-
Chương 106-110
Chương 106 Thanh Ngọc đàn
Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền chết trong tay của Lục Châu, Nhậm Bất Bình đương nhiên rất giận.
Chỉ là…
Nhậm Bất Bình muốn báo thù nên định liên hợp với người của Chính Nhất Đạo, chuyện này đúng là khiến người ta không ngờ tới.
Từ trước đến nay, chính đạo và ma đạo thế bất lưỡng lập.
Những năm gần đây chuyện ác mà Ma Sát Tông làm không hề ít hơn Ma Thiên Các.
Bản thân Tả Tâm Thiền cũng đã đứng ở vị trí hạng ba trên Hắc Bảng.
Mấy năm trở lại đây, bọn hắn chiếm đoạt nhiều thế lực nhỏ yếu, càng lúc càng không thể khinh thường. Cao thủ bồi dưỡng nhiều năm như vậy lại đột ngột chết ở Ma Thiên Các, đương nhiên hắn không thể cam tâm.
“Bọn hắn muốn đối phó với lão phu… Vậy lão phu chỉ có thể đi một chuyến tới Thanh Ngọc đàn.”
Minh Thế Nhân nghe vậy có chút lo lắng: “Sư phụ, Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, đồ nhi chỉ sợ…”
Lục Châu nhìn hắn, đột nhiên gọi: “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.” Trong lòng Minh Thế Nhân như bị cào một cái, cảm giác bị sư phụ gọi ra cả tên lẫn họ không được yên tâm cho lắm.
“Ngươi đang sợ?”
Lúc trước khi Minh Thế Nhân còn chưa đột phá lên Nguyên Thần cảnh, hắn đi gây sóng gió khắp nơi. Trong một lần tình cờ đụng độ cao thủ của Chính Nhất Đạo là Trương Thu Trì, bị lão ta đánh bại nên tâm lý Minh Thế Nhân có chút e dè. Chỉ là hắn không khoa trương như Hoa Vô Đạo của Vân Tông, trong lòng có khúc mắc nên tu vi không thể tăng lên.
“Đồ nhi sao có thể sợ hắn…” Minh Thế Nhân nói.
“Vậy thì rất tốt.”
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu.
Dựa trên ngộ tính tu hành, thiên phú của Minh Thế Nhân còn cao hơn Đoan Mộc Sinh. Nhưng Đoan Mộc Sinh nhập môn không lâu hơn Minh Thế Nhân bao nhiêu thời gian mà bây giờ thực lực đã mạnh hơn Minh Thế Nhân không ít.
Rõ ràng tiểu tâm tư của Minh Thế Nhân quá nhiều, tạp niệm không thuần nên sau khi bước vào Nguyên Thần cảnh đến nay vẫn còn chưa khai diệp.
Cho dù hắn cũng là Nguyên Thần cảnh, nhưng pháp thân chưa khai diệp thì cũng chỉ được xem là Nguyên Thần cảnh chưa nhập môn. Mỗi khi mở ra một diệp sẽ là một bước nhảy vọt mạnh về tu vi.
“Sư đệ, đây chính là một cơ hội rất tốt cho đệ. Pháp thân cao có hai trượng của đệ đúng là rất mất mặt.” Đoan Mộc Sinh vỗ vỗ vai hắn.
Minh Thế Nhân ỉu xìu, miệng lầm bầm: “Còn phải xem là so sánh với ai nữa chứ…”
Tiểu Diên Nhi vung nắm tay nói: “Sư phụ, đánh chết cái tên Trương Viễn Sơn đi, ngày nào hắn cũng gây chuyện nhục mạ sư phụ, quá đáng ghét mà!”
Lục Châu nhìn sang Tiểu Diên Nhi.
Hắn vốn định mắng nàng một tiếng, nhưng nghĩ tới bản mặt Trương Viễn Sơn đúng thật là rất đáng ghét nên đành thôi.
Lúc trước khi Cơ Thiên Đạo đại chiến ngang tay với thập đại cao thủ rồi bị thương quay về Ma Thiên Các, kẻ dẫn đầu đoàn quân vây công Kim Đình Sơn lần thứ hai chính là Trương Viễn Sơn.
Người này vô cùng giảo hoạt!
Nếu không phải do Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong quá mức phô trương thì khi đang trong trạng thái đỉnh phong, kẻ mà Lục Châu giết sẽ không phải là Lạc Trường Phong mà chính là Trương Viễn Sơn hắn.
Lạc Trường Phong vừa chết.
Trương Viễn Sơn là kẻ đầu tiên bỏ chạy.
Sau khi chuyện lắng xuống, hắn lại nhảy ra lần nữa, công nhiên nhục mạ Cơ Thiên Đạo.
Lần này cuộc họp mặt bí mật ở Thanh Ngọc đàn… chắc chắn không thoát khỏi có liên quan đến Trương Viễn Sơn.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Đinh Phồn Thu.
“Lão phu hỏi ngươi… Ngươi có biết kẻ chủ mưu thật sự trong vụ án đồ sát Ngư Long thôn là ai không?”
Đinh Phồn Thu nghi hoặc không hiểu, kẻ giết sạch Ngư Long thôn chẳng phải chính là tiền bối người đó sao?
Tin tức mà Đinh Phồn Thu có được cũng là tư liệu nội bộ của Vân Tông.
Thậm chí hắn còn phái người điều tra trong cung một phen mới xác nhận hung thủ đã đồ sát Ngư Long thôn bên bờ Độ Thiên Giang không phải ai khác mà chính là vị lão giả trước mặt này.
Cho nên Lục Châu hỏi như vậy lập tức khiến hắn ngơ ngơ ngác ngác, không biết nên trả lời thế nào.
Lục Châu nói: “Ngay cả ngươi cũng cho rằng đây là hành vi của lão phu?”
“Chuyện này… Vãn bối không dám!”
Hỏi tới đây, Lục Châu cũng hiểu chẳng thể moi thêm được tin từng gì từ người này.
Hiển nhiên Đinh Phồn Thu cũng không biết kẻ chủ mưu chân chính là ai.
Có thể che đậy việc này suốt mười năm như thế, thủ đoạn quả nhiên cao minh, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm ra.
Nghĩ đến đây, Lục Châu phất phất tay. “Đưa hắn đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân giành lời đáp.
“Vậy còn bọn họ thì sao?”
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía hai tên giả mạo đang ngồi bệt dưới đất, cũng chính là hai kẻ đã giả mạo Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh.
Một chỉ này của nàng lại doạ bọn hắn một trận, hai người lập tức co rút lại lùi ra sau.
Minh Thế Nhân nhếch môi mỉm cười: “Giả mạo ta không quan trọng, nhưng các ngươi huỷ hoại thanh danh của sư phụ ta, tội chết khó thoát!”
“Vậy thì giết hả?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Ừ, ta đồng ý giết bọn hắn, tốt nhất là chém thành hai đoạn.” Đoan Mộc Sinh gật đầu phụ hoạ.
“Hai đoạn không đủ, phải chặt thành tám khúc. Một số tu hành giả cao thủ rất giảo hoạt, phải băm bọn hắn ra mới chết hẳn.”
“. . .”
Đinh Phồn Thu nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, hoàn toàn ngây người.
Con mẹ nó đây mới thực sự là ma đầu nè!
Suốt một quãng thời gian dài như vậy, bọn hắn chỉ mới giả mạo được ngoại hình của người ta, hoàn toàn không chạm được đến nét tinh tuý của Ma Thiên Các.
Ma đầu vừa mở miệng, từng câu từng chữ đều khiến người ta phải run lẩy bẩy!
Đinh Phồn Thu vẻ mặt cầu xin, lấy hết can đảm nói: “Giả mạo Ma Thiên Các đều là tội lỗi của một mình ta, xin tiền bối tha cho bọn họ.”
Minh Thế Nhân cười nói:
“Ngươi cũng là người dám làm dám chịu, đáng tiếc… Cho dù sư phụ ta không giết bọn họ, ngươi cho rằng bọn họ còn có thể tiếp tục sống sao? Bọn họ trúng cạm bẫy vu thuật, tu vi bị trói buộc, vu thuật này cực kỳ khó giải. Chẳng lẽ ngươi còn định cầu sư phụ ta cứu bọn họ?”
“Chuyện này…”
Trong lòng Đinh Phồn Thu cảm thấy nặng nề.
Hắn làm sao còn dám cầu xin sự giúp đỡ của ma đạo tổ sư gia.
Lục Châu cũng không quan tâm đến hai tên tiểu lâu la này.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân nói rất có lý, hai người bọn họ… chỉ sợ là khó thoát khỏi kiếp nạn.
Lục Châu nhìn sắc trời.
Thời gian cũng không còn nhiều.
Hắn vừa định hạ lệnh gọi Bệ Ngạn đã thấy một chú chim truyền tin đang bay tới từ phía chân trời.
Tiểu Diên Nhi nhận ra nó, lập tức giơ tay nhận thư.
Chim truyền tin vô cùng ngoan ngoãn nhả thư vào lòng bàn tay nàng.
“Sư phụ, lại là phi thư của cái tên không biết xấu hổ kia.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu hiểu ra ngay tên không biết xấu hổ này là ai.
“Đọc đi.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra, đọc nhỏ: “Lão tiền bối, người bảo ta điều tra chân tướng sự tình Ngư Long thôn, chuyện này cần tốn chút thời gian. Nhưng ta có thể cung cấp cho người một tin tức mới nhất —— tốt nhất đừng đến Thanh Ngọc đàn. Tà Vương, cũng chính là bát đồ đệ của người, đang mai phục bên ngoài Thanh Ngọc đàn. Việc cuối cùng, cái thanh kiếm ‘tất sẽ có kiếm tốt’ ấy là tốt đến cỡ nào?”
Sau khi nàng đọc xong, sắc mặt Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đã trầm xuống.
“Lão bát này, lần trước ta giáo huấn hắn vẫn chưa đủ mà! Loại tu vi như hắn mà cũng dám mai phục sư phụ?”
“Cái thứ khi sư diệt tổ, ta phải đi lột da heo của hắn!”
Lục Châu giơ tay lên ngắt lời bọn họ.
Hắn thản nhiên nói: “Lão bát từ trước tới nay chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, gặp người mạnh hơn thì chạy như chuột. Với bản lãnh mèo cào của nó sao có can đảm mai phục bản toạ.”
“Vậy tại sao hắn phải mai phục ở Thanh Ngọc đàn?” Minh Thế Nhân nghi ngờ nói.
“Chính Nhất Đạo từ trước tới nay đều tự xưng là danh môn chính đạo. Tuy lão bát đã rời khỏi Ma Thiên Các nhưng bọn danh môn chính đạo vẫn không nghĩ như vậy. U Minh Giáo, Ngoạ Long Ám Võng, kể cả Mãnh Hổ sơn trại của lão bát đều là đối tượng đả kích của bọn họ. Ta đoán chừng lão bát đang muốn trả thù thôi.” Đoan Mộc Sinh tán thành quan điểm của sư phụ, cũng đưa ra lập luận phân tích.
“Có đạo lý… Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy lão bát không có gan làm vậy. Kẻ giở trò quỷ sau lưng nhất định là thất sư đệ.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Thế lực của lão bát như thế nào?”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Bẩm sư phụ, thực lực của một mình lão bát chẳng ra làm sao cả, nhưng được cái nó lại có một đống tâm phúc rất nghe lời, suốt ngày ẩn nấp trong phố lớn ngõ nhỏ. Thứ đáng sợ nhất không phải là tu hành giả tu vi cao mà là kẻ có được lòng dân. Trong chiến tranh đó mới là thứ chân chính đáng sợ!”
Từ trước tới nay đều là như thế, lực lượng của tu hành giả đều có thể ngăn cản được, tuy tử thương nhiều nhưng vẫn kém hẳn so với chiến tranh của người bình thường.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Bát sư huynh muốn gây ra chiến tranh sao?”
Lục Châu lắc đầu, phất tay áo nói: “Các ngươi đi cùng bản toạ tới Thanh Ngọc đàn!”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Ba người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đồng thanh đáp lời!
Chương 107 Nghiệt đồ lão bát
Lục Châu phất tay về phía Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn vốn đang hung mãnh đáng sợ, chỉ trong giây lát đã trở nên ngoan ngoãn, thu hồi răng nanh, nằm phủ phục xuống.
Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên người nó.
“Diên Nhi.”
“Con tới đây.”
Tiểu Diên Nhi còn tưởng nàng không được cưỡi toạ kỵ, nghe sư phụ gọi lập tức nhảy vọt lên lưng Bệ Ngạn.
Minh Thế Nhân nhớ tới lần trước sư phụ còn có một con toạ kỵ cấp truyền thuyết khác là Bạch Trạch, bèn nói: “Sư phụ… vậy, vậy còn bọn con?”
“Xách hắn theo, tự mình bay.” Lục Châu ngữ khí lãnh đạm, tay chỉ về phía Đinh Phồn Thu.
“. . .”
Trong lúc hắn còn đang ngây người, Lục Châu đã cưỡi Bệ Ngạn bay lên không trung.
Tiêu sái như mây, biến mất tại phía chân trời.
Minh Thế Nhân phản xạ chậm đi nửa nhịp, khom người nói: “Đồ nhi tuân mệnh, đồ nhi sẽ cố sức bay…”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu nói: “Đừng nhìn ta… ta cũng phải tự mình bay nè.”
“Tam sư huynh, ta không có ý đó… Thực lực và tu vi của huynh cao hơn ta, bay cũng nhanh hơn. Cho nên hay là sư huynh xách theo gia hoả này đi, kẻo ta bay chậm quá làm chậm trễ công việc của sư phụ.” Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói.
Đoan Mộc Sinh vuốt cằm. “Có đạo lý, vậy ngươi cầm giúp ta Bá Vương Thương.”
Hắn ném Bá Vương Thương vào tay Minh Thế Nhân rồi nghênh ngang đi tới chỗ Đinh Phồn Thu, dùng một tay nhấc lão lên như xách một con gà, sau đó phi thân lên không trung.
“A, sư đệ, đệ còn đứng đó thất thần cái gì?”
“Không, không có việc gì, ta tới đây.” Minh Thế Nhân điều động nguyên khí đạp không đuổi theo, miệng lầm bầm: “Chuyến này thua thiệt…”
Trọng lượng ban đầu của Bá Vương Thương nặng khoảng trăm cân.
Sau khi nhận chủ và kích hoạt phẩm giai, phẩm chất của nó được đề thăng, trọng lượng cũng trở nên nặng hơn trước gấp mấy lần.
