-
Phần 4
10.
Tôi mất một tuần để xử lý xong việc của mẹ. Một tuần sau, Lương Ký gọi điện thoại cho tôi, giọng nói ngang ngược: "Cô còn muốn nghỉ ngơi bao lâu nữa, anh trai tôi đồng ý, nói để cô tạm ứng tiền lương trước, cô mau trở về đi!"
Ở đầu dây bên kia, cậu ta như đã cho tôi phần thưởng lớn, mong nhận được sự ngạc nhiên và lòng biết ơn của tôi.
Tôi nói: "Sau khi xử lý xong việc của mẹ tôi, tôi sẽ trở lại."
Gia đình nợ mấy trăm ngàn, tôi phải trở về kiếm thêm mấy khoản, kiếm xong liền chạy.
Về phần bọn họ không có hành động “tặng than trong tuyết”, tôi cũng không thống khổ hay tuyệt vọng, bởi vì tôi vốn không nên ôm kỳ vọng quá lớn với bọn họ. Khoảng cách giữa tôi và Lương Sơ Lương Ký ngay cả bạn bè cũng không bằng, trước kia là tôi quá đơn thuần, lộ ra nội tâm trước quá nhiều người không quen thuộc, sau này tôi sẽ chỉ coi như người xa lạ mà thôi.
***
Sau lần Lương Ký gọi điện thoại không bao lâu, tôi trở về Lương gia.
Vừa mới vào biệt thự, Lương Sơ tựa vào xe lăn, ánh mắt dịu dàng, giống như một quý ông tao nhã đàng hoàng chờ đợi người giúp việc không nghe lời về nhà. Giọng nói từ tính mang theo vài phần biếng nhác. Đọc full tại Vietwriter
"Anh đã nghe nói chuyện trong nhà em, thực xin lỗi, ngày đó thái độ không tốt, em còn cần tiền không?"
Tôi lắc đầu. Trong lòng quyết định, thêm một chữ cũng không nói, giao tiếp nông cạn không sâu sắc.
Lương Sơ có lẽ chú ý tới tôi không muốn nói nhiều, lúc tôi đi qua đẩy xe lăn, anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi, lần thứ hai truy hỏi: "Cuối cùng em giải quyết vấn đề như thế nào? Nếu như em mượn tiền của người khác thì có thể tạm ứng tiền lương trả trước."
Giọng điệu chân thành, nghe qua cực kỳ biết suy nghĩ cho tôi, ngón tay trắng nõn chạm mu bàn tay tôi, giống như mười phần thân mật với tôi.
Tôi cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng hất tay anh ta ra và lắc đầu.
Lương Sơ thấy tôi im lặng như một cái bình cũng không tức giận. Nếu là Lương Ký, cậu ta nhất định sẽ hét lớn, thất thố hỏi tôi vì sao không nói chuyện. Nhưng Lương Sơ lại chỉ nở nụ cười dịu dàng càng thêm mê người.
"Vì sao Quân Quân không nói chuyện, bởi vì đang trách anh sao? Đều là sai lầm của anh..."
Giọng anh ta trầm xuống, lộ ra vài phần tự trách. Chỉ là vừa rồi bàn tay bị hất ra lại một lần nữa phủ lên mu bàn tay tôi, tôi có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh ta nóng như lửa đốt.
"Em không có ý trách mọi người, em biết mọi người giúp em là vì tình cảm, giữa chúng ta chỉ là quan hệ thuê mướn, không có tình cảm. Lúc trước em không nên mở miệng." – Tôi chân thành nói, hy vọng anh ta có thể hiểu. Đọc full tại Vietwriter
"Không có tình cảm..." – Lương Sơ lặp lại những lời này một lần, con ngươi dưới kính tối tăm không rõ, ánh mặt trời từ cửa sổ điêu khắc hoa chiếu vào, khớp tay cầm sách hơi trắng bệch.
Sau đó anh ta lộ ra một nụ cười nhẹ lễ phép, giọng điệu dụ dỗ: "Sai rồi, anh với Quân Quân không phải quan hệ thuê mướn đơn thuần, chúng ta là bạn bè nha."
"Quân Quân nói cho anh lý tưởng của mình, đối với anh cũng rất săn sóc dịu dàng hiền hoà. Bạn bè là như vậy. Chuyện thời gian trước là hiểu lầm."
