thế nào, còn cô hỏi tôi có đau hay không."
Tôi nhớ, tôi đã hoảng loạn muốn hỏi cậu ấy có muốn đến phòng khám hay không.
Lương Ký lại đứng lên, cắn răng cười với Thẩm Châu: "Cho dù tôi ngã, cũng sẽ mang vị trí thứ nhất về cho cậu."
Lời nói của tôi bị nuốt vào trong cổ, hai tay vươn ra cũng chậm rãi rũ xuống.
Lương Ký nhớ lại chuyện trước kia, tôi thủy chung không nói gì, chúng tôi ăn ý trầm mặc, cũng không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Khi về đến biệt thự, mưa đã ngừng.
8.
Sau đêm mưa đó, Lương Sơ giống như không biết chuyện em trai bảo bối của mình đã rời khỏi nhà, tôi và Lương Ký ăn ý lựa chọn giấu diếm.
Tôi chủ yếu sợ bị trừ tiền, bởi vì tôi cần tiền.
Chuyên ngành tôi chọn là thực vật, mục tiêu của tôi là vào viện khoa học nông nghiệp. Đó là giấc mơ của tôi, bởi vì tôi thích trồng trọt từ khi còn nhỏ.
Đây là một nghề có thể nghèo trong tương lai, vì vậy tôi phải tiết kiệm nhiều tiền hơn, để sau này có thể cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình thích, tôi liền nhịn không được mà vui vẻ.
Lúc đẩy Lương Sơ đi vòng quanh vườn hoa biệt thự, tôi liền nghĩ, đất ở đây thật tốt, nếu trồng khoai tây thì tốt biết bao, như vậy có thể viết một luận văn về nuôi cấy mô khoai tây.
Bởi vì trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện khoai tây, Lương Sơ gọi tôi vài tiếng, tôi cũng không nghe thấy.
Lương Sơ thấy tôi lơ đễnh, ánh mắt híp lại, hỏi tôi: "Đang suy nghĩ cái gì?"
Tôi lấy lại tinh thần và trả lời thành thật: "Đang nghĩ viết luận án."
Lương Sơ tựa hồ có chút hứng thú, tuy rằng tôi cùng trường với anh ta, nhưng anh ta học tài chính. Anh ta dường như có chút tò mò loại người nghèo như tôi sẽ học chuyên ngành gì, IT nóng hổi, hay là tài chính tương lai lương cao.
"Thực vật học." – Tôi thành thật nói cho Lương Sơ biết chuyên ngành của mình.
Mắt thường có thể thấy được, mặt nạ hiền lành của Lương Sơ dần dần tan rã, anh ta đột nhiên ôm bụng cười.
Tiếng cười trong sáng, đôi mắt bởi vì ý cười không thể khống chế mà hơi nheo lại, dưới ánh mặt trời lóe lên điểm sáng màu vàng.
Tôi thấy anh ta cười rất vui vẻ thì có chút ngượng ngùng nói: "Em chỉ thích nghề này, em cũng hy vọng mình có thể thông qua nghiên cứu mở rộng sản lượng rau, đóng góp cho đất nước. Đó là những gì giáo viên chính trị trung học nói.”
Tôi trung thực giải thích lý tưởng của mình.
Lương Sơ nhẹ nhàng xoa bụng, cười nói: "Không ngờ Quốc Cao còn có một mọt sách nhỏ như em."
Cái gì mà mọt sách nhỏ? Tư bản như bọn họ làm sao có thể hiểu được lý tưởng vĩ đại của dân thường chúng tôi. Tôi bĩu môi không muốn cùng Lương Sơ thảo luận.
May mà anh ta còn gọi là Lương Sơ, thế nhưng cũng không cảm nhận được niềm vui trồng cây.
Giọng cười Lương Sơ quá lớn, kinh động Lương Ký ở lầu hai.
Lương Ký mò mẫm đẩy cửa sổ ra, dựa vào âm thanh mà hướng dưới lầu rống lên: "Tống Quân Quân, cô lên lầu cho tôi, tôi muốn cô đọc tiểu thuyết cho tôi."
Từ đêm mưa đó, Lương Ký luôn như vậy.
Chỉ cần lúc tôi chăm sóc Lương Sơ, cậu ta không nhịn được vài phút liền cắt ngang.
Cũng may Lương Sơ làm anh trai không so đo với cậu ta. Anh ta ngẩng đầu, nhìn tôi nở nụ cười nhẹ, sau đó nói: "Em đi đi, tôi không sao."
Tôi vội vàng chuẩn bị đi lên, Lương Sơ bỗng nhiên gọi tôi lại.
Tôi quay đầu lại nhìn, hai tay Lương Sơ đặt lên đùi, anh ta nhìn tôi, nặng nề nói: "Tống Quân Quân, đừng bởi vì Lương Ký ỷ lại mình mà vọng tưởng sẽ lấy được cái gì, Thẩm Châu không xứng với thằng bé, cô càng không."
Bầu không khí ôn hòa tốt đẹp khi nãy trong nháy mắt bị chọc thủng, hiện thực lãnh khốc trần trụi bày ra trước mặt tôi.
