Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Một buổi sớm ở Trung Tần Đại Viện, bầu trời mùa thu trong vắt một màu xanh, thỉnh thoảng lại có vài đám mây lửng lơ trôi mang theo một cơn mưa rào bất chợt. Trên vài ngọn cỏ xanh mướt trong vẫn còn đọng lại long lanh vài giọt sương sớm.
Đêm qua từ bệnh viện trở về cũng đã đến hai giờ sáng nên Tần Thiên Hàn mới đưa cô về đây ngủ, may mắn là anh còn giữa khoá nhà nên mới vào được.
Thiên Tuệ đang còn ngồi ngáp ngủ ở trên giường.
Tối qua thức quá khuya nên bây giờ mặt cô chẳng khác nào cái xác trôi sông cả, nhìn vào gương mà thấy hoảng.
Cô vệ sinh một chút, lấy lại vẻ xinh đẹp hằng ngày rồi mới dám ra ngoài.
Dưới nhà, người làm đang tất bận dọn bữa sáng cho mọi người trong gia đình.
Sáng nay có cả Tần Thiên Hàn và Tần Hữu Tình về nên tâm trạng của Tần Thế Hạo và Quách Chu Linh khá tốt.
Lâu dần, Tần Thế Hạo cũng không còn quá nhiều ác cảm với Thiên Tuệ, còn Quách Chu Linh thì ngay từ ban đầu bà đã không hề có chút ác cảm nào với cô rồi. Bây giờ cô lại là người của Tần Thiên Hàn thì bà càng vui hơn, có một đứa con dâu sớm ngày nào thì gia đình bà sẽ có cháu sớm chừng nấy.
“Con gái, xuống đây dùng bữa với mọi người.”
Quách Chu Linh thấy Thiên Tuệ vừa bước ra thì lập tức lên tiếng gọi.
Dù là hai người chưa kết hôn nhưng bà vẫn muốn gọi cô như thế thay vì Thiên tiểu thư cho gần gũi.
Thiên Tuệ cũng rất vui vẻ xuống dưới mà dùng bữa. Dù sao đi chăng nữa, cô cũng sẽ quen với môi trường ở Trung Tần Đại Viện, cô không thể suốt ngày ru rú ở Bắc Tần Viện mãi được.
“Thiên Tuệ, sau này Thiên thị có cần gì thì cứ nói với Thiên Hàn, nếu nó mà không thể giúp thì nói thẳng với bác. Bác sẽ ra tay. Đừng có ngại rồi tự giải quyết một mình, hiểu chưa.”
Tần Thế Hạo ngồi đầu bàn lên tiếng.
Trước đây ông rất có thành kiến với cô, để cô nhiều lần chịu thiệt thòi nên bây giờ sẽ là lúc ông sửa chữa chúng.
Đáp lại lời của Tần Thế Hạo, Thiên Tuệ chỉ cười hiền một cái. Trước đây ông có nhiều lần không chút khách khí với cô thật nhưng dù sao thì đó cũng là ba anh, cô không thể không chấp nhận.
“Chị ơi, lát nữa chị đưa em đi chơi nha, em vừa về nước không bao lâu nên cũng muốn đi đâu đó chơi.”
Tần Hữu Tình nhí nhảnh lên tiếng.
Nếu đem Thiên Tuệ so với Doãn Bối Ưu thì thực sự là khác nhau một trời một vực.
Thiên Tuệ xinh đẹp hơn là rõ ràng rồi, không còn gì để bàn cãi. Cô còn có thể từ kiếm ra tiền chứ không thích bám víu người khác như Doãn Bối Ưu.
Không những thế cô còn toát ra phong thái của một người có tiền, biết tiêu tiền để bản thân mình vui, mỗi lần mà cô xuất hiện đều tràn đầy tự tin, kiêu hãnh, đúng chuẩn của một người phụ nữ hiện đại.
“Không được.”
Thiên Tuệ chưa kịp trả lời thì Tần Thiên Hàn đã vội vàng lên tiếng trước. Trong tình hình này, Tần Hữu Tình có thể sẽ là mục tiêu tiếp theo nên không thể ra ngoài được nên anh làm như thế cũng là hợp tình hợp lí.
“Tại sao không chứ? Anh hai có bận thì hai chị em đi cũng được mà.”
Tần Hữu Tình cố ý nài nỉ với hi vọng có thể đi chơi với Thiên Tuệ.
“Anh bận thì chị ấy cũng không rảnh.”
Tần Thiên Hàn cứng nhắc lên tiếng. Chỉ cần qua thời điểm này thì hai người muốn đi đâu anh cũng có thể đi được nhưng không phải là hôm nay.
“Tình nhi ngoan, nghe lời anh hai con đi, còn nhiều thời gian mà.”
Quách Chu Linh lên tiếng an ủi Tần Hữu Tình với vẻ mặt như quả bóng xì hơi bênh cạnh. Con trai cả của chồng bà trước giờ làm gì cũng có nguyên nhân rõ ràng và bà tin chắc lần này cũng thế, chỉ là không tiện nói thôi.