"Bạn bè có hiểu lầm cũng là rất bình thường, nếu hiểu lầm đã được giải trừ, anh cũng xin lỗi Quân Quân và bồi thường, vậy Quân Quân không tức giận nữa, được không?"
Đôi môi mỏng cong lên, đôi mắt như sao, đem đến cho người ta cảm giác điềm đạm lại hiền lành.
Anh ta nhẹ nhàng lắc tay áo tôi. Nếu là người khác, nhất định sẽ cảm thấy thả lỏng, nhưng tôi biết bản tính của anh ta, sẽ không bị hai câu của anh ta dỗ dành.
Chúng tôi đâu có bạn bè gì, tôi cùng anh lại không quen biết, chỉ là lúc trước nói thêm vài câu mà thôi.
Lúc Lương Sơ nắm tay tôi, Lương Ký nghe thấy giọng tôi đã mò mẫm từ lầu hai đi ra.
Cậu ta hướng về phía Lương Sơ hô to, ngữ khí kinh hỉ, giọng rất lớn: "Quân Quân trở về rồi, tôi biết mà, cậu nhất định sẽ trở về." Đọc full tại Vietwriter
Cậu ta muốn xuống cầu thang, nhưng tôi đã cản cậu ta lại và đi lên giúp cậu ta.
Khoảnh khắc tay tôi khoác lên cánh tay cậu ta, lại như bị một con gấu ôm lấy, vòng tay cậu ta gần như quấn chặt lấy tôi.
"Quân Quân, tôi rất nhớ cậu, cậu đừng giận tôi có được không, ngày đó là bởi vì lời của anh ấy nên tôi mới hiểu lầm cậu, hung dữ với cậu, cậu đừng giận tôi có được hay không?" – Lương Ký ôm tôi, nũng nịu nói bên tai tôi.
"Tôi biết, bất kể tôi như thế nào, Quân Quân cũng sẽ không tức giận, bởi vì Quân Quân vĩnh viễn đứng bên cạnh tôi." – Sự im lặng của tôi dường như làm cho cậu ta hiểu lầm, giọng cậu ta rất dễ chịu và đầy phấn khích.
"Cậu xem, tôi cùng anh hai đều biết sai rồi, vì cậu trở về mà bố trí rất nhiều đồ đạc, anh hai nói cậu thích trồng rau, chúng tôi dựng một cái lều lớn ngoài vườn, chuyên cho cậu trồng rau."
Cậu ta nói, dùng bàn tay của mình chạm vào khuôn mặt tôi. Sau đó, động tác đột nhiên dừng lại, giọng nói của cậu ta có chút hoảng hốt.
"Quân quân, vì sao cậu... không cười?"
Có gì buồn cười đây? Tôi không biết, thậm chí không cách nào hiểu được vì sao Lương Ký lại vui vẻ như vậy. Tôi sẽ không dùng nhà kho trong sân, khi làm thí nghiệm cần phải kiểm soát từng chi tiết, tôi không biết đất được sử dụng trong nhà kho, nitơ và hàm lượng chất hữu cơ như thế nào, có phù hợp với nghiên cứu của tôi về trồng cây hay không, nhiệt độ phòng là bao nhiêu, làm thế nào có thể dễ dàng sử dụng nó được?
Tôi không giỏi ăn nói, cũng không hiểu Lương Ký đang nghĩ gì, để tránh phiền toái, tôi lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Đọc full tại Vietwriter
11.
Sau khi trở về Lương gia, dường như cuộc sống cũng giống như trước kia, nhưng ba người chúng tôi đều biết có một cái gì đó đã thay đổi.
Tôi cũng không thể nói rõ nơi nào đã thay đổi, bởi vì tất cả bộ não của tôi đã được sử dụng cho nghiên cứu khoa học, người cố vấn đánh giá cao thiên phú và trí tuệ của tôi, có một dự án cốt lõi cho tôi tham gia.
Nhưng Lương Ký lại vô cùng để ý, sau khi tôi nhiều lần qua lại giữa phòng thí nghiệm và Lương gia, cậu ta tủi thân ôm lấy ngón tay cái của tôi hỏi: "Quân Quân, vì sao thời gian cậu ở bên tôi càng ngày càng ít, trước kia cậu rất kiên nhẫn đọc tiểu thuyết cho tôi, sấy tóc cho tôi, an ủi tôi. Nhưng bây giờ tôi không chủ động nhắc nhở cậu, cậu sẽ không làm."
