Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 83 HÔM NAY SẼ LÀ NGÀY CHẾT CỦA MÀY
CHƯƠNG 83: HÔM NAY SẼ LÀ NGÀY CHẾT CỦA MÀY
“Tổng giám đốc Bùi, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Từ Hùng cười với Bùi Minh. Nụ cười của anh ấy vẫn rực rỡ như tia nắng, nhưng như thể ẩn chứa lưỡi dao sắc bén nào đó.
Bùi Minh nhướng mày, tư thái kiêu ngạo, xa cách, hiển nhiên là khinh thường nói chuyện với anh ấy.
Tôi hơi nhức đầu, bèn xoa trán. Lại nữa rồi, hai người họ giống như không đội trời chung vậy, hễ gặp mặt nhau là giương cung bạt kiếm, tia lửa xoèn xoẹt khắp nơi, khiến tôi cực kỳ lúng túng.
Dường như Từ Hùng chẳng thèm so đo với Bùi Minh, chỉ cười nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi xem tin tức rồi, anh sắp kết hôn phải không? Chúc mừng anh nhé.”
Tôi nhướng mày, thế nào mà mình lại nghe ra ý thù địch từ giọng điệu của Từ Hùng nhỉ?
Tôi quay đầu nhìn Bùi Minh, anh hơi nheo mắt, rốt cuộc vẻ mặt cũng có chút biến hóa.
Bùi Minh đánh giá Từ Hùng từ trên xuống dưới: “Tôi nhớ rồi, anh tên Từ Hùng phải không?”
“Thật là vinh hạnh, không ngờ tổng giám đốc Bùi lại nhớ tôi.” Từ Hùng liếc tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, “Nhưng mà anh sắp kết hôn rồi còn gì? Cứ nhập nhằng với vợ cũ có vẻ không tốt cho lắm.”
“Cảnh sát Từ, đây là chuyện gia đình tôi, có liên quan gì đến anh không?”
“Đúng vậy. Nhưng Đông Mỹ là bạn bè tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi.”
Sau màn đối đầu gay gắt, Bùi Minh luôn nghiêm túc bỗng cong môi, có điều nụ cười kia âm u rét lạnh, vừa nhìn đã biết anh thật sự khó chịu rồi.
Trong bầu không khí căng thẳng này, tôi cũng rất mất tự nhiên, nói với Từ Hùng: “Anh Từ, anh bận việc gì kia mà? Anh cứ đi trước đi.”
“Không vội. Đúng lúc anh thuận đường, đưa em về cả thể.”
Tôi khó khăn giơ điện thoại lên: “Ngại quá, em vừa gọi xe rồi.”
Thật ra lúc trước tôi còn chưa kịp gọi xe, nhưng giờ đành phải nói dối. Bầu không khí hiện tại giữa Bùi Minh và Từ Hùng cứ là lạ thế nào ấy, tốt nhất không nên chọc ai thì tốt hơn.
“Em hủy là xong rồi.”
“Vậy sao được, đột nhiên hủy bỏ chuyến xe, tài xế sẽ bị trừ tiền thưởng đấy...”
“Em đưa số điện thoại tài xế cho anh, lát nữa anh sẽ bồi thường cho hắn.”
Tôi nghẹn lời, không biết nên nói gì.
“Anh đưa em về vậy.” Bùi Minh đột ngột lên tiếng.
Tôi ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt nhìn anh. Này anh giai, anh xem náo nhiệt còn chê chuyện này chưa đủ lớn sao, vốn đã lộn xộn rồi anh còn góp phần làm gì?
“Ồ, không cần đâu...” Mắt tôi giần giật, miệng vội vàng từ chối. Giờ phút này, tôi thật hy vọng có một chiếc taxi xuất hiện, cứu tôi thoát khỏi tình huống rối bời này.
“Đương nhiên là ngồi xe của anh rồi. Tổng giám đốc Bùi sắp cưới, dù sao Đông Mỹ cũng nên tránh mặt để không gặp phải cảnh tình ngay lý gian.”
