-
Chương 136-140
Chương 136 Hồng bào đến thăm
Hơn mười tên thuộc hạ nghe vậy lập tức khom người rồi lặng lẽ lui ra.
Tư Vô Nhai chắp tay bay về phía Thần Đô thành.
Tại Thần Đô.
Trong một sân viện an tĩnh ở Trường Ninh phủ tướng quân.
Ngụy Trác Ngôn đang thích ý nằm trên ghế phơi nắng.
“Tướng quân, người của chúng ta đã tới Canh Tử Trấn.” Một nữ hầu bên cạnh bẩm báo.
Ngụy Trác Ngôn gật gật đầu, tuỳ ý nói: “Chỉ là hình thức thôi mà, đi cùng bọn họ một chuyến là được. Đội nhân mã và tu hành giả này đến Ma Thiên Các chẳng khác nào là đi chịu chết. Nàng ta thích lấy trứng chọi đá thì cứ chiều nàng ta đi thôi.”
“Tướng quân nói rất phải. Chỉ là… Mạc đại nhân bây giờ là hồng nhân bên cạnh điện hạ, chúng ta trêu chọc không nổi.”
Ngụy Trác Ngôn hừ nhẹ một tiếng. “Bản tướng quân muốn nhìn xem nàng ta có thể được sủng ái bao lâu… Thủ hạ Trần Trúc của nàng ta vốn là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, chỉ đi một chuyến đến Độ Thiên Giang đã mất mạng trong đại trận vu thuật. Nàng ta tìm cách giấu diếm, còn tưởng là bản tướng quân không biết?”
“Trần Trúc đại nhân chết rồi sao?”
“Chết rất đúng lúc, bản tướng quân ghét nhất là loại người tự cao tự đại như hắn, tưởng là tiễn thuật tốt thì dưới gầm trời này không ai quản được hắn nữa hay sao?” Ngụy Trác Ngôn hầm hừ nói.
“Tướng quân nói tốt thì đúng là việc tốt rồi.”
“Chuyện này trong cung còn chưa có ai biết đâu. Ngươi tìm người thổi gió đến tai điện hạ…” Ngụy Trác Ngôn căn dặn.
“Vâng.”
Nữ hầu lại do dự hỏi: “Chỉ là… thuộc hạ rất hiếu kỳ, Trần Trúc là thần xạ thủ lục diệp, ai có thể giết được hắn?”
Ngụy Trác Ngôn lắc đầu. “Bản tướng quân đã từng nghĩ tới chuyện này… Chỉ là manh mối về cuộc chiến ở Độ Thiên Giang quá ít. Sau khi đại trận vu thuật được khởi động thì chẳng khác nào là huỷ thi diệt tích, ta đương nhiên không tra ra được. Có điều, kẻ giết được Trần Trúc hẳn là một cao thủ. Chỉ mong… hắn không phải là địch nhân của ta.”
“Tướng quân là trọng thần của quốc gia, tay nắm trọng binh, người nào dám làm địch nhân của ngài chứ?” Nữ hầu nói.
Ngụy Trác Ngôn nghe nàng ta vỗ mông ngựa nhưng trong lòng không mảy may dao động.
Có thể làm được tới vị trí này, loại nịnh nọt nào mà hắn chưa từng gặp qua.
Hắn chỉ nhẹ giọng cười: “Thực lực của Ma Thiên Các rất mạnh, không thể xem thường.”
“Tướng quân, Ma Thiên Các truyền tin bảo ngài đi nhận tội, rõ ràng là không để chúng ta vào mắt. Trong cửu đại đệ tử Ma Thiên Các, đại đồ đệ Vu Chính Hải là giáo chủ U Minh Giáo, thực lực sâu vô cùng. Hay là chúng ta cùng U Minh Giáo liên thủ?” Nữ hầu thấp giọng nói.
Ngụy Trác Ngôn giật mình.
Hắn không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Từ xưa tới nay chính ma không đi chung đường, chuyện này không nên nhắc lại nữa.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó.
Đội nhân mã của Ngụy Trác Ngôn và đám tu hành giả mặc hồng bào đã hội tụ ở Canh Tử Trấn.
“Các vị đại nhân, Canh Tử Trấn cách Kim Đình Sơn không xa, nội trong hôm nay có thể lên núi rồi.” Một binh lính bước lên nói với tu hành giả mặc hồng bào.
“Không vội.”
Tu hành giả mặc hồng bào phất phất tay, chậm rãi bước ra khỏi Canh Tử Trấn, bắt đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh.
Rừng cây rậm rạp bên ngoài đã che khuất bóng dáng Kim Đình Sơn. Địa thế chung quanh bằng phẳng đã trở thành ruộng tốt của bách tính Canh Tử Trấn.
“Sáng sớm mai đi đến Kim Đình Sơn.” Tu hành giả mặc hồng bào nói.
“Vâng!”
Tu hành giả mặc hồng bào phất phất tay với những tên hồng bào còn lại.
Có tổng cộng khoảng ba mươi tên mặc hồng bào đứng chung một chỗ thành ba hàng ngang.
Ba ngàn kỵ binh đứng ở phía sau.
Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào không đi vào trong trấn mà bước về phía vùng đất có địa hình bằng phẳng bên ngoài.
Ba ngàn kỵ binh không hiểu gì cả.
Tốc độ của những tu hành giả mặc hồng bào kia càng lúc càng nhanh, hai chân dần dần rời khỏi mặt đất, tựa như bóng ma lướt đi.
Khiến người khác nhìn thấy phải kinh hồn táng đảm.
Trên người bọn họ không ngừng tản ra khí tức quỷ dị.
Đám muông thú trong rừng cây bên cạnh bị kinh động, chạy trốn tứ phía.
Đám tu hành giả mặc hồng bào khi thì xếp thành ba hàng, khi thì thành một hàng, có khi lại thành hình bán nguyệt rảo bước về phía Kim Đình Sơn.
Chỉ trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Ba ngàn kỵ binh đưa mắt nhìn nhau.
Không biết phải làm gì, bọn họ đành tạm thời dựng trại ở bên ngoài Canh Tử Trấn.
Đến nửa đêm.
Từ phía Kim Đình Sơn thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh nghẹn ngào và tiếng lửa đốt tanh tách.
Kéo dài liên tục suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào nhịp nhàng xuất hiện bên ngoài doanh địa như thể đã chờ đợi cả một đêm.
“Đại, đại nhân!”
Khi tên giáo uý trong đám kỵ binh mở mắt ra, hắn lập tức bị thân ảnh hồng bào đứng bên cạnh doạ sợ.
Tu hành giả mặc hồng bào nhàn nhạt mở miệng: “Xuất phát.”
Tại Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn xuống mục tiến độ của nhiệm vụ mở bảo rương thần bí, đã đạt 4/6.
Nói cách khác, vẫn còn hai kiện vũ khí chưa mở bảo rương.
Trong tay hắn nắm giữ Đa Tình Hoàn.
Theo lời của Minh Thế Nhân thì ngoài kia chỉ còn lại Bích Ngọc Đao của đại đồ đệ Vu Chính Hải.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, đóng lại giao diện Hệ thống.
“Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào. “Sư phụ gọi con?”
“Bên phía Giang Ái Kiếm có tin tức gì không?”
“Vẫn chưa ạ.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“E là hắn đang bận rộn tìm cách lấy được Long Ngâm Kiếm.” Lục Châu chắp tay đứng dậy, bước xuống bậc thềm.
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh đỡ tay Lục Châu.
Bên ngoài đại điện có một nữ tu đang chậm rãi đi vào.
“Các chủ, có người trong cung tới, thỉnh cầu được gặp mặt ngài.”
“Người nào?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
Tiểu Diên Nhi cũng nói: “Đúng đấy, nếu con chó con mèo nào cũng có thể gặp được sư phụ ta thì không phải người sẽ mệt chết hay sao!”
Nữ tu khom người nói: “Là người của Ngụy Trác Ngôn.”
“Còn Ngụy Trác Ngôn thì sao?”
“Hắn… hắn không có tới. Nhưng mà những tu hành giả mặc hồng bào này hình như tu vi không thấp.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, hay là để con xuống đó xem thử?”
Lục Châu phất phất tay bác bỏ đề nghị của Tiểu Diên Nhi. “Để bọn họ lên.”
“Vâng.”
Đám người Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và Đoan Mộc Sinh nghe vậy liền vội vàng chạy đến, đi vào đại điện.
Thừa dịp người còn chưa tới, Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, tên Ngụy Trác Ngôn này đúng là tự cao tự đại, hoàn toàn không để Ma Thiên Các vào mắt. Đồ nhi xin được đến Thần Đô tru sát tên giặc này.”
“. . .” Minh Thế Nhân liếc nhìn tam sư huynh.
Không đợi Lục Châu nói chuyện.
Tiếp theo Hoa Vô Đạo đã cất tiếng: “Tam tiên sinh rất can đảm, nhưng Thần Đô phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây. Nghe nói tu vi của Ngụy Trác Ngôn ít nhất cũng là lục diệp. Tam tiên sinh… khụ khụ, đương nhiên Thiên Nhất Quyết của tam tiên sinh cũng tương đối lợi hại, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, không nên lỗ mãng thì tốt hơn.”
Lục Châu gật đầu, vuốt râu nói: “Hoa trưởng lão nói rất đúng. Lão tam, nghe nói gần đây ngươi thường xuyên luận bàn với Hoa trưởng lão?”
Đoan Mộc Sinh khom người: “Vâng.”
“Đây là chuyện tốt. Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa trưởng lão thiên hạ vô song. Nếu ngươi có thể phá được thì thực lực sẽ tiến rất nhanh.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi… sẽ cố gắng hơn nữa.”
Hoa trưởng lão lập tức ho khan một trận: “Chỉ đạo vãn bối là việc nên làm. Nhưng mà tuổi tác ta cũng đã cao, không thể luận bàn với tần suất liên tục được.”
Đoan Mộc Sinh chắp tay nói với Hoa trưởng lão: “Vậy thì từ một ngày ba lần giảm xuống còn một ngày hai lần…”
“Ách…” Hoa trưởng lão mặt mo đỏ ửng.
Đối mặt với loại đối thủ lúc thắng lúc bại, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh như Đoan Mộc Sinh, Hoa Vô Đạo có khổ mà không thể nói được!
Lục Châu chắp tay: “Tốt nhất là ba ngày một lần. Quá mức dồn dập, ngươi có thắng cũng không mấy tác dụng.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
“Đa tạ Các chủ.”
Cũng chính lúc này.
Bên ngoài đại điện, hai tên tu hành giả mặc hồng bào theo chân nữ tu chậm rãi đi vào.
Trường bào bao trùm cả phần đầu, bọn hắn yên tĩnh đi tới, hai tay đặt ở trước người.
Mấy tên binh lính khiêng một cái rương đi theo sau.
“Tại hạ Vu Sinh, tham kiến Các chủ.”
“Tại hạ Vu Quan, tham kiến Các chủ.”
Chương 137 Chiêu hàng là trò cười
“Vu Sinh, Vu Quan?” Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía bọn hắn. “Các ngươi là hậu nhân của thập vu?”
Vu Sinh đứng bên trái khom người nói:
“Huynh đệ chúng ta đúng thật là hậu nhân của thập vu.”
Minh Thế Nhân nói: “Người phong bế tu vi sư muội ta chính là các ngươi à?”
Vu Sinh đáp: “Là hiểu lầm thôi. Hai huynh đệ chúng ta đến Ma Thiên Các chính là để hoá giải hiểu lầm này.”
“Nói nghe xem.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, bước tới ghế chủ toạ rồi chậm rãi ngồi xuống.
Vu Sinh nói:
“Chúng ta tuy là hậu nhân thập vu nhưng đối với triều đình Đại Viêm cực kỳ trung thành. Gần đây có phát sinh một chút hiểu lầm với Ma Thiên Các, đại nhân nhà ta bảo ta đến Ma Thiên Các để tạ lỗi với Các chủ đại nhân.”
“Chỉ có thế?” Lục Châu xem thường.
“Trước đây đại nhân nhà ta đã đến gặp Tịnh Minh Đạo, trùng hợp lúc đó cao thủ Tịnh Minh Đạo bắt được ngũ tiên sinh Chiêu Nguyệt, đại nhân nhà ta mới ra tay phong bế tu vi ngũ tiên sinh. Đối với chuyện này… đại nhân nhà ta nguyện ý dâng lên năm kiện vũ khí huyền giai và vạn lượng hoàng kim để hoà giải và bồi thường.”
Nói xong, hai tên binh lính sau lưng mở rương ra.
Bên trong là năm kiện vũ khí và hoàng kim óng ánh.
Minh Thế Nhân nghe vậy bật cười:
“Vũ khí huyền giai, vậy mà các ngươi cũng dám lấy ra! Nhìn xem trong tay ta là thứ gì?”
Hắn giơ tay phải lên, Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện lơ lửng giữa không trung, cỗ cương khí nhàn nhạt bao quanh Ly Biệt Câu đã thể hiện rõ ràng phẩm giai của nó.
Đây là vũ khí thiên giai điển hình.
“Còn cả Bá Vương Thương của ta.”
Đoan Mộc Sinh nhấc tay, Bá Vương Thương xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cương khí hoá thành lưu quang bọc lấy từ đầu thương tới đuôi thương.
Vết khắc hình bàn long càng tăng thêm cho nó mấy phần khí tức vương giả.
Cũng là vũ khí thiên giai.
Vu Sinh và Vu Quan thấy vậy, trong mắt loé lên tia kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Ma Thiên Các thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Tiện tay xuất ra đã là vũ khí thiên giai.” Vu Sinh tán thưởng.
“Nếu đã biết thế… sao còn đem một đống phế phẩm lên đây?”
“Vãn bối thất lễ rồi.” Vu Sinh chắp tay nói.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Đại nhân nhà ngươi tên họ là gì?”