Bởi vì tôi đang suy nghĩ về nghiên cứu khoa học…
"Lời nói của cậu cũng càng ngày càng ít."
Giọng nói của Lương Ký khàn khàn mệt mỏi, có vài phần ấm ức. Giống như bị tổn thương, cậu ta ngồi trên thảm ôm eo tôi, đặt đầu lên vai tôi, cọ xát.
Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi vặn vẹo vài lần, đẩy cậu ta ra.
Nhưng tôi rất nhanh nghĩ đến chuyện cậu ta là chủ của mình, đành tìm một cái cớ để chuồn đi: "Tôi đi xem Lương Sơ cần gì."
"Không được đi, về sau cậu chỉ được chăm sóc tôi, tôi sẽ nói với anh hai, kêu anh ấy tìm thêm người." – Tính khí bùng phát, Lương Ký liền không quan tâm điều gì nữa.
Lương Ký quyết định xong chuyện này liền mạnh mẽ đứng lên chạy ra khỏi phòng ngủ, cầm đèn bàn ném xuống phía dưới, sau đó hướng xuống dưới lầu hô: "Anh, về sau để Quân Quân chăm sóc em, bây giờ anh tìm người khác chăm sóc anh đi."
Thái độ của cậu ta ngang ngược, giống như nhận định anh trai tính tình luôn luôn tốt sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của mình.
Tôi cũng đi ra ngoài, sợ đèn bàn đập phải Lương Sơ, kế hoạch kiếm đủ tiền sẽ rời đi của tôi… đập ch.ết Lương Sơ rồi, ai sẽ cho tôi tiền đây…
Tôi vịn lan can nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Lương Sơ ngửa đầu nhìn bọn tôi, khuôn mặt điềm đạm anh tuấn không có một nụ cười, môi mỏng mím rất chặt.
"Không được.” – Anh ta nói.
"So với em, anh càng cần Quân Quân hơn." – Ánh mắt Lương Sơ dời về phía tôi, đôi môi mỏng của anh ta khẽ mở, lời nói lại giống như quả bom ném xuống nước, trong nháy mắt nổ tung từng trận.
Lương Ký trong nháy mắt nổi giận: "Anh, em muốn Quân Quân, anh chỉ què chân, qua một thời gian là được rồi, anh làm gì phải cướp với em. Từ nhỏ đến lớn không phải anh luôn nhường em sao? Giờ giống như lúc trước là được rồi. Nếu không phải lúc trước anh nói Quân Quân vì tiền thì em cũng sẽ không hung dữ cậu ấy, cậu ấy hiện tại cũng sẽ không lạnh nhạt với em như vậy.”
Lương Sơ không chú ý tới Lương Ký một chút nào, ánh mắt của anh ta thủy chung nhìn về phía tôi.
Lương Sơ ở nhà đều theo thói quen mặc áo sơ mi trắng, quần áo không có nếp nhăn nào. Anh ta cầm tấm chăn mới mà tôi đã mua cho anh ta, nheo mắt ngửa đầu nhìn tôi.
"Quân Quân cũng nghĩ như vậy sao? Chỉ chăm sóc một mình Lương Ký, để anh đi tìm người khác."
Nếu như chỉ có thể chăm sóc một người, như vậy tôi nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn Lương Ký. Lương Ký tương đối dễ chăm sóc, cậu ta chỉ không nhìn thấy, không cần tôi ôm, đỡ phí sức lực hơn. Hơn nữa, nội tâm Lương Ký không nhiều điều như vậy, dễ nói chuyện.
Tôi thăm dò hỏi: "Vậy tiền lương sẽ giảm một nửa sao?" Đọc full tại Vietwriter
Bàn tay cầm chăn của Lương Sơ chợt nắm chặt, trên chăn xuất hiện nếp gấp như sóng biển.
Trên mặt anh ta vẫn như cũ lộ ra ý cười nhẹ nhàng giữ lễ, không có bất kỳ sơ sẩy nào, chỉ là đôi mắt như nước mùa xuân kia có vài phần âm trầm.
