• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn (4 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1 Ám sát

“Tư Tư, gần đây có động tĩnh gì không?”

Một tên béo mặc y phục hoa lệ đắt tiền, vác theo cái bụng mỡ đang nhàn rỗi ngồi ở trên một cái ghế khảm đầy vàng bạc châu báu, ăn nho mà nô tỳ ở bên cạnh đút cho.

Một tên gia đinh dáng người cao lớn, tứ chi phát triển đang nửa quỳ trước mặt tên béo.

“Bẩm thiếu gia, gần đây không có một chút động tĩnh nào, xung quanh đám gia đinh cũng không xuất hiện nhân vật nào khả nghi.”

Lúc gia đinh này nói chuyện có thể láng máng nghe được âm thanh của hổ báo, có thể thấy đây chắc chắn không phải là người bình thường.

“Ừ, vậy ngươi lui ra đi.”

Tay phải tên béo tùy ý quơ quơ.

“Vâng.”

Gia đinh chắp tay, trong nháy mắt đã rời khỏi nơi này.

Thấy người đã đi rồi, tên béo không nhịn được mà phàn nàn mấy câu: “Không phải chỉ là một tấm lệnh bài thôi à? Cha đường đường là cao thủ Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong, vậy mà lại bị một tấm lệnh bài doạ cho sợ tới mức này, còn phái bậc cao thủ như Trần cung phụng tới bảo vệ ta.”

Nói xong, tên béo mặc y phục quý giá lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài màu đồng xanh không biết là được điêu khắc từ thứ kim loại gì.

Lệnh bài thanh đồng này lớn chừng bàn tay, trên mặt khắc hình một đầu lâu ác quỷ sống động như thật.

Điểm bắt mắt nhất trên tấm lệnh bài này chính là một chữ ‘giết’ được khắc ngay chính giữa lệnh bài!

Chữ “giết” có màu đỏ tươi đẹp, nhưng chính màu đỏ này lại khiến tên béo quyền quý cảm thấy có chút cổ quái.

Nhìn qua thì giống như là máu thật vậy!

“Thiếu gia người xem, ở phía sau tấm lệnh bài này có phải là có thứ gì không?”

Đột nhiên nô tỳ thông minh khéo léo nói.

“Thứ gì?”

Tên mập lật lệnh bài lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu lầu ác quỷ ở phía sau.

Phần mắt trống rỗng trên đầu lâu ác quỷ kia tràn ngập cảm giác tà dị.

Hình như có thể nhìn thấy loáng thoáng một vật hình cầu được nhét ở bên trong.

Tên mập không nhịn được dùng ngón trỏ moi nó ra.

Một viên giấy nhỏ rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Đúng là có thứ gì đó thật, để bản thiếu gia xem là tên tiện chủng vô sỉ nào đang đùa cợt ta, nếu để ta phát hiện ra, đến lúc đó ta không lột da rút gân hắn thì không được rồi!”

Nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ, đều là do chủ nhân của tấm lệnh bài này gây ra.

Hai mắt tên béo lộ ra vẻ tàn khốc!

Tuy nói lời oán hận, nhưng tên béo vẫn cẩn thận từng li từng tí, mở viên giấy nhỏ như hạt vừng kia ra.

Là một tờ giấy.

Hơn nữa trên tờ giấy còn viết những chữ cực kỳ nhỏ.

Điều khiến người ta khó có thể tưởng tượng được là loại người nào có thể viết ra kiểu chữ nhỏ như muỗi này chứ

Hình như thị lực của tên béo rất tốt, tròng mắt hơi híp lại, đã nhìn rõ hàng chữ trên tờ giấy.

“Giết người đền mạng, đây là đạo lý hiển nhiên!”

Khi tên béo nhìn thấy những chữ này, dường như hắn đã nhìn thấy một đôi mắt đỏ quạch tràn đầy lệ khí. Nhất thời những chữ này khiến tên béo bị dọa sợ không nhẹ.

Hắn vội vàng đứng lên, cầm tờ giấy trong tay và lệnh bài ném xuống mặt đất cách đó không xa.

Chợt, tên béo hình như cũng phát hiện bản thân đã thất thố.

