Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
6543.
Bắc Minh Mặc nhướng mày, nhìn thấy cô đột nhiên im lặng.
Lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, người phụ nữ này cuối cùng cũng quậy đủ rồi, chịu nằm im rồi.
Nhưng không ngờ, đột nhiên đầu cô mất cân bằng, lộp bộp một tiếng ----
Từ trên ngực anh trực tiếp trượt xuống trên đùi anh ....
Khuôn mặt to như một bàn tay ấy, hướng mặt trực tiếp xuống dưới, cứ thế mà chạm ngay chỗ đang cương cứng ấy của anh ....
Ưm, một tiếng thở dài vô ý thức, vị trí này thoải mái thật.
Cách lớp vải quần, hơi thở nóng hổi thở ra từ khoang mũi cô, đang từng cơn từng cơn thẩm thấu vào trong chỗ cương cứng của anh, liên liên hồi hồi bủa vây mọi sự liên kết thần kinh của anh ....
Bắc Minh Mặc nheo đôi mắt lạnh, thầm hít mấy hơi khí lạnh.
Nghiến chặt răng, đỡ đầu cô lên cao.
Muốn kéo xa một tí chiếc môi nhỏ nguy hiểm và cám dỗ người khác phạm tội ấy của cô.
Nào ngờ, anh vừa đặt đầu cô lên trên ngực của anh.
- Ưm ....
Một lúc sau, cô lộp bộp lại trượt xuống dưới.
Vả lại còn không khách sáo, nhắm chuẩn từng ly từng tí trượt ngay giữa đùi anh.
Hơi thở nóng ran thở từ mũi miệng lúc nào cũng ngay chiếc cẳng thứ 3 của anh!
Khiến ngọn lửa trong người anh trỗi dậy một cách dễ dàng, còn cô chỉ việc vỗ mông tiếp tục ngủ một cách vô tâm vô phế, mặc cho anh đang bị cháy thiêu trong lửa!
Bắc Minh Mặc rất muốn xé người phụ nữ này cứ muốn chống đối với anh.
Say rồi, ngủ rồi, còn không chịu yên yên ổn ổn an phận....
Ba lần bốn lượt không hiệu quả, Bắc Minh Mặc cuối cùng đầu hàng.
Cố Hoan ngủ như một xác chết, chúi đầu vào giữa đùi anh, như muốn tiếp xúc thân mật với chiếc cẳng thứ 3 của anh vậy.
Bắc Minh Mặc nhìn chăm chăm cái đầu với bộ tóc đen trên đấy đang gục dưới đùi anh.
Thân dưới đang cương cứng khiến sắc mặt anh càng lúc càng tối sầm.
Trong lòng toan tính, nhất định có một ngày, anh sẽ đích thân dang đùi người phụ nữ này ra, sau đó mạnh bạo xuyên thấu vào người cô! Xuyên thấu cô, xuyên thấu cô, để trả mối thù nhục nhã này ....
***
Đêm tối.
Chiếc xe cuối cùng cũng đến Dạ Ánh Nhất Phẩm.
Bắc Minh Mặc cảm thấy như đã chịu đựng dài suốt một thế kỷ.
Hình Hỏa từ sau thùng xe lấy ra chiếc xe lăn.
Cậu nhìn thấy Cố Hoan đang vùi đầu trên đùi ông chủ, ngủ như chết ấy!
Cô Cố này một khi say, thật sự giày vò người khác quá. Vừa gặm vừa cắn, cơn điên say xỉn không nhỏ tí nào.
Chỉ là thật khó cho đùi của ông chủ, xem ra ông chủ, ơ, cả 3 cái cẳng cũng tê buốt hết rồi ....
***
Hình Hỏa nhìn qua gương mặt thâm lạnh của Bắc Minh Mặc.
Run sợ lẩy bẩy nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng hỏi:
- Ông chủ, hay là để tôi cõng cô Cố lên trên?
Chân mày Bắc Minh Mặc cau lại thật chặt, nhìn xuống cô gái đang ngủ như chết trên đùi anh, bàn tay đang bị thương lập tức nắm cơ thể cô lên quẳng lên ghế, như quẳng một con thú nhồi bông vậy, khẩu khí lạnh lùng ---
- Kéo cô ta lên xe lăn.
Hình Hỏa lại nhiễu thêm hai giọt mồ hôi.
Lời của ông chủ là, kéo ---- cô Cố lên xe lăn.
- Vâng, ông chủ.
Hình Hỏa thận trọng đẩy xe lăn đến bên kia của chiếc xe.
Mở cửa xe, nhìn nhìn Cố Hoan đã say xỉn, khó xử đẩy nhẹ vai của cô một cái,
- Cô Cố, cô Cố?
- Uống .... uống ....
Cố Hoan lèm bèm hai câu, lại ngã xuống ngủ tiếp.
