-
Chương 121-125
Chương 121 Giải trừ cấm chế cho Chiêu Nguyệt
Ánh mắt Lục Châu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Phạm Tu Văn.
Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Lục Châu bình tĩnh nhả ra hai tiếng: “Đáng tiếc.”
Sau đó xoay người rời đi.
Đại môn lại đóng kín một lần nữa, trong phòng trở nên đen kịt một màu.
Trong bóng tối giơ tay không thấy ngón, hai tròng mắt Phạm Tu Văn lại loé lên quang mang màu xanh nhạt…
Lục Châu vừa ra khỏi Bắc Các đã nhìn thấy Tiểu Diên Nhi vô cùng lo lắng đứng bên ngoài.
“Sư phụ, mau mau mau… Ngũ sư tỷ điên mất rồi!”
Lục Châu lắc đầu, sắc mặt thản nhiên nói: “Đừng kinh hoảng.”
Hai người một trước một sau đi về phía động diện bích hối lỗi ở hậu sơn.
Khi đến cửa động, Lục Châu thấy bên ngoài đã tụ tập không ít nữ tu Diễn Nguyệt Cung, ngay cả trưởng lão Hoa Vô Đạo cũng đứng gần đó quan sát.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh giống như hung thần đứng ngăn ngoài cửa động.
“Không ngờ thế gian này vẫn còn thuật pháp tà ác như vậy… đúng là vu thuật.” Hoa Vô Đạo cảm thán.
“Hoa trưởng lão… Ngươi có biện pháp giải cứu không?” Minh Thế Nhân hỏi.
Hoa Vô Đạo lắc đầu nói: “Người có thể cứu nàng ta e là chỉ có mình Các chủ.”
Hắn vừa nói xong.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đồng thời hạ mình hành lễ. “Các chủ.”
Hoa Vô Đạo vội vàng quay lại, khom người: “Các chủ.”
“Không cần đa lễ.”
Lục Châu phất phất ống tay áo rồi chắp tay bước vào trong động diện bích hối lỗi.
Chiêu Nguyệt giống như người điên đang chạy loạn bên trong động.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh phóng ra cương khí mềm mại áp vào vách động để tránh cho nàng tự làm hại mình. Nhưng trước khi bọn họ đến đây, Chiêu Nguyệt đã đập đầu vào vách động đến mức mặt mũi bầm dập, đầu tóc rối bời.
Đoá hoa sen màu đỏ ở giữa mi tâm Chiêu Nguyệt lại càng trở nên yêu diễm.
“Sư phụ, ngũ sư muội đang bị vu thuật khống chế, xin sư phụ mau chóng hạ thủ!”
“Chiêu Nguyệt sư muội tội không đáng chết, xin sư phụ khai ân!”
Lục Châu liếc nhìn bốn phía rồi nói: “Có tình cảnh như ngày hôm nay cũng là do nó gieo gió gặt bão.”
Nếu Chiêu Nguyệt chịu ngoan ngoãn ở lại Kim Đình Sơn thì sao có thể gặp phải sự tình như ngày hôm nay.
Hiện tại thần trí Chiêu Nguyệt đã không còn thanh tỉnh, vẻ mặt dữ tợn, nhìn thấy ai cũng điên khùng gào lên.
“Ta muốn giết ngươi!”
“Ta muốn giết ngươi!”
“Giết, giết ——”
Thậm chí nàng ta còn bổ nhào về phía Lục Châu.
Tuy Chiêu Nguyệt đã bị phong bế tu vi nhưng Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh sao dám để Chiêu Nguyệt làm như thế.
Hai người lập tức điều động nguyên khí ngăn Chiêu Nguyệt lại.
Hai sợi dây leo xuất hiện trói chặt nàng ta lại.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Thần trí ngũ sư muội không còn minh mẫn, hồ ngôn loạn ngữ, không biết đã bị trúng vu thuật quỷ dị gì mà lại như thế. Đồ nhi đã hỏi Phan Trọng, Phan Trọng nói loại vu thuật này chỉ có thi thuật giả mới có thể giải khai, nếu không… Nhưng con quyết không tin, xin sư phụ xuất thủ!”
“Phan Trọng đâu rồi?”
“Hắn đến Tây Các tìm thư tịch có liên quan đến vu thuật rồi.” Một nữ tu đứng bên ngoài động đáp lời.
Hoa Vô Đạo nói: “Điều Phan Trọng nói cơ bản không sai. Vu thuật này vô cùng tà ác, có thể mê hoặc lòng người, còn có thể khống chế nàng ta thành khôi lỗi. Cũng may ý chí của Chiêu Nguyệt rất mạnh, lại thêm nội tình tu hành không tệ nên mới gắng gượng được đến bây giờ.”
Lục Châu nhíu mày.
Hắn nhìn vào đôi mắt vô hồn của Chiêu Nguyệt, thấy nàng đã hoàn toàn mất khống chế, bèn giơ tay lên nói: “Thật to gan!”
Nói rồi tung ra một chưởng đánh vào bả vai Chiêu Nguyệt.
Tu vi hiện tại của Lục Châu chỉ có Phạn Hải cảnh bát mạch, nhưng khi nguyên khí rung động mọi người cũng không hề hoài nghi, vì ai nấy cũng đều đang lo lắng cho Chiêu Nguyệt.
Lục Châu điều động nguyên khí đi vào trong kinh mạch Chiêu Nguyệt.
Kỳ kinh bát mạch của nàng ta đã bị lực lượng vu thuật khống chế hoàn toàn.
Khác với Minh Thế Nhân, toàn thân Chiêu Nguyệt đều là lực lượng vu thuật!
Hơn nữa, lực lượng đó lại ngay lập tức tấn công về phía nguyên khí của Lục Châu!
“Hử?”
Tu vi Phạn Hải cảnh bát mạch lúc này có vẻ vô cùng yếu ớt, nguyên khí vừa được điều động ban nãy đã bị lực lượng vu thuật thôn phệ toàn bộ.
Những vu thuật kia thậm chí còn đi theo kinh mạch chạy vào trong lòng bàn tay Lục Châu, ra sức ăn mòn.
Chiêu Nguyệt đột nhiên mở hai mắt ra, nở nụ cười quỷ dị. “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi… lão già!”
“Phá!”
Lục Châu trầm giọng tung chưởng.
Không biết là vì ý niệm của hắn hay vì bản thân cảm giác được đang gặp nguy hiểm, trạng thái khi lĩnh hội Thiên thư đột nhiên xuất hiện.
Não hải thanh minh, nội tâm bình tĩnh!
Lực lượng phi phàm của Thiên thư như nghe theo lệnh hắn, nhanh chóng tập trung về phía lòng bàn tay.
Lòng bàn tay hắn bỗng lạnh băng như đang cầm một khối nước đá!
Ầm!
Chiêu Nguyệt bị bắn ngược ra ngoài!
Cương khí của Minh Thế Nhân ngăn ở phía sau để nàng ta không đâm vào vách đá.
Phốc ——
Chiêu Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, đoá hoa sen màu đỏ thắm trên trán nàng từ từ tiêu tán.
Chiêu Nguyệt rơi xuống đất, hai tay hai chân quỳ bò lên.
Nàng gian nan ngẩng đầu, trên khoé môi nở một nụ cười quỷ dị nói với Lục Châu. “Lão già, xem như ngươi lợi hại.”
Phịch!
Chiêu Nguyệt hoàn toàn bất tỉnh té sấp xuống đất.
Bên trong động trở nên vô cùng yên tĩnh.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh không biết có nên đỡ Chiêu Nguyệt dậy hay không, dù sao vừa rồi nàng nói hai câu đó chẳng khác nào đang nhục mạ sư phụ. Bọn họ rất lo lắng sư phụ lão nhân gia người lại vì thế mà tức giận.
Nhưng mà…
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đưa nó vào Nam Các tịnh dưỡng.”
“Vâng!”
Minh Thế Nhân vội vàng bước tới đỡ Chiêu Nguyệt dậy.
Đoá hoa sen trên trán Chiêu Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, đồng thời nguyên khí trên người nàng đang tự động vận chuyển.
Minh Thế Nhân quá sức vui mừng, lập tức nói: “Sư phụ, vu thuật trên người Chiêu Nguyệt sư muội được giải rồi!”
Bên ngoài động trở nên xôn xao ồn ào.
Nhóm nữ tu lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Vu thuật tà ác như thế mà Các chủ cũng có thể giải khai! Đúng là làm ta được mở rộng tầm mắt!”
Từ đằng xa, Phan Trọng ôm một đống sách chạy tới.
Hắn vừa chạy vừa hét to: “Tìm được, tìm được rồi… những điển tịch có liên quan đến vu thuật đều ở đây cả!”
“. . .”
“Ủa… Xong luôn rồi hả?” Phan Trọng ngơ ngác nhìn.
Mọi người đều trợn trắng mắt.
Đợi ngươi đến chắc mặt trời cũng đã xuống núi rồi!
Chiêu Nguyệt được hai nữ tu đưa về Nam Các.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước đến bên cạnh Lục Châu.
“Sư phụ, vừa nãy có phải Chiêu Nguyệt sư muội đã bị người ta khống chế không?” Trong lòng Minh Thế Nhân vẫn còn sợ hãi.
“Thông qua vu thuật, điều khiển nhân tâm.”
Hoa Vô Đạo chậm rãi đi tới, chắp tay với Lục Châu.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Hoa trưởng lão có đề nghị gì?”
“Vu thuật trên người Chiêu Nguyệt đã giải, hẳn là trong một khoảng thời gian ngắn người này sẽ không có động tĩnh gì. Khi Các chủ giải vu thuật, thi thuật giả muốn giành lại khống chế nhưng đã bị phản phệ.”
Lục Châu vuốt râu. “Hoa trưởng lão, ngươi hiểu rõ người này?”
Hoa Vô Đạo thở dài một tiếng. “Chỉ là có nghe nói tới.”
“Bản toạ muốn biết, ngươi thà rằng ở lại đây cũng không nguyện ý khai ra nhị hoàng tử, thật sự chỉ là vì sự ổn định của thiên hạ Đại Viêm?” Ánh mắt Lục Châu nhìn thẳng vào Hoa Vô Đạo.
“Chuyện này…”
Sắc mặt Hoa Vô Đạo khẽ biến rồi lắc đầu nói: “Những điều này e là chỉ có Tông chủ và nhị hoàng tử biết thôi.”
Lục Châu nhìn hắn. “Vân Tông quả nhiên âm thầm cấu kết với hoàng thất.”
“. . .” Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng.
Lục Châu nói với Tiểu Diên Nhi: “Phi thư cho Giang Ái Kiếm, bản toạ sẽ cho hắn một thanh kiếm đủ tốt để hắn phải tự mình đến nhận.”
Giang Ái Kiếm?
Hoa Vô Đạo nghĩ ngợi, hắn có chút ấn tượng về người này. Đây là một kẻ giỏi về dùng kiếm, tuy vậy cũng chỉ là loại người cấp thấp trong tu hành giới, sao lại được Ma Thiên Các đặc biệt coi trọng như thế?
Chương 122 Gặp lại Giang Ái Kiếm
“Đồ nhi đi gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu chắp tay quay về Ma Thiên Các.
Cùng lúc đó.
Sau khi Chiêu Nguyệt được đưa về Nam Các không lâu thì đã tỉnh lại.
Hoàn cảnh quen thuộc và ký ức quen thuộc ùa vào trong đầu nàng.
“Ngũ tiên sinh, người… người tỉnh rồi.” Một nữ tu kinh ngạc nói.
“Ta… ta bị làm sao vậy? Không phải ta đang ở động diện bích hối lỗi sao?” Chiêu Nguyệt khó khăn ngồi dậy.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe.
Nghe vậy, Chiêu Nguyệt không dám tin hỏi lại: “Ngươi nói là, chính sư phụ đã giải cấm chế vu thuật cho ta sao?”
“Đúng vậy, Các chủ xuất thủ, chỉ đánh một chưởng đã phá tan vu thuật.”
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung bên cạnh vừa chuẩn bị nước nóng cho nàng vừa nói: “Vu thuật kia cực kỳ đáng sợ, cũng may có tam tiên sinh và tứ tiên sinh kịp thời chạy tới.”
Chiêu Nguyệt than nhẹ một tiếng.
Nàng thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, vừa điều động một chút toàn thân đã đau nhức vô cùng.
“Ngũ tiên sinh, cấm chế vu thuật vừa mới được giải trừ, tốt nhất người nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Tu vi và nguyên khí không cần phải hồi phục gấp gáp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ khỏi thôi.”
Chiêu Nguyệt gật gật đầu nằm xuống.
Nửa ngày sau.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu nghe được hai tiếng thông báo ——
[Ting — giải trừ cấm chế vu thuật cho Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ điều tra chân tướng Ngư Long thôn, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Về sau phải sử dụng phương thức khác để tích luỹ điểm công đức rồi.
Ngay lúc Lục Châu đang suy nghĩ, bên ngoài đại điện có một nữ tu Diễn Nguyệt Cung chậm rãi đi vào.
