Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Mười một giờ rưỡi, bệnh viện Hoà Ái.
Một lực lượng bác sĩ và y tá tất bận chạy tới chạy lui trong sảnh. Một bệnh nhân bị tai nạn giao thông được đưa đến trong tình trạng không tốt lắm.
Bên trong phòng cấp cứu, âm thanh tít tít của máy, tiếng dụng cụ lạnh lẽo va vào nhau, chúng nào đang làm không khí trở nên gấp rút hơn bao giờ hết.
Máy chạy hết công suất, người cũng không thể ngồi yên.
Cách một lớp kính trên cao, Vương Thịnh Quân, Từ Tuấn Hào cũng một số người khác đang trực tiếp dám sát quá trình.
Từ Tuấn Hào với một bộ đồ đơn giản lởm chởm vài vệt máu đỏ, tay đang cầm một điếu thuốc cháy quá nữa, mặt mày nhợt nhạt nhìn xuống dưới.
Người nằm bên dưới không ai khác ngoài Lôi Giai Kỳ.
Mới một tiếng trước, cô nói muốn ra ngoài mua ít đồ ăn. Anh chỉ vừa kịp mặc áo khoác vào chuẩn bị đi thì cô đã lon ton chạy ra trước cổng đợi.
Ngay chính thời điểm đó, một luồng ánh sáng từ đằng xa quét qua tầm mắt, rất khó để thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, thứ duy nhất anh thấy được chỉ là một cái bóng nhỏ nhắn liêu xiêu bị hất văng ra giữa đường trong chớp mắt.
Vương Thịnh Quân khẽ liếc mắt nhìn Từ Tuấn Hào bên cạnh rồi lại đảo tầm mắt sang nhìn chiếc gạc tàn đang đầy lên từng giờ. Đó đã là điếu thứ năm rồi.
Anh cũng chẳng biết đầu đuôi như thế nào, mười một giờ hơn anh nhận được cuộc gọi từ bên phía bệnh viện vì có bệnh nhân VIP, anh cũng không hề dám nghĩ bệnh nhân đó lại là Từ thiếu phu nhân-Lôi Gia Kỳ mà Từ Tuấn Hào nâng như hoa như ngọc.
Anh đưa cô đến bệnh viện trong tình trạng máu me be bét.
Lôi Giai Kỳ bất tỉnh nằm trong tay, Từ Tuấn Hào như hoá dại mất kiểm soát.
Anh điên cuồng gọi tên Vương Thịnh Quân đến, phải mất rất lâu để mọi người có thể giúp anh ổn định tinh thần.
Cũng phải thôi, người nằm dưới đó là vợ anh và còn có cả con anh nữa.
Bạch Uyển Nhi vừa gọi cho Thiên Tuệ xong còn đứng bân khuân ở cửa. Cô phải vào để giám sát họ tiến hành cấp cứu với trách nhiệm của một phó khoa, nhưng cô lại không muốn chạm mặt với Vương Thịnh Quân.
Sau ngày hôm đó cô rất ngại khi phải đối diện với anh hằng ngày, thậm chí có lúc cô còn tính xin chuyển công tác.
Biết được ý định này của cô, Vương Thịnh Quân chỉ thong thả buông một câu.
‘Nếu như em có thể tìm được bệnh viện trong thành phố mà có thể trả cho em mức lương cao hơn, môi trường làm việc tốt hơn, cơ hội thăng tiến nhiều hơn thì cứ việc, tôi không cản.’
Nghe thì giống như anh ta đang để cô tự do đấy, nhưng thực tế thì chỉ cần tính lương bổng thôi thì chẳng có bệnh viện nào dám trả mạnh tay như Hoà Ái, nói chi đến môi trường và cơ hội thăng tiến. Cũng chính là vì chuyện này mà cả mấy ngày nay Bạch Uyển Nhi suốt ngày phải trốn Vương Thịnh Quân như trốn hủi, đến cả ăn tối cô cũng viện cớ đã ăn tối ở ngoài, đi ngủ thì lại đợi anh ta ngủ rồi mới dám rón rén vào phòng.