Hầy, biết vậy hắn xách theo Đinh Phồn Thu cho rồi!
Bến tàu lại trở nên yên tĩnh.
Sau khi Bệ Ngạn rời đi, Tượng Vương mới bất đắc dĩ đứng lên, đi về phía hai tên đệ tử của Đinh Phồn Thu.
Nhưng Tượng Vương vừa đi được vài bước, cạm bẫy vu thuật trên mặt sông Độ Thiên Giang đã bốc lên.
Tượng Vương lập tức dừng lại, quay đầu chạy về phía rừng cây.
ầm ầm ầm… Nó chạy hết sức bình sinh, dần dần mất hút trong khu rừng.
Vu thuật cạm bẫy trên mặt sông nhanh chóng càn quét toàn bộ bến tàu, bao gồm cả hai tên đệ tử đã mất năng lực chống cự.
Cùng lúc đó.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi cưỡi trên lưng Bệ Ngạn bay nhanh về phía Thanh Ngọc đàn.
“Sư phụ, chúng ta có cần chờ mấy sư huynh không?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Không cần.”
Với tốc độ của Bệ Ngạn, muốn bay đến Thanh Ngọc đàn cũng chỉ mất nhiều nhất hai canh giờ.
Lục Châu cũng cần chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ cách ứng phó khi tình huống bất ngờ xuất hiện.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra, tổng cộng có 4.812 điểm công đức.
“Đạo cụ.” Hắn mặc niệm một tiếng trong lòng.
Khi giao diện đạo cụ mở ra, Lục Châu khẽ nhíu mày.
Giá của Một Kích Chí Mạng đã biến thành 600 điểm!
“Sao có thể như vậy!!” Lục Châu không nhịn được quát lên.
“Sư phụ người sao vậy? Kẻ nào dám chọc cho người tức giận? Để đồ nhi bắt hắn tới chặt thành tám khúc!” Tiểu Diên Nhi vội vàng quay đầu lại nhìn gương mặt đang phồng mang trợn má của Lục Châu.
Lục Châu khôi phục lại bình tĩnh, khoát khoát tay với nàng.
Sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ.
Giá của thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng, nhưng thẻ Miễn Dịch Sát Thương vẫn là 500 điểm.
Như vậy có thể thấy được, giá cả của thẻ đạo cụ tăng lên theo tần suất sử dụng.
Hoặc là Hệ thống cảm thấy tấm thẻ này quá mức biến thái nên mới tăng giá để hạn chế dùng…
Trước đây hắn không dùng nhiều nên không bị tăng giá.
Quả nhiên thẻ đạo cụ lợi hại như vậy không hề đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Việc này có một lỗ thủng rất lớn, nếu giá vẫn luôn là 500 điểm công đức một tấm thì hắn chỉ cần dựa vào thẻ Một Kích Chí Mạng để giết sạch các cao thủ Nguyên Thần cảnh trong thiên hạ, chỉ còn lại mỗi mình mình không phải là tốt nhất sao? Còn kiếm lời được gấp đôi số điểm công đức bỏ ra!
Quả nhiên sẽ không có cơ hội để hắn lợi dụng kẽ hở mà làm bậy.
Cũng may giá tăng lên không nhiều, hắn vẫn có thể chấp nhận được.
Chuyện này đồng thời cũng đang đốc thúc hắn không thể quá mức ỷ lại thẻ đạo cụ mà phải nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân.
Lục Châu mua bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng để dự phòng.
Sau này muốn sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng phải thận trọng mới được.
Theo tính toán này thì không chừng sau này sẽ có lúc hắn cần dùng tới những tấm thẻ loại phòng ngự kia.
Lục Châu tiếp tục kéo xuống dưới xem.
Bảng đạo cụ đã xuất hiện vài tấm thẻ mới.
[Tuyệt Địa Liệu Thương: sử dụng tấm thẻ này sẽ trị liệu được 30% thương thế, trị giá 300 điểm công đức.]
[Lôi Cương: sử dụng tấm thẻ này có thể phát động nguyên khí lôi cương, có 50% xác suất đánh trúng mục tiêu, 30% xác suất làm bị thương mục tiêu, 10% xác suất làm trọng thương mục tiêu, 1% xác suất giết chết mục tiêu, trị giá 100 điểm công đức.]
Đúng là mấy tấm thẻ vô bổ.
Với khả năng hiện giờ, ai có thể làm bị thương lão phu? Cái thẻ vô dụng.
Còn cái thứ hai lại càng vô dụng hơn, chỉ có 1% xác suất đánh giết mục tiêu để nhận điểm công đức, tính thế nào cũng thấy không bằng thẻ Một Kích Chí Mạng. Vô bổ!
Theo quy luật cung cấp thẻ đạo cụ của Hệ thống, hình như càng về sau thẻ đạo cụ càng có vẻ vô dụng.
Sau khi nghiên cứu một phen.
Lục Châu giật mình nhận ra, trừ việc mua pháp thân để đề thăng tu vi, chỉ có rút thưởng mới giúp hắn kiếm lời.
Có điều bây giờ không phải là lúc để rút thưởng.
“Sư phụ, sắp đến Thanh Ngọc đàn rồi.”
Tiểu Diên Nhi chỉ về phía công trình kiến trúc to lớn phía trước. Thanh Ngọc đàn hình tròn trông như một cái lư hương khổng lồ nằm giữa thiên địa.
Mỗi khi Chính Nhất Đạo bái thiên kính địa hoặc muốn mở cửa chiêu mộ đệ tử hay truyền thụ công pháp võ nghệ, đều làm trên Thanh Ngọc đàn này.
Bốn phía bao quanh Thanh Ngọc đàn chính là rừng cây rậm rạp.
“Hướng Đông.” Lục Châu ra lệnh cho Bệ Ngạn.
“Sư phụ, tại sao lại đi hướng Đông?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nghiệt đồ Chư Hồng Cộng mai phục ở đây, vậy ta thuận tay bắt nó về.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu như gà con mổ thóc: “Đồ nhi sẽ thay sư phụ giáo huấn phản đồ!”
Tốc độ của Bệ Ngạn cực nhanh.
Không bao lâu sau đã bay tới cánh rừng phía Đông Thanh Ngọc đàn.
Thế lực của lão bát hầu hết đều là tu hành giả cấp thấp và người bình thường, muốn vây công Thanh Ngọc đàn chỉ có thể dùng mưu kế. Với đầu óc của hắn mà nói chuyện mưu kế thì không khỏi quá đề cao hắn rồi.
Cho nên đằng sau chuyện này nhất định có Tư Vô Nhai chỉ điểm.
Địa thế Thanh Ngọc đàn tương đối cao, vị trí cô lập.
Vậy… chỉ có hoả công mới là biện pháp tốt nhất.
Cánh rừng phía Đông chính là nơi phóng hoả.
Lục Châu nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này liền khống chế Bệ Ngạn bay đến.
Ầm ầm ầm ầm!
Từ trong cánh rừng truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Hử?” Lục Châu hồ nghi dừng lại.
“Sư phụ, bên dưới có người đang đánh nhau!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào đám tu hành giả trong cánh rừng.
Đều là chiến đấu cấp bậc thấp, lực sát thương có hạn.
Lục Châu vuốt râu nói: “Kế hoạch của nghiệt đồ sợ là đã bị người khác nhìn ra.”
Tiểu Diên Nhi vội vàng nói: “Sư phụ, mau mau hạ xuống đi… con cũng muốn đánh nhau!”
“Làm càn!” Lục Châu cao giọng mắng.
Gần đây hắn quá mức cưng chiều nha đầu này khiến nàng càng ngày càng không có quy củ.
Hắn vừa cao giọng quát, Tiểu Diên Nhi lập tức co đầu rụt cổ lại, ngoan ngoãn nói: “Đồ nhi biết sai.”
Ầm ầm ầm!
Bên dưới đã loạn thành một đoàn.
Ngày càng có nhiều tu hành giả tham dự vào cuộc chiến.
Từng nhóm đệ tử Thanh Ngọc đàn thỉnh thoảng lại xuất hiện, toàn thân bọn họ mặc trường bào màu xanh đen như nhau.
Bên còn lại liên tục bị đánh lui, thương vong tăng lên.
Ngay lúc Lục Châu quyết định hạ xuống…
Đột nhiên có hai thân ảnh lướt qua ở tầng trời thấp với tốc độ cực nhanh.
Một trước một sau!
Lục Châu vừa liếc mắt đã nhận ra đó là ai!
Người chạy phía trước là bát đệ tử của Ma Thiên Các, Chư Hồng Cộng.
Đúng là đi mòn gót sắt không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào!
“Nghiệt đồ!”
Trong tay Lục Châu là một tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc!
Từ giữa lòng bàn tay hắn, một chiếc lồng giam hình lập phương toả kim quang đột nhiên xuất hiện rồi hạ xuống dưới.
Lão bát Chư Hồng Cộng đột nhiên cảm giác được một cỗ năng lượng kỳ quái vô cùng nguy hiểm đang tiến lại gần, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh.
Lập tức đầu óc trở nên trống rỗng.
“Ôi mẹ ơi… Sư, sư phụ?”
“Xong đời!!!!”
Chương 108 Bắt nó lại để rút thưởng
Khi cơn xui xẻo ập tới thì đến uống nước lọc cũng bị mắc nghẹn.
Hiện tại Chư Hồng Cộng cảm thấy mình đặc biệt xui xẻo.
Đến Thanh Ngọc đàn cũng có thể gặp phải sư phụ… hắn sao có thể không kinh ngạc và sợ hãi?
Cùng lúc đó.
Tên tu hành giả đang truy kích Chư Hồng Cộng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời.
Một thuật pháp hình lồng giam vuông vức từ nhỏ biến thành lớn, chụp về phía Chư Hồng Cộng.
Trông có vẻ như thành công rồi, vận khí không tệ nha.
Lục Châu hài lòng gật đầu, bỗng lẩm bẩm một câu: “Biết thế mình đã rút thưởng trước…”
“Sư phụ, rút cái gì cơ ạ?”
Lục Châu không trả lời Tiểu Diên Nhi, lực chú ý của hắn đều đặt ở tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc.
Nhưng mà…
Khi Lồng Giam Trói Buộc đang khuếch đại tới mức khiến người ta kinh ngạc than thở, trên đường lao xuống chỗ Chư Hồng Cộng, nó đột ngột biến mất!
Đúng vậy, cứ thế mà biến mất.
Đám tu hành giả nhìn thấy cảnh này đều ngây ra như phỗng.
Lục Châu cũng nhíu mày.
Một tấm thẻ trị giá 200 điểm công đức cứ thế mà đổ sông đổ biển.
Lại quăng ra một tấm nữa?
Lỡ như vẫn không trúng thì sao?
Thẻ đạo cụ chỉ có xác suất trúng 30%.
Nếu toàn bộ đều hụt thì chẳng phải đã lỗ to rồi?
Khi hắn còn đang do dự.
Lão bát Chư Hồng Cộng đã vui mừng quá đỗi, vội vàng lẩm bẩm một câu: “Sư phụ lão nhân gia người đang cố ý thả ta đi nha!”
Tranh thủ thời gian lượn thôi!
Thân hình hắn nhanh như thiểm điện vọt vào trong rừng, tốc độ nhanh gần bằng cường giả Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu có toạ kỵ Bệ Ngạn cấp truyền thuyết, nếu truy đuổi cũng có thể đuổi kịp, nhưng vấn đề là nếu muốn bắt lão bát lại thì nhất định phải sử dụng thẻ đạo cụ.
Tuy Tiểu Diên Nhi thực lực không tệ nhưng chung quy vẫn kém hơn lão bát một chút. Mà thế cục trước mắt có vẻ không ổn, hắn nên giữ nàng lại bảo vệ mình thì hơn.
Bóng ma tâm lý của những lần rút thưởng khiến hắn nảy sinh một loại dự cảm xấu.
Thôi, sau này bắt lại vậy.
Nghiệt đồ này vận khí không tệ, sau này bắt nó lại rồi rút thưởng thử xem có may mắn hơn không.
Huống hồ việc bắt lão bát cũng chẳng khó khăn gì, sau này vẫn còn nhiều thời gian và cơ hội. Trước mắt hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, tạm thời cứ mặc kệ nó đã.
“Sư phụ, sư phụ…. Mau mau mau, huynh ấy chạy kìa! Phản đồ chạy rồi!” Tiểu Diên Nhi hô to gọi nhỏ.
“Không sao.”
Lục Châu phất phất tay. “Vi sư còn chuyện quan trọng cần làm.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi tiếc nuối nhìn về phía Chư Hồng Cộng, chỉ trong giây lát thân ảnh hắn đã biến mất giữa núi rừng.
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị bay về phía Thanh Ngọc đàn ——
“Đại sư!”
Người gọi là tên tu hành giả đã truy kích lão bát Chư Hồng Cộng.
Lục Châu quay sang nhìn hắn.
“Là ngươi?”
Đứng cách đó không xa mà vẫn ngạo nghễ không bị ảnh hưởng bởi tình hình chiến đấu vừa rồi, không phải ai khác mà chính là tam thủ toạ Đoạn Hành của Ma Sát Tông Lục Châu từng gặp khi đến Thánh đàn Nhữ Nam.
Người trong ma đạo lại xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn, phong cách này khá lạ mắt, có chút không phù hợp.
“Vãn bối Đoạn Hành tham kiến đại sư.”
Vừa rồi khi Đoạn Hành đang truy kích lão bát chợt nhìn thấy trên trời xuất hiện Bệ Ngạn và một lồng giam kim quang lóng lánh, hắn ngay lập tức nhận ra lão giả kia. Có Phật môn đại sư xuất hiện, hắn đành phải từ bỏ việc truy kích.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu. “Ma Sát Tông và phe chính đạo từ trước đến nay thuỷ hoả bất dung, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”
Đoạn Hành cung kính nói: “Tông chủ có lệnh đến đây để thương thảo với Trương môn chủ việc đối phó lão ma đầu. Vãn bối chỉ tuỳ hành đi theo.”
Nói xong lời này, hắn nhìn quanh một chút rồi mới tiếp tục: “Không ngờ lại gặp được đại sư ở đây.”
Lục Châu phất phất tay, khẽ nhìn xung quanh.
Tình hình chiến đấu có vẻ đã bắt đầu yếu bớt, không ít người đang rút lui như thuỷ triều.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
Đoạn Hành gượng cười.