“Ba à, con muốn nhờ ba một việc.”
“Việc gì?”
Tần Thế Hạo buông dao nĩa xuống, tập trung nghe anh nói. Con trai ông vốn không thích bàn chuyện trên bàn ăn nhưng lần này lại phá lệ, chứng tỏ đây là việc quan trọng.
“Còn muốn nhờ ba thay con điều hành Tần thị một thời gian, khoảng vài tuần hoặc cũng có thể là vài tháng.”
Tần Thiên Hàn nghiêm túc nói chuyện. Yêu cầu này của anh chính là liên quan đến việc có thể Tiêu Nam Hiên sẽ đá động đến Tần thị.
Ba anh vốn là thương nhân lăn lộn trên thương trường hơn hai mươi năm nên với thời điểm hiện tại, đưa một người có nhiều kinh nghiệm như ông lên điều hành là thích hợp nhất.
Trước khi ông tiếp nhận Tần thị anh cũng sẽ thanh lọc tập đoàn từ trên xuống dưới để đảm bảo không sót bất kì một con ‘chuột’ nào đang tạo phản.
Chuẩn bị sắp tới đây, Tiêu thị và Tần thị sẽ tranh quyền với dự án The Shine, anh nghi ngờ Tiêu Nam Hiên sẽ ra tay lúc này để một phát duy nhất đưa Tần thị vào thế lao đao.
Trước khi chuyện đó sảy ra, anh bắt buộc phải dồn toàn lực để tiếp chiến với Tiêu Nam Hiên nhưng là ở một mặt trận khác mà không phải là thương trường nữa.
“Sau bữa, con lên nói chuyện với ba.”
“Dạ ba.”
Thiên Tuệ ngước nhìn Tần Thiên Hàn một chút rồi lại tiếp tục dùng bữa. Công việc của anh tại Tần thị vốn đã rất nhiều, nay lại xuất hiện thêm Tiêu Nam Hiên làm cho anh dường như không còn thời gian nghỉ ngơi. Đêm qua về đã rất trễ nhưng anh vẫn không về phòng ngủ mà lại đến thư phòng để lục lọi cái gì đó. Cô nghĩ chắc chắn nó có liên quan đến Tiêu Nam Hiên nên anh mới phải gấp rút như thế.
Nghĩ cũng thấy lạ, sao lại là hai chị em cô, Tiêu Nam Hiên vì sao phải làm như vậy?
Cô không biết được nguyên nhân đằng sau của anh ta, nhưng cô biết được phải ngăn cản anh ta bằng mọi giá, nếu không thể ngăn cản thì cũng không được trở thành điểm yếu trí mạng của Tần Thiên Hàn.
Đêm qua từ bệnh viện trở về cũng đã đến hai giờ sáng nên Tần Thiên Hàn mới đưa cô về đây ngủ, may mắn là anh còn giữa khoá nhà nên mới vào được.
Thiên Tuệ đang còn ngồi ngáp ngủ ở trên giường.
Tối qua thức quá khuya nên bây giờ mặt cô chẳng khác nào cái xác trôi sông cả, nhìn vào gương mà thấy hoảng.
Cô vệ sinh một chút, lấy lại vẻ xinh đẹp hằng ngày rồi mới dám ra ngoài.
Dưới nhà, người làm đang tất bận dọn bữa sáng cho mọi người trong gia đình.
Sáng nay có cả Tần Thiên Hàn và Tần Hữu Tình về nên tâm trạng của Tần Thế Hạo và Quách Chu Linh khá tốt.
Lâu dần, Tần Thế Hạo cũng không còn quá nhiều ác cảm với Thiên Tuệ, còn Quách Chu Linh thì ngay từ ban đầu bà đã không hề có chút ác cảm nào với cô rồi. Bây giờ cô lại là người của Tần Thiên Hàn thì bà càng vui hơn, có một đứa con dâu sớm ngày nào thì gia đình bà sẽ có cháu sớm chừng nấy.
“Con gái, xuống đây dùng bữa với mọi người.”
Quách Chu Linh thấy Thiên Tuệ vừa bước ra thì lập tức lên tiếng gọi.
Dù là hai người chưa kết hôn nhưng bà vẫn muốn gọi cô như thế thay vì Thiên tiểu thư cho gần gũi.
Thiên Tuệ cũng rất vui vẻ xuống dưới mà dùng bữa. Dù sao đi chăng nữa, cô cũng sẽ quen với môi trường ở Trung Tần Đại Viện, cô không thể suốt ngày ru rú ở Bắc Tần Viện mãi được.
“Thiên Tuệ, sau này Thiên thị có cần gì thì cứ nói với Thiên Hàn, nếu nó mà không thể giúp thì nói thẳng với bác. Bác sẽ ra tay. Đừng có ngại rồi tự giải quyết một mình, hiểu chưa.”
Tần Thế Hạo ngồi đầu bàn lên tiếng.
Trước đây ông rất có thành kiến với cô, để cô nhiều lần chịu thiệt thòi nên bây giờ sẽ là lúc ông sửa chữa chúng.
