-
Chương 131-135
Chương 131 Lựa chọn của nhị đồ đệ
Tư Vô Nhai cầm chiếc rương lên. “Chuyện này không thể để lộ cho người ngoài biết, để tránh người có tâm ngấp nghé đồ vật của Ma Thiên Các.”
“Thất sư huynh, người ngấp nghé bảo vật của Ma Thiên Các nhiều lắm… thêm một người hay bớt một người cũng không có gì khác nhau.” Lão bát nói.
“Không, ý ta là chuyện của chiếc rương này.”
Nếu đây thật sự là bảo vật đỉnh cấp thì sẽ gây ra sự tranh đoạt càng lớn.
Tư Vô Nhai mang rương đến hậu sơn Mãnh Hổ Cương.
Chư Hồng Cộng theo sát phía sau.
Tại một khoảng đất bằng phẳng ở hậu sơn có một chiếc phi liễn hình chiếc thuyền đang nằm ở đó.
Bốn phía có hơn mười tu hành giả mặc trường bào màu nhạt.
Khi Tư Vô Nhai xuất hiện, hơn mười người đồng thời khom người hành lễ. “Giáo chủ.”
Tư Vô Nhai phất tay, bảo rương thần bí bay lên rồi đáp xuống trong phi liễn.
Hắn cũng tung người bay vào trong.
“Đến An Dương.”
“Vâng.”
Vù —— ——
Hơn mười tu hành giả đồng thời rót nguyên khí vào chiếc phi liễn. Dưới tác dụng của trận văn và lực lượng nguyên khí, phi liễn từ từ bay lên.
Khi chiếc phi liễn đang trôi nổi trên không trung, nó khẽ dừng lại trong một thoáng.
Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Lão bát, khoảng thời gian này đừng ló đầu ra. Việc hợp tác của Ma Sát Tông và Chính Nhất Đạo không thành, bọn hắn không dám gây sự với Ma Thiên Các nên sẽ chỉ trút lên đầu đệ thôi.”
Chư Hồng Cộng nghe thế, toàn thân run rẩy, nghẹn ngào nói: “Sư huynh… đây là chủ ý của huynh mà, sao lại trách đệ được chứ…”
Vẻ mặt Tư Vô Nhai bình tĩnh nhìn về phía An Dương.
“Tuy Trương Viễn Sơn nhiều lần công nhiên khiêu khích Ma Thiên Các, nhưng trên thực tế hắn là một kẻ nhát gan, là loại người tham sống sợ chết. Nếu không ngày đó khi đệ và sư phụ xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn, với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn sao có thể nhất quyết không chịu ló mặt ra như vậy?”
“Vậy cũng đâu thể trách một mình ta được chứ.”
“Không… Đệ không hiểu. Loại người như thế có một đặc điểm —— đó là thượng đội hạ đạp.”
Vù ——
Phi liễn chậm rãi bay lên cao.
Chư Hồng Cộng nhíu mày. Nói vậy có nghĩa là, Trương Viễn Sơn cảm thấy Mãnh Hổ Cương của mình dễ bắt nạt?
“Cung tiễn sư huynh.”
Lão bát khẽ khom người đưa mắt nhìn phi liễn rởi đi, sau đó đứng thẳng người dậy, hừ một tiếng: “Lão bát ta không có dễ bị bắt nạt như vậy đâu!”
Một canh giờ sau.
Phi liễn chậm rãi hạ xuống ở khu vực phụ cận An Dương.
Tư Vô Nhai bước ra khỏi phi liễn, ngẩng đầu nhìn về phía An Dương thành.
“Giáo chủ, quanh đây đã có người trông chừng, sẽ không ai biết được hành tung của ngài.” Một tên thuộc hạ đi tới bẩm báo.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Các ngươi chờ ở đằng kia. Ta đi một chút rồi quay lại.”
“Giáo chủ, Kiếm Ma tiền bối gần đây hay trà trộn vào trong phố phường quán xá, ngài đột nhiên đến thăm, thuộc hạ lo lắng Kiếm Ma tiền bối sẽ tức giận.”
Tư Vô Nhai nhìn hắn một cái rồi nói:
“Ngươi từ đầu đến cuối đều hiểu lầm nhị sư huynh rồi… Ta tự có phán đoán.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai nhấc tay lên.
Chiếc rương thần bí trong phi liễn bay vào trong tay hắn.
Cùng lúc đó.
Tại tầng ba một tửu lâu nào đó ở An Dương thành.
Thanh bào kiếm khách đang rót rượu uống.
Toàn bộ tửu lâu đều trống rỗng không có một vị khách nào.
Tiểu nhị đứng bên cạnh toàn thân run rẩy, thỉnh thoảng lại len lén nhìn thanh bào kiếm khách.
Từ tầng ba tửu lâu nhìn xuống có thể trông thấy bao quát cả An Dương thành.
“Còn bao lâu?” Thanh bào kiếm khách đột nhiên mở miệng nói.
“Từ… từ Thanh Dương đến… đến An Dương… mất nửa canh giờ. Lúc này hẳn là… đã, đã đến rồi.” Tiểu nhị nói được vài từ lại nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Ngươi không cần sợ hãi… có rượu ngon, có đồ ăn, ngồi xuống đây cùng uống một ly nào.” Thanh bào kiếm khách nói với ngữ khí bình thản.
“Không không không… tiểu nhân không dám, tiểu nhân đứng đây được rồi… đứng là được…” Sống lưng tiểu nhị đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cộp cộp cộp.
Cộp cộp cộp.
Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Có mấy tên tu hành giả bước lên tầng ba, một tên Thần Đình cảnh, hai tên Phạn Hải cảnh, sáu tên Ngưng Thức cảnh và ba tên Thông Huyền cảnh.
Cả tầng ba chỉ có một cái bài, một cái ghế, một mâm thịt rượu.
Và hai người thanh bào kiếm khách cùng tiểu nhị.
Ánh mắt thanh bào kiếm khách nhìn về đám tu hành giả vừa xuất hiện, hắn vừa rót rượu vừa thản nhiên nói: “Mã tặc Thanh Dương sơn ở lại, những người khác có thể đi.”
Tiểu nhị như được đại xá, vội vàng khom người: “Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia!”
Hắn lao vọt xuống lầu như một con thỏ, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Mấy tu hành giả nghi hoặc nhìn thanh bào kiếm khách.
Trung niên nam tử dẫn đầu cảm thấy một luồng khí tức quỷ dị phát ra từ trên người thanh bào kiếm khách, bèn chắp tay nói: “Các hạ là người phương nào?”
Thanh bào kiếm khách không trả lời hắn mà nói: “Các ngươi đều là mã tặc Thanh Dương sơn?”
“Cái từ mã tặc này hơi khó nghe... bọn ta chẳng qua là mưu sinh kiếm sống, kinh doanh cả cái tửu lâu này không phải chuyện dễ dàng, mong các hạ không nên làm khó.”
“Vậy à… Vậy thì dễ xử rồi.”
Thanh bào kiếm khách bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, ngữ khí bình thản nhưng lời nói ra lại kinh người. “Thật xin lỗi, các ngươi tự mình kết liễu đi… Kiếm của ta không quá ưa thích nhiễm máu của tu hành giả cấp thấp.”
Trong lòng đám tu hành giả kinh hoảng, lùi lại một bước.
“Các hạ rốt cuộc là người phương nào?”
Thanh bào kiếm khách đặt chén rượu xuống, nở nụ cười thản nhiên.
“Tại hạ, Ngu Thượng Nhung.”
“. . .”
“Kiếm Ma?!”
Gần như là bản năng, cả đám tu hành giả đều quay đầu bỏ chạy.
Chẳng cần biết là thật hay giả.
Ầm ầm ầm!
Ở cửa thang lầu, một cỗ cương khí cường đại ngăn cản đường chạy trốn của bọn hắn.
Thanh bào kiếm khách tiếp tục tự rót rượu uống.
Phảng phất như không hề nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Hơn mười tu hành giả đã loạn thành một đoàn!
Đột nhiên ——
Từ giữa không trung bên ngoài tửu lâu bay đến hàng loạt cương khí ám khí.
Kim quang lóng lánh xếp thành hình khổng tước xoè đuôi!
Vù vù!
Toàn bộ ám khí xuyên thủng lồng ngực đám tu hành giả cấp thấp một cách chuẩn xác.
Thân hình bọn hắn biến thành con nhím.
Thanh bào kiếm khách không thèm nhìn tới, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn buông chén rượu trong tay xuống, có chút ghét bỏ nói: “Sư đệ, đệ làm thế khiến ta mất cả nhã hứng uống rượu. Ta thật sự không thích mùi máu tươi.”
Cộp.
Cộp. Cộp.
Tư Vô Nhai chắp tay bước lên lầu, mặt mỉm cười, bảo rương thần bí bay lơ lửng bên cạnh hắn.
“Vô Nhai làm mất nhã hứng của sư huynh, ngày khác sẽ tự mình mở tiệc chiêu đãi để bồi tội với huynh…” Tư Vô Nhai ngồi xuống trước mặt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Sư đệ có tâm ý như vậy là được rồi… Nhưng đám mã tặc này thật đáng thương, ta đã đáp ứng để bọn hắn tự mình kết liễu, nhưng không làm được.”
“Là lỗi của ta… Ta không nên nhúng tay vào việc của sư huynh.” Tư Vô Nhai nói. “Sư huynh là nhân vật phong lưu bậc nào, vì sao lại hạ mình đối phó với đám mã tặc hạng bét này?”
“Tiểu sư muội thiên chân vô tà, chuyện của muội ấy… chính là chuyện của ta.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tư Vô Nhai sững sờ. “Nhị sư huynh đúng là hết mực yêu thương tiểu sư muội.”
“Yêu thương thì chưa nói tới…” Ngu Thượng Nhung nói bằng ngữ khí ôn hoà. “Khi ta và đại sư huynh rời khỏi Ma Thiên Các, tiểu sư muội còn chưa nhập môn.”
“Vậy thì vì sao?” Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua thi thể của đám mã tặc.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng dậy, tay chắp sau lưng nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ. “Ta và tiểu sư muội có duyên gặp mặt mấy lần, ta muốn con bé cũng giống như ta, đối xử chân thành với mọi người.”
“. . .”
Tư Vô Nhai ho khan mấy tiếng. “Nhị sư huynh… nói chính sự đi.”
Nói xong hắn tiện tay vung lên.
Chiếc rương thần bí bay lên nằm chễm chệ trên mặt bàn.
Chương 132 Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía chiếc rương, hắn dò xét một thoáng rồi nhìn sang nơi khác.
Tư Vô Nhai nói: “Đây là chiếc rương của sư phụ lão nhân gia người, cần có vũ khí của chúng ta làm chìa khoá mở nó ra.”
“Sư phụ lão nhân gia người đúng là có nhiều hứng thú, ở trên núi cũng không quên kiếm chuyện cho sư huynh đệ chúng ta làm.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói.
“Có lẽ sư phụ muốn mượn cơ hội này để thăm dò một chút.”
“Thất sư đệ am hiểu nhân tâm, liệu có hiểu được suy nghĩ của sư phụ lão nhân gia người?”
Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài một hơi, chắp tay đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cùng hắn quan sát cảnh tượng phồn hoa bên dưới An Dương thành. “Nếu là lúc trước ta rất tự tin có thể làm được. Nhưng qua khoảng thời gian này, ta không còn chắc chắn nữa.”
“Ta thì không có nghĩ nhiều như đệ… Chỉ cần sư phụ đừng chạy loạn khắp nơi thì ta an tâm rồi.” Ngu Thượng Nhung khẽ nói.
“Rõ ràng sự việc không tiến triển như cách huynh mong muốn.”
Tư Vô Nhai cười nói. “Sư phụ lão nhân gia người dùng phương pháp hoàn toàn trái ngược. Đầu tiên giết chết tam thủ toạ Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, sau đó bắt thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn, bên ngoài có đồng minh là cao tăng Phật môn, bên trong lại thu nhận đệ tử Tịnh Minh Đạo Phan Trọng, đệ tử Thiên Kiếm Môn Chu Kỷ Phong… Ngay cả Hoa Vô Đạo của Vân Tông lên núi xong cũng không còn tin tức.”
“Thất sư đệ đúng là có vẻ thiếu tự tin… Ngữ khí đệ tỏ ra do dự, thiếu kiên quyết.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tư Vô Nhai gật đầu, không hề phủ nhận. “Những tin tức này ta lấy được từ Ám Võng, nhưng từ đầu đến đuôi lại có vẻ mâu thuẫn nhau. Chẳng hạn như chuyện sư phụ có đồng minh là cao tăng Phật môn thì không đáng tin. Tại Thánh đàn, chuyện Phật môn xuất thủ là thật, nhưng có lẽ vị cao tăng Phật môn này chính là bản thân sư phụ…”
Ngu Thượng Nhung hơi kinh ngạc nói: “Sư phụ lão nhân gia người tinh thông nhiều loại công pháp. Lời này của đệ cũng rất có khả năng.”
“Nếu thật là như vậy… có lẽ sư phụ đã tìm được cách thức mới để tu luyện công pháp của các nhà khác.” Tư Vô Nhai nói.
Ngu Thượng Nhung không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn về phía xa.
Người đi lại trên đường An Dương thành dần dần thưa thớt.
Chiều trời bóng ngả về Tây.
“Nhị sư huynh, có mở chiếc rương này ra hay không… huynh hãy quyết định đi.” Tư Vô Nhai xoay người lại nhìn về chiếc rương.
“Sư đệ đã quyết định chưa?”
“Đại nạn của sư phụ sắp tới, nếu lão nhân gia người tìm được cách thức mới… ta càng muốn rửa mắt trông chờ.” Tư Vô Nhai nói.