“Xe của anh còn tốt hơn xe anh ta nhiều.” Đôi mắt Bùi Minh cũng dán chặt vào người tôi.
Tôi ngớ người, không ngờ Bùi Minh luôn chín chắn lại nói ra câu trẻ con kia. Quả thực giống như đứa trẻ khoe khoang món đồ chơi của mình. Quen biết Bùi Minh lâu như vậy, lần đầu tôi mới được thấy mặt này của anh.
Tôi cúi đầu trầm ngâm chốc lát, lúc sau ngẩng đầu lên, cười tươi nhìn Bùi Minh: “Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn anh đã cất công tiễn tôi. Nhưng tôi cũng đồng tình với lời anh Từ nói, cần phải kiêng kị, chúng ta vẫn phải chú ý hơn.”
Bùi Minh im lặng cau mày, vẻ mặt anh rất phức tạp, tôi không muốn tìm hiểu nữa mà quay người chui vào xe Từ Hùng.
Ngồi trong xe anh ấy, tôi thả hồn tận đẩu tận đâu. Tôi quay lại đây là để báo thù, đã từng nghĩ sẽ lợi dụng Bùi Minh nhưng chưa bao giờ ngờ sẽ dây dưa với Bùi Minh lần nữa.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Từ Hùng đột ngột lên tiếng, gọi tôi tỉnh lại giữa đống suy nghĩ hỗn tạp.
“Không có gì...” Tôi lắc đầu.
“Cô bé ngốc này, từ nói dối viết hết trên mặt rồi.” Từ Hùng quở trách rồi chỉ vào bờ vai tôi.
Tôi còn chưa tỉnh táo hẳn nên không rõ vì sao Từ Hùng tự dưng chỉ vào vai tôi, làm tôi còn tưởng là vai tôi có thứ gì đó .Cúi đầu liếc thoáng qua, quần áo tôi vẫn ổn mà.
“Cô ngốc này, thắt dây an toàn.” Từ Hùng phì cười. Anh cúi người, cánh tay dài lướt qua người tôi, tựa như ôm tôi vào lòng vậy.
Từ Hùng kéo dây an toàn, cài vào thay tôi.
“Chẳng có ý thức an toàn nào cả. Sao em còn sống đến bây giờ, hả?”
Tôi cau mày, cảm thấy tư thế của Từ Hùng quá mức thân mật. Hình như quan hệ của chúng tôi chẳng phải thân mật đến vậy.
Tôi ngắm sườn mặt Từ Hùng, mặt anh góc cạnh rõ ràng, tuấn tú tựa tác phẩm điêu khắc phương Tây, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, mang sức hấp dẫn của phái nam.
Anh ấy khác biệt hoàn toàn với Bùi Minh. Bùi Minh là thanh cao, lạnh lùng, khiến người ta khó mà tiếp xúc, còn Từ Hùng luôn mang đến cảm giác hòa đồng thân thiết cho đối phương.
Tôi ngẫm nghĩ chốc lát, vẫn không dằn được nỗi tò mò: “Anh Từ... Sao anh tốt với em vậy?”
Hỏi xong câu này, trái tim tôi bắt đầu đập loạn. Tôi mong đáp án không giống như tôi nghĩ.
Tôi không phải dạng phụ nữ biết rõ người ta có ý với mình mà vẫn muốn lợi dụng. Song nếu Từ Hùng thật sự có tình cảm nam nữ với tôi thì tôi đây đành phải vạch rõ giới hạn với anh mới được.
Tôi đã trải qua hai cuộc hôn nhân, đã chết lòng với tình yêu. Bất kể là người đàn ông tốt đến mức nào chăng nữa, trong lòng tôi đã chẳng thể chứa nổi nữa rồi.
Từ Hùng sững sờ, kinh ngạc nói: “Không đối xử tốt với em thì tốt với ai?” Biểu cảm của Từ Hùng không có gì bất thường, nói như thể hiển nhiên.
Tôi khó khăn nuốt nước miếng: “Anh Từ, em... có lẽ em không đáng được anh đối xử tốt dến vậy.”