Nhìn về phía lệnh bài thanh đồng và tờ giấy nhỏ, khuôn mặt tràn đầy vẻ xấu hổ giận dữ.

“Tuy không biết đây là trò đùa dai của ai, nhưng nếu để bản thiếu gia phát hiện ra, nhất địch sẽ giết sạch trên dưới cả nhà tên đó!”

“Giết người đền mạng! Ha ha, bản thiếu gia là thiếu thành chủ của Lâm Thiên thành, đến nay số người bị ta giết chết đã hơn mười đầu ngón tay, nhưng có ai dám hỏi tội bổn thiếu gia!” Tên mập cười lạnh nói.

Giống như đang muốn nói cho chủ nhân ở phía sau tấm lệnh bài này nghe.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía nô tỳ ở bên cạnh mình.

Trong lòng nô tỳ run lên, có chút chuyện bí mật liên quan đến thiếu gia nhà mình, nàng đã sớm nghe qua,

Chỉ có điều, nàng biết đạo lý họa từ miệng mà ra này.

Từ trước tới nay, nàng đều dùng thái độ cái gì cũng không biết để hầu hạ thiếu gia nhà mình.

Nhưng ngày hôm nay… Nàng biết cho dù mình có giả ngu thế nào đi nữa cũng vô ích.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của nô tỳ.

Ngữ khí của tên béo lạnh lẽo: “Chuyện vừa rồi, nếu như ta ở bên ngoài nghe được một chút gì…”

Nô tỳ đang cầm quả nho trong tay, lập tức quỳ xuống mặt đất, nước mắt giàn dụa: “Nô tỳ đã biết, xin thiếu gia yên tâm, xin thiếu gia yên tâm, nô tỳ có chết cũng không mở miệng.”

“Được, bản thiếu gia coi như lần này ngươi nói thật.”

Nói xong, đột nhiên tên béo xoay người, nhếch miệng lên: “Đúng rồi, trước đó không lâu ta nghe nói trong nhà người còn có một muội muội dáng vẻ xinh đẹp như hoa, đúng không?”

Cả người nô tỳ run lên, không dám mở miệng, chỉ là cứng ngắc gật gật đầu.

Nhìn thấy vậy, tên mập nhếch miệng cười: “Đợi qua khoảng thời gian này, ta sẽ đích thân đến nhà ngươi xem thử, nếu như thật sự như lời đồn, ha ha!”

Nô tỳ nghe thấy câu nói này, khuôn mặt đang dàn dụa nước mắt, thoáng cái đã tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ.
Chương 2 Không ai có thể may mắn thoát khỏi

Đang lúc đầu óc nô tỳ vẫ còn đang như sấm sét giữa trời quang

Một giọng nói đã kéo nàng trở về hiện thực.

Trước mặt tên tên béo, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người khoác áo bào đen, bên hông đeo đao, trên mặt đeo mặt nạ ác quỷ.

“Ngươi là ai, dám lén xông vào phủ thành chủ, ngươi có biết đây là tội chết không hả!”

Mới vừa rồi vẻ mặt tên béo vẫn còn uy phong lẫm liệt, thoáng cái đã trở nên nhát như chuột.

Ngón trỏ hắn run rẩy, chỉ vào nam tử thần bí trước mắt, hô lớn.

Người thần bí đeo mặt nạ ác quỷ giống như không nghe thấy,

hai chân vẫn bước đi, từ từ tới gần tên béo.

“Thích khách to gan, dám tập kích thiếu chủ Lâm Thiên thành, đi chết cho lão phu!”

Vào thời khắc nguy cấp, bỗng nhiên từ phía sau cửa lớn truyền đến một tiếng hét phẫn nộ.

Rầm!

Bàn tay của một lão giả hói đầu dễ dàng đánh vỡ cửa lớn, rồi tấn công về phía người thần bí.

“Trần cung phụng!”

Nhìn thấy lão giả, tên béo như được nhặt được phao cứu hộ, mững rỡ nói.

Người này chính là Trần cung phụng mà lúc trước tên béo có nhắc đến, là một trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành.

Một gã cao thủ Uẩn Linh Cảnh trung kỳ!

