Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
6522.
Cô bỡ ngỡ,
- Không phải anh nói hối hận sao?
Bắc Minh Mặc chịu không được trợn mắt, người phụ nữ ngu xuẩn,
- Tôi là hối hận đã không ‘làm thịt’ cô cho xong chuyện! Như vậy, sẽ không khiến cho tình thế mọi chuyện ra như thế này!
Thực chất, động tác nhỏ của Lý Đỉnh Thành anh đã biết từ sớm.
Nhưng không ngờ bố lại vì chuyện này nhân cơ hội tìm đến Cố Hoan!
Khùng cũng biết bố đang có ý gì rồi.
Nhưng bố cứ một lần lại một lần quấy rối gây chuyện, anh không còn cách nào mới phải chấp nhận sự tồn tại của cô thư ký này!
Bây giờ nghĩ đến mỗi ngày đều có người phụ nữ tệ hại thế này lãng vãng trước mặt, đã khiến anh cảm thấy nhức cả đầu.
Câu nói anh vừa dứt, Cố Hoan sợ đến run hết cả người.
Mỗi tế bào trên cơ thể lập tức quay về trạng thái phòng vệ, chuẩn bị chiến đấu!
Cô lấp vấp tay chân mặc lại bộ quần áo đã bị anh cởi tung ra, chỉ sợ anh ta một chút không vui thú tính bộc phát ...
- Bắc Minh Mặc, tôi cảnh cáo anh ...
- Đừng làm bậy, đúng không?
Anh nói tiếp câu của cô, mép miệng có hơi nhếch lên, sau đó nói câu,
- Đi theo tôi vào trong.
Hả?
- Vào cái gì? Vào đâu
Cố Hoan ngay lúc đó không theo kịp suy nghĩ của tên này đang nói đến vấn đề gì.
Bắc Minh Mặc đi một mạch vào một hướng khác trong phòng làm việc, mở cửa ra.
Cố Hoan nắm chặt cổ áo đi theo sau.
- Phòng vệ sinh?
Cô hơi nhíu mày.
Sau đó, Bắc Minh Mặc chỉ chỉ tấm gương trên bồn rửa tay, lanh lùng chế nhạo:
- Cố Hoan, phiền cô soi lại diện mạo của cô lúc này! Tôi có muốn làm bậy, ít ra cũng phải tìm đứa nhìn mát mắt chứ!
Miệng lưỡi cay độc thật! Cô bất chợt rùng mình, ánh mắt nhìn vào tấm gương.
Sau đó, trên gương hiện lên gương mặt một người phụ nữ với lớp trang điểm bị nhòe hoàn toàn nhìn như ma vậy.
Cô đột nhiên hóa đá.
A .... đây, đây là bản thân cô sao?
Bắc Minh Mặc cười một cách lạnh lùng,
- Sao, bản thân cô cũng bị cô làm hoảng sợ ư?
Cố Hoan không chịu thua chu chu môi, liền tay rút một tờ khăn giấy, vừa lau đi lớp trang điểm trên mặt, vừa lép nhép nói,
- Nếu như không phải anh dung túng, Linda dám làm vậy với tôi sao? Hại tôi mới sáng sớm đã ướt hết người, thành trò cười đã thôi đi, nếu như tôi mà bị cảm thế nào cũng phải báo phí công ty.... nè, ấy nè anh đang làm gì vậy?
Cô kinh hoàng khi nhìn thấy tay anh đang gỡ dây nịt trên lưng ....
Bắc Minh Mặc hơi nhướng cao đôi mày, sự âm lạnh thật hiểm ác!
Cố Hoan không nhịn được rùng mình một cái.
Nhìn thấy anh như đang không ai bên cạnh, gỡ dây nịt, kéo dây kéo, động tác lấy của quý ra ....
- A.....
Kinh hãi hét to một tiếng, cô vội vàng dùng tay che mắt lại, quay lưng muốn đi.
- Không phải nói 24 tiếng đều phải ở trong phạm vi tôi nhìn thấy và gọi là đến liền sao? Đi vệ sinh thôi mà, có phải ‘làm thịt’ cô đâu, không cần phải căng thẳng đến vậy chứ?
Giọng nói chế giễu của Bắc Minh Mặc, thành công khiến cô dừng lại bước chân muốn bỏ đi!
Hít một hơi thật sâu, cô quay người lại hét lớn vào mặt anh:
- Biến thái, ai muốn xem anh đi tiểu chứ!
Tiếp sau đấy, ầm một tiếng.
Cô tức giận đóng cánh cửa nhà vệ sinh thật mạnh, cách ly anh ta khỏi ánh mắt của cô, còn nghe được giọng cười nhạo báng chói tai của anh ta vang ra!
***
Cuối cùng cũng chịu đựng đến giờ tan ca.
Dường như Cố Hoan đã đến từng giây từng phút trải ra!
Thông qua tấm kính trong, cô nhìn vào trong phòng họp, Bắc Minh Mặc đang ngồi ở vị trí chủ tọa, yên tĩnh im lặng nghe nhân viên ở các bộ phận báo cáo.
