Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
6547.
- Ờ ờ.
Dương Dương lập tức cười rạng rỡ như một đóa hoa, thả đôi tay nhỏ ra,
- Cậu mau trả lời mình đi ....
Trình Trình xoa xoa cái trán quay cuồng, lườm Dương Dương một cái,
- Vô văn hóa thật đáng sợ. Theo y học chứng minh, trường hợp như chúng ta vậy, chỉ có thể là cùng cha cùng mẹ.
- A ----
Dương Dương đột nhiên hét lớn lên.
Trình Trình lấy ngón tay kịp thời nhét vào lỗ tai.
- A ha ha ha .... thì ra ba của mình không phải người chim, ba của cậu chính là ba của mình, yahoo~ Dương Dương có ba rồi, là lá la, ha ha ha ...
Dương Dương hưng phấn lăn lộn trên giường, làm cho mềm gối Trình Trình đã xếp ngăn nắp thẳng tấp, trở nên nhăn nhún.
Cậu vui mừng hét lớn,
- Bắc Minh Tư Trình, vậy mẹ của mình có phải cũng là mẹ của cậu không?
- ừ.
Trình Trình thốt lên, từ khi cậu biết trên thế giới này còn có một người Dương Dương này, cậu đã lén lút tra tài liệu, cho đến khi tra được cặp song sinh, cậu mới biết thì ra người giống y hệt y chang bản thân chính là anh em song sinh của nhau.
Những điều nhận thức này đã khiến cậu cảm thấy vui rất lâu, nhất là khi biết được mẹ của Dương Dương cũng chính là mẹ của cậu, từ lúc đó, cậu càng kích động nhiều hơn.
Chỉ là, trước giờ cậu đều lạnh tĩnh sống nội tâm, không giống như Dương Dương vậy có thể bày tỏ sự vui mừng ra ngoài.
- Tuyệt vời quá! Vậy cậu chính là em trai của mình rồi!
Dương Dương cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt vời, không chỉ là biết được sự tồn tại của ba, còn thêm một người em trai nữa, cậu nghĩ cậu nằm mơ cũng cười đến tỉnh giấc.
Trình Trình bĩu bĩu môi,
- Là anh trai.
- Em trai
Dương Dương kiên trì.
Trình Trình cau mày một cái, không đếm xỉa Dương Dương, tự đi đến bên bàn học, mở hộp tủ ra, lấy ra một xấp giấy thi, ném trước mặt Dương Dương,
- Ai thành tích kém hơn, ai sẽ là em trai.
Có lẽ vì theo bên cạnh Bắc Minh Mặc, Trình Trình có thói quen lấy thực lực để chứng minh.
Dương Dương cầm lấy xấp giấy thi trên tay, những thành tích không dám đối mặt của những ngày trước, khiến cặp môi nhỏ của cậu chu lên một cái,
- Đáng ghét ....
Sau đó, khi nhìn thấy những tờ giấy thi khiến người khác phải kinh sợ mà Bắc Minh Tư Trình đã giả dạng cậu đi thi ấy, Dương Dương kinh hoàng ,
- 100 điểm, 100 điểm, 100 điểm, .... lại là 100 điểm! Bắc Minh Tư Trình, cậu còn là người không vậy?
- Ừ hứ
Trình Trình hơi nhếch mép môi, lộ ra một nụ cười đắc ý khó phát hiện.
Cậu không biết, cậu thi càng tốt, thì càng trở thành tai họa của Dương Dương.
- A a a .... không muốn xem nữa ....
Dương Dương như ông cụ non lấy bàn tay nhỏ che lại đôi mắt.
Cuối cùng, cậu chịu không được nữa, vô cùng bi thảm hét vào mặt của Trình Trình,
- Bắc Minh Tư Trình, cậu là người cuồng thi, cậu để mình sau này phải còn sống hay không a a a a a .....
Trình Trình lườm qua Dương Dương đang ngang bướng, mép miệng nhếch lên,
- Chấp nhận đi, em trai!
- Mình không muốn ..... mình là anh trai .....
Dương Dương có khí không có sức hét lên.
Trình Trình không thèm đếm xỉa cậu, trực tiếp cầm cặp sách của Dương Dương lên, vỗ vỗ bụi theo thói quen,
- Cậu về đi, đừng để ông nội bà nội lo lắng.
- Tại sao là mình về chứ?
Dương Dương không chịu, chu chu môi,
- Chỗ đó là nhà của cậu mà!
Trình Trình nghiêm túc nhìn Dương Dương một cái, lắc lắc đầu,
- Đó không phải là nhà ....
5 năm nay, Trình Trình vẫn luôn là một hình mẫu đứa trẻ ngoan ở nhà Bắc Minh, nhưng dù cậu có cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn không đổi lại một ánh nhìn của ba. Trái lại ở nhà họ Cố, cậu được sự yêu thương của mẹ, càng khiến cậu hiểu rõ hơn ai mới là người tốt với cậu.