Người thần bí phát hiện ra, hơi quay đầu né tránh.

Nhưng tốc độ của lão giả cực nhanh.

Chỉ một bước đã lao đi mười thước, bay thẳng đến phía sau người thần bí.

Tay phải lão giả đánh quyền thành gió, bỗng vỗ ra một chưởng về phía gáy đối thủ!

Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ cảm thấy tiếp theo là một cảnh tượng màu tươi ngập đất.

Nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào đầu người thần bí

Bóng dáng của hắn chớp mắt đã biến mất dưới ngay mí mắt mọi người

“Cái gì?!”

Lão giả cả kinh, nhanh chóng thu hồi đòn tấn công rồi lập tức vội vàng xoay người lại.

Quả nhiên.

Bóng dáng người thần bí bất ngờ xuất hiện ở phía sau lão giả.

Trừ những thứ này ra, còn có một luồng ánh sáng lạnh chém về phía lão giả.

“Khí Cương Thành Chung!”

Lão giả nhận thấy đạo sáng lạnh này mang đến cho mình cảm giác nguy cơ tử vong, nên vội vàng sử dụng tuyệt kỹ của mình.

Hai chân lão giả đứng thành tư thế trung bình tấn, hai tay khoanh lại.

Một luồng cương khí hùng hậu, thản nhiên dâng lên từ trên người lão giả.

Trong nháy mắt, cương khí xung quanh lão giả đã trực tiếp biến thành một cái chuông bảo vệ!

Tên béo nhìn thấy chiêu này của Trần cung phụng thì hai mắt phát ra kim quang: "Nghe đồn tuyệt kỹ này là sở học của Trần cung phụng, là một môn công pháp Hoàng giai trung phẩm, nếu như tu luyện đến viên mãn thì lực phòng ngự thậm chí có thể sánh ngang một ít công pháp Hoàng giai thượng phẩm!"

Lúc tên béo đang nói Trần cung phụng mạnh thế nào.

Một giây tiếp theo đã xảy ra chuyện khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Phốc phốc!

Âm thanh cơ thể bị rạch phá dồn dập vang lên.

Tên béo trợn to hai mắt.

Cơ thể Trần cung phụng tuy vẫn giữ thế trung bình tấn, nhưng phần đầu đã không cánh mà bay.

Theo đó là một bóng đen nhìn như quả ‘bóng rổ’ rơi xuống đất.

Tên béo vô tình nhìn về phía đó.

Dạ dày quặn thắt, trào lên một cơn buồn nôn.

Đồ vật có hình dạng giống như 'bóng rổ' kia, rõ ràng chính là cái đầu của Trần cung phụng!

Huyết dịch đỏ tươi sền sệt không ngừng chảy ra từ cái đầu kia.

Đặc biệt là trên đó còn có một đôi mắt đến chết vẫn không nhắm lại được, khiến tên béo sởn hết cả tóc gáy.

"Trần, Trần cung phụng... Chết, chết rồi à?"

Tên béo lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt khó có thể tin.

Sau đó, hắn nhìn về phía người thần bí.

Người thần bí vẫn bình tĩnh tự nhiên, giải quyết Trần cung phụng xong, sau đó tiếp tục từng bước từng bước đi về phía tên béo.

Vừa rồi, trên mặt tên béo còn rất đắc ý, bây giờ cả người muốn bao nhiêu sợ hãi liền có bấy nhiêu sợ hãi.

Miệng run rẩy nói: "Ngươi… Ngươi đừng qua đây, ta… cha ta chính là thành chủ Lâm Thiên thành, là cao thủ Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước ngắn nữa thôi là có thể bước vào Động Linh Cảnh, ta… ta khuyên ngươi đừng làm loạn..."

Nhìn thấy người thần bí sắp tới gần mình.

Tên béo bị dọa đến mức hai chân run rẩy tê dại, ngồi co quắp dưới đất.

Chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ thân thể nặng nề, di chuyển về phía sau giống y như một con chó thê thảm.

Ai mà ngờ được, vị thiếu gia ương ngạnh hoành hành ngang ngược nhiều năm ở Lâm Thiên thành lại gặp tình cảnh như vậy chứ?