Khuôn mặt góc cạnh rõ rệt, chân mày toát lên khí chất anh lạnh, khiến cô lại một lần nữa nhìn say đắm.
Tuy người đàn ông này rất đáng ghét, nhưng anh ta lại là thể loại đàn ông cô thích nhìn.
Bất kể là chân mày, mắt, mũi, miệng .... kể cả cục hầu nam tính trên cổ, cũng đẹp đến không có ngôn từ diễn tả.
Khiến cô có một cảm giác thân quen kỳ lạ.
Trong não cô bỗng hiện lên hình bóng của Dương Dương ...
Tim cô thắt lại!
Đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này sao lại có đôi nét giống Dương Dương!
Suy nghĩ bất chợt này khiến cô cảm thấy kinh hãi!
Không, không thể là anh ta được ...
***
Sau khi Bắc Minh Mặc kết thúc cuộc họp, đã là tối 7 giờ rồi.
- Đi xuống nhà hàng Lincoln ở dưới đặt 2 phần combo A mang về đây.
Anh lạnh lùng nói với Cố Hoan một câu, từ trong ví tiền lấy vài tờ tiền mệnh giá lớn quẳng cho cô, sau đó tiếp tục cúi đầu vào công việc.
Cố Hoan nhíu mày,
- Anh là cuồng công việc, chứ có phải là con mồ côi. Thời gian này nên về nhà ăn cơm mẹ nấu, chứ không phải ăn món ăn nhanh!
Quan trọng là, anh ta muốn tự hành bản thân cũng đừng bắt cô phải làm như vậy, được chứ!
Bỗng dưng, ánh mắt âm lạnh của anh nhìn qua đây, trực tiếp xuyên qua người cô.
- Cô muốn về nhà thì lập tức cút về ngay! Không ai ngăn cản cô! Thậm chí ngàynmai không cần đến đây, cũng chẳng sao!
Trên thế gian này chắc không ai mong cô cút hơn anh ta.
Cô cắn chặt răng, nói với bản thân phải bình tĩnh.
Nếu không chỉ có bản thân cô tức chết thôi, anh ta còn mừng đến vỗ tay nữa kìa.
- Hức! Mua thì mua! Tôi nói trước, tôi không ăn combo A!
- Tùy cô!
***
Nửa tiếng sau
Trong phòng làm việc thoang thoảng mùi hương thơm nồng của cánh gà nướng.
Quan trọng nhất là, cánh gà này dùng vỏ sầu riêng nướng ra.
Mùi hương này cũng thật ....
Cố Hoan ngồi trên ghế sofa, ăn đến dầu mỡ dính đầy miệng, có vẻ ngon lành.
- Um ... thơm quá .... ngon bá cháy luôn ....
Đây đã là lần thứ 6 cô nói những lời khen ngợi này rồi.
Cố Hoan vừa khoa trương gặm cánh gà, vừa lén lút nhìn vẻ mặt của Bắc Minh Mặc.
Thấy đôi mày anh ta càng ngày càng nhíu chặt lại.
Tâm trạng của cô chỉ một từ - sướng.
Cuối cùng, tên đấy chịu không được , lên tiếng,
- Mở tất cả cửa sổ ra, máy lạnh trung ương chỉnh chố độ hút gió.
- Tổng tài, mở máy lạnh phải đóng cửa sổ mà.
Cô giả vờ nhắc nhở yêu cầu mâu thuẫn này của anh. Trong lòng cười thầm.
Tên đấy khựng lại, cắn răng,
- Vậy thì đi mở hết cửa sổ ra!
- Vâng!
Cố Hoan cố nhịn cười, gật gật đầu, nghe lời mở cửa sổ ra.
Nhân lúc Bắc Minh Mặc không chú ý, cô lén lút lấy hộp sầu riêng mới mua về, để ở cửa sổ.
Vù vù vù ~
Gió thổi vèo vèo vào trong phòng lớn ...
Bắc Minh Mặc hít một hơi, khó chịu nhíu mày lại. Tại sao gió thổi vào trong đây, mùi sầu riêng càng nặng hơn vậy ---
Ngước mắt, nhìn qua cửa sổ ----
- Cố , Hoan , Hoan!
Con sư tử nổi giận rồi.
Người đàn bà này, chắc chắn là cố ý!
Anh đang muốn nổi giận, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
Nhìn thấy số điện thoại đang gọi đến, anh không vui nhìu mày lại, bắt máy –
- Đại Nhi? Hở .... anh đây .... chuyện gì ...
Cố Hoan im im lặng lặng ngồi trên ghế sofa, lúc nãy thiếu chút nữa là ăn no chết rồi.
Nếu như không phải cố ý chọc phá tên Bắc Minh Mặc này, đánh chết cô cũng không ăn nhiều cánh gà nướng sầu siêng như vậy.
Mẹ ơi, cô cũng ăn tới ói luôn đây này!