Trên thực tế tin tức này cũng dễ dàng tra ra được. Sau mấy lần giao thủ gần đây, hắn cũng đã rõ ràng tên cao thủ này chính là hồng nhân bên cạnh đương kim nhị hoàng tử điện hạ.
“Đại nhân nhà ta tên Mạc Ly, chính là tu hành giả vu thuật mạnh nhất đương thời trong Thần Đô Đại Viêm!” Khi Vu Sinh nói ra những lời này, trên mặt biểu hiện vẻ tự hào.
“Tu hành giả vu thuật mạnh nhất đương thời? Ngươi cứ nổ nữa đi, dù sao ta cũng không có tin đâu.” Tiểu Diên Nhi vừa nghe câu này của hắn đã không nhịn được mà cất lời đả kích một phen.
Vu Sinh và Vu Quan nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi.
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là… thái độ của Các chủ đại nhân.” Vu Sinh lại chắp tay lần nữa.
Lục Châu lắc lắc đầu.
“Nếu bản thân nàng ta tự mình đến đây có lẽ còn có cơ hội. Nhưng hai người các ngươi thì…”
“Chuyện này…” Vu Sinh khẽ giật mình, trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không tốt, vội vàng giải thích: “Mạc Ly đại nhân hàng ngày đều trăm công nghìn việc. Thực không dám giấu diếm, trước đó vài ngày Trần Trúc đại nhân bất hạnh qua đời, Mạc Ly đại nhân quá mức thương tâm nên không thể rời khỏi Thần Đô.”
Vu Quan nói theo: “Mạc Ly đại nhân gần đây đều đang tìm kiếm tên hung thủ giết người, ngày đêm vất vả. Sau khi tìm được hung thủ sát hại Trần Trúc, Mạc Ly đại nhân nhất định sẽ đích thân đến thăm Ma Thiên Các.”
“Ngoài ra trong cung nhận được tin tức, tại Độ Thiên Giang có người giả mạo Ma Thiên Các, đúng là gan to bằng trời. Mạc Ly đại nhân vì muốn hoá giải mâu thuẫn với Ma Thiên Các nên đã phái người đi điều tra tên giả mạo đó.”
Lời này khiến Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh sửng sốt.
Lục Châu nhớ lại đại trận vu thuật ở Độ Thiên
Giang.
Một trong tam đại thần xạ thủ Trần Trúc chính là do Lục Châu tự tay giết chết.
Khi ấy đại trận vu thuật đã bao phủ khắp nơi khiến tầm mắt mọi người bị ngăn trở.
Đinh Phồn Thu giả mạo Ma Thiên Các đã chuyển dời sự chú ý của người trong cung.
Nói cách khác… Trong cung còn chưa biết chính Ma Thiên Các đã giết Trần Trúc.
Lục Châu thản nhiên nói:
“Chuyện của Chiêu Nguyệt bản toạ có thể bỏ qua.”
Lời vừa nói ra, các đồ đệ hoàn toàn bất ngờ đưa mắt nhìn nhau, không ai đoán được sư phụ lão nhân gia người sẽ khoan dung độ lượng như thế. So với trước đây đúng là cách biệt một trời một vực.
“Đa tạ Các chủ!” Vu Sinh và Vu Quan đồng thời khom người.
Vu Sinh đứng thẳng người dậy nói tiếp: “Lần này đến Ma Thiên Các, còn có một việc khác.”
“Nói đi.”
“Ma Thiên Các là ma đạo, luôn bị thập đại danh môn chính phái nhìn chằm chằm. Mạc Ly đại nhân rất kính nể thực lực của Ma Thiên Các. Hiện nay hoàng thất Đại Viêm đang rất cần các thế lực đứng ra chèo chống. Ma Thiên Các sao không đền đáp triều đình, tạo phúc cho lê dân bách tính trong thiên hạ?” Vu Sinh chậm rãi nói.
“Ngươi đang chiêu hàng Ma Thiên Các?”
“Đúng vậy, chính là chiêu hàng. Từ nay về sau Ma Thiên Các sẽ một bước lên trời, từ ma đạo thành chính đạo, được thế nhân kính ngưỡng!”
Đoan Mộc Sinh giơ tay lên đập mạnh Bá Vương Thương xuống đất.
Loảng xoảng.
“Chiêu hàng cái mả mẹ mày! Kẻ lúc trước dám nói mấy lời này là nhị thủ toạ Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền! Tả Tâm Thiền còn biết ngại mất mặt mà các ngươi thì hoàn toàn chẳng còn chút liêm sỉ nào!”
Vu Sinh: “. . .”
Vu Quan: “. . .”
Minh Thế Nhân phụ hoạ: “Các ngươi nếu thật sự là muốn tạo phúc cho lê dân bách tính trong thiên hạ… Vậy việc các ngươi tàn sát dân chúng vô tội cả một vùng Độ Thiên Giang thì giải thích thế nào đây?”
Vu Sinh nhướng mày.
Trong lòng hắn lại lần nữa dâng lên dự cảm không hay.
Những đôi mắt chung quanh đang nhìn bọn hắn chằm chằm không chớp.
“Ma Thiên Các cũng biết chuyện ở Độ Thiên Giang?” Vu Sinh nói.
Lục Châu chắp tay nói: “Trần Trúc cả gan làm loạn… bản toạ đã tiễn hắn về chầu trời.”
“. . .”
Vu Sinh và Vu Quan đồng thời lui lại một bước.
Bọn họ hoảng hốt nhìn Lục Châu.
Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, Vu Sinh cố gắng trấn định lại: “Ma Thiên Các đã giết Trần Trúc đại nhân?”
“Tai ngươi bị điếc hả?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Việc đã đến nước này… ta nghĩ chắc hẳn đã xảy ra hiểu lầm nào đó. Trần Trúc đại nhân nhận được tin tức tại Độ Thiên Giang xuất hiện kẻ giả mạo Ma Thiên Các. Hẳn là Trần Trúc đại nhân gặp được Các chủ, hai bên xảy ra xung đột. Trần Trúc đại nhân tuy là thần xạ thủ nhưng làm việc lại thiếu đi sự tỉnh táo, hắn đắc tội với Các chủ đại nhân, chết cũng không oan.” Vu Sinh phân tích.
“Nói ngươi da mặt dày đúng là không sai mà. Vừa rồi còn nói muốn xé xác hung thủ giết hại Trần Trúc làm trăm mảnh kia mà… Tới đi, gia sư ở ngay đây, ngươi dám động thủ không?” Minh Thế Nhân cười nói.
Lục Châu liếc nhìn Minh Thế Nhân, khiển trách: “Hồ ngôn loạn ngữ. Vả miệng.”
Minh Thế Nhân vội vàng cúi đầu xuống vả miệng mình rồi nói: “Đồ nhi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, mong sư phụ thứ lỗi.”
Lục Châu không để ý đến Minh Thế Nhân nữa.
Vu Sinh lúng túng nói:
“Đều là hiểu lầm. Trước đây ta không hề biết Trần Trúc đại nhân chết trong tay Các chủ. Ta nghĩ Các chủ là người hiểu rõ đại nghĩa, sẽ không so đo với vãn bối.”
“Ngươi sai rồi.” Lục Châu lắc đầu.
“. . .”
“Một tên Trần Trúc nho nhỏ không đủ làm bản toạ hài lòng.” Lục Châu khẽ phất tay, hai nữ tu bên cạnh khom người rời đi.
Không bao lâu sau.
Hai nữ tu khiêng một chiếc ghế gỗ vào đại điện, trên đó là Diệp Thiên Tâm đang hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung trên người Diệp Thiên Tâm.
Vu Sinh nghi ngờ nói: “Đây là…”
“Đây là lục đệ tử của gia sư, Diệp Thiên Tâm… nàng xuất thân từ Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang.” Chiêu Nguyệt đáp.
Vu Sinh nhíu mày, lúc này hắn mới giật mình hiểu ra tại sao thái độ của Ma Thiên Các lại như vậy.
“Thì ra là thế.”
Vu Sinh chắp tay nói: “Thực không dám giấu diếm… Chuyện đồ sát ở Ngư Long thôn là hành vi của Trường Ninh tướng quân Ngụy Trác Ngôn, không hề có liên quan gì đến Mạc Ly đại nhân.”
“Ngươi nói không liên quan thì sẽ không liên quan sao?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Nói nhiều cũng vô ích, tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ Mạc Ly đại nhân giao cho khi đến Ma Thiên Các… Đáng tiếc Các chủ đại nhân không đồng ý, ta cảm thấy phi thường tiếc nuối. Đã thế thì đành thôi vậy.” Vu Sinh lạnh nhạt đáp.
Chương 138 Dốc hết vốn liếng cầu hoà
Minh Thế Nhân nói:
“Đại nhân nhà ngươi có quan hệ như thế nào với Ngụy Trác Ngôn?”
Hắn nghe ra được từ trong giọng nói của Vu Sinh, quan hệ giữa Ngụy Trác Ngôn và Mạc Ly dường như không tốt lắm.
“Chuyện này…”
Vu Sinh ấp úng không dám nói thêm.
“Ngươi luôn miệng nói chuyện ở Độ Thiên Giang không liên quan đến đại nhân nhà ngươi… Nhưng việc vớt xác ở bến tàu có bố trí đại trận vu thuật, lại còn có cao thủ như Trần Trúc toạ trấn. Chẳng lẽ… ngươi xem ta là đồ ngốc?”
Thình thịch!
Vu Sinh và Vu Quan quả quyết quỳ xuống, trên trán túa ra mồ hôi lạnh. “Mạc đại nhân cũng chỉ phụng mệnh làm việc, đại trận vu thuật ngoài bến tàu đã bố trí từ trước. Sự tình của Ngư Long thôn thật sự không có liên quan gì đến đại nhân nhà ta. Nếu có nửa câu dối trá nguyện chết không yên thân!!”
Mặc kệ bọn hắn có thề thốt thế nào, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng không tin tưởng.
Bầu không khí trong đại điện ngày càng khẩn trương.
Ngay khi hai người chuẩn bị lao lên thì ——
Phan Trọng đứng ở một bên chưa từng mở miệng, đột nhiên cất tiếng nói: “Chủ nhân của thập vu hậu nhân sao lại mang họ Mạc tên Ly?”
Vu Sinh và Vu Quan giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Phan Trọng.
Nếu trong trường hợp khác, việc Phan Trọng gọi thẳng tên Mạc Ly là điều tối kỵ.
Nhưng nơi này là Ma Thiên Các, cho dù có khó nghe cỡ nào bọn họ cũng chỉ có thể nghe.
“Người người đều có quyền tu hành, tu vi của Mạc Ly đại nhân cao thâm, chúng ta nguyện ý đi theo ngài ấy.”
Phan Trọng lại nói:
“Từ xưa đến nay thập vu chính là cường giả được người người kính ngưỡng, am hiểu y thuật và bói toán. Bạch vu thuật lại càng là đăng phong tạo cực. Nếu các ngươi là hậu nhân của thập vu, tại sao lại trở thành chó săn cho người khác?”
Chó săn?
Sắc mặt Vu Sinh và Vu Quan đều trở nên khó coi.
Ánh mắt hai người nhìn Phan Trọng đầy dò xét.
Trước khi tới đây bọn hắn đã nghiên cứu đầy đủ về Ma Thiên Các.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Ma Thiên Các không có người này.
“Các hạ là…?”
Phan Trọng cũng thản nhiên đáp: “Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta vốn xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, hiện nay là người của Ma Thiên Các. Chuyện của Ma Thiên Các cũng là chuyện của Phan Trọng ta.”
Vu Sinh chắp tay nói: “Thì ra là Phan huynh… danh tiếng hậu nhân thập vu không đáng khoe khoang. Chúng ta chỉ muốn ra sức vì triều đình, tạo phúc cho bách tính trong thiên hạ.”
“Nói hay lắm.” Phan Trọng vỗ tay. “Ta đã hỏi tứ tiên sinh, ở khu vực Độ Thiên Giang không chỉ có đại trận vu thuật, mà trăm dặm ven sông đều có cạm bẫy vu thuật, ngay cả cường giả như tứ tiên sinh khi chạm phải còn bị vu thuật ám toán, huống gì những bách tính phổ thông tay trói gà không chặt? Trước kia khi ta còn ở Tịnh Minh Đạo vẫn thường xuyên nghe được tin tức bách tính chết thảm bên bờ Độ Thiên Giang, ngươi định giải thích thế nào đây?”
Sắc mặt Vu Sinh biến hoá.
Hắn bị Phan Trọng nói tới á khẩu không trả lời được.
Lục Châu vẫn hời hợt nhìn bọn hắn, không tham gia chủ đề thảo luận.
Vu Sinh cung kính nói: “Độ Thiên Giang thường xuyên có tu hành giả tới gần, quấy rối dân chúng địa phương. Có đại trận vu thuật, những chuyện này đã giảm bớt đi nhiều. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, lời Phan huynh nói có hơi phiến diện.”
“Cho dù là như vậy… trong đại trận vu thuật là kho hàng chồng chất xác chết vớt được từ dưới đáy sông. Các ngươi lại chẳng có chút kính nể nào đối với người đã khuất, không sợ ra khỏi cửa bị sét đánh chết sao?”
Vu Sinh và Vu Quan lùi lại một bước.
Câu nói này của Phan Trọng khiến hai người bọn họ giật nảy mình.
“Đợi sau khi chuyện này qua đi, chúng ta chắc chắn sẽ mời đại sư Phật môn tụng kinh siêu độ, cầu phúc cho bọn họ được về miền cực lạc!” Vu Sinh nói.
Lời nói này không còn chút lực lượng nào, thậm chí còn có vẻ chột dạ.
Phan Trọng cười ha ha nói: “Người tu vu thuật lại muốn mời đại sư Phật môn đến tụng kinh, thập vu nếu nghe được lời này chắc cũng sẽ bị các ngươi làm cho giận đến mức đội mồ sống dậy!”
“Ngươi ——”
Đánh người không đánh vào mặt.
Lời này của Phan Trọng có hơi nghiêm trọng.