"Đương nhiên sẽ trừ tiền lương, từ sáu vạn khấu trừ xuống một vạn."
"Không có việc gì, Quân Quân, tôi cho cậu tiền." – Lương Ký ghé vào tai tôi nói, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi, cậu ta làm nũng như một đứa trẻ.
"Lương Ký, theo anh được biết, em còn là một đứa trẻ chưa lớn, phải dựa vào anh trai. Xem ra em còn chưa biết anh làm việc không dễ dàng cỡ nào, không bằng anh đem thẻ ngân hàng của em niêm phong, em độc lập một chút thử xem?" – Giọng Lương Sơ khàn khàn.
Lương Ký rất tức giận, cậu ta thô lỗ vỗ lan can, nóng nảy: "Lương Sơ, anh uy hiếp em? Có bản lĩnh thì anh cứ cắt, em đi đâu cũng đều kiếm được tiền nuôi được Quân Quân."
“Vậy thử xem." – Lương Sơ lạnh lùng nói.
Nhìn hai người ngày xưa từng là anh em thân thiết, hiện tại lại cãi nhau không thể hoà giải, tôi có chút buồn rầu, cái này không phải là không thể giải thích được sao?
Tính tình tôi thật thà, chuyện tình cảm tương đối chậm chạp, nhưng cũng có thể nhìn ra ham muốn chiếm hữu của Lương Ký đối với tôi. Lương Ký có thích tôi không?
Nếu đó là trước đây, tôi có thể sẽ cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện, bởi vì hoàng tử trong trái tim tôi cuối cùng đã chọn tôi.
Nhưng hiện tại, tôi biết, Lương Ký cũng không phải thích tôi, chỉ là Thẩm Châu không chấp nhận, nên tôi là lựa chọn thứ hai của cậu ta mà thôi. Cậu ta quá sợ bị tổn thương một lần nữa, vì vậy mới dính lấy tôi, coi tôi là cọng rơm cứu mạng, hy vọng tôi sẽ luôn là nơi trú ẩn của trái tim cậu ta, có thể đáp lại tình yêu mãnh liệt của cậu ta.
Đây không phải là "người thiện lương đảm đang" mà thầy giáo đã nói sao?
Tôi nhất thời rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, tôi quyết định không sử dụng cái đầu nhỏ của mình để suy nghĩ về điều gì khác ngoài nghiên cứu khoa học. Đọc full tại Vietwriter
Làm việc thêm một tháng nữa tôi sẽ từ chức.
12.
Bởi vì cãi nhau không vui, Lương Ký và Lương Sơ trong vòng vài tuần đều không nói lời nào, lạnh mặt với nhau.
Bầu không khí rất áp lực, tôi luôn luôn chậm chạp và khó chịu, vì vậy tôi đã nộp đơn từ chức.
"Bên trường học rất nhiều việc, em muốn từ chức, em ở lại chăm sóc hai người nhiều nhất một tuần. Một tuần này, hai người phải nhanh chóng tìm người khác."
Thái độ của tôi nhẹ nhàng, tôi nghĩ rằng, sau tất cả thì Lương gia cũng đã cho tôi rất nhiều tiền.
Chuyện từ chức cũng nói với Thẩm Châu. Thẩm Châu có chút bất mãn, vẫn khuyên tôi tiếp tục ở lại, nói thêm ít lời tốt đẹp về cô ấy, sau khi cô ấy nghỉ phép về nước sẽ cho tôi đi. Nhưng tôi thực sự không thể ở lại.
Tôi vừa nói xong chuyện từ chức, cảm thấy có gì đó không ổn.
Lương Ký đột nhiên mở đôi mắt luôn nhắm chặt. Đôi mắt tối đen như mực nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích.
Tôi lui về phía sau một bước, hỏi: "Lương Ký, sao cậu mở mắt ra, cậu có thể thấy được rồi sao?"
Ngay sau đó, sau lưng tôi, tôi nghe thấy một tiếng lạch cạch.
Lương Sơ vốn bị thương ở chân, chỉ có thể ngồi xe lăn, lại không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cửa, nhẹ nhàng khóa cửa lại.
"Lương Sơ, chân của anh cũng khỏi rồi?!" – Tôi hơi ngạc nhiên. Đọc full tại Vietwriter
Bỗng nhiên nghĩ lại thì, mấy tháng nay bọn họ một mực đi khám bệnh, hồi phục cũng rất tốt, vì sao phải giả vờ?
