Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
6528.
Năm 8 tuổi, lúc Vu Phan dắt theo Cố Hoan vào nhà, những người trong nhà họ Cố gần như điên loạn.
Cố An Kỳ chỉ vào mặt Cố Hoan lớn hơn cô ta một tháng ấy, mở miệng chửi mắng:
- Nghiệt chủng, ngươi là nghiệt chủng của người phụ nữ đó sinh ra, ngươi không có tư cách làm chị của ta!
Năm 12 tuổi, Cố Hoan nuôi một con thỏ trắng dễ thương. Một tuần sau, trong một buổi sáng, cô mở mắt dậy, nhìn thấy con thỏ trắng toàn thân máu me đặt trên gối của cô!
Cố An Kỳ u ám nói với cô,
- Nghiệt chủng chết tiệt, ngươi không đáng được nuôi con thỏ sạch sẽ như vậy!
Năm 15 tuổi, trên đường Cố Hoan tan học về nhà, đột nhiên bị một đám người bắt vào trong ngõ.
Cố An Kỳ đứng giữa đám người ấy, một chân tàn nhẫn đạp trên xương đùi của Cố Hoan,
- Tên tiện nhân, lần sau tôi còn bắt gặp cô ăn mặc váy ngắn hở đùi, quyến rũ hoa khôi của trường chúng tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy đùi cô!
Nói xong, một cây gậy bóng chày đánh thật mạnh vào chân phải của Cố Hoan! Năm đó, Cố Hoan phải ngồi xe lăn suốt 6 tháng mới hoàn toàn hồi phục.
Cùng năm đó, Cố Hoan chuyển trường.
Năm đấy, cô gặp được thiếu niên tuấn tú Diệc Phong.
Dường như Diệc Phong chính là một tia sáng mặt trời trong cuộc đời cô, giữ ấm cho bóng tối của cô.
Năm 17 tuổi, Cố An Kỳ tình cờ bắt gặp Diệc Phong bên cạnh Cố Hoan, khiến cô ta kinh ngạc.
Từ đó, mỗi lần Diệc Phong hẹn Cố Hoan đi xem phim, người cuối cùng đi xem nhất định là Cố An Kỳ.
Diệc Phong hẹn Cố Hoan đi dạo vùng ngoại ô, cuối cùng vẫn nhất định là Cố An Kỳ.
Thậm chí Diệc Phong tặng quà cho Cố Hoan, cuối cùng cũng vẫn rơi vào tay của Cố An Kỳ.
Cho đến có một ngày, Cố Hoan đi thi, Cố An Kỳ hung hãn xông vào phòng thi.
Bốp ~, trước mặt toàn thể thí sinh, một bạt tay, tán vào mặt của Cố Hoan,
- Tiện nhân, rốt cuộc cô đã sử dụng tà thuật gì, khiến cho Diệc Phong nhìn cũng không thèm nhìn tôi! Tôi đánh chết cô, con tiện nhân!
Cùng năm đó, Cố An Kỳ thất tình. Dày vò cả nhà họ Cố trên trên dưới dưới trọn vẹn hết 3 tháng trời, trong nhà không ai được yên ổn.
Cái tên gọi Diệc Phong, từ đó trở thành một nỗi đau không bao giờ mai mọt được trong cuộc đời của Cố Hoan và Cố An Kỳ.
Năm 18 tuổi, người cha Cố Thăng Thiêm bị tố cáo vào tù.
Vu Phan ngã bệnh nằm trên giường.
Nhà họ Cố lạnh lùng, mặc kệ Vu Phan tự sống tự diệt.
Cố Hoan vì tiền chấp nhận mang thai hộ, nghỉ học, từ biệt tuổi thanh xuân đau buồn ấy, bắt đầu con đường gian khổ ở Mỹ ....
- Nghiệt chủng chết tiệt! Nếu như không phải thấy cô là thư ký của Bắc Minh đại ca, tôi thật muốn xé nát bộ mặt tiện nhân của cô!