“Bác sĩ Bạch, cô không tính vào đây à?”
Vương Thịnh Quân từ lâu đã nhận ra cái dáng vẻ lén lút như ăn trộm của người phụ nữ đang đứng ngoài cửa, có lẽ là muốn tránh gặp anh.
“Dù sao dưới đó cũng đã có trưởng khoa rồi, tôi đến cũng chỉ làm thừa thôi, dù sao cũng còn non kém.”
Bạch Uyển Nhi giật mình, cuống quýt trả lời.
“Em không được đọc lời thề Hippocrates khi tốt nghiệp à?”
Vương Thịnh Quân chẳng thèm quay đầu lại nhìn, đôi mắt đăm chiêu vẫn hướng về đám người đang thực hiện cấp cứu bên dưới.
Bạch Uyển Nhi nghe xong nặng nề bước vào trong. Cô biết anh đang muốn nhắc đến điều thứ tư trong lời thề ngành y đó*. Dù sao thì bị bắt gặp rồi cũng nên vào luôn, cứ xem Vương Thịnh Quân cũng có ý tốt, muốn cô học hỏi nhiều hơn thôi.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Cánh cửa mở ra, bên ngoài là một nam đôi nam nữ, với vẻ mặt hấp tấp vội vã như cháy nhà đến nơi.
Thiên Tuệ điều chỉnh tâm trạng một chút rồi mới bước vào trong. Cô vừa nhận được cuộc điện thoại từ Bạch Uyển Nhi thì lập tức bảo Tần Thiên Hàn quay đầu xe chạy đến đây.
Không ngờ lần này cô chậm trễ rồi, vừa nghĩ ra mục tiêu tiếp theo thì đã có chuyện, xem ra tên Tiêu Nam Hiên này rất dày công chuẩn bị, cô không thể không đề phòng.
“Anh Hào, em biết là không thích hợp cho lắm nhưng em nghĩ mọi chuyện chưa dừng lại đâu.”
Thiên Tuệ đứng trước mặt Từ Tuấn Hào dùng giọng nghiêm túc nói chuyện.
Lôi Giai Kỳ vừa gặp biến, bây giờ chưa biết tình hình thế nào, cô biết là anh chẳng còn quan tâm đến thiên hạ ngoài kia như thế nào nhưng bắt buộc cô phải nói để còn lường trước được.
“Ý em là chuyện này không phải là tai nạn?”
Từ Tuấn Hào dịu tắt điếu thuốc trong tay, rồi khàn giọng hỏi lại.
“Ba ngày trước, Tiêu thị ngỏ lời muốn hợp tác với Thiên thị, sau khi hợp đồng được kí kết, Tiêu Nam Hiên đã để lại một lời đe doạ ngầm cho em. Mới hôm qua, Uyển Uyển suýt bị người ta làm nhục. Đến đêm nay thì đến chị dâu bị tai nạn. Em không tin trên đời này lại có sự trùng hợp đến thế.”
Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện cùng với Selina. Căn phòng một lần nữa chìm vào khoảng không im lặng.
Ban đầu khi nghe tin Bạch Uyển Nhi sảy ra chuyện, cô còn cố nghĩ đây chỉ là trùng hợp thôi, nhưng đến Lôi Giai Kỳ cũng bị cuốn vào thì không còn là trùng hợp nữa. Người tiếp theo rất có thể là Selina, Tần Hữu Tình hoặc là...
———————————————
*Điều thứ tư trong lời thề Hippocrates:
Tôi sẽ không xấu hổ khi nói rằng "Tôi không biết", cũng sẽ không ngần ngại tham vấn ý kiến của các đồng nghiệp khi các kỹ năng của họ cần thiết cho việc phục hồi của bệnh nhân.