"Đệt, là ngươi ép lão tử!"

Thần sắc tên béo chợt biến đổi.

Cắn răng từ trong lòng lấy ra một món đồ có hình dạng giống như đạn châu.

Nô tỳ đứng phía sau tên béo nhìn thấy viên đạn châu này, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Thiếu gia!"

Khuôn mặt tên béo để lộ thần sắc dữ tợn, dùng linh khí trong cơ thể rót vào trong đạn châu.

Sau đó ném về phía người thần bí đang đứng trước mặt.

Khoảnh khắc hắn ném đạn châu ra, tên béo điên cuồng nói: "Đây chính là pháp bảo Hoàng giai trung phẩm: Bạo Liệt Đạn, chỉ cần rót linh lực vào trong thì nó sẽ phát nổ. Trong phạm vi mười dặm, tất cả tu luyện giả thấp hơn Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong, không ai có thể may mắn trốn thoát!"
Chương 3 Huyết sát lệnh

Giải thích xong, gương mặt tên béo nhanh chóng cứng đờ.

Trong nháy mắt Bạo Liệt Đạn bay ra ngoài, một tia sáng sắc bén lập tức chém nó thành hai mảnh.

Hơn nữa, tia sáng sắc bén này còn chưa biến mất, quét lên trên cánh tay phải của tên béo.

Phốc phốc!

Hai mắt tên béo nổi đầy tơ máu, nhìn chằm chặp vào cánh tay phải vừa bị chặt đứt của mình.

Sau đó dốc hết sức lực gào lên: "A! Tay ta, tay của ta!"

Tên béo không ngừng gào thét, đồng thời ánh mắt vẫn tập trung lên Bạo Liệt Đạn bị chém thành hai nửa đang nằm lăn lóc trên mặt đất, nghĩ mãi không ra là tại sao nó lại không nổ.

Mà người thần bí dường như đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, dùng giọng điệu châm chọc, lần đầu tiên mở miệng nói: "Thứ pháp bảo thấp kém này, chỉ cần chặt đứt thiết bị làm nổ ở bên trong thì món đồ này cơ bản không khác gì phế phẩm."

Âm thanh của người thần bí lạnh lẽo lại khiến người ta sợ hãi, cứ như âm thanh của tử thần vậy.

Thấy người thần bí có thể trao đổi được, hai mắt tên béo lại một lần nữa dấy lên ngọn lửa hy vọng: “Ta và các hạ không thù không oán, tại sao lại muốn giết ta?”

Người thần bí cười nhạt: "Đúng là ngươi và ta không oán không thù, nhưng có người muốn mua mạng của ngươi!"

Nghe được chữ 'mua' này, tên béo nhịn không được hét lên: "Là ai thuê ngươi tới giết ta? Ta có thể ra giá gấp đôi, không phải, là gấp mười lần kẻ đó, chỉ cần ngươi có thể tha mạng cho ta."

Người thần bí nghe nói vậy thì liên tục cười nhạt: "Huyết Sát Lệnh đã ra thì không có đạo lý rút về, chỉ cần ngươi còn sống, sau này sẽ có ngàn ngàn vạn vạn sát thủ của Huyết Sát Các tới lấy cái đầu trên cổ ngươi!"

Nghe vậy, tên béo chợt nhớ tới tấm lệnh bài quỷ dị cùng mẩu giấy nhỏ vừa nãy.

"Không ngờ lại là thật..."

Sắc mặt tên béo ảm đạm, thì thào một tiếng.

Thấy tên béo dường như đã nhận mệnh.

Người thần bí bỗng nhiên nở nụ cười quỷ quyệt, nói: "Người treo thưởng nhờ ta nhắn cho ngươi một câu: Người giết mạng chó của ngươi, Khôi Kim Dã!"

Lúc hai chữ 'Khôi Kim' truyền vào tai tên béo, hai mắt hắn hơi khựng lại, hình như đã nhớ ra điều gì đó

Một tuần trước, hắn ta vẫn như mọi khi, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi dạo quanh Lâm Thiên thành.