Chuyến đi này của Ma Sát Tông vốn rất bí mật, không muốn để người khác biết, trên đường đi cũng cực kỳ cẩn thận. Vậy mà không ngờ vẫn bại lộ hành tung.
Hành vi của Chư Hồng Cộng huyên náo tới mức gần như tất cả mọi người đều biết, hắn cũng chẳng cần phải giấu diếm nữa, đành khom người nói:
“Hành tung của Ma Sát Tông bại lộ, tên Tà Vương này cố ý châm ngòi ly gián, mang theo rất nhiều tu hành giả chính đạo tới đây thảo phạt Ma Sát Tông. Tà Vương còn cố ý để lộ hành tung của mình để hấp dẫn thêm nhiều nhân sĩ phe chính đạo, điều này khiến Ma Sát Tông chật vật vô cùng, thương vong thảm trọng.”
Lục Châu gật đầu.
Đầu óc lão bát chắc chắn nghĩ không ra mấy chuyện này.
Khỏi phải nói, kẻ chủ mưu sau lưng khẳng định là lão thất Tư Vô Nhai.
Ánh mắt Lục Châu lướt qua những tên tu hành giả đang chiến đấu.
Từ khí tức trên người bọn họ và công pháp bọn họ thi triển, Lục Châu có thể nhận ra đúng là có rất nhiều tu hành giả phe chính đạo đang ở đây.
Đoạn Hành lại nói: “Vừa rồi tại sao đại sư không bắt Tà Vương lại? Nếu bắt được người này… sẽ có thể tẩy thoát ô danh cho tông của ta!”
“Ô danh?” Vẻ mặt Lục Châu vẫn đạm mạc.
“Ma Sát Tông của ta vốn là ma đạo, nay lại đứng cùng một phe với Chính Nhất Đạo, từ nay về sau sẽ bị mọi người chế nhạo mất. Nếu có thể bắt được Tà Vương thì sẽ lập công lớn! Lực chú ý của chính đạo cũng sẽ tập trung về phía một mình Tà Vương.”
Thái độ Lục Châu vẫn bình tình không nhìn ra vui giận, hắn vuốt râu nói: “Tính toán cũng không tệ, ma đạo bắt ma đạo, vừa ăn cướp vừa la làng, thật thú vị.”
Đoạn Hành nghe vậy cực kỳ xấu hổ, gãi đầu nói: “Đại sư, Ma Thiên Các từng giết nhị thủ toạ Ma Sát Tông, chúng ta bắt Tà Vương lại xem như hoà, đâu tính là vừa ăn cướp vừa la làng.”
Tiểu Diên Nhi tay chống hông mắng: “Ngươi chính là ăn cướp còn gì!”
Nếu là lúc bình thường, có tu hành giả dám đứng trước mặt nhục mạ Đoạn Hành, hắn đã nổi trận lôi đình. Nhưng hiện tại trước mặt hắn là đại sư, không tiện phát tác, hắn đành miễn cưỡng cười nói: “Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng…”
Tên Đoạn Hành này cũng được xem là kẻ thức thời, không giống như bọn nguỵ quân tử kia làm chuyện gì cũng khiến người ta chán ghét.
“Không biết tại sao đại sư lại đến Thanh Ngọc đàn?” Đoạn Hành hỏi.
“Hoa Vô Đạo ở đâu?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
“Hoa Vô Đạo, trưởng lão đứng đầu Vân Tông trong Vân Thiên La tam tông? Hắn cũng đến đây sao?” Đoạn Hành lộ vẻ kinh ngạc.
“Ma Sát Tông không biết việc này?”
“Vãn bối chỉ đi theo Tông chủ đến đây hành sự, không hề biết chuyện này.” Đoạn Hành đáp.
Lục Châu nhìn về phía Thanh Ngọc đàn. “Bọn họ đều ở trên đó?”
Đoạn Hành lắc đầu nói: “Tà Vương nháo sự nên Tông chủ đã rời đi trước.”
Lục Châu lắc đầu.
Cái tên nghiệt đồ này, đúng là làm hỏng chuyện tốt của lão phu.
Lục Châu phất phất ống tay áo, Bệ Ngạn bay về phía Thanh Ngọc đàn.
Cùng lúc đó.
Trong một góc rừng ở xó xỉnh nào đó phụ cận Thanh Ngọc đàn.
Lão bát ngồi bệt dưới đất, tay không ngừng lau tới lau lui mồ hôi đang tuôn trên mặt.
Trong lòng vẫn chưa hết sợ, hắn thở hắt ra.
Sau một lúc mới bình phục tâm tình, Chư Hồng Cộng mang vẻ mặt tang thương nói: “Sư phụ lão nhân gia người sao lại ở đây… không chơi nữa đâu! Thất sư huynh… huynh mau ra đây đi!”
Lão thất Tư Vô Nhai chầm chậm bước ra từ phía rừng cây rậm rạp.
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, ta cũng không ngờ sư phụ sẽ xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn.”
“Ta mặc kệ, kế hoạch là do huynh làm ra… Huynh bắt đền cho ta đi!” Chư Hồng Cộng giơ tay ra như đứa trẻ đang vòi quà.
Tư Vô Nhai mỉm cười vỗ vào bàn tay hắn: “Được được được… đều tại sư huynh. Chi phí tiêu xài một năm của Mãnh Hổ Cương, Ám Võng của ta sẽ bao hết.”
“Vậy mới được chứ.”
Tâm lý Chư Hồng Cộng trở nên thoải mái hơn nhiều, hắn gãi gãi đầu. “Thất sư huynh, chúng ta phí hết tâm tư làm như vậy là vì cái gì?”
Chương 109 Tiếc ơi là tiếc
Tư Vô Nhai chậm rãi nói: “Ma Sát Tông muốn cấu kết với Chính Nhất Đạo, ta há có thể để cho bọn chúng được toại nguyện. Nhậm Bất Bình của Ma Sát Tông thực lực chưa rõ, trong thiên hạ này người có thể hàng phục hắn cũng không nhiều. Đại sư huynh luôn luôn khiêm tốn, không thể ra mặt, nhị sư huynh hành tung quỷ dị… còn những cao thủ khác chỉ sợ chúng ta không dùng được.”
“Nhị sư huynh thích khiêu chiến cao thủ… hay là để nhị sư huynh thử xem?” Chư Hồng Cộng dè dặt nói.
“Người ta phái đi đều chưa đến ba ngày đã bị nhị sư huynh doạ cho chạy mất. Huống hồ… Vì chuyện của Phạm Tu Văn mà nhị sư huynh đã có chút tức giận.” Tư Vô Nhai lắc đầu nói.
“Nhị sư huynh luôn đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ, ngay cả huynh ấy mà cũng tức giận thì… dẹp đi là vừa.” Chư Hồng Cộng run rẩy lắc đầu.
Tư Vô Nhai chắp tay rảo bước.
Đi đến một nơi có tầm nhìn khoáng đạt trong rừng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Ngọc đàn.
“Sư phụ lão nhân gia người xuất hiện ở đây đúng là bất ngờ… nhưng mà kế hoạch của chúng ta về cơ bản đã hoàn thành. Thông tri cho người của đệ rút về.”
“Được.”
“Mặt khác…”
Tư Vô Nhai dừng lại một lúc rồi nở nụ cười. “Sư phụ lão nhân gia người có ý muốn tha cho đệ…”
“Ta cũng cảm thấy vậy… Vừa rồi đúng là doạ chết ta mà!” Chư Hồng Cộng lắc đầu liên tục, không dám nghĩ tới nữa.
“Với bản tính của sư phụ sao có thể tuỳ tiện thả đệ rời đi? Ta hoài nghi bên cạnh sư phụ có cao nhân tương trợ.” Tư Vô Nhai nhớ lại đoạn thời gian trước, Ma Thiên Các đã thu nhận vài người, có lẽ trong số đó có một số người có đầu óc.
“Làm gì có cao nhân nào, chỉ có tiểu sư muội dữ dằn hết sức… thiếu chút nữa là muội ấy nhảy xuống cắn ta rồi.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ nói.
Tư Vô Nhai lườm hắn, không thèm nói gì nữa.
Nói chuyện với cái tên đầu heo này chẳng thà nói với đầu gối còn hơn.
“Đi thôi.”
Tư Vô Nhai hơi nâng tay phải lên, một ống tròn được đúc bằng vàng ròng xuất hiện, hai đầu hiện ra kim quang, ở trên thân ẩn hiện ánh tím, trông nó sáng rực rỡ lung linh. Đây chính là vũ khí Khổng Tước Linh cấp thiên giai của Tư Vô Nhai.
Hắn nhẹ nhàng vẩy một cái!
Vù!
Ám khí trong ống tròn xạ kích về phía một cây đại thụ gần đó.
Những ám khí kia trông chói lọi xinh đẹp không khác gì bản thân Khổng Tước Linh.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ ám khí ghi chặt vào thân cây.
Tư Vô Nhai và Chư Hồng Cộng nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lắc mình một cái đã biến mất khỏi khu rừng.
Những ám khí sáng rực rỡ kia chính là nguyên khí ngưng tụ thành cương ấn màu vàng kim, trông mỹ lệ như một chiếc lông vũ bằng vàng ròng.
Nhưng mà ngay lúc ám khí xinh đẹp kinh người này xuất hiện làm mờ tầm mắt người khác, nó đã cướp đi một sinh mạng.
Răng rắc ——
Cây đại thụ che trời ầm ầm đổ xuống, mà bên cạnh đó, một tên tu hành giả lén lén lút lút đã trợn trừng hai mắt nhìn ám khí trên ngực mình, trong mắt đều là sợ hãi.
Khổng Tước xoè đuôi, sinh mệnh đình chỉ.
Tên tu hành giả lén lút này ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Cùng lúc đó.
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn bay đến Thanh Ngọc đàn.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, trên quảng trường của Thanh Ngọc đàn có không ít người.
Tuy Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, nhưng từ đầu đến cuối nó chỉ là nơi để Chính Nhất Đạo luận kiếm tu hành.
“Sư phụ, ở đằng kia.”
Bệ Ngạn bay thấp xuống theo mệnh lệnh của Lục Châu.
Nhóm tu hành giả đứng trên Thanh Ngọc đàn đều lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Bệ Ngạn.
“Đó là ai?”
“Cẩn thận, mọi người đề phòng!”
“Thật to gan, dám tự ý tiến vào Thanh Ngọc đàn!”
Mười mấy tên tu hành giả mặc phục bào màu xanh đen đều rút kiếm ra.
Đồng thời còn có một số tu hành giả mặc trường bào màu đen đang nghi hoặc nhìn lên không trung.
Lục Châu cất cao giọng nói: “Hoa Vô Đạo đang ở đâu?”
“Hoa Vô Đạo?”
Nhóm tu hành giả đứng trên Thanh Ngọc đàn đưa mắt nhìn nhau.
“Thanh Ngọc đàn là thánh địa tu hành của Chính Nhất Đạo chúng ta, vị lão hữu này không mời mà tới, có vẻ không hay cho lắm?”
Tiểu Diên Nhi không nhịn được, bật cười ha hả.
Lục Châu nhàn nhạt nhìn nàng, Tiểu Diên Nhi lập tức ngậm miệng lại, trở nên nhu thuận nghiêm túc.
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía tu hành giả vừa nói, quát lên: “Ta muốn tới thì tới, còn cần các ngươi mời hay sao? Nhàm chán!”
Lục Châu không lập tức hạ xuống đất.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Chính Nhất Đạo, nếu biết hắn chính là đại ma đầu vậy nguy hiểm sẽ tràn tới từ bốn phương tám hướng.
Có thể không lãng phí thẻ đạo cụ thì phải cố hết sức tiết kiệm…
Con đường tu hành còn rất dài, lỡ như hắn sử dụng thẻ đạo cụ nhiều tới mức giá cả lên tới trên trời mà tu vi chưa kịp đề thăng thì coi như xong đời.
Ngay lúc Lục Châu đang nghĩ ngợi linh tinh.
Đoạn Hành đã ngự không mà tới.
Hắn đáp xuống Thanh Ngọc đàn, chắp tay nói với tất cả mọi người: “Chư vị, vị này chính là Phật môn đại sư mà ta từng kể cho mọi người nghe. Đây chính là người tại Thánh đàn ở Nhữ Nam thành đã dùng một chiêu giết chết tên trọc… hoà thượng Không Huyền kia!”
Hắn vừa nói một nửa đã tiện miệng sửa lại, ở trước mặt đại sư sao hắn dám mắng Không Huyền là con lừa trọc?
“Đại sư?” Đám người đều cả kinh.
Đệ tử Chính Nhất Đạo vừa nhăn nhăn nhó nhó vừa kinh ngạc.
Đệ tử Ma Sát Tông thì ngược lại, đều chắp tay vái chào.
“Tham kiến đại sư!”
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn từ từ hạ xuống Thanh Ngọc đàn.
Bệ Ngạn cũng rất ngoan ngoãn, không hề rời đi mà ngồi xổm ngay ngắn bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại nhe răng nhanh ra.
Đám đệ tử Chính Nhất Đạo thấy vậy đều thầm nuốt nước bọt, không rõ đang sợ hãi hay là thèm thuồng.
“Tại hạ là Trương Sở, Ngũ trưởng lão của Chính Nhất Đạo, tham kiến đại sư.” Trương Sở bước ra.
Hắn dẫn đầu chào, đám đệ tử cũng chắp tay hành lễ theo.
Lục Châu chỉ vuốt râu gật đầu, thản nhiên nói: “Trương Viễn Sơn đâu rồi?”
Ngũ trưởng lão Chính Nhất Đạo Trương Sở khom người nói: “Thanh Ngọc đàn có khách quý đến thăm… Đột nhiên Tà Vương của Ma Thiên Các đến đây gây sự nên Chưởng môn đành rời đi trước cùng với vị khách quý. Đại sư có thể ở lại Thanh Ngọc đàn chờ Chưởng môn quay về.”
Đoạn Hành cũng nói theo: “Hầy, đều tại kẻ này nháo sự… Thật là đáng tiếc, vừa rồi nếu đại sư bắt lấy hắn thì chuyện hôm nay đã có thể giải quyết, tiếc ơi là tiếc.”
Lục Châu cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu không phải tại lão bát và lão thất làm chuyện xấu thì nói không chừng hắn đã có thể gặp được Trương Viễn Sơn và Hoa Vô Đạo.
Càng đáng tiếc hơn là tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc không sử dụng thành công.