Một câu nói cay nghiệt của Cố An Kỳ, khiến Cố Hoan trở lại với hiện thật.
Trong lòng thắt lại. Cổ họng cảm thấy nghẹn ứ.
Cố Hoan nhìn nhìn thiên kim tiểu thư được nhà họ Cố nuông chiều từ nhỏ, dường như chỉ cần cô đại tiểu thư này thích, lúc nào cũng có thể nhục mạ cô.
Và cô, lại bởi vì một lời nói của mẹ, mãi mãi không được động tay với em gái.
Cố Hoan đã từng rất nhiều lần không nhịn được Cố An Kỳ, muốn phản kháng, nhưng đều bị mẹ kịch liệt ngăn cản, mẹ không chỉ một lần nói với cô, là họ đã phá vỡ gia đình của Cố An Kỳ, họ là kẻ thứ ba, nên họ không có tư cách phản kháng!
Một câu không có tư cách!
Mẹ có biết rằng, từ năm 8 tuổi đến năm 18 tuổi, cô đã trải qua mười năm đó như thế nào không?
Bỗng dưng cảm thấy khóe mắt có chút ướt, Cố Hoan cố nhịn, ngước mắt lên, muốn ép cho những giọt nước mắt yếu đuối đó chảy ngược vào trong.
- Cố An Kỳ, từ lâu tôi và mẹ tôi đã không còn dựa dẫm vào nhà họ Cố các ngươi rồi! Đừng tưởng rằng tôi sẽ nhẫn nhịn cô như lúc trước! Bạt tai lúc nãy, trước sau gì tôi cũng trả lại cho cô!
- Trả lại tôi?
Cố An Kỳ bất ngờ mở to đôi mắt.
Phụt ---
Bỗng nhiên, một ly nước trà ấm nóng hất vào mặt!
Không chút lượng tình tạt vào mặt của Cố Hoan!
Cảnh tượng dường như ngay lúc này bị bấm dừng.
Cót ~ két !
Tiếng cửa.
Thân hình cường tráng của Bắc Minh Mặc, sải bước tao nhã đi vào trong, sắc mặt nặng nề.
Cơn giận trên mặt Cố An Kỳ lập tức rút lại, nở nụ cười rạng rỡ trên mặt, nhanh chóng tiến đến gần Bắc Minh Mặc, õng ẹo nói,
- Bắc Minh đại ca, anh không sao chứ? Thư ký của anh gan to thật, cũng may em đã dạy dỗ cô ta giúp anh rồi, loại người này nên đuổi việc sớm mới phải đấy!
Bắc Minh Mặc không nói gì nhìn Cố Hoan.
Phát hiện trên tóc cô, trên mặt, thậm chí trên cổ áo, trước ngực đều ướt sũng.
Trên mặt cô còn dính vài lá trà, vẻ mặt nhếch nhác.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, trắng bệt như không có máu. Khác xa vẻ mặt ngạo mạn đắc ý của lúc nãy.
Anh hơi nhướng mày, trên môi nhếch lên một nụ cười khó phát hiện.
Thật không ngờ anh lại để yên cho Cố An Kỳ nắm lấy tay anh, trầm giọng nói,
- An Kỳ, cô thư ký này anh cũng muốn đổi rồi, không biết em có người nào có thể đề cử cho anh?
Cố An Kỳ vừa nghe, lập tức vui đến nở gan nở ruột.
Nhân cơ hội đứng sát Bắc Minh Mặc, còn cố ý cạ cạ ngực lên cánh tay của Bắc Minh Mặc.
- Thật không? Bắc Minh đại ca muốn em đề cử người sao? Hi hi ...
Cô cố ý tỏ vẻ mặt dễ thương ngây thơ, lè lè lưỡi,
- Hay là em đề cử em làm thư ký của Bắc Minh đại ca nhé, được không?