“Các chủ, dưới núi có Giang Ái Kiếm cầu kiến.”
“Cho hắn lên.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nghe chuyện chạy đến.
Một lát sau, Giang Ái Kiếm được nữ tu Diễn Nguyệt Cung mang đến bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Trên đường đi, Giang Ái Kiếm tò mò nhìn khắp nơi, lúc nhìn bên trái lúc lại quay sang phải.
Trong miệng hắn còn ngậm một cọng cỏ.
“Ê ê ê, các ngươi gia nhập Ma Thiên Các từ bao giờ thế? Chỗ này có đáng sợ không? Nghe nói đây là hang ổ của ma đầu, các ngươi không sợ chút nào hay sao?” Giang Ái Kiếm luôn mồm hỏi.
“Không ngờ Ma Thiên Các lại có nhiều nữ nhân như vậy… Chậc chậc chậc, gốc cây này không tệ nha… Cái bàn đá xanh này cũng đẹp đấy…”
“. . .”
Mãi đến lúc đi tới cửa điện.
Giang Ái Kiếm mới thu hồi vẻ hiếu kỳ, chậm rãi đi vào bên trong.
“Tên này chính là Giang Ái Kiếm?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Chính là hắn đó… Da mặt dày muốn chết.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Sư phụ coi trọng hắn như thế… hẳn phải có chỗ nào đó hơn người.”
Giang Ái Kiếm đi đến trước mặt mọi người, có chút chột dạ khoát tay nói: “Lão tiền bối… mọi người dàn trận lớn như vậy khiến ta có hơi không quen… Mau mau mau đưa thanh kiếm tốt ấy cho ta, để ta tranh thủ thời gian xuống núi.”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Giang Ái Kiếm.”
“Lão tiền bối có gì phân phó?”
“Ngồi xuống từ từ nói.”
“Không cần đâu… chúng ta quen biết đã lâu rồi mà. Người mau đưa kiếm cho ta… ta sẽ đi ngay.” Giang Ái Kiếm càng lúc càng chột dạ.
Lục Châu tiện tay vung lên.
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung bên cạnh đưa một thanh trường kiếm tới trước mặt Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm dùng tay phải cầm lấy thanh trường kiếm…. Keng… Trường kiếm gãy đôi!
“Không phải chứ lão tiền bối… Đây chính là thanh kiếm tốt đáng để ta phải đến tận nơi lấy hay sao?” Giang Ái Kiếm kinh ngạc nhìn thanh kiếm nát trong tay.
Đoan Mộc Sinh nói: “Thanh kiếm này chính là kiếm tốt nhất trong Ma Thiên Các, được chế tác từ loại gỗ thượng hạng ngàn năm tuổi, hoa văn trên đó do một thợ mộc bậc thầy điêu khắc.”
“. . .”
“Các đệ tử Ma Thiên Các đều từng dùng thanh kiếm này để học nghệ và luyện kiếm. Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung từng dùng nó để giết cả ngàn tên địch.” Đoan Mộc Sinh nói năng vô cùng khí phách.
“. . .”
Giang Ái Kiếm á khẩu nói không nên lời.
Đây rõ ràng là một cái bẫy nha!
Kiếm gỗ mà cũng có thể nói năng đường hoàng như thế.
Hắn biết tìm ai mà nói lý lẽ đây?
Ánh mắt Giang Ái Kiếm nhìn về phía Lục Châu. “Lão tiền bối, trái tim của ta bây giờ… đang lạnh thật lạnh…”
Lục Châu vuốt râu nói:
“Thanh kiếm này đích thật là kiếm tốt. Ngươi không muốn?”
“Lão tiền bối, người từng nói người hận nhất là kẻ tiểu nhân không biết giữ lời hứa. Thanh kiếm gỗ này dù người có tâng bốc nó lên trời thì cũng không thể xem là bảo bối được! Ta tuy yêu kiếm, nhưng đầu óc ta vẫn rất bình thường. Thanh kiếm này ta không thèm đâu.” Giang Ái Kiếm uỷ khuất nói.
“Thật sự không cần?”
“Không cần.”
“Vậy thì ngươi đền đi.”
“. . .”
Lục Châu thản nhiên nói: “Thanh kiếm này đối với Ma Thiên Các chúng ta là bảo vật cực kỳ trân quý, vậy mà ngươi lại huỷ nó. Nếu ngươi không bồi thường thì…”
Lục Châu cũng không nói hết câu.
Ly Biệt Câu của Minh Thế Nhân và Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh phát ra ánh sáng lập loè.
Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, lui lại một bước rồi khoát tay nói: “ Đừng đừng đừng… ta sẽ bồi thường mà, ta đền, ta đền… Bao nhiêu tiền?”
“Sao có thể dùng tiền để so với nó chứ?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Vậy ngươi nói ta phải làm sao đây? Hay là để ta tìm một thợ mộc phỏng chế thành một cây khác đền cho ngươi.”
“Vậy cũng không được. Nhất định phải là thanh kiếm gỗ ban đầu.” Minh Thế Nhân nói.
Giang Ái Kiếm tiện tay ném đi nửa thanh kiếm gỗ còn lại rồi phủi tay nói: “Ta đã hiểu rồi… Lão tiền bối đang sáo lộ ta. Người hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng đi xuống bậc thềm.
Hắn đến trước mặt Giang Ái Kiếm. “Bản toạ thích nói chuyện với người thông minh.”
“Nếu ta thông minh thì đã không bị người sáo lộ.” Giang Ái Kiếm thầm nói.
“Ngươi nhiều lần mượn tay bản toạ để diệt trừ chướng ngại trong cung. Giang Ái Kiếm… ngươi là người đầu tiên dám giễu võ giương oai trên đầu bản toạ.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm biến sắc.
Hắn lập tức lui lại ba bốn bước.
Đúng lúc này, các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đứng thành một hàng ngăn trở ở cửa đại điện Ma Thiên Các.
Đồng thời, bên ngoài đại điện đột nhiên xuất hiện một vị lão giả râu tóc bạc trắng.
Dưới chân lão giả là một đồ án hình bát quái đang xoay tròn.
Quanh thân có sáu tự phù thể chữ triện lấp loé kim quang vờn quanh.
“Vân Tông Hoa Vô Đạo?”
“Lão tiền bối… Hiểu lầm, đều là hiểu lầm…” Giang Ái Kiếm muốn khóc, liên tục khoát tay.
Tiểu Diên Nhi thấy thế, lập tức cao hứng vỗ tay: “Mau mau mau, đóng cửa lại đi, để ta xem hắn còn đường nào để chạy… Sư huynh, bắt hắn lại đánh một trận đi!”
“Ôi trời ơi cô nãi nãi của ta, ta và các người không oán không thù, đừng có như thế mà… đừng động đao động kiếm nha!” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng. “Tất cả lui ra.”
“Vâng!”
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng trở về vị trí cũ.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng thu hồi vũ khí thiên giai.
Quang hoàn trên người Hoa Vô Đạo trong phút chốc cũng biến mất, đồng thời chắp tay nói với Lục Châu: “Đây chính là người được xưng tụng là yêu kiếm đến tận xương nổi tiếng trong tu hành giới, một trong tam đại kiếm si Giang Ái Kiếm?”
Giang Ái Kiếm xấu hổ vò đầu nói: “Đều là hư danh… hư danh mà thôi!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Cái tên Giang Ái Kiếm chỉ là để che giấu tai mắt của người khác mà thôi… Ai mà ngờ được, một người phong lưu không bị ràng buộc trong tu hành giới như hắn lại đường đường là tam hoàng tử của Đại Viêm thiên hạ này?”
Chương 123 Hoàng thất phân tranh, bạch dân chi cốt
Trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn yên lặng.
Lời nói của Lục Châu khiến mọi người cả kinh.
Cái loại người tham sống sợ chết, miệng lưỡi trơn tru, hành vi quái dị như hắn sao có thể là tam hoàng tử của Đại Viêm?
Từ trên xuống dưới nhìn hắn có chỗ nào giống người trong hoàng thất đâu!
Có phải mắt sư phụ mờ rồi không?
Các đồ đệ không tin tưởng, nhưng không ai dám nói ra miệng.
Giang Ái Kiếm ban đầu sửng sốt, sau đó nói: “Lão tiền bối nói đùa rồi… bộ dạng này của ta sao có thể là tam hoàng tử.”
Lục Châu cũng không mong đợi hắn sẽ trực tiếp thừa nhận, chỉ nhàn nhạt nói: “Nghiệt đồ Diệp Thiên Tâm của bản toạ mất năm năm mới có thể điều tra được hồ sơ vụ án trong cung, kẻ chủ mưu trong vụ án đó lại là bản toạ. Mà ngươi chỉ là một tán tu, sao có thể tra ra được?”
“Ta đã từng nói là ta có bằng hữu trong cung mà.” Giang Ái Kiếm nói.
“Loại bằng hữu gì có thể điều động được thế lực để tra ra sự tình cơ mật như thế?” Lần này người nói chuyện không phải Lục Châu mà là Hoa Vô Đạo đã bước vào đại điện.
“. . .”
Giang Ái Kiếm á khẩu không trả lời được.
Hoa Vô Đạo lại nói: “Hoa Vô Đạo tham kiến điện hạ.”
Hoa Vô Đạo vốn xuất thân từ Vân Tông, không bỏ được những thứ lễ nghi phiền phức của chính đạo.
Đối mặt với Hoa Vô Đạo đang hành lễ, Giang Ái Kiếm không biết sợi dây thần kinh nào bị chạm, lại bất giác đáp một câu: “Miễn lễ.”
Chợt ý thức được mình nói sai, hắn lập tức vỗ đùi. “Hiểu lầm, hiểu lầm… đều là hiểu… lầm… Thôi được rồi.”
Hoa Vô Đạo cung kính đứng thẳng người.
Lục Châu gật đầu nói: “Bản toạ còn nhiều thời gian, không sợ ngươi không thừa nhận.”
Giang Ái Kiếm thở dài nói: “Uổng cho ta cực cực khổ khổ truyền tin cho Ma Thiên Các… lão tiền bối người làm như thế, ta rất uỷ khuất đó!”
Minh Thế Nhân nói: “Bớt nói nhảm đi, ngươi đã là hoàng tử, vậy Ma Thiên Các thanh trừ chướng ngại cũng là đang thanh trừ chướng ngại của ngươi.”
Điều này đồng nghĩa với việc hắn lợi dụng Ma Thiên Các.
Trước giờ làm gì có ai có lá gan lớn như vậy?
Ngay cả Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải khi trước lúc muốn mở rộng phạm vi thế lực cũng chưa từng dám lợi dụng Ma Thiên Các. Mà Giang Ái Kiếm hắn lại dám làm thế.
Giang Ái Kiếm liên tục xua tay: “Oan uổng, thật sự là oan uổng quá… Ta từng nói với lão tiền bối, ta rất chán ghét việc người trong cung lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt. Cho nên ta rời khỏi hoàng cung, rời khỏi những thị phi tranh chấp nơi đó. Cho dù lão tiền bối có thanh trừ bao nhiêu chướng ngại thì ta đã không thể nào quay trở lại thân phận hoàng tử được nữa rồi.”
Hoa Vô Đạo hỏi: “Điện hạ, vậy tại sao người vẫn giữ liên lạc với người trong cung?”
Nói đến đây.
Giang Ái Kiếm lại thở dài lần nữa. “Tuy ta là hoàng tử nhưng cũng có một số bạn tri kỷ. Nói ra không sợ mọi người cười, điều ta hướng đến là một cuộc sống của người bình thường. Nhưng trong Đại Viêm thiên hạ muốn được là chính mình khó khăn đến cỡ nào, ta không thể làm gì khác hơn là dùng tên giả Giang Ái Kiếm, trở thành một tên tán tu tự do tự tại.”
“Tam đại kiếm si đều có tu vi Nguyên Thần cảnh. Điện hạ là tán tu mà lại có tu vi như thế quả thực khiến người khác phải kính nể.” Hoa Vô Đạo cung kính nói.
“Đều là hư danh cả…” Giang Ái Kiếm nói.
“Nói hay lắm.” Lục Châu lạnh nhạt nói. “Nếu ngươi không có tư tâm, sao lại bán đứng hoàng huynh của mình?”
Giang Ái Kiếm giật mình.
Chủ mưu đứng sau vụ án ở Ngư Long thôn chính là nhị hoàng tử. Ngươi thân là tam hoàng tử lại không bảo vệ huynh đệ của mình, còn đâm một dao sau lưng, ngươi nói không có tư tâm thì ai tin?
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía hắn.
Cảnh tượng trước mắt không khác gì phạm nhân bị thẩm vấn trên công đường.
Mà Giang Ái Kiếm lại chính là tên phạm nhân đang bị thẩm vấn.
Hắn thở dài nói: “Trên đời này, bạc tình bạc nghĩa nhất chính là hoàng tử.”
Trong hoàng thất, ngoại trừ các lễ nghi quy củ thì cũng chỉ còn quyền thế địa vị, nào có thứ gọi là thân tình?