Đối với Vu Sinh và Vu Quan thì thập vu chính là người bọn họ luôn kính sợ.
Người mình tôn kính lại bị vũ nhục sao có thể nhịn được?
Vu Quan đã xông lên nửa bước bị Vu Sinh cưỡng ép kéo lại. Hắn nói: “Phan huynh, chúng ta chân thành đến đây cầu hoà, tuyệt không có ý muốn gây thù hằn! Nếu thật sự mạo phạm đến Ma Thiên Các, chúng ta nguyện ý đền tội!”
Vu Sinh rất thông minh, hắn khom người với Lục Châu.
Tạm thời không nói tới bọn hắn thật tâm hay giả ý cầu hoà.
Huynh đệ Vu Sinh, bao gồm cả chủ tử Mạc Ly đứng sau lưng đều không ngờ tới việc Trần Trúc bị Ma Thiên Các giết chết.
Trần Trúc là đại tướng tâm phúc của Mạc Ly, liệu Mạc Ly có thể nuốt được cơn giận này?
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Kẽo kẹt.
Từ chỗ Diệp Thiên Tâm bỗng nhiên truyền tới âm thanh kẽo kẹt.
Vu Sinh và Vu Quang đồng thời nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc!
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía sư phụ đang trầm tư, sau đó mở miệng nói: “Đưa Thiên Tâm về phòng.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm vẫn đang trong trạng thái hôn mê, để nàng ở đây chẳng có chút ý nghĩa nào.
Sau khi nữ tu mang Diệp Thiên Tâm đi.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, bước xuống bậc thềm.
“Nếu muốn cầu hoà cũng không phải là không thể.”
“Các chủ hiểu rõ đại nghĩa, vãn bối vô cùng cảm kích!” Vu Sinh cung kính khom người.
“Bản toạ rất hiếu kỳ… Xương cốt của Bạch Dân thật sự có thể phá được đại nạn thọ mệnh sao?” Lục Châu đột nhiên mở miệng nói.
“Chuyện này…”
Vu Sinh bị câu hỏi đột ngột của Lục Châu làm cho ấp a ấm úng. “Từ tình hình trước mắt đến xem thì… không thể.”
“Vậy tại sao lại phải tiếp tục vớt xác?”
“Chuyện này có liên quan đến bí mật trong cung! Các chủ…”
“Gia sư đã cho ngươi bậc thang, ngươi còn không biết leo xuống! Cái gì mà bí mật với không bí mật… Mau nói!” Tiểu Diên Nhi vung nắm đấm lên.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể không nói, thậm chí có thể bình yên rời khỏi Ma Thiên Các, bản toạ sẽ không cưỡng cầu…”
Nghe lời này.
Vu Sinh lúng túng lắc đầu rồi chắp tay nói: “Việc này tuy là chuyện cơ mật, nhưng đã mười năm trôi qua vẫn chưa khám phá được thực hư, thôi vậy… Có lời đồn một mảnh xương cốt đặc thù của Bạch Dân có thể phá đại nạn thọ mệnh, lời này không có thật, trong cung phải mất mười năm mới biết được, thứ chân chính phá được cực hạn thọ mệnh là Thừa Hoàng của Bạch Dân.”
“Thừa Hoàng?”
“Thừa Hoàng có bộ dáng như một con hồ ly, trên lưng nó có sừng, tuổi thọ hai ngàn năm tuổi.” Vu Sinh nói.
Mọi người đều cả kinh.
Minh Thế Nhân nhíu mày hỏi: “Nó là dị thú?”
“Đúng vậy.”
Vu Sinh cảm thán. “Năm đó trong cuộc chiến ở Độ Thiên Giang, Ngụy Trác Ngôn và hắc kỵ Phạm Tu Văn san bằng tất cả dị tộc, mục đích thật sự của bọn họ là muốn tìm được khối xương đặc thù của Bạch Dân. Sau này khi mục tiêu thay đổi thành tìm kiếm Thừa Hoàng, cả Ngụy Trác Ngôn và Phạm Tu Văn đều không biết. Trong cung cho rằng trong cuộc chiến năm đó, Thừa Hoàng và khối xương đặc thù của Bạch Dân đã chìm xuống đáy sông.”
“Vậy nên thứ các ngươi đang thật sự tìm kiếm là Thừa Hoàng? Nhiều năm như vậy vẫn không tìm ra?” Phan Trọng lại nói xen vào.
Vu Sinh lắc đầu. “Nếu tìm ra, sao có thể có hiểu lầm như ngày hôm nay?”
Nói xong những lời này.
Vu Sinh quan sát vẻ mặt bình tĩnh của Lục Châu.
Hắn khom người nói: “Ta đã kể lại mọi sự tình… Lời nói trước đó của Các chủ có thật hay không?”
Lục Châu vuốt râu. “Bản toạ từ trước đến nay đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”
“Đa tạ Các chủ đại nhân!”
Hai người vội vàng khom người.
“Tiễn khách.”
“Vâng.”
Lục Châu đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không dám ngăn cản.
Cả đám đưa mắt nhìn theo bóng Vu Sinh và Vu Quan rời khỏi Ma Thiên Các.
Không bao lâu sau.
Vu Sinh và Vu Quan đi ra khỏi bình chướng Kim Đình Sơn.
Lúc hai người vừa bước chân ra khỏi bình chướng đều cùng thở phào một hơi.
“Ca, Ma Thiên Các giết Trần Trúc, chúng ta làm thế sao bàn giao với Mạc đại nhân được đây?” Vu Quan lo lắng nói.
“Ta tự có tính toán… không dốc hết vốn liếng sao có thể khiến Ma Thiên Các buông lỏng phòng bị. Bí mật về Thừa Hoàng là một liều thuốc mạnh! Thế nhân đều biết đại nạn của Cơ Thiên Đạo sắp tới, khi hắn biết được bí mật này… đệ đoán xem hắn sẽ làm thế nào?” Vu Sinh nói.
“Đại ca cao kiến.” Vu Quan bừng tỉnh đại ngộ.
“Việc này ta sẽ giải thích rõ ràng với Mạc đại nhân.”
“Còn tên Phan Trọng thì sao? Không ngờ tên giặc này lại gia nhập Ma Thiên Các. Vừa rồi hắn nói năng lỗ mãng, vũ nhục thập vu, thật là đáng chết!”
Chương 139 Động thủ trên đầu thái tuế
“Phan Trọng đến từ Tịnh Minh Đạo, chỉ học được Tam Âm Thức. Sau khi bị trục xuất khỏi Đạo môn, khổ hàn chi thể của hắn phát tác, từng đi khắp nơi cầu y. Bạch vu thuật có thể giải được khổ hàn chi thể cho hắn nhưng hắn lại bị cự tuyệt ngoài cửa, thế nên mới hận vu thuật đến vậy. Chỉ là ta không ngờ hắn lại đầu nhập vào Ma Thiên Các.” Vu Sinh nói.
“Không giết kẻ này thì khó tiêu trừ được mối hận trong lòng đệ.”
“Trước cứ báo cáo lại chuyện này, Phan Trọng… nhất định phải chết.” Vu Sinh lại nhìn về phía Ma Thiên Các.
Hắn ra lệnh một tiếng, mười mấy tên tu hành giả mặc hồng bào bay về phía Canh Tử Trấn.
Ba ngàn kỵ binh tựa như con ruồi không đầu bám theo sau.
Tuy bọn họ là kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng ở trước mặt những tu hành giả này thì họ chỉ là loại mặt hàng cấp thấp.
Vu Sinh cũng biết Ngụy Trác Ngôn cố ý điều động đám người này đến nên cũng không thèm để ý bọn họ có đánh đấm gì được không.
Đi được nửa đường.
Dưới sự dẫn dắt của Vu Sinh và Vu Quan, đám tu hành giả bay về phía khu vực có địa thế bằng phẳng.
“Các ngươi chờ ở đây.”
Ba ngàn kỵ binh không thể không đứng lại chờ đợi.
Giáo uý nghi hoặc nhìn đám tu hành giả mặc hồng bào này.
“Bọn họ muốn làm gì?”
“Ai mà biết, cứ ra vẻ thần thần bí bí… dù sao thì chỉ cần không bắt chúng ta đánh Ma Thiên Các, có bảo làm gì ta cũng đều nguyện ý!”
“Đúng vậy nha, ai mà dám đi vào Ma Thiên Các chứ, có mạng vào mà không có mạng ra!”
Lúc bọn họ bắt đầu nghị luận, hơn ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào đã biến mất.
Bọn hắn tụ tập lại trên một mảnh đất trống.
Thỉnh thoảng lại di động theo những đường cong khó hiểu.
Liên tục suốt một canh giờ, sau đó Vu Sinh mới giơ tay lên. “Tập hợp.”
“Đại ca, liên lạc tiểu trận đã bố trí xong.”
“Ừm, bắt đầu đi.”
“Vâng.”
Lúc này dưới chân Vu Sinh đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu tím nhạt.
Những tu hành giả mặc hồng bào khác đều đứng vây quanh Vu Sinh.
Vù…
Vòng tròn vu thuật hình thành.
Dưới sự gia trì của hơn ba mươi tên tu hành giả, vòng tròn vu thuật bốc lên cao chỉ trong chớp mắt.
Vu Sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía vòng tròn màu tím đã cao hơn đầu mình, tạo thành hình bán nguyệt phủ xuống.
Vu sinh quỳ một gối dưới mặt đất: “Mạc đại nhân.”
Trên vòng tròn vu thuật truyền tới một thanh âm ——
“Tình huống thế nào rồi?”
“Thuộc hạ có hai chuyện muốn bẩm báo. Một là, Trần Trúc đại nhân bị chính Các chủ Ma Thiên Các giết chết…”
“Ngươi lặp lại lần nữa?!”
Vòng tròn vu thuật chấn động, ngay cả âm thanh cũng trở nên hơi run.
“Cơ Thiên Đạo đã chính miệng thừa nhận, tin tức này hoàn toàn là thật!”
Trong vòng tròn vu thuật truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Không biết là đang cười nhạo người khác hay đang cười tự giễu, lại có vẻ như dở khóc dở cười.
Dường như Vu Sinh đã quen với việc Mạc đại nhân hỉ nộ vô thường, hắn không cảm thấy kỳ quái mà tiếp tục nói:
“Chuyện thứ hai là, thuộc hạ đã dùng bí mật của Thừa Hoàng để cầu hoà với Ma Thiên Các.”
Trong vòng tròn vu thuật không truyền tới âm thanh tức giận mà rất thản nhiên nói: “Từ trước tới nay ngươi đều làm việc thận trọng. Nói đi.”
“Đại nạn của Cơ Thiên Đạo sắp tới, nếu hắn biết đến Thừa Hoàng tất nhiên sẽ điên cuồng tìm kiếm. Tin tức này có giá trị cực cao, Cơ Thiên Đạo cũng sẽ tin đại nhân có thành ý cầu hoà.” Vu Sinh nói.
“Ngươi quả nhiên không làm cho bản cung thất vọng.”
“Chúng ta đang ở cách Canh Tử Trấn năm dặm về phía Bắc, bố trí hình thức sơ khai của đại trận. Không bao lâu nữa sẽ hoàn thành đại trận.” Vu Sinh tiếp tục bẩm báo.
“Đã như vậy thì cứ tiếp tục hành sự theo kế hoạch ban đầu.”
“Vâng.”
“Mối thù của Trần Trúc nhất định phải báo.”
“Vâng.”
“Điều cuối cùng… bản cung hy vọng Ngụy Trác Ngôn trở thành dê thế tội.”
“Vâng.”
Vu Sinh liên tục nói vâng mấy lần.
Sau tiếng “vâng” cuối cùng, vòng tròn vu thuật cũng tiêu tán.
Hơn ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào đứng lơ lửng xung quanh.
Vu Sinh đưa mắt nhìn bốn phía rồi nói: “Tiếp tục bày trận.”
“Vâng.”
Ba ngàn kỵ binh của Ngụy Trác Ngôn hoàn toàn không ngờ tới đám tu hành giả mặc hồng bào này vốn không có ý định quay trở về Thần Đô, bọn họ chỉ quanh quẩn xung quanh Canh Tử Trấn, tới tới lui lui liên tục không ngừng.
Ngay lúc đám tu hành giả mặc hồng bào bố trí đại trận.
Ở cách đó rất xa trong rừng cây.
Thanh bào kiếm khách Ngu Thượng Nhung mỉm cười lẩm bẩm. “Thú vị.”
Sau đó lách mình biến mất.
Cùng lúc đó.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu có vẻ rất bình tĩnh.
“Sư phụ, hai người này là hậu nhân của thập vu, sợ là có mưu đồ khác!” Minh Thế Nhân nói.
Phan Trọng gật đầu tán thành. “Đúng là gan to bằng trời, dám động thủ trên đầu thái tuế.”
“Tứ sư đệ nói đúng.” Đoan Mộc Sinh nói xen vào.
Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ trầm tư, bèn tức giận thở hồng hộc: “Sư phụ, người chớ nên thả hai người bọn họ đi, cứ bắt cả hai lại nghiêm hình tra khảo như Phạm Tu Văn ấy, con không tin bọn hắn không khai hết ra!”
“. . .”
“Các người nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói sai gì sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại với vẻ mặt vô tội.
“Cửu tiên sinh nói chí phải!” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời gật đầu.
“Sư phụ, có phải con tiến bộ lên nhiều rồi không?”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi nói: “Hồ đồ!”
“Vi sư sao lại không biết bọn hắn đang có ý đồ khác… Trần Trúc là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, là cao thủ Nguyên Thần cảnh lục diệp danh xứng với thực. Trần Trúc chết đi khiến Mạc Ly bị thương nặng, sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ. Mặt khác, khi giải khai cấm chế cho Chiêu Nguyệt, Chiêu Nguyệt từng bị mất khống chế, kẻ đứng sau chuyện này chỉ sợ chính là Mạc Ly.”