Tôi làm sao quên được, Lương Sơ khinh thường tôi, anh ta cho rằng tôi là kẻ đào mỏ. Làm sao tôi có thể nghĩ rằng anh ta là một người tốt vì khuôn mặt hiền lành đó được đây.
Tôi không nên nói với anh ta ước mơ của mình, không nên nói với anh ta nhiều đến thế, nếu chỉ im lặng thì mọi chuyện đã không như vậy.
Tôi cúi đầu, nụ cười trên mặt vừa rồi trong nháy mắt biến mất.
"Em không nghĩ điều gì."
Sau khi giải thích, tôi đẩy Lương Sơ trở lại phòng.
Lương Sơ nhìn tôi, mặt không chút thay đổi, nói: "Ôm tôi trở lại giường."
Thanh âm ầm ĩ trên lầu càng lúc càng lớn, cậu ta như không đợi được tôi mà lo lắng hô: "Đêm qua lúc lên giường cô mới đọc được một nửa Hoàng Tử Bé, mau lên đọc xong cho tôi."
"Anh, mau trả lại Quân Quân cho em." – Lương Ký mò mẫm đi vào, tay cầm đèn bàn trên tủ đầu giường đập vào lan can cầu thang.
"Có thể chờ một chút không, em đi trấn an Lương Ký trước một chút." – Tôi cúi đầu nói, né tránh ánh mắt Lương Sơ.
Mặc dù tính tôi rất tốt, nhưng bị sỉ nhục vô cớ tôi cũng sẽ tức giận, tôi không muốn ôm anh ta.
Bộ dáng kháng cự của tôi làm cho Lương Sơ cũng có chút khó chịu, anh ta cũng không để ý em trai đang ầm ĩ phía trên mà thu lại nụ cười, ngữ khí cường ngạnh: "Tôi nói, ôm tôi lên giường trước, ngay lập tức."
"Em xem Lương Ký trước." – Lần đầu tiên tôi phản kháng Lương Sơ, đi lên lầu.
Vừa bước lên cầu thang tôi đã hối hận, lưng giống như bị rắn độc theo dõi. Tôi cố gắng thẳng lưng, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lương Sơ.
Anh ta sẽ không trừ tiền của tôi, phải không…
Tôi hơi khó chịu.
Chờ trấn an Lương Ký xong, tôi sẽ nhanh chóng đi xuống ôm Lương Sơ, tôi an ủi chính mình.
Nhưng bất luận làm gì để thả lỏng tâm trí, tôi vẫn có thể cảm nhận được, từ lúc tôi lên lầu an ủi Lương Ký, ánh mắt Lương Sơ thủy chung gắt gao nhìn tôi chằm chằm.
9.
Sau 5 tháng làm việc, ba gọi cho tôi.
Ba nói rằng họ đã tìm thấy một nguồn thận phù hợp với mẹ, nhưng người hiến thận đòi 1 triệu. Tính cả 30 vạn làm phẫu thuật, tổng cộng cần 130 vạn. Tiền phẫu thuật có thể trả sau, nhưng bên hiến thận nói, khi nào đưa tiền ra thì cô ta mới hiến.
Ở đầu dây bên kia, ba tôi khóc.
Ông nói: "Quân Quân, ba đã tìm ngài Thẩm, ngài ấy nguyện ý cho ba mượn 30 vạn, ba lại mượn họ hàng 10 vạn, nhưng còn thiếu 60 vạn."
"Châu Châu nói con làm bảo mẫu cho người có tiền, con có thể cầu xin người có tiền một chút, mượn chút tiền."
“Mẹ con không đợi nổi đâu."
Mẹ cần thay thận, ba cũng đã làm đủ mọi cách, không đến đường cùng ông sẽ không mở miệng hỏi tôi, ông đã phải đi vay tiền của tất cả mọi người.
Có bệnh thì hốt hoảng đi khám, nhưng ba có nghĩ tới hay không, tôi chỉ là một bảo mẫu, làm sao người ta có thể nguyện ý cho tôi mượn tiền đây.
Tôi cầm điện thoại, rơi nước mắt, nhưng ba khăng khăng yêu cầu tôi cố gắng tìm họ để vay tiền.
Tôi không thể từ chối ba, cũng không có cách từ chối ông.
Tôi mở xem số dư thẻ ngân hàng, làm việc tại Lương gia 5 tháng, tôi kiếm được 30 vạn, vẫn thiếu 30 vạn nữa..
Sau khi gọi điện thoại, tôi bước ra khỏi phòng tắm, không ngừng nghĩ về những từ đó trong đầu.
Tôi nên nói như thế nào đây, nói với Lương Sơ rằng tôi xin tạm ứng tiền lương trước, anh ta sẽ đồng ý sao?
Nhớ tới nửa tháng nay tôi tỉ mỉ chiếu cố bọn họ, cho dù Lương Sơ nói chuyện không dễ nghe, còn sỉ nhục tôi, tôi cũng vẫn vì tiền thuốc men của mẹ mà chịu đựng.