Hình Hỏa bất lực thở dài một tiếng,
- Xin lỗi, cô Cố, Hình Hỏa đắc tội rồi,
Nói xong, cậu một tay kéo vai của Cố Hoan, sau đó tuân theo chỉ thị của ông chủ, thật sự là kéo Cố Hoan từ trên xe xuống ....
Trong lúc kéo, bất cẩn để đầu Cố Hoan va vào cửa xe,
- Úi ....
Cô cau cau mày dưới tiềm thức, phát ra một tiếng rên ê ẵm.
- Hình Hỏa1
Một giọng nói âm lạnh liền vang lên, khiến Hình Hỏa hoảng loạn thả tay, phần thân trên của Cố Hoan nhìn thấy đang muốn ngã ra ngoài xe ---
- Đáng chết!
Theo sau một tiếng trách mắng, Bắc Minh Mặc đưa cánh tay dài ra, động tác nhanh nhẹn kịp thời đỡ lấy cơ thể người phụ nữ sắp ngã xuống đất ấy,
- Hình Hỏa, kêu cậu khiêng một người thôi mà cũng làm không xong à!
Hình Hỏa mồ hôi toát ra như mưa,
- Xin, xin lỗi ông chủ ...
Vẻ mặt cậu ngậm ngùi, oan ức quá ông chủ, thì cũng là do ngài dặn dò kéo ~ cô Cố lên xe lăn mà ....
Bắc Minh Mặc nhíu chặt đôi mày, ánh mắt sắc bén lườm qua Hình Hỏa, cuối cùng thở dài một tiếng.
Bế Cố Hoan vào vòng tay, sau đó cơ thể anh ngồi vào xe lăn, đặt người phụ nữ như con cá chết này lên đùi của anh.
Hình Hỏa vội vàng quay người lại, đẩy xe lăn lên lầu ....
***
Sau khi đưa Bắc Minh Mặc vào chỗ ở, Hình Hỏa giống như bay vậy bay rời khỏi hiện trường, chỉ sợ một cái bất cẩn lại khiến ông chủ tức giận.
Trong ngôi nhà xa hoa, chỉ còn lại hai người lạnh lạnh tĩnh tĩnh.
Bắc Minh Mặc cúi mặt nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng, thật muốn ngắt cho cô ta tỉnh giấc.
Người phụ nữ dựa vào đâu mà chọc cho cơn xuân tình của anh trỗi dậy xong, lại có thể vô tâm vô phế ngủ giấc ngon lành vậy chứ?
Hại anh không có chỗ hạ hỏa.
Nghĩ đến đây thôi, cơn giận lập tức trổi dậy trong lòng.
Anh mạnh bạo đưa tay đẩy một cái -----
Cơ thể Cố Hoan như một con sâu đóm mất cân bằng vậy, thuận theo chân của anh, lăn lốc trực tiếp xuống đất, cuối cùng lăn đùng ra trên tấm thảm cao cấp nhập khẩu từ Italia....
- Ui da ....
Tuy tấm thảm này rất mềm mại, nhưng cái lực đẩy đó, khiến cơ thể cô đau lã lừ, làm Cố Hoan đang trong cơn mơ ấy thức tỉnh.
Tiếng rên rỉ bất chợt vang lên, cô mở to đôi mắt mơ mơ màng màng, cau mày lại, thốt lên nói,
- Tên rùa bò nào dám quấy rối giấc mơ đẹp của lão nương, không xong với ta đâu ....
Lúc nãy trong mơ cô nhìn thấy hình bóng của Diệc Phong rồi.
Diệc Phong đứng trên đỉnh núi âm thầm nhìn hoàng hôn, thiếu niên tuấn tú dưới ánh nắng chiều tà ấy, nay đã trở thành một người thanh niên cao to chững chạc rồi.
Và cô, đang mơ thấy đã bò lên đến đỉnh núi, nhìn thấy Diệc Phong đang muốn quay mặt lại rồi ....
Kích động quá.
Thời gian cách 5 năm, cô thật sự rất muốn gặp lại vị thiếu niên tuấn tú của năm đó, đến nay có phải đã trưởng thành càng ngày càng khôi ngô?
Ai ngờ đâu một sự đau đớn ập tới, hình ảnh Diệc Phong tức thì biến mất.
Cô cũng theo đấy lăn xuống núi, đau đến nghiến răng chịu đựng, giấc mơ đẹp bỗng chốc tiêu tan ...
- Hu hu hu ....
Tiếng khóc trong lòng của cô, Diệc Phong của cô.
Đồng tử sâu thẳm của Bắc Minh Mặc bất chợt thu nhỏ lại.
Cố Hoan cô hay lắm, dám nói anh ích kỷ thù dai, âm trầm lạnh lùng, khốn nạn, dê sòm, bây giờ tới rùa bò cũng lấy ra chửi luôn ....
