Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
6516.
Đúng rồi, sao cậu lại quên mất, từ tối qua bị những người đó dẫn đến đây, cậu đã trở thành tiểu thiếu gia Trình Trình rồi.
Mở đôi mắt còn đang buồn ngủ, Dương Dương nhìn thấy một phụ nữ lớn tuổi xinh đẹp.
Đang dịu dàng xoa đầu của cậu.
Bà ấy là người phụ nữ mà tối qua khi cậu vừa về đến đây, đã ôm chồm lấy cậu thật chặt, nói câu “Trình Trình làm bà nội sợ quá”
Giang Huệ Tâm vô cùng yêu thương cậu nhóc trước mặt này.
Không ngờ cậu bé từ tối qua về nhà đến bây giờ, vẫn là vẻ mặt đó.
Vẻ mặt hoang mang vô tội ấy.
Thật sự không giống vẻ lạnh lùng tự chủ như lúc trước.
Hôm qua cãi nhau với Mặc, Bella lại bị bắt đi, còn xém chút nữa bị kẻ buôn người bắt, Giang Huệ Tâm nghĩ chắc là cậu bé đã bị sốc.
Đến nỗi chưa bao giờ mở miệng nhắc đến mẹ như cậu, nay đã bắt đầu nghĩ đến người mẹ chưa từng tồn tại này rồi.
Dù sao, con nhớ mẹ, là lẽ đương nhiên.
Giang Huệ Tâm đau lòng thở dài, an ủi nói:
- Trình Trình đừng sợ, có bà nội đây, không ai dám ăn hiếp cháu đâu.
Dương Dương mở to mắt, đôi mắt xoay tròn nhìn những nội thất xa hoa trong phòng.
Tối qua bị những người giúp việc kéo đi tắm rửa.
Giày vò một hồi lâu.
Đến nỗi khi cậu vừa chạm chiếc giường to mềm mại, đã ngủ thiếp đi ngay.
Vẫn chưa kịp tham quan kỹ căn phòng ngủ vừa to vừa đẹp này.
Wow ~
Quả nhiên là vừa to vừa đẹp.
Ơ, được thôi, cậu mới được 5 tuổi, cậu vắt hết óc cũng không nghĩ ra tính từ hình dung nào khác.
Mọi thứ ở đây, đều khiến cậu cảm thấy đầy lòng hiếu kỳ.
Nhất là, khi cậu nhìn thấy bức ảnh lớn được treo trên tường phòng ngủ ----
Dương Dương ngỡ ngàng.
Trong tấm hình, là một cậu bé, đầu tóc được chải tươm tất đen bóng lưỡng.
Mặc trên người một bộ đồ vest tây rất trắng rất trắng, trên cổ còn thắt một chiếc ‘khăn quàng đỏ’ màu đen ( Dương Dương mới về nước được nửa năm nên tiếng trung không tốt, nên cà vạt gọi là khăn quàng đỏ)
Nhìn đã biết là tiểu quý tộc.
Trên tay cậu bé còn nắm một cây gậy đánh golf dài thật dài, động tác đưa gậy lên cao.
Đó là động tác hất gậy ở sân đánh golf Green.
Tuổi còn nhỏ, từng động tác đưa tay bước chân, đều thể hiện sự bá khí tao nhã.
Được thôi, những cái vừa nói trên, Dương Dương còn chưa cảm thấy kinh ngạc.
Điều kinh ngạc hơn là, khuôn mặt của cậu bé trong ảnh, y hệt y chang như cậu vậy!
Vấn đề là, Dương Dương không nhớ bản thân cậu đã chụp những bức ảnh như vậy.
Giang Huệ Tâm nhìn vẻ mặt kinh hãi của cậu khi nhìn bức ảnh trên tường.
Lo lắng và hỏi,
- Trình Trình, cháu ngoan của bà, rốt cuộc là cháu bị làm sao thế?
Dương Dương nhìn nhìn Giang Huệ Tâm.
Không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chỉ lên hình, cuối cùng nói,
- Cái đó ...
Giọng nói trẻ con, hoàn toàn không khác gì Trình Trình cả.
Giang Huệ Tâm vừa nghe cậu bé chịu mở miệng nói, liền nhẹ cả người.
Dịu dàng cười nói:
- Bảo bối, có phải muốn đi chơi golf không? Có muốn chú tư dẫn cháu đi không?
Dương Dương vừa nghe thấy chơi, hai mắt liền phát sáng.
Phấn khởi giống như mèo nhìn thấy cá.
Chó nhìn thấy xương.
Altman nhìn thấy tiểu quái thú vậy.
Từ tối qua đến sáng nay, cuối cùng cũng nở lên nụ cười đầu tiên ở nhà Bắc Minh
Nụ cười ấy, toe toét cả miệng.
Lộ ra hai hàm với những chiếc răng nhỏ ngay ngắn trắng tinh tinh.
Đôi mắt đẹp cong lên thành một đường cong parapol hoàn mỹ.
Nụ cười ấy thật nghiêng nước nghiêng thành.
Thế nhưng, nụ cười này ---
Khiến Giang Huệ Tâm sợ phát hoảng tái xanh mặt.
Cháu trai ngoan của bà ấy, đây là lần đầu tiên cười với bà.
Lần đầu tiên đấy!
Bà thậm chí còn tưởng cậu bé mất chức năng mỉm cười rồi, lúc này lại còn cười tươi toe toét với bà, chói lóa hết cả mắt.
Bà vội vàng ôm lấy đôi vai nhỏ của cậu bé, ôm cậu thật chặt vào lòng.
Chân mày nhíu lại:
- Trình Trình, cháu đừng làm bà sợ, bà biết hôm qua cháu đã chịu oan ức. Nhưng đừng lo, Bella còn đây, nó còn sống đây! Bà nội hứa với cháu, chỉ cần bà nội còn sống một ngày, sẽ không ai dám làm tổn thương Bella!
Hầy, cháu ngoan bảo bối của bà.
Từ nhỏ đã phải tiếp thu sự giáo dục của quý tộc.
Từ nhỏ đã giống y chang ba cậu, lạnh nhạt tự chủ.
Thậm chí trưởng thành sớm đến nỗi không giống một đứa trẻ tí nào.
Một cậu bé như vậy sao lại có thể cười một cách dễ thương và vô hại như vậy chứ?
Trình Trình ... không lẽ cậu bé bị sốc đến khùng rồi sao?
Dương Dương bị Giang Huệ Tâm ôm thật chặt trong lòng.
Um, sao bà nội dùng sức thế.
Lúc trước chỉ có cậu mặt dày nhõng nhẽo trong lòng của bà ngoại và mẹ thôi.
Bây giờ được bà nội ‘bear hug’ như vậy, bỗng dưng khiến cậu có chút ngại ngùng.
Nhưng mà, vẫn ‘gất’ cảm động.
Ngay lúc Dương Dương bị ôm đến muốn tắt thở thì ---
- Gâu gâu ! Gâu gâu!
Ngoài cửa đột nhiên phát lên hai tiếng chó sủa.
Quản gia Vương dắt Bella thận trọng đứng trước cửa phòng.