Lục Châu vuốt râu nói: “Quay về chủ đề chính… Ngươi có biết tại sao bản toạ muốn điều tra sự tình ở Ngư Long thôn không?”
“Vì lục đồ đệ của người?” Giang Ái Kiếm nghi ngờ hỏi.
Lục Châu lắc đầu. “Không chỉ có như thế… ngươi có biết Đinh Phồn Thu?”
Nghe thấy ba chữ Đinh Phồn Thu, Hoa Vô Đạo nhíu mày. “Đinh Phồn Thu chính là người của Vân Tông ta.”
Lời vừa nói ra, Minh Thế Nhân đã chen ngang: “Hoa trưởng lão, xin chú ý thân phận và thái độ nói chuyện bây giờ của ngươi! Đinh Phồn Thu giả mạo gia sư đi làm xằng làm bậy khắp nơi, làm bại hoại thanh danh gia sư và Ma Thiên Các. Dựa theo quy củ của chúng ta, sớm nên chặt hắn thành tám khúc quăng cho dã thú ăn!”
“. . .” Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng.
Hắn đã gia nhập vào Ma Thiên Các, chức vị trưởng lão Vân Tông đã bỏ đi rồi.
“Ta có nghe nói.” Giang Ái Kiếm thản nhiên nói.
“Đinh Phồn Thu đã nói với bản toạ, mục đích thật sự của việc đồ sát Ngư Long thôn là để tìm kiếm một khối xương cốt đặc thù.”
“Có chuyện này?” Giang Ái Kiếm gãi đầu.
“Giang Ái Kiếm, ngươi cảm thấy bản toạ rất dễ bị lừa?” Hai mắt Lục Châu đục ngầu nhìn chằm chằm Giang Ái Kiếm khiến hắn xấu hổ không biết làm sao.
“Lão tiền bối, người đã biết rồi còn cố hỏi làm gì.” Giang Ái Kiếm nói.
Tương đương với việc đã thừa nhận.
“Trong mười năm qua, người trong cung đều cho người vớt trầm thi ở Độ Thiên Giang. Theo ý kiến của ngươi… điều này có khả thi không?” Lục Châu hỏi.
“Họ vẫn chưa có thu hoạch gì.”
“Khối xương đặc thù đó là gì?” Lục Châu lại hỏi.
“Chuyện này…”
Giang Ái Kiếm nhìn quanh, dường như rất để ý việc xung quanh có nhiều người đang lắng nghe.
Lục Châu tỏ ra tuỳ ý. “Ngươi nên rõ ràng… chuyện đã đến nước này thì giấu diếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Giang Ái Kiếm chắp tay về phía Lục Châu, thu lại dáng vẻ bất cần đời rồi nghiêm túc nói:
“Ta không việc gì phải lừa gạt lão tiền bối. Nói thật, ta rời hoàng cung đã nhiều năm, e là rất nhiều người đều đã quên mất vị hoàng tử như ta. Vài bằng hữu còn lại trong cung cũng không được bao nhiêu người. Lại thêm vài năm, có lẽ trên đời này chẳng còn tam hoàng tử nữa.”
“Vì muốn điều tra ra sự tình ở Độ Thiên Giang, có hai người đã bị loạn đao chém chết. Đương nhiên đây là do bọn họ học nghệ không tinh, không thể trách ai.” Giang Ái Kiếm nói.
Bên trong đại điện lại trở nên yên tĩnh.
Giang Ái Kiếm nói tiếp: “Nhị hoàng huynh trời sinh tính tình tàn bạo, không thích hợp làm quân chủ của một nước.”
“Bản toạ tin tưởng ngươi.” Lục Châu mở miệng nói.
“Đa tạ lão tiền bối…”
“Giang Ái Kiếm, theo ý kiến của ngươi, khối xương cốt đặc thù kia có phải là xương của Bạch Dân không?” Lục Châu bình tĩnh hỏi.
“Bạch Dân…”
Giang Ái Kiếm lắc đầu. “Trong cung có lời đồn rằng xương của Bạch Dân có thể phá được đại nạn về thọ mệnh, nhưng ta không cho là như vậy. Nếu chuyện này là thật thì mười năm qua vớt xương đâu có ý nghĩa gì?”
Mười năm qua bọn họ đã vớt nhiều xương cốt Bạch Dân như vậy, cũng không thấy có người nào thành công. Có thể thấy được chuyện xương của Bạch Dân phá được đại nạn thọ mệnh chỉ là lời nói vô căn cứ. Thế nên mười năm qua, từ việc vớt xương Bạch Dân đã chuyển sang chú ý tới những vật khác.
“Lão tiền bối, điều nên nói ta đã nói… Quả thật ta đúng là có một chút tư tâm. Thanh kiếm tốt đó ta cũng không cần nữa.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu lắc đầu. “Bản toạ đã nói, bản toạ hận nhất người không giữ được lời hứa. Đã hứa với ngươi, đương nhiên phải thực hiện.”
Lục Châu chậm rãi nâng tay lên.
Nhẹ nhàng huy động.
Một vật thể màu đen được cương khí mềm mại bao bọc bay về phía Giang Ái Kiếm.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía vật thể màu đen kia, không khỏi tò mò, đồ vật do Các chủ Ma Thiên Các tặng rốt cuộc là bảo bối gì?
Chương 124 Kiếm tốt, kiếm tốt
Vật thể đó rơi vào lòng bàn tay Giang Ái Kiếm.
Đây nào phải là một thanh kiếm, nó trông như một khối gỗ nhỏ.
Nhưng mà…
Giang Ái Kiếm trừng to mắt, kích động nói: “Lệnh bài hoàng thất?”
“Đúng vậy. Bản toạ tặng ngươi thanh kiếm tốt, chính là lệnh bài hoàng thất này.” Lục Châu thản nhiên nói.
Lệnh bài là kiếm tốt?
Mọi người ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu nói: “Thứ này nếu đem cho một nhân vật trong cung thì sẽ rất hữu dụng, nhưng lão tiền bối lại cho ta, chẳng phải là đáng tiếc sao? Người như ta vô cùng sợ chết, nào dám cầm cái đồ chơi này để ra lệnh cho người khác.”
Lục Châu vuốt râu nói:
“Vật này trên danh nghĩa là lệnh bài hoàng thất, nhưng thực ra nó cũng chính là chìa khoá đi vào nội khố của hoàng cung. Nếu không nhiều năm qua tại sao hoàng thất lại giữ nguyên giá trị của nó, còn cho người tìm kiếm khắp nơi?”
Giang Ái Kiếm nghe thế lập tức cả kinh.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đứng ở chỗ này đều không ngờ tới cái lệnh bài này lại có công dụng khác.
“Lão tiền bối, nếu thế… người làm như vậy là đang hại ta đó… Thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu để người trong cung biết thứ này đang ở trên người ta thì chẳng phải ta sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của bọn họ sao?” Giang Ái Kiếm kể lể.
“Vật này đưa cho ngươi là thích hợp nhất… Ngươi là hoàng tử, lại là người yêu kiếm. Cũng chỉ có ngươi có thể đến gần nội khố… Đừng vội cự tuyệt, bản toạ phải nói cho ngươi biết một chuyện, trong nội khố có một thanh kiếm tốt tên là Long Ngâm Kiếm.”
“Long… Long Ngâm, Kiếm?”
Thanh âm Giang Ái Kiếm trở nên run rẩy.
Dường như không thể tin nổi.
Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Long Ngâm Kiếm chính là vũ khí thiên giai nổi tiếng trong thiên hạ từ mấy trăm năm trước. Độ sắc bén của nó có thể thắng cả vũ khí đồng giai. Rất nhiều tu hành giả đều tìm kiếm nó, sau này nó đã hoàn toàn tuyệt tích trong tu hành giới. Không ngờ thanh kiếm tốt này lại nằm trong hoàng cung. Khó trách, khó trách.”
Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ hỏi: “Hoa trưởng lão, thanh kiếm này tốt lắm sao?”
Hoa Vô Đạo đáp: “Đương nhiên rồi… Trong số vũ khí thiên giai, nó được xem là một thần binh lợi khí. Vũ khí khi đạt cấp thiên giai thường phải nhận chủ mới đạt được uy lực lớn nhất. Nhưng Long Ngâm Kiếm thì khác, thanh kiếm này cho đến nay vẫn chưa tìm được chủ nhân, tất cả những người từng sử dụng nó trong lịch sử đều chưa từng nhận chủ thành công.”
Mọi người tỏ ra kinh ngạc.
Cũng có nghĩa là, cho đến nay Long Ngâm Kiếm vẫn chưa được phát huy ra uy lực lớn nhất.
“Ý của ngươi là, vũ khí này có thể vượt qua cả thiên giai?” Trong giọng nói của Tiểu Diên Nhi có chút chua.
“Từ trước đến giờ chưa từng có vũ khí siêu việt thiên giai… Nhưng có thể khẳng định là nó không hề thua kém đám vũ khí thiên giai khác.” Hoa Vô Đạo nói.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy liền vội vàng nói:
“Sư phụ, không thể cho hắn thanh vũ khí này, quá lời cho hắn rồi!”
Giang Ái Kiếm vội vàng nhét lệnh bài hoàng thất vào ngực, vẻ mặt vô cùng đáng khinh: “Đừng đừng đừng… Lão tiền bối, ta rất thích thứ này. Người yên tâm, sau này ta sẽ dốc sức làm việc, nhất định còn làm tốt hơn trước đây! Như vậy… ta rất hài lòng với vật này! Lần này tới đây thật đáng giá! Các vị, ta còn có việc, ta đi trước nha… Nha đầu, đừng có trừng mắt nhìn ta nữa.”
Nói xong hắn phất tay tạm biệt, bước nhanh ra khỏi đại điện Ma Thiên Các.
“Giang Ái Kiếm…”
“Lão tiền bối không cần tiễn, ta biết đường rồi.” Giang Ái Kiếm vừa lùi vừa ôm chặt lệnh bài hoàng thất, sợ Tiểu Diên Nhi đuổi theo.
“Thay bản toạ truyền lời lại.”
Giang Ái Kiếm đứng lại nói: “Lão tiền bối mời nói.”
“Nguỵ Trác Ngôn là tội đồ trong vụ đồ sát ở Độ Thiên Giang… Bản toạ hy vọng hắn tự mình đến cúi đầu nhận tội.” Giọng nói của Lục Châu rất bình tĩnh, cũng rất bình thản.
Nhưng lời hắn nói lại khiến cả đại điện rơi vào yên tĩnh.
Trong điện lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
“Lão… lão tiền bối nói đùa sao? Nguỵ Trác Ngôn nắm trọng binh trong tay, hắn chính là trọng thần của một nước, bảo hắn đi nhận tội sẽ khiến thiên hạ náo động.” Giang Ái Kiếm nói. “Huống hồ tu vi của người này cực cao, nghe đồn có thể so sánh với thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn. Vây cánh của hắn trong cung vô cùng đông đảo… muốn hắn tự nhận tội còn khó hơn lên trời.”
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Kẻ ngồi ở trên cao, cho dù làm sai cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận, bản toạ minh bạch đạo lý này. Đáng tiếc… bản toạ không thích.”
“Người không sợ đắc tội nhị hoàng tử, đối mặt với nhiều cường địch gây bất lợi cho Kim Đình Sơn sao?” Giang Ái Kiếm lại nói. “Ta biết thực lực Ma Thiên Các rất mạnh, nhưng thiên hạ này dù lớn vẫn là đất của vua… Toàn bộ tu hành giới có được sự ổn định như ngày hôm nay, hoàng thất sao có thể không có chút thủ đoạn nào?”
Lục Châu lắc đầu. “Ngươi sai rồi.”
“A?”
“Trước sau gì Nguỵ Trác Ngôn cũng sẽ chết, ta chỉ cho hắn chọn kiểu chết mà thôi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Chuyện này…”
Giang Ái Kiếm sờ cằm, suy tư một lát rồi đáp: “Ta sẽ bảo người tiện thể nhắn lời.”
Lục Châu gật đầu nói: “Tiễn khách.”
“Vâng.”
Giang Ái Kiếm lại nói thêm: “Trước khi đi ta còn muốn biết… Sao lão tiền bối có thể nhìn thấu thân phận của ta? Chỉ dựa vào bản sự thu thập tin tức của ta thì chưa đủ!”
Lục Châu lạnh nhạt phất phất tay không nói chuyện, ra hiệu cho nữ tu Diễn Nguyệt Cung tiễn người đi.
Giang Ái Kiếm không có được đáp án, cũng không dám ép buộc, đành phải bất đắc dĩ bước đi.
“Hẳn là trước đây lão tiền bối đã từng vào cung, nếu không làm sao lấy được lệnh bài hoàng thất này?”
Giang Ái Kiếm bỗng cười ha ha một tiếng. “Mà thôi, những chuyện này không quan trọng. Xin cáo từ ——”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, người này tính tình phóng đãng không chịu trói buộc, không giống như một hoàng tử. Đồ nhi cảm thấy hắn cũng là một nhân tài, không bằng chúng ta lưu hắn lại?”