Có điều… Thanh Ngọc đàn vẫn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, ở Thanh Ngọc đàn cũng có bày bố đại trận. Nếu muốn đối phó với Trương Viễn Sơn, hắn nhất định phải dốc hết vốn liếng mua thẻ đạo cụ.
Vì đối phó một người mà lãng phí thật nhiều thẻ đạo cụ, hoàn toàn không có lời!
Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Lỡ như chơi lố thì đến mạng già của hắn cũng không giữ nổi chứ đừng nói tới việc điều tra chân tướng Ngư Long thôn.
Lục Châu không có nhiều thời gian dành cho bọn họ.
Hắn tuỳ ý nhìn lướt qua đám đệ tử đứng trên Thanh Ngọc đàn, một phần nhỏ trong số đó là Thối Thể cảnh, đa số là tu hành giả vừa tiến vào Thông Huyền cảnh. Có một ít Ngưng Thức cảnh, còn lại là Phạn Hải cảnh. Chỉ có một hai người đứng đầu là Thần Đình cảnh.
Lãng phí thẻ đạo cụ vào mấy tên này đúng là không có gì hay.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Hoa Vô Đạo đã về Vân Tông rồi?”
“Mấy năm nay Hoa trưởng lão vẫn một mực bế quan ở Vân Tông, khó khăn lắm mới xuất quan một lần… hẳn là sẽ không về Vân Tông nhanh như vậy.” Có người đáp lời hắn.
Đoạn Hành chắp tay nói: “Hai mươi năm trước Hoa Vô Đạo đại bại trong tay Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các, việc này đã trở thành tâm ma của ông ta, nếu không loại bỏ tâm ma sợ là cả đời này không thể tiến bộ. Cho nên… rất có khả năng Hoa Vô Đạo muốn dùng phương pháp đối diện với tâm ma, đi đến Ma Thiên Các.”
Đám người lộ vẻ kinh ngạc.
Một số đệ tử biết việc này cũng lên tiếng nghị luận.
“Suốt hai mươi năm tu vi chưa hề tịnh tiến, Hoa trưởng lão làm như thế chẳng khác gì tự đi chuốc khổ vào người.”
“Người có chí riêng. Có lẽ trong hai mươi năm Hoa trưởng lão đã có thủ đoạn khác cũng không chừng.”
“Ta thiết nghĩ… quãng thời gian trước tứ đại hắc kỵ Ám bộ của Thần Đô đến Ma Thiên Các, tới nay vẫn chưa về, với thủ đoạn của lão ma đầu thì sợ là dữ nhiều lành ít rồi.”
“Tứ đại hắc kỵ? Chính là Phạm Tu Văn, kẻ đứng đầu trên Hắc Bảng ba trăm năm trước mà trưởng lão từng nói?”
Càng nghị luận, đám người càng cảm thấy không xong.
Ngay cả kẻ đứng đầu Hắc Bảng là Phạm Tu Văn đến Ma Thiên Các còn không rõ sinh tử thế nào, thì người hai mươi năm nay đều dậm chân tại chỗ như Hoa Vô Đạo sao có thể là đối thủ của lão ma đầu?
“Im lặng!” Ngũ trưởng lão quát lớn một tiếng. “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của các ngươi kìa. Chỉ thảo luận vài ba câu đã sợ tới mức này, nếu lão ma đầu thật sự đứng trước mặt các ngươi thì chắc các ngươi đã sợ vỡ mật ra rồi?”
Chương 110 Kẻ thù cũ
Tiểu Diên Nhi nhịn lại không để mình bật cười.
Có lẽ đã bắt đầu miễn dịch với loại tình cảnh này nên nàng trở nên khó cười hơn.
Nàng đi đến bên cạnh sư phụ, thấp giọng nói: “Sư phụ… bọn hắn đều rất sợ người đó nha.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn về phía Độ Thiên Giang.
Tính toán thời gian thì Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng sắp đến rồi.
Về phần Hoa Vô Đạo… nghe lời bọn hắn nói, có vẻ như sớm muộn gì người này cũng sẽ tìm đến tận cửa.
Vậy thì ôm cây đợi thỏ là được rồi, không cần phải chạy khắp nơi tìm hắn. Nếu Hoa Vô Đạo thật sự biết người chủ mưu phía sau của vụ án Ngư Long thôn thì đợi hắn tự đưa tới cửa sẽ tốt hơn nhiều.
Trước mắt cũng chỉ có thể ra tay với Hoa Vô Đạo.
Cao thủ vu thuật trong cung vô cùng giảo hoạt. Hắn có thể bày ra vu thuật đại trận ở Độ Thiên Giang, cũng có thể lợi dụng phi liễn để quan sát thế cục nơi đó rồi truyền ra mệnh lệnh, có thể thấy được tao nghệ vu thuật của người này cực kỳ cao minh. Huống hồ hắn còn có thể khống chế Trần Trúc, một trong tam đại thần xạ thủ, địa vị của hắn nhất định không nhỏ.
Trải qua cuộc chiến ở Độ Thiên Giang, người này chắc chắn sẽ càng thêm giảo hoạt… Ngay cả người bên trong cung như Giang Ái Kiếm cũng tra không ra, Lục Châu là người ngoài lại càng khó khăn hơn.
“Hoa Vô Đạo…” Lục Châu lẩm bẩm.
“Đại sư, Chưởng môn thực sự có việc quan trọng… Chúng ta khiến đại sư phải hạ mình chờ thật là đáng chết.” Ngũ trưởng lão Trương Sở khom người nói.
Lục Châu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi không để ý đến người này nữa.
Chỉ là tu hành giả Thần Đình cảnh cũng có thể trở thành trưởng lão danh môn chính phái.
Chính Nhất Đạo bây giờ… dường như đã không bằng lúc trước.
Đoạn Hành bước ra nói: “Các vị, tình hình chiến đấu ở Thanh Ngọc đàn đã lắng lại. Nếu kế hoạch bị xáo trộn thì thôi ngày khác chúng ta lại tụ họp, các vị thấy thế nào?”
“Như thế rất tốt.” Trương Sở gật đầu nói.
“Chư vị… Cáo từ!” Đoạn Hành không ngó ngàng đến các đệ tử Thanh Ngọc đàn khác, chỉ chắp tay chào Trương Sở.
Lục Châu bèn liếc nhìn người này thêm một lần.
Lạ thật, trông Trương Sở cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt.
Đoạn Hành xoay người đi đến trước mặt Lục Châu, cung kính nói: “Đại sư, vãn bối còn có việc phải làm, xin đi trước một bước.”
“Chờ đã.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng.
“Đại sư còn có gì phân phó?” Đoạn Hành không dám thất lễ, lập tức dừng lại hỏi.
“Lão phu có một lời khuyên, ngươi hãy chuyển lời lại cho Nhậm Bất Bình.”
“Lời vàng ý ngọc của đại sư, nhất định vãn bối sẽ chuyển cáo lại cho Tông chủ.” Đoạn Hành tỏ ra vô cùng khiêm tốn lắng nghe.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Trông chừng Ma Sát Tông, quản lý tốt chính mình, nếu không sẽ gặp hoạ sát thân.”
Đoạn Hành hơi sửng sốt.
Tuy không thể lý giải lời đại sư vừa nói nhưng hắn cũng không dám chất vấn, bèn khom người: “Đa tạ đại sư! Vãn bối cáo từ.”
Đoạn Hành phất tay, dẫn theo một đám đệ tử Ma Sát Tông rời khỏi Thanh Ngọc đàn.
Lục Châu lại lần nữa nhìn trời, thấy thời gian đã đến.
Với tốc độ của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh, cho dù phải vác thêm một người cũng không phi hành quá chậm.
Hai người bọn họ vừa lên Nguyên Thần cảnh, tốc độ đương nhiên cũng được đề thăng lên nhiều.
Ngay khi Lục Châu vừa định rời đi, một thanh âm từ phía sau lưng đám đệ tử Thanh Ngọc đàn chợt truyền đến ——
“Là vị đại sư nào giá lâm Thanh Ngọc đàn, để ta đến xem.”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn lui về sau, nhường ra một con đường.
“Trương Thu Trì?” Trương Sở nghênh tiếp hắn.
Người vừa đến là Trương Thu Trì của Chính Nhất Đạo.
Lục Châu có chút ấn tượng đối với người này… Mấy năm trước hắn từng đánh bại Minh Thế Nhân khiến hắn mặt mũi bầm dập.
Cũng vì chuyện đó mà Minh Thế Nhân phiền muộn rất lâu, trốn ở trên núi khổ tu suốt một thời gian.
Nhiều năm đã trôi qua, bây giờ thực lực và tu vi của Trương Thu Trì hẳn là đã tiến bộ không ít.
Trương Thu Trì cũng là người thức thời, vừa nhìn thấy Bệ Ngạn ngồi bên cạnh Lục Châu, hắn sửng sốt trong chốc lát rồi vội vàng khom người chào: “Tham kiến đại sư.”
Lục Châu không trả lời hắn mà chỉ phất phất tay với Tiểu Diên Nhi: “Đi.”
“Vâng.”
“Đại sư?”
Trương Thu Trì đang cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao đại sư lại thờ ơ với mình.
Chợt đám đệ tử đứng phía sau đột nhiên kinh hô ——
“Có người đang đến đây!”
Đám người nhìn sang.
Trương Thu Trì cũng nhìn theo hướng ánh mắt của mọi người.
“Hả?”
Hắn không nhận ra Lục Châu cũng không có gì lạ, dù sao tướng mạo Lục Châu cũng đã thay đổi rất nhiều. Nhưng tên tứ đệ tử Ma Thiên Các Minh Thế Nhân cho dù có hoá thành tro hắn cũng nhận ra.
Mấy năm nay danh tiếng của Trương Thu Trì vang xa, một phần rất lớn là nhờ vào việc hắn đã đánh bại Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các.
Bây giờ nhìn thấy Minh Thế Nhân đang bay tới, hắn sao có thể không hưng phấn.
“Minh Thế Nhân? Hắn lại dám đến Thanh Ngọc đàn?!”
“Là Minh Thế Nhân?”
“Là tứ ma đầu Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các!”
Các đệ tử đứng trên Thanh Ngọc đàn đều lộ vẻ kinh ngạc.
Tu vi bọn hắn khá thấp, nào dám xông lên ngăn cản.
Chưởng môn và các trưởng lão khác không có ở đây, chỉ có mình Trương Thu Trì có thể địch lại Minh Thế Nhân. Mà bản thân Trương Thu Trì cũng đã từng đánh bại Minh Thế Nhân một lần, đây chính là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Lục Châu cũng trông thấy Minh Thế Nhân, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại hồ nghi, Đoan Mộc Sinh vốn đi cùng Minh Thế Nhân, sao bây giờ lại không thấy đâu?
Đúng lúc này ——
Trương Thu Trì nhảy lên không trung, cười to nói: “Đúng là trời cũng muốn giúp ta. Bây giờ ta sẽ bắt sống tên ma đầu này, từ nay về sau xem ai còn có dũng khí khinh thường Chính Nhất Đạo chúng ta nữa!”
“Có Trương trưởng lão ra tay thì việc bắt tên ma đầu này không có gì khó khăn cả.”
“Chúng ta nguyện ý trợ uy cho trưởng lão!”
Trương Thu Trì gật đầu, nói với Lục Châu đứng bên cạnh: “Đại sư, mong người chiếu cố nhiều hơn.”
Lục Châu phất phất tay, không nói gì.
Có không ít đệ tử Thanh Ngọc đàn cũng bay lên không trung.
Những người tu vi thấp chỉ có thể đứng bên dưới nhìn lên.
Hai mắt Trương Thu Trì hưng phấn lấp loé ánh sáng, hắn phi hành đuổi theo Minh Thế Nhân.
Lục Châu nhảy lên lưng Bệ Ngạn, lạnh nhạt vuốt râu. “Tất cả đều là số mệnh.”
Tiểu Diên Nhi cũng vừa leo lên Bệ Ngạn vừa hỏi: “Số mệnh gì cơ ạ?”
“Số mệnh của Trương Viễn Sơn và Hoa Vô Đạo, cũng là số mệnh của tứ sư huynh con.”
Bệ Ngạn gầm lên một tiếng trầm thấp rồi nhảy vào không trung.
Cùng lúc đó, Minh Thế Nhân đang ngự không mà đi.
Mắt thấy đã đến Thanh Ngọc đàn, hắn bèn bay về một hướng khác, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Chính Nhất Đạo.
“Sư phụ đâu rồi nhỉ?” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, nhìn quanh bốn phía.
Hắn thả chậm tốc độ, chuẩn bị hạ xuống chờ đợi, lại quay đầu nhìn ra sau lưng:
“Tam sư huynh hẳn là cũng sắp đến rồi! Không có Bá Vương Thương ngáng chân… Hắc hắc, lão tử bay nhanh hơn!”
Ngay lúc hắn đang đắc ý, từ phía Thanh Ngọc đàn đột nhiên truyền tới một giọng nói nghiêm nghị ——
“Minh Thế Nhân!”
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn lại, nhướng mày, vừa nhìn đã nhận ra người này. “Trương Thu Trì, là ngươi?”
“Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!”
Trương Thu Trì lăng không chắp tay, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân tựa như đang nhìn con mồi.
Minh Thế Nhân khoát tay nói: “Bây giờ lão tử không có tâm tình đánh nhau với ngươi… Có thấy sư phụ ta đâu không?”
Trương Thu Trì khẽ giật mình, trầm giọng nói: “Đừng có đem sư phụ ngươi ra để hù doạ ta, bản trưởng lão hôm nay sẽ thay trời hành đạo!”
“Chờ đã.”
Minh Thế Nhân lại khoát tay lần nữa. “Ta hỏi thật đó, có nhìn thấy sư phụ ta ở đâu không?”
Thấy tính tình hắn vẫn phóng đãng không có khuôn phép như vậy, Trương Thu Trì tức giận không biết phát tiết vào đâu.
“Nếu thấy lão ta cũng giết luôn!”
Vù!
Nguyên khí xung quanh đồng thời hội tụ!
Trương Thu Trì kết thành thủ thế, từng đạo pháp ấn vờn quanh người hắn.
Nguyên khí rung động thật mạnh.
Nguyên Thần cảnh!
Lúc này, đám đệ tử Thanh Ngọc đàn từ xa chạy tới hạ xuống mặt đất, ngẩng đầu lên quan sát trận chiến.
Minh Thế Nhân nhìn quanh nhìn quẩn vẫn không thấy bóng dáng sư phụ đâu.