“Ta không thích phải động não…”
Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt mở miệng. “Mặc dù có đôi khi ta không đồng ý với cách làm của sư đệ, nhưng trong chuyện này hẳn là đệ không sai.”
Hắn không đưa tay rút kiếm.
Thanh trường kiếm màu xanh nhạt trên lưng hắn tự bay lên.
Chậm rãi hạ xuống đồ án trên mặt rương.
Két ——
Một tiếng động thanh thuý vang lên.
Trên bề mặt rương xuất hiện một cái khe hở.
Trường Sinh Kiếm bắn ra ngoài, bay trở về lưng Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung hỏi: “Chiếc rương này vẫn chưa mở?”
“Còn cần Bích Ngọc Đao của đại sư huynh nữa.” Tư Vô Nhai đáp.
“Thất sư đệ thông tuệ hơn người, theo ý của đệ thì trong chiếc rương này là thứ gì?”
“Trọng lượng cũng không lớn, không phải là vàng bạc châu báu, cũng không phải là vũ khí nặng nề. Có thể được cất kỹ trong rương như vậy, ta hy vọng bên trong chứa một tấm tàng bảo đồ.” Tư Vô Nhai nói như đùa.
“Tàng bảo đồ? Loại bảo đồ có thể tìm ra chiếc xương đặc thù của Bạch Dân ấy hả?” Ngữ khí Ngu Thượng Nhung tràn đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt lại là vẻ xem thường.
“Xương của Bạch Dân chỉ là giả, nhưng bảo bối là thật, chẳng qua chưa có ai tìm được thôi. Trong cung vớt xác chết chìm mất mười năm mà không có kết quả, gần như đã có thể bài trừ khả năng chiếc xương đặc thù của Bạch Dân thật sự tồn tại.” Tư Vô Nhai nói.
Nói đến đây.
Ngu Thượng Nhung than nhẹ một tiếng. “Chỉ mong lục sư muội có thể vượt qua tâm kết này.”
“Không nhắc tới tỷ ấy thì hơn… chỉ sợ giờ phút này tỷ ấy đã không thể bảo vệ bản thân. Với thủ đoạn của sư phụ thì dữ nhiều lành ít.”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu, không tiếp tục nhắc tới chuyện của Diệp Thiên Tâm mà nhìn thoáng qua chiếc rương thần bí, lạnh nhạt nói:
“Đại sư huynh rất ít khi lộ diện, sợ là sư đệ không tìm được huynh ấy.”
“Thử một lần xem thế nào… Có lẽ cách nhìn của đại sư huynh cũng giống như chúng ta thì sao?” Tư Vô Nhai nói.
Ngu Thượng Nhung chỉ tay về hướng Thần Đô. “Đại sư huynh không có ở Bình Đô Sơn, hẳn đang ở Thần Đô.”
Tư Vô Nhai nghe vậy, lập tức giật mình. “Đại sư huynh vẫn luôn một mực bế quan tu luyện, rất nhiều công việc đều do bộ hạ của huynh ấy hoàn thành. Sao lần này lại tự mình chạy đến địa bàn của hoàng thất là Thần Đô chứ?”
“Ta không thích tác phong làm việc của đại sư huynh.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ách…”
“Nên ta giết Trần Văn Kiệt.”
“. . .”
“Nhưng trước đó ta đã thông báo cho đại sư huynh và Trần Văn Kiệt biết. Kiếm của ta đặt ngang ở chỗ này, nếu người ta tự đưa cổ vào thì chỉ có thể đầu rơi máu chảy.” Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói.
Tư Vô Nhai cũng không biết nên nói gì, đành thở dài. “Lập trường của huynh và đại sư huynh khác nhau, nên không thể nói ai đúng ai sai.”
“Thất sư đệ, từ xưa tới nay đệ đều là người có cái nhìn đại cục, đệ cảm thấy… đại sư huynh làm đúng hay không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Chuyện này…”
Tư Vô Nhai ngừng một chút, rồi cười nói: “Đại sư huynh làm không đúng.”
Ngu Thượng Nhung hài lòng mỉm cười: “Thất sư đệ quả nhiên có ánh mắt độc đáo.”
Đúng lúc này ——
Trên đường phố An Dương thành, từng đội binh mã lần lượt xuất hiện.
Cứ mỗi nhóm ba mươi đến năm mươi người sẽ có ba đến năm tên tu hành giả mặc hồng sắc trường bào ở giữa đội ngũ.
Ngu Thượng Nhung chỉ tay vào hàng binh mã dài dằng dặc trước mặt. “Đệ tính đúng rồi, Nguỵ Trác Ngôn đã phái người đi.”
Tư Vô Nhai chắp tay cười nói: “Tuy Ngu Thượng Nhung có bất đồng với một số người, nhưng dù sao bọn họ cũng là đám châu chấu được buộc cùng trên một sợi dây thừng. Huống hồ vẻ ngoài của Nguỵ Trác Ngôn lại xấu xí…”
“Xấu?”
“Không nhắc tới cũng được. Nói tóm lại, nước cờ này của Nguỵ Trác Ngôn rất thối.” Tư Vô Nhai cười nói.
“Thất sư đệ có ra tay không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Tư Vô Nhai lắc đầu. “Vẫn như trước đây, phải xem tình huống thế nào đã, lúc cần thiết mới ra quyết định. Nhị sư huynh… không phải huynh cũng thích như vậy sao?”
“Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Đội quân bên dưới cứ chậm rãi đi trên đường phố, những tu hành giả mặc hồng sắc trường bào cùng với đội kỵ binh rời khỏi An Dương thành.
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Nhị sư huynh, đệ phải đi một chuyến đến Thần Đô rồi.”
“Được.”
Ngu Thượng Nhung khoát tay nói. “Giúp ta chuyển lời tới huynh ấy, nói là chuyện của huynh ấy ta không muốn quản. Nhưng chuyện của ta, tốt nhất huynh ấy cũng đừng quản.”
“Ta nhất định sẽ chuyển lại đầy đủ lời huynh…”
Nói xong Tư Vô Nhai vung tay phải lên.
Chiếc rương thần bí bay theo sau Tư Vô Nhai rồi lách mình biến mất cùng hắn.
Ngu Thượng Nhung nhìn sang những thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn dưới đất, khẽ cau mày nói: “Thật xin lỗi, ta không có ý định giết các ngươi… Oan có đầu nợ có chủ, xin cáo từ.”
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, chân đạp hư không, nhãn nhã đi theo đoàn kỵ binh và tu hành giả mặc hồng sắc trường bào.
Cùng lúc đó.
Tư Vô Nhai đã trở lại phi liễn.
“Giáo chủ, vừa rồi chúng ta nhìn thấy Kiếm Ma tiền bối hình như đang đi về phía Kim Đình Sơn.”
“Không cần lo lắng, nhị sư huynh làm việc tự có phân tấc. Phải rồi, Kiếm Thánh La Sĩ Tam của Vân Thiên La tam tông có động tĩnh gì không?”
“Bẩm Giáo chủ, Kiếm Thánh La Sĩ Tam không hề có động tĩnh.”
“Nếu có tin tức phải kịp thời bẩm báo. Ta tin tưởng… nhị sư huynh chắc hẳn sẽ cực kỳ thích một đối thủ như vậy.”
“Cẩn tuân Giáo chủ dụ lệnh.”
Chương 133 Bù đắp công pháp
Tư Vô Nhai phất tay áo nói: "Đi tới Thần Đô."
"Giáo chủ, Thần Đô có cấm vệ quân thủ hộ, phi liễn bình thường không được phép đi vào. Thuộc hạ lo lắng chúng ta sẽ gặp phải phiền phức."
Theo luật pháp của Đại Viêm, những phi liễn không rõ lai lịch tới gần Thần Đô, bất luận đối phương là ai thì cấm vệ quân vẫn có quyền xử quyết kẻ ngồi trên đó.
Nếu thật sự đánh nhau, Ám Võng sẽ phải chịu thiệt không ít.
Vì bọn họ vốn không phải là những người am hiểu việc đánh đấm.
"Không sao… ta có lệnh bài của điện hạ, sẽ được cho vào trong thành." Tư Vô Nhai tự tin nói.
"Giáo chủ anh minh! Xuất phát!"
Cùng lúc đó.
Lục Châu nhận được thông báo dạy dỗ bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, được ban thưởng 200 điểm công đức.
Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua giao diện Hệ thống, thấy mình có tổng cộng 8.962 điểm công đức.
Còn thiếu hơn ba ngàn điểm mới đủ để mua Lục Hào Ly Hợp.
Lục Châu luôn có một loại ảo giác, đó chính là lúc này mà rút thưởng thì sẽ bách phát bách trúng.
"Rút thưởng."
Ba lần liên tục nghe tiếng thông báo cảm ơn đã tham gia trò chơi rốt cuộc cũng khiến Lục Châu hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cơn ảo giác hao tài tốn của.
Điểm may mắn đã tích lũy đến 8 điểm.
Dựa theo cái quy luật này thì hắn sẽ tích luỹ được rất nhiều điểm may mắn đây.
Được rồi, không rút nữa, Minh Thế Nhân vất vả giáo huấn lão bát một trận mới thu được bấy nhiêu điểm công đức, nay lại bị mình tiêu xài chẳng còn lại bao nhiêu.
"Sư phụ."
Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào.
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt theo sát phía sau.
"Có chuyện gì?" Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, lạnh nhạt hỏi.
"Giang Ái Kiếm gửi phi thư nói là Ngụy Trác Ngôn phái khoảng ba ngàn nhân mã tới, hiện tại đã đi qua An Dương thành." Tiểu Diên Nhi nói.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh: "Cái tên Ngụy Trác Ngôn này thật không biết điều. Không chịu nhận tội thì thôi đi, lại còn dám phái binh mã tới gây sự! Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu người cho đồ nhi xuống núi chiến một trận, đồ nhi nhất định phải đem bọn hắn giết sạch sành sanh."
Chiêu Nguyệt cũng nói theo: "Đồ nhi tán thành!"
Tiểu Diên Nhi thấy sư huynh sư tỷ đều cực kỳ quả quyết, đành phải nói theo: "Đồ nhi cũng muốn xuống núi!"
Lục Châu khoát tay. "Ngụy Trác Ngôn có dũng khí phái nhiều người như vậy đến Kim Đình sơn, hẳn là đã có chuẩn bị kỹ mới đến."
"Sư phụ, chẳng lẽ Ngụy Trác Ngôn còn lợi hại hơn thập đại cao thủ của danh môn chính phái hay sao?" Tiểu Diên Nhi không dám tin hỏi.
"Vấn đề không phải là tu vi của những người này như thế nào… Đừng nói là ba ngàn binh mã, cho dù có phái tới hơn vạn nhân mã vi sư cũng không để vào mắt." Lục Châu thản nhiên đáp.
Chiêu Nguyệt bèn khom người hỏi: "Ý của sư phụ là có lẽ những người này không phải đến đây để đánh nhau?"
"Đúng thực là có khả năng này." Đoan Mộc Sinh gật đầu.
Lúc này, một nữ tu chậm rãi khom người bước tới bẩm báo: "Các chủ, tứ tiên sinh đã trở về."
"Để nó vào đây."
Không bao lâu sau.
Minh Thế Nhân từ bên ngoài chậm rãi đi vào trong đại điện.
"Sư phụ, đồ nhi đi một chuyến tới Mãnh Hổ Cương, giáo huấn tên nghiệt đồ Chư Hồng Cộng kia một trận. Ngoài ra ở Mãnh Hổ Cương con đã gặp lão thất, hắn đồng ý mở rương ra. Bảy ngày sau con lại đến đó lấy rương." Minh Thế Nhân nói.
"Tốt."
Lục Châu nhàn nhạt đáp.
Minh Thế Nhân lại nói: "Sư phụ, lần sau có cần con bắt lão bát trở lại không?"
Lục Châu lắc đầu: "Lão thất và lão bát khá là thân thiết, nếu bắt lão bát… sẽ mất đi nguồn thông tin về lão thất. Lão thất làm người giảo hoạt, tạm thời cứ để lão bát ở lại Mãnh Hổ Cương."
"Sư phụ cao kiến." Minh Thế Nhân khom người nói.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân rồi nói: "Ngươi đã gặp mặt lão thất?"
Minh Thế Nhân gật gật đầu:
"Tâm tư lão thất quá sâu, đồ nhi cũng không rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì. Tuy hắn không còn ở Ma Thiên Các nhưng đồ nhi vẫn là sư huynh của hắn, hắn vẫn phải nể mặt đồ nhi mà dùng Khổng Tước Linh để mở rương, bây giờ chiếc rương chỉ còn thiếu vũ khí của đại sư huynh và nhị sư huynh nữa thôi. Với thủ đoạn của lão thất hẳn là sẽ không có vấn đề gì."
Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Đám nghiệt đồ này sợ là đang ngấp nghé bảo vật trong rương."
"Chiếc rương này vô cùng thần bí, không có cách nào dùng sức mạnh để phá vỡ. Lớp chìa khoá cuối cùng lại là vũ khí Đa Tình Hoàn đang nằm trong tay sư phụ. Bọn hắn có muốn lấy đồ vật trong rương cũng không được." Minh Thế Nhân nói ra.
Lục Châu cũng đoán được mấy chuyện này.
Với tâm tư của lão thất thì không sợ hắn sẽ mặc kệ bảo rương này.
Bảo vật của Ma Thiên các bị lộ ra ngoài đã đủ nhiều, thêm một món hay bớt một món cũng không khiến tu hành giả trong thiên hạ chú ý.
Thay vì để bảo vật trong rương vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, chẳng bằng mở nó ra. Nếu không có một kế hoạch hay âm mưu cẩn thận thì ai có thể vượt mặt cửu đại đệ tử Ma Thiên Các để giành phần chứ?