- Bắc Minh Tư Trình, cậu không được chiếm đoạt mẹ!
Dương Dương giận dỗi nhảy xuống giường,
- Mình phải cho mẹ biết mình đã về nhà rồi.
Ngay lúc Dương Dương muốn chạy ra cửa phòng, Vu Phan cùng lúc từ ngoài cửa đi vào ----
- A, Dương Dương, cháu ....
Bà nhìn thấy sợi dây rơi dưới ghế, một tay ôm lấy Dương Dương,
- Bà ngoại xin lỗi, cháu của tôi, cháu đừng trách ông ngoại nhé, ông chỉ là tức thời giận dữ....
Dương Dương bị bà ngoại đột nhiên ôm vào lòng, hoảng loạn không nói nên lời.
Lúc sau, nhìn nhìn vào phòng ngủ theo phản xạ, Bắc Minh Tư Trình còn đang trong đó.
Thật yên tĩnh.
- Bà Ngoại, Dương Dương không trách bà.
Đưa bàn tay nhỏ ra, Dương Dương đặt lên vai của Vu Phan, an ủi vỗ vài cái.
- Dương Dương ....
Vu Phan nghẹn ứ họng,
- Cháu thật là một đứa trẻ hiểu chuyện ....
***
Cuộc đấu thầu công trình ‘Shine’ bắt đầu.
Dường như nguyên một buổi chiều, Cố Hoan cũng ở ngoài hội trường đi qua đi lại.
Cô vẫn luôn chờ tin tức, đội ngũ của Cố An Kỳ đã vào trong được mấy tiếng đồng hồ rồi.
Nắm chặt điện thoại, cơ thể cô đang run rẩy.
Thổn thức bất an.
Trước đó cô đã gọi điện về nhà, sau khi xác nhận Dương Dương bình an vô sự, mới nhẹ nhõm cả lòng.
Thế nhưng, vẫn không thể ngăn cản sự khủng hoảng càng lúc càng nặng trong lòng cô.
Những bản vẽ đó ....
Bắc Minh Mặc nhất định đã phát hiện gì rồi.
Lúc đó cô chỉ lo đến đứa con, tình thế cấp bách đã lén đánh cắp bản vẽ gửi cho cha cô.
Nhắm mắt lại, hít một hơi lạnh thật sâu, Cố Hoan không dám tưởng tượng hậu quả của những việc đó.
Thế nhưng, đợi hết nguyên buổi chiều, kết của của cuộc thi đấu lại là ----
10 doanh nghiệp lọt vào vòng thi thứ 2! Danh sách sẽ được công bố sau 3 ngày.
Cố Thị rốt cuộc có lọt vòng không, tạm thời vẫn là chưa biết.
Lúc này Cố Hoan mới thở phào nhẹ một hơi, ít nhất cũng không nghe thấy tin xấu.
***
Sau tan ca.
Cố Hoan từ sau nụ hôn trong văn phòng lúc trưa đến nay, vẫn chưa gặp lại Bắc Minh Mặc.
Tuy nhiên trong khoảng giữa Bắc Minh lão gia đã hai lần gọi điện cho cô, yêu cầu cô phải giám sát Bắc Minh Mặc, nhất là sau khi anh gặp vụ tai nạn.
Nhưng con người của Bắc Minh Mặc, đã quen làm việc độc đoán một mình, nếu không nhận được sự chấp thuận của anh ta, sao có thể để người khác nắm rõ tung tích của anh được?
Ra khỏi tòa nhà, cô muốn quay về nhà xem con trai.
Xe của Hình Hỏa bỗng vừa lúc lái ngang qua, mở kính xe, cậu lễ phép gật gật đầu chào cô,
- Cô Cố, ông chủ nói mời cô qua đó một chuyến.
Ngón tay cô chợt run lên, Bắc Minh Mặc phát hiện rồi sao?
Bậm chặt môi, cô hạ giọng hỏi Hình Hỏa,
- Cái đó ... cho hỏi, cậu có biết anh ta kiếm tôi có việc gì không?
Hình Hỏa lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc,
- Không rõ lắm, ông chủ chỉ dặn tôi qua đây đón cô.
Do dự một lúc, cuối cùng Cố Hoan vẫn bước lên xe.
Nhìn lên bầu trời càng lúc càng sập tối, dường như cô nhìn thấy tương lai của bản thân vậy, một quãng tăm tối ....
- Cô Cố, tới rồi.
Giọng nói bình thản của Hình Hỏa vang lên.
Lúc này Cố Hoan mới phản ứng lại, xuyên qua cửa kính, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Thì ra, màn đêm đã buông xuống.
Những ánh đèn màu sắc sặc sỡ, bên đường một ngôi nhà nhỏ tinh tế bán món nhật thu hút cô,
- Là đây sao?
Hình Hỏa gật gật đầu,
- Phải, tôi đi đậu xe, cô Cố tự vào đó một mình nha. Lầu 3 quẹo trái, phòng Hoa anh đào. Ông chủ đang ở đó đợi cô.