“Không cần. Người này được dùng vào việc khác.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hoa Vô Đạo khom người: “Các chủ, ta có một lời không biết có nên nói hay không.”
“Hoa Vô Đạo.”
Giọng điệu Lục Châu trở nên nghiêm túc. “Chú ý thân phận của ngươi… Khả năng tha thứ của bản toạ là có hạn.”
Hoa Vô Đạo lập tức hạ giọng, cung kính gật đầu không dám nói nữa.
Minh Thế Nhân cười nói: “Hoa trưởng lão, ngươi đã không còn là người của Vân Tông, bây giờ ngươi là trưởng lão Ma Thiên Các. Rất nhiều người mong mà không được, nhưng nếu ngươi muốn đổi ý thì lúc nào cũng có thể rời đi. Mún cùng Ma Thiên Các là địch hay là bạn, mời nghĩ cho kỹ càng rồi hãy chọn.”
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương trong tay lên đập mạnh xuống đất.
Choang choang.
Sàn nhà vừa lát lại đá xanh đã bị hắn đánh vỡ thành một lỗ thủng.
“Người có dị tâm, tru sát!”
“. . .”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Hoa Vô Đạo. Nếu không phải vì thấy hắn có 5% độ trung thành thì khi nãy lúc hắn nói chuyện thay cho Đinh Phồn Thu, Lục Châu đã không tha thứ cho hắn.
Hoa Vô Đạo cũng ý thức được thái độ của mình có vấn đề, bèn nói: “Là do ta đường đột.”
Thấy vẻ mặt hắn cứng ngắc, Lục Châu nhân tiện nói: “Lục Hợp Ấn tuy mạnh nhưng vẫn chưa hoàn mỹ.”
Hoa Vô Đạo vốn là kẻ si mê tu hành, vừa nghe vậy tinh thần lập tức tỉnh táo, chắp tay nói: “Xin Các chủ chỉ giáo.”
“Pháp thân mở được mấy diệp rồi?”
“Hai mươi năm nay không hề tiến bộ, vẫn là lục diệp.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cả kinh.
Chẳng trách hai người bọn họ thay phiên nhau tấn công đều không phá vỡ được phòng ngự của Hoa Vô Đạo. Cường giả ở cấp bậc này cho dù không sử dụng Lục Hợp Ấn, chỉ dựa vào cương khí hộ thể thì bọn hắn cũng không có khả năng phá được.
“Bắc Các có điển tịch Lục Hợp Ấn, còn có điển tịch pháp thân lục diệp. Hoa trưởng lão có thể tự do lấy xem.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.
Hoa Vô Đạo hai mắt toả sáng, cung kính nói: “Đa tạ Các chủ.”
Thế nhân đều nói trong Ma Thiên Các cất giấu rất nhiều bảo bối, cho dù là điển tịch hay là binh khí của bọn họ đều là mục tiêu truy cầu của tu hành giả.
Đoạn thời gian trước, Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn từng thừa dịp bình chướng vỡ vụn mà vào lục soát khắp nơi, cũng là vì những bảo bối này.
Trong đại điện khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một nữ tu Diễn Nguyệt Cung chậm rãi đi tới, hạ thấp người nói: “Các chủ, cung chủ…”
“Nơi này không có cung chủ nào cả!” Đoan Mộc Sinh quát lớn.
Những nữ tu này từ khi vào Ma Thiên Các, cả ngày đều như thiên lôi để Diệp Thiên Tâm sai đâu đánh đó. Đoan Mộc Sinh đã muốn giáo huấn bọn họ một trận từ lâu.
Nữ tu kia giật nảy mình, vội gật đầu nói: “Diệp… Diệp Thiên Tâm cầu kiến Các chủ.”
“Có chuyện gì?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
“Diệp Thiên Tâm hôn mê bất tỉnh, sợ là… sợ là không sống được lâu nữa!”
Chương 125 Diệp Thiên Tâm chết
Lục Châu phất tay áo, không nhìn đến nữ tu kia mà chắp tay sau lưng bước thẳng ra ngoài điện.
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh theo sát phía sau.
Không bao lâu Lục Châu đã đến Nam Các.
Một vài nữ tu đang đứng đợi ở lối vào Nam Các, thấy Lục Châu xuất hiện, tất cả đều quỳ xuống ——
“Tham kiến Các chủ!”
Lục Châu không ngó ngàng đến bọn họ, trực tiếp đi vào nơi giam giữ Diệp Thiên Tâm.
Đến trước cửa, hắn nhẹ nhàng phất tay áo.
Cánh cửa bị cương khí đẩy mở ra.
Diệp Thiên Tâm đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Làn da, mái tóc… toàn bộ biến thành màu trắng toát…
Hai nữ tu trong phòng vội vàng lui lại, quỳ trên mặt đất.
Diệp Thiên Tâm gian nan ngẩng đầu lên, thấy người đến là sư phụ, nàng vội vàng ngồi dậy, trượt xuống đất quỳ xuống rồi thấp giọng nói: “Sư… sư phụ.”
Sắc mặt Lục Châu đạm mạc. “Ngươi đã biết rõ mọi chuyện?”
“Đồ nhi tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không cách nào vãn hồi.
Khụ khụ khụ…”
Diệp Thiên Tâm đột nhiên ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi.
Nữ tu bên cạnh vội vàng nâng nàng dậy.
“Đồ nhi có một thỉnh cầu…”
Thấy Lục Châu không nói gì, Diệp Thiên Tâm đành đánh bạo tiếp tục nói: “Đồ nhi muốn được tự tay đâm chết Nguỵ Trác Ngôn để báo thù rửa hận cho toàn tộc ở Ngư Long thôn. Sau đó đồ nhi xin lấy cái chết để tạ tội với người.”
Lục Châu nghe vậy hờ hững nhìn nàng, tay vuốt râu. “Tu vi đã phế, ngươi định tự tay đâm chết Nguỵ Trác Ngôn như thế nào đây?”
“Chuyện này…” Sắc mặt Diệp Thiên Tâm vô cùng khó coi.
Với tình trạng hiện tại của nàng, đừng nói đến chuyện đối địch với Nguỵ Trác Ngôn có tu vi cực cao, mà ngay cả một người bình thường nàng cũng không tài nào đánh thắng nổi.
Nếu không phải luôn được các nữ tu Diễn Nguyệt Cung tỉ mỉ chăm sóc thì nàng chẳng biết đã biến thành cái dạng gì.
“Diệp Thiên Tâm.”
Lục Châu đạm mạc nói. “Khi sư diệt tổ, phản bội Ma Thiên Các, làm nhiều việc ác bại hoại thanh danh của bản toạ. Ngươi còn lời nào để nói?”
Minh Thế Nhân đứng bên cạnh nghe thấy bèn đưa tay vò đầu.
Sư phụ lão nhân gia người cũng có lúc quan tâm đến thanh danh nữa hả?
Kẻ ở bên ngoài gây chuyện làm bại hoại thanh danh Ma Thiên Các đâu chỉ có một mình Diệp Thiên Tâm.
Mấy năm nay, hành vi của U Minh Giáo, Ám Võng, thậm chí ngay cả Mãnh Hổ Cương của lão bát cũng đều bị tính toán lên đầu Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm cung kính nói: “Đồ nhi không còn lời nào để nói.”
“Vậy bản toạ trừng phạt ngươi phải chết một lần.”
“A?”
Lục Châu đột nhiên giơ tay lên đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Hành động này quá mức đột nhiên khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Một cỗ cương khí nhẹ nhàng đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Nếu trong người nàng vẫn còn tu vi thì chút cương khí ấy không thể khiến nàng bị thương.
Nhưng bây giờ tu vi của nàng đã phế, một chưởng này đã đủ để lấy mạng nàng.
Ầm!
“Sư phụ!”
“Sư phụ không thể…”
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều không ngờ được sư phụ sẽ đột nhiên xuất thủ. Bọn họ giật mình kêu lên theo bản năng, nhưng đã muộn.
Diệp Thiên Tâm bị cỗ cương khí kia đánh bay, sau đó rơi phịch xuống đất.
“Dìu nó lên.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Nha…” Hai nữ tu đã bị doạ đến sững người.
Sau khi hoàn hồn, bọn họ vội vàng hấp tấp đỡ Diệp Thiên Tâm lên giường.
Lục Châu phất tay bước đến bên giường, ánh mắt nhìn vào Diệp Thiên Tâm.
Trong đan điền khí hải hoàn toàn không còn chút nguyên khí nào.
Lục Châu giơ bàn tay lên hướng về phía mi tâm Diệp Thiên Tâm…
“Sư phụ!” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời quỳ xuống.
Nhưng mà…
Bàn tay Lục Châu vẫn hạ xuống.
Nhưng không phải là để trừng trị Diệp Thiên Tâm…
Mà bàn tay ấy chậm rãi đặt lên trán nàng.
Nguyên khí của hắn nhàn nhạt bao bọc toàn thân Diệp Thiên Tâm.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện…
Làn da Diệp Thiên Tâm phát sinh biến hoá, biến thành màu ngọc bích toả ra quang mang nhàn nhạt.
Đồng thời, mái tóc, cánh tay và toàn thân nàng bắt đầu trở nên trong suốt.
Sau đó lơ lửng trên không trung.
“Đây là…” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc vô cùng.
“Không sai, chính là Bạch Dân…” Minh Thế Nhân gật đầu nói.
“Tại sao sư phụ lại làm như thế?”
Minh Thế Nhân nhìn thoáng qua tình hình trong phòng rồi lôi kéo Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi ra ngoài, sau đó mới thở dài nói:
“Thiên tâm sư muội đúng là người số khổ… Năm đó muội ấy không chút ngần ngại bái nhập Ma Thiên Các, thiên phú và tu vi đều tiến bộ thần tốc. Việc Ngư Long thôn bị đồ sát đã trở thành động lực để muội ấy cố gắng tu luyện. Thiên Tâm sư muội là người băng lãnh vô tình nhưng lại không hề có chút oán giận với tính tình của sư phụ. Sư phụ ban thưởng Đa Tình Hoàn cho muội ấy, Đa Tình Hoàn không tượng trưng cho tình yêu mà là biểu tượng của thù hận.”
“Muội vẫn không hiểu.” Tiểu Diên Nhi nói nhỏ.
“Thiên Tâm sư muội sở dĩ có tu vi cao như vậy là nhờ vào thiên phú của Bạch Dân. Bạch Dân từ xưa đến nay đều có thiên phú trong việc tu hành. Một chưởng này của sư phụ sợ là khiến muội ấy dữ nhiều lành ít.”
“Dữ nhiều lành ít?”
“Cũng khó nói lắm, nếu sư phụ thật sự muốn giết muội ấy thì đã động thủ ngay từ lúc mới bắt về rồi, cần gì đợi tới bây giờ.”
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi kinh ngạc chấn động.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Nếu Thiên Tâm sư muội chết thật thì đó là do muội ấy gieo gió gặt bão. Kết cục của kẻ khi sư diệt tổ, phản bội Ma Thiên Các vốn là như thế. Nếu muội ấy không chết, vậy tức là mệnh số chưa tận.”
“Ý của đệ là, Bạch Dân có năng lực bảo mệnh đặc biệt nào đó?” Đoan Mộc Sinh nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ là vậy… Chuyện của Bạch Dân ta cũng không hiểu biết nhiều.” Minh Thế Nhân nói.
Tiểu Diên Nhi mếu máo. “Nghe sư huynh nói vậy, Thiên Tâm sư tỷ thật đúng là người số khổ.”
Đúng lúc này.
Lục Châu chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Sư phụ.” Ba tên đồ đệ đồng thời khom người.
Ánh mắt Lục Châu lướt qua cả ba rồi nói: “Sống chết có số, phú quý do trời.”
Nói xong lời này, Lục Châu xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân không yên lòng quay trở về gian phòng.
Thấy Diệp Thiên Tâm đang nằm trên giường, hắn vội vàng bước tới kiểm tra.
Không có khí tức.
Không có mạch đập.
“Đây… chết rồi sao?” Minh Thế Nhân trừng to mắt, lảo đảo lui lại.
Hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung không ngừng khóc lóc, quỳ gối bên cạnh giường.
Minh Thế Nhân không tin… bèn điều động nguyên khí rót vào kỳ kinh bát mạch.
“Hả?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Mặc cho hắn rót vào bao nhiêu nguyên khí, Diệp Thiên Tâm vẫn trơ ra như một khối đá cứng rắn, ngăn cản toàn bộ nguyên khí không cho chúng xâm nhập vào trong cơ thể.
“Toàn bộ kỳ kinh bát mạch đã bị phong bế.”
“Bạch Dân?”
Minh Thế Nhân vội vàng dừng lại, quay đầu về phía hai tên nữ tu, trầm giọng nói: “Trước khi rời đi, sư phụ có nói gì không?”
“Các chủ… Các chủ nói… Sống chết có số, phú quý do trời, sau này có sống lại được hay không phải xem… phải xem phúc phận của Cung chủ!”