“Có gì mà đáng hay không?” Anh bối rối, “Nếu em đã gọi anh một tiếng 'anh', tức là anh phải có trách nhiệm đối xử tốt với em phải không? Cũng không thể để em gọi tiếng 'anh' này phí công được.”
Nghe anh ấy nói thế, tôi lập tức thả lỏng tinh thần. Hóa ra Từ Hùng luôn coi tôi là em gái của anh ấy. Anh ấy rất tốt với tôi cũng chỉ là tình cảm anh em mà thôi.
Tôi thầm tự giễu, mình đúng là tự kỉ quá thể. Trước kia còn ở bên Bùi Minh tôi cũng có bệnh này, thường cho rằng Bùi Minh có tình cảm với mình, cho là mình có một vị trí nào đó trong lòng Bùi Minh. Thật ra tình cảm Bùi Minh dành cho tôi chẳng là gì cả.
“Vậy anh Từ này, tại sao anh cứ nhằm vào Bùi Minh thế.”
“Chẳng phải anh trút giận cho em còn gì? Em xem trước kia em bị anh ta bắt nạt thành ra dạng gì rồi?” Từ Hùng vừa lái xe vừa căm phẫn sục sôi giơ nắm đấm lên.
Đôi mắt tôi nong nóng, trong lòng vô cùng cảm động. Có thể gặp được người anh biết quan tâm như Từ Hùng coi như cũng là điều may mắn trong cuộc đời mình.
Từ Hùng rất có phong độ quý ông, đưa tôi về tới tận nhà.
Mấy ngày qua, tôi thường xuyên nhận được thư đe dọa từ fan của Lục Mạnh Chu gửi tới. Tôi không biết ai viết thư cho tôi, vì vậy hễ nhận được thư từ là ném ngay vào thùng rác mà chẳng thèm nhin, tránh để ảnh hưởng đến tâm trạng. Có nhiều lần, tôi còn nhận được cả bưu kiện chuyển phát, vừa mở ra đã thấy một con dao dính máu. Ngoài lưỡi dao còn có một lá thư uy hiếp: “Mày làm hại Mạnh Chu, tao nhất định bắt mày nợ máu phải trả bằng máu.” Dòng chữ ấy được đánh máy, căn bản không nhận ra nét chữ.
“Đông Mỹ, cậu cẩn thận một chút. Kẻ này đã nhiều lần gửi lưỡi dao cho cậu rồi.” Molly thấy bưu kiện này, rất lo lắng cho sự an nguy của tôi.
Tôi dứt khoát ném thứ ghê tởm này sang một bên, hừ khẩy: “Chẳng qua là anh hùng bàn phím chỉ biết chém gió thôi, lâu thế mà có thấy ai đến gây phiền phức cho tớ đâu?” Tôi rửa lại tay thật nhiều lần, thuận tiện gọi điện báo cho cảnh sát.
Thật ra báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, không gây ra tổn thương thực tế thì cảnh sát chẳng quan tâm lắm. Vì vậy cảnh sát cũng làm theo lệ, đi tới chỗ tôi xem một lần, cầm con dao và hộp đựng đi.
“Đông Mỹ, tớ thấy chuyện này thật sự đáng sợ, cậu vẫn phải để ý nhiều hơn, sắp tới hạn chế ra ngoài.”
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ cẩn thận.” Tuy ngoài miệng tôi nói vậy nhưng trong lòng không buồn bận tâm. Dù sao fan não tàn của Lục Mạnh Chu uy hiếp tôi trên mạng xã hội không chỉ một hai lần.
Vài ngày sau, nhà họ Bùi tuyên bố với mọi người ngày kết hôn của Bùi Minh và Lục Mạnh Chu, đám cưới được tổ chức tại một khách sạn năm sao. Rất dễ nhận ra, Bùi Hải Đông và Lương Bích Nhược hết sức hài lòng với cô con dâu Lục Mạnh Chu này, chuẩn bị hôn lễ rất phô trương, vượt xa hôn lễ của tôi và Bùi Minh năm nào.