"Chuyện chiếc rương tạm thời cứ để sang một bên." Lục Châu khoát tay nói.
"Sư phụ… Đây là công pháp đồ nhi đã ghi chép lại, mời sư phụ xem qua." Tiểu Diên Nhi vội vàng đặt bản công pháp chép tay lên bàn trước mặt Lục Châu.
Nhìn cảnh này, Lục Châu trông cũng khá giống một lão tiên sinh dạy học ở thời cổ đại.
Tiểu Diên Nhi chính là đứa học sinh đang chờ lão sư kiểm tra bài vở.
Lục Châu mở bản chép tay công pháp ra xem nhanh một lần.
Thái Thanh Ngọc Giản giảng giải sự tương thông giữa thân pháp và quyền pháp, không ngừng thúc đẩy bản thân cố gắng câu thông với nguyên khí trời đất để tu hành, tăng cường tu vi. Đây là một công pháp vô thượng đoạt tạo hóa của thiên địa, huyền diệu vô song.
Cũng may trong trí nhớ Lục Châu vẫn còn thuộc nằm lòng khẩu quyết của công pháp này và phương pháp điều khí.
Hắn chỉ cần nhìn một lần đã biết đoạn nào có thiếu sót.
"A?" Lục Châu nhíu mày, "Lấy bút tới."
"Vâng."
Tiểu Diên Nhi vội vàng chuẩn bị văn phòng tứ bảo, đặt lên bàn.
Lục Châu chấp bút vung mực, bắt đầu sửa chữa và bù đắp công pháp Thái Thanh Ngọc Giản.
Bọn đồ đệ thấy thế mà kinh hãi.
Nhưng không một ai dám lên tiếng, tất cả đều đang yên lặng quan sát.
Lục Châu cẩn thận đếm một chút, có khoảng mười câu mấu chốt trong bản công pháp này đã bị thiếu. Sau khi sửa chữa và bổ sung vào, hắn lại càng thêm kinh ngạc… Bởi vì tuy bị thiếu khuyết mười câu này nhưng dựa vào thiên phú tu hành, Tiểu Diên Nhi vẫn có thể luyện thành những phần bị thiếu.
Càng hiếm thấy và đáng ngưỡng mộ hơn là, nàng không có bị tẩu hỏa nhập ma vì bản công pháp đầy thiếu sót này.
"Diên Nhi."
"Có đồ nhi."
"Vi sư đã tiến hành cải tiến và hoàn thiện công pháp cho con. Từ giờ trở đi con hãy tu hành theo bản công pháp này." Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy vô cùng vui mừng: "Đa tạ sư phụ! Đồ nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người, sớm ngày bước vào Nguyên Thần cảnh."
Tiểu Diên Nhi cung kính nhận lại bản công pháp Thái Thanh Ngọc Giản phiên bản đầy đủ rồi ngoan ngoãn chạy sang một bên đứng nghiên cứu.
Minh Thế Nhân thấy thế, vội vàng nói: "Đồ nhi đi sao chép công pháp ngay đây."
Hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Lúc trước hắn cùng Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt không hề rời khỏi Ma Thiên các, nguyên nhân rất lớn trong đó là do công pháp của bọn họ đều bị hạn chế.
Đến nay đột nhiên sư phụ muốn bổ sung công pháp cho bọn họ, hắn vô cùng hưng phấn.
"Đây là công pháp Thiên Nhất Quyết đồ nhi đã ghi chép lại." Đoan Mộc Sinh dâng lên bằng hai tay.
"Đây là công pháp Minh Ngọc Công của đồ nhi." Chiêu Nguyệt cũng dâng bản công pháp lên.
Thiếu sót trong công pháp Thiên Nhất Quyết không nhiều… chỉ bị thiếu vài câu. Lục Châu nhìn xem một lượt rồi viết thêm khẩu quyết vào.
Ngược lại, công pháp Minh Ngọc Công lại toàn thiếu sót ở những phần quan trọng nhất.
Minh Ngọc Công là tuyệt đỉnh tâm pháp chính tông, thần công uy lực huyền diệu. Khi vận hành da thịt sẽ trong suốt như ngọc, công lực không bay hơi ra bên ngoài mà thu liễm vào trong, cho nên khi vận công sẽ không hao tổn nội lực mà còn có thể gia tăng thêm công lực không ngừng không nghỉ, vô cùng vô tận.
Lục Châu trầm ngâm một lát rồi cũng bù đắp lại thiếu sót cho công pháp Minh Ngọc Công.
"Vô nhân vô ngã, vật ngã lưỡng vong. Thái thượng vong ngã, dịch cân niết bàn. Đây là tâm pháp cuối cùng của Minh Ngọc Công. Chiêu Nguyệt ——"
"Có đồ nhi."
"Thương thế của ngươi chưa lành, công pháp này cứ tạm thời gác lại đi." Lục Châu thản nhiên nói.
"Đồ nhi tuân mệnh."
[Ting — bù đắp công pháp Thái Thanh Ngọc Giản, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
[Ting — bù đắp công pháp Thiên Nhất Quyết, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
[Ting — bù đắp công pháp Minh Ngọc Công, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Chương 134 Tri kỷ của đại sư huynh
Lục Châu nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở, trong lòng có hơi bất ngờ.
Lúc trước Cơ Thiên Đạo truyền thụ công pháp cho đồ đệ đều cố ý lưu lại một chút thủ đoạn, ngoại trừ áp chế về công pháp còn uy hiếp tinh thần, hạn chế về vũ khí.
Nay khi Lục Châu không còn ý định hạn chế bọn họ, đám đồ đệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc…
Sau khi bù đắp công pháp xong.
Lục Châu đặt bút lông trong tay xuống, vuốt râu nói: “Vi sư đã sửa chữa bổ sung công pháp cho các ngươi, sau này nhớ cố gắng tu hành, đừng để vi sư phải thất vọng!”
Ba tên đồ đệ đồng thời quỳ xuống.
“Đồ nhi nhất định không cô phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Cùng lúc đó.
Tại Thần Đô.
Một toà phi liễn của hoàng thất chậm rãi bay ra khỏi Kỳ Vương phủ.
Bốn phía phi liễn được một đám tu hành giả vây quanh tạo thành một phương trận thật lớn.
Trên phi liễn treo cờ của Kỳ Vương phủ, chậm rãi bay ra khỏi Thần Đô.
Thấy cảnh này, Tư Vô Nhai mỉm cười: “Đại sư huynh đúng là người tài cao gan lớn, thật sự đến Kỳ Vương phủ rồi.”
“Giáo chủ, có cần đuổi theo không?”
“Không cần… các ngươi chờ ở đây.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai đạp vào hư không, trong tay cầm bảo rương thần bí bay về phí toà phi liễn to lớn kia.
Chiếc phi liễn này vô cùng khổng lồ, thường được dùng để thể hiện uy thế của chủ nhân, bên trong rộng rãi ngồi vô cùng thoải mái, vì thế ở phương diện tốc độ thì không nhanh bằng các phi liễn cỡ nhỏ.
Tư Vô Nhai không bao lâu sau đã đuổi kịp.
Bách tính Thần Đô đã quá quen với các loại phi liễn của hoàng thất, không còn thấy kinh ngạc nữa.
Bên trong phi liễn.
Một trung niên nam tử thân mặc hắc bào, ngũ quan góc cạnh rõ ràng đứng trên phi liễn quan sát đại địa.
“Giáo chủ, từ Thần Đô đến Bình Đô Sơn phải mất ba canh giờ. Xin Giáo chủ đi nghỉ ngơi sớm.” Một tên nữ thuộc hạ đứng bên cạnh khom người nói.
Trung niên nam tử chỉ tay về phía toàn cảnh Thần Đô. “Bản toạ hiếm hoi lắm mới rời khỏi Bình Đô Sơn, đương nhiên phải thưởng thức cảnh non xanh nước biếc ở đây chứ…”
“Vâng.”
“Chỉ có đứng trên chiếc phi liễn này mới hiểu được cách lưu giữ lại non sông tươi đẹp này… Đứng từ trên cao, ngay cả Thần Đô cũng bị ta giẫm dưới chân.” Trung niên nam tử chậm rãi nói.
“Giáo chủ nói đúng lắm.”
“Thôi… Các ngươi chẳng thú vị gì cả.”
Mặc kệ hắn nói gì thì bọn họ đều chỉ khom lưng cúi đầu, không hề có chút quan điểm cá nhân nào, đúng là không chút thú vị.
“Giáo chủ, có người đến gần.” Cách đó không xa truyền đến một thanh âm.
Trung niên nam tử đạm mạc lắc đầu. “Giết.”
“Tu vi của người này cực cao, hắn nói ngài nhất định sẽ đồng ý gặp hắn.”
“Thú vị.”
Trung niên nam tử chắp tay đi đến bên hông phi liễn, ánh mắt nhìn từ không trung bao quát toàn cảnh bên dưới. Hắn thấy một người đang lơ lửng, tay cầm bảo rương thần bí đang bị tứ đại hộ pháp vây quanh.
Năm người lơ lửng bên ngoài phi liễn, nhìn nhau đề phòng.
“Đại sư huynh, đã lâu không gặp.” Tư Vô Nhai truyền âm nói.
“Cho hắn lên.”
“Vâng!”
Tứ đại hộ pháp tránh ra thành một con đường.
Thân hình Tư Vô Nhai loé lên, an toàn xuất hiện bên cạnh phi liễn.
“Tham kiến đại sư huynh.” Tư Vô Nhai vung tay lên, bảo rương thần bí chậm rãi bay vào trong phi liễn, còn hắn thì khom người hành lễ với trung niên nam tử trước mắt.
Trung niên nam tử này chính là đại đệ tử của Ma Thiên Các, Vu Chính Hải, là Giáo chủ của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ U Minh Giáo.
Vu Chính Hải nhìn Tư Vô Nhai. “Sư đệ mỗi ngày đều trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến Thần Đô tìm ta?”
“Đại sư huynh nói đùa rồi, Ám Võng của ta nào có trăm công nghìn việc, có chăng là đại sư huynh… không ngại đường xa ngàn dặm, tự mình rời khỏi Bình Đô Sơn giá lâm Kỳ Vương phủ.” Tư Vô Nhai nói.
Hai tên thuộc hạ vội vàng cầm hai cái ghế chạy tới đặt cạnh bọn họ. Vu Chính Hải ra hiệu cho Tư Vô Nhai tuỳ ý ngồi xuống.
“Nhị sư huynh của đệ giết người của ta… Nếu ta không tự mình xuất mã thì với tính tình của hắn, sợ là sẽ lại ra tay.” Vu Chính Hải nhắc tới Ngu Thượng Nhung, trên vẻ mặt hiện lên tia trách cứ.
“Đại sư huynh bớt giận… chỉ là một tên Trần Văn Kiệt thôi mà. Kiếm si Trần Văn Kiệt ngoài mặt gia nhập U Minh Giáo nhưng sau lưng lại âm thầm cấu kết với Vân Thiên La tam tông… Nhị sư huynh đã thay đại sư huynh thanh trừ nội ứng, đây cũng là chuyện tốt.” Tư Vô Nhai nói.
Ngữ khí Vu Chính Hải hờ hững. “Sao ta có thể không biết chuyện của Trần Văn Kiệt… Hắn chỉ là một con cờ, ít nhất nhờ có hắn, ta có thể quang minh chính đại kiềm chế cao thủ Tịnh Minh Đạo… Nhị sư huynh của đệ tuy đối xử khiêm tốn hữu lễ với mọi người nhưng đầu óc lại quá mức đơn giản, chẳng hiểu được suy nghĩ trong lòng ta.”
“Đại sư huynh nói phải…” Tư Vô Nhai cười nói.
“Lão thất… ta hỏi đệ.”
“Đại sư huynh cứ hỏi, Vô Nhai biết gì nói nấy.” Tư Vô Nhai đáp.
“Từ trước tới nay đệ là người có cái nhìn vì đại cục nhất. Đệ cảm thấy nhị sư huynh của đệ làm đúng không?” Vu Chính Hải hỏi.
“Nhị sư huynh làm không đúng…”
“Ánh mắt thất sư đệ rất độc đáo.”
Vu Chính Hải lộ ra vẻ mặt vui mừng hiếm hoi. “Nếu ta có thể san bằng cả Thần Đô, đệ sẽ làm gì?”
“Sư đệ đương nhiên sẽ hết sức ủng hộ.”
Vu Chính Hải cởi mở cười to: “Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ.”
“Nhị sư huynh nhờ ta nhắn lại cho đại sư huynh… Huynh ấy nói, chuyện của đại sư huynh huynh ấy không muốn quản, nhưng tốt nhất đại sư huynh cũng đừng quản chuyện của huynh ấy.” Tư Vô Nhai nói.
Tư Vô Nhai truyền lại nguyên văn lời của Ngu Thượng Nhung.
“Vẫn là cái tính tình như thế…” Vu Chính Hải lắc đầu, “Thôi không nhắc tới hắn nữa… hôm nay khó được có dịp gặp Vô Nhai sư đệ, đừng nói tới mấy chuyện không vui. Uống rượu nào!”
Hai tên thuộc hạ sau lưng lập tức vào trong chuẩn bị rượu ngon và thức ăn.
Tư Vô Nhai chỉ biết im lặng. Nhưng đại sư huynh đã mời rượu ngon, hắn cũng không tiện từ chối làm mất mặt huynh ấy.
Sau khi đối ẩm ba chén rượu.
Vu Chính Hải nhàn nhạt hỏi: “Thất sư đệ, tìm ta có chuyện gì?”
Tư Vô Nhai đặt chén rượu xuống, chỉ tay về phía chiếc rương: “Đây là rương của sư phụ lão nhân gia người.”