Nhưng hiện tại không còn thời gian để suy nghĩ về điều này, khi tôi đề nghị từ chức, họ đã khóa trái cửa.
Bấy giờ, tôi bỗng nghĩ đến chuyện các nhà tư bản muốn ép buộc mọi người đi làm ở các lò than đen.
Lương Sơ thấy sắc mặt tôi không vui thì dịu dàng cười, chân dài ngồi đối diện tôi: "Quân Quân đừng sợ, anh chỉ muốn cho em xem hợp đồng một chút thôi."
Nói xong, người đàn ông giống như hồ ly lấy hợp đồng ra đẩy tới trước mặt tôi.
"Ở trang 4 có nói, nếu muốn từ chức cần phải giải thích trước nửa năm, và trong vòng nửa năm vẫn phải làm tốt công việc."
"Quân quân, em đã ký tên rồi."
Lương Sơ ngồi đối diện tôi, hai tay đan chéo, mỉm cười nhìn khuôn mặt dần xanh của tôi.
"Vô sỉ, không biết xấu hổ." – Tôi vắt hết óc, dùng những lời ác độc nhất mắng Lương Sơ.
Lúc ấy tôi căn bản không có nghiêm túc xem hợp đồng này, tôi thật sự không nghĩ tới họ còn bẫy tôi.
"Quân Quân, chúng ta là bạn bè nha, làm sao anh có thể hại em chứ."
“Anh chỉ hy vọng em có thể ở lại nơi này thêm một thời gian mà thôi."
Tôi bị Lương Sơ vây lấy.
Bởi vì tức giận, tôi không làm việc gì nữa, bọn họ cũng không cho tôi ra khỏi biệt thự, Lương Ký vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi nổi nóng cũng vô dụng. Đọc full tại Vietwriter
Tôi phải sử dụng nhà kho bên ngoài khu vườn, rắc một số hạt giống trong phòng thí nghiệm để xua tan cuộc sống nhàm chán.
Lương Ký Lương Sơ cũng không cần tôi làm việc, cơm trưa mỗi ngày đều do Lương Ký phụ trách.
Lương Ký mặc tạp dề màu xanh lam mà tôi từng mặc, nghiêm túc nhìn công thức nấu ăn.
Lúc tôi giận dỗi không ăn, Lương Ký liền đẩy tôi lên sofa, dùng đầu gối chống chân tôi, kẹp cằm tôi hỏi:
"Quân Quân, tức giận không tốt đâu, cậu không ăn cơm là muốn tôi cho cậu ăn sao?" – Trong con ngươi cậu ta thậm chí mơ hồ có chút chờ mong.
Quả nhiên, đây chính là Lương Ký, vẫn bá đạo, ngang ngược như cũ.
Cậu ta từ từ tiếp cận tôi, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.
Khi tôi định nhổ nước bọt vào cậu ta, một giọng nói không vui cắt ngang Lương Ký.
"Lương Ký!"
Lương Sơ vừa về nhà gọi Lương Ký lại, Lương Ký lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ buông tôi ra.
Lương Sơ đi đến bên cạnh tôi, hôm nay anh ta lại mang quà về cho tôi. anh ta chính là như vậy, mỗi ngày đều mang quà về cho tôi. Tôi phải nói rằng, mỗi món quà anh ta mang về tôi đều thích.
"Quân quân, em xem, anh mua cho em tạp chí [Thực vật Trung Quốc], từ khi sáng lập đến bây giờ anh đều mua, tốn rất nhiều công sức. Bởi vì Quân Quân thích nên anh mới đi mua." – Lương Sơ đặt sách trước mặt tôi. Đọc full tại Vietwriter
Tôi chán ghét Lương Sơ, nhưng lại không thể dời mắt được! Tôi im lặng vẻ cự tuyệt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào từng xấp tạp chí.
Lương Sơ ý thức được ánh mắt của tôi, anh ta cầm một quyển trong đó lên, nhẹ giọng: "Kỹ thuật trồng cà chua núi cao tránh mưa, anh nhớ rõ Quân Quân rất thích cà chua, có muốn xem hay không?"