Đám cưới của tôi và Bùi Minh chỉ mời bạn bè thân thiết và những người bạn kinh doanh tương đối quen thân mà thôi. Song lần này bọn họ không chỉ mời bạn bè rộng rãi mà còn mời cả cánh truyền thông nữa.
Đêm trước đám cưới của bọn họ, Đường Hương có gọi điện thoại cho tôi. Ở đầu bên kia, cô ta uống say khướt, kêu gào gọi tôi đến đó uống rượu với cô ta.
Tôi và Đường Hương vốn chẳng có quan hệ thân thiết đến thế, cùng lắm chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tôi mượn đại một lý do, sau đó gửi địa chỉ của Đường Hương qua tin nhắn cho Bùi Dân.
Dù sao Đường Hương thân gái một mình ở bên ngoài, lại uống rượu say, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Bây giờ đàn ông “nhặt xác” cũng không ít. Loại người này thường lượn lờ bên ngoài quán rượu, chọn những cô gái uống rượu say để ra tay, tự xưng là “Nhặt hàng”.
Tôi tự nhận mình làm vậy không thẹn với lương tâm, đủ tình nghĩa lắm rồi.
Tôi vốn cho là mình không can hệ gì với hôn lễ của Bùi Minh, nhưng không ngờ tôi cũng nhận được thiệp mời, không biết ai gửi cho tôi. Nói thật, nếu tôi góp mặt trong hôn lễ của Bùi Minh với thân phận vợ cũ thì nhất định lúng túng lắm đây. Bất kể xuất phát từ tâm lý gì, tôi cũng không muốn tận mắt chứng kiến Bùi Minh tái hôn. Nhưng mà chỉ cần chuyện có liên quan đến nhà họ Bùi, dù là núi đao biển lửa, tôi cũng quyết phải đi một chuyến.
Hôm đó, tôi ăn mặc lộng lẫy, đang định bắt xe đến khách sạn tổ chức hôn lễ thì lại nhận được bưu kiện chuyển phát lưỡi dao dính máu, hơn nữa còn một tờ giấy mang nội dung...
“Hôm nay sẽ là ngày chết của mày!”
“Tổng giám đốc Bùi, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Từ Hùng cười với Bùi Minh. Nụ cười của anh ấy vẫn rực rỡ như tia nắng, nhưng như thể ẩn chứa lưỡi dao sắc bén nào đó.
Bùi Minh nhướng mày, tư thái kiêu ngạo, xa cách, hiển nhiên là khinh thường nói chuyện với anh ấy.
Tôi hơi nhức đầu, bèn xoa trán. Lại nữa rồi, hai người họ giống như không đội trời chung vậy, hễ gặp mặt nhau là giương cung bạt kiếm, tia lửa xoèn xoẹt khắp nơi, khiến tôi cực kỳ lúng túng.
Dường như Từ Hùng chẳng thèm so đo với Bùi Minh, chỉ cười nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi xem tin tức rồi, anh sắp kết hôn phải không? Chúc mừng anh nhé.”
Tôi nhướng mày, thế nào mà mình lại nghe ra ý thù địch từ giọng điệu của Từ Hùng nhỉ?
Tôi quay đầu nhìn Bùi Minh, anh hơi nheo mắt, rốt cuộc vẻ mặt cũng có chút biến hóa.
Bùi Minh đánh giá Từ Hùng từ trên xuống dưới: “Tôi nhớ rồi, anh tên Từ Hùng phải không?”
“Thật là vinh hạnh, không ngờ tổng giám đốc Bùi lại nhớ tôi.” Từ Hùng liếc tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, “Nhưng mà anh sắp kết hôn rồi còn gì? Cứ nhập nhằng với vợ cũ có vẻ không tốt cho lắm.”
“Cảnh sát Từ, đây là chuyện gia đình tôi, có liên quan gì đến anh không?”
“Đúng vậy. Nhưng Đông Mỹ là bạn bè tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi.”
Sau màn đối đầu gay gắt, Bùi Minh luôn nghiêm túc bỗng cong môi, có điều nụ cười kia âm u rét lạnh, vừa nhìn đã biết anh thật sự khó chịu rồi.