Vu Chính Hải nghe vậy nhíu mày: “Sau khi ta xuất quan có nghe nói sư phụ lão nhân gia dùng sức một người bức lui thập đại cao thủ… Đến nay vẫn đang ở Ma Thiên Các an hưởng tuổi già. Chuyện chiếc rương này là sao?”
“Chiếc rương này vô cùng thần bí, ngay cả vũ khí thiên giai cũng không làm gì được nó… Cần phải dùng sáu loại vũ khí mới mở nó ra được. Bây giờ chỉ còn lại Bích Ngọc Đao của đại sư huynh… và Đa Tình Hoàn của lục sư muội. Đa Tình Hoàn bây giờ đang ở trong tay sư phụ.”
Vu Chính Hải nói:
“Sư phụ lão nhân gia người đã nắm trong tay rất nhiều bảo bối, bây giờ vẫn còn tâm tư sưu tầm? Đệ có biết trong rương này là thứ gì không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Đệ chẳng biết gì. Có điều… càng là thứ quý giá thì càng nên mở ra. Bảo bối không nên phủ bụi. Nếu đại sư huynh muốn san bằng Thần Đô thì đương nhiên phải có càng nhiều bảo bối càng tốt.”
“Có đạo lý.” Vu Chính Hải nâng tay phải lên.
Trong phi liễn loé lên một đạo quang mang. Bích Ngọc Đao xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Đặt vũ khí vào đồ án trên rương là khởi động được.” Tư Vô Nhai chỉ vào đồ án hình Bích Ngọc Đao trên một mặt rương.
Nhưng Vu Chính Hải không đặt Bích Ngọc Đao vào.
Hắn nhìn đồ án trên rương rồi nói: “Nhị sư đệ đã đưa ra quyết định… Thất sư đệ cũng đã có quyết định của mình. Nếu ta không đồng ý mở chiếc rương này ra thì đệ định làm gì?”
Tư Vô Nhai nở nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ đã sớm nghĩ tới Vu Chính Hải sẽ nói những lời như vậy.
“Rương này do tứ sư huynh Minh Thế Nhân mang xuống núi. Trong tay Minh Thế Nhân có một thanh vũ khí thiên giai, giống với đồ án này, vừa như lưỡi móc vừa giống đao. Khe hở đã mở… Tứ sư huynh cho ta thời gian bảy ngày, nếu vẫn không mở được, e là sư phụ sẽ tức giận đó.”
“Người già rồi… rất dễ tức giận.” Vu Chính Hải khẽ chớp chớp mắt.
Keng.
Bích Ngọc Đao bay lượn vòng.
Nhưng Bích Ngọc Đao không đáp xuống đồ án trên mặt rương mà là bay về phía một nhóm tu hành giả đứng bên dưới phi liễn.
Tư Vô Nhai khẽ giật mình, kinh ngạc quan sát ——
“Tổng đà Thanh Long Đàn?”
Chương 135 Đại Huyền Thiên Chương
Sau khi rời khỏi phi liễn, Bích Ngọc Đao xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Mỗi đạo cương khí phát ra đều có dáng vẻ như bản thân Bích Ngọc Đao, xung quanh thân đao được cương khí hùng hậu bao lấy trông như một cối xay gió khổng lồ không ngừng khuấy động nguyên khí. Nguyên khí tản ra ngoài ngưng kết thành cương, tạo ra vô số Bích Ngọc Đao cỡ nhỏ.
“Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang.” Tư Vô Nhai gật đầu nói.
Đây chính là công pháp thành danh của Vu Chính Hải, Đại Huyền Thiên Chương.
Từ khi Vu Chính Hải đạt được Bích Ngọc Đao, nhờ tự thân cố gắng và ngộ tính phi phàm, hắn đã thành công hoà Đại Huyền Thiên Chương và đao pháp làm một.
Chiêu thức này dù là cao thủ cùng giai cũng không dám khinh thường đối phó.
Nói chi đến đám người của Thanh Long Đàn không có tu hành giả cấp cao nào?
Tu hành giả ở tổng đà Thanh Long ngẩng đầu lên, khi phát hiện thấy khí tức đao vũ đang bổ xuống thì đã muộn.
Một màn gió tanh mưa máu.
Bích Ngọc Đao vốn là vũ khí thiên giai mạnh mẽ hiếm có, nó có thể thoải mái phá vỡ cương khí hộ thể của tu hành giả có tu vi thông thường.
Một vài pháp thân cao bằng nửa thân người xuất hiện nhưng chỉ trong giây lát đã bị cơn mưa đao của Đại Huyền Thiên Chương chém nát.
Trong một hô hấp.
Bích Ngọc Đao bay trở về lòng bàn tay Vu Chính Hải.
Vẫn là cây đao đó, trông bình thường không chút thu hút, hệt như một thanh đao phổ thông nằm trong lò rèn.
“Tứ đại hộ pháp.” Vu Chính Hải đạm mạc nói. “Đi thu thập.”
“Cẩn tuân Giáo chủ dụ lệnh.”
Tứ đại hộ pháp tuần tự nhảy khỏi phi liễn.
Khi bốn người rời khỏi phi liễn, bốn toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh to lớn đồng thời xuất hiện giữa không trung.
Kim liên bên dưới pháp thân, thấp nhất đã là lục diệp!
Tư Vô Nhai biết U Minh Giáo rất mạnh, nhưng mạnh tới mức này thì… đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn. Ngoài tứ đại hộ pháp còn có ngàn vạn giáo chúng và các tu hành giả cường đại tản mát khắp nơi.
Với năng lực cá nhân của một mình đại sư huynh lại có thể quy tụ được nhiều cường giả gia nhập U Minh Giáo như vậy, thủ đoạn thật sự khiến người ta nể phục.
Tư Vô Nhai nghiêng đầu nhìn Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không nhìn về phía Thanh Long Đàn mà nhìn về nơi xa.
“Vô Nhai sư đệ, đừng thấy kỳ quái làm gì… Thanh Long hội ngoài mặt quy thuận giáo của ta, nhưng sau lưng lại lén lút ăn cây táo rào cây sung. Hậu quả này là do bọn hắn tự mình chuốc lấy.” Vu Chính Hải thản nhiên nói.
Tư Vô Nhai cũng không giật mình.
Hắn đã từng ước lượng thực lực của U Minh Giáo.
U Minh Giáo có thể trở thành ma giáo đệ nhất thiên hạ, nếu không có bản lãnh thì sao đi được đến ngày hôm nay.
Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Đại sư huynh đúng là có nhiều thủ đoạn.”
“Sư đệ quá khen… Nào, cạn thêm chén nữa.”
Hắn nhấc tay lên, chén rượu trên bàn bay vào trong tay.
Đạt đến cảnh giới tu vi này, bọn họ đã có thể sử dụng cương khí để cách không khống chế đồ vật.
Tư Vô Nhai sảng khoái nói: “Được!”
Mỗi người một chén uống vào bụng.
Qua một tuần rượu, tứ đại hộ pháp đạp không quay trở về phi liễn.
“Giáo chủ, đã thanh lý xong.”
“Rất tốt.”
Vu Chính Hải đặt chén rượu xuống.
Bốn tên hộ pháp cung kính lui ra phía sau.
Tư Vô Nhai cũng đặt chén rượu lên bàn rồi nói: “Đệ xem náo nhiệt xong rồi, rượu cũng đã uống đủ. Đại sư huynh… chuyện chiếc rương…”
Vu Chính Hải giơ tay lên ngắt lời hắn.
“Nếu không phải là thất sư đệ mà là một kẻ khác đến tìm ta, dù là ai ta cũng sẽ không đồng ý mở chiếc rương này ra. Nhưng thất sư đệ đã mở miệng, ta há có thể không nể mặt mũi. Rương này ta sẽ mở, chỉ là…”
Hắn dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Chỉ là, không phải bây giờ.”
“Tại sao?” Tư Vô Nhai nghi ngờ hỏi.
“Bảy ngày sau, ta sẽ đích thân đem chiếc rương này đến Mãnh Hổ Cương chỗ lão bát… thuận đường thăm bát sư đệ. Đã lâu ta chưa gặp hắn, nhân cơ hội này huynh đệ ôn chuyện với nhau.” Vu Chính Hải nói.
Tư Vô Nhai gật gật đầu. “Như vậy rất tốt.”
“Lão thất, ta viện cớ như thế, đệ không hỏi xem tại sao ư?”
“Đại sư huynh làm việc luôn khiến ta yên tâm, không có gì phải chất vấn huynh.” Tư Vô Nhai thản nhiên nói.
Vu Chính Hải cởi mở cười một tiếng.
“Trong thiên hạ này, người ta tán thưởng nhất chính là thất sư đệ.”
“Sư huynh quá khen.” Tư Vô Nhai cười nói rồi đứng lên.
Phi liễn đã cất cánh bay về phía Bình Đô Sơn.
Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua phương hướng phi hành rồi nói: “Đại sư huynh, ta còn có việc, chuyện chiếc rương xin làm phiền huynh.”
“Chuyện nhỏ.” Vu Chính Hải nhàn nhạt gật đầu. “Nếu đệ gặp nhị sư đệ, thay ta truyền lời cho hắn. Nếu có thời gian rảnh, ta rất muốn cùng nhị sư đệ luận bàn một phen.”
“Chuyện này…”
“Nếu muốn bảo đao luôn sắc bén thì phải ma luyện mọi lúc mọi nơi. Ta nghĩ kiếm của nhị sư đệ cũng vậy.” Vu Chính Hải chậm rãi nói.
“Đại sư huynh nói có đạo lý, kỳ phùng địch thủ rất khó tìm. Nếu không có đối thủ tương đương, suốt ngày chỉ đối phó với những kẻ cấp thấp thì rất khó bảo trì được độ sắc bén của bản thân.”
Nói đến đây, Tư Vô Nhai chắp tay: “Lời này ta nhất định sẽ chuyển lại cho nhị sư huynh.”
“Đi đi.” Vu Chính Hải vừa uống rượu vừa phất phất tay.
Tư Vô Nhai nhảy ra khỏi phi liễn.
Hắn ngự không hạ xuống, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Bốn tên hộ pháp đứng ở bốn góc phi liễn.
Một tên trong số đó bỗng khom người nói: “Giáo chủ, người này có vẻ hơi dối trá, miệng lưỡi nịnh nọt, không thể không đề phòng.”
Vừa dứt lời.
Vu Chính Hải mở trừng mắt, Đại Huyền Thiên Chưởng Ấn đánh vào lồng ngực tên hộ pháp kia.
Tên hộ pháp không dám chống cự, miễn cưỡng tiếp nhận một chưởng này!
Phốc!
Hộ pháp kêu lên một tiếng đau đớn, hắn gập lưng, khí huyết cuồn cuộn nhưng vẫn cố gắng quỳ một gối xuống: “Giáo chủ thứ tội, thuộc hạ lỡ lời!”
“Một chưởng này chỉ là trừng phạt nhỏ… Thất sư đệ đâu phải là người các ngươi có thể võ đoán như thế?”
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng, đứng dậy đi tới bên hông phi liễn.
Tên hộ pháp kia cúi thấp đầu không dám nói lời nào.
“Các ngươi là cánh tay đắc lực mà bản toạ tín nhiệm nhất… Nếu không nhờ có thất sư đệ đứng phía sau âm thầm trợ giúp, ngươi cho rằng U Minh Giáo sẽ có được huy hoàng như ngày hôm nay?”
Tên hộ pháp mở to mắt, không dám nói lời nào.
Vu Chính Hải lắc đầu, thanh âm trở nên hoà hoãn lại. “Một chưởng này của bản toạ không chỉ là trừng phạt mà còn là cảnh cáo. Sau này các ngươi nhất định không được xem thường bất luận kẻ nào.”
“Giáo chủ dạy phải.”
Cùng lúc đó.
Sau khi Tư Vô Nhai rơi xuống đất.
Một chiếc phi liễn có tốc độ cực nhanh từ Thần Đô bay tới, phương hướng và góc độ bay cực kỳ xảo trá, vừa vặn tránh đi những phòng tuyến có cấm vệ quân canh giữ.
Phi liễn chậm rãi dừng lại bên cạnh Tư Vô Nhai.
Hơn mười tu hành giả rời khỏi phi liễn, đi đến trước mặt Tư Vô Nhai khom người đồng thanh nói:
“Giáo chủ, gần đây U Minh Giáo điên cuồng thanh lý các thế lực đối lập, một vùng từ Thần Đô đến Bình Đô Sơn bây giờ đều thuộc về U Minh Giáo. Giáo chủ và U Minh Giáo có quan hệ không ít…”
Tư Vô Nhai giơ tay lên ngăn lại. “Đừng lo lắng. Đôi khi thế lực lớn hơn chưa hẳn đã là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến… Có những lúc, một người, hoặc một vật nào đó, lại có thể cải biến chiến cuộc. Đại sư huynh lên tới vị trí như ngày hôm nay đương nhiên hiểu được đạo lý này.”
“Vậy chiếc rương của Ma Thiên Các…”
“Ta đã đoán được đại sư huynh sẽ lưu lại thứ này. Ngoài ra, bên phía Chính Nhất Đạo đã thả tiếng gió chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đã tạo vài tin đồn.”
“Rất tốt, còn lại cứ để mặc sự việc phát triển, không cần nhúng tay vào nữa.”
“Tuân mệnh!”
Có một số việc, thường chỉ cần đẩy nhẹ một cái sẽ phát triển theo hướng mình muốn.
Càng để tự nhiên thì càng chân thực.
“Giáo chủ, có tình báo từ Ám Võng. Đội nhân mã của Ngụy Trác Ngôn đã đến Canh Tử Trấn.”
“Tiếp tục giám thị.”
“Tuân mệnh.”
Tư Vô Nhai nhàn nhạt nhìn lướt qua phi liễn rồi nói: “Không cần dùng tới phi liễn… Ta đột nhiên lại muốn đi dạo một vòng Thần Đô.”
