Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
6518.
Thành phố A, bên bờ biển.
Thời gian này đã là mùa nước nổi.
Sóng nước đánh mạnh lên dãy bờ biển, tạt vào những tảng đá to ven bờ.
Mặt trời giống như lồng đỏ trứng đang dâng lên dần dần từ đường chân trời, ánh sáng vàng kim bức xạ chiếu lên trên mặt biển xanh biếc, giống như một bức tranh sơn dầu, đẹp huyền ảo.
Cố Hoan mang trong lòng thổn thức bất an,vừa đi dọc trên con đê sát bờ biển, vừa lo lắng nhìn xung quanh.
- Ây da, bên kia có cậu bé bị đuối nước kìa ...
Đột nhiên, trong đám người không biết có ai la lên.
‘Cậu bé’ vừa nghe thấy hai chữ này trái tim Cố Hoan như muốn nhảy tọt ra ngoài.
Vội vàng quay người lại, bất chợt nhìn thấy bên bờ đê bên kia có một cậu bé lặng tĩnh ngồi ở đó.
Trong lòng Cố Hoan thắt lại!
Tuy chiếc áo khoác màu trắng cậu bé mặc trên người cô thấy lạ, nhưng cái bóng dáng ấy cô không thể nào nhìn nhầm được!
Dương Dương!
Nước mắt ngay lúc này òa ra như nước!
Đột nhiên , một con sóng biển ập đến, ầm ầm dâng lên cao.
Đang ập về phía bờ đê ấy ngay trước mắt----
Cố Hoan sợ đến nín thở !
- Dương Dương ---
Cơ thể liền phóng chạy tới ...
***
Trình Trình yên lặng ngồi trên tảng đá lớn của bờ đê.
Yên lặng nhìn về đại dương vô tận.
Ánh nắng hoàng kim, mặt biển xanh biếc, gió biển man mát, còn có tiếng kêu của chim hải âu.
Mọi thứ ở đây khiến cậu cảm thấy tự do và bình yên.
Dường như năm năm nay, ngoài nhà Bắc Minh, lần đầu tiên cậu nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Không cần học những cuốn sách khó nhằn nặng ịch.
Không cần phải tiếp thu những lối giáo dục quý tộc phức tạp.
Không cần phải mang trên người sứ mệnh của một gia tộc danh vọng.
Cậu hít một hơi lạnh thật sâu, không khí mang theo vị mặn của biển.
Cậu thích mùi hương này.
Đây là, mùi hương của sự tự do.
Nhìn thấy con sóng lớn đột nhiên dâng cao, mang theo tiếng gào thét dũng mạnh cuốn về hướng này.
Trình Trình vẻ mặt bình lặng.
Câu đã từng đọc qua một bài văn có tên ‘Mẹ như Biển cả’
Đó là từ khi cậu có ký ức đến nay, lần đầu tiên tiếp xúc với từ ‘mẹ’.
Cậu biết, ở trong nhà Bắc Minh, ‘mẹ’ là từ bị cấm kị.
Nên cậu chưa từng hỏi và cũng chưa từng nói.
Cậu chỉ ngoan ngoãn làm đứa con trai của ba, làm tiểu thiếu gia nhà Bắc Minh.
Nhưng cho dù cậu có cố gắng đến mức nào, ba thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn cậu.
Dần dần, cậu bắt đầu trở nên ý lạnh tâm chán.
Cho đến khi Bella trở thành người bạn duy nhất của cậu, người bạn duy nhất có thể tâm sự.
Nhưng lại làm cho ba tức giận ...
Bella đã chết chưa?
Nhìn thấy sóng biển càng ngày càng gần, cậu nhắm mắt.
Mẹ biển cả, hãy nói cho con biết ...
-----
- Đừng ----
Trái tim của Cố Hoan sắp ngừng đập rồi.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong chớp mắt.
Cô chạy với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình.