Trong bầu không khí căng thẳng này, tôi cũng rất mất tự nhiên, nói với Từ Hùng: “Anh Từ, anh bận việc gì kia mà? Anh cứ đi trước đi.”
“Không vội. Đúng lúc anh thuận đường, đưa em về cả thể.”
Tôi khó khăn giơ điện thoại lên: “Ngại quá, em vừa gọi xe rồi.”
Thật ra lúc trước tôi còn chưa kịp gọi xe, nhưng giờ đành phải nói dối. Bầu không khí hiện tại giữa Bùi Minh và Từ Hùng cứ là lạ thế nào ấy, tốt nhất không nên chọc ai thì tốt hơn.
“Em hủy là xong rồi.”
“Vậy sao được, đột nhiên hủy bỏ chuyến xe, tài xế sẽ bị trừ tiền thưởng đấy...”
“Em đưa số điện thoại tài xế cho anh, lát nữa anh sẽ bồi thường cho hắn.”
Tôi nghẹn lời, không biết nên nói gì.
“Anh đưa em về vậy.” Bùi Minh đột ngột lên tiếng.
Tôi ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt nhìn anh. Này anh giai, anh xem náo nhiệt còn chê chuyện này chưa đủ lớn sao, vốn đã lộn xộn rồi anh còn góp phần làm gì?
“Ồ, không cần đâu...” Mắt tôi giần giật, miệng vội vàng từ chối. Giờ phút này, tôi thật hy vọng có một chiếc taxi xuất hiện, cứu tôi thoát khỏi tình huống rối bời này.
“Đương nhiên là ngồi xe của anh rồi. Tổng giám đốc Bùi sắp cưới, dù sao Đông Mỹ cũng nên tránh mặt để không gặp phải cảnh tình ngay lý gian.”
“Xe của anh còn tốt hơn xe anh ta nhiều.” Đôi mắt Bùi Minh cũng dán chặt vào người tôi.
Tôi ngớ người, không ngờ Bùi Minh luôn chín chắn lại nói ra câu trẻ con kia. Quả thực giống như đứa trẻ khoe khoang món đồ chơi của mình. Quen biết Bùi Minh lâu như vậy, lần đầu tôi mới được thấy mặt này của anh.
Tôi cúi đầu trầm ngâm chốc lát, lúc sau ngẩng đầu lên, cười tươi nhìn Bùi Minh: “Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn anh đã cất công tiễn tôi. Nhưng tôi cũng đồng tình với lời anh Từ nói, cần phải kiêng kị, chúng ta vẫn phải chú ý hơn.”
Bùi Minh im lặng cau mày, vẻ mặt anh rất phức tạp, tôi không muốn tìm hiểu nữa mà quay người chui vào xe Từ Hùng.
Ngồi trong xe anh ấy, tôi thả hồn tận đẩu tận đâu. Tôi quay lại đây là để báo thù, đã từng nghĩ sẽ lợi dụng Bùi Minh nhưng chưa bao giờ ngờ sẽ dây dưa với Bùi Minh lần nữa.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Từ Hùng đột ngột lên tiếng, gọi tôi tỉnh lại giữa đống suy nghĩ hỗn tạp.
“Không có gì...” Tôi lắc đầu.
“Cô bé ngốc này, từ nói dối viết hết trên mặt rồi.” Từ Hùng quở trách rồi chỉ vào bờ vai tôi.
Tôi còn chưa tỉnh táo hẳn nên không rõ vì sao Từ Hùng tự dưng chỉ vào vai tôi, làm tôi còn tưởng là vai tôi có thứ gì đó .Cúi đầu liếc thoáng qua, quần áo tôi vẫn ổn mà.
“Cô ngốc này, thắt dây an toàn.” Từ Hùng phì cười. Anh cúi người, cánh tay dài lướt qua người tôi, tựa như ôm tôi vào lòng vậy.
Từ Hùng kéo dây an toàn, cài vào thay tôi.