Qua mấy lần giao thủ, tuy không chính thức gặp mặt nhưng Lục Châu có thể cảm nhận được từ thủ đoạn của đối phương rằng kẻ này chẳng phải là loại người lương thiện thật lòng muốn cầu hoà.
“Đã như vậy sao sư phụ còn muốn thả bọn hắn rời đi?”
“Bọn hắn còn sống thì Ngụy Trác Ngôn sẽ không được yên ổn… Chúng ta vốn tưởng bọn hắn có chung chủ tử, nhưng bây giờ xem ra là thế như nước lửa. Ngao cò tranh nhau thì ngư ông mới đắc lợi.” Minh Thế Nhân phân tích.
“…Sư phụ thật là cao kiến!” Đoan Mộc Sinh nghiêm cẩn nói.
Chiêu Nguyệt quyết định không nói xen vào.
Dù sao nàng cũng từng phạm phải sai lầm, loại vỗ mông ngựa cấp thấp thế này nàng có cố cũng không làm nổi.
Lục Châu liếc mắt nhìn xung quanh. Hoa Vô Đạo không có ở đây.
Hiện nay Ma Thiên Các cần có nhân tài như Hoa Vô Đạo giúp hắn đưa ra ý kiến hữu dụng.
“Hoa trưởng lão đâu?”
“Hai ngày nay Hoa trưởng lão mệt mỏi, vẫn luôn nghỉ ngơi ở Tây Các.” Đoan Mộc Sinh khom người nói.
“Thôi vậy.”
Lục Châu phất tay áo đứng lên. “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Nhớ kỹ phải lấy lại chiếc rương.” Lục Châu thản nhiên căn dặn.
“Sư phụ… Chiếc rương hẳn đang nằm trong tay lão thất. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lão thất sẽ đi tìm đại sư huynh và nhị sư huynh. Thực lực và tu vi của con không phải là đối thủ của bọn họ, con sợ họ không chịu mở rương.” Minh Thế Nhân xấu hổ vò đầu.
Lục Châu nói: “Lão thất là người thông minh…”
“Người thông minh sẽ mở rương sao?”
“Người thông minh đều có một đặc điểm… đó là luôn tự cho mình là đúng.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân nuốt nước miếng, đầu cúi gằm xuống, hắn nhớ tới vừa rồi mình phân tích tâm ý sư phụ nên bây giờ sư phụ đang rung cây doạ khỉ, cảnh cáo hắn.
Đoan Mộc Sinh nói: “Sư phụ nói có lý lắm. Đồ nhi cũng cho là vậy.”
“. . .”
Minh Thế Nhân nói theo: “Sư phụ nói rất có lý… Đúng hạn bảy ngày con sẽ đến chỗ lão bát lấy lại chiếc rương.”
Nhưng mà…
Hai ngày sau, trên dãy núi gần khu vực Mãnh Hổ Cương, một chiếc phi liễn cực lớn chậm rãi xuất hiện trên bầu trời!
Chương 140 Bát sư đệ, đã lâu không gặp
Xung quanh chiếc phi liễn to lớn kia có mấy chục tên tu hành giả vây quanh, tốc độ nhìn thì có vẻ chậm nhưng trong chớp mắt đã đến bên trên Mãnh Hổ Cương.
Trên nóc phi liễn cắm một ngọn cờ tung bay trong gió, trên cờ viết ba chữ: U Minh Giáo. Bên dưới tên giáo phái là đồ án của Bích Ngọc Đao Huyền Thiên Tinh Mang.
Chư Hồng Cộng đang nghỉ ngơi thì bị tiếng tri hô kinh hoảng của đám thuộc hạ làm cho tỉnh lại.
“Khởi bẩm Trại chủ, phát hiện có phi liễn lạ mặt đến gần!”
Chư Hồng Cộng đứng phắt dậy.
Nhớ lại lời thất sư huynh nói, hắn thốt lên: “Chẳng lẽ bọn Chính Nhất Đạo đến trả thù rồi?”
“Trại chủ, nếu thật sự là Chính Nhất Đạo… Thuộc hạ đề nghị… trốn ngay bây giờ.”
“Trốn? Buồn cười, ta đường đường là Tà Vương lại sợ bọn Chính Nhất Đạo đó hay sao?” Chư Hồng Cộng đặt mông ngồi xuống, ngoài mặt tỉnh rụi nhưng trong lòng hoảng loạn không thôi.
“Nghe nói Môn chủ Trương Viễn Sơn của Chính Nhất Đạo có tu vi thất diệp kim liên!”
“Thất diệp thôi mà… Bản vương không thèm để vào mắt. Nhưng mà đề nghị vừa rồi của ngươi có thể cân nhắc. Bây giờ chạy lối nào nhanh nhất?” Chư Hồng Cộng nói.
“Hậu sơn.”
“Đi.”
Chư Hồng Cộng quả quyết bỏ trốn, mang theo mấy tên thuộc hạ chạy về phía hậu sơn.
Nhưng khi bọn hắn vừa vọt ra khỏi sơn trại.
Bốn toà pháp thân to lớn đã giáng lâm xuống Mãnh Hổ Cương, bao trùm toàn bộ rừng cây và dãy núi.
Pháp thân to lớn cùng với kim liên dưới trướng toả sáng rạng rỡ.
Hai toà thất diệp kim liên và hai toà lục diệp kim liên đứng sừng sững giữa không trung.
“Trại chủ! Người sao rồi?!”
“Trại chủ, ổn định, thuộc hạ không có mang theo quần!”
Hai tên thuộc hạ vội vàng đỡ lấy Chư Hồng Cộng đang run rẩy.
Đúng lúc này ——
Từ giữa bốn toà pháp thân chọc trời truyền tới tiếng cười nhàn nhạt.
“Bát sư đệ, đã lâu không gặp.”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Bên trên bốn toà pháp thân, chiếc phi liễn khổng lồ cũng dừng lại.
Một thân ảnh bước ra khỏi phi liễn, bốn thân ảnh theo sát phía sau.
Năm người nhàn nhã dạo bước trên không, từ từ hạ xuống.
Các đệ tử Mãnh Hổ sơn trại đã bao giờ thấy qua tình cảnh như vậy.
Rất nhiều người cả đời đều chưa từng nhìn thấy cường giả lục diệp.
Bây giờ lại xuất hiện một lúc bốn người, bọn hắn sao có thể không kinh không sợ!
“Đại, đại sư huynh?” Chư Hồng Cộng vội vàng lau mồ hôi trên mặt rồi hắng giọng. “Đừng đỡ ta nữa… nhìn xem các ngươi kìa, không có một chút tiền đồ, cảnh tượng như vậy thôi đã làm các ngươi sợ đến thế rồi?”
Hắn vừa nói ra lời, bốn toà pháp thân cũng biến mất.
Năm đại cao thủ chậm rãi hạ xuống trước mặt Chư Hồng Cộng.
Vu Chính Hải ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tràn ngập khí tức nam nhân đứng ở phía trước, chắp tay sau lưng cười nói: “Bát sư đệ.”
“Đại sư huynh!”
Chư Hồng Cộng lập tức nịnh nọt: “Thì ra là đại sư huynh giá lâm Mãnh Hổ sơn trại, ta còn tưởng là tên nào không có mắt đến gây rối, tiểu đệ ta đang định đại phát thần uy tiêu diệt hắn nha.”
“Được rồi… chút bản lĩnh ấy của đệ lấy ra hù người khác cũng được.” Vu Chính Hải nói.
“Hắc hắc, đại sư huynh… Huynh một ngày trăm công nghìn việc, hôm nay ngọn gió nào lại thổi huynh tới đây?”
Nói xong, Chư Hồng Cộng trừng mắt nhìn bọn thuộc hạ: “Đều lui lại đi, một chút ánh mắt cũng không có! Không thấy đây là đại sư huynh của ta hay sao!”
“Vâng, vâng… trại chủ… ngài, ngài có muốn thay quần không?”
Ầm!
Chư Hồng Cộng một cước đá văng tên thuộc hạ bên cạnh.
Sắc mặt hắn lại khôi phục vẻ nghiêm túc.
Vu Chính Hải không trả lời câu hỏi của hắn mà quay đầu nhìn thoáng qua tứ đại hộ pháp rồi phân phó: “Để chiếc rương lại, các ngươi mang phi liễn trở về.”
“Giáo chủ không trở về Bình Đô Sơn?”
“Bản toạ và bát sư đệ đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện với bát sư đệ một lần. Mấy ngày tới bản toạ sẽ ở lại Mãnh Hổ sơn trại.” Vu Chính Hải thoải mái đáp, không hề có vẻ ghét bỏ sơn trại rách nát này.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Thả chiếc rương xuống, tứ đại hộ pháp khẽ khom người, chân đạp hư không quay trở về phi liễn.
Không bao lâu sau, phi liễn rời khỏi bầu trời Mãnh Hổ Cương rồi biến mất không thấy gì nữa.
Vu Chính Hải ngồi xuống cạnh chiếc rương, lạnh nhạt nói: “Thất sư huynh của đệ ra nan đề cho ta…”
Chư Hồng Cộng nhìn thoáng qua chiếc rương thần bí rồi cười nói: “Thất sư huynh đi tìm đại sư huynh thật… Theo ta thấy, không nên mở chiếc rương này ra! Mở làm gì để rồi tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, đúng là chẳng đáng…”
“Vật trong rương không có lực hấp dẫn đối với ta. Thứ duy nhất trong thiên hạ có khả năng hấp dẫn ta chỉ có non sông tươi đẹp này mà thôi.” Vu Chính Hải không vào sơn trại mà đứng trên vách đá dựng đứng quan sát cảnh vật chung quanh.
Hắn rất thích cảm giác quan sát thế này.
Chúng sinh đều ở dưới tầm mắt hắn, nhỏ bé như sâu kiến.
“Đại sư huynh… ta không có giấc mơ lớn như huynh, ta chỉ muốn được sống thật tốt mà thôi.” Chư Hồng Cộng nhe răng cười.
“Bát sư đệ, nếu trong rương này là vũ khí thiên giai, lại còn là thứ vũ khí mà đệ thích nhất, đệ sẽ làm thế nào?” Vu Chính Hải hỏi.
“Vũ khí thiên giai?”
Hai mắt Chư Hồng Cộng toả sáng, hắn gãi gãi đầu đi đến bên cạnh rương dò xét: “À, thì ra trong rương này là vũ khí thiên giai! Vậy thì phải mở ra chứ! Vũ khí thiên giai không nên bị phủi bụi.”
“Đệ lại học theo thất sư đệ rồi…” Vu Chính Hải nói. “Thường ngày nhàn hạ, lẽ ra đệ nên khắc khổ tu hành. Tu vi của đệ bây giờ không đủ sức khống chế vũ khí thiên giai đâu, chỉ khi bước vào Nguyên Thần cảnh mới có tư cách khống chế nó.”
“Hầy, đạo lý đại sư huynh nói ta cũng hiểu mà. Chỉ là sư phụ lão nhân gia người dạy cho ta Cửu Kiếp Lôi Cương chỉ có bảy tầng, còn thiếu hai tầng cuối, ta có thể luyện được tới mức này đã là rất khó rồi đó!” Chư Hồng Cộng than thở.
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Cửu Kiếp Lôi Cương tạm thời gác lại. Điển tịch tu hành của danh môn trong thiên hạ còn rất nhiều, đệ có thể tìm một công pháp khác thay thế.”
“Không quen, mấy thứ gọi là điển tịch danh môn ấy ta thử tu luyện đều thấy không ổn, hoàn toàn không thích hợp với ta, ta chỉ thích Cửu Kiếp Lôi Cương thôi!” Trên mặt Chư Hồng Cộng đầy vẻ tiếc nuối.
Vu Chính Hải xoay người lại đối diện với Chư Hồng Cộng. “Thôi vậy.”
Nói rồi hắn chậm rãi đi vào trong sơn trại.
“Đại sư huynh, cái rương này thì sao?”
Nhưng Vu Chính Hải không thèm để ý tới hắn.
Chư Hồng Cộng vung tay lên, chiếc rương bay vào trong lòng hắn.
Hắn cứ thế ôm rương chạy theo.
Vu Chính Hải tựa như đi vào nhà mình, bước tới chỗ ghế thái sư trong trại rồi ngồi xuống.
“Bát sư đệ… mấy năm nay đệ đều làm việc cho thất sư đệ?”
“Làm gì có. Sư huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau thôi mà…” Chư Hồng Cộng nói.
“Đệ tốt xấu gì cũng là đệ tử Ma Thiên Các, cái sơn trại bé xíu này quả thực không xứng với xưng hào Tà Vương.” Vu Chính Hải thản nhiên nói.
“Đại sư huynh… ta cũng không muốn làm đâu! Cả ngày phải lo lắng hãi hùng. Lần trước đi Thanh Ngọc đàn gặp phải sư phụ, nếu ta không phản ứng nhanh thì chỉ sợ bây giờ đại sư huynh không gặp được ta nữa rồi.” Chư Hồng Cộng nói.
“Sư phụ tuổi tác đã cao, sao lại xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn?”
“Ta nào biết.”
“Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, đệ dám đến đó, không sợ Trương Viễn Sơn giết đệ à?” Vu Chính Hải cười hỏi.
“Ta mà sợ hắn sao?”
Chư Hồng Cộng vừa mới nói xong.
Một tên thuộc hạ tất tả chạy vào bẩm báo: “Trại, trại chủ… lại, lại có phi liễn đến gần! Lần này phi liễn nhỏ, nhỏ hơn lần trước một chút, hình như là, là phi liễn của Chính Nhất Đạo!”
Chư Hồng Cộng không khỏi sững sờ, suýt chút nữa đứng không vững.
Vu Chính Hải chậm rãi nói: “Lão bát, để đại sư huynh xem xem mấy năm nay đệ tiến bộ được bao nhiêu. Ta sẽ không nhúng tay vào.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng muốn khóc. Đại sư huynh, ngài không có ở đây thì ta đã chạy sút quần rồi, bây giờ phải làm thế nào đây…
Hơn mười tên thuộc hạ nghe vậy lập tức khom người rồi lặng lẽ lui ra.