Thôi xong, bị sư phụ lừa rồi!
Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền chết trong tay của Lục Châu, Nhậm Bất Bình đương nhiên rất giận.
Chỉ là…
Nhậm Bất Bình muốn báo thù nên định liên hợp với người của Chính Nhất Đạo, chuyện này đúng là khiến người ta không ngờ tới.
Từ trước đến nay, chính đạo và ma đạo thế bất lưỡng lập.
Những năm gần đây chuyện ác mà Ma Sát Tông làm không hề ít hơn Ma Thiên Các.
Bản thân Tả Tâm Thiền cũng đã đứng ở vị trí hạng ba trên Hắc Bảng.
Mấy năm trở lại đây, bọn hắn chiếm đoạt nhiều thế lực nhỏ yếu, càng lúc càng không thể khinh thường. Cao thủ bồi dưỡng nhiều năm như vậy lại đột ngột chết ở Ma Thiên Các, đương nhiên hắn không thể cam tâm.
“Bọn hắn muốn đối phó với lão phu… Vậy lão phu chỉ có thể đi một chuyến tới Thanh Ngọc đàn.”
Minh Thế Nhân nghe vậy có chút lo lắng: “Sư phụ, Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, đồ nhi chỉ sợ…”
Lục Châu nhìn hắn, đột nhiên gọi: “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.” Trong lòng Minh Thế Nhân như bị cào một cái, cảm giác bị sư phụ gọi ra cả tên lẫn họ không được yên tâm cho lắm.
“Ngươi đang sợ?”
Lúc trước khi Minh Thế Nhân còn chưa đột phá lên Nguyên Thần cảnh, hắn đi gây sóng gió khắp nơi. Trong một lần tình cờ đụng độ cao thủ của Chính Nhất Đạo là Trương Thu Trì, bị lão ta đánh bại nên tâm lý Minh Thế Nhân có chút e dè. Chỉ là hắn không khoa trương như Hoa Vô Đạo của Vân Tông, trong lòng có khúc mắc nên tu vi không thể tăng lên.
“Đồ nhi sao có thể sợ hắn…” Minh Thế Nhân nói.
“Vậy thì rất tốt.”
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu.
Dựa trên ngộ tính tu hành, thiên phú của Minh Thế Nhân còn cao hơn Đoan Mộc Sinh. Nhưng Đoan Mộc Sinh nhập môn không lâu hơn Minh Thế Nhân bao nhiêu thời gian mà bây giờ thực lực đã mạnh hơn Minh Thế Nhân không ít.
Rõ ràng tiểu tâm tư của Minh Thế Nhân quá nhiều, tạp niệm không thuần nên sau khi bước vào Nguyên Thần cảnh đến nay vẫn còn chưa khai diệp.
Cho dù hắn cũng là Nguyên Thần cảnh, nhưng pháp thân chưa khai diệp thì cũng chỉ được xem là Nguyên Thần cảnh chưa nhập môn. Mỗi khi mở ra một diệp sẽ là một bước nhảy vọt mạnh về tu vi.
“Sư đệ, đây chính là một cơ hội rất tốt cho đệ. Pháp thân cao có hai trượng của đệ đúng là rất mất mặt.” Đoan Mộc Sinh vỗ vỗ vai hắn.
Minh Thế Nhân ỉu xìu, miệng lầm bầm: “Còn phải xem là so sánh với ai nữa chứ…”
Tiểu Diên Nhi vung nắm tay nói: “Sư phụ, đánh chết cái tên Trương Viễn Sơn đi, ngày nào hắn cũng gây chuyện nhục mạ sư phụ, quá đáng ghét mà!”
Lục Châu nhìn sang Tiểu Diên Nhi.
Hắn vốn định mắng nàng một tiếng, nhưng nghĩ tới bản mặt Trương Viễn Sơn đúng thật là rất đáng ghét nên đành thôi.
Lúc trước khi Cơ Thiên Đạo đại chiến ngang tay với thập đại cao thủ rồi bị thương quay về Ma Thiên Các, kẻ dẫn đầu đoàn quân vây công Kim Đình Sơn lần thứ hai chính là Trương Viễn Sơn.
Người này vô cùng giảo hoạt!
Nếu không phải do Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong quá mức phô trương thì khi đang trong trạng thái đỉnh phong, kẻ mà Lục Châu giết sẽ không phải là Lạc Trường Phong mà chính là Trương Viễn Sơn hắn.
Lạc Trường Phong vừa chết.
Trương Viễn Sơn là kẻ đầu tiên bỏ chạy.
Sau khi chuyện lắng xuống, hắn lại nhảy ra lần nữa, công nhiên nhục mạ Cơ Thiên Đạo.
Lần này cuộc họp mặt bí mật ở Thanh Ngọc đàn… chắc chắn không thoát khỏi có liên quan đến Trương Viễn Sơn.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Đinh Phồn Thu.
“Lão phu hỏi ngươi… Ngươi có biết kẻ chủ mưu thật sự trong vụ án đồ sát Ngư Long thôn là ai không?”
Đinh Phồn Thu nghi hoặc không hiểu, kẻ giết sạch Ngư Long thôn chẳng phải chính là tiền bối người đó sao?
Tin tức mà Đinh Phồn Thu có được cũng là tư liệu nội bộ của Vân Tông.
Thậm chí hắn còn phái người điều tra trong cung một phen mới xác nhận hung thủ đã đồ sát Ngư Long thôn bên bờ Độ Thiên Giang không phải ai khác mà chính là vị lão giả trước mặt này.
Cho nên Lục Châu hỏi như vậy lập tức khiến hắn ngơ ngơ ngác ngác, không biết nên trả lời thế nào.
Lục Châu nói: “Ngay cả ngươi cũng cho rằng đây là hành vi của lão phu?”
“Chuyện này… Vãn bối không dám!”
Hỏi tới đây, Lục Châu cũng hiểu chẳng thể moi thêm được tin từng gì từ người này.
Hiển nhiên Đinh Phồn Thu cũng không biết kẻ chủ mưu chân chính là ai.
Có thể che đậy việc này suốt mười năm như thế, thủ đoạn quả nhiên cao minh, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm ra.
Nghĩ đến đây, Lục Châu phất phất tay. “Đưa hắn đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân giành lời đáp.
“Vậy còn bọn họ thì sao?”
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía hai tên giả mạo đang ngồi bệt dưới đất, cũng chính là hai kẻ đã giả mạo Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh.
Một chỉ này của nàng lại doạ bọn hắn một trận, hai người lập tức co rút lại lùi ra sau.
Minh Thế Nhân nhếch môi mỉm cười: “Giả mạo ta không quan trọng, nhưng các ngươi huỷ hoại thanh danh của sư phụ ta, tội chết khó thoát!”
“Vậy thì giết hả?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Ừ, ta đồng ý giết bọn hắn, tốt nhất là chém thành hai đoạn.” Đoan Mộc Sinh gật đầu phụ hoạ.
“Hai đoạn không đủ, phải chặt thành tám khúc. Một số tu hành giả cao thủ rất giảo hoạt, phải băm bọn hắn ra mới chết hẳn.”
“. . .”
Đinh Phồn Thu nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, hoàn toàn ngây người.
Con mẹ nó đây mới thực sự là ma đầu nè!
Suốt một quãng thời gian dài như vậy, bọn hắn chỉ mới giả mạo được ngoại hình của người ta, hoàn toàn không chạm được đến nét tinh tuý của Ma Thiên Các.
Ma đầu vừa mở miệng, từng câu từng chữ đều khiến người ta phải run lẩy bẩy!
Đinh Phồn Thu vẻ mặt cầu xin, lấy hết can đảm nói: “Giả mạo Ma Thiên Các đều là tội lỗi của một mình ta, xin tiền bối tha cho bọn họ.”
Minh Thế Nhân cười nói:
“Ngươi cũng là người dám làm dám chịu, đáng tiếc… Cho dù sư phụ ta không giết bọn họ, ngươi cho rằng bọn họ còn có thể tiếp tục sống sao? Bọn họ trúng cạm bẫy vu thuật, tu vi bị trói buộc, vu thuật này cực kỳ khó giải. Chẳng lẽ ngươi còn định cầu sư phụ ta cứu bọn họ?”
“Chuyện này…”
Trong lòng Đinh Phồn Thu cảm thấy nặng nề.
Hắn làm sao còn dám cầu xin sự giúp đỡ của ma đạo tổ sư gia.
Lục Châu cũng không quan tâm đến hai tên tiểu lâu la này.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân nói rất có lý, hai người bọn họ… chỉ sợ là khó thoát khỏi kiếp nạn.
Lục Châu nhìn sắc trời.
Thời gian cũng không còn nhiều.
Hắn vừa định hạ lệnh gọi Bệ Ngạn đã thấy một chú chim truyền tin đang bay tới từ phía chân trời.
Tiểu Diên Nhi nhận ra nó, lập tức giơ tay nhận thư.
Chim truyền tin vô cùng ngoan ngoãn nhả thư vào lòng bàn tay nàng.
“Sư phụ, lại là phi thư của cái tên không biết xấu hổ kia.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu hiểu ra ngay tên không biết xấu hổ này là ai.
“Đọc đi.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra, đọc nhỏ: “Lão tiền bối, người bảo ta điều tra chân tướng sự tình Ngư Long thôn, chuyện này cần tốn chút thời gian. Nhưng ta có thể cung cấp cho người một tin tức mới nhất —— tốt nhất đừng đến Thanh Ngọc đàn. Tà Vương, cũng chính là bát đồ đệ của người, đang mai phục bên ngoài Thanh Ngọc đàn. Việc cuối cùng, cái thanh kiếm ‘tất sẽ có kiếm tốt’ ấy là tốt đến cỡ nào?”
Sau khi nàng đọc xong, sắc mặt Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đã trầm xuống.
“Lão bát này, lần trước ta giáo huấn hắn vẫn chưa đủ mà! Loại tu vi như hắn mà cũng dám mai phục sư phụ?”
“Cái thứ khi sư diệt tổ, ta phải đi lột da heo của hắn!”
Lục Châu giơ tay lên ngắt lời bọn họ.
Hắn thản nhiên nói: “Lão bát từ trước tới nay chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, gặp người mạnh hơn thì chạy như chuột. Với bản lãnh mèo cào của nó sao có can đảm mai phục bản toạ.”
“Vậy tại sao hắn phải mai phục ở Thanh Ngọc đàn?” Minh Thế Nhân nghi ngờ nói.
“Chính Nhất Đạo từ trước tới nay đều tự xưng là danh môn chính đạo. Tuy lão bát đã rời khỏi Ma Thiên Các nhưng bọn danh môn chính đạo vẫn không nghĩ như vậy. U Minh Giáo, Ngoạ Long Ám Võng, kể cả Mãnh Hổ sơn trại của lão bát đều là đối tượng đả kích của bọn họ. Ta đoán chừng lão bát đang muốn trả thù thôi.” Đoan Mộc Sinh tán thành quan điểm của sư phụ, cũng đưa ra lập luận phân tích.
“Có đạo lý… Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy lão bát không có gan làm vậy. Kẻ giở trò quỷ sau lưng nhất định là thất sư đệ.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Thế lực của lão bát như thế nào?”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Bẩm sư phụ, thực lực của một mình lão bát chẳng ra làm sao cả, nhưng được cái nó lại có một đống tâm phúc rất nghe lời, suốt ngày ẩn nấp trong phố lớn ngõ nhỏ. Thứ đáng sợ nhất không phải là tu hành giả tu vi cao mà là kẻ có được lòng dân. Trong chiến tranh đó mới là thứ chân chính đáng sợ!”
Từ trước tới nay đều là như thế, lực lượng của tu hành giả đều có thể ngăn cản được, tuy tử thương nhiều nhưng vẫn kém hẳn so với chiến tranh của người bình thường.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Bát sư huynh muốn gây ra chiến tranh sao?”
Lục Châu lắc đầu, phất tay áo nói: “Các ngươi đi cùng bản toạ tới Thanh Ngọc đàn!”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Ba người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đồng thanh đáp lời!
Chương 107 Nghiệt đồ lão bát
Lục Châu phất tay về phía Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn vốn đang hung mãnh đáng sợ, chỉ trong giây lát đã trở nên ngoan ngoãn, thu hồi răng nanh, nằm phủ phục xuống.
Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên người nó.
“Diên Nhi.”
“Con tới đây.”
Tiểu Diên Nhi còn tưởng nàng không được cưỡi toạ kỵ, nghe sư phụ gọi lập tức nhảy vọt lên lưng Bệ Ngạn.
Minh Thế Nhân nhớ tới lần trước sư phụ còn có một con toạ kỵ cấp truyền thuyết khác là Bạch Trạch, bèn nói: “Sư phụ… vậy, vậy còn bọn con?”
“Xách hắn theo, tự mình bay.” Lục Châu ngữ khí lãnh đạm, tay chỉ về phía Đinh Phồn Thu.
“. . .”
Trong lúc hắn còn đang ngây người, Lục Châu đã cưỡi Bệ Ngạn bay lên không trung.
Tiêu sái như mây, biến mất tại phía chân trời.
Minh Thế Nhân phản xạ chậm đi nửa nhịp, khom người nói: “Đồ nhi tuân mệnh, đồ nhi sẽ cố sức bay…”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu nói: “Đừng nhìn ta… ta cũng phải tự mình bay nè.”
“Tam sư huynh, ta không có ý đó… Thực lực và tu vi của huynh cao hơn ta, bay cũng nhanh hơn. Cho nên hay là sư huynh xách theo gia hoả này đi, kẻo ta bay chậm quá làm chậm trễ công việc của sư phụ.” Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói.
Đoan Mộc Sinh vuốt cằm. “Có đạo lý, vậy ngươi cầm giúp ta Bá Vương Thương.”
Hắn ném Bá Vương Thương vào tay Minh Thế Nhân rồi nghênh ngang đi tới chỗ Đinh Phồn Thu, dùng một tay nhấc lão lên như xách một con gà, sau đó phi thân lên không trung.
“A, sư đệ, đệ còn đứng đó thất thần cái gì?”
“Không, không có việc gì, ta tới đây.” Minh Thế Nhân điều động nguyên khí đạp không đuổi theo, miệng lầm bầm: “Chuyến này thua thiệt…”
Trọng lượng ban đầu của Bá Vương Thương nặng khoảng trăm cân.
Sau khi nhận chủ và kích hoạt phẩm giai, phẩm chất của nó được đề thăng, trọng lượng cũng trở nên nặng hơn trước gấp mấy lần.