“Chẳng có ý thức an toàn nào cả. Sao em còn sống đến bây giờ, hả?”
Tôi cau mày, cảm thấy tư thế của Từ Hùng quá mức thân mật. Hình như quan hệ của chúng tôi chẳng phải thân mật đến vậy.
Tôi ngắm sườn mặt Từ Hùng, mặt anh góc cạnh rõ ràng, tuấn tú tựa tác phẩm điêu khắc phương Tây, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, mang sức hấp dẫn của phái nam.
Anh ấy khác biệt hoàn toàn với Bùi Minh. Bùi Minh là thanh cao, lạnh lùng, khiến người ta khó mà tiếp xúc, còn Từ Hùng luôn mang đến cảm giác hòa đồng thân thiết cho đối phương.
Tôi ngẫm nghĩ chốc lát, vẫn không dằn được nỗi tò mò: “Anh Từ... Sao anh tốt với em vậy?”
Hỏi xong câu này, trái tim tôi bắt đầu đập loạn. Tôi mong đáp án không giống như tôi nghĩ.
Tôi không phải dạng phụ nữ biết rõ người ta có ý với mình mà vẫn muốn lợi dụng. Song nếu Từ Hùng thật sự có tình cảm nam nữ với tôi thì tôi đây đành phải vạch rõ giới hạn với anh mới được.
Tôi đã trải qua hai cuộc hôn nhân, đã chết lòng với tình yêu. Bất kể là người đàn ông tốt đến mức nào chăng nữa, trong lòng tôi đã chẳng thể chứa nổi nữa rồi.
Từ Hùng sững sờ, kinh ngạc nói: “Không đối xử tốt với em thì tốt với ai?” Biểu cảm của Từ Hùng không có gì bất thường, nói như thể hiển nhiên.
Tôi khó khăn nuốt nước miếng: “Anh Từ, em... có lẽ em không đáng được anh đối xử tốt dến vậy.”
“Có gì mà đáng hay không?” Anh bối rối, “Nếu em đã gọi anh một tiếng 'anh', tức là anh phải có trách nhiệm đối xử tốt với em phải không? Cũng không thể để em gọi tiếng 'anh' này phí công được.”
Nghe anh ấy nói thế, tôi lập tức thả lỏng tinh thần. Hóa ra Từ Hùng luôn coi tôi là em gái của anh ấy. Anh ấy rất tốt với tôi cũng chỉ là tình cảm anh em mà thôi.
Tôi thầm tự giễu, mình đúng là tự kỉ quá thể. Trước kia còn ở bên Bùi Minh tôi cũng có bệnh này, thường cho rằng Bùi Minh có tình cảm với mình, cho là mình có một vị trí nào đó trong lòng Bùi Minh. Thật ra tình cảm Bùi Minh dành cho tôi chẳng là gì cả.
“Vậy anh Từ này, tại sao anh cứ nhằm vào Bùi Minh thế.”
“Chẳng phải anh trút giận cho em còn gì? Em xem trước kia em bị anh ta bắt nạt thành ra dạng gì rồi?” Từ Hùng vừa lái xe vừa căm phẫn sục sôi giơ nắm đấm lên.
Đôi mắt tôi nong nóng, trong lòng vô cùng cảm động. Có thể gặp được người anh biết quan tâm như Từ Hùng coi như cũng là điều may mắn trong cuộc đời mình.
Từ Hùng rất có phong độ quý ông, đưa tôi về tới tận nhà.
Mấy ngày qua, tôi thường xuyên nhận được thư đe dọa từ fan của Lục Mạnh Chu gửi tới. Tôi không biết ai viết thư cho tôi, vì vậy hễ nhận được thư từ là ném ngay vào thùng rác mà chẳng thèm nhin, tránh để ảnh hưởng đến tâm trạng. Có nhiều lần, tôi còn nhận được cả bưu kiện chuyển phát, vừa mở ra đã thấy một con dao dính máu. Ngoài lưỡi dao còn có một lá thư uy hiếp: “Mày làm hại Mạnh Chu, tao nhất định bắt mày nợ máu phải trả bằng máu.” Dòng chữ ấy được đánh máy, căn bản không nhận ra nét chữ.