Minh Thế Nhân thì thào nói: “Quả nhiên là như thế…”
Ánh mắt Lục Châu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Phạm Tu Văn.
Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Lục Châu bình tĩnh nhả ra hai tiếng: “Đáng tiếc.”
Sau đó xoay người rời đi.
Đại môn lại đóng kín một lần nữa, trong phòng trở nên đen kịt một màu.
Trong bóng tối giơ tay không thấy ngón, hai tròng mắt Phạm Tu Văn lại loé lên quang mang màu xanh nhạt…
Lục Châu vừa ra khỏi Bắc Các đã nhìn thấy Tiểu Diên Nhi vô cùng lo lắng đứng bên ngoài.
“Sư phụ, mau mau mau… Ngũ sư tỷ điên mất rồi!”
Lục Châu lắc đầu, sắc mặt thản nhiên nói: “Đừng kinh hoảng.”
Hai người một trước một sau đi về phía động diện bích hối lỗi ở hậu sơn.
Khi đến cửa động, Lục Châu thấy bên ngoài đã tụ tập không ít nữ tu Diễn Nguyệt Cung, ngay cả trưởng lão Hoa Vô Đạo cũng đứng gần đó quan sát.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh giống như hung thần đứng ngăn ngoài cửa động.
“Không ngờ thế gian này vẫn còn thuật pháp tà ác như vậy… đúng là vu thuật.” Hoa Vô Đạo cảm thán.
“Hoa trưởng lão… Ngươi có biện pháp giải cứu không?” Minh Thế Nhân hỏi.
Hoa Vô Đạo lắc đầu nói: “Người có thể cứu nàng ta e là chỉ có mình Các chủ.”
Hắn vừa nói xong.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đồng thời hạ mình hành lễ. “Các chủ.”
Hoa Vô Đạo vội vàng quay lại, khom người: “Các chủ.”
“Không cần đa lễ.”
Lục Châu phất phất ống tay áo rồi chắp tay bước vào trong động diện bích hối lỗi.
Chiêu Nguyệt giống như người điên đang chạy loạn bên trong động.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh phóng ra cương khí mềm mại áp vào vách động để tránh cho nàng tự làm hại mình. Nhưng trước khi bọn họ đến đây, Chiêu Nguyệt đã đập đầu vào vách động đến mức mặt mũi bầm dập, đầu tóc rối bời.
Đoá hoa sen màu đỏ ở giữa mi tâm Chiêu Nguyệt lại càng trở nên yêu diễm.
“Sư phụ, ngũ sư muội đang bị vu thuật khống chế, xin sư phụ mau chóng hạ thủ!”
“Chiêu Nguyệt sư muội tội không đáng chết, xin sư phụ khai ân!”
Lục Châu liếc nhìn bốn phía rồi nói: “Có tình cảnh như ngày hôm nay cũng là do nó gieo gió gặt bão.”
Nếu Chiêu Nguyệt chịu ngoan ngoãn ở lại Kim Đình Sơn thì sao có thể gặp phải sự tình như ngày hôm nay.
Hiện tại thần trí Chiêu Nguyệt đã không còn thanh tỉnh, vẻ mặt dữ tợn, nhìn thấy ai cũng điên khùng gào lên.
“Ta muốn giết ngươi!”
“Ta muốn giết ngươi!”
“Giết, giết ——”
Thậm chí nàng ta còn bổ nhào về phía Lục Châu.
Tuy Chiêu Nguyệt đã bị phong bế tu vi nhưng Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh sao dám để Chiêu Nguyệt làm như thế.
Hai người lập tức điều động nguyên khí ngăn Chiêu Nguyệt lại.
Hai sợi dây leo xuất hiện trói chặt nàng ta lại.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Thần trí ngũ sư muội không còn minh mẫn, hồ ngôn loạn ngữ, không biết đã bị trúng vu thuật quỷ dị gì mà lại như thế. Đồ nhi đã hỏi Phan Trọng, Phan Trọng nói loại vu thuật này chỉ có thi thuật giả mới có thể giải khai, nếu không… Nhưng con quyết không tin, xin sư phụ xuất thủ!”
“Phan Trọng đâu rồi?”
“Hắn đến Tây Các tìm thư tịch có liên quan đến vu thuật rồi.” Một nữ tu đứng bên ngoài động đáp lời.
Hoa Vô Đạo nói: “Điều Phan Trọng nói cơ bản không sai. Vu thuật này vô cùng tà ác, có thể mê hoặc lòng người, còn có thể khống chế nàng ta thành khôi lỗi. Cũng may ý chí của Chiêu Nguyệt rất mạnh, lại thêm nội tình tu hành không tệ nên mới gắng gượng được đến bây giờ.”
Lục Châu nhíu mày.
Hắn nhìn vào đôi mắt vô hồn của Chiêu Nguyệt, thấy nàng đã hoàn toàn mất khống chế, bèn giơ tay lên nói: “Thật to gan!”
Nói rồi tung ra một chưởng đánh vào bả vai Chiêu Nguyệt.
Tu vi hiện tại của Lục Châu chỉ có Phạn Hải cảnh bát mạch, nhưng khi nguyên khí rung động mọi người cũng không hề hoài nghi, vì ai nấy cũng đều đang lo lắng cho Chiêu Nguyệt.
Lục Châu điều động nguyên khí đi vào trong kinh mạch Chiêu Nguyệt.
Kỳ kinh bát mạch của nàng ta đã bị lực lượng vu thuật khống chế hoàn toàn.
Khác với Minh Thế Nhân, toàn thân Chiêu Nguyệt đều là lực lượng vu thuật!
Hơn nữa, lực lượng đó lại ngay lập tức tấn công về phía nguyên khí của Lục Châu!
“Hử?”
Tu vi Phạn Hải cảnh bát mạch lúc này có vẻ vô cùng yếu ớt, nguyên khí vừa được điều động ban nãy đã bị lực lượng vu thuật thôn phệ toàn bộ.
Những vu thuật kia thậm chí còn đi theo kinh mạch chạy vào trong lòng bàn tay Lục Châu, ra sức ăn mòn.
Chiêu Nguyệt đột nhiên mở hai mắt ra, nở nụ cười quỷ dị. “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi… lão già!”
“Phá!”
Lục Châu trầm giọng tung chưởng.
Không biết là vì ý niệm của hắn hay vì bản thân cảm giác được đang gặp nguy hiểm, trạng thái khi lĩnh hội Thiên thư đột nhiên xuất hiện.
Não hải thanh minh, nội tâm bình tĩnh!
Lực lượng phi phàm của Thiên thư như nghe theo lệnh hắn, nhanh chóng tập trung về phía lòng bàn tay.
Lòng bàn tay hắn bỗng lạnh băng như đang cầm một khối nước đá!
Ầm!
Chiêu Nguyệt bị bắn ngược ra ngoài!
Cương khí của Minh Thế Nhân ngăn ở phía sau để nàng ta không đâm vào vách đá.
Phốc ——
Chiêu Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, đoá hoa sen màu đỏ thắm trên trán nàng từ từ tiêu tán.
Chiêu Nguyệt rơi xuống đất, hai tay hai chân quỳ bò lên.
Nàng gian nan ngẩng đầu, trên khoé môi nở một nụ cười quỷ dị nói với Lục Châu. “Lão già, xem như ngươi lợi hại.”
Phịch!
Chiêu Nguyệt hoàn toàn bất tỉnh té sấp xuống đất.
Bên trong động trở nên vô cùng yên tĩnh.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh không biết có nên đỡ Chiêu Nguyệt dậy hay không, dù sao vừa rồi nàng nói hai câu đó chẳng khác nào đang nhục mạ sư phụ. Bọn họ rất lo lắng sư phụ lão nhân gia người lại vì thế mà tức giận.
Nhưng mà…
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đưa nó vào Nam Các tịnh dưỡng.”
“Vâng!”
Minh Thế Nhân vội vàng bước tới đỡ Chiêu Nguyệt dậy.
Đoá hoa sen trên trán Chiêu Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, đồng thời nguyên khí trên người nàng đang tự động vận chuyển.
Minh Thế Nhân quá sức vui mừng, lập tức nói: “Sư phụ, vu thuật trên người Chiêu Nguyệt sư muội được giải rồi!”
Bên ngoài động trở nên xôn xao ồn ào.
Nhóm nữ tu lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Vu thuật tà ác như thế mà Các chủ cũng có thể giải khai! Đúng là làm ta được mở rộng tầm mắt!”
Từ đằng xa, Phan Trọng ôm một đống sách chạy tới.
Hắn vừa chạy vừa hét to: “Tìm được, tìm được rồi… những điển tịch có liên quan đến vu thuật đều ở đây cả!”
“. . .”
“Ủa… Xong luôn rồi hả?” Phan Trọng ngơ ngác nhìn.
Mọi người đều trợn trắng mắt.
Đợi ngươi đến chắc mặt trời cũng đã xuống núi rồi!
Chiêu Nguyệt được hai nữ tu đưa về Nam Các.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước đến bên cạnh Lục Châu.
“Sư phụ, vừa nãy có phải Chiêu Nguyệt sư muội đã bị người ta khống chế không?” Trong lòng Minh Thế Nhân vẫn còn sợ hãi.
“Thông qua vu thuật, điều khiển nhân tâm.”
Hoa Vô Đạo chậm rãi đi tới, chắp tay với Lục Châu.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Hoa trưởng lão có đề nghị gì?”
“Vu thuật trên người Chiêu Nguyệt đã giải, hẳn là trong một khoảng thời gian ngắn người này sẽ không có động tĩnh gì. Khi Các chủ giải vu thuật, thi thuật giả muốn giành lại khống chế nhưng đã bị phản phệ.”
Lục Châu vuốt râu. “Hoa trưởng lão, ngươi hiểu rõ người này?”
Hoa Vô Đạo thở dài một tiếng. “Chỉ là có nghe nói tới.”
“Bản toạ muốn biết, ngươi thà rằng ở lại đây cũng không nguyện ý khai ra nhị hoàng tử, thật sự chỉ là vì sự ổn định của thiên hạ Đại Viêm?” Ánh mắt Lục Châu nhìn thẳng vào Hoa Vô Đạo.
“Chuyện này…”
Sắc mặt Hoa Vô Đạo khẽ biến rồi lắc đầu nói: “Những điều này e là chỉ có Tông chủ và nhị hoàng tử biết thôi.”
Lục Châu nhìn hắn. “Vân Tông quả nhiên âm thầm cấu kết với hoàng thất.”
“. . .” Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng.
Lục Châu nói với Tiểu Diên Nhi: “Phi thư cho Giang Ái Kiếm, bản toạ sẽ cho hắn một thanh kiếm đủ tốt để hắn phải tự mình đến nhận.”
Giang Ái Kiếm?
Hoa Vô Đạo nghĩ ngợi, hắn có chút ấn tượng về người này. Đây là một kẻ giỏi về dùng kiếm, tuy vậy cũng chỉ là loại người cấp thấp trong tu hành giới, sao lại được Ma Thiên Các đặc biệt coi trọng như thế?
Chương 122 Gặp lại Giang Ái Kiếm
“Đồ nhi đi gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu chắp tay quay về Ma Thiên Các.
Cùng lúc đó.
Sau khi Chiêu Nguyệt được đưa về Nam Các không lâu thì đã tỉnh lại.
Hoàn cảnh quen thuộc và ký ức quen thuộc ùa vào trong đầu nàng.
“Ngũ tiên sinh, người… người tỉnh rồi.” Một nữ tu kinh ngạc nói.
“Ta… ta bị làm sao vậy? Không phải ta đang ở động diện bích hối lỗi sao?” Chiêu Nguyệt khó khăn ngồi dậy.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe.
Nghe vậy, Chiêu Nguyệt không dám tin hỏi lại: “Ngươi nói là, chính sư phụ đã giải cấm chế vu thuật cho ta sao?”
“Đúng vậy, Các chủ xuất thủ, chỉ đánh một chưởng đã phá tan vu thuật.”
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung bên cạnh vừa chuẩn bị nước nóng cho nàng vừa nói: “Vu thuật kia cực kỳ đáng sợ, cũng may có tam tiên sinh và tứ tiên sinh kịp thời chạy tới.”
Chiêu Nguyệt than nhẹ một tiếng.
Nàng thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, vừa điều động một chút toàn thân đã đau nhức vô cùng.
“Ngũ tiên sinh, cấm chế vu thuật vừa mới được giải trừ, tốt nhất người nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Tu vi và nguyên khí không cần phải hồi phục gấp gáp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ khỏi thôi.”
Chiêu Nguyệt gật gật đầu nằm xuống.
Nửa ngày sau.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu nghe được hai tiếng thông báo ——
[Ting — giải trừ cấm chế vu thuật cho Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ điều tra chân tướng Ngư Long thôn, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Về sau phải sử dụng phương thức khác để tích luỹ điểm công đức rồi.
Ngay lúc Lục Châu đang suy nghĩ, bên ngoài đại điện có một nữ tu Diễn Nguyệt Cung chậm rãi đi vào.
“Các chủ, dưới núi có Giang Ái Kiếm cầu kiến.”