Không biết là do số đỏ hay chuyện vốn là như vậy.

Ở trên một con con phố bán hàng, hắn ta đúng lúc nhìn thấy một mỹ phụ nhân phong thái vẫn còn thướt tha.

(Mỹ phụ nhân: người phụ nữ đẹp đã có chồng.)

Với cá tính quỷ phong lưu của tên béo, tự nhiên không nói nhiều đã tiến lên tán tỉnh mỹ phụ nhân kia.

Chẳng qua phu nhân lại không lĩnh tình. Thân là thiếu thành chủ của Lâm Thiên thành, từ nhỏ làm gì có nữ nhân nào dám cự tuyệt hắn.

Ngày thứ hai, tên béo không nói hai lời đã dẫn theo người, trực tiếp bắt mỹ phụ nhân về.

Chỉ tiếc lúc tên béo vứt người lên giường, mỹ phụ nhân kia lại thừa dịp hắn không chú ý, dùng hết tất cả sức lực toàn thân đâm đầu vào tường, sau đó lập tức đi đời nhà ma.

Cảm thấy vô cùng xui, tên béo tìm người mang thi thể nàng ta lên một ngọn núi gần đó, cứ thế vứt luôn ở đó, mặc kệ nó hơi ngoài hoang dã

Chưa được mấy ngày trôi qua, có một gã thiếu niên khoảng mười bốn mười năm tuổi, tự xưng là Ngụy Kim đi tới phía trước phủ thành chủ, nói mình là con trai của mỹ phụ nhân kia. Sau đó gã giống như nổi điên muốn xông vào phủ thành chủ tìm hắn hỏi tội, nhưng đều bị người cản lại.

Tên béo chính là thiếu gia của phủ thành chủ, thế lực to lớn đủ để che kín cả Lâm Thiên thành.

Bất luận là thiếu niên kêu oan như thế nào thì vẫn không có ai dám lội vào vũng nước đục này.

Dù sao tam đại cung phụng, cộng thêm thành chủ là Uẩn Linh đỉnh phong, thực lực này cũng không phải là để trưng cho đẹp.

Tên béo cả ngày bị một thiếu niên quấn lấy cũng thấy phiền, trong cơn tức giận đã cho người lén làm thiếu niên hôn mê, sau đó bỏ vào bao tải, ném xuống một vách núi gần đó.

Từ trên vách núi cao như vậy ngã xuống, theo lý mà nói thì người hẳn là phải chết ngắc rồi mới đúng, làm sao có thể còn sống được chứ?

Vẻ mặt tên béo vô cùng nghi hoặc.

Không nghĩ ra một người làm sao lại khởi tử hoàn sinh được, sau đó còn tìm mình để báo thù.

Nhưng vấn đề này, nhất định là xuống hoàng tuyền rồi hắn sẽ suy nghĩ lại.

"Ha ha ha, ta chính là con trai độc nhất của cha ta, giết ta, cha ta nhất định sẽ sử dụng tất cả lực lượng tiêu diệt Huyết Sát Các trong miệng ngươi!"

Cuối cùng, tên béo vừa cười vừa nói.

Người thần bí giống như nghe được chuyện ngàn lẻ một đêm gì đó.

Trong lời nói đều là khinh thường với tên béo và cả tòa Lâm Thiên thành này: "Ta đây sẽ rửa mắt mà đợi."

Tay phải của người thần bí nắm chặt chuôi đao.

Xoẹt!

Đao quang kiếm ảnh, đầu người rơi xuống đất!
Chương 4 Chứng cứ

Hai mắt nô tỳ vô thần nhìn tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.

Đặc biệt là một màn này, hình ảnh làm người ta không nhịn được buồn nôn.

Khi ánh mắt người thần bí nhìn về phía nàng, cả người nàng run lên, sau đó tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng lẩm bẩm nói: "Nương, cha, Tinh muội, là Sương nhi bất hiếu, không thể ở lại bên cạnh các ngươi."

Khoảng hơn mười giây trôi qua, cảnh máu tươi văng khắp nơi như trong dự liệu vẫn chưa thấy xuất hiện.

