-
Chương 111-115
Chương 111 Ban thưởng cho ngươi Ly Biệt Câu
Tu vi Nguyên Thần cảnh của Trương Thu Trì rõ như ban ngày.
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đều phấn khích nhìn một màn này.
Minh Thế Nhân cau mày nhìn thủ ấn Đạo môn ngày càng nhiều, lắc đầu nói: “Ta đã nói là đừng có đánh rồi, ta không muốn đánh.”
“Không phải do ngươi quyết định!” Trương Thu Trì hừ lạnh một tiếng, đánh về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân bộc phát nguyên khí, cương khí hộ thể cản những thủ ấn kia lại. “Mấy năm không gặp, thủ ấn của ngươi thụt lùi rồi?”
“Bại tướng dưới tay chỉ biết đấu võ mồm.”
Trương Thu Trì tấn công nhanh như thiểm điện về phía Minh Thế Nhân.
Ầm ầm ầm!
Thân ảnh hai người lập tức lao vào giao đấu, tạo thành từng đạo tàn ảnh.
Cương khí tung hoành, giao thoa va chạm!
Minh Thế Nhân vừa đánh vừa lui, hai tay không ngừng vung ra cương khí ngăn cản.
Ầm ầm ầm!
“Thủ ấn của trưởng lão thật là tinh tuý, ma đầu kia sợ là không thủ được bao lâu, nhất định sẽ thua trận.”
“Có điều ta vẫn thấy kỳ quái… Nghe nói mấy tên đệ tử còn lại của Ma Thiên Các đều bị Cơ Thiên Đạo tận lực áp chế tu vi, vậy mà bây giờ Minh Thế Nhân lại có thể đánh ngang tay với Trương trưởng lão Nguyên Thần cảnh.”
“Không có gì kỳ quái cả, Trương trưởng lão còn chưa có dùng toàn lực đâu. Chúng ta cứ nhìn mà xem…”
“Cho dù không có Trương trưởng lão thì vẫn còn đại sư mà, không cần lo lắng.”
Đám người gật gật đầu rồi yên lòng quan sát tiếp.
Đa số đệ tử đều có tu vi từ Phạn Hải cảnh trở xuống, bình thường rất khó có cơ hội được xem cuộc chiến giữa các Nguyên Thần cảnh, người nào người nấy khi quan chiến đều lộ vẻ mặt mê say tán thưởng.
Thủ ấn Đạo gia và thủ ấn Thiền tông không hề kém cạnh nhau.
Minh Thế Nhân cũng biết cách ứng đối với loại thủ ấn này nên không ngừng sử dụng cương khí để chống cự.
Cứ như thế, Trương Thu Trì thì tấn công, Minh Thế Nhân bị động phòng thủ.
“Lão già, đừng ép ta!” Hai tay Minh Thế Nhân huy động, từng đạo cương khí đánh ra đỡ đòn thủ ấn.
Ầm ầm ầm!
Hai người đồng thời lui lại.
Trương Thu Trì trầm giọng nói: “Quá yếu!”
Hắn vốn không hề để Minh Thế Nhân vào mắt.
Cương khí toàn thân hắn lại tăng vọt lần nữa.
Minh Thế Nhân cảm thấy không ổn, ánh mắt khẽ biến.
Lão già này đã mạnh hơn trước…
Hắn khẽ khàng nhìn xung quanh, trong lòng có hơi kiêng kỵ. Nói cho cùng thì nơi này cách Thanh Ngọc đàn không xa, vạn nhất Trương Viễn Sơn và mấy tên trưởng lão khác xuất hiện thì không hay rồi.
Minh Thế Nhân nhìn về phía Trương Thu Trì, hai tay lão già đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn như bài sơn đảo hải.
Hắn lui lại, triệt tiêu một phần nguyên khí.
Ầm ầm ầm!
Minh Thế Nhân bị đánh bay!
“Ngươi quả nhiên vẫn yếu như trước!” Trương Thu Trì được lợi, vui mừng vô cùng.
Minh Thế Nhân đột nhiên quay đầu chạy.
“Ngươi cố ý?” Trương Thu Trì khẽ giật mình.
Chỉ trong giây lát, Minh Thế Nhân đã chạy xa mấy trăm mét.
Đúng là hắn cố ý mượn nhờ lực đẩy của Trương Thu Trì.
“Có gan thì đuổi theo ta đi… Chờ lát nữa tam sư huynh và sư phụ ta sẽ đến đây ngay!”
Trương Thu Trì vốn chẳng thèm tin lời Minh Thế Nhân, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Muốn chạy sao? Muộn rồi.”
“Bách Kiếp Động Minh!”
“Đại thần thông thuật!”
Trương Thu Trì rốt cuộc cũng thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Hai đại chiêu chồng lên nhau, thân ảnh Trương Thu Trì loé lên.
Một giây sau hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh Minh Thế Nhân, đánh ra một chưởng.
Ầm!
“Ta đã sớm biết ngươi sẽ chơi chiêu này, lão già!” pháp thân Bách Kiếp Động Minh của Minh Thế Nhân cũng xuất hiện trong chớp mắt, ngăn cản một chiêu mạnh nhất của Trương Thu Trì.
Nhưng Trương Thu Trì là pháp thân nhị diệp kim liên.
Minh Thế Nhân lại chưa khai diệp, pháp thân của hắn nhỏ hơn Trương Thu Trì rất nhiều, giống như đứa nhỏ gặp phải người lớn.
Cương khí trên pháp thân va chạm vào nhau nổ to một tiếng, Minh Thế Nhân rơi xuống mặt đất bên dưới.
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đuổi tới xem, nhìn thấy một màn hùng vĩ này.
“Nhị diệp pháp thân của Trương trưởng lão đã xuất hiện, Minh Thế Nhân phải thua không thể nghi ngờ.”
“Nhưng tên Minh Thế Nhân này cũng không đơn giản, vậy mà đã ngưng tụ được pháp thân trở thành cường giả Nguyên Thần cảnh.”
“Xem như hắn không may, hôm nay chỉ có mình Trương trưởng lão ở lại đây, vậy mà hắn cũng gặp phải. Trương trưởng lão trời sinh chính là khắc tinh của tên Minh Thế Nhân này!”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn quan chiến, vừa hưng phấn vừa ngạo nghễ.
Cùng lúc đó.
Bệ Ngạn đang lơ lửng ở tầng trời thấp gần đó.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu quan sát cuộc chiến.
“Sư phụ, chúng ta không đi giúp tứ sư huynh sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Tu vi Minh Thế Nhân bị áp chế ở Thần Đình cảnh quá lâu, thiên phú của hắn không hề kém hơn Đoan Mộc Sinh. Nếu vi sư giúp hắn, sao hắn có thể tự ma luyện chính mình để trưởng thành hơn từ thực chiến?” Lục Châu nói.
“Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo. Sư phụ, con cũng muốn đánh nhau… với bọn họ.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía đám đệ tử Thanh Ngọc đàn.
“Quan chiến đi, đừng có nhiều chuyện.” Lục Châu khiển trách.
“Nha.”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn kia đều là tu hành giả cấp thấp, thực chiến kiểu đó chẳng có chút ý nghĩa nào.
Trương Thu Trì một kích thành công, vô cùng thoả mãn nhìn chằm chằm vào cánh rừng bên dưới.
Lần này, Minh Thế Nhân cho dù không chết cũng phải bị thương.
Khi toàn thân Minh Thế Nhân đập xuống mặt đất, cát bụi văng tung toé ngăn trở tầm nhìn của mọi người.
Đến lúc cát bụi tản đi ——
Nơi đó đột nhiên truyền tới âm thanh kẽo kẹt…
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Một thân cây dây leo đột nhiên kéo dài ra, vọt lên không trung.
Tựa như những chiếc xúc tu nhiều đếm không xuể lao về phía Trương Thu Trì.
“Thanh Mộc Tâm Pháp?”
Trương Thu Trì là đối thủ cũ của Minh Thế Nhân, vừa liếc mắt đã nhận ra chiêu thức này. Đây chính là điểm tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp, có thể điều động nguyên khí để thúc đẩy thực vật tăng trưởng.
Trong rừng cây, tu vi và thực lực của Minh Thế Nhân sẽ được phóng đại!
Chẳng lẽ là hắn cố ý té xuống dưới đó?
“Đồ xảo trá! Ngươi nghĩ là nhiều năm như vậy mà ta vẫn không tìm ra được cách đối phó với Thanh Mộc Tâm Pháp của ngươi sao?”
Trương Thu Trì đột nhiên thu hồi pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Hắn không lui mà lao thẳng về phía đám dây leo rậm rạp chằng chịt phía trước!
“Trưởng lão!” Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn kinh hãi kêu lên.
Cũng chính lúc này ——
Mấy đạo cương khí giao thoa với mớ dây leo chằng chịt.
Ầm ầm ầm!
Ngọn lửa lớn bốc cháy rừng rực!
Mớ dây leo lập tức lui về phía sau.
“Lão gia hoả! Ngươi được lắm, lão tử không đánh với ngươi nữa!” Minh Thế Nhân ho khan mấy tiếng, quay người chạy trốn.
“. . .”
Vẻ mặt Lục Châu tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại cạn lời đến cực điểm… Năng lực sinh tồn của tên đồ đệ Minh Thế Nhân này còn mạnh hơn nhiều so với hắn nghĩ. Chỉ là hắn lúc nào cũng nghĩ đến việc chạy trốn chứ không phải đối mặt với địch nhân và chiến thắng đối thủ.
Minh Thế Nhân vừa chạy.
Trương Thu Trì đã lớn tiếng nói: “Ma đầu Ma Thiên Các cũng chỉ đến thế thôi…”
Sóng âm vang vọng.
Các đệ tử Thanh Ngọc đàn cười ha hả.
Dường như ma đầu Ma Thiên Các cũng không đáng sợ như trong trí tưởng tượng của bọn họ.
Ma đầu cũng có lúc bị doạ chạy!
Trương Thu Trì trầm giọng nói: “Pháp thân nhị diệp mà để kẻ chưa khai diệp như ngươi chạy mất thì Trương Thu Trì ta còn mặt mũi nào mà sống nữa?”
Bách Kiếp Động Minh!
Đại thần thông thuật!
Trương Thu Trì lại thi triển đại thần thông lần nữa.
Thân ảnh hắn loé lên.
Hệt như lúc trước, lại xuất hiện bên cạnh Minh Thế Nhân.
Cương khí cường đại lấy pháp thân của Trương Thu Trì làm trung tâm, mạnh mẽ phát tán!
Đùng!
Lần này Minh Thế Nhân không mở pháp thân ra để chống cự, cả người hắn như chiếc thuyền nhỏ trong cơn bão lớn, bị cương khí đánh bay ra ngoài.
Đồng thời hắn lăng không lộn người lại!
“Đánh nữa đi… Chút năng lực đó không giết được ông nội ngươi là ta đây!” Minh Thế Nhân hạ xuống, một bàn tay chống xuống đất, cố nhịn lại khí huyết lăn lộn trong người, miệng vẫn nói lời trào phúng.
Trương Thu Trì lăng không ngạo nghễ nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tiếp tục thi triển đại thần thông thuật? Nghĩ nhiều rồi… bởi vì tiếp theo chính là giờ chết của ngươi.”
Tay phải Trương Thu Trì nâng lên.
Một vũ khí màu xám từ từ xuất hiện lơ lửng trong lòng bàn tay hắn. Nó xoay tròn mấy vòng rồi rơi xuống.
Đó là một thanh đao nửa xám nửa đỏ sậm.
“Trảm Mệnh Đao! Là Trảm Mệnh Đao của Trương trưởng lão!”
“Đó là thanh vũ khí thiên giai ba năm trước Trương trưởng lão mang về từ Nhung Bắc!”
“Chẳng trách Trương trưởng lão lại liên tục thi triển bốn lần đại chiêu, thì ra là có vũ khí thiên giai phòng thân…”
“Minh Thế Nhân lần này chết chắc! Đao này vừa ra, tất lấy mạng người!”
Ông ông ông…
Trảm Mệnh Đao bắt đầu rung động, xung quanh lưỡi đao xuất hiện tầng tầng lớp lớp cương khí vô cùng tinh thuần bao bọc lấy.
Tựa như xuất hiện thật nhiều trọng ảnh.
“Minh Thế Nhân, nhận lấy cái chết ——”
Minh Thế Nhân không ngờ Trương Thu Trì lại có vũ khí thiên giai.
Trương Thu Trì không phải như tứ đại hắc kỵ, hắn hiểu rất rõ nhược điểm của Thanh Mộc Tâm Pháp, bây giờ lại có thêm Trảm Mệnh Đao, Minh Thế Nhân sao có thể là đối thủ!
Trương Thu Trì giơ Trảm Mệnh Đao lên!
Đao chưa kịp hạ xuống, từ xa đã truyền đến một thanh âm ——
“Nhận lấy!”
Vù!
Ly Biệt Câu xẹt ngang không trung, bay thẳng đến chỗ Minh Thế Nhân.
Chương 112 Ngươi không sợ lão phu?
Tất cả mọi người đều bị vật vừa xẹt ngang trên không trung hấp dẫn.
Đồng thời quay đầu nhìn về phía người vừa nói ——
Đại sư đang làm gì?
Sao lại giúp đỡ ma đầu?
Lục Châu ngồi vững vàng trên lưng Bệ Ngạn, tay vuốt râu.
Tiểu Diên Nhi ngồi phía trước hăng hái xem tình hình chiến đấu.
“Đại sư?”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Có phải đại sư muốn giết ma đầu, nhưng lại sai lầm, vô tình để ma đầu nhặt vũ khí?”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đang quan sát đều ngơ ngơ ngác ngác.
Quả nhiên Ly Biệt Câu trên không trung đã bay đến trước mặt Trương Thu Trì.
“Chống cự vô ích!” Trương Thu Trì nâng Trảm Mệnh Đao lên, không quản đến những chuyện này, cứ chém hắn một đao rồi lại nói sau.
Vù!
Cương khí hình thành đao ảnh, phối hợp với uy lực của Trảm Mệnh Đao cấp thiên giai chém mạnh xuống.