“Cho hắn lên.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nghe chuyện chạy đến.
Một lát sau, Giang Ái Kiếm được nữ tu Diễn Nguyệt Cung mang đến bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Trên đường đi, Giang Ái Kiếm tò mò nhìn khắp nơi, lúc nhìn bên trái lúc lại quay sang phải.
Trong miệng hắn còn ngậm một cọng cỏ.
“Ê ê ê, các ngươi gia nhập Ma Thiên Các từ bao giờ thế? Chỗ này có đáng sợ không? Nghe nói đây là hang ổ của ma đầu, các ngươi không sợ chút nào hay sao?” Giang Ái Kiếm luôn mồm hỏi.
“Không ngờ Ma Thiên Các lại có nhiều nữ nhân như vậy… Chậc chậc chậc, gốc cây này không tệ nha… Cái bàn đá xanh này cũng đẹp đấy…”
“. . .”
Mãi đến lúc đi tới cửa điện.
Giang Ái Kiếm mới thu hồi vẻ hiếu kỳ, chậm rãi đi vào bên trong.
“Tên này chính là Giang Ái Kiếm?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Chính là hắn đó… Da mặt dày muốn chết.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Sư phụ coi trọng hắn như thế… hẳn phải có chỗ nào đó hơn người.”
Giang Ái Kiếm đi đến trước mặt mọi người, có chút chột dạ khoát tay nói: “Lão tiền bối… mọi người dàn trận lớn như vậy khiến ta có hơi không quen… Mau mau mau đưa thanh kiếm tốt ấy cho ta, để ta tranh thủ thời gian xuống núi.”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Giang Ái Kiếm.”
“Lão tiền bối có gì phân phó?”
“Ngồi xuống từ từ nói.”
“Không cần đâu… chúng ta quen biết đã lâu rồi mà. Người mau đưa kiếm cho ta… ta sẽ đi ngay.” Giang Ái Kiếm càng lúc càng chột dạ.
Lục Châu tiện tay vung lên.
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung bên cạnh đưa một thanh trường kiếm tới trước mặt Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm dùng tay phải cầm lấy thanh trường kiếm…. Keng… Trường kiếm gãy đôi!
“Không phải chứ lão tiền bối… Đây chính là thanh kiếm tốt đáng để ta phải đến tận nơi lấy hay sao?” Giang Ái Kiếm kinh ngạc nhìn thanh kiếm nát trong tay.
Đoan Mộc Sinh nói: “Thanh kiếm này chính là kiếm tốt nhất trong Ma Thiên Các, được chế tác từ loại gỗ thượng hạng ngàn năm tuổi, hoa văn trên đó do một thợ mộc bậc thầy điêu khắc.”
“. . .”
“Các đệ tử Ma Thiên Các đều từng dùng thanh kiếm này để học nghệ và luyện kiếm. Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung từng dùng nó để giết cả ngàn tên địch.” Đoan Mộc Sinh nói năng vô cùng khí phách.
“. . .”
Giang Ái Kiếm á khẩu nói không nên lời.
Đây rõ ràng là một cái bẫy nha!
Kiếm gỗ mà cũng có thể nói năng đường hoàng như thế.
Hắn biết tìm ai mà nói lý lẽ đây?
Ánh mắt Giang Ái Kiếm nhìn về phía Lục Châu. “Lão tiền bối, trái tim của ta bây giờ… đang lạnh thật lạnh…”
Lục Châu vuốt râu nói:
“Thanh kiếm này đích thật là kiếm tốt. Ngươi không muốn?”
“Lão tiền bối, người từng nói người hận nhất là kẻ tiểu nhân không biết giữ lời hứa. Thanh kiếm gỗ này dù người có tâng bốc nó lên trời thì cũng không thể xem là bảo bối được! Ta tuy yêu kiếm, nhưng đầu óc ta vẫn rất bình thường. Thanh kiếm này ta không thèm đâu.” Giang Ái Kiếm uỷ khuất nói.
“Thật sự không cần?”
“Không cần.”
“Vậy thì ngươi đền đi.”
“. . .”
Lục Châu thản nhiên nói: “Thanh kiếm này đối với Ma Thiên Các chúng ta là bảo vật cực kỳ trân quý, vậy mà ngươi lại huỷ nó. Nếu ngươi không bồi thường thì…”
Lục Châu cũng không nói hết câu.
Ly Biệt Câu của Minh Thế Nhân và Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh phát ra ánh sáng lập loè.
Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, lui lại một bước rồi khoát tay nói: “ Đừng đừng đừng… ta sẽ bồi thường mà, ta đền, ta đền… Bao nhiêu tiền?”
“Sao có thể dùng tiền để so với nó chứ?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Vậy ngươi nói ta phải làm sao đây? Hay là để ta tìm một thợ mộc phỏng chế thành một cây khác đền cho ngươi.”
“Vậy cũng không được. Nhất định phải là thanh kiếm gỗ ban đầu.” Minh Thế Nhân nói.
Giang Ái Kiếm tiện tay ném đi nửa thanh kiếm gỗ còn lại rồi phủi tay nói: “Ta đã hiểu rồi… Lão tiền bối đang sáo lộ ta. Người hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng đi xuống bậc thềm.
Hắn đến trước mặt Giang Ái Kiếm. “Bản toạ thích nói chuyện với người thông minh.”
“Nếu ta thông minh thì đã không bị người sáo lộ.” Giang Ái Kiếm thầm nói.
“Ngươi nhiều lần mượn tay bản toạ để diệt trừ chướng ngại trong cung. Giang Ái Kiếm… ngươi là người đầu tiên dám giễu võ giương oai trên đầu bản toạ.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm biến sắc.
Hắn lập tức lui lại ba bốn bước.
Đúng lúc này, các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đứng thành một hàng ngăn trở ở cửa đại điện Ma Thiên Các.
Đồng thời, bên ngoài đại điện đột nhiên xuất hiện một vị lão giả râu tóc bạc trắng.
Dưới chân lão giả là một đồ án hình bát quái đang xoay tròn.
Quanh thân có sáu tự phù thể chữ triện lấp loé kim quang vờn quanh.
“Vân Tông Hoa Vô Đạo?”
“Lão tiền bối… Hiểu lầm, đều là hiểu lầm…” Giang Ái Kiếm muốn khóc, liên tục khoát tay.
Tiểu Diên Nhi thấy thế, lập tức cao hứng vỗ tay: “Mau mau mau, đóng cửa lại đi, để ta xem hắn còn đường nào để chạy… Sư huynh, bắt hắn lại đánh một trận đi!”
“Ôi trời ơi cô nãi nãi của ta, ta và các người không oán không thù, đừng có như thế mà… đừng động đao động kiếm nha!” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng. “Tất cả lui ra.”
“Vâng!”
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng trở về vị trí cũ.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng thu hồi vũ khí thiên giai.
Quang hoàn trên người Hoa Vô Đạo trong phút chốc cũng biến mất, đồng thời chắp tay nói với Lục Châu: “Đây chính là người được xưng tụng là yêu kiếm đến tận xương nổi tiếng trong tu hành giới, một trong tam đại kiếm si Giang Ái Kiếm?”
Giang Ái Kiếm xấu hổ vò đầu nói: “Đều là hư danh… hư danh mà thôi!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Cái tên Giang Ái Kiếm chỉ là để che giấu tai mắt của người khác mà thôi… Ai mà ngờ được, một người phong lưu không bị ràng buộc trong tu hành giới như hắn lại đường đường là tam hoàng tử của Đại Viêm thiên hạ này?”
Chương 123 Hoàng thất phân tranh, bạch dân chi cốt
Trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn yên lặng.
Lời nói của Lục Châu khiến mọi người cả kinh.
Cái loại người tham sống sợ chết, miệng lưỡi trơn tru, hành vi quái dị như hắn sao có thể là tam hoàng tử của Đại Viêm?
Từ trên xuống dưới nhìn hắn có chỗ nào giống người trong hoàng thất đâu!
Có phải mắt sư phụ mờ rồi không?
Các đồ đệ không tin tưởng, nhưng không ai dám nói ra miệng.
Giang Ái Kiếm ban đầu sửng sốt, sau đó nói: “Lão tiền bối nói đùa rồi… bộ dạng này của ta sao có thể là tam hoàng tử.”
Lục Châu cũng không mong đợi hắn sẽ trực tiếp thừa nhận, chỉ nhàn nhạt nói: “Nghiệt đồ Diệp Thiên Tâm của bản toạ mất năm năm mới có thể điều tra được hồ sơ vụ án trong cung, kẻ chủ mưu trong vụ án đó lại là bản toạ. Mà ngươi chỉ là một tán tu, sao có thể tra ra được?”
“Ta đã từng nói là ta có bằng hữu trong cung mà.” Giang Ái Kiếm nói.
“Loại bằng hữu gì có thể điều động được thế lực để tra ra sự tình cơ mật như thế?” Lần này người nói chuyện không phải Lục Châu mà là Hoa Vô Đạo đã bước vào đại điện.
“. . .”
Giang Ái Kiếm á khẩu không trả lời được.
Hoa Vô Đạo lại nói: “Hoa Vô Đạo tham kiến điện hạ.”
Hoa Vô Đạo vốn xuất thân từ Vân Tông, không bỏ được những thứ lễ nghi phiền phức của chính đạo.
Đối mặt với Hoa Vô Đạo đang hành lễ, Giang Ái Kiếm không biết sợi dây thần kinh nào bị chạm, lại bất giác đáp một câu: “Miễn lễ.”
Chợt ý thức được mình nói sai, hắn lập tức vỗ đùi. “Hiểu lầm, hiểu lầm… đều là hiểu… lầm… Thôi được rồi.”
Hoa Vô Đạo cung kính đứng thẳng người.
Lục Châu gật đầu nói: “Bản toạ còn nhiều thời gian, không sợ ngươi không thừa nhận.”
Giang Ái Kiếm thở dài nói: “Uổng cho ta cực cực khổ khổ truyền tin cho Ma Thiên Các… lão tiền bối người làm như thế, ta rất uỷ khuất đó!”
Minh Thế Nhân nói: “Bớt nói nhảm đi, ngươi đã là hoàng tử, vậy Ma Thiên Các thanh trừ chướng ngại cũng là đang thanh trừ chướng ngại của ngươi.”
Điều này đồng nghĩa với việc hắn lợi dụng Ma Thiên Các.
Trước giờ làm gì có ai có lá gan lớn như vậy?
Ngay cả Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải khi trước lúc muốn mở rộng phạm vi thế lực cũng chưa từng dám lợi dụng Ma Thiên Các. Mà Giang Ái Kiếm hắn lại dám làm thế.
Giang Ái Kiếm liên tục xua tay: “Oan uổng, thật sự là oan uổng quá… Ta từng nói với lão tiền bối, ta rất chán ghét việc người trong cung lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt. Cho nên ta rời khỏi hoàng cung, rời khỏi những thị phi tranh chấp nơi đó. Cho dù lão tiền bối có thanh trừ bao nhiêu chướng ngại thì ta đã không thể nào quay trở lại thân phận hoàng tử được nữa rồi.”
Hoa Vô Đạo hỏi: “Điện hạ, vậy tại sao người vẫn giữ liên lạc với người trong cung?”
Nói đến đây.
Giang Ái Kiếm lại thở dài lần nữa. “Tuy ta là hoàng tử nhưng cũng có một số bạn tri kỷ. Nói ra không sợ mọi người cười, điều ta hướng đến là một cuộc sống của người bình thường. Nhưng trong Đại Viêm thiên hạ muốn được là chính mình khó khăn đến cỡ nào, ta không thể làm gì khác hơn là dùng tên giả Giang Ái Kiếm, trở thành một tên tán tu tự do tự tại.”
“Tam đại kiếm si đều có tu vi Nguyên Thần cảnh. Điện hạ là tán tu mà lại có tu vi như thế quả thực khiến người khác phải kính nể.” Hoa Vô Đạo cung kính nói.
“Đều là hư danh cả…” Giang Ái Kiếm nói.
“Nói hay lắm.” Lục Châu lạnh nhạt nói. “Nếu ngươi không có tư tâm, sao lại bán đứng hoàng huynh của mình?”
Giang Ái Kiếm giật mình.
Chủ mưu đứng sau vụ án ở Ngư Long thôn chính là nhị hoàng tử. Ngươi thân là tam hoàng tử lại không bảo vệ huynh đệ của mình, còn đâm một dao sau lưng, ngươi nói không có tư tâm thì ai tin?
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía hắn.
Cảnh tượng trước mắt không khác gì phạm nhân bị thẩm vấn trên công đường.
Mà Giang Ái Kiếm lại chính là tên phạm nhân đang bị thẩm vấn.
Hắn thở dài nói: “Trên đời này, bạc tình bạc nghĩa nhất chính là hoàng tử.”
Trong hoàng thất, ngoại trừ các lễ nghi quy củ thì cũng chỉ còn quyền thế địa vị, nào có thứ gọi là thân tình?