Tư Vô Nhai chắp tay bay về phía Thần Đô thành.
Tại Thần Đô.
Trong một sân viện an tĩnh ở Trường Ninh phủ tướng quân.
Ngụy Trác Ngôn đang thích ý nằm trên ghế phơi nắng.
“Tướng quân, người của chúng ta đã tới Canh Tử Trấn.” Một nữ hầu bên cạnh bẩm báo.
Ngụy Trác Ngôn gật gật đầu, tuỳ ý nói: “Chỉ là hình thức thôi mà, đi cùng bọn họ một chuyến là được. Đội nhân mã và tu hành giả này đến Ma Thiên Các chẳng khác nào là đi chịu chết. Nàng ta thích lấy trứng chọi đá thì cứ chiều nàng ta đi thôi.”
“Tướng quân nói rất phải. Chỉ là… Mạc đại nhân bây giờ là hồng nhân bên cạnh điện hạ, chúng ta trêu chọc không nổi.”
Ngụy Trác Ngôn hừ nhẹ một tiếng. “Bản tướng quân muốn nhìn xem nàng ta có thể được sủng ái bao lâu… Thủ hạ Trần Trúc của nàng ta vốn là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, chỉ đi một chuyến đến Độ Thiên Giang đã mất mạng trong đại trận vu thuật. Nàng ta tìm cách giấu diếm, còn tưởng là bản tướng quân không biết?”
“Trần Trúc đại nhân chết rồi sao?”
“Chết rất đúng lúc, bản tướng quân ghét nhất là loại người tự cao tự đại như hắn, tưởng là tiễn thuật tốt thì dưới gầm trời này không ai quản được hắn nữa hay sao?” Ngụy Trác Ngôn hầm hừ nói.
“Tướng quân nói tốt thì đúng là việc tốt rồi.”
“Chuyện này trong cung còn chưa có ai biết đâu. Ngươi tìm người thổi gió đến tai điện hạ…” Ngụy Trác Ngôn căn dặn.
“Vâng.”
Nữ hầu lại do dự hỏi: “Chỉ là… thuộc hạ rất hiếu kỳ, Trần Trúc là thần xạ thủ lục diệp, ai có thể giết được hắn?”
Ngụy Trác Ngôn lắc đầu. “Bản tướng quân đã từng nghĩ tới chuyện này… Chỉ là manh mối về cuộc chiến ở Độ Thiên Giang quá ít. Sau khi đại trận vu thuật được khởi động thì chẳng khác nào là huỷ thi diệt tích, ta đương nhiên không tra ra được. Có điều, kẻ giết được Trần Trúc hẳn là một cao thủ. Chỉ mong… hắn không phải là địch nhân của ta.”
“Tướng quân là trọng thần của quốc gia, tay nắm trọng binh, người nào dám làm địch nhân của ngài chứ?” Nữ hầu nói.
Ngụy Trác Ngôn nghe nàng ta vỗ mông ngựa nhưng trong lòng không mảy may dao động.
Có thể làm được tới vị trí này, loại nịnh nọt nào mà hắn chưa từng gặp qua.
Hắn chỉ nhẹ giọng cười: “Thực lực của Ma Thiên Các rất mạnh, không thể xem thường.”
“Tướng quân, Ma Thiên Các truyền tin bảo ngài đi nhận tội, rõ ràng là không để chúng ta vào mắt. Trong cửu đại đệ tử Ma Thiên Các, đại đồ đệ Vu Chính Hải là giáo chủ U Minh Giáo, thực lực sâu vô cùng. Hay là chúng ta cùng U Minh Giáo liên thủ?” Nữ hầu thấp giọng nói.
Ngụy Trác Ngôn giật mình.
Hắn không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Từ xưa tới nay chính ma không đi chung đường, chuyện này không nên nhắc lại nữa.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó.
Đội nhân mã của Ngụy Trác Ngôn và đám tu hành giả mặc hồng bào đã hội tụ ở Canh Tử Trấn.
“Các vị đại nhân, Canh Tử Trấn cách Kim Đình Sơn không xa, nội trong hôm nay có thể lên núi rồi.” Một binh lính bước lên nói với tu hành giả mặc hồng bào.
“Không vội.”
Tu hành giả mặc hồng bào phất phất tay, chậm rãi bước ra khỏi Canh Tử Trấn, bắt đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh.
Rừng cây rậm rạp bên ngoài đã che khuất bóng dáng Kim Đình Sơn. Địa thế chung quanh bằng phẳng đã trở thành ruộng tốt của bách tính Canh Tử Trấn.
“Sáng sớm mai đi đến Kim Đình Sơn.” Tu hành giả mặc hồng bào nói.
“Vâng!”
Tu hành giả mặc hồng bào phất phất tay với những tên hồng bào còn lại.
Có tổng cộng khoảng ba mươi tên mặc hồng bào đứng chung một chỗ thành ba hàng ngang.
Ba ngàn kỵ binh đứng ở phía sau.
Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào không đi vào trong trấn mà bước về phía vùng đất có địa hình bằng phẳng bên ngoài.
Ba ngàn kỵ binh không hiểu gì cả.
Tốc độ của những tu hành giả mặc hồng bào kia càng lúc càng nhanh, hai chân dần dần rời khỏi mặt đất, tựa như bóng ma lướt đi.
Khiến người khác nhìn thấy phải kinh hồn táng đảm.
Trên người bọn họ không ngừng tản ra khí tức quỷ dị.
Đám muông thú trong rừng cây bên cạnh bị kinh động, chạy trốn tứ phía.
Đám tu hành giả mặc hồng bào khi thì xếp thành ba hàng, khi thì thành một hàng, có khi lại thành hình bán nguyệt rảo bước về phía Kim Đình Sơn.
Chỉ trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Ba ngàn kỵ binh đưa mắt nhìn nhau.
Không biết phải làm gì, bọn họ đành tạm thời dựng trại ở bên ngoài Canh Tử Trấn.
Đến nửa đêm.
Từ phía Kim Đình Sơn thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh nghẹn ngào và tiếng lửa đốt tanh tách.
Kéo dài liên tục suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào nhịp nhàng xuất hiện bên ngoài doanh địa như thể đã chờ đợi cả một đêm.
“Đại, đại nhân!”
Khi tên giáo uý trong đám kỵ binh mở mắt ra, hắn lập tức bị thân ảnh hồng bào đứng bên cạnh doạ sợ.
Tu hành giả mặc hồng bào nhàn nhạt mở miệng: “Xuất phát.”
Tại Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn xuống mục tiến độ của nhiệm vụ mở bảo rương thần bí, đã đạt 4/6.
Nói cách khác, vẫn còn hai kiện vũ khí chưa mở bảo rương.
Trong tay hắn nắm giữ Đa Tình Hoàn.
Theo lời của Minh Thế Nhân thì ngoài kia chỉ còn lại Bích Ngọc Đao của đại đồ đệ Vu Chính Hải.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, đóng lại giao diện Hệ thống.
“Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào. “Sư phụ gọi con?”
“Bên phía Giang Ái Kiếm có tin tức gì không?”
“Vẫn chưa ạ.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“E là hắn đang bận rộn tìm cách lấy được Long Ngâm Kiếm.” Lục Châu chắp tay đứng dậy, bước xuống bậc thềm.
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh đỡ tay Lục Châu.
Bên ngoài đại điện có một nữ tu đang chậm rãi đi vào.
“Các chủ, có người trong cung tới, thỉnh cầu được gặp mặt ngài.”
“Người nào?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
Tiểu Diên Nhi cũng nói: “Đúng đấy, nếu con chó con mèo nào cũng có thể gặp được sư phụ ta thì không phải người sẽ mệt chết hay sao!”
Nữ tu khom người nói: “Là người của Ngụy Trác Ngôn.”
“Còn Ngụy Trác Ngôn thì sao?”
“Hắn… hắn không có tới. Nhưng mà những tu hành giả mặc hồng bào này hình như tu vi không thấp.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, hay là để con xuống đó xem thử?”
Lục Châu phất phất tay bác bỏ đề nghị của Tiểu Diên Nhi. “Để bọn họ lên.”
“Vâng.”
Đám người Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và Đoan Mộc Sinh nghe vậy liền vội vàng chạy đến, đi vào đại điện.
Thừa dịp người còn chưa tới, Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, tên Ngụy Trác Ngôn này đúng là tự cao tự đại, hoàn toàn không để Ma Thiên Các vào mắt. Đồ nhi xin được đến Thần Đô tru sát tên giặc này.”
“. . .” Minh Thế Nhân liếc nhìn tam sư huynh.
Không đợi Lục Châu nói chuyện.
Tiếp theo Hoa Vô Đạo đã cất tiếng: “Tam tiên sinh rất can đảm, nhưng Thần Đô phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây. Nghe nói tu vi của Ngụy Trác Ngôn ít nhất cũng là lục diệp. Tam tiên sinh… khụ khụ, đương nhiên Thiên Nhất Quyết của tam tiên sinh cũng tương đối lợi hại, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, không nên lỗ mãng thì tốt hơn.”
Lục Châu gật đầu, vuốt râu nói: “Hoa trưởng lão nói rất đúng. Lão tam, nghe nói gần đây ngươi thường xuyên luận bàn với Hoa trưởng lão?”
Đoan Mộc Sinh khom người: “Vâng.”
“Đây là chuyện tốt. Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa trưởng lão thiên hạ vô song. Nếu ngươi có thể phá được thì thực lực sẽ tiến rất nhanh.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi… sẽ cố gắng hơn nữa.”
Hoa trưởng lão lập tức ho khan một trận: “Chỉ đạo vãn bối là việc nên làm. Nhưng mà tuổi tác ta cũng đã cao, không thể luận bàn với tần suất liên tục được.”
Đoan Mộc Sinh chắp tay nói với Hoa trưởng lão: “Vậy thì từ một ngày ba lần giảm xuống còn một ngày hai lần…”
“Ách…” Hoa trưởng lão mặt mo đỏ ửng.
Đối mặt với loại đối thủ lúc thắng lúc bại, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh như Đoan Mộc Sinh, Hoa Vô Đạo có khổ mà không thể nói được!
Lục Châu chắp tay: “Tốt nhất là ba ngày một lần. Quá mức dồn dập, ngươi có thắng cũng không mấy tác dụng.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
“Đa tạ Các chủ.”
Cũng chính lúc này.
Bên ngoài đại điện, hai tên tu hành giả mặc hồng bào theo chân nữ tu chậm rãi đi vào.
Trường bào bao trùm cả phần đầu, bọn hắn yên tĩnh đi tới, hai tay đặt ở trước người.
Mấy tên binh lính khiêng một cái rương đi theo sau.
“Tại hạ Vu Sinh, tham kiến Các chủ.”
“Tại hạ Vu Quan, tham kiến Các chủ.”
Chương 137 Chiêu hàng là trò cười
“Vu Sinh, Vu Quan?” Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía bọn hắn. “Các ngươi là hậu nhân của thập vu?”
Vu Sinh đứng bên trái khom người nói:
“Huynh đệ chúng ta đúng thật là hậu nhân của thập vu.”
Minh Thế Nhân nói: “Người phong bế tu vi sư muội ta chính là các ngươi à?”
Vu Sinh đáp: “Là hiểu lầm thôi. Hai huynh đệ chúng ta đến Ma Thiên Các chính là để hoá giải hiểu lầm này.”
“Nói nghe xem.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, bước tới ghế chủ toạ rồi chậm rãi ngồi xuống.
Vu Sinh nói:
“Chúng ta tuy là hậu nhân thập vu nhưng đối với triều đình Đại Viêm cực kỳ trung thành. Gần đây có phát sinh một chút hiểu lầm với Ma Thiên Các, đại nhân nhà ta bảo ta đến Ma Thiên Các để tạ lỗi với Các chủ đại nhân.”
“Chỉ có thế?” Lục Châu xem thường.
“Trước đây đại nhân nhà ta đã đến gặp Tịnh Minh Đạo, trùng hợp lúc đó cao thủ Tịnh Minh Đạo bắt được ngũ tiên sinh Chiêu Nguyệt, đại nhân nhà ta mới ra tay phong bế tu vi ngũ tiên sinh. Đối với chuyện này… đại nhân nhà ta nguyện ý dâng lên năm kiện vũ khí huyền giai và vạn lượng hoàng kim để hoà giải và bồi thường.”
Nói xong, hai tên binh lính sau lưng mở rương ra.
Bên trong là năm kiện vũ khí và hoàng kim óng ánh.
Minh Thế Nhân nghe vậy bật cười:
“Vũ khí huyền giai, vậy mà các ngươi cũng dám lấy ra! Nhìn xem trong tay ta là thứ gì?”
Hắn giơ tay phải lên, Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện lơ lửng giữa không trung, cỗ cương khí nhàn nhạt bao quanh Ly Biệt Câu đã thể hiện rõ ràng phẩm giai của nó.
Đây là vũ khí thiên giai điển hình.
“Còn cả Bá Vương Thương của ta.”
Đoan Mộc Sinh nhấc tay, Bá Vương Thương xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cương khí hoá thành lưu quang bọc lấy từ đầu thương tới đuôi thương.
Vết khắc hình bàn long càng tăng thêm cho nó mấy phần khí tức vương giả.
Cũng là vũ khí thiên giai.
Vu Sinh và Vu Quan thấy vậy, trong mắt loé lên tia kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Ma Thiên Các thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Tiện tay xuất ra đã là vũ khí thiên giai.” Vu Sinh tán thưởng.
“Nếu đã biết thế… sao còn đem một đống phế phẩm lên đây?”
“Vãn bối thất lễ rồi.” Vu Sinh chắp tay nói.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Đại nhân nhà ngươi tên họ là gì?”
Trên thực tế tin tức này cũng dễ dàng tra ra được. Sau mấy lần giao thủ gần đây, hắn cũng đã rõ ràng tên cao thủ này chính là hồng nhân bên cạnh đương kim nhị hoàng tử điện hạ.