Một lực lượng bác sĩ và y tá tất bận chạy tới chạy lui trong sảnh. Một bệnh nhân bị tai nạn giao thông được đưa đến trong tình trạng không tốt lắm.
Bên trong phòng cấp cứu, âm thanh tít tít của máy, tiếng dụng cụ lạnh lẽo va vào nhau, chúng nào đang làm không khí trở nên gấp rút hơn bao giờ hết.
Máy chạy hết công suất, người cũng không thể ngồi yên.
Cách một lớp kính trên cao, Vương Thịnh Quân, Từ Tuấn Hào cũng một số người khác đang trực tiếp dám sát quá trình.
Từ Tuấn Hào với một bộ đồ đơn giản lởm chởm vài vệt máu đỏ, tay đang cầm một điếu thuốc cháy quá nữa, mặt mày nhợt nhạt nhìn xuống dưới.
Người nằm bên dưới không ai khác ngoài Lôi Giai Kỳ.
Mới một tiếng trước, cô nói muốn ra ngoài mua ít đồ ăn. Anh chỉ vừa kịp mặc áo khoác vào chuẩn bị đi thì cô đã lon ton chạy ra trước cổng đợi.
Ngay chính thời điểm đó, một luồng ánh sáng từ đằng xa quét qua tầm mắt, rất khó để thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, thứ duy nhất anh thấy được chỉ là một cái bóng nhỏ nhắn liêu xiêu bị hất văng ra giữa đường trong chớp mắt.
Vương Thịnh Quân khẽ liếc mắt nhìn Từ Tuấn Hào bên cạnh rồi lại đảo tầm mắt sang nhìn chiếc gạc tàn đang đầy lên từng giờ. Đó đã là điếu thứ năm rồi.
Anh cũng chẳng biết đầu đuôi như thế nào, mười một giờ hơn anh nhận được cuộc gọi từ bên phía bệnh viện vì có bệnh nhân VIP, anh cũng không hề dám nghĩ bệnh nhân đó lại là Từ thiếu phu nhân-Lôi Gia Kỳ mà Từ Tuấn Hào nâng như hoa như ngọc.
Anh đưa cô đến bệnh viện trong tình trạng máu me be bét.
Lôi Giai Kỳ bất tỉnh nằm trong tay, Từ Tuấn Hào như hoá dại mất kiểm soát.
Anh điên cuồng gọi tên Vương Thịnh Quân đến, phải mất rất lâu để mọi người có thể giúp anh ổn định tinh thần.
Cũng phải thôi, người nằm dưới đó là vợ anh và còn có cả con anh nữa.
Bạch Uyển Nhi vừa gọi cho Thiên Tuệ xong còn đứng bân khuân ở cửa. Cô phải vào để giám sát họ tiến hành cấp cứu với trách nhiệm của một phó khoa, nhưng cô lại không muốn chạm mặt với Vương Thịnh Quân.
Sau ngày hôm đó cô rất ngại khi phải đối diện với anh hằng ngày, thậm chí có lúc cô còn tính xin chuyển công tác.
Biết được ý định này của cô, Vương Thịnh Quân chỉ thong thả buông một câu.
‘Nếu như em có thể tìm được bệnh viện trong thành phố mà có thể trả cho em mức lương cao hơn, môi trường làm việc tốt hơn, cơ hội thăng tiến nhiều hơn thì cứ việc, tôi không cản.’
Nghe thì giống như anh ta đang để cô tự do đấy, nhưng thực tế thì chỉ cần tính lương bổng thôi thì chẳng có bệnh viện nào dám trả mạnh tay như Hoà Ái, nói chi đến môi trường và cơ hội thăng tiến. Cũng chính là vì chuyện này mà cả mấy ngày nay Bạch Uyển Nhi suốt ngày phải trốn Vương Thịnh Quân như trốn hủi, đến cả ăn tối cô cũng viện cớ đã ăn tối ở ngoài, đi ngủ thì lại đợi anh ta ngủ rồi mới dám rón rén vào phòng.