Lục Châu vuốt râu nói: “Quay về chủ đề chính… Ngươi có biết tại sao bản toạ muốn điều tra sự tình ở Ngư Long thôn không?”
“Vì lục đồ đệ của người?” Giang Ái Kiếm nghi ngờ hỏi.
Lục Châu lắc đầu. “Không chỉ có như thế… ngươi có biết Đinh Phồn Thu?”
Nghe thấy ba chữ Đinh Phồn Thu, Hoa Vô Đạo nhíu mày. “Đinh Phồn Thu chính là người của Vân Tông ta.”
Lời vừa nói ra, Minh Thế Nhân đã chen ngang: “Hoa trưởng lão, xin chú ý thân phận và thái độ nói chuyện bây giờ của ngươi! Đinh Phồn Thu giả mạo gia sư đi làm xằng làm bậy khắp nơi, làm bại hoại thanh danh gia sư và Ma Thiên Các. Dựa theo quy củ của chúng ta, sớm nên chặt hắn thành tám khúc quăng cho dã thú ăn!”
“. . .” Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng.
Hắn đã gia nhập vào Ma Thiên Các, chức vị trưởng lão Vân Tông đã bỏ đi rồi.
“Ta có nghe nói.” Giang Ái Kiếm thản nhiên nói.
“Đinh Phồn Thu đã nói với bản toạ, mục đích thật sự của việc đồ sát Ngư Long thôn là để tìm kiếm một khối xương cốt đặc thù.”
“Có chuyện này?” Giang Ái Kiếm gãi đầu.
“Giang Ái Kiếm, ngươi cảm thấy bản toạ rất dễ bị lừa?” Hai mắt Lục Châu đục ngầu nhìn chằm chằm Giang Ái Kiếm khiến hắn xấu hổ không biết làm sao.
“Lão tiền bối, người đã biết rồi còn cố hỏi làm gì.” Giang Ái Kiếm nói.
Tương đương với việc đã thừa nhận.
“Trong mười năm qua, người trong cung đều cho người vớt trầm thi ở Độ Thiên Giang. Theo ý kiến của ngươi… điều này có khả thi không?” Lục Châu hỏi.
“Họ vẫn chưa có thu hoạch gì.”
“Khối xương đặc thù đó là gì?” Lục Châu lại hỏi.
“Chuyện này…”
Giang Ái Kiếm nhìn quanh, dường như rất để ý việc xung quanh có nhiều người đang lắng nghe.
Lục Châu tỏ ra tuỳ ý. “Ngươi nên rõ ràng… chuyện đã đến nước này thì giấu diếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Giang Ái Kiếm chắp tay về phía Lục Châu, thu lại dáng vẻ bất cần đời rồi nghiêm túc nói:
“Ta không việc gì phải lừa gạt lão tiền bối. Nói thật, ta rời hoàng cung đã nhiều năm, e là rất nhiều người đều đã quên mất vị hoàng tử như ta. Vài bằng hữu còn lại trong cung cũng không được bao nhiêu người. Lại thêm vài năm, có lẽ trên đời này chẳng còn tam hoàng tử nữa.”
“Vì muốn điều tra ra sự tình ở Độ Thiên Giang, có hai người đã bị loạn đao chém chết. Đương nhiên đây là do bọn họ học nghệ không tinh, không thể trách ai.” Giang Ái Kiếm nói.
Bên trong đại điện lại trở nên yên tĩnh.
Giang Ái Kiếm nói tiếp: “Nhị hoàng huynh trời sinh tính tình tàn bạo, không thích hợp làm quân chủ của một nước.”
“Bản toạ tin tưởng ngươi.” Lục Châu mở miệng nói.
“Đa tạ lão tiền bối…”
“Giang Ái Kiếm, theo ý kiến của ngươi, khối xương cốt đặc thù kia có phải là xương của Bạch Dân không?” Lục Châu bình tĩnh hỏi.
“Bạch Dân…”
Giang Ái Kiếm lắc đầu. “Trong cung có lời đồn rằng xương của Bạch Dân có thể phá được đại nạn về thọ mệnh, nhưng ta không cho là như vậy. Nếu chuyện này là thật thì mười năm qua vớt xương đâu có ý nghĩa gì?”
Mười năm qua bọn họ đã vớt nhiều xương cốt Bạch Dân như vậy, cũng không thấy có người nào thành công. Có thể thấy được chuyện xương của Bạch Dân phá được đại nạn thọ mệnh chỉ là lời nói vô căn cứ. Thế nên mười năm qua, từ việc vớt xương Bạch Dân đã chuyển sang chú ý tới những vật khác.
“Lão tiền bối, điều nên nói ta đã nói… Quả thật ta đúng là có một chút tư tâm. Thanh kiếm tốt đó ta cũng không cần nữa.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu lắc đầu. “Bản toạ đã nói, bản toạ hận nhất người không giữ được lời hứa. Đã hứa với ngươi, đương nhiên phải thực hiện.”
Lục Châu chậm rãi nâng tay lên.
Nhẹ nhàng huy động.
Một vật thể màu đen được cương khí mềm mại bao bọc bay về phía Giang Ái Kiếm.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía vật thể màu đen kia, không khỏi tò mò, đồ vật do Các chủ Ma Thiên Các tặng rốt cuộc là bảo bối gì?
Chương 124 Kiếm tốt, kiếm tốt
Vật thể đó rơi vào lòng bàn tay Giang Ái Kiếm.
Đây nào phải là một thanh kiếm, nó trông như một khối gỗ nhỏ.
Nhưng mà…
Giang Ái Kiếm trừng to mắt, kích động nói: “Lệnh bài hoàng thất?”
“Đúng vậy. Bản toạ tặng ngươi thanh kiếm tốt, chính là lệnh bài hoàng thất này.” Lục Châu thản nhiên nói.
Lệnh bài là kiếm tốt?
Mọi người ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu nói: “Thứ này nếu đem cho một nhân vật trong cung thì sẽ rất hữu dụng, nhưng lão tiền bối lại cho ta, chẳng phải là đáng tiếc sao? Người như ta vô cùng sợ chết, nào dám cầm cái đồ chơi này để ra lệnh cho người khác.”
Lục Châu vuốt râu nói:
“Vật này trên danh nghĩa là lệnh bài hoàng thất, nhưng thực ra nó cũng chính là chìa khoá đi vào nội khố của hoàng cung. Nếu không nhiều năm qua tại sao hoàng thất lại giữ nguyên giá trị của nó, còn cho người tìm kiếm khắp nơi?”
Giang Ái Kiếm nghe thế lập tức cả kinh.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đứng ở chỗ này đều không ngờ tới cái lệnh bài này lại có công dụng khác.
“Lão tiền bối, nếu thế… người làm như vậy là đang hại ta đó… Thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu để người trong cung biết thứ này đang ở trên người ta thì chẳng phải ta sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của bọn họ sao?” Giang Ái Kiếm kể lể.
“Vật này đưa cho ngươi là thích hợp nhất… Ngươi là hoàng tử, lại là người yêu kiếm. Cũng chỉ có ngươi có thể đến gần nội khố… Đừng vội cự tuyệt, bản toạ phải nói cho ngươi biết một chuyện, trong nội khố có một thanh kiếm tốt tên là Long Ngâm Kiếm.”
“Long… Long Ngâm, Kiếm?”
Thanh âm Giang Ái Kiếm trở nên run rẩy.
Dường như không thể tin nổi.
Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Long Ngâm Kiếm chính là vũ khí thiên giai nổi tiếng trong thiên hạ từ mấy trăm năm trước. Độ sắc bén của nó có thể thắng cả vũ khí đồng giai. Rất nhiều tu hành giả đều tìm kiếm nó, sau này nó đã hoàn toàn tuyệt tích trong tu hành giới. Không ngờ thanh kiếm tốt này lại nằm trong hoàng cung. Khó trách, khó trách.”
Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ hỏi: “Hoa trưởng lão, thanh kiếm này tốt lắm sao?”
Hoa Vô Đạo đáp: “Đương nhiên rồi… Trong số vũ khí thiên giai, nó được xem là một thần binh lợi khí. Vũ khí khi đạt cấp thiên giai thường phải nhận chủ mới đạt được uy lực lớn nhất. Nhưng Long Ngâm Kiếm thì khác, thanh kiếm này cho đến nay vẫn chưa tìm được chủ nhân, tất cả những người từng sử dụng nó trong lịch sử đều chưa từng nhận chủ thành công.”
Mọi người tỏ ra kinh ngạc.
Cũng có nghĩa là, cho đến nay Long Ngâm Kiếm vẫn chưa được phát huy ra uy lực lớn nhất.
“Ý của ngươi là, vũ khí này có thể vượt qua cả thiên giai?” Trong giọng nói của Tiểu Diên Nhi có chút chua.
“Từ trước đến giờ chưa từng có vũ khí siêu việt thiên giai… Nhưng có thể khẳng định là nó không hề thua kém đám vũ khí thiên giai khác.” Hoa Vô Đạo nói.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy liền vội vàng nói:
“Sư phụ, không thể cho hắn thanh vũ khí này, quá lời cho hắn rồi!”
Giang Ái Kiếm vội vàng nhét lệnh bài hoàng thất vào ngực, vẻ mặt vô cùng đáng khinh: “Đừng đừng đừng… Lão tiền bối, ta rất thích thứ này. Người yên tâm, sau này ta sẽ dốc sức làm việc, nhất định còn làm tốt hơn trước đây! Như vậy… ta rất hài lòng với vật này! Lần này tới đây thật đáng giá! Các vị, ta còn có việc, ta đi trước nha… Nha đầu, đừng có trừng mắt nhìn ta nữa.”
Nói xong hắn phất tay tạm biệt, bước nhanh ra khỏi đại điện Ma Thiên Các.
“Giang Ái Kiếm…”
“Lão tiền bối không cần tiễn, ta biết đường rồi.” Giang Ái Kiếm vừa lùi vừa ôm chặt lệnh bài hoàng thất, sợ Tiểu Diên Nhi đuổi theo.
“Thay bản toạ truyền lời lại.”
Giang Ái Kiếm đứng lại nói: “Lão tiền bối mời nói.”
“Nguỵ Trác Ngôn là tội đồ trong vụ đồ sát ở Độ Thiên Giang… Bản toạ hy vọng hắn tự mình đến cúi đầu nhận tội.” Giọng nói của Lục Châu rất bình tĩnh, cũng rất bình thản.
Nhưng lời hắn nói lại khiến cả đại điện rơi vào yên tĩnh.
Trong điện lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
“Lão… lão tiền bối nói đùa sao? Nguỵ Trác Ngôn nắm trọng binh trong tay, hắn chính là trọng thần của một nước, bảo hắn đi nhận tội sẽ khiến thiên hạ náo động.” Giang Ái Kiếm nói. “Huống hồ tu vi của người này cực cao, nghe đồn có thể so sánh với thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn. Vây cánh của hắn trong cung vô cùng đông đảo… muốn hắn tự nhận tội còn khó hơn lên trời.”
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Kẻ ngồi ở trên cao, cho dù làm sai cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận, bản toạ minh bạch đạo lý này. Đáng tiếc… bản toạ không thích.”
“Người không sợ đắc tội nhị hoàng tử, đối mặt với nhiều cường địch gây bất lợi cho Kim Đình Sơn sao?” Giang Ái Kiếm lại nói. “Ta biết thực lực Ma Thiên Các rất mạnh, nhưng thiên hạ này dù lớn vẫn là đất của vua… Toàn bộ tu hành giới có được sự ổn định như ngày hôm nay, hoàng thất sao có thể không có chút thủ đoạn nào?”
Lục Châu lắc đầu. “Ngươi sai rồi.”
“A?”
“Trước sau gì Nguỵ Trác Ngôn cũng sẽ chết, ta chỉ cho hắn chọn kiểu chết mà thôi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Chuyện này…”
Giang Ái Kiếm sờ cằm, suy tư một lát rồi đáp: “Ta sẽ bảo người tiện thể nhắn lời.”
Lục Châu gật đầu nói: “Tiễn khách.”
“Vâng.”
Giang Ái Kiếm lại nói thêm: “Trước khi đi ta còn muốn biết… Sao lão tiền bối có thể nhìn thấu thân phận của ta? Chỉ dựa vào bản sự thu thập tin tức của ta thì chưa đủ!”
Lục Châu lạnh nhạt phất phất tay không nói chuyện, ra hiệu cho nữ tu Diễn Nguyệt Cung tiễn người đi.
Giang Ái Kiếm không có được đáp án, cũng không dám ép buộc, đành phải bất đắc dĩ bước đi.
“Hẳn là trước đây lão tiền bối đã từng vào cung, nếu không làm sao lấy được lệnh bài hoàng thất này?”
Giang Ái Kiếm bỗng cười ha ha một tiếng. “Mà thôi, những chuyện này không quan trọng. Xin cáo từ ——”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, người này tính tình phóng đãng không chịu trói buộc, không giống như một hoàng tử. Đồ nhi cảm thấy hắn cũng là một nhân tài, không bằng chúng ta lưu hắn lại?”