Tư Vô Nhai cầm chiếc rương lên. “Chuyện này không thể để lộ cho người ngoài biết, để tránh người có tâm ngấp nghé đồ vật của Ma Thiên Các.”
“Thất sư huynh, người ngấp nghé bảo vật của Ma Thiên Các nhiều lắm… thêm một người hay bớt một người cũng không có gì khác nhau.” Lão bát nói.
“Không, ý ta là chuyện của chiếc rương này.”
Nếu đây thật sự là bảo vật đỉnh cấp thì sẽ gây ra sự tranh đoạt càng lớn.
Tư Vô Nhai mang rương đến hậu sơn Mãnh Hổ Cương.
Chư Hồng Cộng theo sát phía sau.
Tại một khoảng đất bằng phẳng ở hậu sơn có một chiếc phi liễn hình chiếc thuyền đang nằm ở đó.
Bốn phía có hơn mười tu hành giả mặc trường bào màu nhạt.
Khi Tư Vô Nhai xuất hiện, hơn mười người đồng thời khom người hành lễ. “Giáo chủ.”
Tư Vô Nhai phất tay, bảo rương thần bí bay lên rồi đáp xuống trong phi liễn.
Hắn cũng tung người bay vào trong.
“Đến An Dương.”
“Vâng.”
Vù —— ——
Hơn mười tu hành giả đồng thời rót nguyên khí vào chiếc phi liễn. Dưới tác dụng của trận văn và lực lượng nguyên khí, phi liễn từ từ bay lên.
Khi chiếc phi liễn đang trôi nổi trên không trung, nó khẽ dừng lại trong một thoáng.
Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Lão bát, khoảng thời gian này đừng ló đầu ra. Việc hợp tác của Ma Sát Tông và Chính Nhất Đạo không thành, bọn hắn không dám gây sự với Ma Thiên Các nên sẽ chỉ trút lên đầu đệ thôi.”
Chư Hồng Cộng nghe thế, toàn thân run rẩy, nghẹn ngào nói: “Sư huynh… đây là chủ ý của huynh mà, sao lại trách đệ được chứ…”
Vẻ mặt Tư Vô Nhai bình tĩnh nhìn về phía An Dương.
“Tuy Trương Viễn Sơn nhiều lần công nhiên khiêu khích Ma Thiên Các, nhưng trên thực tế hắn là một kẻ nhát gan, là loại người tham sống sợ chết. Nếu không ngày đó khi đệ và sư phụ xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn, với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn sao có thể nhất quyết không chịu ló mặt ra như vậy?”
“Vậy cũng đâu thể trách một mình ta được chứ.”
“Không… Đệ không hiểu. Loại người như thế có một đặc điểm —— đó là thượng đội hạ đạp.”
Vù ——
Phi liễn chậm rãi bay lên cao.
Chư Hồng Cộng nhíu mày. Nói vậy có nghĩa là, Trương Viễn Sơn cảm thấy Mãnh Hổ Cương của mình dễ bắt nạt?
“Cung tiễn sư huynh.”
Lão bát khẽ khom người đưa mắt nhìn phi liễn rởi đi, sau đó đứng thẳng người dậy, hừ một tiếng: “Lão bát ta không có dễ bị bắt nạt như vậy đâu!”
Một canh giờ sau.
Phi liễn chậm rãi hạ xuống ở khu vực phụ cận An Dương.
Tư Vô Nhai bước ra khỏi phi liễn, ngẩng đầu nhìn về phía An Dương thành.
“Giáo chủ, quanh đây đã có người trông chừng, sẽ không ai biết được hành tung của ngài.” Một tên thuộc hạ đi tới bẩm báo.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Các ngươi chờ ở đằng kia. Ta đi một chút rồi quay lại.”
“Giáo chủ, Kiếm Ma tiền bối gần đây hay trà trộn vào trong phố phường quán xá, ngài đột nhiên đến thăm, thuộc hạ lo lắng Kiếm Ma tiền bối sẽ tức giận.”
Tư Vô Nhai nhìn hắn một cái rồi nói:
“Ngươi từ đầu đến cuối đều hiểu lầm nhị sư huynh rồi… Ta tự có phán đoán.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai nhấc tay lên.
Chiếc rương thần bí trong phi liễn bay vào trong tay hắn.
Cùng lúc đó.
Tại tầng ba một tửu lâu nào đó ở An Dương thành.
Thanh bào kiếm khách đang rót rượu uống.
Toàn bộ tửu lâu đều trống rỗng không có một vị khách nào.
Tiểu nhị đứng bên cạnh toàn thân run rẩy, thỉnh thoảng lại len lén nhìn thanh bào kiếm khách.
Từ tầng ba tửu lâu nhìn xuống có thể trông thấy bao quát cả An Dương thành.
“Còn bao lâu?” Thanh bào kiếm khách đột nhiên mở miệng nói.
“Từ… từ Thanh Dương đến… đến An Dương… mất nửa canh giờ. Lúc này hẳn là… đã, đã đến rồi.” Tiểu nhị nói được vài từ lại nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Ngươi không cần sợ hãi… có rượu ngon, có đồ ăn, ngồi xuống đây cùng uống một ly nào.” Thanh bào kiếm khách nói với ngữ khí bình thản.
“Không không không… tiểu nhân không dám, tiểu nhân đứng đây được rồi… đứng là được…” Sống lưng tiểu nhị đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cộp cộp cộp.
Cộp cộp cộp.
Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Có mấy tên tu hành giả bước lên tầng ba, một tên Thần Đình cảnh, hai tên Phạn Hải cảnh, sáu tên Ngưng Thức cảnh và ba tên Thông Huyền cảnh.
Cả tầng ba chỉ có một cái bài, một cái ghế, một mâm thịt rượu.
Và hai người thanh bào kiếm khách cùng tiểu nhị.
Ánh mắt thanh bào kiếm khách nhìn về đám tu hành giả vừa xuất hiện, hắn vừa rót rượu vừa thản nhiên nói: “Mã tặc Thanh Dương sơn ở lại, những người khác có thể đi.”
Tiểu nhị như được đại xá, vội vàng khom người: “Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia!”
Hắn lao vọt xuống lầu như một con thỏ, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Mấy tu hành giả nghi hoặc nhìn thanh bào kiếm khách.
Trung niên nam tử dẫn đầu cảm thấy một luồng khí tức quỷ dị phát ra từ trên người thanh bào kiếm khách, bèn chắp tay nói: “Các hạ là người phương nào?”
Thanh bào kiếm khách không trả lời hắn mà nói: “Các ngươi đều là mã tặc Thanh Dương sơn?”
“Cái từ mã tặc này hơi khó nghe... bọn ta chẳng qua là mưu sinh kiếm sống, kinh doanh cả cái tửu lâu này không phải chuyện dễ dàng, mong các hạ không nên làm khó.”
“Vậy à… Vậy thì dễ xử rồi.”
Thanh bào kiếm khách bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, ngữ khí bình thản nhưng lời nói ra lại kinh người. “Thật xin lỗi, các ngươi tự mình kết liễu đi… Kiếm của ta không quá ưa thích nhiễm máu của tu hành giả cấp thấp.”
Trong lòng đám tu hành giả kinh hoảng, lùi lại một bước.
“Các hạ rốt cuộc là người phương nào?”
Thanh bào kiếm khách đặt chén rượu xuống, nở nụ cười thản nhiên.
“Tại hạ, Ngu Thượng Nhung.”
“. . .”
“Kiếm Ma?!”
Gần như là bản năng, cả đám tu hành giả đều quay đầu bỏ chạy.
Chẳng cần biết là thật hay giả.
Ầm ầm ầm!
Ở cửa thang lầu, một cỗ cương khí cường đại ngăn cản đường chạy trốn của bọn hắn.
Thanh bào kiếm khách tiếp tục tự rót rượu uống.
Phảng phất như không hề nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Hơn mười tu hành giả đã loạn thành một đoàn!
Đột nhiên ——
Từ giữa không trung bên ngoài tửu lâu bay đến hàng loạt cương khí ám khí.
Kim quang lóng lánh xếp thành hình khổng tước xoè đuôi!
Vù vù!
Toàn bộ ám khí xuyên thủng lồng ngực đám tu hành giả cấp thấp một cách chuẩn xác.
Thân hình bọn hắn biến thành con nhím.
Thanh bào kiếm khách không thèm nhìn tới, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn buông chén rượu trong tay xuống, có chút ghét bỏ nói: “Sư đệ, đệ làm thế khiến ta mất cả nhã hứng uống rượu. Ta thật sự không thích mùi máu tươi.”
Cộp.
Cộp. Cộp.
Tư Vô Nhai chắp tay bước lên lầu, mặt mỉm cười, bảo rương thần bí bay lơ lửng bên cạnh hắn.
“Vô Nhai làm mất nhã hứng của sư huynh, ngày khác sẽ tự mình mở tiệc chiêu đãi để bồi tội với huynh…” Tư Vô Nhai ngồi xuống trước mặt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Sư đệ có tâm ý như vậy là được rồi… Nhưng đám mã tặc này thật đáng thương, ta đã đáp ứng để bọn hắn tự mình kết liễu, nhưng không làm được.”
“Là lỗi của ta… Ta không nên nhúng tay vào việc của sư huynh.” Tư Vô Nhai nói. “Sư huynh là nhân vật phong lưu bậc nào, vì sao lại hạ mình đối phó với đám mã tặc hạng bét này?”
“Tiểu sư muội thiên chân vô tà, chuyện của muội ấy… chính là chuyện của ta.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tư Vô Nhai sững sờ. “Nhị sư huynh đúng là hết mực yêu thương tiểu sư muội.”
“Yêu thương thì chưa nói tới…” Ngu Thượng Nhung nói bằng ngữ khí ôn hoà. “Khi ta và đại sư huynh rời khỏi Ma Thiên Các, tiểu sư muội còn chưa nhập môn.”
“Vậy thì vì sao?” Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua thi thể của đám mã tặc.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng dậy, tay chắp sau lưng nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ. “Ta và tiểu sư muội có duyên gặp mặt mấy lần, ta muốn con bé cũng giống như ta, đối xử chân thành với mọi người.”
“. . .”
Tư Vô Nhai ho khan mấy tiếng. “Nhị sư huynh… nói chính sự đi.”
Nói xong hắn tiện tay vung lên.
Chiếc rương thần bí bay lên nằm chễm chệ trên mặt bàn.
Chương 132 Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía chiếc rương, hắn dò xét một thoáng rồi nhìn sang nơi khác.
Tư Vô Nhai nói: “Đây là chiếc rương của sư phụ lão nhân gia người, cần có vũ khí của chúng ta làm chìa khoá mở nó ra.”
“Sư phụ lão nhân gia người đúng là có nhiều hứng thú, ở trên núi cũng không quên kiếm chuyện cho sư huynh đệ chúng ta làm.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói.
“Có lẽ sư phụ muốn mượn cơ hội này để thăm dò một chút.”
“Thất sư đệ am hiểu nhân tâm, liệu có hiểu được suy nghĩ của sư phụ lão nhân gia người?”
Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài một hơi, chắp tay đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cùng hắn quan sát cảnh tượng phồn hoa bên dưới An Dương thành. “Nếu là lúc trước ta rất tự tin có thể làm được. Nhưng qua khoảng thời gian này, ta không còn chắc chắn nữa.”
“Ta thì không có nghĩ nhiều như đệ… Chỉ cần sư phụ đừng chạy loạn khắp nơi thì ta an tâm rồi.” Ngu Thượng Nhung khẽ nói.
“Rõ ràng sự việc không tiến triển như cách huynh mong muốn.”
Tư Vô Nhai cười nói. “Sư phụ lão nhân gia người dùng phương pháp hoàn toàn trái ngược. Đầu tiên giết chết tam thủ toạ Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, sau đó bắt thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn, bên ngoài có đồng minh là cao tăng Phật môn, bên trong lại thu nhận đệ tử Tịnh Minh Đạo Phan Trọng, đệ tử Thiên Kiếm Môn Chu Kỷ Phong… Ngay cả Hoa Vô Đạo của Vân Tông lên núi xong cũng không còn tin tức.”
“Thất sư đệ đúng là có vẻ thiếu tự tin… Ngữ khí đệ tỏ ra do dự, thiếu kiên quyết.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tư Vô Nhai gật đầu, không hề phủ nhận. “Những tin tức này ta lấy được từ Ám Võng, nhưng từ đầu đến đuôi lại có vẻ mâu thuẫn nhau. Chẳng hạn như chuyện sư phụ có đồng minh là cao tăng Phật môn thì không đáng tin. Tại Thánh đàn, chuyện Phật môn xuất thủ là thật, nhưng có lẽ vị cao tăng Phật môn này chính là bản thân sư phụ…”
Ngu Thượng Nhung hơi kinh ngạc nói: “Sư phụ lão nhân gia người tinh thông nhiều loại công pháp. Lời này của đệ cũng rất có khả năng.”
“Nếu thật là như vậy… có lẽ sư phụ đã tìm được cách thức mới để tu luyện công pháp của các nhà khác.” Tư Vô Nhai nói.
Ngu Thượng Nhung không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn về phía xa.
Người đi lại trên đường An Dương thành dần dần thưa thớt.
Chiều trời bóng ngả về Tây.
“Nhị sư huynh, có mở chiếc rương này ra hay không… huynh hãy quyết định đi.” Tư Vô Nhai xoay người lại nhìn về chiếc rương.
“Sư đệ đã quyết định chưa?”
“Đại nạn của sư phụ sắp tới, nếu lão nhân gia người tìm được cách thức mới… ta càng muốn rửa mắt trông chờ.” Tư Vô Nhai nói.