Nô tỳ hơi hé mắt, phát hiện người thần bí vốn đứng ở cách đó không xa đã biến mất từ lâu rồi.

Ngoại trừ việc đó ra, thủ cấp của tên béo cũng không cánh mà bay.

Xem ra chắc đã bị người thần bí mang đi.

Hiện trường chỉ sót lại một tấm Huyết Sát Lệnh cùng hai cỗ thi thể lạnh băng.

...

Trong Lâm Thiên thành.

Đường phố nơi đây rộn rộn ràng ràng, mỗi cửa hàng đều là cảnh người đến người đi, có thể nói lượng người qua lại cực kỳ lớn.

Nhưng trong bầu không khí huyên náo lạ thường này, ở một nơi hẻo lánh tại góc cửa thành có một tòa lầu các khác xa với những cửa hàng trang sức hoa lệ trên phố lớn ngõ nhỏ.

Toàn bộ tòa lầu các đều mang màu đen thuần tuý, nhìn qua khiến người ta cảm thấy có chút cổ quái khó hiểu.

Cộng thêm lý do vị trí địa lý không tốt, gần như quanh năm toà lầu các không có người ra vào.

Nhưng hôm nay, một thiếu niên thoạt nhìn chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên người mặc một bộ y phục bằng vải bố thô ráp rách nát.

Thiếu niên hít sâu một hơi, sau đó thở hắt ra một hơi dài, đẩy đại môn của lầu các ra.

Đại môn vang lên âm thanh 'cọt kẹt'.

Thiếu niên cất bước đi vào.

Hình như thiếu niên đã từng tới đây một lần, có chút quen thuộc đối với nơi này.

Vừa tiến vào bên trong lầu các, hắn đã đi thẳng đến chỗ cầu thang lên lầu.

Đi hồi lâu, rốt cuộc thiếu niên cũng nhìn thấy một người.

Một gã thanh niên nhìn qua tầm mười tám mười chín tuổi, đang ngồi trên quầy thu ngân cười híp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Dường như gã đã sớm đoán được thiếu niên sẽ đến.

Thiếu niên nhìn thấy thanh niên, cố nén một ít cảm xúc khác thường trong lòng, mở miệng nói: "Nếu như ngươi đã giải quyết thứ chó má kia đúng như tin tức trong phong thư ngươi gửi đến, vậy chứng cứ đâu?"

"Chứng cứ ở đây."

Thanh niên chỉ chỉ vào một cái hộp gỗ đặt trên quầy hàng.

Thiếu niên nghi thần nghi quỷ đi đến trước hộp gỗ.

Sau khi ôm lấy nó, tay phải hắn đặt lên nắp hộp rồi xốc ngược lên.

Khoảnh khắc mở hộp, cái nắp ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất, hai mắt thiếu niên trợn to, tiếp theo là hai tay cùng thân thể khẽ run rẩy.

Chỉ thấy trong hộp gỗ có một cái đầu với đôi mắt không thể nhắm lại.

Nếu có người bình tĩnh quan sát thì sẽ phát hiện, cái đầu kia chẳng phải là của vị thiếu thành chủ Lâm Thiên thành đã không cánh mà bay trước đó hay sao?

Bên dưới hộp còn lưu lại những vệt máu khô.

Nếu như người thường nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, nhất định sẽ không cầm nổi mà vội vã ném đi.

Nhưng thiếu niên này lại có chút đặc biệt.

Hai mắt thiếu niên mở to nhìn chằm chằm cái đầu trong hộp, hai tay cũng giống như vậy, nắm chặt hai góc hộp gỗ.

Khoảng một phút trôi qua, rốt cuộc thiếu niên cũng đặt cái hộp xuống đất.

Cộp.

Thiếu niên xoay người hướng về một chỗ, quỳ xuống.

Hai hàng nước mắt rơi xuống, ngay sau đó là âm thanh tràn đầy đau đớn khổ sở phát ra từ trong miệng thiếu niên:

"Nương, người thấy không, hung thủ sát hại người đã chết rồi. Chắc hẳn nương ở trên trời có linh thiêng cũng đã có thể an lòng!"

Thanh niên yên lặng nhìn dáng vẻ khóc ròng của thiếu niên, không có dị động.