“Đại nhân nhà ta tên Mạc Ly, chính là tu hành giả vu thuật mạnh nhất đương thời trong Thần Đô Đại Viêm!” Khi Vu Sinh nói ra những lời này, trên mặt biểu hiện vẻ tự hào.
“Tu hành giả vu thuật mạnh nhất đương thời? Ngươi cứ nổ nữa đi, dù sao ta cũng không có tin đâu.” Tiểu Diên Nhi vừa nghe câu này của hắn đã không nhịn được mà cất lời đả kích một phen.
Vu Sinh và Vu Quan nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi.
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là… thái độ của Các chủ đại nhân.” Vu Sinh lại chắp tay lần nữa.
Lục Châu lắc lắc đầu.
“Nếu bản thân nàng ta tự mình đến đây có lẽ còn có cơ hội. Nhưng hai người các ngươi thì…”
“Chuyện này…” Vu Sinh khẽ giật mình, trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không tốt, vội vàng giải thích: “Mạc Ly đại nhân hàng ngày đều trăm công nghìn việc. Thực không dám giấu diếm, trước đó vài ngày Trần Trúc đại nhân bất hạnh qua đời, Mạc Ly đại nhân quá mức thương tâm nên không thể rời khỏi Thần Đô.”
Vu Quan nói theo: “Mạc Ly đại nhân gần đây đều đang tìm kiếm tên hung thủ giết người, ngày đêm vất vả. Sau khi tìm được hung thủ sát hại Trần Trúc, Mạc Ly đại nhân nhất định sẽ đích thân đến thăm Ma Thiên Các.”
“Ngoài ra trong cung nhận được tin tức, tại Độ Thiên Giang có người giả mạo Ma Thiên Các, đúng là gan to bằng trời. Mạc Ly đại nhân vì muốn hoá giải mâu thuẫn với Ma Thiên Các nên đã phái người đi điều tra tên giả mạo đó.”
Lời này khiến Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh sửng sốt.
Lục Châu nhớ lại đại trận vu thuật ở Độ Thiên
Giang.
Một trong tam đại thần xạ thủ Trần Trúc chính là do Lục Châu tự tay giết chết.
Khi ấy đại trận vu thuật đã bao phủ khắp nơi khiến tầm mắt mọi người bị ngăn trở.
Đinh Phồn Thu giả mạo Ma Thiên Các đã chuyển dời sự chú ý của người trong cung.
Nói cách khác… Trong cung còn chưa biết chính Ma Thiên Các đã giết Trần Trúc.
Lục Châu thản nhiên nói:
“Chuyện của Chiêu Nguyệt bản toạ có thể bỏ qua.”
Lời vừa nói ra, các đồ đệ hoàn toàn bất ngờ đưa mắt nhìn nhau, không ai đoán được sư phụ lão nhân gia người sẽ khoan dung độ lượng như thế. So với trước đây đúng là cách biệt một trời một vực.
“Đa tạ Các chủ!” Vu Sinh và Vu Quan đồng thời khom người.
Vu Sinh đứng thẳng người dậy nói tiếp: “Lần này đến Ma Thiên Các, còn có một việc khác.”
“Nói đi.”
“Ma Thiên Các là ma đạo, luôn bị thập đại danh môn chính phái nhìn chằm chằm. Mạc Ly đại nhân rất kính nể thực lực của Ma Thiên Các. Hiện nay hoàng thất Đại Viêm đang rất cần các thế lực đứng ra chèo chống. Ma Thiên Các sao không đền đáp triều đình, tạo phúc cho lê dân bách tính trong thiên hạ?” Vu Sinh chậm rãi nói.
“Ngươi đang chiêu hàng Ma Thiên Các?”
“Đúng vậy, chính là chiêu hàng. Từ nay về sau Ma Thiên Các sẽ một bước lên trời, từ ma đạo thành chính đạo, được thế nhân kính ngưỡng!”
Đoan Mộc Sinh giơ tay lên đập mạnh Bá Vương Thương xuống đất.
Loảng xoảng.
“Chiêu hàng cái mả mẹ mày! Kẻ lúc trước dám nói mấy lời này là nhị thủ toạ Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền! Tả Tâm Thiền còn biết ngại mất mặt mà các ngươi thì hoàn toàn chẳng còn chút liêm sỉ nào!”
Vu Sinh: “. . .”
Vu Quan: “. . .”
Minh Thế Nhân phụ hoạ: “Các ngươi nếu thật sự là muốn tạo phúc cho lê dân bách tính trong thiên hạ… Vậy việc các ngươi tàn sát dân chúng vô tội cả một vùng Độ Thiên Giang thì giải thích thế nào đây?”
Vu Sinh nhướng mày.
Trong lòng hắn lại lần nữa dâng lên dự cảm không hay.
Những đôi mắt chung quanh đang nhìn bọn hắn chằm chằm không chớp.
“Ma Thiên Các cũng biết chuyện ở Độ Thiên Giang?” Vu Sinh nói.
Lục Châu chắp tay nói: “Trần Trúc cả gan làm loạn… bản toạ đã tiễn hắn về chầu trời.”
“. . .”
Vu Sinh và Vu Quan đồng thời lui lại một bước.
Bọn họ hoảng hốt nhìn Lục Châu.
Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, Vu Sinh cố gắng trấn định lại: “Ma Thiên Các đã giết Trần Trúc đại nhân?”
“Tai ngươi bị điếc hả?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Việc đã đến nước này… ta nghĩ chắc hẳn đã xảy ra hiểu lầm nào đó. Trần Trúc đại nhân nhận được tin tức tại Độ Thiên Giang xuất hiện kẻ giả mạo Ma Thiên Các. Hẳn là Trần Trúc đại nhân gặp được Các chủ, hai bên xảy ra xung đột. Trần Trúc đại nhân tuy là thần xạ thủ nhưng làm việc lại thiếu đi sự tỉnh táo, hắn đắc tội với Các chủ đại nhân, chết cũng không oan.” Vu Sinh phân tích.
“Nói ngươi da mặt dày đúng là không sai mà. Vừa rồi còn nói muốn xé xác hung thủ giết hại Trần Trúc làm trăm mảnh kia mà… Tới đi, gia sư ở ngay đây, ngươi dám động thủ không?” Minh Thế Nhân cười nói.
Lục Châu liếc nhìn Minh Thế Nhân, khiển trách: “Hồ ngôn loạn ngữ. Vả miệng.”
Minh Thế Nhân vội vàng cúi đầu xuống vả miệng mình rồi nói: “Đồ nhi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, mong sư phụ thứ lỗi.”
Lục Châu không để ý đến Minh Thế Nhân nữa.
Vu Sinh lúng túng nói:
“Đều là hiểu lầm. Trước đây ta không hề biết Trần Trúc đại nhân chết trong tay Các chủ. Ta nghĩ Các chủ là người hiểu rõ đại nghĩa, sẽ không so đo với vãn bối.”
“Ngươi sai rồi.” Lục Châu lắc đầu.
“. . .”
“Một tên Trần Trúc nho nhỏ không đủ làm bản toạ hài lòng.” Lục Châu khẽ phất tay, hai nữ tu bên cạnh khom người rời đi.
Không bao lâu sau.
Hai nữ tu khiêng một chiếc ghế gỗ vào đại điện, trên đó là Diệp Thiên Tâm đang hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung trên người Diệp Thiên Tâm.
Vu Sinh nghi ngờ nói: “Đây là…”
“Đây là lục đệ tử của gia sư, Diệp Thiên Tâm… nàng xuất thân từ Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang.” Chiêu Nguyệt đáp.
Vu Sinh nhíu mày, lúc này hắn mới giật mình hiểu ra tại sao thái độ của Ma Thiên Các lại như vậy.
“Thì ra là thế.”
Vu Sinh chắp tay nói: “Thực không dám giấu diếm… Chuyện đồ sát ở Ngư Long thôn là hành vi của Trường Ninh tướng quân Ngụy Trác Ngôn, không hề có liên quan gì đến Mạc Ly đại nhân.”
“Ngươi nói không liên quan thì sẽ không liên quan sao?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Nói nhiều cũng vô ích, tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ Mạc Ly đại nhân giao cho khi đến Ma Thiên Các… Đáng tiếc Các chủ đại nhân không đồng ý, ta cảm thấy phi thường tiếc nuối. Đã thế thì đành thôi vậy.” Vu Sinh lạnh nhạt đáp.
Chương 138 Dốc hết vốn liếng cầu hoà
Minh Thế Nhân nói:
“Đại nhân nhà ngươi có quan hệ như thế nào với Ngụy Trác Ngôn?”
Hắn nghe ra được từ trong giọng nói của Vu Sinh, quan hệ giữa Ngụy Trác Ngôn và Mạc Ly dường như không tốt lắm.
“Chuyện này…”
Vu Sinh ấp úng không dám nói thêm.
“Ngươi luôn miệng nói chuyện ở Độ Thiên Giang không liên quan đến đại nhân nhà ngươi… Nhưng việc vớt xác ở bến tàu có bố trí đại trận vu thuật, lại còn có cao thủ như Trần Trúc toạ trấn. Chẳng lẽ… ngươi xem ta là đồ ngốc?”
Thình thịch!
Vu Sinh và Vu Quan quả quyết quỳ xuống, trên trán túa ra mồ hôi lạnh. “Mạc đại nhân cũng chỉ phụng mệnh làm việc, đại trận vu thuật ngoài bến tàu đã bố trí từ trước. Sự tình của Ngư Long thôn thật sự không có liên quan gì đến đại nhân nhà ta. Nếu có nửa câu dối trá nguyện chết không yên thân!!”
Mặc kệ bọn hắn có thề thốt thế nào, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng không tin tưởng.
Bầu không khí trong đại điện ngày càng khẩn trương.
Ngay khi hai người chuẩn bị lao lên thì ——
Phan Trọng đứng ở một bên chưa từng mở miệng, đột nhiên cất tiếng nói: “Chủ nhân của thập vu hậu nhân sao lại mang họ Mạc tên Ly?”
Vu Sinh và Vu Quan giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Phan Trọng.
Nếu trong trường hợp khác, việc Phan Trọng gọi thẳng tên Mạc Ly là điều tối kỵ.
Nhưng nơi này là Ma Thiên Các, cho dù có khó nghe cỡ nào bọn họ cũng chỉ có thể nghe.
“Người người đều có quyền tu hành, tu vi của Mạc Ly đại nhân cao thâm, chúng ta nguyện ý đi theo ngài ấy.”
Phan Trọng lại nói:
“Từ xưa đến nay thập vu chính là cường giả được người người kính ngưỡng, am hiểu y thuật và bói toán. Bạch vu thuật lại càng là đăng phong tạo cực. Nếu các ngươi là hậu nhân của thập vu, tại sao lại trở thành chó săn cho người khác?”
Chó săn?
Sắc mặt Vu Sinh và Vu Quan đều trở nên khó coi.
Ánh mắt hai người nhìn Phan Trọng đầy dò xét.
Trước khi tới đây bọn hắn đã nghiên cứu đầy đủ về Ma Thiên Các.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Ma Thiên Các không có người này.
“Các hạ là…?”
Phan Trọng cũng thản nhiên đáp: “Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta vốn xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, hiện nay là người của Ma Thiên Các. Chuyện của Ma Thiên Các cũng là chuyện của Phan Trọng ta.”
Vu Sinh chắp tay nói: “Thì ra là Phan huynh… danh tiếng hậu nhân thập vu không đáng khoe khoang. Chúng ta chỉ muốn ra sức vì triều đình, tạo phúc cho bách tính trong thiên hạ.”
“Nói hay lắm.” Phan Trọng vỗ tay. “Ta đã hỏi tứ tiên sinh, ở khu vực Độ Thiên Giang không chỉ có đại trận vu thuật, mà trăm dặm ven sông đều có cạm bẫy vu thuật, ngay cả cường giả như tứ tiên sinh khi chạm phải còn bị vu thuật ám toán, huống gì những bách tính phổ thông tay trói gà không chặt? Trước kia khi ta còn ở Tịnh Minh Đạo vẫn thường xuyên nghe được tin tức bách tính chết thảm bên bờ Độ Thiên Giang, ngươi định giải thích thế nào đây?”
Sắc mặt Vu Sinh biến hoá.
Hắn bị Phan Trọng nói tới á khẩu không trả lời được.
Lục Châu vẫn hời hợt nhìn bọn hắn, không tham gia chủ đề thảo luận.
Vu Sinh cung kính nói: “Độ Thiên Giang thường xuyên có tu hành giả tới gần, quấy rối dân chúng địa phương. Có đại trận vu thuật, những chuyện này đã giảm bớt đi nhiều. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, lời Phan huynh nói có hơi phiến diện.”
“Cho dù là như vậy… trong đại trận vu thuật là kho hàng chồng chất xác chết vớt được từ dưới đáy sông. Các ngươi lại chẳng có chút kính nể nào đối với người đã khuất, không sợ ra khỏi cửa bị sét đánh chết sao?”
Vu Sinh và Vu Quan lùi lại một bước.
Câu nói này của Phan Trọng khiến hai người bọn họ giật nảy mình.
“Đợi sau khi chuyện này qua đi, chúng ta chắc chắn sẽ mời đại sư Phật môn tụng kinh siêu độ, cầu phúc cho bọn họ được về miền cực lạc!” Vu Sinh nói.
Lời nói này không còn chút lực lượng nào, thậm chí còn có vẻ chột dạ.
Phan Trọng cười ha ha nói: “Người tu vu thuật lại muốn mời đại sư Phật môn đến tụng kinh, thập vu nếu nghe được lời này chắc cũng sẽ bị các ngươi làm cho giận đến mức đội mồ sống dậy!”
“Ngươi ——”
Đánh người không đánh vào mặt.
Lời này của Phan Trọng có hơi nghiêm trọng.