Ánh mắt sâu thẳm của Bắc Minh Mặc lóe lên vệt sáng.
Đôi môi mỏng lạnh lùng ấy mỉm thành một đường cong gợi cảm.
Cười nhẹ không nói gì.
- Ý ~ Bắc Minh đại ca kỳ quá hà ... rốt cuộc là được không nè...
Cố Hoan cười nhẹ một tiếng. Ngón tay phủi phủi xác trà trên mặt.
Trong ánh mắt lóe lên sự thê lương.
Cô không có hứng thú xem cặp cẩu nam nữ liếc mắt đưa tình. Vả lại, anh ta muốn đuổi việc cô, cô mừng còn không kịp nữa là!
Tiếp đấy, cô không nói một lời, nhanh chóng rời khỏi căn phòng ...
***
Phòng vệ sinh.
Nước chảy từ trong vòi, róc rách róc rách ...
Nhân lúc phòng vệ sinh không có người, Cố Hoan nhanh chóng cởi bỏ áo khoác và áo sơ mi, đưa vào vòi nước vò mấy cái, sau đó thả bên máy sấy tay, mặc cho cái máy sấy khô.
Rửa mặt xong.
Cô ngước mắt, nhìn thấy hình bóng của bản thân hiện ra trong gương.
Mái tóc ướt sũng rối ren xõa trên vai, bộ mặt son phấn chuyên nghiệp ấy đã được rửa đi.
Trong khuôn mặt mộc nổi lên sự trắng bệch.
Không ngờ buổi sáng thoát được cơn lũ của Linda, nhưng vẫn không tránh được Cố An Kỳ.
Hơ, cô nhìn vào gương cười nhạo bản thân một tiếng.
- Cố Hoan ơi là Cố Hoan, không lẽ, số mệnh cô bị khắc thủy sao?
Hít một hơi lạnh, cô vỗ vài cái lên mặt.
Giống như muốn vỗ cho mọi chuyện không vui biến mất vậy.
Phần thân trên cởi còn lại một chiếc áo ngực.
Lúc nãy ly trà đó, Cố An Kỳ tạt cũng có kỹ thuật ghê.
Dường như ướt từ trên đầu xuống đến chân....
Đến nỗi bây giờ chiếc váy đen vì ướt, mà dính lên cả mông cô.
Khiến cho đường cong lung linh đều hiện rõ ra.
Cô thở một hơi dài.
Cô quay lưng bước vào trong phòng ngăn vệ sinh.
Đưa tay kéo dây kéo trên váy xuống....
Trong tiếng kéo sột sột soạt soạt ấy, khiến cô không chú ý đến tiếng động trong phòng vệ sinh.
Đột nhiên, ầm ---
Cửa ngăn vách bị một sức mạnh đạp tung ra!
Cái khóa không chắc chắn ấy, lập tức hư hỏng.
Cố Hoan mới vừa ngồi lên bồn cầu liền ngớ người ra.
Không tin vào mắt mình, hình bóng thân hình cao to tuấn tú của Bắc Minh Mặc hiện ra ngay trước mắt.
Bộ áo vest làm từ thủ công đắt tiền đấy, được ủi thẳng tấp không một vết nhăn.
Mái tóc đen óng có vài cọng thả trên trán, những đường nét trên mặt giống như được nhà họa sĩ điêu khắc ấy, đang căng thẳng.
Ánh mắt sâu thẳm, đang âm trầm nhìn cô...
Và cô, sau khi cởi bỏ hết quần áo ướt, giờ đây trên người chỉ còn lại một chiếc áo ngực và một cái quần lót.
Cực phẩm là, quần lót của cô lúc này đã được cô kéo xuống đến đầu gối ....
Cố Hoan vì kinh hoàng vẫn còn đang ngoắc to miệng, một lúc sau mới tìm lại được giọng của bản thân ---
- ....Ơ, Tổng tài .... đây là phòng vệ sinh nữ ....