Ầm!
Một đao này chém vào Ly Biệt Câu.
Khi va chạm với vũ khí thiên giai, Ly Biệt Câu kịch liệt xoay tròn.
Đồng thời vẫn tiếp tục bay về phía Minh Thế Nhân!
Trương Thu Trì cả kinh!
Vật nhỏ này có thể đỡ được một kích của Trảm Mệnh Đao?
Hắn nhướng mày, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào vũ khí quỷ dị kia.
Đáng tiếc, vũ khí đó mặc kệ cương khí của hắn, vẫn bay vào trong lòng bàn tay của Minh Thế Nhân… dường như đang đi tìm chủ nhân của nó.
[Ting — Ly Biệt Câu nhận chủ thành công, kích hoạt phẩm giai: Thiên giai, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Nếu không có Ly Biệt Câu, Minh Thế Nhân gần như không có khả năng chiến thắng Trương Thu Trì và thanh vũ khí Trảm Mệnh Đao của hắn.
Lúc đầu Lục Châu dự định ma luyện tính tình của Minh Thế Nhân một chút, con hàng này có đôi khi quá mức thông minh, nhưng tình huống trước mắt hình như cũng là một cơ hội ma luyện không tệ.
Trong khoảnh khắc nhận chủ thành công, ánh mắt Minh Thế Nhân loé sáng, trở nên vô cùng hưng phấn.
Không kịp cảm tạ sư phụ, Minh Thế Nhân nhảy vào không trung, thân hình nhanh như thiểm điện!
Một giây sau, hắn lấy Ly Biệt Câu ra, như hổ thêm cánh nhào về phía Trương Thu Trì.
Ầm ầm ầm!
Cương khí hùng vĩ gấp mấy lần trước đó đều phát tiết ra.
Tốc độ, thân pháp đều được phát huy đến cực hạn, đồng thời Ly Biệt Câu nở rộ giữa không trung như pháo hoa lấp lánh ánh sáng, tựa như toàn bộ thiên không đều do Minh Thế Nhân làm chủ.
Ầm ầm ầm!
Minh Thế Nhân dùng tay trái cầm lưỡi móc, tay phải cầm thân đao.
Ly Biệt Câu không ngừng đánh tới đánh lui lên Trảm Mệnh Đao trong tay Trương Thu Trì.
“Trương Thu Trì… Ngươi đã liên tục thi triển bốn lần đại thần thông. Nếu không có Trảm Mệnh Đao, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.” Giọng nói của Minh Thế Nhân không ngừng quanh quẩn trên không trung.
Trương Thu Trì lúc này cũng ý thức được vị gọi là đại sư kia chính là chủ nhân của Ma Thiên Các.
Điều này khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Trong chớp mắt, Minh Thế Nhân chiếm hết toàn bộ ưu thế.
Trương Thu Trì muốn sống… thì nhất định phải thối lui về bên trong đại trận ở Thanh Ngọc đàn!
Thế là hắn nâng Trảm Mệnh Đao lên, muốn bắt chước Minh Thế Nhân!
Nhưng mà…
Âm thanh lạnh lùng của Minh Thế Nhân vang lên: “Bách Kiếp Động Minh.”
Pháp thân cao hai trượng xuất hiện!
Tốc độ của Minh Thế Nhân đột nhiên đề thăng mấy lần, Ly Biệt Câu như cuồng phong vũ bão đánh về phía Trương Thu Trì.
“Đáng hận!” Trương Thu Trì liên tục lui lại.
Choang choang choang!
Hai vũ khí thiên giai liên tục va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Nhưng Minh Thế Nhân tự tin vào Ly Biệt Câu hơn xa Trương Thu Trì.
“Tạm biệt nhé.” Minh Thế Nhân đột nhiên nói.
“Hả?”
Trương Thu Trì hoàn toàn không kịp phản ứng, dây leo chằng chịt rậm rạp từ bên dưới cánh rừng đã vọt lên bao vây hắn.
Ngăn trở toàn bộ đường lui của hắn.
“Bách Kiếp Động Minh.” Minh Thế Nhân thản nhiên nói.
Lần này không phải hai trượng.
Mà là ba trượng.
Kim liên bên dưới pháp thân rõ ràng đã nở ra một lá.
“Đây… đây là… khai diệp từ bao giờ?” Trương Thu Trì trừng to mắt không thể tin nổi.
Phốc ——
Minh Thế Nhân dùng Ly Biệt Câu đâm xuyên qua lồng ngực Trương Thu Trì.
Từ khi cầm trong tay vũ khí thiên giai, Minh Thế Nhân từ đầu đến cuối đều đè ép Trương Thu Trì, không ngừng nghỉ một phút giây nào!
“Thật xin lỗi… ta đã khai diệp từ lâu.”
Chiến đấu kết thúc.
Hình ảnh dừng lại.
Nguyên khí còn sót lại trong cơ thể Trương Thu Trì giữ cho thân thể hắn không rơi xuống.
Minh Thế Nhân đứng giữa không trung, sống lưng thẳng tắp, hắn dùng tay áo lau chùi Ly Biệt Câu rồi nhét nó lại vào trong vỏ.
Soạt soạt!
Trương Thu Trì rơi xuống!
[Ting — đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Minh Thế Nhân vội vàng hạ thấp xuống, bay về phía Bệ Ngạn.
Khi đám dây leo chằng chịt che khuất tầm mắt, các đệ tử Thanh Ngọc đàn tràn đầy nghi hoặc.
Bọn họ không nhìn thấy tình hình chiến đấu, nhưng vẫn có thể thấy được Bệ Ngạn đang lơ lửng trên không.
Đúng lúc này…
Đám dây leo chậm rãi biến mất.
Tầm nhìn khôi phục.
Bọn họ thấy Minh Thế Nhân xuất hiện ở trước mặt mình vài chục mét rồi quỳ xuống, chắp tay về phía Bệ Ngạn ——
“Đa tạ sư phụ, đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Độ trung thành +2%.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, nhìn hắn rồi gật gật đầu xem như đáp lời.
Không ngờ Minh Thế Nhân lại che giấu thực lực.
Lần trước khi chiến đấu với tứ đại hắc kỵ, hắn cũng đã khai diệp.
Minh Thế Nhân đứng dậy nói với Tiểu Diên Nhi: “Tiểu sư muội, một chiêu vừa rồi khi ta giết chết Trương Thu Trì, muội thấy ta có phong phạm của nhị sư huynh không nè?”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Không biết đâu!”
Nếu trước đó còn có nghi vấn thì khi nghe được đối thoại của hai người, bọn họ đều đã hiểu được thân phận của lão giả ngồi trên lưng Bệ Ngạn ——
“Hắn chính là đại ma đầu?!”
“Cơ Thiên Đạo?”
“Không phải chứ… Đại sư do Đoạn Hành đưa tới lại là chủ nhân của Ma Thiên Các?”
“Chạy mau ——”
Những đệ tử có tu vi thấp nào còn dám ở lại quan sát, so với việc được xem chiến đấu thì cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Chỉ trong chớp mắt, đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đã chạy sạch, chỉ còn lại một người đứng đó.
Tiểu Diên Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua. “Á, vậy mà còn một người không sợ hãi sư phụ kìa.”
Lục Châu tuỳ ý liếc qua.
Người còn đứng yên tại chỗ không phải ai khác mà chính là ngũ trưởng lão Trương Sở của Chính Nhất Đạo.
Lục Châu cất tiếng hỏi: “Ngươi không sợ lão phu?”
Trương Sở không đáp.
Lục Châu khẽ gật đầu tán thưởng. “Lão phu còn tưởng là Chính Nhất Đạo chỉ toàn hạng người nhát như thỏ đế.”
“Sư phụ, con còn chưa có đã ghiền, hay là giết luôn tên này nha?” Minh Thế Nhân cười nói. “Đảm bảo sẽ không để hắn kịp la một tiếng, chết còn nhanh hơn Trương Thu Trì luôn.”
Lục Châu lắc đầu nhìn thoáng qua Trương Sở rồi nói: “Không cần.”
Giết Trương Sở chẳng để làm gì.
Chẳng qua chỉ là một con tôm tép.
Đối với Chính Nhất Đạo cũng không tạo ra tổn thất là bao.
“Bản toạ thưởng thức người có đảm lược… Bản toạ sẽ lưu lại tính mệnh của ngươi.” Lục Châu phất phất ống tay áo. “Về Ma Thiên Các.”
Bệ Ngạn bay vào trong mây, tiến về phía chân trời.
“Cung tiễn sư phụ, con đi tìm tam sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu không trả lời hắn, chỉ trong khoảnh khắc thân ảnh Bệ Ngạn đã biến mất.
Minh Thế Nhân đi một bước ba mươi trượng, lao về phía rừng rậm.
“Sư huynh đi nhà xí có cần lâu như vậy không?!”
Làu bàu xong, hắn cũng biến mất.
Sau khi Minh Thế Nhân rời đi.
Một lúc lâu sau Trương Sở mới ngồi phịch xuống đất, một luồng nhiệt khí cuồn cuộn chảy ra dưới chân hắn…
Ngay khi thân ảnh Lục Châu và Minh Thế Nhân biến mất trên bầu trời.
Trong rừng cây an tĩnh đột nhiên xuất hiện một thanh bào nam tử trông cực kỳ khiêm tốn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phương hướng Bệ Ngạn vừa đi, lẩm bẩm nói: “Sư phụ, hình như người đã thay đổi rất nhiều…”
Sau đó hắn chậm rãi bước về phía Trương Sở đang ngồi bệt dưới đất.
“Xin chào.”
“Xin… xin, xin chào.” Trương Sở gật đầu chào, trong lòng vẫn chưa thôi sợ hãi.
“Ta nghĩ bọn họ không cố ý doạ ngươi đâu.”
Chương 113 Ngũ Khí Triều Nguyên, ôm cây đợi thỏ chờ Hoa Vô Đạo
“Vậy mà còn không phải là cố ý sao?” Trương Sở gần như muốn khóc, “Có lẽ nào lại như vậy, Ma Sát Tông rõ ràng là muốn ám hại Chính Nhất Đạo bọn ta!”
Thanh bào kiếm khách mỉm cười. “Ta cảm thấy lão nhân gia người không cố ý.”
“Ngươi cảm thấy?” Trương Sở đột nhiên phát hiện hình tượng lúc này của mình trông rất đáng xấu hổ, bèn vội vàng sửa sang lại quần áo.
“Ừ…”
Thanh bào kiếm khách gật gật đầu. “Nếu là ngươi cảm thấy bị mạo phạm, ta thay mặt lão nhân gia người xin lỗi ngươi.”
Trương Sở nhướng mày, hơi không kiên nhẫn nói:
“Ngươi là ai chứ? Muốn thay hắn nói lời xin lỗi, người là cái thá gì!”
Vừa dứt lời.
Trường kiếm sau lưng thanh bào kiếm khách khẽ chấn động.
Kiếm ra khỏi vỏ! Kiếm vào vỏ!
Ngay cả một cái bóng kiếm cũng không thấy, mà ngón tay cái của Trương Sở đã bị chặt đứt.
Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp cảm thấy đau đớn!
“Tại hạ Ngu Thượng Nhung.”
“. . .”
Sau khi thanh bào kiếm khách báo ra tên của mình, hắn lại khiêm tốn mỉm cười. “Ngươi không cần phải sợ hãi, ta chưa từng giết người mà không có lý do.”
“. . .”
“Đã mạo phạm, xin cáo từ.”
Ngu Thượng Nhung xoay người rời đi, thân ảnh loé lên, trong chớp mắt đã biến mất giữa khu rừng.
Lúc này Trương Siêu mới cầm chặt tay mình kêu thảm thiết.
Hai canh giờ sau.
Tại đại điện Ma Thiên Các.
Đinh Phồn Thu run lẩy bẩy quỳ dưới mặt đất.
Thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía.
Đại điện này trông rất sơ sài, nhưng mà… nơi đây mới chính là Ma Thiên Các thật sự. Đinh Phồn Thu khẩn trương đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cung kính đứng ở một bên.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Đinh Phồn Thu.
Gia hoả này tuy đã giả mạo hắn nhưng vẫn là người của Vân Tông, lại còn là Nguyên Thần cảnh ngũ diệp. Nếu Hoa Vô Đạo thật sự làm như Đoạn Hành nói, vì muốn vượt qua tâm kết mà đến Ma Thiên Các, vậy thì Đinh Phồn Thu với tư cách là người của Vân Tông còn có một chút hữu dụng.
“Giải hắn xuống đi.” Lục Châu lạnh nhạt phất tay.
“Vâng.” Đoan Mộc Sinh dẫn Đinh Phồn Thu rời khỏi đại điện.
“Ngoài ra, nếu nhìn thấy Hoa Vô Đạo thì dẫn hắn tới gặp vi sư ngay.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu nhìn về phía các nữ tu Diễn Nguyệt Cung. “Hai ngày nay Diệp Thiên Tâm thế nào rồi?”
Nữ tu kia hoang mang rối loạn quỳ phịch xuống đất, nói lắp ba lắp bắp chẳng rõ ràng.
Phan Trọng thấy thế, chắp tay nói: “Bẩm Các chủ, ngoại trừ thân thể suy yếu thì cũng không có gì đáng ngại.”
Lục Châu gật gật đầu.
Với thể chất của Bạch Dân thì một chút ốm đau chẳng là gì cả.
Trước khi chân tướng Ngư Long thôn trở nên rõ ràng, Lục Châu không định ngó ngàng gì tới nàng ta.
“Vi sư mệt mỏi.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu đứng dậy đi vào trong mật thất.
Hai ngày nay không lĩnh hội Thiên thư, trạng thái tinh thần của hắn hơi kém một chút.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch.
Điểm công đức: 6.212
Pháp thân: Tứ Tượng Tung Hoành
Tuổi thọ còn lại: 5.800 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Bạch Trạch, Bệ Ngạn
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng)
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư
“Có hơn sáu ngàn điểm… còn thiếu hơn một ngàn.” Lục Châu nhíu mày.
Pháp thân đắt như vậy, bây giờ hắn vẫn chưa mua nổi.