Đối với Vu Sinh và Vu Quan thì thập vu chính là người bọn họ luôn kính sợ.
Người mình tôn kính lại bị vũ nhục sao có thể nhịn được?
Vu Quan đã xông lên nửa bước bị Vu Sinh cưỡng ép kéo lại. Hắn nói: “Phan huynh, chúng ta chân thành đến đây cầu hoà, tuyệt không có ý muốn gây thù hằn! Nếu thật sự mạo phạm đến Ma Thiên Các, chúng ta nguyện ý đền tội!”
Vu Sinh rất thông minh, hắn khom người với Lục Châu.
Tạm thời không nói tới bọn hắn thật tâm hay giả ý cầu hoà.
Huynh đệ Vu Sinh, bao gồm cả chủ tử Mạc Ly đứng sau lưng đều không ngờ tới việc Trần Trúc bị Ma Thiên Các giết chết.
Trần Trúc là đại tướng tâm phúc của Mạc Ly, liệu Mạc Ly có thể nuốt được cơn giận này?
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Kẽo kẹt.
Từ chỗ Diệp Thiên Tâm bỗng nhiên truyền tới âm thanh kẽo kẹt.
Vu Sinh và Vu Quang đồng thời nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc!
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía sư phụ đang trầm tư, sau đó mở miệng nói: “Đưa Thiên Tâm về phòng.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm vẫn đang trong trạng thái hôn mê, để nàng ở đây chẳng có chút ý nghĩa nào.
Sau khi nữ tu mang Diệp Thiên Tâm đi.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, bước xuống bậc thềm.
“Nếu muốn cầu hoà cũng không phải là không thể.”
“Các chủ hiểu rõ đại nghĩa, vãn bối vô cùng cảm kích!” Vu Sinh cung kính khom người.
“Bản toạ rất hiếu kỳ… Xương cốt của Bạch Dân thật sự có thể phá được đại nạn thọ mệnh sao?” Lục Châu đột nhiên mở miệng nói.
“Chuyện này…”
Vu Sinh bị câu hỏi đột ngột của Lục Châu làm cho ấp a ấm úng. “Từ tình hình trước mắt đến xem thì… không thể.”
“Vậy tại sao lại phải tiếp tục vớt xác?”
“Chuyện này có liên quan đến bí mật trong cung! Các chủ…”
“Gia sư đã cho ngươi bậc thang, ngươi còn không biết leo xuống! Cái gì mà bí mật với không bí mật… Mau nói!” Tiểu Diên Nhi vung nắm đấm lên.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể không nói, thậm chí có thể bình yên rời khỏi Ma Thiên Các, bản toạ sẽ không cưỡng cầu…”
Nghe lời này.
Vu Sinh lúng túng lắc đầu rồi chắp tay nói: “Việc này tuy là chuyện cơ mật, nhưng đã mười năm trôi qua vẫn chưa khám phá được thực hư, thôi vậy… Có lời đồn một mảnh xương cốt đặc thù của Bạch Dân có thể phá đại nạn thọ mệnh, lời này không có thật, trong cung phải mất mười năm mới biết được, thứ chân chính phá được cực hạn thọ mệnh là Thừa Hoàng của Bạch Dân.”
“Thừa Hoàng?”
“Thừa Hoàng có bộ dáng như một con hồ ly, trên lưng nó có sừng, tuổi thọ hai ngàn năm tuổi.” Vu Sinh nói.
Mọi người đều cả kinh.
Minh Thế Nhân nhíu mày hỏi: “Nó là dị thú?”
“Đúng vậy.”
Vu Sinh cảm thán. “Năm đó trong cuộc chiến ở Độ Thiên Giang, Ngụy Trác Ngôn và hắc kỵ Phạm Tu Văn san bằng tất cả dị tộc, mục đích thật sự của bọn họ là muốn tìm được khối xương đặc thù của Bạch Dân. Sau này khi mục tiêu thay đổi thành tìm kiếm Thừa Hoàng, cả Ngụy Trác Ngôn và Phạm Tu Văn đều không biết. Trong cung cho rằng trong cuộc chiến năm đó, Thừa Hoàng và khối xương đặc thù của Bạch Dân đã chìm xuống đáy sông.”
“Vậy nên thứ các ngươi đang thật sự tìm kiếm là Thừa Hoàng? Nhiều năm như vậy vẫn không tìm ra?” Phan Trọng lại nói xen vào.
Vu Sinh lắc đầu. “Nếu tìm ra, sao có thể có hiểu lầm như ngày hôm nay?”
Nói xong những lời này.
Vu Sinh quan sát vẻ mặt bình tĩnh của Lục Châu.
Hắn khom người nói: “Ta đã kể lại mọi sự tình… Lời nói trước đó của Các chủ có thật hay không?”
Lục Châu vuốt râu. “Bản toạ từ trước đến nay đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”
“Đa tạ Các chủ đại nhân!”
Hai người vội vàng khom người.
“Tiễn khách.”
“Vâng.”
Lục Châu đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không dám ngăn cản.
Cả đám đưa mắt nhìn theo bóng Vu Sinh và Vu Quan rời khỏi Ma Thiên Các.
Không bao lâu sau.
Vu Sinh và Vu Quan đi ra khỏi bình chướng Kim Đình Sơn.
Lúc hai người vừa bước chân ra khỏi bình chướng đều cùng thở phào một hơi.
“Ca, Ma Thiên Các giết Trần Trúc, chúng ta làm thế sao bàn giao với Mạc đại nhân được đây?” Vu Quan lo lắng nói.
“Ta tự có tính toán… không dốc hết vốn liếng sao có thể khiến Ma Thiên Các buông lỏng phòng bị. Bí mật về Thừa Hoàng là một liều thuốc mạnh! Thế nhân đều biết đại nạn của Cơ Thiên Đạo sắp tới, khi hắn biết được bí mật này… đệ đoán xem hắn sẽ làm thế nào?” Vu Sinh nói.
“Đại ca cao kiến.” Vu Quan bừng tỉnh đại ngộ.
“Việc này ta sẽ giải thích rõ ràng với Mạc đại nhân.”
“Còn tên Phan Trọng thì sao? Không ngờ tên giặc này lại gia nhập Ma Thiên Các. Vừa rồi hắn nói năng lỗ mãng, vũ nhục thập vu, thật là đáng chết!”
Chương 139 Động thủ trên đầu thái tuế
“Phan Trọng đến từ Tịnh Minh Đạo, chỉ học được Tam Âm Thức. Sau khi bị trục xuất khỏi Đạo môn, khổ hàn chi thể của hắn phát tác, từng đi khắp nơi cầu y. Bạch vu thuật có thể giải được khổ hàn chi thể cho hắn nhưng hắn lại bị cự tuyệt ngoài cửa, thế nên mới hận vu thuật đến vậy. Chỉ là ta không ngờ hắn lại đầu nhập vào Ma Thiên Các.” Vu Sinh nói.
“Không giết kẻ này thì khó tiêu trừ được mối hận trong lòng đệ.”
“Trước cứ báo cáo lại chuyện này, Phan Trọng… nhất định phải chết.” Vu Sinh lại nhìn về phía Ma Thiên Các.
Hắn ra lệnh một tiếng, mười mấy tên tu hành giả mặc hồng bào bay về phía Canh Tử Trấn.
Ba ngàn kỵ binh tựa như con ruồi không đầu bám theo sau.
Tuy bọn họ là kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng ở trước mặt những tu hành giả này thì họ chỉ là loại mặt hàng cấp thấp.
Vu Sinh cũng biết Ngụy Trác Ngôn cố ý điều động đám người này đến nên cũng không thèm để ý bọn họ có đánh đấm gì được không.
Đi được nửa đường.
Dưới sự dẫn dắt của Vu Sinh và Vu Quan, đám tu hành giả bay về phía khu vực có địa thế bằng phẳng.
“Các ngươi chờ ở đây.”
Ba ngàn kỵ binh không thể không đứng lại chờ đợi.
Giáo uý nghi hoặc nhìn đám tu hành giả mặc hồng bào này.
“Bọn họ muốn làm gì?”
“Ai mà biết, cứ ra vẻ thần thần bí bí… dù sao thì chỉ cần không bắt chúng ta đánh Ma Thiên Các, có bảo làm gì ta cũng đều nguyện ý!”
“Đúng vậy nha, ai mà dám đi vào Ma Thiên Các chứ, có mạng vào mà không có mạng ra!”
Lúc bọn họ bắt đầu nghị luận, hơn ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào đã biến mất.
Bọn hắn tụ tập lại trên một mảnh đất trống.
Thỉnh thoảng lại di động theo những đường cong khó hiểu.
Liên tục suốt một canh giờ, sau đó Vu Sinh mới giơ tay lên. “Tập hợp.”
“Đại ca, liên lạc tiểu trận đã bố trí xong.”
“Ừm, bắt đầu đi.”
“Vâng.”
Lúc này dưới chân Vu Sinh đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu tím nhạt.
Những tu hành giả mặc hồng bào khác đều đứng vây quanh Vu Sinh.
Vù…
Vòng tròn vu thuật hình thành.
Dưới sự gia trì của hơn ba mươi tên tu hành giả, vòng tròn vu thuật bốc lên cao chỉ trong chớp mắt.
Vu Sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía vòng tròn màu tím đã cao hơn đầu mình, tạo thành hình bán nguyệt phủ xuống.
Vu sinh quỳ một gối dưới mặt đất: “Mạc đại nhân.”
Trên vòng tròn vu thuật truyền tới một thanh âm ——
“Tình huống thế nào rồi?”
“Thuộc hạ có hai chuyện muốn bẩm báo. Một là, Trần Trúc đại nhân bị chính Các chủ Ma Thiên Các giết chết…”
“Ngươi lặp lại lần nữa?!”
Vòng tròn vu thuật chấn động, ngay cả âm thanh cũng trở nên hơi run.
“Cơ Thiên Đạo đã chính miệng thừa nhận, tin tức này hoàn toàn là thật!”
Trong vòng tròn vu thuật truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Không biết là đang cười nhạo người khác hay đang cười tự giễu, lại có vẻ như dở khóc dở cười.
Dường như Vu Sinh đã quen với việc Mạc đại nhân hỉ nộ vô thường, hắn không cảm thấy kỳ quái mà tiếp tục nói:
“Chuyện thứ hai là, thuộc hạ đã dùng bí mật của Thừa Hoàng để cầu hoà với Ma Thiên Các.”
Trong vòng tròn vu thuật không truyền tới âm thanh tức giận mà rất thản nhiên nói: “Từ trước tới nay ngươi đều làm việc thận trọng. Nói đi.”
“Đại nạn của Cơ Thiên Đạo sắp tới, nếu hắn biết đến Thừa Hoàng tất nhiên sẽ điên cuồng tìm kiếm. Tin tức này có giá trị cực cao, Cơ Thiên Đạo cũng sẽ tin đại nhân có thành ý cầu hoà.” Vu Sinh nói.
“Ngươi quả nhiên không làm cho bản cung thất vọng.”
“Chúng ta đang ở cách Canh Tử Trấn năm dặm về phía Bắc, bố trí hình thức sơ khai của đại trận. Không bao lâu nữa sẽ hoàn thành đại trận.” Vu Sinh tiếp tục bẩm báo.
“Đã như vậy thì cứ tiếp tục hành sự theo kế hoạch ban đầu.”
“Vâng.”
“Mối thù của Trần Trúc nhất định phải báo.”
“Vâng.”
“Điều cuối cùng… bản cung hy vọng Ngụy Trác Ngôn trở thành dê thế tội.”
“Vâng.”
Vu Sinh liên tục nói vâng mấy lần.
Sau tiếng “vâng” cuối cùng, vòng tròn vu thuật cũng tiêu tán.
Hơn ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào đứng lơ lửng xung quanh.
Vu Sinh đưa mắt nhìn bốn phía rồi nói: “Tiếp tục bày trận.”
“Vâng.”
Ba ngàn kỵ binh của Ngụy Trác Ngôn hoàn toàn không ngờ tới đám tu hành giả mặc hồng bào này vốn không có ý định quay trở về Thần Đô, bọn họ chỉ quanh quẩn xung quanh Canh Tử Trấn, tới tới lui lui liên tục không ngừng.
Ngay lúc đám tu hành giả mặc hồng bào bố trí đại trận.
Ở cách đó rất xa trong rừng cây.
Thanh bào kiếm khách Ngu Thượng Nhung mỉm cười lẩm bẩm. “Thú vị.”
Sau đó lách mình biến mất.
Cùng lúc đó.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu có vẻ rất bình tĩnh.
“Sư phụ, hai người này là hậu nhân của thập vu, sợ là có mưu đồ khác!” Minh Thế Nhân nói.
Phan Trọng gật đầu tán thành. “Đúng là gan to bằng trời, dám động thủ trên đầu thái tuế.”
“Tứ sư đệ nói đúng.” Đoan Mộc Sinh nói xen vào.
Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ trầm tư, bèn tức giận thở hồng hộc: “Sư phụ, người chớ nên thả hai người bọn họ đi, cứ bắt cả hai lại nghiêm hình tra khảo như Phạm Tu Văn ấy, con không tin bọn hắn không khai hết ra!”
“. . .”
“Các người nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói sai gì sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại với vẻ mặt vô tội.
“Cửu tiên sinh nói chí phải!” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời gật đầu.
“Sư phụ, có phải con tiến bộ lên nhiều rồi không?”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi nói: “Hồ đồ!”
“Vi sư sao lại không biết bọn hắn đang có ý đồ khác… Trần Trúc là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, là cao thủ Nguyên Thần cảnh lục diệp danh xứng với thực. Trần Trúc chết đi khiến Mạc Ly bị thương nặng, sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ. Mặt khác, khi giải khai cấm chế cho Chiêu Nguyệt, Chiêu Nguyệt từng bị mất khống chế, kẻ đứng sau chuyện này chỉ sợ chính là Mạc Ly.”