Đôi môi mỏng lạnh của Bắc Minh Mặc hơi nhếch lên, vẻ mặt bình lặng không cảm xúc ấy, thoáng qua một sự nham hiểm.
- Tôi biết.
Thản nhiên thốt lên hai chữ.
Cố Hoan mở to đôi mắt hơn, ngồi trên bồn cầu đứng cũng không phải, mà không đứng cũng không phải.
Dưới ánh mắt sâu lắng ấy của anh ta, má cô bỗng ửng hồng lên.
Vội vàng khép đôi chân lại, hai tay che lại dưới bụng ....
Vẻ mặt không thể tưởng tượng được, nhìn anh ta,
- Biết sao còn không cút đi?
Đôi mắt lạnh lùng của anh nheo lại, mép miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm.
Nụ cười đó khiến Cố Hoan cảm thấy ê buốt cả da đầu.
Sâu trong lòng cô liền che giấu đi sự mắc cỡ ấy, sau đó vẻ mặt khó coi mỉa mai anh:
- Không lẽ ngài Tổng tài đây có thói quen kỳ lạ, cũng muốn thử cảm giác ngồi tiểu sao?
- Được đó, vậy thì để thử!
Bắc Minh Mặc cười âm lạnh, vẫn bình lặng thốt ra những chữ đấy.
Tiếp đấy, dưới ánh mắt kinh hãi của Cố Hoan ---
Anh đứng thẳng người, bước vào trong phòng ngăn vệ sinh ấy.
Ầm, cửa ngăn được đóng lại.
Anh bình tĩnh thong thả đứng trước mặt cô, ngón tay thon dài bắt đầu cởi dây nịch đắt tiền trên lưng ...
Trên mặt tuấn tú nham hiểm ấy, toát lên một sự lạnh lùng ép người.
Những ngón tay, động tác cởi dây nịch ấy, cũng thật cuốn hút ....
Trong lòng Cố Hoan siết chặt, kinh hãi đến muốn rớt cả cằm.
Run run môi, cơ thể cô bất giác lui về sau,
- Tổng, tổng tài ... anh đang giỡn đúng không ...
Anh nhếch môi, cười nham hiểm,
- Cô nhìn vẻ mặt của tôi, có giống đang giỡn không?
Trong phòng vệ sinh chật hẹp ấy, đột nhiên dâng lên một bầu không khí ái muội quái dị.
Tinh thần Cố Hoan dường như siết chặt, căng đến mức như một đường thẳng mất sự đàn hồi!
Nghĩ lại buổi tiệc tối hôm đó, cảnh tượng anh ta ô nhục cô trong phòng vệ sinh ...
Xuýt ~
Cô thầm hít một hơi lạnh.
Vẻ mặt căng thẳng nhìn gương mặt hoàn mỹ tuấn tú đang càng lúc càng sát lại cô ...
Tên này có tình cảm đặc biệt với phòng vệ sinh hay sao ấy.
Ơ, không lẽ là biến thái phòng vệ sinh, không a a a a a .....
Cố Hoan gượng cười hai tiếng,
- Hơ hơ, cái đó .... Tổng tài, nếu ngài muốn ngồi tiểu, vậy tôi nhường cái bồn cầu này ...
Kéo quần lót lên, Cố Hoan vẻ mặt bối rối cười trừ.
Vừa nói, Cố Hoan vừa giằng co muốn từ bồn cầu đứng lên.
- Ngài dùng từ từ ... Ơ, ngài tiểu từ từ nha ...
Nhưng không ngờ rằng, từ ‘nha’ đó, chưa kịp nói xong.
Cái miệng cô đang mở đó, đột nhiên, một vật vừa ướt nóng vừa to lớn, vừa cường tráng đưa vào miệng ....
- Ưm ----
- Ưm ---
Cố Hoan cảm thấy khoan miệng bị đụng đến đau!