Phải nghĩ cách tích cóp điểm công đức mới được.
Nhiệm vụ truy tìm chân tướng vụ án Ngư Long thôn vẫn chưa hoàn thành, phần thưởng phong phú này hắn vẫn chưa thể nắm trong tay.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Có rút nữa chắc cũng không trúng nổi… Thôi kệ, rút thưởng.” Ý niệm Lục Châu khẽ động.
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 8 điểm may mắn, thu hoạch được pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên.]
“. . .”
Vậy cũng được nữa hả???
Ban đầu cần tám ngàn điểm công đức mới mua được, bây giờ chỉ tốn 50 đã rút trúng rồi?
Đạo lý này cũng tương tự với câu chuyện “nếu biết trước ta đã ăn luôn cả miếng bánh thứ bảy”, may mắn luôn nằm ở nơi mà ta không hề ngờ đến.
“Sử dụng.”
Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành trong phút chốc đã bị Ngũ Khí Triều Nguyên thay thế.
Thông qua tu hành đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ngũ khí trong cơ thể quy tụ đến đan điền khí hải.
Lục Châu đã được quán thông từ sớm.
Cho nên khi pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên ngưng tụ lại, nguyên khí mãnh liệt tựa như thuỷ triều tưới tắm toàn thân khiến hắn vô cùng thoải mái.
Qua một lúc lâu, Lục Châu mới thích ứng với pháp thân mới.
Hắn cũng cảm nhận được tu vi của mình có một bước tiến lớn.
Lục Châu thở phào, hoạt động gân cốt.
“Cần thêm mấy tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
Tuy rằng hắn thường xuyên rút thưởng hụt, bị cảm ơn đã tham gia trò chơi rất nhiều lần, nhưng xét tới những vật phẩm mà hắn may mắn rút được thì xem ra vẫn còn lời chán.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Liên tục rút thưởng năm lần đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Sau khi đạt được pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên, năm lần thất bại này cũng không khiến Lục Châu cảm thấy đau lòng. Dù sao hắn cũng có thểm điểm may mắn, chỉ cần không rút phải đồ phế phẩm thì thứ khác hắn đều có thể tiếp nhận.
Lục Châu không tiếp tục rút thưởng mà mở giao diện đạo cụ ra.
Hắn muốn xem có đạo cụ nào mới xuất hiện không.
“Đây là…” Lục Châu phát hiện ở hàng dưới cùng không phải là một thẻ đạo cụ, mà là một cái rương màu tím.
Trên đó chỉ có ghi chú rất ngắn gọn: Là một bảo rương thần bí.
Bảo rương thần bí?
Trị giá: 2.000 điểm công đức.
Thời hạn mua sắm: một ngày.
“Thời hạn mua sắm?” Lục Châu nhướng mày.
Trò này khiến Lục Châu nhớ tới một số trò chơi có phong cách tương tự trên Địa Cầu. Đúng là phong cách điển hình của bọn thương gia bất lương!
Chỉ là… Hệ thống thật sự nhàm chán như vậy sao?
Trực giác nói với Lục Châu, bảo rương thần bí này là một món đồ tốt.
“Mua!”
Hào quang loé lên.
Ở giữa mật thất đột nhiên xuất hiện một chiếc rương vuông vức.
Chiếc rương màu tím giống hệt như hình ảnh trong giao diện của Hệ thống.
Sau khi quan sát một lúc, Lục Châu phát hiện chiếc rương này không có chỗ nào để mở, nó bị phong kín hoàn toàn!
Ầm!
Tiện tay vung lên.
Cương khí đánh vào chiếc rương, nó hoàn hảo không chút sứt mẻ.
Ầm ầm ầm!
Lục Châu liên tục vung tay áo, bắt đầu điên cuồng oanh tạc nó.
Bên ngoài mật thất.
Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân nghe được động tĩnh phát ra từ trong mật thất.
“Đừng đi vào, lần này sư phụ đến Ngư Long thôn không thu hoạch được gì, người đang nổi nóng đó.” Minh Thế Nhân đưa tay ngăn Tiểu Diên Nhi đang định tiến lại gần.
“Nha.”
“Tiểu sư muội, có rảnh không?”
“Để làm gì cơ?”
“Đi luyện tập với ta một chút… Nhìn nè, đây là Ly Biệt Câu sư phụ vừa mới cho ta… A, sao tiểu sư muội lại khóc?!” Minh Thế Nhân tiện tay vung lên, Ly Biệt Câu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ngay lúc Minh Thế Nhân đang cảm thấy kỳ quái, ngoài đại điện đột nhiên truyền đến thanh âm của Đoan Mộc Sinh ——
“Lão tứ, quá tốt, nghe nói sư phụ ban thưởng cho đệ vũ khí thiên giai rồi hả? Mau, lại đây lại đây… Ta đang gấp gáp lắm nè. Đệ đã có vũ khí tốt, nhất định sẽ chịu đòn tốt hơn trước đây nhiều! Mau mau mau…”
Tay trái Đoan Mộc Sinh xách theo Bá Vương Thương, tay phải cưỡng ép lôi kéo Minh Thế Nhân ra ngoài.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Tiểu Diên Nhi khẽ thì thầm: “Đáng đời, ai bảo huynh ăn hiếp ta!”
Chương 114 Ta đã không còn là ta của năm đó
Trong mật thất.
Lục Châu liên tục sử dụng cương khí để oanh tạc chiếc rương kia.
Sau một lúc lâu, chiếc rương vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả một dấu vết để lại cũng không có.
Rương mở không ra… vậy thì được tích sự gì? 2.000 điểm công đức cứ thế mà mất trắng à?
Lục Châu cúi người xuống, cẩn thận quan sát.
Ngoại trừ trên nắp rương có khảm những hình thù kỳ lạ ra thì không còn chỗ nào đặc biệt.
Lục Châu chợt nhớ tới thanh vũ khí Vị Danh Kiếm của hắn.
Chiếc rương rắn chắc này đụng độ với Vị Danh thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện thanh Vị Danh Kiếm lung linh tinh xảo.
Tiện tay huơ một cái.
Choang!
Vị Danh Kiếm và chiếc rương thần bí va chạm, tia lửa văng khắp nơi!
Lục Châu lập tức cầm Vị Danh Kiếm kiểm tra, không có dấu vết, cũng không có tổn hại.
Lại nhìn về phía chiếc rương…
Hệt như Vị Danh Kiếm, cũng hoàn hảo không có chút tổn hại nào, chỉ là trên rương có một vết trầy nhỏ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, vết trầy trên rương đột ngột biến mất như thể vừa bị chiếc rương dung hợp.
Như vậy có thể thấy được Vị Danh Kiếm mạnh mẽ hơn một bậc.
Nhưng chất liệu của chiếc rương này cực kỳ quỷ dị, nó có khả năng trở lại hình dạng ban đầu.
Vị Danh Kiếm ngay cả vũ khí thiên giai của hắc kỵ cũng có thể chặt đứt, vậy chất liệu chiếc rương này còn mạnh hơn thiên giai thông thường.
Lục Châu đứng dậy.
Hắn quyết định từ bỏ việc tiếp tục nghiên cứu cái rương.
Hệ thống đã bán chiếc rương này cho hắn, vậy tất nhiên là nó có điểm hữu dụng.
Quá mức gấp gáp cũng chẳng làm được gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi hắn sẽ tìm ra phương pháp.
“Thiên thư.”
Lục Châu ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trải qua một đoạn thời gian dài để lĩnh hội, Lục Châu phát hiện bây giờ hắn đã có thể dễ dàng rơi vào trạng thái đắm chìm trong lĩnh ngộ.
Hắn cũng chẳng cần phải thông qua nội dung của quyển Thiên Thư Chi Nhân để lĩnh ngộ mà chỉ cần tiến vào trạng thái nhập định, trong não hải sẽ tự động hiện lên văn tự của Thiên thư. Từng ký hiệu con chữ như hình ảnh trên tivi, cứ tuần tự phát đi phát lại trong đầu hắn.
Cùng lúc đó.
Tại phòng nghị sự Thanh Ngọc đàn của Chính Nhất Đạo.
Ngũ trưởng lão Trương Sở kể lại đầu đuôi sự tình cho Chưởng môn Trương Viễn Sơn nghe.
Hắn vừa kể vừa chảy nước mắt nước mũi khiến các trưởng lão khác không khỏi lắc đầu.
“Chưởng môn, Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình cố ý dẫn ngài đi, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn. Cơ Thiên Đạo thừa lúc ngài vắng mặt mà xông vào, giết chết Trương trưởng lão! Ta đã nói ngay từ đầu là bọn ma đạo không đáng tin mà!”
“Trương Sở, ngươi chắc chắn là đã nhìn thấy Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các chứ? Còn có tên Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung?” Trương Viễn Sơn chắp tay nói.
“Thiên chân vạn xác… Cho dù ta nói láo thì lúc ấy trên Thanh Ngọc đàn cũng còn rất nhiều đệ tử chứng kiến, đều có thể đứng ra làm chứng!” Trương Sở giơ tay lên. “Ngón tay này của ta chính là bị Kiếm Ma dùng một kiếm chém đứt!”
Trong lòng mọi người cả kinh.
“Kiếm Ma xuất thủ mà ngươi còn đứng được ở đây sao?”
“Ta… ta…”
“Đủ rồi.”
Trương Viễn Sơn quát lớn một tiếng, toàn bộ sảnh đường trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, ánh mắt tập trung nhìn về phía Chưởng môn.
Trương Viễn Sơn nhíu mày, cất cao giọng nói: “Chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, trước khi có chứng cứ xác thực, đừng có tự tiện suy luận võ đoán. Chuyện Trương Thu Trì trước cứ gác lại đã…”
“Trương trưởng lão phải chết vô ích rồi sao?”
“Sao hả? Ngươi định đi báo thù cho hắn?” Trương Viễn Sơn hỏi ngược lại.
Câu hỏi này khiến cả phòng nghị sự đều lặng ngắt như tờ.
Người nào dám đến Ma Thiên Các kiếm chuyện?
Ám bộ tứ đại hắc kỵ của Thần Đô sau khi đến đó đều không còn ai trở về.
Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, kẻ duy nhất trong thiên hạ này dựa vào Ma thiền đạt được đến cảnh giới Nguyên Thần cảnh cũng phải táng thân ở Ma Thiên Các, những người khác còn ai dám đi?
Điều duy nhất bọn họ có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi.
Chờ đợi kiếp nạn chân chính của Cơ Thiên Đạo kéo tới!
Đến lúc đó, Ma Thiên Các sẽ không còn tồn tại nữa.
Cùng lúc đó.
Ở Canh Tử Trấn cách Kim Đình Sơn mấy chục dặm đường.
Một lão giả và một trung niên nam tử đang uống trà nghỉ ngơi.
Trung niên nam tử hơi do dự rồi cũng nói ra: “Sư phụ, thật sự phải đến Ma Thiên Các sao? Nghe nói những người đó đều là ma đầu tội ác chồng chất, nếu người xảy ra điều gì bất trắc…”
Lão giả thở dài, lắc đầu. “Hai mươi năm qua vi sư đã do dự quá nhiều lần. Có đôi khi vì sợ hãi, có đôi khi vì lo lắng đến thanh danh của Vân Tông, cũng có lúc vì nghĩ, lỡ như Cơ Thiên Đạo đã già không đánh nổi nữa thì tâm kết này sẽ theo vi sư xuống dưới mồ. Đến lúc đó vi sư sẽ chết không nhắm mắt.”
“Nhưng mà chính đạo và ma đạo thế bất lưỡng lập.”
“Nếu không phải vì thân phận trưởng lão Vân Tông, vi sư đâu đợi tới bây giờ?” Lão giả nói.
Thấy trung niên nam tử không tiếp tục nói chuyện, lão giả khẽ thở dài. “Ngươi còn trẻ, có một số việc nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa… Khi nào ngươi đến tuổi như vi sư sẽ hiểu rõ tất cả.”
“Đồ nhi đúng là không hiểu, cũng không muốn hiểu!”
“Nghiệp chướng! Tâm ý vi sư đã quyết, đừng nhắc lại việc này nữa.” Lão giả đặt chén trà trong tay xuống, trầm giọng nói.
Trung niên nam tử không còn dám tiếp tục dị nghị.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Lục Châu tĩnh toạ trong Ma Thiên Các, lĩnh hội Thiên thư suốt mấy lần.
Loại trạng thái tinh thần sung mãn lại lần nữa khôi phục.
Hắn từ từ mở mắt.
Lục Châu liếc nhìn số điểm công đức còn lại trên giao diện Hệ thống, còn lại 3.862 điểm.
Dựa vào mấy nhiệm vụ này để tích luỹ điểm công đức có vẻ rất chậm.
Lục Châu chợt nhớ tới được thành kính quỳ bái cũng có thể thu hoạch điểm công đức, hai mắt hắn lập tức toả sáng, cũng nên để mấy tên đồ đệ đi làm việc một chút rồi.
Hắn vừa định đứng dậy, bên ngoài đã truyền đến giọng của Tiểu Diên Nhi ——
“Sư phụ, dưới núi có người đến cầu kiến.”
“Là ai?”
“Hoa Vô Đạo.”
Lục Châu có hơi bất ngờ.
Không ngờ Hoa Vô Đạo lại đến đây nhanh như vậy.
Nếu hắn thật sự vì e ngại Cơ Thiên Đạo mà sinh ra tâm kết, vậy việc hắn dám đến Ma Thiên Các đã chứng tỏ hắn là người có đảm lượng.
Roạt…
Cánh cửa mật thất từ từ mở ra.
Lục Châu bước ra khỏi mật thất, chắp tay sau lưng đi tới.
“Sư phụ, người lại trẻ ra rồi.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Lục Châu khiển trách: “Có sức lực đi nịnh nọt vi sư, chẳng bằng chịu khó tu hành. Đừng có học thói xấu của tứ sư huynh con.”
“Nha… Rõ rồi ạ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu nói.
Hai người đi vào đại điện Ma Thiên Các.
Bên trong đại điện.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đều đã có mặt.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đứng đối diện bọn họ.