Phóng đến bên người cậu bé, không suy nghĩ, ôm gọn cậu vào trong lòng của cô!
Ầm ~
Tiếng sóng vỗ phát ra inh ỏi, giống như những cây tre nát vỗ lên lưng cô.
Lốp ~ bốp.
Giống như muốn cuốn hai mẹ con ra ngoài vậy, sóng biển ập từ trên đầu xuống đến chân. Nhưng không hề khiến Cố Hoan có chút lung lay nào. Cuối cùng, cơn sóng ấy không cam tâm rút lui về lại biển cả.
Cô ôm thật chặt lấy đứa con.
Cơ thể run cầm cập.
Ướt đẫm từ trong ra ngoài.
Đến khi bên tai nghe thấy mọi thứ xung quanh trở nên bình lặng, cô mới mở mắt ra, vội vàng kéo đứa con trong lòng ra.
Một đôi mắt long lanh đã mở ra từ sớm.
Đang nhìn chăm chăm cô.
Khóe mắt Cố Hoan đỏ hoe, hai tay nâng lấy khuông mặt nhỏ nhắn hôn liên tục.
- Dương Dương .... Dương Dương ! Bảo bối của mẹ ... cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi, cuối cùng ....
Hai dòng nước mắt ấm nóng chảy xuống má, từng giọt từng giọt, nhỏ lên mặt Trình Trình.
Cậu nhìn cô với đôi mắt bình lặng, trên vẻ mặt lạnh tĩnh ấy không lộ một chút sơ hở.
Chỉ là, khi một giọt nước mắt nóng hổi, nhỏ lên mặt cậu.
Trong lòng cậu bỗng thót lên một cái lạ kỳ.
Nhìn người phụ nữ lạ mặt ngay trước mắt, đột nhiên cậu ngã giọng,
- Mẹ ?
Cái xưng hô mới lại quá.
- Bảo bối, có phải bị sợ quá không? Đừng sợ, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây ...
Cố Hoan chưa lấy lại được bình tĩnh, cơ thể đang bế cậu bé vẫn còn đang run rẩy.
Cô thiếu chút là tưởng cơn sóng sẽ cuốn con của cô đi.
Cô thiếu chút là tưởng từ nay sẽ đánh mất Dương Dương rồi.
Cô thiếu chút ...
Nghĩ đến đây, nước mắt cô chảy xuống không dừng lại được.
Năm năm trước, cô đã mất đi một đứa con rồi, cảm giác đau đớn như cắt da thịt ấy vẫn còn đang cháy trong lòng cô.
Cô không thể chịu đựng thêm lần nữa.
- Dương Dương, mẹ hỏi cô giáo rồi, nói là hôm qua con cầm bài thi về nhà. Mẹ biết rồi. Thi không tốt không sao cả, mẹ hứa với con, không tạo áp lực cho con nữa, không la mắng con nữa, được không?
Cố Hoan ôm lấy đứa con, khóc sướt mướt.
Chính vì cô biết rằng, gia đình đã ẵm đứa con ấy đi, không là quý tộc thì cũng giàu có.
Đứa con đó chắc chắn đã nhận được sự giáo dục tốt nhất.
Nên cô dù có phải liều mạng, cũng phải cho Dương Dương học cao.
Chính vì Dương Dương theo bên cạnh cô, cô mới tạo áp lực lớn cho cậu bé như vậy.
Nhưng, giây phút khi nhìn thấy sóng lớn ập tới.
Cô liền hiểu ra, những cái đó đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là, con được bình an.
- Hứa với mẹ, không được không nói một tiếng mà bỏ nhà đi nữa, được chứ?
Trình Trình nhướng mày, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ khóc đến tội nghiệp này.
Có thể cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của cô.
Đột nhiên, sâu trong lòng cậu, có chút cảm động.
Mẹ biển cả đã nghe thấy tiếng lòng của cậu ư?
Nên mới tặng cho cậu một người mẹ?