“Ta không thích phải động não…”
Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt mở miệng. “Mặc dù có đôi khi ta không đồng ý với cách làm của sư đệ, nhưng trong chuyện này hẳn là đệ không sai.”
Hắn không đưa tay rút kiếm.
Thanh trường kiếm màu xanh nhạt trên lưng hắn tự bay lên.
Chậm rãi hạ xuống đồ án trên mặt rương.
Két ——
Một tiếng động thanh thuý vang lên.
Trên bề mặt rương xuất hiện một cái khe hở.
Trường Sinh Kiếm bắn ra ngoài, bay trở về lưng Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung hỏi: “Chiếc rương này vẫn chưa mở?”
“Còn cần Bích Ngọc Đao của đại sư huynh nữa.” Tư Vô Nhai đáp.
“Thất sư đệ thông tuệ hơn người, theo ý của đệ thì trong chiếc rương này là thứ gì?”
“Trọng lượng cũng không lớn, không phải là vàng bạc châu báu, cũng không phải là vũ khí nặng nề. Có thể được cất kỹ trong rương như vậy, ta hy vọng bên trong chứa một tấm tàng bảo đồ.” Tư Vô Nhai nói như đùa.
“Tàng bảo đồ? Loại bảo đồ có thể tìm ra chiếc xương đặc thù của Bạch Dân ấy hả?” Ngữ khí Ngu Thượng Nhung tràn đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt lại là vẻ xem thường.
“Xương của Bạch Dân chỉ là giả, nhưng bảo bối là thật, chẳng qua chưa có ai tìm được thôi. Trong cung vớt xác chết chìm mất mười năm mà không có kết quả, gần như đã có thể bài trừ khả năng chiếc xương đặc thù của Bạch Dân thật sự tồn tại.” Tư Vô Nhai nói.
Nói đến đây.
Ngu Thượng Nhung than nhẹ một tiếng. “Chỉ mong lục sư muội có thể vượt qua tâm kết này.”
“Không nhắc tới tỷ ấy thì hơn… chỉ sợ giờ phút này tỷ ấy đã không thể bảo vệ bản thân. Với thủ đoạn của sư phụ thì dữ nhiều lành ít.”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu, không tiếp tục nhắc tới chuyện của Diệp Thiên Tâm mà nhìn thoáng qua chiếc rương thần bí, lạnh nhạt nói:
“Đại sư huynh rất ít khi lộ diện, sợ là sư đệ không tìm được huynh ấy.”
“Thử một lần xem thế nào… Có lẽ cách nhìn của đại sư huynh cũng giống như chúng ta thì sao?” Tư Vô Nhai nói.
Ngu Thượng Nhung chỉ tay về hướng Thần Đô. “Đại sư huynh không có ở Bình Đô Sơn, hẳn đang ở Thần Đô.”
Tư Vô Nhai nghe vậy, lập tức giật mình. “Đại sư huynh vẫn luôn một mực bế quan tu luyện, rất nhiều công việc đều do bộ hạ của huynh ấy hoàn thành. Sao lần này lại tự mình chạy đến địa bàn của hoàng thất là Thần Đô chứ?”
“Ta không thích tác phong làm việc của đại sư huynh.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ách…”
“Nên ta giết Trần Văn Kiệt.”
“. . .”
“Nhưng trước đó ta đã thông báo cho đại sư huynh và Trần Văn Kiệt biết. Kiếm của ta đặt ngang ở chỗ này, nếu người ta tự đưa cổ vào thì chỉ có thể đầu rơi máu chảy.” Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói.
Tư Vô Nhai cũng không biết nên nói gì, đành thở dài. “Lập trường của huynh và đại sư huynh khác nhau, nên không thể nói ai đúng ai sai.”
“Thất sư đệ, từ xưa tới nay đệ đều là người có cái nhìn đại cục, đệ cảm thấy… đại sư huynh làm đúng hay không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Chuyện này…”
Tư Vô Nhai ngừng một chút, rồi cười nói: “Đại sư huynh làm không đúng.”
Ngu Thượng Nhung hài lòng mỉm cười: “Thất sư đệ quả nhiên có ánh mắt độc đáo.”
Đúng lúc này ——
Trên đường phố An Dương thành, từng đội binh mã lần lượt xuất hiện.
Cứ mỗi nhóm ba mươi đến năm mươi người sẽ có ba đến năm tên tu hành giả mặc hồng sắc trường bào ở giữa đội ngũ.
Ngu Thượng Nhung chỉ tay vào hàng binh mã dài dằng dặc trước mặt. “Đệ tính đúng rồi, Nguỵ Trác Ngôn đã phái người đi.”
Tư Vô Nhai chắp tay cười nói: “Tuy Ngu Thượng Nhung có bất đồng với một số người, nhưng dù sao bọn họ cũng là đám châu chấu được buộc cùng trên một sợi dây thừng. Huống hồ vẻ ngoài của Nguỵ Trác Ngôn lại xấu xí…”
“Xấu?”
“Không nhắc tới cũng được. Nói tóm lại, nước cờ này của Nguỵ Trác Ngôn rất thối.” Tư Vô Nhai cười nói.
“Thất sư đệ có ra tay không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Tư Vô Nhai lắc đầu. “Vẫn như trước đây, phải xem tình huống thế nào đã, lúc cần thiết mới ra quyết định. Nhị sư huynh… không phải huynh cũng thích như vậy sao?”
“Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Đội quân bên dưới cứ chậm rãi đi trên đường phố, những tu hành giả mặc hồng sắc trường bào cùng với đội kỵ binh rời khỏi An Dương thành.
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Nhị sư huynh, đệ phải đi một chuyến đến Thần Đô rồi.”
“Được.”
Ngu Thượng Nhung khoát tay nói. “Giúp ta chuyển lời tới huynh ấy, nói là chuyện của huynh ấy ta không muốn quản. Nhưng chuyện của ta, tốt nhất huynh ấy cũng đừng quản.”
“Ta nhất định sẽ chuyển lại đầy đủ lời huynh…”
Nói xong Tư Vô Nhai vung tay phải lên.
Chiếc rương thần bí bay theo sau Tư Vô Nhai rồi lách mình biến mất cùng hắn.
Ngu Thượng Nhung nhìn sang những thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn dưới đất, khẽ cau mày nói: “Thật xin lỗi, ta không có ý định giết các ngươi… Oan có đầu nợ có chủ, xin cáo từ.”
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, chân đạp hư không, nhãn nhã đi theo đoàn kỵ binh và tu hành giả mặc hồng sắc trường bào.
Cùng lúc đó.
Tư Vô Nhai đã trở lại phi liễn.
“Giáo chủ, vừa rồi chúng ta nhìn thấy Kiếm Ma tiền bối hình như đang đi về phía Kim Đình Sơn.”
“Không cần lo lắng, nhị sư huynh làm việc tự có phân tấc. Phải rồi, Kiếm Thánh La Sĩ Tam của Vân Thiên La tam tông có động tĩnh gì không?”
“Bẩm Giáo chủ, Kiếm Thánh La Sĩ Tam không hề có động tĩnh.”
“Nếu có tin tức phải kịp thời bẩm báo. Ta tin tưởng… nhị sư huynh chắc hẳn sẽ cực kỳ thích một đối thủ như vậy.”
“Cẩn tuân Giáo chủ dụ lệnh.”
Chương 133 Bù đắp công pháp
Tư Vô Nhai phất tay áo nói: "Đi tới Thần Đô."
"Giáo chủ, Thần Đô có cấm vệ quân thủ hộ, phi liễn bình thường không được phép đi vào. Thuộc hạ lo lắng chúng ta sẽ gặp phải phiền phức."
Theo luật pháp của Đại Viêm, những phi liễn không rõ lai lịch tới gần Thần Đô, bất luận đối phương là ai thì cấm vệ quân vẫn có quyền xử quyết kẻ ngồi trên đó.
Nếu thật sự đánh nhau, Ám Võng sẽ phải chịu thiệt không ít.
Vì bọn họ vốn không phải là những người am hiểu việc đánh đấm.
"Không sao… ta có lệnh bài của điện hạ, sẽ được cho vào trong thành." Tư Vô Nhai tự tin nói.
"Giáo chủ anh minh! Xuất phát!"
Cùng lúc đó.
Lục Châu nhận được thông báo dạy dỗ bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, được ban thưởng 200 điểm công đức.
Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua giao diện Hệ thống, thấy mình có tổng cộng 8.962 điểm công đức.
Còn thiếu hơn ba ngàn điểm mới đủ để mua Lục Hào Ly Hợp.
Lục Châu luôn có một loại ảo giác, đó chính là lúc này mà rút thưởng thì sẽ bách phát bách trúng.
"Rút thưởng."
Ba lần liên tục nghe tiếng thông báo cảm ơn đã tham gia trò chơi rốt cuộc cũng khiến Lục Châu hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cơn ảo giác hao tài tốn của.
Điểm may mắn đã tích lũy đến 8 điểm.
Dựa theo cái quy luật này thì hắn sẽ tích luỹ được rất nhiều điểm may mắn đây.
Được rồi, không rút nữa, Minh Thế Nhân vất vả giáo huấn lão bát một trận mới thu được bấy nhiêu điểm công đức, nay lại bị mình tiêu xài chẳng còn lại bao nhiêu.
"Sư phụ."
Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào.
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt theo sát phía sau.
"Có chuyện gì?" Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, lạnh nhạt hỏi.
"Giang Ái Kiếm gửi phi thư nói là Ngụy Trác Ngôn phái khoảng ba ngàn nhân mã tới, hiện tại đã đi qua An Dương thành." Tiểu Diên Nhi nói.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh: "Cái tên Ngụy Trác Ngôn này thật không biết điều. Không chịu nhận tội thì thôi đi, lại còn dám phái binh mã tới gây sự! Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu người cho đồ nhi xuống núi chiến một trận, đồ nhi nhất định phải đem bọn hắn giết sạch sành sanh."
Chiêu Nguyệt cũng nói theo: "Đồ nhi tán thành!"
Tiểu Diên Nhi thấy sư huynh sư tỷ đều cực kỳ quả quyết, đành phải nói theo: "Đồ nhi cũng muốn xuống núi!"
Lục Châu khoát tay. "Ngụy Trác Ngôn có dũng khí phái nhiều người như vậy đến Kim Đình sơn, hẳn là đã có chuẩn bị kỹ mới đến."
"Sư phụ, chẳng lẽ Ngụy Trác Ngôn còn lợi hại hơn thập đại cao thủ của danh môn chính phái hay sao?" Tiểu Diên Nhi không dám tin hỏi.
"Vấn đề không phải là tu vi của những người này như thế nào… Đừng nói là ba ngàn binh mã, cho dù có phái tới hơn vạn nhân mã vi sư cũng không để vào mắt." Lục Châu thản nhiên đáp.
Chiêu Nguyệt bèn khom người hỏi: "Ý của sư phụ là có lẽ những người này không phải đến đây để đánh nhau?"
"Đúng thực là có khả năng này." Đoan Mộc Sinh gật đầu.
Lúc này, một nữ tu chậm rãi khom người bước tới bẩm báo: "Các chủ, tứ tiên sinh đã trở về."
"Để nó vào đây."
Không bao lâu sau.
Minh Thế Nhân từ bên ngoài chậm rãi đi vào trong đại điện.
"Sư phụ, đồ nhi đi một chuyến tới Mãnh Hổ Cương, giáo huấn tên nghiệt đồ Chư Hồng Cộng kia một trận. Ngoài ra ở Mãnh Hổ Cương con đã gặp lão thất, hắn đồng ý mở rương ra. Bảy ngày sau con lại đến đó lấy rương." Minh Thế Nhân nói.
"Tốt."
Lục Châu nhàn nhạt đáp.
Minh Thế Nhân lại nói: "Sư phụ, lần sau có cần con bắt lão bát trở lại không?"
Lục Châu lắc đầu: "Lão thất và lão bát khá là thân thiết, nếu bắt lão bát… sẽ mất đi nguồn thông tin về lão thất. Lão thất làm người giảo hoạt, tạm thời cứ để lão bát ở lại Mãnh Hổ Cương."
"Sư phụ cao kiến." Minh Thế Nhân khom người nói.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân rồi nói: "Ngươi đã gặp mặt lão thất?"
Minh Thế Nhân gật gật đầu:
"Tâm tư lão thất quá sâu, đồ nhi cũng không rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì. Tuy hắn không còn ở Ma Thiên Các nhưng đồ nhi vẫn là sư huynh của hắn, hắn vẫn phải nể mặt đồ nhi mà dùng Khổng Tước Linh để mở rương, bây giờ chiếc rương chỉ còn thiếu vũ khí của đại sư huynh và nhị sư huynh nữa thôi. Với thủ đoạn của lão thất hẳn là sẽ không có vấn đề gì."
Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Đám nghiệt đồ này sợ là đang ngấp nghé bảo vật trong rương."
"Chiếc rương này vô cùng thần bí, không có cách nào dùng sức mạnh để phá vỡ. Lớp chìa khoá cuối cùng lại là vũ khí Đa Tình Hoàn đang nằm trong tay sư phụ. Bọn hắn có muốn lấy đồ vật trong rương cũng không được." Minh Thế Nhân nói ra.
Lục Châu cũng đoán được mấy chuyện này.
Với tâm tư của lão thất thì không sợ hắn sẽ mặc kệ bảo rương này.
Bảo vật của Ma Thiên các bị lộ ra ngoài đã đủ nhiều, thêm một món hay bớt một món cũng không khiến tu hành giả trong thiên hạ chú ý.
Thay vì để bảo vật trong rương vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, chẳng bằng mở nó ra. Nếu không có một kế hoạch hay âm mưu cẩn thận thì ai có thể vượt mặt cửu đại đệ tử Ma Thiên Các để giành phần chứ?
"Chuyện chiếc rương tạm thời cứ để sang một bên." Lục Châu khoát tay nói.