“Các chủ, Hoa Vô Đạo đang lên núi, một lát nữa sẽ đến đây.” Một tên nữ tu khom người nói.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu ngồi vào ghế chủ toạ. Chợt nhớ tới Chiêu Nguyệt còn đang ở trong động diện bích hối lỗi, liền mở miệng hỏi: “Chiêu Nguyệt như thế nào rồi?”
Minh Thế Nhân khom người đáp: “Mấy ngày nay ngũ sư muội đã sâu sắc hối lỗi.”
“Vu thuật có trở nên ác hoá không?” Lục Châu để ý đến chuyện này.
“Tạm thời vẫn chưa thấy ác hoá.”
Lục Châu gật gật đầu.
Lực lượng của vu thuật rất quỷ dị, tạm thời nó chỉ trói buộc tu vi của Chiêu Nguyệt, nhưng không chừng cao thủ trong cung đã có lưu lại hậu chiêu nào đó cũng nên.
“Trông nom nó cẩn thận.”
“Vâng.”
Lúc này, một nữ tu dẫn theo hai tu hành giả cao tuổi từ từ bước vào trong đại điện.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía họ.
Bên trái là một lão giả tuổi cao, lưng hơi còng nhưng trông rất có tinh thần.
Bên phải là một trung niên nam tử trẻ tuổi hơn, trên lưng đeo một thanh đao.
Thần sắc trung niên nam tử rõ ràng có hơi khẩn trương, vừa bước vào đại điện đã nhìn quanh nhìn quẩn.
Lão giả kia lại có vẻ rất thản nhiên, biểu tình nghiêm túc, không nhanh không chậm.
Đây chính là Hoa Vô Đạo lúc trước đã từng giao thủ với tổ sư gia Ma Thiên Các?
Bước đến giữa đại điện, lão giả không quỳ xuống mà chắp tay nói: “Lại gặp mặt rồi.”
Nghe thấy thế, mấy tên đồ nhi khẽ nhíu mày.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía lão giả.
“Ban toạ.”
Hoa Vô Đạo cũng không khách khí, ngồi vào ghế rồi nói: “Ta vốn nên sớm đến đây bái phỏng… nhưng vì có chuyện quan trọng quấn thân nên mới kéo dài tới hôm nay.”
Lục Châu vuốt râu, thản nhiên nói: “Hoa Vô Đạo, ngươi đến từ Vân Tông, từ xưa đến nay chính ma không đi chung đường, nay ngươi nghênh ngang đến Ma Thiên Các, không sợ bản toạ giết ngươi sao?”
Hoa Vô Đạo bình tĩnh đáp: “Nếu là mấy năm trước có lẽ ta sẽ thấy sợ… Nhưng ta bây giờ đã không còn là ta của năm đó, ta đã nhìn thấu sinh tử… Nếu trong lòng còn sợ hãi, hôm nay ta đã không xuất hiện ở nơi này.”
Chương 115 Đại Viêm thiên hạ vốn không phân chính ma
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ.”
Nói xong câu này, nàng quay sang hừ tên trung niên nam tử đứng bên người Hoa Vô Đạo, khiến hắn sợ hãi lui lại hai bước.
Hoa Vô Đạo không nhìn nàng, chỉ liếc mắt răn dạy tên đệ tử: “Phế vật, mặt mũi của vi sư đều bị ngươi làm mất hết.”
Trung niên nam tử hổ thẹn đỏ cả mặt.
Lục Châu vuốt râu nói: “Can đảm lắm.”
Hoa Vô Đạo chắp tay: “Ta một lòng hướng đạo, si mê tu hành, phân tranh giữa chính đạo và ma đạo không liên quan gì đến ta.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Nói thật là dễ nghe, nhưng ngươi vẫn là trưởng lão Vân Tông…”
Hoa Vô Đạo khoát tay: “Từ khi quyết định đến Ma Thiên Các, ta đã từ chức trưởng lão.”
Đám người khẽ giật mình.
Thế nhân đều rất coi trọng thanh danh và quyền thế.
Trong tam đại tông môn Vân Thiên La thì Vân Tông là tông môn cầm đầu, có biết bao nhiêu người ngấp nghé vị trí trưởng lão Vân Tông này, vậy mà hắn có thể từ bỏ nó đơn giản như vậy.
Trên mặt Hoa Vô Đạo lộ vẻ thản nhiên. “Tuổi ta đã cao, rồi cũng sẽ trở về với cát bụi. Hôm nay đến Ma Thiên Các, ta không có cầu mong gì khác, chỉ muốn giải được tâm kết năm xưa.”
“Tâm kết năm xưa?” Tiểu Diên Nhi xoắn xoắn tóc, nghi ngờ hỏi lại.
Hoa Vô Đạo chậm rãi nói: “Hai mươi năm trước ta từng bại trong tay Cơ huynh. Từ đó về sau tu vi không thể tiến thêm một bước nào nữa. Việc này đã trở thành trò cười cho Vân Thiên La tam tông, thậm chí là của toàn bộ tu hành giới. Đây chính là tâm kết trong lòng ta.”
“Tâm kết trong lòng ngươi thì liên quan quái gì đến sư phụ ta?” Minh Thế Nhân liếc mắt nói.
“Nguyên do từ Cơ huynh mà ra, đương nhiên phải nhờ Cơ huynh kết thúc… Hai mươi năm qua ta vẫn luôn nghĩ đến mấy chiêu lúc đó Cơ huynh dùng để đánh bại ta…” Hoa Vô Đạo nói.
“Đánh rắm!” Minh Thế Nhân mắng, “Ngươi mà cũng dám gọi sư phụ ta là Cơ huynh? Hơn nữa, hai mươi năm nay tu vi của ngươi không tiến thêm bước nào còn đến Ma Thiên Các để bị ăn đánh hay sao?”
Hoa Vô Đạo sững sờ.
Nơi này là Ma Thiên Các, là nơi thế nhân sợ hãi nhất.
Người hắn đang đối mặt là đệ nhất ma đầu vang danh thiên hạ.
Xưng hô Cơ huynh quả thật có chút không ổn.
“Là ta thất lễ.” Hoa Vô Đạo thẳng thắn nói.
Lục Châu vuốt râu. “Đồ nhi này của bản toạ từ trước tới giờ đều không có quy củ… Nhưng lời hắn nói cũng là suy nghĩ trong lòng bản toạ.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, trong lòng mừng thầm, trên mặt càng biểu hiện ra vẻ “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”.
Hoa Vô Đạo không thèm để ý đến thái độ của Minh Thế Nhân, chỉ nói: “Ta đến Ma Thiên Các chỉ có một mục đích… đó là giải khai tâm kết. Hai mươi năm trước ta không phải đối thủ, thì hai mươi năm sau ta cũng tự nhận mình không phải đối thủ.”
“Thua cũng đã thua… Tu vi của ngươi dậm chân tại chỗ, ngươi có khúc mắc trong lòng thì có liên can gì đến bản toạ? Ngươi xem Ma Thiên Các là Bồ Tát cứu nhân độ thế?” Lục Châu vuốt râu trầm giọng hỏi.
Những lời này khiến Hoa Vô Đạo á khẩu không trả lời được.
Minh Thế Nhân lại nói lần nữa: “Chính ngươi tài nghệ không bằng người thì đừng có trách người khác, cho dù ngươi ghi hận Ma Thiên Các thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Lúc này, trung niên nam tử vốn chưa hề mở miệng nói câu nào đột nhiên không phục nói: “Sư phụ ta thành tâm đến đây, các ngươi vũ nhục sư phụ ta như vậy đúng là khinh người quá đáng.”
“Nói thật lại bảo là ức hiếp người? Ha ha…” Minh Thế Nhân cười to.
“Ngươi…”
“Im miệng!”
Hoa Vô Đạo quát trung niên nam tử. “Mặt mũi vi sư đều bị ngươi làm mất hết! Lui ra!”
Trung niên nam tử vốn còn đang không phục, sau khi bị Hoa Vô Đạo răn dạy lại trở nên ngoan ngoãn lui ra sau, không dám nói thêm lời nào nữa.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Nghiệt đồ vô lễ, mong các vị rộng lòng tha thứ.”
“Đừng nói mấy lời vô ích nữa, mau nói chính sự.” Minh Thế Nhân thúc giục.
Hoa Vô Đạo mở miệng:
“Vẫn là câu nói cũ, ta đến Ma Thiên Các chỉ có một mục đích… chính là để giải khai tâm kết đã lâu. Ta chỉ cần ba chiêu… ba chiêu thôi là đủ.”
Lục Châu minh bạch.
Hắn gật đầu, vuốt râu nói: “Là ba chiêu của hai mươi năm trước?”
Nói thật, dù cho trong não hải Lục Châu không có một phần ký ức bị thiếu thì hắn cũng nhớ không rõ chuyện này.
Mấy năm nay số lượng đối thủ mà hắn đánh bại nhiều vô số kể, có thể nhớ ra tên của Hoa Vô Đạo đã là coi trọng lão ta rồi, làm sao nhớ rõ mình đã đánh lão bằng ba chiêu nào?
“Năm đó ta tu luyện cương khí hộ thể mạnh nhất của Đạo môn nhưng không chống lại được Cơ huynh… Hai mươi năm qua ta khổ tâm nghiên cứu, không ngừng rèn luyện cải tiến. Cơ huynh có thể sử dụng bất kỳ chiêu số nào, ta chỉ phòng thủ chứ không hề tấn công! Nếu ta có thể bảo vệ tốt bản thân… vậy tâm kết sẽ được giải. Nếu ta không phòng thủ được, ta sẽ tự phế tu vi, từ nay về sau mai danh ẩn tích!” Hoa Vô Đạo rất phóng khoáng nói.
Nói xong lời này.
Minh Thế Nhân đột nhiên cười ha hả nói: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Suốt hai mươi năm trời nghiên cứu công pháp mai rùa, sau đó chạy tới bảo sư phụ ta đánh ngươi đi! Còn luôn miệng nói chỉ cần bị đánh sẽ được giải khai tâm kết!!! Nói thật nha… ngươi là người không biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp trên đời!”
“. . .”
Trung niên nam tử tức giận vô cùng, vừa định nói chuyện đã bị Hoa Vô Đạo ngăn lại.
Không thể không nói, lời này của Minh Thế Nhân rất có đạo lý.
Hoa Vô Đạo cũng biết yêu cầu này của mình quá mức vô lý. Trên đời này làm gì có ai bỏ ra hai mươi năm chuyên môn nghiên cứu công pháp phòng ngự, sau đó lại chạy đến trước mặt đối thủ bảo người ta đánh mình?
“Hoa Vô Đạo, ngươi thật không biết xấu hổ… Hay là ngươi cũng cho ta thời gian mười năm, ta sẽ chỉ nghiên cứu chiêu phòng ngự này của ngươi, mười năm sau nếu ta không đâm chết ngươi thì ta sẽ tự đọc ngược tên mình!” Đoan Mộc Sinh huơ Bá Vương Thương trong tay.
Dưới lực tác động của nguyên khí, Bá Vương Thương rung động không ngừng, lộ ra uy lực thiên giai!
Hoa Vô Đạo nhướng mày, lời này của Đoan Mộc Sinh khiến hắn nghẹn không thở nổi.
“Ngươi nghiên cứu hai mươi năm, vậy ta chỉ nghiên cứu mười năm thôi, à không, năm năm cũng được.” Đoan Mộc Sinh nói.
“. . .”
Trung niên nam tử không nhịn được nữa, quay sang nói với Hoa Vô Đạo: “Sư phụ, chúng ta vẫn nên quay về thì hơn… Không cần phải làm như vậy! Đồ nhi đã nói từ trước, Ma Thiên Các sao có thể để chúng ta vào mắt.”
“Câm miệng!” Hoa Vô Đạo trừng mắt nhìn đồ đệ.
Hắn bước lên một bước, quỳ một gối xuống rồi cung kính chắp tay nói: “Ta không cầu gì hơn… Ta tự biết mình không phải đối thủ của Cơ huynh, nhưng tâm kết này một ngày không giải, nhân sinh của ta vô cùng tiếc nuối. Khẩn cầu Cơ huynh chấm dứt tâm kết giúp ta!”
Thanh âm vang dội hữu lực.
Đám người hoàn toàn ngây ngốc.
Tới cửa Ma Thiên Các khiêu khích có không ít người, kéo cả quân đoàn tới vây công cũng đã vài lần, ngay cả đánh lén cũng không thiếu… Nhưng đây là lần đầu tiên có người đến đây quỳ xuống cầu xin được ăn đòn!
Đúng là làm trò cười cho thiên hạ, chuyện lạ đó đây!
Bên trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn yên tĩnh.
Có thể khiến cho đường đường là trưởng lão Vân Tông phải chủ động quỳ xuống cầu xin là chuyện rất khó.
Nhưng ai mà ngờ được lại là cầu xin bị đánh?
“Thỉnh cầu Các chủ chỉ giáo!” Hoa Vô Đạo lại lần nữa cất cao giọng nói.
“Không có chỉ giáo gì hết, mau cút đi!” Tiểu Diên Nhi nhảy xuống mấy bậc thang đi về phía lão.
Nhưng mà…
Thanh âm Lục Châu đột ngột vang lên: “Hoa Vô Đạo, ngươi thật sự muốn giải khai tâm kết này?”
“Đương nhiên… Đây là tâm nguyện cả đời của ta. Hơn nữa ta càng hy vọng Các chủ sẽ toàn lực ứng phó.” Hoa Vô Đạo chân thành nói.
“Chính ma vốn không chung đường, ngươi cầu xin bản toạ như vậy… không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Đại Viêm thiên hạ vốn không phân chính ma… Chẳng qua có người muốn lợi dụng quấy phá nên mới phân ra chính đạo ma đạo mà thôi.” Hoa Vô Đạo lạnh nhạt đáp.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó hắn vuốt râu nói: “Đã như vậy, bản toạ sẽ ban cho ngươi cơ hội này.”
Hoa Vô Đạo vô cùng kinh hỉ, cung kính chắp tay nói: “Đa tạ Các chủ thành toàn.”
“Nhưng mà…”
Lục Châu thay đổi giọng điệu, trầm giọng nói: “Bản toạ phải nói trước vài điều.”