Cô cắn cắn môi dưới tiềm thức, trong lòng toát lên một sự bất an, cuối cùng vẫn đẩy cửa xuống xe.
Tiếp theo, xe của Hình Hỏa lái vào hướng bãi đậu xe.
Cô ngập ngừng, hít vài hơi thật sâu, sau đó sải bước chân đi ....
Vừa bước vào ngôi nhà nhỏ, lập tức có hai người phụ nữ mặc áo kimono tiến đến cô, cung kính hành lễ,
- Chào mừng quý khách.
Một mùi đàn hương tràn đầy phong cách cổ điển Nhật Bản ập vào mũi cô, tinh thần Cố Hoan run lên một cái, nhẹ nhàng gật đầu,
- Cảm ơn, cho hỏi lầu ba đi hướng nào?
- Dạ, mời đi hướng này -----
Dưới sự chỉ dẫn của cô gái mặc áo kimono, Cố Hoan đi đến lầu 3.
Sàn được lót gỗ, bước lên trên đấy phát ra tiếng cót két, tô điểm thêm sự thu hút.
- Thưa cô, đây là phòng Hoa anh đào.
Cô gái kimono lại một lần cung kính hành lễ, sau đó lui ra ngoài.
Cố Hoan nhìn thấy trước mắt là cánh cửa lùa bằng gỗ mang phong cách Nhật Bản, trên đấy có vài cành hoa anh đào như vẽ bằng màu nước vậy, tùy ý trang trí lên khung cửa, thoát lên mùi hương hoa anh đào nhè nhẹ ....
Trong phòng như vang lên tiếng cười đùa của vài người đàn ông.
Cô ngớ người ra một cái, có chút ngạt thở, sau đó nhẹ nhàng đầy cửa ra ----
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng như mọi khi của Bắc Minh Mặc hiện lên mắt cô. Cô có chút ngột ngạt.
Tiếp theo sau, nhìn thấy bốn năm người đàn ông vây xung quanh một chiếc bàn ăn bằng gỗ thấp chũm, ngồi bệch trên tấm chiếu dưới sàn.
Những người đàn ông đó, cô đều không quen biết.
- Tổng tài ....
Cô khẽ tiếng khiêm nhường gọi một tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Mặc lườm qua cô, hơi nhếch mép miêng,
- Qua đây.
- Ha ha, Bắc Minh tổng, đây là?
Trong đó có một người đàn ông bụng to mặt tròn lên tiếng cười hỏi.
Cơ thể Cố Hoan siết chặt, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Bắc Minh Mặc.
Mới phát hiện trong nhà hàng món Nhật, đến cái ghế cũng khó tìm, cô chỉ còn cách ngồi bên cạnh Bắc Minh Mặc.
- Lý Cục Trưởng, cô ta là ai không quan trọng. Quan trọng là tối nay mọi người có thể ăn uống vui vẻ.
Giọng nói trầm hậu của Bắc Minh Mặc, toát lên sự thanh lạnh .
Người đàn ông được gọi là Lý cục trưởng đó, chính là Cục Trưởng của cục thị chính Thành phố A.
- Ha ha, Bắc Minh tổng thẳng thắn lắm! Hôm nay mấy người chúng ta, phải thật cảm ơn Bắc Minh Tổng mới phải.
- Không phải chứ?
Một người đàn ông có chút cao ốm khác gật đầu nói thêm,
- Cũng nhờ vào sự vận hành giỏi giang của Bắc Minh tổng, mà chúng ta có thể vớt tiền đầy túi. Ha ha ha.
- Đúng vậy đúng vậy, Bắc Minh tổng, về sau có tiền chúng ta cùng nhau kiếm! Hôm nay, công trình ‘Shine’ đã đốt nổ pháo đầu tiên rồi, tôi tin rằng rất nhanh sẽ trở thành hạn mục công trình minh tinh được toàn quốc theo dõi!
Trong chốc lát, những người đàn ông có mặt người này một lời người kia một câu, toàn bộ cùng nhau khen ngời lấy lòng nhau.
Lúc này Cố Hoan mới hiểu ra, thì ra tối nay, Bắc Minh Mặc phải xã giao với bọn quan chức chính phủ.
Ánh mắt đen huyền của Bắc Minh Mặc lóe sáng, mép miệng nhếch lên một nụ cười như thật như ảo, khiến người khác đoán không được tâm tư thật sự của anh.
Đôi mày anh nhướng lên,
- Nếu như mọi người vui như vậy, vậy Bắc Minh tôi sẽ tặng cho quý vị một món ăn đặc biệt.
Nói xong, anh nhấn nút bên mép bàn.
Không lâu sau, cửa lùa bị người bên ngoài mở ra ----
Bốn người đàn ông khiêng một cái giá gỗ vào trong.
Cố Hoan tò mò ngước lên nhìn, nhưng không ngờ đến cảnh tưởng trước mắt, khiến tim cô thiếu chút nữa nhảy tọt ra ngoài....