“Không cần. Người này được dùng vào việc khác.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hoa Vô Đạo khom người: “Các chủ, ta có một lời không biết có nên nói hay không.”
“Hoa Vô Đạo.”
Giọng điệu Lục Châu trở nên nghiêm túc. “Chú ý thân phận của ngươi… Khả năng tha thứ của bản toạ là có hạn.”
Hoa Vô Đạo lập tức hạ giọng, cung kính gật đầu không dám nói nữa.
Minh Thế Nhân cười nói: “Hoa trưởng lão, ngươi đã không còn là người của Vân Tông, bây giờ ngươi là trưởng lão Ma Thiên Các. Rất nhiều người mong mà không được, nhưng nếu ngươi muốn đổi ý thì lúc nào cũng có thể rời đi. Mún cùng Ma Thiên Các là địch hay là bạn, mời nghĩ cho kỹ càng rồi hãy chọn.”
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương trong tay lên đập mạnh xuống đất.
Choang choang.
Sàn nhà vừa lát lại đá xanh đã bị hắn đánh vỡ thành một lỗ thủng.
“Người có dị tâm, tru sát!”
“. . .”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Hoa Vô Đạo. Nếu không phải vì thấy hắn có 5% độ trung thành thì khi nãy lúc hắn nói chuyện thay cho Đinh Phồn Thu, Lục Châu đã không tha thứ cho hắn.
Hoa Vô Đạo cũng ý thức được thái độ của mình có vấn đề, bèn nói: “Là do ta đường đột.”
Thấy vẻ mặt hắn cứng ngắc, Lục Châu nhân tiện nói: “Lục Hợp Ấn tuy mạnh nhưng vẫn chưa hoàn mỹ.”
Hoa Vô Đạo vốn là kẻ si mê tu hành, vừa nghe vậy tinh thần lập tức tỉnh táo, chắp tay nói: “Xin Các chủ chỉ giáo.”
“Pháp thân mở được mấy diệp rồi?”
“Hai mươi năm nay không hề tiến bộ, vẫn là lục diệp.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cả kinh.
Chẳng trách hai người bọn họ thay phiên nhau tấn công đều không phá vỡ được phòng ngự của Hoa Vô Đạo. Cường giả ở cấp bậc này cho dù không sử dụng Lục Hợp Ấn, chỉ dựa vào cương khí hộ thể thì bọn hắn cũng không có khả năng phá được.
“Bắc Các có điển tịch Lục Hợp Ấn, còn có điển tịch pháp thân lục diệp. Hoa trưởng lão có thể tự do lấy xem.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.
Hoa Vô Đạo hai mắt toả sáng, cung kính nói: “Đa tạ Các chủ.”
Thế nhân đều nói trong Ma Thiên Các cất giấu rất nhiều bảo bối, cho dù là điển tịch hay là binh khí của bọn họ đều là mục tiêu truy cầu của tu hành giả.
Đoạn thời gian trước, Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn từng thừa dịp bình chướng vỡ vụn mà vào lục soát khắp nơi, cũng là vì những bảo bối này.
Trong đại điện khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một nữ tu Diễn Nguyệt Cung chậm rãi đi tới, hạ thấp người nói: “Các chủ, cung chủ…”
“Nơi này không có cung chủ nào cả!” Đoan Mộc Sinh quát lớn.
Những nữ tu này từ khi vào Ma Thiên Các, cả ngày đều như thiên lôi để Diệp Thiên Tâm sai đâu đánh đó. Đoan Mộc Sinh đã muốn giáo huấn bọn họ một trận từ lâu.
Nữ tu kia giật nảy mình, vội gật đầu nói: “Diệp… Diệp Thiên Tâm cầu kiến Các chủ.”
“Có chuyện gì?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
“Diệp Thiên Tâm hôn mê bất tỉnh, sợ là… sợ là không sống được lâu nữa!”
Chương 125 Diệp Thiên Tâm chết
Lục Châu phất tay áo, không nhìn đến nữ tu kia mà chắp tay sau lưng bước thẳng ra ngoài điện.
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh theo sát phía sau.
Không bao lâu Lục Châu đã đến Nam Các.
Một vài nữ tu đang đứng đợi ở lối vào Nam Các, thấy Lục Châu xuất hiện, tất cả đều quỳ xuống ——
“Tham kiến Các chủ!”
Lục Châu không ngó ngàng đến bọn họ, trực tiếp đi vào nơi giam giữ Diệp Thiên Tâm.
Đến trước cửa, hắn nhẹ nhàng phất tay áo.
Cánh cửa bị cương khí đẩy mở ra.
Diệp Thiên Tâm đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Làn da, mái tóc… toàn bộ biến thành màu trắng toát…
Hai nữ tu trong phòng vội vàng lui lại, quỳ trên mặt đất.
Diệp Thiên Tâm gian nan ngẩng đầu lên, thấy người đến là sư phụ, nàng vội vàng ngồi dậy, trượt xuống đất quỳ xuống rồi thấp giọng nói: “Sư… sư phụ.”
Sắc mặt Lục Châu đạm mạc. “Ngươi đã biết rõ mọi chuyện?”
“Đồ nhi tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không cách nào vãn hồi.
Khụ khụ khụ…”
Diệp Thiên Tâm đột nhiên ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi.
Nữ tu bên cạnh vội vàng nâng nàng dậy.
“Đồ nhi có một thỉnh cầu…”
Thấy Lục Châu không nói gì, Diệp Thiên Tâm đành đánh bạo tiếp tục nói: “Đồ nhi muốn được tự tay đâm chết Nguỵ Trác Ngôn để báo thù rửa hận cho toàn tộc ở Ngư Long thôn. Sau đó đồ nhi xin lấy cái chết để tạ tội với người.”
Lục Châu nghe vậy hờ hững nhìn nàng, tay vuốt râu. “Tu vi đã phế, ngươi định tự tay đâm chết Nguỵ Trác Ngôn như thế nào đây?”
“Chuyện này…” Sắc mặt Diệp Thiên Tâm vô cùng khó coi.
Với tình trạng hiện tại của nàng, đừng nói đến chuyện đối địch với Nguỵ Trác Ngôn có tu vi cực cao, mà ngay cả một người bình thường nàng cũng không tài nào đánh thắng nổi.
Nếu không phải luôn được các nữ tu Diễn Nguyệt Cung tỉ mỉ chăm sóc thì nàng chẳng biết đã biến thành cái dạng gì.
“Diệp Thiên Tâm.”
Lục Châu đạm mạc nói. “Khi sư diệt tổ, phản bội Ma Thiên Các, làm nhiều việc ác bại hoại thanh danh của bản toạ. Ngươi còn lời nào để nói?”
Minh Thế Nhân đứng bên cạnh nghe thấy bèn đưa tay vò đầu.
Sư phụ lão nhân gia người cũng có lúc quan tâm đến thanh danh nữa hả?
Kẻ ở bên ngoài gây chuyện làm bại hoại thanh danh Ma Thiên Các đâu chỉ có một mình Diệp Thiên Tâm.
Mấy năm nay, hành vi của U Minh Giáo, Ám Võng, thậm chí ngay cả Mãnh Hổ Cương của lão bát cũng đều bị tính toán lên đầu Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm cung kính nói: “Đồ nhi không còn lời nào để nói.”
“Vậy bản toạ trừng phạt ngươi phải chết một lần.”
“A?”
Lục Châu đột nhiên giơ tay lên đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Hành động này quá mức đột nhiên khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Một cỗ cương khí nhẹ nhàng đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Nếu trong người nàng vẫn còn tu vi thì chút cương khí ấy không thể khiến nàng bị thương.
Nhưng bây giờ tu vi của nàng đã phế, một chưởng này đã đủ để lấy mạng nàng.
Ầm!
“Sư phụ!”
“Sư phụ không thể…”
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều không ngờ được sư phụ sẽ đột nhiên xuất thủ. Bọn họ giật mình kêu lên theo bản năng, nhưng đã muộn.
Diệp Thiên Tâm bị cỗ cương khí kia đánh bay, sau đó rơi phịch xuống đất.
“Dìu nó lên.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Nha…” Hai nữ tu đã bị doạ đến sững người.
Sau khi hoàn hồn, bọn họ vội vàng hấp tấp đỡ Diệp Thiên Tâm lên giường.
Lục Châu phất tay bước đến bên giường, ánh mắt nhìn vào Diệp Thiên Tâm.
Trong đan điền khí hải hoàn toàn không còn chút nguyên khí nào.
Lục Châu giơ bàn tay lên hướng về phía mi tâm Diệp Thiên Tâm…
“Sư phụ!” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời quỳ xuống.
Nhưng mà…
Bàn tay Lục Châu vẫn hạ xuống.
Nhưng không phải là để trừng trị Diệp Thiên Tâm…
Mà bàn tay ấy chậm rãi đặt lên trán nàng.
Nguyên khí của hắn nhàn nhạt bao bọc toàn thân Diệp Thiên Tâm.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện…
Làn da Diệp Thiên Tâm phát sinh biến hoá, biến thành màu ngọc bích toả ra quang mang nhàn nhạt.
Đồng thời, mái tóc, cánh tay và toàn thân nàng bắt đầu trở nên trong suốt.
Sau đó lơ lửng trên không trung.
“Đây là…” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc vô cùng.
“Không sai, chính là Bạch Dân…” Minh Thế Nhân gật đầu nói.
“Tại sao sư phụ lại làm như thế?”
Minh Thế Nhân nhìn thoáng qua tình hình trong phòng rồi lôi kéo Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi ra ngoài, sau đó mới thở dài nói:
“Thiên tâm sư muội đúng là người số khổ… Năm đó muội ấy không chút ngần ngại bái nhập Ma Thiên Các, thiên phú và tu vi đều tiến bộ thần tốc. Việc Ngư Long thôn bị đồ sát đã trở thành động lực để muội ấy cố gắng tu luyện. Thiên Tâm sư muội là người băng lãnh vô tình nhưng lại không hề có chút oán giận với tính tình của sư phụ. Sư phụ ban thưởng Đa Tình Hoàn cho muội ấy, Đa Tình Hoàn không tượng trưng cho tình yêu mà là biểu tượng của thù hận.”
“Muội vẫn không hiểu.” Tiểu Diên Nhi nói nhỏ.
“Thiên Tâm sư muội sở dĩ có tu vi cao như vậy là nhờ vào thiên phú của Bạch Dân. Bạch Dân từ xưa đến nay đều có thiên phú trong việc tu hành. Một chưởng này của sư phụ sợ là khiến muội ấy dữ nhiều lành ít.”
“Dữ nhiều lành ít?”
“Cũng khó nói lắm, nếu sư phụ thật sự muốn giết muội ấy thì đã động thủ ngay từ lúc mới bắt về rồi, cần gì đợi tới bây giờ.”
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi kinh ngạc chấn động.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Nếu Thiên Tâm sư muội chết thật thì đó là do muội ấy gieo gió gặt bão. Kết cục của kẻ khi sư diệt tổ, phản bội Ma Thiên Các vốn là như thế. Nếu muội ấy không chết, vậy tức là mệnh số chưa tận.”
“Ý của đệ là, Bạch Dân có năng lực bảo mệnh đặc biệt nào đó?” Đoan Mộc Sinh nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ là vậy… Chuyện của Bạch Dân ta cũng không hiểu biết nhiều.” Minh Thế Nhân nói.
Tiểu Diên Nhi mếu máo. “Nghe sư huynh nói vậy, Thiên Tâm sư tỷ thật đúng là người số khổ.”
Đúng lúc này.
Lục Châu chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Sư phụ.” Ba tên đồ đệ đồng thời khom người.
Ánh mắt Lục Châu lướt qua cả ba rồi nói: “Sống chết có số, phú quý do trời.”
Nói xong lời này, Lục Châu xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân không yên lòng quay trở về gian phòng.
Thấy Diệp Thiên Tâm đang nằm trên giường, hắn vội vàng bước tới kiểm tra.
Không có khí tức.
Không có mạch đập.
“Đây… chết rồi sao?” Minh Thế Nhân trừng to mắt, lảo đảo lui lại.
Hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung không ngừng khóc lóc, quỳ gối bên cạnh giường.
Minh Thế Nhân không tin… bèn điều động nguyên khí rót vào kỳ kinh bát mạch.
“Hả?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Mặc cho hắn rót vào bao nhiêu nguyên khí, Diệp Thiên Tâm vẫn trơ ra như một khối đá cứng rắn, ngăn cản toàn bộ nguyên khí không cho chúng xâm nhập vào trong cơ thể.
“Toàn bộ kỳ kinh bát mạch đã bị phong bế.”
“Bạch Dân?”
Minh Thế Nhân vội vàng dừng lại, quay đầu về phía hai tên nữ tu, trầm giọng nói: “Trước khi rời đi, sư phụ có nói gì không?”
“Các chủ… Các chủ nói… Sống chết có số, phú quý do trời, sau này có sống lại được hay không phải xem… phải xem phúc phận của Cung chủ!”
Minh Thế Nhân thì thào nói: “Quả nhiên là như thế…”