Tu vi Nguyên Thần cảnh của Trương Thu Trì rõ như ban ngày.
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đều phấn khích nhìn một màn này.
Minh Thế Nhân cau mày nhìn thủ ấn Đạo môn ngày càng nhiều, lắc đầu nói: “Ta đã nói là đừng có đánh rồi, ta không muốn đánh.”
“Không phải do ngươi quyết định!” Trương Thu Trì hừ lạnh một tiếng, đánh về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân bộc phát nguyên khí, cương khí hộ thể cản những thủ ấn kia lại. “Mấy năm không gặp, thủ ấn của ngươi thụt lùi rồi?”
“Bại tướng dưới tay chỉ biết đấu võ mồm.”
Trương Thu Trì tấn công nhanh như thiểm điện về phía Minh Thế Nhân.
Ầm ầm ầm!
Thân ảnh hai người lập tức lao vào giao đấu, tạo thành từng đạo tàn ảnh.
Cương khí tung hoành, giao thoa va chạm!
Minh Thế Nhân vừa đánh vừa lui, hai tay không ngừng vung ra cương khí ngăn cản.
Ầm ầm ầm!
“Thủ ấn của trưởng lão thật là tinh tuý, ma đầu kia sợ là không thủ được bao lâu, nhất định sẽ thua trận.”
“Có điều ta vẫn thấy kỳ quái… Nghe nói mấy tên đệ tử còn lại của Ma Thiên Các đều bị Cơ Thiên Đạo tận lực áp chế tu vi, vậy mà bây giờ Minh Thế Nhân lại có thể đánh ngang tay với Trương trưởng lão Nguyên Thần cảnh.”
“Không có gì kỳ quái cả, Trương trưởng lão còn chưa có dùng toàn lực đâu. Chúng ta cứ nhìn mà xem…”
“Cho dù không có Trương trưởng lão thì vẫn còn đại sư mà, không cần lo lắng.”
Đám người gật gật đầu rồi yên lòng quan sát tiếp.
Đa số đệ tử đều có tu vi từ Phạn Hải cảnh trở xuống, bình thường rất khó có cơ hội được xem cuộc chiến giữa các Nguyên Thần cảnh, người nào người nấy khi quan chiến đều lộ vẻ mặt mê say tán thưởng.
Thủ ấn Đạo gia và thủ ấn Thiền tông không hề kém cạnh nhau.
Minh Thế Nhân cũng biết cách ứng đối với loại thủ ấn này nên không ngừng sử dụng cương khí để chống cự.
Cứ như thế, Trương Thu Trì thì tấn công, Minh Thế Nhân bị động phòng thủ.
“Lão già, đừng ép ta!” Hai tay Minh Thế Nhân huy động, từng đạo cương khí đánh ra đỡ đòn thủ ấn.
Ầm ầm ầm!
Hai người đồng thời lui lại.
Trương Thu Trì trầm giọng nói: “Quá yếu!”
Hắn vốn không hề để Minh Thế Nhân vào mắt.
Cương khí toàn thân hắn lại tăng vọt lần nữa.
Minh Thế Nhân cảm thấy không ổn, ánh mắt khẽ biến.
Lão già này đã mạnh hơn trước…
Hắn khẽ khàng nhìn xung quanh, trong lòng có hơi kiêng kỵ. Nói cho cùng thì nơi này cách Thanh Ngọc đàn không xa, vạn nhất Trương Viễn Sơn và mấy tên trưởng lão khác xuất hiện thì không hay rồi.
Minh Thế Nhân nhìn về phía Trương Thu Trì, hai tay lão già đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn như bài sơn đảo hải.
Hắn lui lại, triệt tiêu một phần nguyên khí.
Ầm ầm ầm!
Minh Thế Nhân bị đánh bay!
“Ngươi quả nhiên vẫn yếu như trước!” Trương Thu Trì được lợi, vui mừng vô cùng.
Minh Thế Nhân đột nhiên quay đầu chạy.
“Ngươi cố ý?” Trương Thu Trì khẽ giật mình.
Chỉ trong giây lát, Minh Thế Nhân đã chạy xa mấy trăm mét.
Đúng là hắn cố ý mượn nhờ lực đẩy của Trương Thu Trì.
“Có gan thì đuổi theo ta đi… Chờ lát nữa tam sư huynh và sư phụ ta sẽ đến đây ngay!”
Trương Thu Trì vốn chẳng thèm tin lời Minh Thế Nhân, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Muốn chạy sao? Muộn rồi.”
“Bách Kiếp Động Minh!”
“Đại thần thông thuật!”
Trương Thu Trì rốt cuộc cũng thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Hai đại chiêu chồng lên nhau, thân ảnh Trương Thu Trì loé lên.
Một giây sau hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh Minh Thế Nhân, đánh ra một chưởng.
Ầm!
“Ta đã sớm biết ngươi sẽ chơi chiêu này, lão già!” pháp thân Bách Kiếp Động Minh của Minh Thế Nhân cũng xuất hiện trong chớp mắt, ngăn cản một chiêu mạnh nhất của Trương Thu Trì.
Nhưng Trương Thu Trì là pháp thân nhị diệp kim liên.
Minh Thế Nhân lại chưa khai diệp, pháp thân của hắn nhỏ hơn Trương Thu Trì rất nhiều, giống như đứa nhỏ gặp phải người lớn.
Cương khí trên pháp thân va chạm vào nhau nổ to một tiếng, Minh Thế Nhân rơi xuống mặt đất bên dưới.
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đuổi tới xem, nhìn thấy một màn hùng vĩ này.
“Nhị diệp pháp thân của Trương trưởng lão đã xuất hiện, Minh Thế Nhân phải thua không thể nghi ngờ.”
“Nhưng tên Minh Thế Nhân này cũng không đơn giản, vậy mà đã ngưng tụ được pháp thân trở thành cường giả Nguyên Thần cảnh.”
“Xem như hắn không may, hôm nay chỉ có mình Trương trưởng lão ở lại đây, vậy mà hắn cũng gặp phải. Trương trưởng lão trời sinh chính là khắc tinh của tên Minh Thế Nhân này!”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn quan chiến, vừa hưng phấn vừa ngạo nghễ.
Cùng lúc đó.
Bệ Ngạn đang lơ lửng ở tầng trời thấp gần đó.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu quan sát cuộc chiến.
“Sư phụ, chúng ta không đi giúp tứ sư huynh sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Tu vi Minh Thế Nhân bị áp chế ở Thần Đình cảnh quá lâu, thiên phú của hắn không hề kém hơn Đoan Mộc Sinh. Nếu vi sư giúp hắn, sao hắn có thể tự ma luyện chính mình để trưởng thành hơn từ thực chiến?” Lục Châu nói.
“Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo. Sư phụ, con cũng muốn đánh nhau… với bọn họ.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía đám đệ tử Thanh Ngọc đàn.
“Quan chiến đi, đừng có nhiều chuyện.” Lục Châu khiển trách.
“Nha.”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn kia đều là tu hành giả cấp thấp, thực chiến kiểu đó chẳng có chút ý nghĩa nào.
Trương Thu Trì một kích thành công, vô cùng thoả mãn nhìn chằm chằm vào cánh rừng bên dưới.
Lần này, Minh Thế Nhân cho dù không chết cũng phải bị thương.
Khi toàn thân Minh Thế Nhân đập xuống mặt đất, cát bụi văng tung toé ngăn trở tầm nhìn của mọi người.
Đến lúc cát bụi tản đi ——
Nơi đó đột nhiên truyền tới âm thanh kẽo kẹt…
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Một thân cây dây leo đột nhiên kéo dài ra, vọt lên không trung.
Tựa như những chiếc xúc tu nhiều đếm không xuể lao về phía Trương Thu Trì.
“Thanh Mộc Tâm Pháp?”
Trương Thu Trì là đối thủ cũ của Minh Thế Nhân, vừa liếc mắt đã nhận ra chiêu thức này. Đây chính là điểm tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp, có thể điều động nguyên khí để thúc đẩy thực vật tăng trưởng.
Trong rừng cây, tu vi và thực lực của Minh Thế Nhân sẽ được phóng đại!
Chẳng lẽ là hắn cố ý té xuống dưới đó?
“Đồ xảo trá! Ngươi nghĩ là nhiều năm như vậy mà ta vẫn không tìm ra được cách đối phó với Thanh Mộc Tâm Pháp của ngươi sao?”
Trương Thu Trì đột nhiên thu hồi pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Hắn không lui mà lao thẳng về phía đám dây leo rậm rạp chằng chịt phía trước!
“Trưởng lão!” Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn kinh hãi kêu lên.
Cũng chính lúc này ——
Mấy đạo cương khí giao thoa với mớ dây leo chằng chịt.
Ầm ầm ầm!
Ngọn lửa lớn bốc cháy rừng rực!
Mớ dây leo lập tức lui về phía sau.
“Lão gia hoả! Ngươi được lắm, lão tử không đánh với ngươi nữa!” Minh Thế Nhân ho khan mấy tiếng, quay người chạy trốn.
“. . .”
Vẻ mặt Lục Châu tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại cạn lời đến cực điểm… Năng lực sinh tồn của tên đồ đệ Minh Thế Nhân này còn mạnh hơn nhiều so với hắn nghĩ. Chỉ là hắn lúc nào cũng nghĩ đến việc chạy trốn chứ không phải đối mặt với địch nhân và chiến thắng đối thủ.
Minh Thế Nhân vừa chạy.
Trương Thu Trì đã lớn tiếng nói: “Ma đầu Ma Thiên Các cũng chỉ đến thế thôi…”
Sóng âm vang vọng.
Các đệ tử Thanh Ngọc đàn cười ha hả.
Dường như ma đầu Ma Thiên Các cũng không đáng sợ như trong trí tưởng tượng của bọn họ.
Ma đầu cũng có lúc bị doạ chạy!
Trương Thu Trì trầm giọng nói: “Pháp thân nhị diệp mà để kẻ chưa khai diệp như ngươi chạy mất thì Trương Thu Trì ta còn mặt mũi nào mà sống nữa?”
Bách Kiếp Động Minh!
Đại thần thông thuật!
Trương Thu Trì lại thi triển đại thần thông lần nữa.
Thân ảnh hắn loé lên.
Hệt như lúc trước, lại xuất hiện bên cạnh Minh Thế Nhân.
Cương khí cường đại lấy pháp thân của Trương Thu Trì làm trung tâm, mạnh mẽ phát tán!
Đùng!
Lần này Minh Thế Nhân không mở pháp thân ra để chống cự, cả người hắn như chiếc thuyền nhỏ trong cơn bão lớn, bị cương khí đánh bay ra ngoài.
Đồng thời hắn lăng không lộn người lại!
“Đánh nữa đi… Chút năng lực đó không giết được ông nội ngươi là ta đây!” Minh Thế Nhân hạ xuống, một bàn tay chống xuống đất, cố nhịn lại khí huyết lăn lộn trong người, miệng vẫn nói lời trào phúng.
Trương Thu Trì lăng không ngạo nghễ nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tiếp tục thi triển đại thần thông thuật? Nghĩ nhiều rồi… bởi vì tiếp theo chính là giờ chết của ngươi.”
Tay phải Trương Thu Trì nâng lên.
Một vũ khí màu xám từ từ xuất hiện lơ lửng trong lòng bàn tay hắn. Nó xoay tròn mấy vòng rồi rơi xuống.
Đó là một thanh đao nửa xám nửa đỏ sậm.
“Trảm Mệnh Đao! Là Trảm Mệnh Đao của Trương trưởng lão!”
“Đó là thanh vũ khí thiên giai ba năm trước Trương trưởng lão mang về từ Nhung Bắc!”
“Chẳng trách Trương trưởng lão lại liên tục thi triển bốn lần đại chiêu, thì ra là có vũ khí thiên giai phòng thân…”
“Minh Thế Nhân lần này chết chắc! Đao này vừa ra, tất lấy mạng người!”
Ông ông ông…
Trảm Mệnh Đao bắt đầu rung động, xung quanh lưỡi đao xuất hiện tầng tầng lớp lớp cương khí vô cùng tinh thuần bao bọc lấy.
Tựa như xuất hiện thật nhiều trọng ảnh.
“Minh Thế Nhân, nhận lấy cái chết ——”
Minh Thế Nhân không ngờ Trương Thu Trì lại có vũ khí thiên giai.
Trương Thu Trì không phải như tứ đại hắc kỵ, hắn hiểu rất rõ nhược điểm của Thanh Mộc Tâm Pháp, bây giờ lại có thêm Trảm Mệnh Đao, Minh Thế Nhân sao có thể là đối thủ!
Trương Thu Trì giơ Trảm Mệnh Đao lên!
Đao chưa kịp hạ xuống, từ xa đã truyền đến một thanh âm ——
“Nhận lấy!”
Vù!
Ly Biệt Câu xẹt ngang không trung, bay thẳng đến chỗ Minh Thế Nhân.
Chương 112 Ngươi không sợ lão phu?
Tất cả mọi người đều bị vật vừa xẹt ngang trên không trung hấp dẫn.
Đồng thời quay đầu nhìn về phía người vừa nói ——
Đại sư đang làm gì?
Sao lại giúp đỡ ma đầu?
Lục Châu ngồi vững vàng trên lưng Bệ Ngạn, tay vuốt râu.
Tiểu Diên Nhi ngồi phía trước hăng hái xem tình hình chiến đấu.
“Đại sư?”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Có phải đại sư muốn giết ma đầu, nhưng lại sai lầm, vô tình để ma đầu nhặt vũ khí?”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đang quan sát đều ngơ ngơ ngác ngác.
Quả nhiên Ly Biệt Câu trên không trung đã bay đến trước mặt Trương Thu Trì.
“Chống cự vô ích!” Trương Thu Trì nâng Trảm Mệnh Đao lên, không quản đến những chuyện này, cứ chém hắn một đao rồi lại nói sau.
Vù!
Cương khí hình thành đao ảnh, phối hợp với uy lực của Trảm Mệnh Đao cấp thiên giai chém mạnh xuống.
Ầm!
Một đao này chém vào Ly Biệt Câu.