"Sư phụ… Đây là công pháp đồ nhi đã ghi chép lại, mời sư phụ xem qua." Tiểu Diên Nhi vội vàng đặt bản công pháp chép tay lên bàn trước mặt Lục Châu.
Nhìn cảnh này, Lục Châu trông cũng khá giống một lão tiên sinh dạy học ở thời cổ đại.
Tiểu Diên Nhi chính là đứa học sinh đang chờ lão sư kiểm tra bài vở.
Lục Châu mở bản chép tay công pháp ra xem nhanh một lần.
Thái Thanh Ngọc Giản giảng giải sự tương thông giữa thân pháp và quyền pháp, không ngừng thúc đẩy bản thân cố gắng câu thông với nguyên khí trời đất để tu hành, tăng cường tu vi. Đây là một công pháp vô thượng đoạt tạo hóa của thiên địa, huyền diệu vô song.
Cũng may trong trí nhớ Lục Châu vẫn còn thuộc nằm lòng khẩu quyết của công pháp này và phương pháp điều khí.
Hắn chỉ cần nhìn một lần đã biết đoạn nào có thiếu sót.
"A?" Lục Châu nhíu mày, "Lấy bút tới."
"Vâng."
Tiểu Diên Nhi vội vàng chuẩn bị văn phòng tứ bảo, đặt lên bàn.
Lục Châu chấp bút vung mực, bắt đầu sửa chữa và bù đắp công pháp Thái Thanh Ngọc Giản.
Bọn đồ đệ thấy thế mà kinh hãi.
Nhưng không một ai dám lên tiếng, tất cả đều đang yên lặng quan sát.
Lục Châu cẩn thận đếm một chút, có khoảng mười câu mấu chốt trong bản công pháp này đã bị thiếu. Sau khi sửa chữa và bổ sung vào, hắn lại càng thêm kinh ngạc… Bởi vì tuy bị thiếu khuyết mười câu này nhưng dựa vào thiên phú tu hành, Tiểu Diên Nhi vẫn có thể luyện thành những phần bị thiếu.
Càng hiếm thấy và đáng ngưỡng mộ hơn là, nàng không có bị tẩu hỏa nhập ma vì bản công pháp đầy thiếu sót này.
"Diên Nhi."
"Có đồ nhi."
"Vi sư đã tiến hành cải tiến và hoàn thiện công pháp cho con. Từ giờ trở đi con hãy tu hành theo bản công pháp này." Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy vô cùng vui mừng: "Đa tạ sư phụ! Đồ nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người, sớm ngày bước vào Nguyên Thần cảnh."
Tiểu Diên Nhi cung kính nhận lại bản công pháp Thái Thanh Ngọc Giản phiên bản đầy đủ rồi ngoan ngoãn chạy sang một bên đứng nghiên cứu.
Minh Thế Nhân thấy thế, vội vàng nói: "Đồ nhi đi sao chép công pháp ngay đây."
Hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Lúc trước hắn cùng Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt không hề rời khỏi Ma Thiên các, nguyên nhân rất lớn trong đó là do công pháp của bọn họ đều bị hạn chế.
Đến nay đột nhiên sư phụ muốn bổ sung công pháp cho bọn họ, hắn vô cùng hưng phấn.
"Đây là công pháp Thiên Nhất Quyết đồ nhi đã ghi chép lại." Đoan Mộc Sinh dâng lên bằng hai tay.
"Đây là công pháp Minh Ngọc Công của đồ nhi." Chiêu Nguyệt cũng dâng bản công pháp lên.
Thiếu sót trong công pháp Thiên Nhất Quyết không nhiều… chỉ bị thiếu vài câu. Lục Châu nhìn xem một lượt rồi viết thêm khẩu quyết vào.
Ngược lại, công pháp Minh Ngọc Công lại toàn thiếu sót ở những phần quan trọng nhất.
Minh Ngọc Công là tuyệt đỉnh tâm pháp chính tông, thần công uy lực huyền diệu. Khi vận hành da thịt sẽ trong suốt như ngọc, công lực không bay hơi ra bên ngoài mà thu liễm vào trong, cho nên khi vận công sẽ không hao tổn nội lực mà còn có thể gia tăng thêm công lực không ngừng không nghỉ, vô cùng vô tận.
Lục Châu trầm ngâm một lát rồi cũng bù đắp lại thiếu sót cho công pháp Minh Ngọc Công.
"Vô nhân vô ngã, vật ngã lưỡng vong. Thái thượng vong ngã, dịch cân niết bàn. Đây là tâm pháp cuối cùng của Minh Ngọc Công. Chiêu Nguyệt ——"
"Có đồ nhi."
"Thương thế của ngươi chưa lành, công pháp này cứ tạm thời gác lại đi." Lục Châu thản nhiên nói.
"Đồ nhi tuân mệnh."
[Ting — bù đắp công pháp Thái Thanh Ngọc Giản, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
[Ting — bù đắp công pháp Thiên Nhất Quyết, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
[Ting — bù đắp công pháp Minh Ngọc Công, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Chương 134 Tri kỷ của đại sư huynh
Lục Châu nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở, trong lòng có hơi bất ngờ.
Lúc trước Cơ Thiên Đạo truyền thụ công pháp cho đồ đệ đều cố ý lưu lại một chút thủ đoạn, ngoại trừ áp chế về công pháp còn uy hiếp tinh thần, hạn chế về vũ khí.
Nay khi Lục Châu không còn ý định hạn chế bọn họ, đám đồ đệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc…
Sau khi bù đắp công pháp xong.
Lục Châu đặt bút lông trong tay xuống, vuốt râu nói: “Vi sư đã sửa chữa bổ sung công pháp cho các ngươi, sau này nhớ cố gắng tu hành, đừng để vi sư phải thất vọng!”
Ba tên đồ đệ đồng thời quỳ xuống.
“Đồ nhi nhất định không cô phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Cùng lúc đó.
Tại Thần Đô.
Một toà phi liễn của hoàng thất chậm rãi bay ra khỏi Kỳ Vương phủ.
Bốn phía phi liễn được một đám tu hành giả vây quanh tạo thành một phương trận thật lớn.
Trên phi liễn treo cờ của Kỳ Vương phủ, chậm rãi bay ra khỏi Thần Đô.
Thấy cảnh này, Tư Vô Nhai mỉm cười: “Đại sư huynh đúng là người tài cao gan lớn, thật sự đến Kỳ Vương phủ rồi.”
“Giáo chủ, có cần đuổi theo không?”
“Không cần… các ngươi chờ ở đây.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai đạp vào hư không, trong tay cầm bảo rương thần bí bay về phí toà phi liễn to lớn kia.
Chiếc phi liễn này vô cùng khổng lồ, thường được dùng để thể hiện uy thế của chủ nhân, bên trong rộng rãi ngồi vô cùng thoải mái, vì thế ở phương diện tốc độ thì không nhanh bằng các phi liễn cỡ nhỏ.
Tư Vô Nhai không bao lâu sau đã đuổi kịp.
Bách tính Thần Đô đã quá quen với các loại phi liễn của hoàng thất, không còn thấy kinh ngạc nữa.
Bên trong phi liễn.
Một trung niên nam tử thân mặc hắc bào, ngũ quan góc cạnh rõ ràng đứng trên phi liễn quan sát đại địa.
“Giáo chủ, từ Thần Đô đến Bình Đô Sơn phải mất ba canh giờ. Xin Giáo chủ đi nghỉ ngơi sớm.” Một tên nữ thuộc hạ đứng bên cạnh khom người nói.
Trung niên nam tử chỉ tay về phía toàn cảnh Thần Đô. “Bản toạ hiếm hoi lắm mới rời khỏi Bình Đô Sơn, đương nhiên phải thưởng thức cảnh non xanh nước biếc ở đây chứ…”
“Vâng.”
“Chỉ có đứng trên chiếc phi liễn này mới hiểu được cách lưu giữ lại non sông tươi đẹp này… Đứng từ trên cao, ngay cả Thần Đô cũng bị ta giẫm dưới chân.” Trung niên nam tử chậm rãi nói.
“Giáo chủ nói đúng lắm.”
“Thôi… Các ngươi chẳng thú vị gì cả.”
Mặc kệ hắn nói gì thì bọn họ đều chỉ khom lưng cúi đầu, không hề có chút quan điểm cá nhân nào, đúng là không chút thú vị.
“Giáo chủ, có người đến gần.” Cách đó không xa truyền đến một thanh âm.
Trung niên nam tử đạm mạc lắc đầu. “Giết.”
“Tu vi của người này cực cao, hắn nói ngài nhất định sẽ đồng ý gặp hắn.”
“Thú vị.”
Trung niên nam tử chắp tay đi đến bên hông phi liễn, ánh mắt nhìn từ không trung bao quát toàn cảnh bên dưới. Hắn thấy một người đang lơ lửng, tay cầm bảo rương thần bí đang bị tứ đại hộ pháp vây quanh.
Năm người lơ lửng bên ngoài phi liễn, nhìn nhau đề phòng.
“Đại sư huynh, đã lâu không gặp.” Tư Vô Nhai truyền âm nói.
“Cho hắn lên.”
“Vâng!”
Tứ đại hộ pháp tránh ra thành một con đường.
Thân hình Tư Vô Nhai loé lên, an toàn xuất hiện bên cạnh phi liễn.
“Tham kiến đại sư huynh.” Tư Vô Nhai vung tay lên, bảo rương thần bí chậm rãi bay vào trong phi liễn, còn hắn thì khom người hành lễ với trung niên nam tử trước mắt.
Trung niên nam tử này chính là đại đệ tử của Ma Thiên Các, Vu Chính Hải, là Giáo chủ của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ U Minh Giáo.
Vu Chính Hải nhìn Tư Vô Nhai. “Sư đệ mỗi ngày đều trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến Thần Đô tìm ta?”
“Đại sư huynh nói đùa rồi, Ám Võng của ta nào có trăm công nghìn việc, có chăng là đại sư huynh… không ngại đường xa ngàn dặm, tự mình rời khỏi Bình Đô Sơn giá lâm Kỳ Vương phủ.” Tư Vô Nhai nói.
Hai tên thuộc hạ vội vàng cầm hai cái ghế chạy tới đặt cạnh bọn họ. Vu Chính Hải ra hiệu cho Tư Vô Nhai tuỳ ý ngồi xuống.
“Nhị sư huynh của đệ giết người của ta… Nếu ta không tự mình xuất mã thì với tính tình của hắn, sợ là sẽ lại ra tay.” Vu Chính Hải nhắc tới Ngu Thượng Nhung, trên vẻ mặt hiện lên tia trách cứ.
“Đại sư huynh bớt giận… chỉ là một tên Trần Văn Kiệt thôi mà. Kiếm si Trần Văn Kiệt ngoài mặt gia nhập U Minh Giáo nhưng sau lưng lại âm thầm cấu kết với Vân Thiên La tam tông… Nhị sư huynh đã thay đại sư huynh thanh trừ nội ứng, đây cũng là chuyện tốt.” Tư Vô Nhai nói.
Ngữ khí Vu Chính Hải hờ hững. “Sao ta có thể không biết chuyện của Trần Văn Kiệt… Hắn chỉ là một con cờ, ít nhất nhờ có hắn, ta có thể quang minh chính đại kiềm chế cao thủ Tịnh Minh Đạo… Nhị sư huynh của đệ tuy đối xử khiêm tốn hữu lễ với mọi người nhưng đầu óc lại quá mức đơn giản, chẳng hiểu được suy nghĩ trong lòng ta.”
“Đại sư huynh nói phải…” Tư Vô Nhai cười nói.
“Lão thất… ta hỏi đệ.”
“Đại sư huynh cứ hỏi, Vô Nhai biết gì nói nấy.” Tư Vô Nhai đáp.
“Từ trước tới nay đệ là người có cái nhìn vì đại cục nhất. Đệ cảm thấy nhị sư huynh của đệ làm đúng không?” Vu Chính Hải hỏi.
“Nhị sư huynh làm không đúng…”
“Ánh mắt thất sư đệ rất độc đáo.”
Vu Chính Hải lộ ra vẻ mặt vui mừng hiếm hoi. “Nếu ta có thể san bằng cả Thần Đô, đệ sẽ làm gì?”
“Sư đệ đương nhiên sẽ hết sức ủng hộ.”
Vu Chính Hải cởi mở cười to: “Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ.”
“Nhị sư huynh nhờ ta nhắn lại cho đại sư huynh… Huynh ấy nói, chuyện của đại sư huynh huynh ấy không muốn quản, nhưng tốt nhất đại sư huynh cũng đừng quản chuyện của huynh ấy.” Tư Vô Nhai nói.
Tư Vô Nhai truyền lại nguyên văn lời của Ngu Thượng Nhung.
“Vẫn là cái tính tình như thế…” Vu Chính Hải lắc đầu, “Thôi không nhắc tới hắn nữa… hôm nay khó được có dịp gặp Vô Nhai sư đệ, đừng nói tới mấy chuyện không vui. Uống rượu nào!”
Hai tên thuộc hạ sau lưng lập tức vào trong chuẩn bị rượu ngon và thức ăn.
Tư Vô Nhai chỉ biết im lặng. Nhưng đại sư huynh đã mời rượu ngon, hắn cũng không tiện từ chối làm mất mặt huynh ấy.
Sau khi đối ẩm ba chén rượu.
Vu Chính Hải nhàn nhạt hỏi: “Thất sư đệ, tìm ta có chuyện gì?”
Tư Vô Nhai đặt chén rượu xuống, chỉ tay về phía chiếc rương: “Đây là rương của sư phụ lão nhân gia người.”
Vu Chính Hải nghe vậy nhíu mày: “Sau khi ta xuất quan có nghe nói sư phụ lão nhân gia dùng sức một người bức lui thập đại cao thủ… Đến nay vẫn đang ở Ma Thiên Các an hưởng tuổi già. Chuyện chiếc rương này là sao?”