Anh hơi nheo đôi mắt lại, lóa lên một ánh lạnh lùng nham hiểm, những cái này, anh đều sẽ ghi nhớ lại!
Đột nhiên, anh từ xe lăn đứng dậy.
Do dù là lê theo một bên chân hành động bất tiện, vẫn y như một người vua đứng đầu, từng bước từng bước âm lạnh tiến đến gần cô.
Cố Hoan còn đang đau khổ vì bị phá vỡ giấc mơ, vẫn hoàn toàn không hay, đang có một khí thế lạnh thấy xương càng lúc càng tiến gần cô ---
- Cố Hoan, cô còn giả chết nằm đó đi, tôi sẽ quẳng cô ra ngoài cửa sổ!
Vẫn là khẩu khí lạnh lùng đó, uy hiếp lạnh lùng đó.
Nhưng, ở đây, là tầng cao nhất của Dạ Ánh Nhất Phẩm!
Ném xuống dưới đừng nói là tan xương nát thịt, chỉ sợ là ở giữa không trung bị ngũ mã phanh thây xong, gió mạnh thổi lùa một cái, tứ chi tan rã, đến tro cốt chắc cũng không tìm thấy luôn ....
Hu hu, đáng sợ quá.
- Ơ ....
Cố Hoan chống cự hai cái, cau mày không bằng lòng mở mắt ra.
Trong đầu vẫn say xẩm như một mớ hỗn độn.
- cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi hả?
Bắc Minh Mặc lạnh lùng trách một tiếng, cúi mặt nhìn vào đôi mắt đen mơ màng của cô,
- Sao, mơ thấy phát tài rồi, hay là mơ thấy người đàn ông nào?
Giọng nói nghiến răng ấy, mang theo một sự nham hiểm.
Cố Hoan lúc này mới có chút tỉnh táo, hì hì cười khờ khạo hai tiếng,
- Thì ra là tổng tài đại nhiên à .... đâu có mơ thấy gì, chỉ là mơ thấy được ăn bánh kem....
Cô nói ra một câu đối phó cho qua, hu hu, nếu như Diệc Phong là miếng bánh kém, cô nhất định sẽ nuốt vào bụng không do dự.
Bắc Minh Mặc ánh mắt thâm lạnh không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là nhìn cô một cái, sau đó hạ giong ra lệnh nói ---
- Vào đây, chà lưng cho tôi!
Nói xong, anh đi cà nhắc, từng bước từng bước đi vào phòng tắm ....
- Chà lưng?
Cố Hoan không kiềm được rùng mình một cái.
Trong đầu lập tức bị hai chữ này làm cho tỉnh giấc.
Trừng to hai con mắt như hai quả trứng, nhìn qua tấm lưng cao to đẹp như một vị thần ấy, cô nuốt nuốt nước bọt.
Ở sau lưng anh thốt lên,
- Chà, chà lưng cho anh? Không chà được không vậy ....
Sau lần trải nghiệm giúp anh ta lấy của quý để tiểu lần trước, Cố Hoan lần này không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.
Nghĩ đến nước tiểu của tên này lần trước tiểu trên tay cô, cô sởn cả gai óc.
Ôi, tên này biến thái quá ....
- Cố Hoan, 5 phút, sau 5 phút cô còn không vào đây, thì cuốn gói cút về!
Lập tức, một giọng nói lạnh thâm thâm vang lên từ phòng tắm ....
***
Cố Hoan vào trong bếp, pha một ly trà giải rượu.
Vỗ nhè nhẹ vài cái lên mặt, hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân tỉnh táo.
Nhưng rượu này thật sự nặng quá, đến nay cô vẫn còn cảm giác say sẩm.
Nhưng cô biết, tên Bắc Minh Mặc tuyệt đối là loại người dám nói dám làm.
Nói thật, cuốn gói đi về, là điều cô rất muốn làm ngay trong lúc này đấy.
Thế nhưng....
Cá cược 7 ngày giữa anh và cô.
Thỏa hiệp của cô và cha cô.
Đều khiến cô cảm thấy mâu thuẫn.
Một bên, cô rất khao khát thắng được vụ cá cược với Bắc Minh Mặc, đổi lấy sự tự do chính thức.
Còn một bên, nói thật, từ trong thâm tâm cô rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của hai mẹ con Cố An Kỳ trong ngày mẹ cô gả cho ba cô!
Nhưng một khi thắng được Bắc Minh Mặc, cũng xem như cơ hội cô được ở lại Bắc Minh Thị là không.
Vậy, để mẹ cô có thể danh chính ngôn thuận gả cho cha cô, sợ là mọi thứ sẽ trở thành công cóc!
Một bên là tự do của cô, một bên là hạnh phúc của mẹ.
Trái phải đều khó lựa chọn.
Muốn chết quá, cô phải làm sao bây giờ?