Hầy, biết vậy hắn xách theo Đinh Phồn Thu cho rồi!
Bến tàu lại trở nên yên tĩnh.
Sau khi Bệ Ngạn rời đi, Tượng Vương mới bất đắc dĩ đứng lên, đi về phía hai tên đệ tử của Đinh Phồn Thu.
Nhưng Tượng Vương vừa đi được vài bước, cạm bẫy vu thuật trên mặt sông Độ Thiên Giang đã bốc lên.
Tượng Vương lập tức dừng lại, quay đầu chạy về phía rừng cây.
ầm ầm ầm… Nó chạy hết sức bình sinh, dần dần mất hút trong khu rừng.
Vu thuật cạm bẫy trên mặt sông nhanh chóng càn quét toàn bộ bến tàu, bao gồm cả hai tên đệ tử đã mất năng lực chống cự.
Cùng lúc đó.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi cưỡi trên lưng Bệ Ngạn bay nhanh về phía Thanh Ngọc đàn.
“Sư phụ, chúng ta có cần chờ mấy sư huynh không?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Không cần.”
Với tốc độ của Bệ Ngạn, muốn bay đến Thanh Ngọc đàn cũng chỉ mất nhiều nhất hai canh giờ.
Lục Châu cũng cần chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ cách ứng phó khi tình huống bất ngờ xuất hiện.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra, tổng cộng có 4.812 điểm công đức.
“Đạo cụ.” Hắn mặc niệm một tiếng trong lòng.
Khi giao diện đạo cụ mở ra, Lục Châu khẽ nhíu mày.
Giá của Một Kích Chí Mạng đã biến thành 600 điểm!
“Sao có thể như vậy!!” Lục Châu không nhịn được quát lên.
“Sư phụ người sao vậy? Kẻ nào dám chọc cho người tức giận? Để đồ nhi bắt hắn tới chặt thành tám khúc!” Tiểu Diên Nhi vội vàng quay đầu lại nhìn gương mặt đang phồng mang trợn má của Lục Châu.
Lục Châu khôi phục lại bình tĩnh, khoát khoát tay với nàng.
Sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ.
Giá của thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng, nhưng thẻ Miễn Dịch Sát Thương vẫn là 500 điểm.
Như vậy có thể thấy được, giá cả của thẻ đạo cụ tăng lên theo tần suất sử dụng.
Hoặc là Hệ thống cảm thấy tấm thẻ này quá mức biến thái nên mới tăng giá để hạn chế dùng…
Trước đây hắn không dùng nhiều nên không bị tăng giá.
Quả nhiên thẻ đạo cụ lợi hại như vậy không hề đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Việc này có một lỗ thủng rất lớn, nếu giá vẫn luôn là 500 điểm công đức một tấm thì hắn chỉ cần dựa vào thẻ Một Kích Chí Mạng để giết sạch các cao thủ Nguyên Thần cảnh trong thiên hạ, chỉ còn lại mỗi mình mình không phải là tốt nhất sao? Còn kiếm lời được gấp đôi số điểm công đức bỏ ra!
Quả nhiên sẽ không có cơ hội để hắn lợi dụng kẽ hở mà làm bậy.
Cũng may giá tăng lên không nhiều, hắn vẫn có thể chấp nhận được.
Chuyện này đồng thời cũng đang đốc thúc hắn không thể quá mức ỷ lại thẻ đạo cụ mà phải nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân.
Lục Châu mua bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng để dự phòng.
Sau này muốn sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng phải thận trọng mới được.
Theo tính toán này thì không chừng sau này sẽ có lúc hắn cần dùng tới những tấm thẻ loại phòng ngự kia.
Lục Châu tiếp tục kéo xuống dưới xem.
Bảng đạo cụ đã xuất hiện vài tấm thẻ mới.
[Tuyệt Địa Liệu Thương: sử dụng tấm thẻ này sẽ trị liệu được 30% thương thế, trị giá 300 điểm công đức.]
[Lôi Cương: sử dụng tấm thẻ này có thể phát động nguyên khí lôi cương, có 50% xác suất đánh trúng mục tiêu, 30% xác suất làm bị thương mục tiêu, 10% xác suất làm trọng thương mục tiêu, 1% xác suất giết chết mục tiêu, trị giá 100 điểm công đức.]
Đúng là mấy tấm thẻ vô bổ.
Với khả năng hiện giờ, ai có thể làm bị thương lão phu? Cái thẻ vô dụng.
Còn cái thứ hai lại càng vô dụng hơn, chỉ có 1% xác suất đánh giết mục tiêu để nhận điểm công đức, tính thế nào cũng thấy không bằng thẻ Một Kích Chí Mạng. Vô bổ!
Theo quy luật cung cấp thẻ đạo cụ của Hệ thống, hình như càng về sau thẻ đạo cụ càng có vẻ vô dụng.
Sau khi nghiên cứu một phen.
Lục Châu giật mình nhận ra, trừ việc mua pháp thân để đề thăng tu vi, chỉ có rút thưởng mới giúp hắn kiếm lời.
Có điều bây giờ không phải là lúc để rút thưởng.
“Sư phụ, sắp đến Thanh Ngọc đàn rồi.”
Tiểu Diên Nhi chỉ về phía công trình kiến trúc to lớn phía trước. Thanh Ngọc đàn hình tròn trông như một cái lư hương khổng lồ nằm giữa thiên địa.
Mỗi khi Chính Nhất Đạo bái thiên kính địa hoặc muốn mở cửa chiêu mộ đệ tử hay truyền thụ công pháp võ nghệ, đều làm trên Thanh Ngọc đàn này.
Bốn phía bao quanh Thanh Ngọc đàn chính là rừng cây rậm rạp.
“Hướng Đông.” Lục Châu ra lệnh cho Bệ Ngạn.
“Sư phụ, tại sao lại đi hướng Đông?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nghiệt đồ Chư Hồng Cộng mai phục ở đây, vậy ta thuận tay bắt nó về.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu như gà con mổ thóc: “Đồ nhi sẽ thay sư phụ giáo huấn phản đồ!”
Tốc độ của Bệ Ngạn cực nhanh.
Không bao lâu sau đã bay tới cánh rừng phía Đông Thanh Ngọc đàn.
Thế lực của lão bát hầu hết đều là tu hành giả cấp thấp và người bình thường, muốn vây công Thanh Ngọc đàn chỉ có thể dùng mưu kế. Với đầu óc của hắn mà nói chuyện mưu kế thì không khỏi quá đề cao hắn rồi.
Cho nên đằng sau chuyện này nhất định có Tư Vô Nhai chỉ điểm.
Địa thế Thanh Ngọc đàn tương đối cao, vị trí cô lập.
Vậy… chỉ có hoả công mới là biện pháp tốt nhất.
Cánh rừng phía Đông chính là nơi phóng hoả.
Lục Châu nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này liền khống chế Bệ Ngạn bay đến.
Ầm ầm ầm ầm!
Từ trong cánh rừng truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Hử?” Lục Châu hồ nghi dừng lại.
“Sư phụ, bên dưới có người đang đánh nhau!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào đám tu hành giả trong cánh rừng.
Đều là chiến đấu cấp bậc thấp, lực sát thương có hạn.
Lục Châu vuốt râu nói: “Kế hoạch của nghiệt đồ sợ là đã bị người khác nhìn ra.”
Tiểu Diên Nhi vội vàng nói: “Sư phụ, mau mau hạ xuống đi… con cũng muốn đánh nhau!”
“Làm càn!” Lục Châu cao giọng mắng.
Gần đây hắn quá mức cưng chiều nha đầu này khiến nàng càng ngày càng không có quy củ.
Hắn vừa cao giọng quát, Tiểu Diên Nhi lập tức co đầu rụt cổ lại, ngoan ngoãn nói: “Đồ nhi biết sai.”
Ầm ầm ầm!
Bên dưới đã loạn thành một đoàn.
Ngày càng có nhiều tu hành giả tham dự vào cuộc chiến.
Từng nhóm đệ tử Thanh Ngọc đàn thỉnh thoảng lại xuất hiện, toàn thân bọn họ mặc trường bào màu xanh đen như nhau.
Bên còn lại liên tục bị đánh lui, thương vong tăng lên.
Ngay lúc Lục Châu quyết định hạ xuống…
Đột nhiên có hai thân ảnh lướt qua ở tầng trời thấp với tốc độ cực nhanh.
Một trước một sau!
Lục Châu vừa liếc mắt đã nhận ra đó là ai!
Người chạy phía trước là bát đệ tử của Ma Thiên Các, Chư Hồng Cộng.
Đúng là đi mòn gót sắt không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào!
“Nghiệt đồ!”
Trong tay Lục Châu là một tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc!
Từ giữa lòng bàn tay hắn, một chiếc lồng giam hình lập phương toả kim quang đột nhiên xuất hiện rồi hạ xuống dưới.
Lão bát Chư Hồng Cộng đột nhiên cảm giác được một cỗ năng lượng kỳ quái vô cùng nguy hiểm đang tiến lại gần, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh.
Lập tức đầu óc trở nên trống rỗng.
“Ôi mẹ ơi… Sư, sư phụ?”
“Xong đời!!!!”
Chương 108 Bắt nó lại để rút thưởng
Khi cơn xui xẻo ập tới thì đến uống nước lọc cũng bị mắc nghẹn.
Hiện tại Chư Hồng Cộng cảm thấy mình đặc biệt xui xẻo.
Đến Thanh Ngọc đàn cũng có thể gặp phải sư phụ… hắn sao có thể không kinh ngạc và sợ hãi?
Cùng lúc đó.
Tên tu hành giả đang truy kích Chư Hồng Cộng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời.
Một thuật pháp hình lồng giam vuông vức từ nhỏ biến thành lớn, chụp về phía Chư Hồng Cộng.
Trông có vẻ như thành công rồi, vận khí không tệ nha.
Lục Châu hài lòng gật đầu, bỗng lẩm bẩm một câu: “Biết thế mình đã rút thưởng trước…”
“Sư phụ, rút cái gì cơ ạ?”
Lục Châu không trả lời Tiểu Diên Nhi, lực chú ý của hắn đều đặt ở tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc.
Nhưng mà…
Khi Lồng Giam Trói Buộc đang khuếch đại tới mức khiến người ta kinh ngạc than thở, trên đường lao xuống chỗ Chư Hồng Cộng, nó đột ngột biến mất!
Đúng vậy, cứ thế mà biến mất.
Đám tu hành giả nhìn thấy cảnh này đều ngây ra như phỗng.
Lục Châu cũng nhíu mày.
Một tấm thẻ trị giá 200 điểm công đức cứ thế mà đổ sông đổ biển.
Lại quăng ra một tấm nữa?
Lỡ như vẫn không trúng thì sao?
Thẻ đạo cụ chỉ có xác suất trúng 30%.
Nếu toàn bộ đều hụt thì chẳng phải đã lỗ to rồi?
Khi hắn còn đang do dự.
Lão bát Chư Hồng Cộng đã vui mừng quá đỗi, vội vàng lẩm bẩm một câu: “Sư phụ lão nhân gia người đang cố ý thả ta đi nha!”
Tranh thủ thời gian lượn thôi!
Thân hình hắn nhanh như thiểm điện vọt vào trong rừng, tốc độ nhanh gần bằng cường giả Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu có toạ kỵ Bệ Ngạn cấp truyền thuyết, nếu truy đuổi cũng có thể đuổi kịp, nhưng vấn đề là nếu muốn bắt lão bát lại thì nhất định phải sử dụng thẻ đạo cụ.
Tuy Tiểu Diên Nhi thực lực không tệ nhưng chung quy vẫn kém hơn lão bát một chút. Mà thế cục trước mắt có vẻ không ổn, hắn nên giữ nàng lại bảo vệ mình thì hơn.
Bóng ma tâm lý của những lần rút thưởng khiến hắn nảy sinh một loại dự cảm xấu.
Thôi, sau này bắt lại vậy.
Nghiệt đồ này vận khí không tệ, sau này bắt nó lại rồi rút thưởng thử xem có may mắn hơn không.
Huống hồ việc bắt lão bát cũng chẳng khó khăn gì, sau này vẫn còn nhiều thời gian và cơ hội. Trước mắt hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, tạm thời cứ mặc kệ nó đã.
“Sư phụ, sư phụ…. Mau mau mau, huynh ấy chạy kìa! Phản đồ chạy rồi!” Tiểu Diên Nhi hô to gọi nhỏ.
“Không sao.”
Lục Châu phất phất tay. “Vi sư còn chuyện quan trọng cần làm.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi tiếc nuối nhìn về phía Chư Hồng Cộng, chỉ trong giây lát thân ảnh hắn đã biến mất giữa núi rừng.
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị bay về phía Thanh Ngọc đàn ——
“Đại sư!”
Người gọi là tên tu hành giả đã truy kích lão bát Chư Hồng Cộng.
Lục Châu quay sang nhìn hắn.
“Là ngươi?”
Đứng cách đó không xa mà vẫn ngạo nghễ không bị ảnh hưởng bởi tình hình chiến đấu vừa rồi, không phải ai khác mà chính là tam thủ toạ Đoạn Hành của Ma Sát Tông Lục Châu từng gặp khi đến Thánh đàn Nhữ Nam.
Người trong ma đạo lại xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn, phong cách này khá lạ mắt, có chút không phù hợp.
“Vãn bối Đoạn Hành tham kiến đại sư.”
Vừa rồi khi Đoạn Hành đang truy kích lão bát chợt nhìn thấy trên trời xuất hiện Bệ Ngạn và một lồng giam kim quang lóng lánh, hắn ngay lập tức nhận ra lão giả kia. Có Phật môn đại sư xuất hiện, hắn đành phải từ bỏ việc truy kích.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu. “Ma Sát Tông và phe chính đạo từ trước đến nay thuỷ hoả bất dung, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”
Đoạn Hành cung kính nói: “Tông chủ có lệnh đến đây để thương thảo với Trương môn chủ việc đối phó lão ma đầu. Vãn bối chỉ tuỳ hành đi theo.”
Nói xong lời này, hắn nhìn quanh một chút rồi mới tiếp tục: “Không ngờ lại gặp được đại sư ở đây.”
Lục Châu phất phất tay, khẽ nhìn xung quanh.
Tình hình chiến đấu có vẻ đã bắt đầu yếu bớt, không ít người đang rút lui như thuỷ triều.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
Đoạn Hành gượng cười.