“Chiếc rương này vô cùng thần bí, ngay cả vũ khí thiên giai cũng không làm gì được nó… Cần phải dùng sáu loại vũ khí mới mở nó ra được. Bây giờ chỉ còn lại Bích Ngọc Đao của đại sư huynh… và Đa Tình Hoàn của lục sư muội. Đa Tình Hoàn bây giờ đang ở trong tay sư phụ.”
Vu Chính Hải nói:
“Sư phụ lão nhân gia người đã nắm trong tay rất nhiều bảo bối, bây giờ vẫn còn tâm tư sưu tầm? Đệ có biết trong rương này là thứ gì không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Đệ chẳng biết gì. Có điều… càng là thứ quý giá thì càng nên mở ra. Bảo bối không nên phủ bụi. Nếu đại sư huynh muốn san bằng Thần Đô thì đương nhiên phải có càng nhiều bảo bối càng tốt.”
“Có đạo lý.” Vu Chính Hải nâng tay phải lên.
Trong phi liễn loé lên một đạo quang mang. Bích Ngọc Đao xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Đặt vũ khí vào đồ án trên rương là khởi động được.” Tư Vô Nhai chỉ vào đồ án hình Bích Ngọc Đao trên một mặt rương.
Nhưng Vu Chính Hải không đặt Bích Ngọc Đao vào.
Hắn nhìn đồ án trên rương rồi nói: “Nhị sư đệ đã đưa ra quyết định… Thất sư đệ cũng đã có quyết định của mình. Nếu ta không đồng ý mở chiếc rương này ra thì đệ định làm gì?”
Tư Vô Nhai nở nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ đã sớm nghĩ tới Vu Chính Hải sẽ nói những lời như vậy.
“Rương này do tứ sư huynh Minh Thế Nhân mang xuống núi. Trong tay Minh Thế Nhân có một thanh vũ khí thiên giai, giống với đồ án này, vừa như lưỡi móc vừa giống đao. Khe hở đã mở… Tứ sư huynh cho ta thời gian bảy ngày, nếu vẫn không mở được, e là sư phụ sẽ tức giận đó.”
“Người già rồi… rất dễ tức giận.” Vu Chính Hải khẽ chớp chớp mắt.
Keng.
Bích Ngọc Đao bay lượn vòng.
Nhưng Bích Ngọc Đao không đáp xuống đồ án trên mặt rương mà là bay về phía một nhóm tu hành giả đứng bên dưới phi liễn.
Tư Vô Nhai khẽ giật mình, kinh ngạc quan sát ——
“Tổng đà Thanh Long Đàn?”
Chương 135 Đại Huyền Thiên Chương
Sau khi rời khỏi phi liễn, Bích Ngọc Đao xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Mỗi đạo cương khí phát ra đều có dáng vẻ như bản thân Bích Ngọc Đao, xung quanh thân đao được cương khí hùng hậu bao lấy trông như một cối xay gió khổng lồ không ngừng khuấy động nguyên khí. Nguyên khí tản ra ngoài ngưng kết thành cương, tạo ra vô số Bích Ngọc Đao cỡ nhỏ.
“Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang.” Tư Vô Nhai gật đầu nói.
Đây chính là công pháp thành danh của Vu Chính Hải, Đại Huyền Thiên Chương.
Từ khi Vu Chính Hải đạt được Bích Ngọc Đao, nhờ tự thân cố gắng và ngộ tính phi phàm, hắn đã thành công hoà Đại Huyền Thiên Chương và đao pháp làm một.
Chiêu thức này dù là cao thủ cùng giai cũng không dám khinh thường đối phó.
Nói chi đến đám người của Thanh Long Đàn không có tu hành giả cấp cao nào?
Tu hành giả ở tổng đà Thanh Long ngẩng đầu lên, khi phát hiện thấy khí tức đao vũ đang bổ xuống thì đã muộn.
Một màn gió tanh mưa máu.
Bích Ngọc Đao vốn là vũ khí thiên giai mạnh mẽ hiếm có, nó có thể thoải mái phá vỡ cương khí hộ thể của tu hành giả có tu vi thông thường.
Một vài pháp thân cao bằng nửa thân người xuất hiện nhưng chỉ trong giây lát đã bị cơn mưa đao của Đại Huyền Thiên Chương chém nát.
Trong một hô hấp.
Bích Ngọc Đao bay trở về lòng bàn tay Vu Chính Hải.
Vẫn là cây đao đó, trông bình thường không chút thu hút, hệt như một thanh đao phổ thông nằm trong lò rèn.
“Tứ đại hộ pháp.” Vu Chính Hải đạm mạc nói. “Đi thu thập.”
“Cẩn tuân Giáo chủ dụ lệnh.”
Tứ đại hộ pháp tuần tự nhảy khỏi phi liễn.
Khi bốn người rời khỏi phi liễn, bốn toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh to lớn đồng thời xuất hiện giữa không trung.
Kim liên bên dưới pháp thân, thấp nhất đã là lục diệp!
Tư Vô Nhai biết U Minh Giáo rất mạnh, nhưng mạnh tới mức này thì… đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn. Ngoài tứ đại hộ pháp còn có ngàn vạn giáo chúng và các tu hành giả cường đại tản mát khắp nơi.
Với năng lực cá nhân của một mình đại sư huynh lại có thể quy tụ được nhiều cường giả gia nhập U Minh Giáo như vậy, thủ đoạn thật sự khiến người ta nể phục.
Tư Vô Nhai nghiêng đầu nhìn Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không nhìn về phía Thanh Long Đàn mà nhìn về nơi xa.
“Vô Nhai sư đệ, đừng thấy kỳ quái làm gì… Thanh Long hội ngoài mặt quy thuận giáo của ta, nhưng sau lưng lại lén lút ăn cây táo rào cây sung. Hậu quả này là do bọn hắn tự mình chuốc lấy.” Vu Chính Hải thản nhiên nói.
Tư Vô Nhai cũng không giật mình.
Hắn đã từng ước lượng thực lực của U Minh Giáo.
U Minh Giáo có thể trở thành ma giáo đệ nhất thiên hạ, nếu không có bản lãnh thì sao đi được đến ngày hôm nay.
Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Đại sư huynh đúng là có nhiều thủ đoạn.”
“Sư đệ quá khen… Nào, cạn thêm chén nữa.”
Hắn nhấc tay lên, chén rượu trên bàn bay vào trong tay.
Đạt đến cảnh giới tu vi này, bọn họ đã có thể sử dụng cương khí để cách không khống chế đồ vật.
Tư Vô Nhai sảng khoái nói: “Được!”
Mỗi người một chén uống vào bụng.
Qua một tuần rượu, tứ đại hộ pháp đạp không quay trở về phi liễn.
“Giáo chủ, đã thanh lý xong.”
“Rất tốt.”
Vu Chính Hải đặt chén rượu xuống.
Bốn tên hộ pháp cung kính lui ra phía sau.
Tư Vô Nhai cũng đặt chén rượu lên bàn rồi nói: “Đệ xem náo nhiệt xong rồi, rượu cũng đã uống đủ. Đại sư huynh… chuyện chiếc rương…”
Vu Chính Hải giơ tay lên ngắt lời hắn.
“Nếu không phải là thất sư đệ mà là một kẻ khác đến tìm ta, dù là ai ta cũng sẽ không đồng ý mở chiếc rương này ra. Nhưng thất sư đệ đã mở miệng, ta há có thể không nể mặt mũi. Rương này ta sẽ mở, chỉ là…”
Hắn dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Chỉ là, không phải bây giờ.”
“Tại sao?” Tư Vô Nhai nghi ngờ hỏi.
“Bảy ngày sau, ta sẽ đích thân đem chiếc rương này đến Mãnh Hổ Cương chỗ lão bát… thuận đường thăm bát sư đệ. Đã lâu ta chưa gặp hắn, nhân cơ hội này huynh đệ ôn chuyện với nhau.” Vu Chính Hải nói.
Tư Vô Nhai gật gật đầu. “Như vậy rất tốt.”
“Lão thất, ta viện cớ như thế, đệ không hỏi xem tại sao ư?”
“Đại sư huynh làm việc luôn khiến ta yên tâm, không có gì phải chất vấn huynh.” Tư Vô Nhai thản nhiên nói.
Vu Chính Hải cởi mở cười một tiếng.
“Trong thiên hạ này, người ta tán thưởng nhất chính là thất sư đệ.”
“Sư huynh quá khen.” Tư Vô Nhai cười nói rồi đứng lên.
Phi liễn đã cất cánh bay về phía Bình Đô Sơn.
Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua phương hướng phi hành rồi nói: “Đại sư huynh, ta còn có việc, chuyện chiếc rương xin làm phiền huynh.”
“Chuyện nhỏ.” Vu Chính Hải nhàn nhạt gật đầu. “Nếu đệ gặp nhị sư đệ, thay ta truyền lời cho hắn. Nếu có thời gian rảnh, ta rất muốn cùng nhị sư đệ luận bàn một phen.”
“Chuyện này…”
“Nếu muốn bảo đao luôn sắc bén thì phải ma luyện mọi lúc mọi nơi. Ta nghĩ kiếm của nhị sư đệ cũng vậy.” Vu Chính Hải chậm rãi nói.
“Đại sư huynh nói có đạo lý, kỳ phùng địch thủ rất khó tìm. Nếu không có đối thủ tương đương, suốt ngày chỉ đối phó với những kẻ cấp thấp thì rất khó bảo trì được độ sắc bén của bản thân.”
Nói đến đây, Tư Vô Nhai chắp tay: “Lời này ta nhất định sẽ chuyển lại cho nhị sư huynh.”
“Đi đi.” Vu Chính Hải vừa uống rượu vừa phất phất tay.
Tư Vô Nhai nhảy ra khỏi phi liễn.
Hắn ngự không hạ xuống, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Bốn tên hộ pháp đứng ở bốn góc phi liễn.
Một tên trong số đó bỗng khom người nói: “Giáo chủ, người này có vẻ hơi dối trá, miệng lưỡi nịnh nọt, không thể không đề phòng.”
Vừa dứt lời.
Vu Chính Hải mở trừng mắt, Đại Huyền Thiên Chưởng Ấn đánh vào lồng ngực tên hộ pháp kia.
Tên hộ pháp không dám chống cự, miễn cưỡng tiếp nhận một chưởng này!
Phốc!
Hộ pháp kêu lên một tiếng đau đớn, hắn gập lưng, khí huyết cuồn cuộn nhưng vẫn cố gắng quỳ một gối xuống: “Giáo chủ thứ tội, thuộc hạ lỡ lời!”
“Một chưởng này chỉ là trừng phạt nhỏ… Thất sư đệ đâu phải là người các ngươi có thể võ đoán như thế?”
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng, đứng dậy đi tới bên hông phi liễn.
Tên hộ pháp kia cúi thấp đầu không dám nói lời nào.
“Các ngươi là cánh tay đắc lực mà bản toạ tín nhiệm nhất… Nếu không nhờ có thất sư đệ đứng phía sau âm thầm trợ giúp, ngươi cho rằng U Minh Giáo sẽ có được huy hoàng như ngày hôm nay?”
Tên hộ pháp mở to mắt, không dám nói lời nào.
Vu Chính Hải lắc đầu, thanh âm trở nên hoà hoãn lại. “Một chưởng này của bản toạ không chỉ là trừng phạt mà còn là cảnh cáo. Sau này các ngươi nhất định không được xem thường bất luận kẻ nào.”
“Giáo chủ dạy phải.”
Cùng lúc đó.
Sau khi Tư Vô Nhai rơi xuống đất.
Một chiếc phi liễn có tốc độ cực nhanh từ Thần Đô bay tới, phương hướng và góc độ bay cực kỳ xảo trá, vừa vặn tránh đi những phòng tuyến có cấm vệ quân canh giữ.
Phi liễn chậm rãi dừng lại bên cạnh Tư Vô Nhai.
Hơn mười tu hành giả rời khỏi phi liễn, đi đến trước mặt Tư Vô Nhai khom người đồng thanh nói:
“Giáo chủ, gần đây U Minh Giáo điên cuồng thanh lý các thế lực đối lập, một vùng từ Thần Đô đến Bình Đô Sơn bây giờ đều thuộc về U Minh Giáo. Giáo chủ và U Minh Giáo có quan hệ không ít…”
Tư Vô Nhai giơ tay lên ngăn lại. “Đừng lo lắng. Đôi khi thế lực lớn hơn chưa hẳn đã là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến… Có những lúc, một người, hoặc một vật nào đó, lại có thể cải biến chiến cuộc. Đại sư huynh lên tới vị trí như ngày hôm nay đương nhiên hiểu được đạo lý này.”
“Vậy chiếc rương của Ma Thiên Các…”
“Ta đã đoán được đại sư huynh sẽ lưu lại thứ này. Ngoài ra, bên phía Chính Nhất Đạo đã thả tiếng gió chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đã tạo vài tin đồn.”
“Rất tốt, còn lại cứ để mặc sự việc phát triển, không cần nhúng tay vào nữa.”
“Tuân mệnh!”
Có một số việc, thường chỉ cần đẩy nhẹ một cái sẽ phát triển theo hướng mình muốn.
Càng để tự nhiên thì càng chân thực.
“Giáo chủ, có tình báo từ Ám Võng. Đội nhân mã của Ngụy Trác Ngôn đã đến Canh Tử Trấn.”
“Tiếp tục giám thị.”
“Tuân mệnh.”
Tư Vô Nhai nhàn nhạt nhìn lướt qua phi liễn rồi nói: “Không cần dùng tới phi liễn… Ta đột nhiên lại muốn đi dạo một vòng Thần Đô.”