Bọn họ… hẳn là sẽ nể tình tôi cẩn thận cố gắng chăm sóc, giúp tôi một chút chứ?
Trong lòng tôi ôm một ít hy vọng nho nhỏ, tôi có thể tạm ứng tiền lương trước, hoặc là tương lai tôi sẽ luôn chăm sóc bọn họ, chỉ cần có thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại.
Anh ta sẽ giúp tôi, phải không?
Ngày hôm đó, bước ra khỏi phòng tắm, đôi mắt tôi vẫn còn hơi đỏ.
Tôi đi tới bên cạnh Lương Sơ, lắp bắp hỏi: "Em có thể… tạm ứng trước mấy tháng tiền lương được không…"
“Mẹ em..."
Tôi còn chưa nói hết, đã bị Lương Sơ cắt đứt. Sau cặp kính gọng nhỏ là ánh mắt lạnh như băng, ý cười dịu dàng ngày xưa cũng không còn sót lại chút gì, khóe môi gợi lên một tia trào phúng.
Ánh mắt của anh ta tựa như nói: Nhìn kìa, cô quả nhiên nhịn không được mà lộ ra bộ mặt thật rồi, cô chính là vì tiền mà thôi.
Giọng Lương Sơ lãnh đạm: "Tôi nhớ rõ trên hợp đồng đã nói, thanh toán hàng tháng, không có điều khoản tạm ứng tiền lương. Cô chỉ có thể lấy được tiền cô xứng đáng."
“Vậy có thể... cho em mượn ít tiền, mẹ em bị bệnh, bà ấy cần rất nhiều tiền…" – Tôi ấp úng nói.
"Lý do không tệ, so với những phụ nữ trước kia có ý mới, cũng vất vả cho cô che dấu nửa tháng mới lộ mục đích." – Lương Sơ nhìn tôi, lời nói càng thêm lạnh lùng tàn khốc.
Tôi biết Lương Sơ không thể thỏa thuận được, nghẹn nước mắt, quay đầu nhìn về phía Lương Ký vẫn luôn giữ yên lặng.
Tôi đi đến bên cạnh Lương Ký, nắm lấy tay cậu ta, nước mắt lạch cạch rơi trên mu bàn tay ấy.
"Cho nên mấy ngày nay cô đối với tôi tốt như vậy chính là vì hôm nay tìm tôi đòi tiền sao?" – Lương Ký giận dữ hất tay tôi ra, lông mày nhíu chặt, cậu ta hét lên bất mãn.
Tôi lau nước mắt, cuối cùng không nói gì nữa.
Vẫn như thường lệ, tôi ôm Lương Sơ lên giường, lại sấy tóc cho Lương Ký, chỉ là chúng tôi đều không nói một lời nào.
Tôi xin nghỉ phép một tháng.
Điểm số của tôi rất tốt, trong khi chăm sóc họ, tôi cũng tranh thủ thời gian để tìm hiểu và viết luận văn, thậm chí khai quật một mảnh đất nhỏ để làm thí nghiệm.
Viện sĩ đánh giá tôi rất cao. Tôi đã viết một bài báo cho ông ấy, ông ấy nói rằng với bài báo này, tôi có thể bảo vệ nghiên cứu.
Tôi đã có ý định gửi nó đi, nhưng tôi đã bán nó. Đối với các nhà nghiên cứu khoa học, luận án giống như đá quý mà họ đã cố gắng hết sức để mài giũa, cuối cùng đã thành công, nhưng không thể ấp ủ trong tay, chỉ có thể vội vàng bán cho người khác.
Tôi đã bán được một số tiền.
Sau đó, tôi đi vay tiền, đi cầu xin tất cả những người có thể. Ngoại trừ Thẩm Châu, tôi không có bạn bè đặc biệt tốt, phần lớn đều là bạn cùng lớp. Khi tôi tìm họ, tôi – người luôn luôn im lặng ít nói – liên tục cầu xin họ cho tôi vay một ít tiền.
Nhưng vẫn không đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều tiền.
Cuối cùng, tôi tìm thấy người đã hứa sẽ hiến thận cho mẹ tôi.
Tôi quỳ xuống dập đầu với cô ấy, tôi đưa thẻ sinh viên, chứng minh thư cho người đó, tôi nói tiền có thể nợ trước hay không, phẫu thuật của mẹ tôi quan trọng hơn, tôi sử dụng tương lai của tôi để đảm bảo, tôi chắc chắn sẽ trả số tiền còn lại cho cô ấy.
Tôi dập đầu rất nhiều, cuối cùng trán cũng không còn cảm giác giác, đầu giống như ngập nước mà sưng lên. Cô ấy xác nhận thân phận sinh viên đại học của tôi, cuối cùng cũng đồng ý.
Ca phẫu thuật cuối cùng đã có thể được thực hiện, chi phí nhập viện là vài ngàn tệ.
Không còn cách nào khác, thực sự chẳng còn biện pháp nào nữa, tôi bấm số điện thoại dán trên tường nhà vệ sinh công cộng.
"Xin chào, xin hỏi mọi người cần máu không?"
Bình luận facebook