Qua mấy lần giao thủ, tuy không chính thức gặp mặt nhưng Lục Châu có thể cảm nhận được từ thủ đoạn của đối phương rằng kẻ này chẳng phải là loại người lương thiện thật lòng muốn cầu hoà.
“Đã như vậy sao sư phụ còn muốn thả bọn hắn rời đi?”
“Bọn hắn còn sống thì Ngụy Trác Ngôn sẽ không được yên ổn… Chúng ta vốn tưởng bọn hắn có chung chủ tử, nhưng bây giờ xem ra là thế như nước lửa. Ngao cò tranh nhau thì ngư ông mới đắc lợi.” Minh Thế Nhân phân tích.
“…Sư phụ thật là cao kiến!” Đoan Mộc Sinh nghiêm cẩn nói.
Chiêu Nguyệt quyết định không nói xen vào.
Dù sao nàng cũng từng phạm phải sai lầm, loại vỗ mông ngựa cấp thấp thế này nàng có cố cũng không làm nổi.
Lục Châu liếc mắt nhìn xung quanh. Hoa Vô Đạo không có ở đây.
Hiện nay Ma Thiên Các cần có nhân tài như Hoa Vô Đạo giúp hắn đưa ra ý kiến hữu dụng.
“Hoa trưởng lão đâu?”
“Hai ngày nay Hoa trưởng lão mệt mỏi, vẫn luôn nghỉ ngơi ở Tây Các.” Đoan Mộc Sinh khom người nói.
“Thôi vậy.”
Lục Châu phất tay áo đứng lên. “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Nhớ kỹ phải lấy lại chiếc rương.” Lục Châu thản nhiên căn dặn.
“Sư phụ… Chiếc rương hẳn đang nằm trong tay lão thất. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lão thất sẽ đi tìm đại sư huynh và nhị sư huynh. Thực lực và tu vi của con không phải là đối thủ của bọn họ, con sợ họ không chịu mở rương.” Minh Thế Nhân xấu hổ vò đầu.
Lục Châu nói: “Lão thất là người thông minh…”
“Người thông minh sẽ mở rương sao?”
“Người thông minh đều có một đặc điểm… đó là luôn tự cho mình là đúng.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân nuốt nước miếng, đầu cúi gằm xuống, hắn nhớ tới vừa rồi mình phân tích tâm ý sư phụ nên bây giờ sư phụ đang rung cây doạ khỉ, cảnh cáo hắn.
Đoan Mộc Sinh nói: “Sư phụ nói có lý lắm. Đồ nhi cũng cho là vậy.”
“. . .”
Minh Thế Nhân nói theo: “Sư phụ nói rất có lý… Đúng hạn bảy ngày con sẽ đến chỗ lão bát lấy lại chiếc rương.”
Nhưng mà…
Hai ngày sau, trên dãy núi gần khu vực Mãnh Hổ Cương, một chiếc phi liễn cực lớn chậm rãi xuất hiện trên bầu trời!
Chương 140 Bát sư đệ, đã lâu không gặp
Xung quanh chiếc phi liễn to lớn kia có mấy chục tên tu hành giả vây quanh, tốc độ nhìn thì có vẻ chậm nhưng trong chớp mắt đã đến bên trên Mãnh Hổ Cương.
Trên nóc phi liễn cắm một ngọn cờ tung bay trong gió, trên cờ viết ba chữ: U Minh Giáo. Bên dưới tên giáo phái là đồ án của Bích Ngọc Đao Huyền Thiên Tinh Mang.
Chư Hồng Cộng đang nghỉ ngơi thì bị tiếng tri hô kinh hoảng của đám thuộc hạ làm cho tỉnh lại.
“Khởi bẩm Trại chủ, phát hiện có phi liễn lạ mặt đến gần!”
Chư Hồng Cộng đứng phắt dậy.
Nhớ lại lời thất sư huynh nói, hắn thốt lên: “Chẳng lẽ bọn Chính Nhất Đạo đến trả thù rồi?”
“Trại chủ, nếu thật sự là Chính Nhất Đạo… Thuộc hạ đề nghị… trốn ngay bây giờ.”
“Trốn? Buồn cười, ta đường đường là Tà Vương lại sợ bọn Chính Nhất Đạo đó hay sao?” Chư Hồng Cộng đặt mông ngồi xuống, ngoài mặt tỉnh rụi nhưng trong lòng hoảng loạn không thôi.
“Nghe nói Môn chủ Trương Viễn Sơn của Chính Nhất Đạo có tu vi thất diệp kim liên!”
“Thất diệp thôi mà… Bản vương không thèm để vào mắt. Nhưng mà đề nghị vừa rồi của ngươi có thể cân nhắc. Bây giờ chạy lối nào nhanh nhất?” Chư Hồng Cộng nói.
“Hậu sơn.”
“Đi.”
Chư Hồng Cộng quả quyết bỏ trốn, mang theo mấy tên thuộc hạ chạy về phía hậu sơn.
Nhưng khi bọn hắn vừa vọt ra khỏi sơn trại.
Bốn toà pháp thân to lớn đã giáng lâm xuống Mãnh Hổ Cương, bao trùm toàn bộ rừng cây và dãy núi.
Pháp thân to lớn cùng với kim liên dưới trướng toả sáng rạng rỡ.
Hai toà thất diệp kim liên và hai toà lục diệp kim liên đứng sừng sững giữa không trung.
“Trại chủ! Người sao rồi?!”
“Trại chủ, ổn định, thuộc hạ không có mang theo quần!”
Hai tên thuộc hạ vội vàng đỡ lấy Chư Hồng Cộng đang run rẩy.
Đúng lúc này ——
Từ giữa bốn toà pháp thân chọc trời truyền tới tiếng cười nhàn nhạt.
“Bát sư đệ, đã lâu không gặp.”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Bên trên bốn toà pháp thân, chiếc phi liễn khổng lồ cũng dừng lại.
Một thân ảnh bước ra khỏi phi liễn, bốn thân ảnh theo sát phía sau.
Năm người nhàn nhã dạo bước trên không, từ từ hạ xuống.
Các đệ tử Mãnh Hổ sơn trại đã bao giờ thấy qua tình cảnh như vậy.
Rất nhiều người cả đời đều chưa từng nhìn thấy cường giả lục diệp.
Bây giờ lại xuất hiện một lúc bốn người, bọn hắn sao có thể không kinh không sợ!
“Đại, đại sư huynh?” Chư Hồng Cộng vội vàng lau mồ hôi trên mặt rồi hắng giọng. “Đừng đỡ ta nữa… nhìn xem các ngươi kìa, không có một chút tiền đồ, cảnh tượng như vậy thôi đã làm các ngươi sợ đến thế rồi?”
Hắn vừa nói ra lời, bốn toà pháp thân cũng biến mất.
Năm đại cao thủ chậm rãi hạ xuống trước mặt Chư Hồng Cộng.
Vu Chính Hải ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tràn ngập khí tức nam nhân đứng ở phía trước, chắp tay sau lưng cười nói: “Bát sư đệ.”
“Đại sư huynh!”
Chư Hồng Cộng lập tức nịnh nọt: “Thì ra là đại sư huynh giá lâm Mãnh Hổ sơn trại, ta còn tưởng là tên nào không có mắt đến gây rối, tiểu đệ ta đang định đại phát thần uy tiêu diệt hắn nha.”
“Được rồi… chút bản lĩnh ấy của đệ lấy ra hù người khác cũng được.” Vu Chính Hải nói.
“Hắc hắc, đại sư huynh… Huynh một ngày trăm công nghìn việc, hôm nay ngọn gió nào lại thổi huynh tới đây?”
Nói xong, Chư Hồng Cộng trừng mắt nhìn bọn thuộc hạ: “Đều lui lại đi, một chút ánh mắt cũng không có! Không thấy đây là đại sư huynh của ta hay sao!”
“Vâng, vâng… trại chủ… ngài, ngài có muốn thay quần không?”
Ầm!
Chư Hồng Cộng một cước đá văng tên thuộc hạ bên cạnh.
Sắc mặt hắn lại khôi phục vẻ nghiêm túc.
Vu Chính Hải không trả lời câu hỏi của hắn mà quay đầu nhìn thoáng qua tứ đại hộ pháp rồi phân phó: “Để chiếc rương lại, các ngươi mang phi liễn trở về.”
“Giáo chủ không trở về Bình Đô Sơn?”
“Bản toạ và bát sư đệ đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện với bát sư đệ một lần. Mấy ngày tới bản toạ sẽ ở lại Mãnh Hổ sơn trại.” Vu Chính Hải thoải mái đáp, không hề có vẻ ghét bỏ sơn trại rách nát này.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Thả chiếc rương xuống, tứ đại hộ pháp khẽ khom người, chân đạp hư không quay trở về phi liễn.
Không bao lâu sau, phi liễn rời khỏi bầu trời Mãnh Hổ Cương rồi biến mất không thấy gì nữa.
Vu Chính Hải ngồi xuống cạnh chiếc rương, lạnh nhạt nói: “Thất sư huynh của đệ ra nan đề cho ta…”
Chư Hồng Cộng nhìn thoáng qua chiếc rương thần bí rồi cười nói: “Thất sư huynh đi tìm đại sư huynh thật… Theo ta thấy, không nên mở chiếc rương này ra! Mở làm gì để rồi tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, đúng là chẳng đáng…”
“Vật trong rương không có lực hấp dẫn đối với ta. Thứ duy nhất trong thiên hạ có khả năng hấp dẫn ta chỉ có non sông tươi đẹp này mà thôi.” Vu Chính Hải không vào sơn trại mà đứng trên vách đá dựng đứng quan sát cảnh vật chung quanh.
Hắn rất thích cảm giác quan sát thế này.
Chúng sinh đều ở dưới tầm mắt hắn, nhỏ bé như sâu kiến.
“Đại sư huynh… ta không có giấc mơ lớn như huynh, ta chỉ muốn được sống thật tốt mà thôi.” Chư Hồng Cộng nhe răng cười.
“Bát sư đệ, nếu trong rương này là vũ khí thiên giai, lại còn là thứ vũ khí mà đệ thích nhất, đệ sẽ làm thế nào?” Vu Chính Hải hỏi.
“Vũ khí thiên giai?”
Hai mắt Chư Hồng Cộng toả sáng, hắn gãi gãi đầu đi đến bên cạnh rương dò xét: “À, thì ra trong rương này là vũ khí thiên giai! Vậy thì phải mở ra chứ! Vũ khí thiên giai không nên bị phủi bụi.”
“Đệ lại học theo thất sư đệ rồi…” Vu Chính Hải nói. “Thường ngày nhàn hạ, lẽ ra đệ nên khắc khổ tu hành. Tu vi của đệ bây giờ không đủ sức khống chế vũ khí thiên giai đâu, chỉ khi bước vào Nguyên Thần cảnh mới có tư cách khống chế nó.”
“Hầy, đạo lý đại sư huynh nói ta cũng hiểu mà. Chỉ là sư phụ lão nhân gia người dạy cho ta Cửu Kiếp Lôi Cương chỉ có bảy tầng, còn thiếu hai tầng cuối, ta có thể luyện được tới mức này đã là rất khó rồi đó!” Chư Hồng Cộng than thở.
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Cửu Kiếp Lôi Cương tạm thời gác lại. Điển tịch tu hành của danh môn trong thiên hạ còn rất nhiều, đệ có thể tìm một công pháp khác thay thế.”
“Không quen, mấy thứ gọi là điển tịch danh môn ấy ta thử tu luyện đều thấy không ổn, hoàn toàn không thích hợp với ta, ta chỉ thích Cửu Kiếp Lôi Cương thôi!” Trên mặt Chư Hồng Cộng đầy vẻ tiếc nuối.
Vu Chính Hải xoay người lại đối diện với Chư Hồng Cộng. “Thôi vậy.”
Nói rồi hắn chậm rãi đi vào trong sơn trại.
“Đại sư huynh, cái rương này thì sao?”
Nhưng Vu Chính Hải không thèm để ý tới hắn.
Chư Hồng Cộng vung tay lên, chiếc rương bay vào trong lòng hắn.
Hắn cứ thế ôm rương chạy theo.
Vu Chính Hải tựa như đi vào nhà mình, bước tới chỗ ghế thái sư trong trại rồi ngồi xuống.
“Bát sư đệ… mấy năm nay đệ đều làm việc cho thất sư đệ?”
“Làm gì có. Sư huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau thôi mà…” Chư Hồng Cộng nói.
“Đệ tốt xấu gì cũng là đệ tử Ma Thiên Các, cái sơn trại bé xíu này quả thực không xứng với xưng hào Tà Vương.” Vu Chính Hải thản nhiên nói.
“Đại sư huynh… ta cũng không muốn làm đâu! Cả ngày phải lo lắng hãi hùng. Lần trước đi Thanh Ngọc đàn gặp phải sư phụ, nếu ta không phản ứng nhanh thì chỉ sợ bây giờ đại sư huynh không gặp được ta nữa rồi.” Chư Hồng Cộng nói.
“Sư phụ tuổi tác đã cao, sao lại xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn?”
“Ta nào biết.”
“Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, đệ dám đến đó, không sợ Trương Viễn Sơn giết đệ à?” Vu Chính Hải cười hỏi.
“Ta mà sợ hắn sao?”
Chư Hồng Cộng vừa mới nói xong.
Một tên thuộc hạ tất tả chạy vào bẩm báo: “Trại, trại chủ… lại, lại có phi liễn đến gần! Lần này phi liễn nhỏ, nhỏ hơn lần trước một chút, hình như là, là phi liễn của Chính Nhất Đạo!”
Chư Hồng Cộng không khỏi sững sờ, suýt chút nữa đứng không vững.
Vu Chính Hải chậm rãi nói: “Lão bát, để đại sư huynh xem xem mấy năm nay đệ tiến bộ được bao nhiêu. Ta sẽ không nhúng tay vào.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng muốn khóc. Đại sư huynh, ngài không có ở đây thì ta đã chạy sút quần rồi, bây giờ phải làm thế nào đây…