Chuyến đi này của Ma Sát Tông vốn rất bí mật, không muốn để người khác biết, trên đường đi cũng cực kỳ cẩn thận. Vậy mà không ngờ vẫn bại lộ hành tung.
Hành vi của Chư Hồng Cộng huyên náo tới mức gần như tất cả mọi người đều biết, hắn cũng chẳng cần phải giấu diếm nữa, đành khom người nói:
“Hành tung của Ma Sát Tông bại lộ, tên Tà Vương này cố ý châm ngòi ly gián, mang theo rất nhiều tu hành giả chính đạo tới đây thảo phạt Ma Sát Tông. Tà Vương còn cố ý để lộ hành tung của mình để hấp dẫn thêm nhiều nhân sĩ phe chính đạo, điều này khiến Ma Sát Tông chật vật vô cùng, thương vong thảm trọng.”
Lục Châu gật đầu.
Đầu óc lão bát chắc chắn nghĩ không ra mấy chuyện này.
Khỏi phải nói, kẻ chủ mưu sau lưng khẳng định là lão thất Tư Vô Nhai.
Ánh mắt Lục Châu lướt qua những tên tu hành giả đang chiến đấu.
Từ khí tức trên người bọn họ và công pháp bọn họ thi triển, Lục Châu có thể nhận ra đúng là có rất nhiều tu hành giả phe chính đạo đang ở đây.
Đoạn Hành lại nói: “Vừa rồi tại sao đại sư không bắt Tà Vương lại? Nếu bắt được người này… sẽ có thể tẩy thoát ô danh cho tông của ta!”
“Ô danh?” Vẻ mặt Lục Châu vẫn đạm mạc.
“Ma Sát Tông của ta vốn là ma đạo, nay lại đứng cùng một phe với Chính Nhất Đạo, từ nay về sau sẽ bị mọi người chế nhạo mất. Nếu có thể bắt được Tà Vương thì sẽ lập công lớn! Lực chú ý của chính đạo cũng sẽ tập trung về phía một mình Tà Vương.”
Thái độ Lục Châu vẫn bình tình không nhìn ra vui giận, hắn vuốt râu nói: “Tính toán cũng không tệ, ma đạo bắt ma đạo, vừa ăn cướp vừa la làng, thật thú vị.”
Đoạn Hành nghe vậy cực kỳ xấu hổ, gãi đầu nói: “Đại sư, Ma Thiên Các từng giết nhị thủ toạ Ma Sát Tông, chúng ta bắt Tà Vương lại xem như hoà, đâu tính là vừa ăn cướp vừa la làng.”
Tiểu Diên Nhi tay chống hông mắng: “Ngươi chính là ăn cướp còn gì!”
Nếu là lúc bình thường, có tu hành giả dám đứng trước mặt nhục mạ Đoạn Hành, hắn đã nổi trận lôi đình. Nhưng hiện tại trước mặt hắn là đại sư, không tiện phát tác, hắn đành miễn cưỡng cười nói: “Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng…”
Tên Đoạn Hành này cũng được xem là kẻ thức thời, không giống như bọn nguỵ quân tử kia làm chuyện gì cũng khiến người ta chán ghét.
“Không biết tại sao đại sư lại đến Thanh Ngọc đàn?” Đoạn Hành hỏi.
“Hoa Vô Đạo ở đâu?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
“Hoa Vô Đạo, trưởng lão đứng đầu Vân Tông trong Vân Thiên La tam tông? Hắn cũng đến đây sao?” Đoạn Hành lộ vẻ kinh ngạc.
“Ma Sát Tông không biết việc này?”
“Vãn bối chỉ đi theo Tông chủ đến đây hành sự, không hề biết chuyện này.” Đoạn Hành đáp.
Lục Châu nhìn về phía Thanh Ngọc đàn. “Bọn họ đều ở trên đó?”
Đoạn Hành lắc đầu nói: “Tà Vương nháo sự nên Tông chủ đã rời đi trước.”
Lục Châu lắc đầu.
Cái tên nghiệt đồ này, đúng là làm hỏng chuyện tốt của lão phu.
Lục Châu phất phất ống tay áo, Bệ Ngạn bay về phía Thanh Ngọc đàn.
Cùng lúc đó.
Trong một góc rừng ở xó xỉnh nào đó phụ cận Thanh Ngọc đàn.
Lão bát ngồi bệt dưới đất, tay không ngừng lau tới lau lui mồ hôi đang tuôn trên mặt.
Trong lòng vẫn chưa hết sợ, hắn thở hắt ra.
Sau một lúc mới bình phục tâm tình, Chư Hồng Cộng mang vẻ mặt tang thương nói: “Sư phụ lão nhân gia người sao lại ở đây… không chơi nữa đâu! Thất sư huynh… huynh mau ra đây đi!”
Lão thất Tư Vô Nhai chầm chậm bước ra từ phía rừng cây rậm rạp.
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, ta cũng không ngờ sư phụ sẽ xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn.”
“Ta mặc kệ, kế hoạch là do huynh làm ra… Huynh bắt đền cho ta đi!” Chư Hồng Cộng giơ tay ra như đứa trẻ đang vòi quà.
Tư Vô Nhai mỉm cười vỗ vào bàn tay hắn: “Được được được… đều tại sư huynh. Chi phí tiêu xài một năm của Mãnh Hổ Cương, Ám Võng của ta sẽ bao hết.”
“Vậy mới được chứ.”
Tâm lý Chư Hồng Cộng trở nên thoải mái hơn nhiều, hắn gãi gãi đầu. “Thất sư huynh, chúng ta phí hết tâm tư làm như vậy là vì cái gì?”
Chương 109 Tiếc ơi là tiếc
Tư Vô Nhai chậm rãi nói: “Ma Sát Tông muốn cấu kết với Chính Nhất Đạo, ta há có thể để cho bọn chúng được toại nguyện. Nhậm Bất Bình của Ma Sát Tông thực lực chưa rõ, trong thiên hạ này người có thể hàng phục hắn cũng không nhiều. Đại sư huynh luôn luôn khiêm tốn, không thể ra mặt, nhị sư huynh hành tung quỷ dị… còn những cao thủ khác chỉ sợ chúng ta không dùng được.”
“Nhị sư huynh thích khiêu chiến cao thủ… hay là để nhị sư huynh thử xem?” Chư Hồng Cộng dè dặt nói.
“Người ta phái đi đều chưa đến ba ngày đã bị nhị sư huynh doạ cho chạy mất. Huống hồ… Vì chuyện của Phạm Tu Văn mà nhị sư huynh đã có chút tức giận.” Tư Vô Nhai lắc đầu nói.
“Nhị sư huynh luôn đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ, ngay cả huynh ấy mà cũng tức giận thì… dẹp đi là vừa.” Chư Hồng Cộng run rẩy lắc đầu.
Tư Vô Nhai chắp tay rảo bước.
Đi đến một nơi có tầm nhìn khoáng đạt trong rừng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Ngọc đàn.
“Sư phụ lão nhân gia người xuất hiện ở đây đúng là bất ngờ… nhưng mà kế hoạch của chúng ta về cơ bản đã hoàn thành. Thông tri cho người của đệ rút về.”
“Được.”
“Mặt khác…”
Tư Vô Nhai dừng lại một lúc rồi nở nụ cười. “Sư phụ lão nhân gia người có ý muốn tha cho đệ…”
“Ta cũng cảm thấy vậy… Vừa rồi đúng là doạ chết ta mà!” Chư Hồng Cộng lắc đầu liên tục, không dám nghĩ tới nữa.
“Với bản tính của sư phụ sao có thể tuỳ tiện thả đệ rời đi? Ta hoài nghi bên cạnh sư phụ có cao nhân tương trợ.” Tư Vô Nhai nhớ lại đoạn thời gian trước, Ma Thiên Các đã thu nhận vài người, có lẽ trong số đó có một số người có đầu óc.
“Làm gì có cao nhân nào, chỉ có tiểu sư muội dữ dằn hết sức… thiếu chút nữa là muội ấy nhảy xuống cắn ta rồi.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ nói.
Tư Vô Nhai lườm hắn, không thèm nói gì nữa.
Nói chuyện với cái tên đầu heo này chẳng thà nói với đầu gối còn hơn.
“Đi thôi.”
Tư Vô Nhai hơi nâng tay phải lên, một ống tròn được đúc bằng vàng ròng xuất hiện, hai đầu hiện ra kim quang, ở trên thân ẩn hiện ánh tím, trông nó sáng rực rỡ lung linh. Đây chính là vũ khí Khổng Tước Linh cấp thiên giai của Tư Vô Nhai.
Hắn nhẹ nhàng vẩy một cái!
Vù!
Ám khí trong ống tròn xạ kích về phía một cây đại thụ gần đó.
Những ám khí kia trông chói lọi xinh đẹp không khác gì bản thân Khổng Tước Linh.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ ám khí ghi chặt vào thân cây.
Tư Vô Nhai và Chư Hồng Cộng nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lắc mình một cái đã biến mất khỏi khu rừng.
Những ám khí sáng rực rỡ kia chính là nguyên khí ngưng tụ thành cương ấn màu vàng kim, trông mỹ lệ như một chiếc lông vũ bằng vàng ròng.
Nhưng mà ngay lúc ám khí xinh đẹp kinh người này xuất hiện làm mờ tầm mắt người khác, nó đã cướp đi một sinh mạng.
Răng rắc ——
Cây đại thụ che trời ầm ầm đổ xuống, mà bên cạnh đó, một tên tu hành giả lén lén lút lút đã trợn trừng hai mắt nhìn ám khí trên ngực mình, trong mắt đều là sợ hãi.
Khổng Tước xoè đuôi, sinh mệnh đình chỉ.
Tên tu hành giả lén lút này ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Cùng lúc đó.
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn bay đến Thanh Ngọc đàn.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, trên quảng trường của Thanh Ngọc đàn có không ít người.
Tuy Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, nhưng từ đầu đến cuối nó chỉ là nơi để Chính Nhất Đạo luận kiếm tu hành.
“Sư phụ, ở đằng kia.”
Bệ Ngạn bay thấp xuống theo mệnh lệnh của Lục Châu.
Nhóm tu hành giả đứng trên Thanh Ngọc đàn đều lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Bệ Ngạn.
“Đó là ai?”
“Cẩn thận, mọi người đề phòng!”
“Thật to gan, dám tự ý tiến vào Thanh Ngọc đàn!”
Mười mấy tên tu hành giả mặc phục bào màu xanh đen đều rút kiếm ra.
Đồng thời còn có một số tu hành giả mặc trường bào màu đen đang nghi hoặc nhìn lên không trung.
Lục Châu cất cao giọng nói: “Hoa Vô Đạo đang ở đâu?”
“Hoa Vô Đạo?”
Nhóm tu hành giả đứng trên Thanh Ngọc đàn đưa mắt nhìn nhau.
“Thanh Ngọc đàn là thánh địa tu hành của Chính Nhất Đạo chúng ta, vị lão hữu này không mời mà tới, có vẻ không hay cho lắm?”
Tiểu Diên Nhi không nhịn được, bật cười ha hả.
Lục Châu nhàn nhạt nhìn nàng, Tiểu Diên Nhi lập tức ngậm miệng lại, trở nên nhu thuận nghiêm túc.
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía tu hành giả vừa nói, quát lên: “Ta muốn tới thì tới, còn cần các ngươi mời hay sao? Nhàm chán!”
Lục Châu không lập tức hạ xuống đất.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Chính Nhất Đạo, nếu biết hắn chính là đại ma đầu vậy nguy hiểm sẽ tràn tới từ bốn phương tám hướng.
Có thể không lãng phí thẻ đạo cụ thì phải cố hết sức tiết kiệm…
Con đường tu hành còn rất dài, lỡ như hắn sử dụng thẻ đạo cụ nhiều tới mức giá cả lên tới trên trời mà tu vi chưa kịp đề thăng thì coi như xong đời.
Ngay lúc Lục Châu đang nghĩ ngợi linh tinh.
Đoạn Hành đã ngự không mà tới.
Hắn đáp xuống Thanh Ngọc đàn, chắp tay nói với tất cả mọi người: “Chư vị, vị này chính là Phật môn đại sư mà ta từng kể cho mọi người nghe. Đây chính là người tại Thánh đàn ở Nhữ Nam thành đã dùng một chiêu giết chết tên trọc… hoà thượng Không Huyền kia!”
Hắn vừa nói một nửa đã tiện miệng sửa lại, ở trước mặt đại sư sao hắn dám mắng Không Huyền là con lừa trọc?
“Đại sư?” Đám người đều cả kinh.
Đệ tử Chính Nhất Đạo vừa nhăn nhăn nhó nhó vừa kinh ngạc.
Đệ tử Ma Sát Tông thì ngược lại, đều chắp tay vái chào.
“Tham kiến đại sư!”
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn từ từ hạ xuống Thanh Ngọc đàn.
Bệ Ngạn cũng rất ngoan ngoãn, không hề rời đi mà ngồi xổm ngay ngắn bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại nhe răng nhanh ra.
Đám đệ tử Chính Nhất Đạo thấy vậy đều thầm nuốt nước bọt, không rõ đang sợ hãi hay là thèm thuồng.
“Tại hạ là Trương Sở, Ngũ trưởng lão của Chính Nhất Đạo, tham kiến đại sư.” Trương Sở bước ra.
Hắn dẫn đầu chào, đám đệ tử cũng chắp tay hành lễ theo.
Lục Châu chỉ vuốt râu gật đầu, thản nhiên nói: “Trương Viễn Sơn đâu rồi?”
Ngũ trưởng lão Chính Nhất Đạo Trương Sở khom người nói: “Thanh Ngọc đàn có khách quý đến thăm… Đột nhiên Tà Vương của Ma Thiên Các đến đây gây sự nên Chưởng môn đành rời đi trước cùng với vị khách quý. Đại sư có thể ở lại Thanh Ngọc đàn chờ Chưởng môn quay về.”
Đoạn Hành cũng nói theo: “Hầy, đều tại kẻ này nháo sự… Thật là đáng tiếc, vừa rồi nếu đại sư bắt lấy hắn thì chuyện hôm nay đã có thể giải quyết, tiếc ơi là tiếc.”
Lục Châu cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu không phải tại lão bát và lão thất làm chuyện xấu thì nói không chừng hắn đã có thể gặp được Trương Viễn Sơn và Hoa Vô Đạo.
Càng đáng tiếc hơn là tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc không sử dụng thành công.