Khi va chạm với vũ khí thiên giai, Ly Biệt Câu kịch liệt xoay tròn.
Đồng thời vẫn tiếp tục bay về phía Minh Thế Nhân!
Trương Thu Trì cả kinh!
Vật nhỏ này có thể đỡ được một kích của Trảm Mệnh Đao?
Hắn nhướng mày, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào vũ khí quỷ dị kia.
Đáng tiếc, vũ khí đó mặc kệ cương khí của hắn, vẫn bay vào trong lòng bàn tay của Minh Thế Nhân… dường như đang đi tìm chủ nhân của nó.
[Ting — Ly Biệt Câu nhận chủ thành công, kích hoạt phẩm giai: Thiên giai, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Nếu không có Ly Biệt Câu, Minh Thế Nhân gần như không có khả năng chiến thắng Trương Thu Trì và thanh vũ khí Trảm Mệnh Đao của hắn.
Lúc đầu Lục Châu dự định ma luyện tính tình của Minh Thế Nhân một chút, con hàng này có đôi khi quá mức thông minh, nhưng tình huống trước mắt hình như cũng là một cơ hội ma luyện không tệ.
Trong khoảnh khắc nhận chủ thành công, ánh mắt Minh Thế Nhân loé sáng, trở nên vô cùng hưng phấn.
Không kịp cảm tạ sư phụ, Minh Thế Nhân nhảy vào không trung, thân hình nhanh như thiểm điện!
Một giây sau, hắn lấy Ly Biệt Câu ra, như hổ thêm cánh nhào về phía Trương Thu Trì.
Ầm ầm ầm!
Cương khí hùng vĩ gấp mấy lần trước đó đều phát tiết ra.
Tốc độ, thân pháp đều được phát huy đến cực hạn, đồng thời Ly Biệt Câu nở rộ giữa không trung như pháo hoa lấp lánh ánh sáng, tựa như toàn bộ thiên không đều do Minh Thế Nhân làm chủ.
Ầm ầm ầm!
Minh Thế Nhân dùng tay trái cầm lưỡi móc, tay phải cầm thân đao.
Ly Biệt Câu không ngừng đánh tới đánh lui lên Trảm Mệnh Đao trong tay Trương Thu Trì.
“Trương Thu Trì… Ngươi đã liên tục thi triển bốn lần đại thần thông. Nếu không có Trảm Mệnh Đao, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.” Giọng nói của Minh Thế Nhân không ngừng quanh quẩn trên không trung.
Trương Thu Trì lúc này cũng ý thức được vị gọi là đại sư kia chính là chủ nhân của Ma Thiên Các.
Điều này khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Trong chớp mắt, Minh Thế Nhân chiếm hết toàn bộ ưu thế.
Trương Thu Trì muốn sống… thì nhất định phải thối lui về bên trong đại trận ở Thanh Ngọc đàn!
Thế là hắn nâng Trảm Mệnh Đao lên, muốn bắt chước Minh Thế Nhân!
Nhưng mà…
Âm thanh lạnh lùng của Minh Thế Nhân vang lên: “Bách Kiếp Động Minh.”
Pháp thân cao hai trượng xuất hiện!
Tốc độ của Minh Thế Nhân đột nhiên đề thăng mấy lần, Ly Biệt Câu như cuồng phong vũ bão đánh về phía Trương Thu Trì.
“Đáng hận!” Trương Thu Trì liên tục lui lại.
Choang choang choang!
Hai vũ khí thiên giai liên tục va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Nhưng Minh Thế Nhân tự tin vào Ly Biệt Câu hơn xa Trương Thu Trì.
“Tạm biệt nhé.” Minh Thế Nhân đột nhiên nói.
“Hả?”
Trương Thu Trì hoàn toàn không kịp phản ứng, dây leo chằng chịt rậm rạp từ bên dưới cánh rừng đã vọt lên bao vây hắn.
Ngăn trở toàn bộ đường lui của hắn.
“Bách Kiếp Động Minh.” Minh Thế Nhân thản nhiên nói.
Lần này không phải hai trượng.
Mà là ba trượng.
Kim liên bên dưới pháp thân rõ ràng đã nở ra một lá.
“Đây… đây là… khai diệp từ bao giờ?” Trương Thu Trì trừng to mắt không thể tin nổi.
Phốc ——
Minh Thế Nhân dùng Ly Biệt Câu đâm xuyên qua lồng ngực Trương Thu Trì.
Từ khi cầm trong tay vũ khí thiên giai, Minh Thế Nhân từ đầu đến cuối đều đè ép Trương Thu Trì, không ngừng nghỉ một phút giây nào!
“Thật xin lỗi… ta đã khai diệp từ lâu.”
Chiến đấu kết thúc.
Hình ảnh dừng lại.
Nguyên khí còn sót lại trong cơ thể Trương Thu Trì giữ cho thân thể hắn không rơi xuống.
Minh Thế Nhân đứng giữa không trung, sống lưng thẳng tắp, hắn dùng tay áo lau chùi Ly Biệt Câu rồi nhét nó lại vào trong vỏ.
Soạt soạt!
Trương Thu Trì rơi xuống!
[Ting — đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Minh Thế Nhân vội vàng hạ thấp xuống, bay về phía Bệ Ngạn.
Khi đám dây leo chằng chịt che khuất tầm mắt, các đệ tử Thanh Ngọc đàn tràn đầy nghi hoặc.
Bọn họ không nhìn thấy tình hình chiến đấu, nhưng vẫn có thể thấy được Bệ Ngạn đang lơ lửng trên không.
Đúng lúc này…
Đám dây leo chậm rãi biến mất.
Tầm nhìn khôi phục.
Bọn họ thấy Minh Thế Nhân xuất hiện ở trước mặt mình vài chục mét rồi quỳ xuống, chắp tay về phía Bệ Ngạn ——
“Đa tạ sư phụ, đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Độ trung thành +2%.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, nhìn hắn rồi gật gật đầu xem như đáp lời.
Không ngờ Minh Thế Nhân lại che giấu thực lực.
Lần trước khi chiến đấu với tứ đại hắc kỵ, hắn cũng đã khai diệp.
Minh Thế Nhân đứng dậy nói với Tiểu Diên Nhi: “Tiểu sư muội, một chiêu vừa rồi khi ta giết chết Trương Thu Trì, muội thấy ta có phong phạm của nhị sư huynh không nè?”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Không biết đâu!”
Nếu trước đó còn có nghi vấn thì khi nghe được đối thoại của hai người, bọn họ đều đã hiểu được thân phận của lão giả ngồi trên lưng Bệ Ngạn ——
“Hắn chính là đại ma đầu?!”
“Cơ Thiên Đạo?”
“Không phải chứ… Đại sư do Đoạn Hành đưa tới lại là chủ nhân của Ma Thiên Các?”
“Chạy mau ——”
Những đệ tử có tu vi thấp nào còn dám ở lại quan sát, so với việc được xem chiến đấu thì cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Chỉ trong chớp mắt, đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đã chạy sạch, chỉ còn lại một người đứng đó.
Tiểu Diên Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua. “Á, vậy mà còn một người không sợ hãi sư phụ kìa.”
Lục Châu tuỳ ý liếc qua.
Người còn đứng yên tại chỗ không phải ai khác mà chính là ngũ trưởng lão Trương Sở của Chính Nhất Đạo.
Lục Châu cất tiếng hỏi: “Ngươi không sợ lão phu?”
Trương Sở không đáp.
Lục Châu khẽ gật đầu tán thưởng. “Lão phu còn tưởng là Chính Nhất Đạo chỉ toàn hạng người nhát như thỏ đế.”
“Sư phụ, con còn chưa có đã ghiền, hay là giết luôn tên này nha?” Minh Thế Nhân cười nói. “Đảm bảo sẽ không để hắn kịp la một tiếng, chết còn nhanh hơn Trương Thu Trì luôn.”
Lục Châu lắc đầu nhìn thoáng qua Trương Sở rồi nói: “Không cần.”
Giết Trương Sở chẳng để làm gì.
Chẳng qua chỉ là một con tôm tép.
Đối với Chính Nhất Đạo cũng không tạo ra tổn thất là bao.
“Bản toạ thưởng thức người có đảm lược… Bản toạ sẽ lưu lại tính mệnh của ngươi.” Lục Châu phất phất ống tay áo. “Về Ma Thiên Các.”
Bệ Ngạn bay vào trong mây, tiến về phía chân trời.
“Cung tiễn sư phụ, con đi tìm tam sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu không trả lời hắn, chỉ trong khoảnh khắc thân ảnh Bệ Ngạn đã biến mất.
Minh Thế Nhân đi một bước ba mươi trượng, lao về phía rừng rậm.
“Sư huynh đi nhà xí có cần lâu như vậy không?!”
Làu bàu xong, hắn cũng biến mất.
Sau khi Minh Thế Nhân rời đi.
Một lúc lâu sau Trương Sở mới ngồi phịch xuống đất, một luồng nhiệt khí cuồn cuộn chảy ra dưới chân hắn…
Ngay khi thân ảnh Lục Châu và Minh Thế Nhân biến mất trên bầu trời.
Trong rừng cây an tĩnh đột nhiên xuất hiện một thanh bào nam tử trông cực kỳ khiêm tốn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phương hướng Bệ Ngạn vừa đi, lẩm bẩm nói: “Sư phụ, hình như người đã thay đổi rất nhiều…”
Sau đó hắn chậm rãi bước về phía Trương Sở đang ngồi bệt dưới đất.
“Xin chào.”
“Xin… xin, xin chào.” Trương Sở gật đầu chào, trong lòng vẫn chưa thôi sợ hãi.
“Ta nghĩ bọn họ không cố ý doạ ngươi đâu.”
Chương 113 Ngũ Khí Triều Nguyên, ôm cây đợi thỏ chờ Hoa Vô Đạo
“Vậy mà còn không phải là cố ý sao?” Trương Sở gần như muốn khóc, “Có lẽ nào lại như vậy, Ma Sát Tông rõ ràng là muốn ám hại Chính Nhất Đạo bọn ta!”
Thanh bào kiếm khách mỉm cười. “Ta cảm thấy lão nhân gia người không cố ý.”
“Ngươi cảm thấy?” Trương Sở đột nhiên phát hiện hình tượng lúc này của mình trông rất đáng xấu hổ, bèn vội vàng sửa sang lại quần áo.
“Ừ…”
Thanh bào kiếm khách gật gật đầu. “Nếu là ngươi cảm thấy bị mạo phạm, ta thay mặt lão nhân gia người xin lỗi ngươi.”
Trương Sở nhướng mày, hơi không kiên nhẫn nói:
“Ngươi là ai chứ? Muốn thay hắn nói lời xin lỗi, người là cái thá gì!”
Vừa dứt lời.
Trường kiếm sau lưng thanh bào kiếm khách khẽ chấn động.
Kiếm ra khỏi vỏ! Kiếm vào vỏ!
Ngay cả một cái bóng kiếm cũng không thấy, mà ngón tay cái của Trương Sở đã bị chặt đứt.
Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp cảm thấy đau đớn!
“Tại hạ Ngu Thượng Nhung.”
“. . .”
Sau khi thanh bào kiếm khách báo ra tên của mình, hắn lại khiêm tốn mỉm cười. “Ngươi không cần phải sợ hãi, ta chưa từng giết người mà không có lý do.”
“. . .”
“Đã mạo phạm, xin cáo từ.”
Ngu Thượng Nhung xoay người rời đi, thân ảnh loé lên, trong chớp mắt đã biến mất giữa khu rừng.
Lúc này Trương Siêu mới cầm chặt tay mình kêu thảm thiết.
Hai canh giờ sau.
Tại đại điện Ma Thiên Các.
Đinh Phồn Thu run lẩy bẩy quỳ dưới mặt đất.
Thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía.
Đại điện này trông rất sơ sài, nhưng mà… nơi đây mới chính là Ma Thiên Các thật sự. Đinh Phồn Thu khẩn trương đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cung kính đứng ở một bên.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Đinh Phồn Thu.
Gia hoả này tuy đã giả mạo hắn nhưng vẫn là người của Vân Tông, lại còn là Nguyên Thần cảnh ngũ diệp. Nếu Hoa Vô Đạo thật sự làm như Đoạn Hành nói, vì muốn vượt qua tâm kết mà đến Ma Thiên Các, vậy thì Đinh Phồn Thu với tư cách là người của Vân Tông còn có một chút hữu dụng.
“Giải hắn xuống đi.” Lục Châu lạnh nhạt phất tay.
“Vâng.” Đoan Mộc Sinh dẫn Đinh Phồn Thu rời khỏi đại điện.
“Ngoài ra, nếu nhìn thấy Hoa Vô Đạo thì dẫn hắn tới gặp vi sư ngay.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu nhìn về phía các nữ tu Diễn Nguyệt Cung. “Hai ngày nay Diệp Thiên Tâm thế nào rồi?”
Nữ tu kia hoang mang rối loạn quỳ phịch xuống đất, nói lắp ba lắp bắp chẳng rõ ràng.
Phan Trọng thấy thế, chắp tay nói: “Bẩm Các chủ, ngoại trừ thân thể suy yếu thì cũng không có gì đáng ngại.”
Lục Châu gật gật đầu.
Với thể chất của Bạch Dân thì một chút ốm đau chẳng là gì cả.
Trước khi chân tướng Ngư Long thôn trở nên rõ ràng, Lục Châu không định ngó ngàng gì tới nàng ta.
“Vi sư mệt mỏi.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu đứng dậy đi vào trong mật thất.
Hai ngày nay không lĩnh hội Thiên thư, trạng thái tinh thần của hắn hơi kém một chút.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch.
Điểm công đức: 6.212
Pháp thân: Tứ Tượng Tung Hoành
Tuổi thọ còn lại: 5.800 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Bạch Trạch, Bệ Ngạn
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng)
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư
“Có hơn sáu ngàn điểm… còn thiếu hơn một ngàn.” Lục Châu nhíu mày.
Pháp thân đắt như vậy, bây giờ hắn vẫn chưa mua nổi.
Phải nghĩ cách tích cóp điểm công đức mới được.