Thiếu niên quỳ một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy.

Hắn chắp tay với thanh niên nói: "Thù giết nương không đội trời chung, Ngụy Kim ở đây đa tạ công tử!"

Thì ra thiếu niên chính là Nguỵ Kim mà trước đó tên béo đã hồi tưởng lại trong đầu.

Nói xong, Nguỵ Kim lại muốn quỳ xuống nhưng đã bị một chữ của thanh niên ngăn cản.

"Dừng!"

Vẻ mặt Ngụy Kim nghi ngờ nhìn thanh niên.

Thanh niên từ từ mở miệng: "Giữa ta và ngươi chỉ là giao dịch, cần gì phải như vậy? Nếu như ngươi không có thứ ta cần, cứ cho là ngươi khóc đến trời sập đất lún ta cũng sẽ không phản ứng lại."

"Chuyện ngươi giao phó bên ta đã làm xong. Bây giờ đã đến lúc nói đến yêu cầu của ta."

Nghe thanh niên nói vậy, nhất thời Nguỵ Kim cảm thấy hơi mất tự nhiên, giống như toàn thân bị lột trần, trên dưới trần trùng trục không một mảnh vải che thân.

Căn bản là không có chuyện gì tốt.

Nó thật sự không hiểu nổi người trước mắt. Từ đầu tới cuối, hành vi cử chỉ của thanh niên này hết sức cổ quái, tại sao hắn lại nguyện ý giúp đỡ mình?

Dù sao người nó muốn giết cũng là thiếu thành chủ của Lâm Thiên thành!

Trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành còn có một thành chủ tu vi đạt tới Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong.
Chương 5 Giao dịch

Cho dù có một số tu luyện giả đến từ bên ngoài nhưng nếu muốn chống đối với họ, trước tiên cũng phải cân nhắc xem mình có bao nhiêu phân lượng.

Chứ nói gì đến việc giúp đỡ một kẻ tay không tấc sắt như nó, một tên phàm nhân, ngay cả tu luyện giả cũng không phải.

Trong lúc Ngụy Kim đang cảm thấy khó hiểu, thanh niên đã lên tiếng: “Ta muốn chiếc nhẫn trên tay phải của ngươi.”

Ngụy Kim ngẩn người.

Ánh mắt nhìn về phía cái nhẫn đen thui mình đang đeo trên ngón trỏ tay phải.

Nhất thời ánh mắt nó lưu chuyển, hình như đã phát hiện được điều gì đó.

Mấy ngày trước, nó bị tên béo thuê người lén lút dùng khói mê đánh gục, nhét vào trong bao tải, sau đó bị ném đến một vách đá tên là Đoạn Cốt Nhai ở gần đây.

Thời điểm đó nó cũng cảm thấy mình chắc chắn phải chết. Nhưng khi tỉnh lại, nó phát hiện bản thân không những không chết mà còn không hề bị thương một chút nào.

Ngoại trừ y phục bị vũ khí nào đó cắt nát, toàn thân thế mà lại không có dấu vết từng bị thương.

Trong lúc nó tỉ mỉ quan sát thì phát hiện trên tay phải của mình đã có thêm một chiếc nhẫn đen thui.

Khi đó Ngụy Kim đã suy đoán, nguyên nhân mình chưa mệnh táng hoàng tuyền chắc chắn có liên quan rất lớn đến chiếc nhẫn này.

Nói không chừng cái nhẫn này chính là pháp bảo của tu luyện giả trong lời đồn.

Nghĩ vậy, Ngụy Kim cũng bình thường trở lại.

Một món pháp bảo thần bí đổi lấy một cái mạng nhỏ, vung tay tính toán kiểu gì cũng thấy rất đáng giá.

Ngụy Kim không do dự chút nào, nó dùng tay trái tháo nhẫn xuống, sau đó đưa cho thanh niên.

Sai khi thanh niên nhận được chiếc nhẫn, hai mắt vẫn không hề gợn sóng, hắn quay về phía Nguỵ Kim nói: “Nếu giao dịch đã hoàn thành, ngươi có thể đi.”