Lắng tai lên nghe Bắc Minh Mặc nói điện thoại, cô nghĩ đến lời dặn dò của Bắc Minh lão gia, vội vàng lấy sổ ghi chép từ trong túi ra, cặm cụi viết ...
Một lúc sau, Bắc Minh Mặc ngắt điện thoại.
Ngước mắt nhìn Cố Hoan đang nhíu mày nhìn chăm chăm vào cuốn sổ,
- Đang viết gì đó?
Cố Hoan giật thót người, giống như đang làm chuyện xấu, vội vàng cất cuốn sổ đi.
- Tôi rãnh rỗi không gì làm, viết bậy bạ thôi.
Bắc Minh Mặc hơi nheo mắt lại, không nói gì. Cúi nhìn xuống chiếc đồng hồ lính Thụy Sĩ, điểm tối 9 giờ.
- Tối rồi, cô cút được rồi đó.
- Ô ye ~
Cố Hoan lập tức phấn khởi nhảy dựng cả lên, tên này cuối cùng cũng chịu thả người rồi!
Cô cầm túi lên liền muốn biến ngay, nghĩ đến mẹ và con trai đang ở nhà, trên mặt cô liền hớn hở.
Vừa bước được vài bước, khoan đã, có gì đấy không ổn ...
- Ơ này, Tổng tài, anh cũng về nhà anh đúng không?
Cô không chắc chắn hỏi một câu.
Dù sao Bắc Minh lão gia đã dặn dò cô, trừ khi lão nhị nhà ông ngoan ngoãn về nhà Bắc Minh, cô mới được về nhà, nếu không thì phải 24 tiếng theo dõi.
Bắc Minh Mặc nhướng mày,
- Cố Hoan, từ khi nào hành tung của tôi còn phải báo cáo với cô vậy?
- Tôi không có ý đó ...
Cô vội vàng biện minh, chứ không sợ vô tình chạm phải đuôi của anh ta. Cười cười,
- Chỉ là ... Tổng tài ngài còn chưa tan ca về nhà, tôi đây là thuộc hạ sao dám ...
- Cô cũng có lúc biết ngại nữa à?
Anh lạnh lùng nói câu, lại nhìn nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế, vừa đi vừa mặc.
Khi bước qua người Cố Hoan, anh chỉ lạnh lùng lườm cô, bước chân vẫn không dừng lại.
Cố Hoan nhìn thấy bộ dạng như muốn rời khỏi của anh, miệng cười toe toét, vội cúi người chào, vẻ mặt như tay sai vậy ---
- Tổng tài muốn về nhà rồi hả? Vậy Tổng tài đi từ từ nhé, không tiễn ạ!
Ầm!
Cửa liền đóng sầm lại.
Yahoo ~
Cố Hoan muốn nhảy lên hoan hô, ăn mừng giây phút thắng lợi của bản thân!
Nhưng, bừng tỉnh lại phát hiện, vai cô đột ngột mỏi mệt xệ xuống.
Cơ thể căng thẳng cả ngày trời, lúc này cảm giác mệt giống như vừa bị người khác đánh một trận vây.
Ái chà, ngày tháng sau này phải sống sao đây ....
***
Đêm khuya 2 giờ.
Lão hồ ly gọi kìa, lão hồ ly gọi kìa ....
Một đoạn nhạc chuông điện thoại khiến Cố Hoan đang ngủ say thức giấc.
Mơ mơ màng màng với lấy điện thoại bên gối, thốt lên giọng nói yếu ớt,
- A lô?
- Cố Hoan, rốt cuộc cô có ghi nhớ trong lòng hiệp định giữa chúng ta không hả, còn dám ở đó ngủ nữa sao?
Giọng nói chất phác của Bắc Minh Chính Thiên giận dữ vang lên, như muốn thét vỡ màng nhĩ của cô vậy!
Đột nhiên tỉnh ngủ! Cô nắm chặt điện thoại,
- Bắc Minh Lão gia, sao ạ?
- Lão nhị không về nhà, sao cô không báo cáo với tôi? Bây giờ điện thoại nó cũng không liên lạc được, người cũng không kiếm được, cô lại dám ở đó mà ngủ hả?
Bắc Minh Chính Thiên chửi mắng một hơi ngập cả mặt.
Cố Hoan nghe xong không hiểu gì cả.
- Bắc Minh lão gia, ngài đừng giận, tuổi tác lớn rồi dễ bị vỡ mạch máu ....
- Cô đừng có ở đó mà trù tôi!
Bắc Minh Chính Thiên tức giận ngắt lời cô.
- Không phải ạ, tôi không có ý đó.
Hài, cô cảm thấy bản thân oan ức thiệt,
- Vậy cho hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ? Khiến ngài nổi giận như vậy?
- Đại Nhi nhập viện rồi!
Giọng nói Bắc Minh Chính Thiên đột nhiên trở nên trầm trọng,
- Tôi không cần biết cô dùng cách gì, lập tức tìm thằng tiểu tử thối đó về đây ngay! Nghe rõ chưa?