Kiên trì, không thể bị tên Lương Sơ này hấp dẫn! Tôi nuốt nước bọt.
Bộ dáng của tôi đã lấy lòng Lương Sơ. Lương Sơ còn muốn trêu chọc tôi thêm một chút, Lương Ký lại đột nhiên cầm lấy quyển sách trong tay Lương Sơ, đặt ở trước mặt tôi.
"Đừng chọc cô ấy."
Lương Sơ nâng má, ánh mắt dịu dàng: "Bộ dáng Quân Quân muốn lại không dám nói có chút đáng yêu nha."
Lương Ký nhìn tôi một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."
Hai tên thần kinh!
Tôi mở tạp chí định kỳ và quyết định mặc kệ họ.
13.
Tôi cho rằng bọn họ thật sự không cho tôi đi, chỉ là không được mấy ngày, ngày Lương Ký đến bệnh viện kiểm tra lại, Lương Sơ gọi tôi đến hoa viên.
Lúc này đã là hoàng hôn, bầu trời nổi lên tầng mây màu cam hồng nhạt, giọng Lương Sơ dịu dàng lười biếng như hoàng hôn.
"Quân Quân, lúc trước Lương Ký nhất định muốn ở em lại, là một anh trai tốt đau lòng em trai, anh bị ép mới giữ em lại. Bây giờ Lương Ký đã đến bệnh viện, anh sẽ đưa em trở lại trường học. Tiền lương còn lại anh sẽ gửi cho em, sau này em sẽ không còn quan hệ với nhà họ Lương nữa." Đọc full tại Vietwriter
Tôi có chút kinh ngạc, dễ dàng buông tha cho tôi như vậy?
Lương Sơ nhìn khuôn mặt có chút ngây ngốc trì trệ của tôi, cười nhạt một tiếng, ngón tay dịu dàng vén tóc ở thái dương của tôi nhét vào sau tai tôi.
"Em đừng trách Lương Ký giam giữ em, thằng bé chỉ là quá muốn có được em. Anh không còn cách nào khác. Khi anh mười tuổi, cha mẹ anh ly dị. Lúc đó Lương Ký mới năm tuổi, sau này bọn họ đều có gia đình, để anh và Lương Ký ở trong căn nhà cũ này. Ngày ba mẹ xách vali đi, Lương Ký khóc ôm lấy chân bọn họ không cho bọn họ đi, là anh gỡ từng ngón tay thằng bé ra."
Tôi giữ im lặng về thân thế bi thảm của bọn họ.
"Anh và thằng bé đều sợ hãi mất mát. Lương Ký sẽ vì sợ mất đi mà làm hết thảy chuyện ngu ngốc, anh sẽ không. Bởi vì ngay từ đầu anh đã tự nhủ, chỉ cần không muốn có, sẽ không sợ mất đi."
Trong mắt Lương Sơ giống như có hai dòng nước trong vắt, anh ta nhìn tôi, mỉm cười.
"Nhưng em là ngoại lệ, không biết bắt đầu từ khi nào, em ảnh hưởng đến tâm tình của anh."
“Có lẽ là khi em ở bên tai nói chuyện vặt vãnh với anh, hỏi anh có muốn uống trà hay không, có cần đệm hay không, hoặc là lúc em đem một quả cà chua nhỏ trồng ở trong trường tặng cho anh, lần đầu tiên anh cũng muốn có được."
Lương Sơ thổ lộ đặc biệt khác biệt, anh ta không trực tiếp nói thích tôi, mà kể lại hồi ức của anh ta và tôi.
"Quân Quân, bởi vì anh thích em, cho nên anh sẽ không khống chế em."
“Thích không phải là chiếm hữu, mà là làm cho đối phương hạnh phúc. Anh biết em muốn trở về trường học, anh đưa em trở về." Đọc full tại Vietwriter
Lương Sơ thâm tình nhìn tôi, anh ta có thể mong đợi phản ứng của tôi, nhưng tôi vẫn giữ im lặng.
Anh ta khẽ thở dài, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười hiền lành.
Lương Sơ không lừa tôi, anh ta lái xe đưa tôi trở lại trường học.
Trường học cách Lương gia hơi xa, khi chúng tôi tới trường, bóng đêm đã kéo dài ngoài cửa xe.