Nhiệm vụ truy tìm chân tướng vụ án Ngư Long thôn vẫn chưa hoàn thành, phần thưởng phong phú này hắn vẫn chưa thể nắm trong tay.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Có rút nữa chắc cũng không trúng nổi… Thôi kệ, rút thưởng.” Ý niệm Lục Châu khẽ động.
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 8 điểm may mắn, thu hoạch được pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên.]
“. . .”
Vậy cũng được nữa hả???
Ban đầu cần tám ngàn điểm công đức mới mua được, bây giờ chỉ tốn 50 đã rút trúng rồi?
Đạo lý này cũng tương tự với câu chuyện “nếu biết trước ta đã ăn luôn cả miếng bánh thứ bảy”, may mắn luôn nằm ở nơi mà ta không hề ngờ đến.
“Sử dụng.”
Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành trong phút chốc đã bị Ngũ Khí Triều Nguyên thay thế.
Thông qua tu hành đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ngũ khí trong cơ thể quy tụ đến đan điền khí hải.
Lục Châu đã được quán thông từ sớm.
Cho nên khi pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên ngưng tụ lại, nguyên khí mãnh liệt tựa như thuỷ triều tưới tắm toàn thân khiến hắn vô cùng thoải mái.
Qua một lúc lâu, Lục Châu mới thích ứng với pháp thân mới.
Hắn cũng cảm nhận được tu vi của mình có một bước tiến lớn.
Lục Châu thở phào, hoạt động gân cốt.
“Cần thêm mấy tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
Tuy rằng hắn thường xuyên rút thưởng hụt, bị cảm ơn đã tham gia trò chơi rất nhiều lần, nhưng xét tới những vật phẩm mà hắn may mắn rút được thì xem ra vẫn còn lời chán.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Liên tục rút thưởng năm lần đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Sau khi đạt được pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên, năm lần thất bại này cũng không khiến Lục Châu cảm thấy đau lòng. Dù sao hắn cũng có thểm điểm may mắn, chỉ cần không rút phải đồ phế phẩm thì thứ khác hắn đều có thể tiếp nhận.
Lục Châu không tiếp tục rút thưởng mà mở giao diện đạo cụ ra.
Hắn muốn xem có đạo cụ nào mới xuất hiện không.
“Đây là…” Lục Châu phát hiện ở hàng dưới cùng không phải là một thẻ đạo cụ, mà là một cái rương màu tím.
Trên đó chỉ có ghi chú rất ngắn gọn: Là một bảo rương thần bí.
Bảo rương thần bí?
Trị giá: 2.000 điểm công đức.
Thời hạn mua sắm: một ngày.
“Thời hạn mua sắm?” Lục Châu nhướng mày.
Trò này khiến Lục Châu nhớ tới một số trò chơi có phong cách tương tự trên Địa Cầu. Đúng là phong cách điển hình của bọn thương gia bất lương!
Chỉ là… Hệ thống thật sự nhàm chán như vậy sao?
Trực giác nói với Lục Châu, bảo rương thần bí này là một món đồ tốt.
“Mua!”
Hào quang loé lên.
Ở giữa mật thất đột nhiên xuất hiện một chiếc rương vuông vức.
Chiếc rương màu tím giống hệt như hình ảnh trong giao diện của Hệ thống.
Sau khi quan sát một lúc, Lục Châu phát hiện chiếc rương này không có chỗ nào để mở, nó bị phong kín hoàn toàn!
Ầm!
Tiện tay vung lên.
Cương khí đánh vào chiếc rương, nó hoàn hảo không chút sứt mẻ.
Ầm ầm ầm!
Lục Châu liên tục vung tay áo, bắt đầu điên cuồng oanh tạc nó.
Bên ngoài mật thất.
Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân nghe được động tĩnh phát ra từ trong mật thất.
“Đừng đi vào, lần này sư phụ đến Ngư Long thôn không thu hoạch được gì, người đang nổi nóng đó.” Minh Thế Nhân đưa tay ngăn Tiểu Diên Nhi đang định tiến lại gần.
“Nha.”
“Tiểu sư muội, có rảnh không?”
“Để làm gì cơ?”
“Đi luyện tập với ta một chút… Nhìn nè, đây là Ly Biệt Câu sư phụ vừa mới cho ta… A, sao tiểu sư muội lại khóc?!” Minh Thế Nhân tiện tay vung lên, Ly Biệt Câu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ngay lúc Minh Thế Nhân đang cảm thấy kỳ quái, ngoài đại điện đột nhiên truyền đến thanh âm của Đoan Mộc Sinh ——
“Lão tứ, quá tốt, nghe nói sư phụ ban thưởng cho đệ vũ khí thiên giai rồi hả? Mau, lại đây lại đây… Ta đang gấp gáp lắm nè. Đệ đã có vũ khí tốt, nhất định sẽ chịu đòn tốt hơn trước đây nhiều! Mau mau mau…”
Tay trái Đoan Mộc Sinh xách theo Bá Vương Thương, tay phải cưỡng ép lôi kéo Minh Thế Nhân ra ngoài.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Tiểu Diên Nhi khẽ thì thầm: “Đáng đời, ai bảo huynh ăn hiếp ta!”
Chương 114 Ta đã không còn là ta của năm đó
Trong mật thất.
Lục Châu liên tục sử dụng cương khí để oanh tạc chiếc rương kia.
Sau một lúc lâu, chiếc rương vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả một dấu vết để lại cũng không có.
Rương mở không ra… vậy thì được tích sự gì? 2.000 điểm công đức cứ thế mà mất trắng à?
Lục Châu cúi người xuống, cẩn thận quan sát.
Ngoại trừ trên nắp rương có khảm những hình thù kỳ lạ ra thì không còn chỗ nào đặc biệt.
Lục Châu chợt nhớ tới thanh vũ khí Vị Danh Kiếm của hắn.
Chiếc rương rắn chắc này đụng độ với Vị Danh thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện thanh Vị Danh Kiếm lung linh tinh xảo.
Tiện tay huơ một cái.
Choang!
Vị Danh Kiếm và chiếc rương thần bí va chạm, tia lửa văng khắp nơi!
Lục Châu lập tức cầm Vị Danh Kiếm kiểm tra, không có dấu vết, cũng không có tổn hại.
Lại nhìn về phía chiếc rương…
Hệt như Vị Danh Kiếm, cũng hoàn hảo không có chút tổn hại nào, chỉ là trên rương có một vết trầy nhỏ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, vết trầy trên rương đột ngột biến mất như thể vừa bị chiếc rương dung hợp.
Như vậy có thể thấy được Vị Danh Kiếm mạnh mẽ hơn một bậc.
Nhưng chất liệu của chiếc rương này cực kỳ quỷ dị, nó có khả năng trở lại hình dạng ban đầu.
Vị Danh Kiếm ngay cả vũ khí thiên giai của hắc kỵ cũng có thể chặt đứt, vậy chất liệu chiếc rương này còn mạnh hơn thiên giai thông thường.
Lục Châu đứng dậy.
Hắn quyết định từ bỏ việc tiếp tục nghiên cứu cái rương.
Hệ thống đã bán chiếc rương này cho hắn, vậy tất nhiên là nó có điểm hữu dụng.
Quá mức gấp gáp cũng chẳng làm được gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi hắn sẽ tìm ra phương pháp.
“Thiên thư.”
Lục Châu ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trải qua một đoạn thời gian dài để lĩnh hội, Lục Châu phát hiện bây giờ hắn đã có thể dễ dàng rơi vào trạng thái đắm chìm trong lĩnh ngộ.
Hắn cũng chẳng cần phải thông qua nội dung của quyển Thiên Thư Chi Nhân để lĩnh ngộ mà chỉ cần tiến vào trạng thái nhập định, trong não hải sẽ tự động hiện lên văn tự của Thiên thư. Từng ký hiệu con chữ như hình ảnh trên tivi, cứ tuần tự phát đi phát lại trong đầu hắn.
Cùng lúc đó.
Tại phòng nghị sự Thanh Ngọc đàn của Chính Nhất Đạo.
Ngũ trưởng lão Trương Sở kể lại đầu đuôi sự tình cho Chưởng môn Trương Viễn Sơn nghe.
Hắn vừa kể vừa chảy nước mắt nước mũi khiến các trưởng lão khác không khỏi lắc đầu.
“Chưởng môn, Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình cố ý dẫn ngài đi, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn. Cơ Thiên Đạo thừa lúc ngài vắng mặt mà xông vào, giết chết Trương trưởng lão! Ta đã nói ngay từ đầu là bọn ma đạo không đáng tin mà!”
“Trương Sở, ngươi chắc chắn là đã nhìn thấy Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các chứ? Còn có tên Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung?” Trương Viễn Sơn chắp tay nói.
“Thiên chân vạn xác… Cho dù ta nói láo thì lúc ấy trên Thanh Ngọc đàn cũng còn rất nhiều đệ tử chứng kiến, đều có thể đứng ra làm chứng!” Trương Sở giơ tay lên. “Ngón tay này của ta chính là bị Kiếm Ma dùng một kiếm chém đứt!”
Trong lòng mọi người cả kinh.
“Kiếm Ma xuất thủ mà ngươi còn đứng được ở đây sao?”
“Ta… ta…”
“Đủ rồi.”
Trương Viễn Sơn quát lớn một tiếng, toàn bộ sảnh đường trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, ánh mắt tập trung nhìn về phía Chưởng môn.
Trương Viễn Sơn nhíu mày, cất cao giọng nói: “Chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, trước khi có chứng cứ xác thực, đừng có tự tiện suy luận võ đoán. Chuyện Trương Thu Trì trước cứ gác lại đã…”
“Trương trưởng lão phải chết vô ích rồi sao?”
“Sao hả? Ngươi định đi báo thù cho hắn?” Trương Viễn Sơn hỏi ngược lại.
Câu hỏi này khiến cả phòng nghị sự đều lặng ngắt như tờ.
Người nào dám đến Ma Thiên Các kiếm chuyện?
Ám bộ tứ đại hắc kỵ của Thần Đô sau khi đến đó đều không còn ai trở về.
Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, kẻ duy nhất trong thiên hạ này dựa vào Ma thiền đạt được đến cảnh giới Nguyên Thần cảnh cũng phải táng thân ở Ma Thiên Các, những người khác còn ai dám đi?
Điều duy nhất bọn họ có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi.
Chờ đợi kiếp nạn chân chính của Cơ Thiên Đạo kéo tới!
Đến lúc đó, Ma Thiên Các sẽ không còn tồn tại nữa.
Cùng lúc đó.
Ở Canh Tử Trấn cách Kim Đình Sơn mấy chục dặm đường.
Một lão giả và một trung niên nam tử đang uống trà nghỉ ngơi.
Trung niên nam tử hơi do dự rồi cũng nói ra: “Sư phụ, thật sự phải đến Ma Thiên Các sao? Nghe nói những người đó đều là ma đầu tội ác chồng chất, nếu người xảy ra điều gì bất trắc…”
Lão giả thở dài, lắc đầu. “Hai mươi năm qua vi sư đã do dự quá nhiều lần. Có đôi khi vì sợ hãi, có đôi khi vì lo lắng đến thanh danh của Vân Tông, cũng có lúc vì nghĩ, lỡ như Cơ Thiên Đạo đã già không đánh nổi nữa thì tâm kết này sẽ theo vi sư xuống dưới mồ. Đến lúc đó vi sư sẽ chết không nhắm mắt.”
“Nhưng mà chính đạo và ma đạo thế bất lưỡng lập.”
“Nếu không phải vì thân phận trưởng lão Vân Tông, vi sư đâu đợi tới bây giờ?” Lão giả nói.
Thấy trung niên nam tử không tiếp tục nói chuyện, lão giả khẽ thở dài. “Ngươi còn trẻ, có một số việc nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa… Khi nào ngươi đến tuổi như vi sư sẽ hiểu rõ tất cả.”
“Đồ nhi đúng là không hiểu, cũng không muốn hiểu!”
“Nghiệp chướng! Tâm ý vi sư đã quyết, đừng nhắc lại việc này nữa.” Lão giả đặt chén trà trong tay xuống, trầm giọng nói.
Trung niên nam tử không còn dám tiếp tục dị nghị.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Lục Châu tĩnh toạ trong Ma Thiên Các, lĩnh hội Thiên thư suốt mấy lần.
Loại trạng thái tinh thần sung mãn lại lần nữa khôi phục.
Hắn từ từ mở mắt.
Lục Châu liếc nhìn số điểm công đức còn lại trên giao diện Hệ thống, còn lại 3.862 điểm.
Dựa vào mấy nhiệm vụ này để tích luỹ điểm công đức có vẻ rất chậm.
Lục Châu chợt nhớ tới được thành kính quỳ bái cũng có thể thu hoạch điểm công đức, hai mắt hắn lập tức toả sáng, cũng nên để mấy tên đồ đệ đi làm việc một chút rồi.
Hắn vừa định đứng dậy, bên ngoài đã truyền đến giọng của Tiểu Diên Nhi ——
“Sư phụ, dưới núi có người đến cầu kiến.”
“Là ai?”
“Hoa Vô Đạo.”
Lục Châu có hơi bất ngờ.
Không ngờ Hoa Vô Đạo lại đến đây nhanh như vậy.
Nếu hắn thật sự vì e ngại Cơ Thiên Đạo mà sinh ra tâm kết, vậy việc hắn dám đến Ma Thiên Các đã chứng tỏ hắn là người có đảm lượng.
Roạt…
Cánh cửa mật thất từ từ mở ra.
Lục Châu bước ra khỏi mật thất, chắp tay sau lưng đi tới.
“Sư phụ, người lại trẻ ra rồi.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Lục Châu khiển trách: “Có sức lực đi nịnh nọt vi sư, chẳng bằng chịu khó tu hành. Đừng có học thói xấu của tứ sư huynh con.”
“Nha… Rõ rồi ạ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu nói.
Hai người đi vào đại điện Ma Thiên Các.
Bên trong đại điện.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đều đã có mặt.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đứng đối diện bọn họ.