Có điều… Thanh Ngọc đàn vẫn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, ở Thanh Ngọc đàn cũng có bày bố đại trận. Nếu muốn đối phó với Trương Viễn Sơn, hắn nhất định phải dốc hết vốn liếng mua thẻ đạo cụ.
Vì đối phó một người mà lãng phí thật nhiều thẻ đạo cụ, hoàn toàn không có lời!
Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Lỡ như chơi lố thì đến mạng già của hắn cũng không giữ nổi chứ đừng nói tới việc điều tra chân tướng Ngư Long thôn.
Lục Châu không có nhiều thời gian dành cho bọn họ.
Hắn tuỳ ý nhìn lướt qua đám đệ tử đứng trên Thanh Ngọc đàn, một phần nhỏ trong số đó là Thối Thể cảnh, đa số là tu hành giả vừa tiến vào Thông Huyền cảnh. Có một ít Ngưng Thức cảnh, còn lại là Phạn Hải cảnh. Chỉ có một hai người đứng đầu là Thần Đình cảnh.
Lãng phí thẻ đạo cụ vào mấy tên này đúng là không có gì hay.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Hoa Vô Đạo đã về Vân Tông rồi?”
“Mấy năm nay Hoa trưởng lão vẫn một mực bế quan ở Vân Tông, khó khăn lắm mới xuất quan một lần… hẳn là sẽ không về Vân Tông nhanh như vậy.” Có người đáp lời hắn.
Đoạn Hành chắp tay nói: “Hai mươi năm trước Hoa Vô Đạo đại bại trong tay Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các, việc này đã trở thành tâm ma của ông ta, nếu không loại bỏ tâm ma sợ là cả đời này không thể tiến bộ. Cho nên… rất có khả năng Hoa Vô Đạo muốn dùng phương pháp đối diện với tâm ma, đi đến Ma Thiên Các.”
Đám người lộ vẻ kinh ngạc.
Một số đệ tử biết việc này cũng lên tiếng nghị luận.
“Suốt hai mươi năm tu vi chưa hề tịnh tiến, Hoa trưởng lão làm như thế chẳng khác gì tự đi chuốc khổ vào người.”
“Người có chí riêng. Có lẽ trong hai mươi năm Hoa trưởng lão đã có thủ đoạn khác cũng không chừng.”
“Ta thiết nghĩ… quãng thời gian trước tứ đại hắc kỵ Ám bộ của Thần Đô đến Ma Thiên Các, tới nay vẫn chưa về, với thủ đoạn của lão ma đầu thì sợ là dữ nhiều lành ít rồi.”
“Tứ đại hắc kỵ? Chính là Phạm Tu Văn, kẻ đứng đầu trên Hắc Bảng ba trăm năm trước mà trưởng lão từng nói?”
Càng nghị luận, đám người càng cảm thấy không xong.
Ngay cả kẻ đứng đầu Hắc Bảng là Phạm Tu Văn đến Ma Thiên Các còn không rõ sinh tử thế nào, thì người hai mươi năm nay đều dậm chân tại chỗ như Hoa Vô Đạo sao có thể là đối thủ của lão ma đầu?
“Im lặng!” Ngũ trưởng lão quát lớn một tiếng. “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của các ngươi kìa. Chỉ thảo luận vài ba câu đã sợ tới mức này, nếu lão ma đầu thật sự đứng trước mặt các ngươi thì chắc các ngươi đã sợ vỡ mật ra rồi?”
Chương 110 Kẻ thù cũ
Tiểu Diên Nhi nhịn lại không để mình bật cười.
Có lẽ đã bắt đầu miễn dịch với loại tình cảnh này nên nàng trở nên khó cười hơn.
Nàng đi đến bên cạnh sư phụ, thấp giọng nói: “Sư phụ… bọn hắn đều rất sợ người đó nha.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn về phía Độ Thiên Giang.
Tính toán thời gian thì Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng sắp đến rồi.
Về phần Hoa Vô Đạo… nghe lời bọn hắn nói, có vẻ như sớm muộn gì người này cũng sẽ tìm đến tận cửa.
Vậy thì ôm cây đợi thỏ là được rồi, không cần phải chạy khắp nơi tìm hắn. Nếu Hoa Vô Đạo thật sự biết người chủ mưu phía sau của vụ án Ngư Long thôn thì đợi hắn tự đưa tới cửa sẽ tốt hơn nhiều.
Trước mắt cũng chỉ có thể ra tay với Hoa Vô Đạo.
Cao thủ vu thuật trong cung vô cùng giảo hoạt. Hắn có thể bày ra vu thuật đại trận ở Độ Thiên Giang, cũng có thể lợi dụng phi liễn để quan sát thế cục nơi đó rồi truyền ra mệnh lệnh, có thể thấy được tao nghệ vu thuật của người này cực kỳ cao minh. Huống hồ hắn còn có thể khống chế Trần Trúc, một trong tam đại thần xạ thủ, địa vị của hắn nhất định không nhỏ.
Trải qua cuộc chiến ở Độ Thiên Giang, người này chắc chắn sẽ càng thêm giảo hoạt… Ngay cả người bên trong cung như Giang Ái Kiếm cũng tra không ra, Lục Châu là người ngoài lại càng khó khăn hơn.
“Hoa Vô Đạo…” Lục Châu lẩm bẩm.
“Đại sư, Chưởng môn thực sự có việc quan trọng… Chúng ta khiến đại sư phải hạ mình chờ thật là đáng chết.” Ngũ trưởng lão Trương Sở khom người nói.
Lục Châu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi không để ý đến người này nữa.
Chỉ là tu hành giả Thần Đình cảnh cũng có thể trở thành trưởng lão danh môn chính phái.
Chính Nhất Đạo bây giờ… dường như đã không bằng lúc trước.
Đoạn Hành bước ra nói: “Các vị, tình hình chiến đấu ở Thanh Ngọc đàn đã lắng lại. Nếu kế hoạch bị xáo trộn thì thôi ngày khác chúng ta lại tụ họp, các vị thấy thế nào?”
“Như thế rất tốt.” Trương Sở gật đầu nói.
“Chư vị… Cáo từ!” Đoạn Hành không ngó ngàng đến các đệ tử Thanh Ngọc đàn khác, chỉ chắp tay chào Trương Sở.
Lục Châu bèn liếc nhìn người này thêm một lần.
Lạ thật, trông Trương Sở cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt.
Đoạn Hành xoay người đi đến trước mặt Lục Châu, cung kính nói: “Đại sư, vãn bối còn có việc phải làm, xin đi trước một bước.”
“Chờ đã.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng.
“Đại sư còn có gì phân phó?” Đoạn Hành không dám thất lễ, lập tức dừng lại hỏi.
“Lão phu có một lời khuyên, ngươi hãy chuyển lời lại cho Nhậm Bất Bình.”
“Lời vàng ý ngọc của đại sư, nhất định vãn bối sẽ chuyển cáo lại cho Tông chủ.” Đoạn Hành tỏ ra vô cùng khiêm tốn lắng nghe.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Trông chừng Ma Sát Tông, quản lý tốt chính mình, nếu không sẽ gặp hoạ sát thân.”
Đoạn Hành hơi sửng sốt.
Tuy không thể lý giải lời đại sư vừa nói nhưng hắn cũng không dám chất vấn, bèn khom người: “Đa tạ đại sư! Vãn bối cáo từ.”
Đoạn Hành phất tay, dẫn theo một đám đệ tử Ma Sát Tông rời khỏi Thanh Ngọc đàn.
Lục Châu lại lần nữa nhìn trời, thấy thời gian đã đến.
Với tốc độ của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh, cho dù phải vác thêm một người cũng không phi hành quá chậm.
Hai người bọn họ vừa lên Nguyên Thần cảnh, tốc độ đương nhiên cũng được đề thăng lên nhiều.
Ngay khi Lục Châu vừa định rời đi, một thanh âm từ phía sau lưng đám đệ tử Thanh Ngọc đàn chợt truyền đến ——
“Là vị đại sư nào giá lâm Thanh Ngọc đàn, để ta đến xem.”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn lui về sau, nhường ra một con đường.
“Trương Thu Trì?” Trương Sở nghênh tiếp hắn.
Người vừa đến là Trương Thu Trì của Chính Nhất Đạo.
Lục Châu có chút ấn tượng đối với người này… Mấy năm trước hắn từng đánh bại Minh Thế Nhân khiến hắn mặt mũi bầm dập.
Cũng vì chuyện đó mà Minh Thế Nhân phiền muộn rất lâu, trốn ở trên núi khổ tu suốt một thời gian.
Nhiều năm đã trôi qua, bây giờ thực lực và tu vi của Trương Thu Trì hẳn là đã tiến bộ không ít.
Trương Thu Trì cũng là người thức thời, vừa nhìn thấy Bệ Ngạn ngồi bên cạnh Lục Châu, hắn sửng sốt trong chốc lát rồi vội vàng khom người chào: “Tham kiến đại sư.”
Lục Châu không trả lời hắn mà chỉ phất phất tay với Tiểu Diên Nhi: “Đi.”
“Vâng.”
“Đại sư?”
Trương Thu Trì đang cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao đại sư lại thờ ơ với mình.
Chợt đám đệ tử đứng phía sau đột nhiên kinh hô ——
“Có người đang đến đây!”
Đám người nhìn sang.
Trương Thu Trì cũng nhìn theo hướng ánh mắt của mọi người.
“Hả?”
Hắn không nhận ra Lục Châu cũng không có gì lạ, dù sao tướng mạo Lục Châu cũng đã thay đổi rất nhiều. Nhưng tên tứ đệ tử Ma Thiên Các Minh Thế Nhân cho dù có hoá thành tro hắn cũng nhận ra.
Mấy năm nay danh tiếng của Trương Thu Trì vang xa, một phần rất lớn là nhờ vào việc hắn đã đánh bại Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các.
Bây giờ nhìn thấy Minh Thế Nhân đang bay tới, hắn sao có thể không hưng phấn.
“Minh Thế Nhân? Hắn lại dám đến Thanh Ngọc đàn?!”
“Là Minh Thế Nhân?”
“Là tứ ma đầu Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các!”
Các đệ tử đứng trên Thanh Ngọc đàn đều lộ vẻ kinh ngạc.
Tu vi bọn hắn khá thấp, nào dám xông lên ngăn cản.
Chưởng môn và các trưởng lão khác không có ở đây, chỉ có mình Trương Thu Trì có thể địch lại Minh Thế Nhân. Mà bản thân Trương Thu Trì cũng đã từng đánh bại Minh Thế Nhân một lần, đây chính là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Lục Châu cũng trông thấy Minh Thế Nhân, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại hồ nghi, Đoan Mộc Sinh vốn đi cùng Minh Thế Nhân, sao bây giờ lại không thấy đâu?
Đúng lúc này ——
Trương Thu Trì nhảy lên không trung, cười to nói: “Đúng là trời cũng muốn giúp ta. Bây giờ ta sẽ bắt sống tên ma đầu này, từ nay về sau xem ai còn có dũng khí khinh thường Chính Nhất Đạo chúng ta nữa!”
“Có Trương trưởng lão ra tay thì việc bắt tên ma đầu này không có gì khó khăn cả.”
“Chúng ta nguyện ý trợ uy cho trưởng lão!”
Trương Thu Trì gật đầu, nói với Lục Châu đứng bên cạnh: “Đại sư, mong người chiếu cố nhiều hơn.”
Lục Châu phất phất tay, không nói gì.
Có không ít đệ tử Thanh Ngọc đàn cũng bay lên không trung.
Những người tu vi thấp chỉ có thể đứng bên dưới nhìn lên.
Hai mắt Trương Thu Trì hưng phấn lấp loé ánh sáng, hắn phi hành đuổi theo Minh Thế Nhân.
Lục Châu nhảy lên lưng Bệ Ngạn, lạnh nhạt vuốt râu. “Tất cả đều là số mệnh.”
Tiểu Diên Nhi cũng vừa leo lên Bệ Ngạn vừa hỏi: “Số mệnh gì cơ ạ?”
“Số mệnh của Trương Viễn Sơn và Hoa Vô Đạo, cũng là số mệnh của tứ sư huynh con.”
Bệ Ngạn gầm lên một tiếng trầm thấp rồi nhảy vào không trung.
Cùng lúc đó, Minh Thế Nhân đang ngự không mà đi.
Mắt thấy đã đến Thanh Ngọc đàn, hắn bèn bay về một hướng khác, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Chính Nhất Đạo.
“Sư phụ đâu rồi nhỉ?” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, nhìn quanh bốn phía.
Hắn thả chậm tốc độ, chuẩn bị hạ xuống chờ đợi, lại quay đầu nhìn ra sau lưng:
“Tam sư huynh hẳn là cũng sắp đến rồi! Không có Bá Vương Thương ngáng chân… Hắc hắc, lão tử bay nhanh hơn!”
Ngay lúc hắn đang đắc ý, từ phía Thanh Ngọc đàn đột nhiên truyền tới một giọng nói nghiêm nghị ——
“Minh Thế Nhân!”
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn lại, nhướng mày, vừa nhìn đã nhận ra người này. “Trương Thu Trì, là ngươi?”
“Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!”
Trương Thu Trì lăng không chắp tay, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân tựa như đang nhìn con mồi.
Minh Thế Nhân khoát tay nói: “Bây giờ lão tử không có tâm tình đánh nhau với ngươi… Có thấy sư phụ ta đâu không?”
Trương Thu Trì khẽ giật mình, trầm giọng nói: “Đừng có đem sư phụ ngươi ra để hù doạ ta, bản trưởng lão hôm nay sẽ thay trời hành đạo!”
“Chờ đã.”
Minh Thế Nhân lại khoát tay lần nữa. “Ta hỏi thật đó, có nhìn thấy sư phụ ta ở đâu không?”
Thấy tính tình hắn vẫn phóng đãng không có khuôn phép như vậy, Trương Thu Trì tức giận không biết phát tiết vào đâu.
“Nếu thấy lão ta cũng giết luôn!”
Vù!
Nguyên khí xung quanh đồng thời hội tụ!
Trương Thu Trì kết thành thủ thế, từng đạo pháp ấn vờn quanh người hắn.
Nguyên khí rung động thật mạnh.
Nguyên Thần cảnh!
Lúc này, đám đệ tử Thanh Ngọc đàn từ xa chạy tới hạ xuống mặt đất, ngẩng đầu lên quan sát trận chiến.
Minh Thế Nhân nhìn quanh nhìn quẩn vẫn không thấy bóng dáng sư phụ đâu.
Thôi xong, bị sư phụ lừa rồi!