“Bác sĩ Bạch, cô không tính vào đây à?”
Vương Thịnh Quân từ lâu đã nhận ra cái dáng vẻ lén lút như ăn trộm của người phụ nữ đang đứng ngoài cửa, có lẽ là muốn tránh gặp anh.
“Dù sao dưới đó cũng đã có trưởng khoa rồi, tôi đến cũng chỉ làm thừa thôi, dù sao cũng còn non kém.”
Bạch Uyển Nhi giật mình, cuống quýt trả lời.
“Em không được đọc lời thề Hippocrates khi tốt nghiệp à?”
Vương Thịnh Quân chẳng thèm quay đầu lại nhìn, đôi mắt đăm chiêu vẫn hướng về đám người đang thực hiện cấp cứu bên dưới.
Bạch Uyển Nhi nghe xong nặng nề bước vào trong. Cô biết anh đang muốn nhắc đến điều thứ tư trong lời thề ngành y đó*. Dù sao thì bị bắt gặp rồi cũng nên vào luôn, cứ xem Vương Thịnh Quân cũng có ý tốt, muốn cô học hỏi nhiều hơn thôi.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Cánh cửa mở ra, bên ngoài là một nam đôi nam nữ, với vẻ mặt hấp tấp vội vã như cháy nhà đến nơi.
Thiên Tuệ điều chỉnh tâm trạng một chút rồi mới bước vào trong. Cô vừa nhận được cuộc điện thoại từ Bạch Uyển Nhi thì lập tức bảo Tần Thiên Hàn quay đầu xe chạy đến đây.
Không ngờ lần này cô chậm trễ rồi, vừa nghĩ ra mục tiêu tiếp theo thì đã có chuyện, xem ra tên Tiêu Nam Hiên này rất dày công chuẩn bị, cô không thể không đề phòng.
“Anh Hào, em biết là không thích hợp cho lắm nhưng em nghĩ mọi chuyện chưa dừng lại đâu.”
Thiên Tuệ đứng trước mặt Từ Tuấn Hào dùng giọng nghiêm túc nói chuyện.
Lôi Giai Kỳ vừa gặp biến, bây giờ chưa biết tình hình thế nào, cô biết là anh chẳng còn quan tâm đến thiên hạ ngoài kia như thế nào nhưng bắt buộc cô phải nói để còn lường trước được.
“Ý em là chuyện này không phải là tai nạn?”
Từ Tuấn Hào dịu tắt điếu thuốc trong tay, rồi khàn giọng hỏi lại.
“Ba ngày trước, Tiêu thị ngỏ lời muốn hợp tác với Thiên thị, sau khi hợp đồng được kí kết, Tiêu Nam Hiên đã để lại một lời đe doạ ngầm cho em. Mới hôm qua, Uyển Uyển suýt bị người ta làm nhục. Đến đêm nay thì đến chị dâu bị tai nạn. Em không tin trên đời này lại có sự trùng hợp đến thế.”
Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện cùng với Selina. Căn phòng một lần nữa chìm vào khoảng không im lặng.
Ban đầu khi nghe tin Bạch Uyển Nhi sảy ra chuyện, cô còn cố nghĩ đây chỉ là trùng hợp thôi, nhưng đến Lôi Giai Kỳ cũng bị cuốn vào thì không còn là trùng hợp nữa. Người tiếp theo rất có thể là Selina, Tần Hữu Tình hoặc là...
———————————————
*Điều thứ tư trong lời thề Hippocrates:
Tôi sẽ không xấu hổ khi nói rằng "Tôi không biết", cũng sẽ không ngần ngại tham vấn ý kiến của các đồng nghiệp khi các kỹ năng của họ cần thiết cho việc phục hồi của bệnh nhân.
Bình luận facebook