Đáp lại lời của Tần Thế Hạo, Thiên Tuệ chỉ cười hiền một cái. Trước đây ông có nhiều lần không chút khách khí với cô thật nhưng dù sao thì đó cũng là ba anh, cô không thể không chấp nhận.
“Chị ơi, lát nữa chị đưa em đi chơi nha, em vừa về nước không bao lâu nên cũng muốn đi đâu đó chơi.”
Tần Hữu Tình nhí nhảnh lên tiếng.
Nếu đem Thiên Tuệ so với Doãn Bối Ưu thì thực sự là khác nhau một trời một vực.
Thiên Tuệ xinh đẹp hơn là rõ ràng rồi, không còn gì để bàn cãi. Cô còn có thể từ kiếm ra tiền chứ không thích bám víu người khác như Doãn Bối Ưu.
Không những thế cô còn toát ra phong thái của một người có tiền, biết tiêu tiền để bản thân mình vui, mỗi lần mà cô xuất hiện đều tràn đầy tự tin, kiêu hãnh, đúng chuẩn của một người phụ nữ hiện đại.
“Không được.”
Thiên Tuệ chưa kịp trả lời thì Tần Thiên Hàn đã vội vàng lên tiếng trước. Trong tình hình này, Tần Hữu Tình có thể sẽ là mục tiêu tiếp theo nên không thể ra ngoài được nên anh làm như thế cũng là hợp tình hợp lí.
“Tại sao không chứ? Anh hai có bận thì hai chị em đi cũng được mà.”
Tần Hữu Tình cố ý nài nỉ với hi vọng có thể đi chơi với Thiên Tuệ.
“Anh bận thì chị ấy cũng không rảnh.”
Tần Thiên Hàn cứng nhắc lên tiếng. Chỉ cần qua thời điểm này thì hai người muốn đi đâu anh cũng có thể đi được nhưng không phải là hôm nay.
“Tình nhi ngoan, nghe lời anh hai con đi, còn nhiều thời gian mà.”
Quách Chu Linh lên tiếng an ủi Tần Hữu Tình với vẻ mặt như quả bóng xì hơi bênh cạnh. Con trai cả của chồng bà trước giờ làm gì cũng có nguyên nhân rõ ràng và bà tin chắc lần này cũng thế, chỉ là không tiện nói thôi.
“Ba à, con muốn nhờ ba một việc.”
“Việc gì?”
Tần Thế Hạo buông dao nĩa xuống, tập trung nghe anh nói. Con trai ông vốn không thích bàn chuyện trên bàn ăn nhưng lần này lại phá lệ, chứng tỏ đây là việc quan trọng.
“Còn muốn nhờ ba thay con điều hành Tần thị một thời gian, khoảng vài tuần hoặc cũng có thể là vài tháng.”
Tần Thiên Hàn nghiêm túc nói chuyện. Yêu cầu này của anh chính là liên quan đến việc có thể Tiêu Nam Hiên sẽ đá động đến Tần thị.
Ba anh vốn là thương nhân lăn lộn trên thương trường hơn hai mươi năm nên với thời điểm hiện tại, đưa một người có nhiều kinh nghiệm như ông lên điều hành là thích hợp nhất.
Trước khi ông tiếp nhận Tần thị anh cũng sẽ thanh lọc tập đoàn từ trên xuống dưới để đảm bảo không sót bất kì một con ‘chuột’ nào đang tạo phản.
Chuẩn bị sắp tới đây, Tiêu thị và Tần thị sẽ tranh quyền với dự án The Shine, anh nghi ngờ Tiêu Nam Hiên sẽ ra tay lúc này để một phát duy nhất đưa Tần thị vào thế lao đao.
Trước khi chuyện đó sảy ra, anh bắt buộc phải dồn toàn lực để tiếp chiến với Tiêu Nam Hiên nhưng là ở một mặt trận khác mà không phải là thương trường nữa.
“Sau bữa, con lên nói chuyện với ba.”
“Dạ ba.”
Thiên Tuệ ngước nhìn Tần Thiên Hàn một chút rồi lại tiếp tục dùng bữa. Công việc của anh tại Tần thị vốn đã rất nhiều, nay lại xuất hiện thêm Tiêu Nam Hiên làm cho anh dường như không còn thời gian nghỉ ngơi. Đêm qua về đã rất trễ nhưng anh vẫn không về phòng ngủ mà lại đến thư phòng để lục lọi cái gì đó. Cô nghĩ chắc chắn nó có liên quan đến Tiêu Nam Hiên nên anh mới phải gấp rút như thế.
Nghĩ cũng thấy lạ, sao lại là hai chị em cô, Tiêu Nam Hiên vì sao phải làm như vậy?
Cô không biết được nguyên nhân đằng sau của anh ta, nhưng cô biết được phải ngăn cản anh ta bằng mọi giá, nếu không thể ngăn cản thì cũng không được trở thành điểm yếu trí mạng của Tần Thiên Hàn.
Bình luận facebook