“Đông Mỹ, cậu cẩn thận một chút. Kẻ này đã nhiều lần gửi lưỡi dao cho cậu rồi.” Molly thấy bưu kiện này, rất lo lắng cho sự an nguy của tôi.
Tôi dứt khoát ném thứ ghê tởm này sang một bên, hừ khẩy: “Chẳng qua là anh hùng bàn phím chỉ biết chém gió thôi, lâu thế mà có thấy ai đến gây phiền phức cho tớ đâu?” Tôi rửa lại tay thật nhiều lần, thuận tiện gọi điện báo cho cảnh sát.
Thật ra báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, không gây ra tổn thương thực tế thì cảnh sát chẳng quan tâm lắm. Vì vậy cảnh sát cũng làm theo lệ, đi tới chỗ tôi xem một lần, cầm con dao và hộp đựng đi.
“Đông Mỹ, tớ thấy chuyện này thật sự đáng sợ, cậu vẫn phải để ý nhiều hơn, sắp tới hạn chế ra ngoài.”
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ cẩn thận.” Tuy ngoài miệng tôi nói vậy nhưng trong lòng không buồn bận tâm. Dù sao fan não tàn của Lục Mạnh Chu uy hiếp tôi trên mạng xã hội không chỉ một hai lần.
Vài ngày sau, nhà họ Bùi tuyên bố với mọi người ngày kết hôn của Bùi Minh và Lục Mạnh Chu, đám cưới được tổ chức tại một khách sạn năm sao. Rất dễ nhận ra, Bùi Hải Đông và Lương Bích Nhược hết sức hài lòng với cô con dâu Lục Mạnh Chu này, chuẩn bị hôn lễ rất phô trương, vượt xa hôn lễ của tôi và Bùi Minh năm nào.
Đám cưới của tôi và Bùi Minh chỉ mời bạn bè thân thiết và những người bạn kinh doanh tương đối quen thân mà thôi. Song lần này bọn họ không chỉ mời bạn bè rộng rãi mà còn mời cả cánh truyền thông nữa.
Đêm trước đám cưới của bọn họ, Đường Hương có gọi điện thoại cho tôi. Ở đầu bên kia, cô ta uống say khướt, kêu gào gọi tôi đến đó uống rượu với cô ta.
Tôi và Đường Hương vốn chẳng có quan hệ thân thiết đến thế, cùng lắm chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tôi mượn đại một lý do, sau đó gửi địa chỉ của Đường Hương qua tin nhắn cho Bùi Dân.
Dù sao Đường Hương thân gái một mình ở bên ngoài, lại uống rượu say, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Bây giờ đàn ông “nhặt xác” cũng không ít. Loại người này thường lượn lờ bên ngoài quán rượu, chọn những cô gái uống rượu say để ra tay, tự xưng là “Nhặt hàng”.
Tôi tự nhận mình làm vậy không thẹn với lương tâm, đủ tình nghĩa lắm rồi.
Tôi vốn cho là mình không can hệ gì với hôn lễ của Bùi Minh, nhưng không ngờ tôi cũng nhận được thiệp mời, không biết ai gửi cho tôi. Nói thật, nếu tôi góp mặt trong hôn lễ của Bùi Minh với thân phận vợ cũ thì nhất định lúng túng lắm đây. Bất kể xuất phát từ tâm lý gì, tôi cũng không muốn tận mắt chứng kiến Bùi Minh tái hôn. Nhưng mà chỉ cần chuyện có liên quan đến nhà họ Bùi, dù là núi đao biển lửa, tôi cũng quyết phải đi một chuyến.
Hôm đó, tôi ăn mặc lộng lẫy, đang định bắt xe đến khách sạn tổ chức hôn lễ thì lại nhận được bưu kiện chuyển phát lưỡi dao dính máu, hơn nữa còn một tờ giấy mang nội dung...
“Hôm nay sẽ là ngày chết của mày!”