“Các chủ, Hoa Vô Đạo đang lên núi, một lát nữa sẽ đến đây.” Một tên nữ tu khom người nói.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu ngồi vào ghế chủ toạ. Chợt nhớ tới Chiêu Nguyệt còn đang ở trong động diện bích hối lỗi, liền mở miệng hỏi: “Chiêu Nguyệt như thế nào rồi?”
Minh Thế Nhân khom người đáp: “Mấy ngày nay ngũ sư muội đã sâu sắc hối lỗi.”
“Vu thuật có trở nên ác hoá không?” Lục Châu để ý đến chuyện này.
“Tạm thời vẫn chưa thấy ác hoá.”
Lục Châu gật gật đầu.
Lực lượng của vu thuật rất quỷ dị, tạm thời nó chỉ trói buộc tu vi của Chiêu Nguyệt, nhưng không chừng cao thủ trong cung đã có lưu lại hậu chiêu nào đó cũng nên.
“Trông nom nó cẩn thận.”
“Vâng.”
Lúc này, một nữ tu dẫn theo hai tu hành giả cao tuổi từ từ bước vào trong đại điện.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía họ.
Bên trái là một lão giả tuổi cao, lưng hơi còng nhưng trông rất có tinh thần.
Bên phải là một trung niên nam tử trẻ tuổi hơn, trên lưng đeo một thanh đao.
Thần sắc trung niên nam tử rõ ràng có hơi khẩn trương, vừa bước vào đại điện đã nhìn quanh nhìn quẩn.
Lão giả kia lại có vẻ rất thản nhiên, biểu tình nghiêm túc, không nhanh không chậm.
Đây chính là Hoa Vô Đạo lúc trước đã từng giao thủ với tổ sư gia Ma Thiên Các?
Bước đến giữa đại điện, lão giả không quỳ xuống mà chắp tay nói: “Lại gặp mặt rồi.”
Nghe thấy thế, mấy tên đồ nhi khẽ nhíu mày.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía lão giả.
“Ban toạ.”
Hoa Vô Đạo cũng không khách khí, ngồi vào ghế rồi nói: “Ta vốn nên sớm đến đây bái phỏng… nhưng vì có chuyện quan trọng quấn thân nên mới kéo dài tới hôm nay.”
Lục Châu vuốt râu, thản nhiên nói: “Hoa Vô Đạo, ngươi đến từ Vân Tông, từ xưa đến nay chính ma không đi chung đường, nay ngươi nghênh ngang đến Ma Thiên Các, không sợ bản toạ giết ngươi sao?”
Hoa Vô Đạo bình tĩnh đáp: “Nếu là mấy năm trước có lẽ ta sẽ thấy sợ… Nhưng ta bây giờ đã không còn là ta của năm đó, ta đã nhìn thấu sinh tử… Nếu trong lòng còn sợ hãi, hôm nay ta đã không xuất hiện ở nơi này.”
Chương 115 Đại Viêm thiên hạ vốn không phân chính ma
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ.”
Nói xong câu này, nàng quay sang hừ tên trung niên nam tử đứng bên người Hoa Vô Đạo, khiến hắn sợ hãi lui lại hai bước.
Hoa Vô Đạo không nhìn nàng, chỉ liếc mắt răn dạy tên đệ tử: “Phế vật, mặt mũi của vi sư đều bị ngươi làm mất hết.”
Trung niên nam tử hổ thẹn đỏ cả mặt.
Lục Châu vuốt râu nói: “Can đảm lắm.”
Hoa Vô Đạo chắp tay: “Ta một lòng hướng đạo, si mê tu hành, phân tranh giữa chính đạo và ma đạo không liên quan gì đến ta.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Nói thật là dễ nghe, nhưng ngươi vẫn là trưởng lão Vân Tông…”
Hoa Vô Đạo khoát tay: “Từ khi quyết định đến Ma Thiên Các, ta đã từ chức trưởng lão.”
Đám người khẽ giật mình.
Thế nhân đều rất coi trọng thanh danh và quyền thế.
Trong tam đại tông môn Vân Thiên La thì Vân Tông là tông môn cầm đầu, có biết bao nhiêu người ngấp nghé vị trí trưởng lão Vân Tông này, vậy mà hắn có thể từ bỏ nó đơn giản như vậy.
Trên mặt Hoa Vô Đạo lộ vẻ thản nhiên. “Tuổi ta đã cao, rồi cũng sẽ trở về với cát bụi. Hôm nay đến Ma Thiên Các, ta không có cầu mong gì khác, chỉ muốn giải được tâm kết năm xưa.”
“Tâm kết năm xưa?” Tiểu Diên Nhi xoắn xoắn tóc, nghi ngờ hỏi lại.
Hoa Vô Đạo chậm rãi nói: “Hai mươi năm trước ta từng bại trong tay Cơ huynh. Từ đó về sau tu vi không thể tiến thêm một bước nào nữa. Việc này đã trở thành trò cười cho Vân Thiên La tam tông, thậm chí là của toàn bộ tu hành giới. Đây chính là tâm kết trong lòng ta.”
“Tâm kết trong lòng ngươi thì liên quan quái gì đến sư phụ ta?” Minh Thế Nhân liếc mắt nói.
“Nguyên do từ Cơ huynh mà ra, đương nhiên phải nhờ Cơ huynh kết thúc… Hai mươi năm qua ta vẫn luôn nghĩ đến mấy chiêu lúc đó Cơ huynh dùng để đánh bại ta…” Hoa Vô Đạo nói.
“Đánh rắm!” Minh Thế Nhân mắng, “Ngươi mà cũng dám gọi sư phụ ta là Cơ huynh? Hơn nữa, hai mươi năm nay tu vi của ngươi không tiến thêm bước nào còn đến Ma Thiên Các để bị ăn đánh hay sao?”
Hoa Vô Đạo sững sờ.
Nơi này là Ma Thiên Các, là nơi thế nhân sợ hãi nhất.
Người hắn đang đối mặt là đệ nhất ma đầu vang danh thiên hạ.
Xưng hô Cơ huynh quả thật có chút không ổn.
“Là ta thất lễ.” Hoa Vô Đạo thẳng thắn nói.
Lục Châu vuốt râu. “Đồ nhi này của bản toạ từ trước tới giờ đều không có quy củ… Nhưng lời hắn nói cũng là suy nghĩ trong lòng bản toạ.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, trong lòng mừng thầm, trên mặt càng biểu hiện ra vẻ “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”.
Hoa Vô Đạo không thèm để ý đến thái độ của Minh Thế Nhân, chỉ nói: “Ta đến Ma Thiên Các chỉ có một mục đích… đó là giải khai tâm kết. Hai mươi năm trước ta không phải đối thủ, thì hai mươi năm sau ta cũng tự nhận mình không phải đối thủ.”
“Thua cũng đã thua… Tu vi của ngươi dậm chân tại chỗ, ngươi có khúc mắc trong lòng thì có liên can gì đến bản toạ? Ngươi xem Ma Thiên Các là Bồ Tát cứu nhân độ thế?” Lục Châu vuốt râu trầm giọng hỏi.
Những lời này khiến Hoa Vô Đạo á khẩu không trả lời được.
Minh Thế Nhân lại nói lần nữa: “Chính ngươi tài nghệ không bằng người thì đừng có trách người khác, cho dù ngươi ghi hận Ma Thiên Các thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Lúc này, trung niên nam tử vốn chưa hề mở miệng nói câu nào đột nhiên không phục nói: “Sư phụ ta thành tâm đến đây, các ngươi vũ nhục sư phụ ta như vậy đúng là khinh người quá đáng.”
“Nói thật lại bảo là ức hiếp người? Ha ha…” Minh Thế Nhân cười to.
“Ngươi…”
“Im miệng!”
Hoa Vô Đạo quát trung niên nam tử. “Mặt mũi vi sư đều bị ngươi làm mất hết! Lui ra!”
Trung niên nam tử vốn còn đang không phục, sau khi bị Hoa Vô Đạo răn dạy lại trở nên ngoan ngoãn lui ra sau, không dám nói thêm lời nào nữa.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Nghiệt đồ vô lễ, mong các vị rộng lòng tha thứ.”
“Đừng nói mấy lời vô ích nữa, mau nói chính sự.” Minh Thế Nhân thúc giục.
Hoa Vô Đạo mở miệng:
“Vẫn là câu nói cũ, ta đến Ma Thiên Các chỉ có một mục đích… chính là để giải khai tâm kết đã lâu. Ta chỉ cần ba chiêu… ba chiêu thôi là đủ.”
Lục Châu minh bạch.
Hắn gật đầu, vuốt râu nói: “Là ba chiêu của hai mươi năm trước?”
Nói thật, dù cho trong não hải Lục Châu không có một phần ký ức bị thiếu thì hắn cũng nhớ không rõ chuyện này.
Mấy năm nay số lượng đối thủ mà hắn đánh bại nhiều vô số kể, có thể nhớ ra tên của Hoa Vô Đạo đã là coi trọng lão ta rồi, làm sao nhớ rõ mình đã đánh lão bằng ba chiêu nào?
“Năm đó ta tu luyện cương khí hộ thể mạnh nhất của Đạo môn nhưng không chống lại được Cơ huynh… Hai mươi năm qua ta khổ tâm nghiên cứu, không ngừng rèn luyện cải tiến. Cơ huynh có thể sử dụng bất kỳ chiêu số nào, ta chỉ phòng thủ chứ không hề tấn công! Nếu ta có thể bảo vệ tốt bản thân… vậy tâm kết sẽ được giải. Nếu ta không phòng thủ được, ta sẽ tự phế tu vi, từ nay về sau mai danh ẩn tích!” Hoa Vô Đạo rất phóng khoáng nói.
Nói xong lời này.
Minh Thế Nhân đột nhiên cười ha hả nói: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Suốt hai mươi năm trời nghiên cứu công pháp mai rùa, sau đó chạy tới bảo sư phụ ta đánh ngươi đi! Còn luôn miệng nói chỉ cần bị đánh sẽ được giải khai tâm kết!!! Nói thật nha… ngươi là người không biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp trên đời!”
“. . .”
Trung niên nam tử tức giận vô cùng, vừa định nói chuyện đã bị Hoa Vô Đạo ngăn lại.
Không thể không nói, lời này của Minh Thế Nhân rất có đạo lý.
Hoa Vô Đạo cũng biết yêu cầu này của mình quá mức vô lý. Trên đời này làm gì có ai bỏ ra hai mươi năm chuyên môn nghiên cứu công pháp phòng ngự, sau đó lại chạy đến trước mặt đối thủ bảo người ta đánh mình?
“Hoa Vô Đạo, ngươi thật không biết xấu hổ… Hay là ngươi cũng cho ta thời gian mười năm, ta sẽ chỉ nghiên cứu chiêu phòng ngự này của ngươi, mười năm sau nếu ta không đâm chết ngươi thì ta sẽ tự đọc ngược tên mình!” Đoan Mộc Sinh huơ Bá Vương Thương trong tay.
Dưới lực tác động của nguyên khí, Bá Vương Thương rung động không ngừng, lộ ra uy lực thiên giai!
Hoa Vô Đạo nhướng mày, lời này của Đoan Mộc Sinh khiến hắn nghẹn không thở nổi.
“Ngươi nghiên cứu hai mươi năm, vậy ta chỉ nghiên cứu mười năm thôi, à không, năm năm cũng được.” Đoan Mộc Sinh nói.
“. . .”
Trung niên nam tử không nhịn được nữa, quay sang nói với Hoa Vô Đạo: “Sư phụ, chúng ta vẫn nên quay về thì hơn… Không cần phải làm như vậy! Đồ nhi đã nói từ trước, Ma Thiên Các sao có thể để chúng ta vào mắt.”
“Câm miệng!” Hoa Vô Đạo trừng mắt nhìn đồ đệ.
Hắn bước lên một bước, quỳ một gối xuống rồi cung kính chắp tay nói: “Ta không cầu gì hơn… Ta tự biết mình không phải đối thủ của Cơ huynh, nhưng tâm kết này một ngày không giải, nhân sinh của ta vô cùng tiếc nuối. Khẩn cầu Cơ huynh chấm dứt tâm kết giúp ta!”
Thanh âm vang dội hữu lực.
Đám người hoàn toàn ngây ngốc.
Tới cửa Ma Thiên Các khiêu khích có không ít người, kéo cả quân đoàn tới vây công cũng đã vài lần, ngay cả đánh lén cũng không thiếu… Nhưng đây là lần đầu tiên có người đến đây quỳ xuống cầu xin được ăn đòn!
Đúng là làm trò cười cho thiên hạ, chuyện lạ đó đây!
Bên trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn yên tĩnh.
Có thể khiến cho đường đường là trưởng lão Vân Tông phải chủ động quỳ xuống cầu xin là chuyện rất khó.
Nhưng ai mà ngờ được lại là cầu xin bị đánh?
“Thỉnh cầu Các chủ chỉ giáo!” Hoa Vô Đạo lại lần nữa cất cao giọng nói.
“Không có chỉ giáo gì hết, mau cút đi!” Tiểu Diên Nhi nhảy xuống mấy bậc thang đi về phía lão.
Nhưng mà…
Thanh âm Lục Châu đột ngột vang lên: “Hoa Vô Đạo, ngươi thật sự muốn giải khai tâm kết này?”
“Đương nhiên… Đây là tâm nguyện cả đời của ta. Hơn nữa ta càng hy vọng Các chủ sẽ toàn lực ứng phó.” Hoa Vô Đạo chân thành nói.
“Chính ma vốn không chung đường, ngươi cầu xin bản toạ như vậy… không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Đại Viêm thiên hạ vốn không phân chính ma… Chẳng qua có người muốn lợi dụng quấy phá nên mới phân ra chính đạo ma đạo mà thôi.” Hoa Vô Đạo lạnh nhạt đáp.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó hắn vuốt râu nói: “Đã như vậy, bản toạ sẽ ban cho ngươi cơ hội này.”
Hoa Vô Đạo vô cùng kinh hỉ, cung kính chắp tay nói: “Đa tạ Các chủ thành toàn.”
“Nhưng mà…”
Lục Châu thay đổi giọng điệu, trầm giọng nói: “Bản toạ phải nói trước vài điều.”