Tôi nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, nội tâm cũng không bị lời tỏ tình của Lương Sơ xúc động, tôi chỉ cảm thấy rất phiền phức.
Sau khi xe dừng lại, nhìn cổng trường đại học xa xa, tôi vừa định xuống xe, Lương Sơ lại gọi tôi lại.
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh ta đặc biệt sáng, anh ta nói: "Quân Quân, anh đã sắp xếp cho ba mẹ em, tìm được công việc mới cho ba em nữa, em không cần phải đi lấy lòng Thẩm Châu nữa. Anh cũng đã trả đủ tiền thuốc men cho mẹ em. Anh biết em thích nghiên cứu khoa học, anh đầu tư cho thầy hướng dẫn của em 500 vạn, ủng hộ em nghiên cứu khoa học, em có thể chấp nhận anh một chút hay không?" Đọc full tại Vietwriter
Tôi hơi sửng sốt, lắc đầu.
"Lương Sơ, cảm ơn anh đã làm nhiều như vậy, nhưng tôi không thích anh."
"Tôi đại khái có thể sau này cũng sẽ không thích anh, anh cho tôi tiền tiêu, sau này có thành quả nghiên cứu khoa học, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh." – Tôi thành khẩn nói.
Anh ta vẫn mỉm cười hỏi tôi tại sao. Giáo viên nói, gặp phải vấn đề thì phải giao tiếp ngay lập tức, tôi dự định nói rõ ràng chuyện thời gian này.
Tôi lấy hết can đảm, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra.
"Lương Sơ, anh còn nhớ ngày đó tôi tìm hai người mượn tiền không? Ngày hôm đó tôi hy vọng rất nhiều, tôi thậm chí không biết xấu hổ mà từng coi anh như bạn bè. Nhưng thực tế đã nói với tôi, anh và tôi là người của hai thế giới. Các người không giúp tôi, lại sỉ nhục, khinh thường tôi."
"Lương Sơ, nếu anh cái gì cũng có thể tra được, vậy anh có tra được hay không, tôi vì kiếm tiền đã làm những gì, đi dập đầu, bán luận văn, bán máu làm gì."
"Tôi sẽ không chấp nhận anh, ngay cả bạn bè tôi cũng không muốn, bởi vì tôi sợ hãi, sợ hãi thời điểm tôi cô đơn vào viện, anh còn có thể đứng ở chỗ cao cao lạnh lùng nhìn tôi, đùa cợt tôi."
Mũi không biết từ khi nào, hơi cay.
Lương Sơ Như bị sét đánh, mặt nạ ôn hoà luôn treo trên mặt bất giác tan rã, tay vươn ra muốn nắm lấy tôi, an ủi tôi lúc này đã sắp rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại giữa không trung. Đọc full tại Vietwriter
"Tôi tương đối ngốc, phản ứng tương đối chậm, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không đau lòng."
Những đoạn phim ngày hôm đó luôn chiếu trong tâm trí tôi, tôi đã kiềm chế bản thân mình để không nhớ lại. Bởi vì chỉ cần nhớ lại, ánh mắt đùa cợt của bọn họ, sự bất lực tuyệt vọng của tôi, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng không dám rơi xuống lấy lòng, đều khoét thành một cái hố lớn trong tim tôi.
Tôi thực sự nghĩ rằng, sau nhiều năm ở bên nhau, tôi cố gắng chăm sóc, họ sẽ quan tâm một chút đến tôi. Cho dù chỉ là để ý tôi một chút, một chút ý tốt hèn mọn, tôi đều sẽ trân quý.
Nhưng họ không có.
Sau đó, tôi không bao giờ muốn thiện chí của họ nữa.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lương Sơ thoát khỏi bộ dáng ngụy trang dịu dàng, anh ta luôn luôn mang dáng vẻ cầu kỳ, khí chất tao nhã. Nhưng bây giờ, anh ta nắm chặt cửa xe đang mở ra, nhìn tôi, trong mắt là nỗi đau không thể nói.
Lương Sơ muốn nói cái gì đó, dáng vẻ luôn luôn hùng hồn, nhưng anh ta không nói nên lời.
Tôi cầm túi xách, nhấn mạnh một lần nữa rằng tôi sẽ trả lại tiền rồi rời đi mà không quay đầu lại.
Last edited:
Bình luận facebook