Đợi thanh niên dứt lời, Ngụy Kim lại không rời khỏi chỗ này giống như hắn nghĩ.

Hai mắt Ngụy Kim lưu chuyển do dự, như thể đang đưa ra một quyết định rất khó khăn nào đó.

Cuối cùng, Ngụy Kim thở ra một hơi, lại nói: "Xin hỏi, có thể giúp ta giải quyết thêm một người nữa không?"

Thanh niên khẽ nhướng mày, hình như có hơi bất ngờ đối với hành động của Nguỵ Kim.

Thanh niên cười cười: "Cũng dễ nói thôi, nhưng hình như bây giờ trên người ngươi không còn thứ gì có thể đem ra để giao dịch nữa rồi."

Ngụy Kim do dự.

Ngay vào lúc thanh niên chuẩn bị mở miệng, Nguỵ Kim cắn răng thốt lên một tiếng: “Không phải đâu, ta vẫn còn!”

Ngụy Kim cắn răng một tiếng: "Không phải, ta còn có!"

"Còn có à?"

Trong đôi mắt thanh niên nổi nên một chút hứng thú.

"Ừm. Lúc trước, trước khi qua đời cha ta từng cho ta một hòn đá kỳ lạ, còn nói với ta và nương là nếu cuộc sống trôi qua không nổi, thì đi đến thương hội của tu luyện giả, lấy nó ra cầm cố.

Cha còn nói giá trị của hòn đá kỳ lạ kia đủ cho ta cùng nương cả đời không lo. Nhưng vì đó là di vật cuối cùng mà cha để lại nên dù cho sinh hoạt lại nghèo khó, nương cũng không đem hòn đá kỳ lạ kia đi cầm."

Thanh niên nói ra ý nghĩ của Ngụy Kim trong lúc này: "Cho nên ngươi muốn dùng hòn đá kia làm thù lao cho lần giao dịch này, đúng không?"

Ngụy Kim nặng nề gật đầu.

Thanh niên lập tức nói: "Được, ta đồng ý."

Hai mắt Nguỵ Kim lộ ra vẻ khiếp sợ, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Ngươi không cần xác nhận xem giá trị của viên đá kia có giống như lời ta nói không à?"

Thanh niên cười thần bí nói: " Huyết Sát Các không bao giờ mua bán lỗ vốn, nếu như giá trị không giống như lời khách nhân đã nói, vậy chỉ có thể dùng mệnh... tới đền bù a!"

Nghe vậy, Ngụy Kim chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn có dáng vẻ 'muốn mạng ta thì lúc nào đến lấy cũng được '

Thanh niên: "Nói đi… Ngươi muốn giết người nào."

Sau đó Ngụy Kim nói ra: "Người ta muốn giết là thành chủ Lâm Thiên thành, Lâm Thiên Phong!"

Nói xong, Ngụy Kim khẽ nâng mắt nhìn về phía thanh niên.

Nói thật, trong lòng Ngụy Kim vẫn còn có chút lo lắng bất an.

Giết chết một gã tu luyện giả Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong, không đơn giản giống như giết chết một gã đại thiếu gia ăn chơi chác táng mới chỉ là Luyện Thể Cảnh nhập môn. Muốn giết chết Lâm Thiên Phong thì nhất định phải có nhân vật có thực lực cường đại.

Càng chưa nói đến việc ám sát một thành chủ gần như là tương đương với việc khiêu khích Toại Nguyên Vương Triều đứng sau lưng Lâm Thiên thành.

Bên trong sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc trở mặt cùng Toại Nguyên Vương Triều.

Người bình thường chẳng ai ngu ngốc mà đồng ý với chuyện như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Ngụy Kim lo lắng trong lòng.

"Được, ta biết rồi, lấy máu của mình nhỏ lên trên tờ giấy này, tiếp theo ngươi chỉ cần ngồi chờ tin tốt là được rồi."

Thanh niên từ trong quầy rút ra một phần tờ giấy màu vàng, đặt ở trước mặt Ngụy Kim.

Ngụy Kim thuần thục cắn rách đầu ngón tay cái, ấn ngón tay đang chảy lên trên tờ giấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom