Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 65 KHÔNG CÓ QUAN HỆ CHA CON
CHƯƠNG 65: KHÔNG CÓ QUAN HỆ CHA CON
Tôi nén tâm trạng xót xa xuống, dùng giọng bình tĩnh nói, “Mấy ngày trước tôi đã đi chọc ối.”
Đầu dây bên kia ngây ra, hồi lâu không nói gì.
Tôi cũng không đợi anh lên tiếng đã nói tiếp: “Chính là kiểm tra nước ối, kiểm tra DNA của đứa bé.”
Lại một hồi im lặng, nửa ngày tôi mới nghe thấy giọng khàn khàn của người đàn ông.
“Cô đi làm cái này làm gì?”
“Tôi nhất thiết phải chứng minh thân phận của đứa bé.”
Tôi tự cười giễu, thật mỉa mai làm sao, là một người phụ nữ mà phải dùng cách này mới chứng minh được thân phận của con mình.
Dường như anh lại rơi vào im lặng, lần này tôi không đợi Bùi Minh nói đã hỏi thẳng: “Hôm nay có kết quả, anh có muốn cùng đi không?”
Tôi cảm giác nhịp thở của Bùi Minh hơi ngưng lại, hồi lâu mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
Tôi nói địa chỉ cho Bùi Minh, anh ừ một tiếp rồi cúp máy.
Tôi ra khỏi nhà, đứng trước cửa khu chung cư chờ Bùi Minh. Qua gần nửa tiếng, Bùi Minh lái chiếc Bentley xuất hiện trước mặt tôi.
Anh mặc bộ âu phục, hiển nhiên là vừa chạy từ công ty tới, vẻ mặt vội vàng mệt mỏi, dưới mắt có hai quầng thâm, gương mặt hốc hác hẳn, nhìn có vẻ tiều tụy.
Có lẽ là do gầy đi nên thoạt nhìn Bùi Minh càng cao hơn, toàn thân anh toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng, tôi đỡ eo, vác cái bụng cồng kềnh lên xe.
Tôi không ngồi bên ghế phụ mà ngồi ở phía sau, cố ý cách xa Bùi Minh.
Có lẽ là suy xét đến việc tôi đang có mang nên Bùi Minh lái xe rất chậm.
Do hai chúng tôi đều chẳng có gì để nói nên con đường này có cảm giác dài dằng dặc.
Đến bệnh viện, tôi đi đứng có vẻ mệt mỏi, có lẽ Bùi Minh cũng nhận ra, bèn nói: “Cô ngồi một chỗ đi, để tôi đi lấy kết quả kiểm tra.”
Tôi do dự một lát, nhưng nghĩ đến cơ thể mình quả thực không tiện leo lên leo xuống nên đành đồng ý, nói số thứ tự cho Bùi Minh.
Tôi dựa vào ghế nghỉ ngơi, hơn mười phút sau Bùi Minh cầm một tờ giấy xét nghiệm đi đến.
Anh sầm mặt, sắc mặt tái xanh, tim tôi nhảy thót lên, vội vã đứng lên: “Làm sao vậy?”
“Đứa bé là của tôi à?” Bùi Minh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tôi giật mình, cứ cảm giác có gì đó không thích hợp: “Anh có ý gì?”
“Lâm Đông Mỹ, rốt cuộc cô còn muốn đùa giỡn tôi đến khi nào?” Bùi Minh gầm nhẹ, phẫn nộ vứt kết quả xét nghiệm vào tôi.
Tôi lập tức ngây ngẩn, từ khi quen Bùi Minh đến giờ tôi chưa bao giờ thấy anh cuồng loạn như vậy.
Tôi luống cuống cầm lấy tờ xét nghiệm nhẹ bẫng, khi nhìn thấy kết quả kiểm tra tôi không dám tin mở to mắt nhìn, hít một hơi khí lạnh.
Đứa bé và Bùi Minh không có quan hệ huyết thống?
“Không thể nào!” Tôi thất thanh kêu lên!
“Ha, Lâm Đông Mỹ, cô còn muốn nói dối đến khi nào? Giấy trắng mực đen rồi cô còn muốn chống chế?”
Tôi xem đi xem lại tờ xét nghiệm, từ tên đến số thứ tự chắc chắn là tôi rồi. Nhưng sao lại không có quan hệ huyết thống, tôi đau đầu không ngớt.
“Nhất định là sai rồi, tôi đi tìm bác sỹ hỏi cho rõ.” Tôi nói rồi muốn đến phòng xét nghiệm, song lại bị Bùi Minh kéo lại.
“Lâm Đông Mỹ, đừng làm trò nữa.” Ánh mắt Bùi Minh ẩn chứa cơn giận dữ và trào phúng, con ngươi đỏ lên làm nổi bật quầng thâm dưới mắt, khiến người ta vô cùng khó chịu.
“Cô cố ý làm nhục tôi phải không? Đứa bé không phải của tôi nhưng cô cố ý bảo tôi cùng đi lấy kết quả xét nghiệm, chính là để cho tôi ôm lòng hy vọng, sau đó tự tay đập nát nó, triệt để hạ nhục tôi chứ gì?”
“Không phải, Bùi Minh, anh hãy nghe em nói, chuyện này nhất định có nhầm lẫn...”
“Ha.” Bùi Minh cười lạnh ngắt lời tôi, con ngươi đỏ ngầu hiện lên nét điên cuồng, “Cô trả thù tôi phải không? Trả thù tôi vì lúc kết hôn đã bỏ mặc cô để đi cứu Đường Hương chứ gì?”
Chuyện anh đi cứu Đường Hương vĩnh viễn là cái gai trong lòng tôi. Trái tim tôi đau đớn nhói lên.
Tôi hít một hơi thật sâu, hất tay Bùi Minh ra: “Bùi Minh, cho dù anh nghĩ thế nào thì tôi cũng muốn giám định lại, bệnh viện hẳn là vẫn còn giữ lại mẫu xét nghiệm...”
“Phải, tốt nhất là làm lại.”
Nụ cười trên mặt Bùi Minh dần trở nên sắc bén, ánh mắt hận thù nhìn tôi: “Có điều không nên lấy mẫu của tôi, cô thử dùng mẫu của Bùi Dân xem, không chừng lần này sẽ có quan hệ cha con đấy.”
Tôi ngừng chân, quay phắt người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Minh: “Bùi Minh, anh, nói, cái, gì?”
“Cô và Bùi Dân đã làm chuyện gì không phải cô rõ hơn tôi sao? Hử, Lâm Đông Mỹ?”
“Bốp!”
Tôi giơ tay lên, dùng hết sức tát Bùi Minh một cái.
Tôi thở hổn hển, cơ thể phát run, ngực như bị giáng một gậy, đau nhói từng cơn.
“Bùi Minh, đồ khốn!”
Khóe miệng Bùi Minh chảy ra tơ máu, anh cũng không thèm để ý, miệng nhếch lên trào phúng, trong đôi mắt chứa đầy hận thù và lạnh giá.
Chẳng biết từ lúc nào mối quan hệ giữa hai chúng tôi đã ghim vào một cây châm độc, chỉ cần chúng tôi tới gần nhau là cây châm này sẽ khiến chúng tôi tổn thương lẫn nhau, độc tố xâm nhập đến tận xương cốt, đau đớn khôn cùng.
Bùi Minh không thèm nhìn tôi, quay người bỏ đi.
Tôi ôm ngực, chậm rãi dựa vào bức tường lạnh băng.
Tôi ra sức tự nói với mình, tôi không đau.
Tôi thất hồn lạc phách về nhà, Molly cũng đến, cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã phấn khởi hỏi: “Sao rồi? Có phải cậu cùng tổng giám đốc Bùi đi lấy kết quả xét nghiệm không?”
Thấy sắc mặt tôi tái nhợt, cô ấy ngưng một chút, do dự hỏi: “Tổng giám đốc Bùi đâu? Anh ta không đưa cậu về à?”
Tôi cười thê lương: “Không...”
“Làm sao vậy? Hai người lại xảy ra chuyện gì?”
Tôi mệt mỏi đưa tờ xét nghiệm cho Molly, cô ấy nhìn thấy kết quả trên đó cũng sợ hãi kêu lên: “Sao lại thế này? Sao lại không có quan hệ cha con? Có phải xét nghiệm sai rồi không?”
Tôi lắc đầu, uể oải ngồi xuống sô pha. Toàn thân xương cốt như bị rút đi, người tôi nhũn ra như thể không còn gì chống đỡ.
“Đông Mỹ... Chuyện này nhất định là do bác sĩ không cẩn thận làm sai rồi. Trong ti vi không phải thường có tình tiết như vậy sao? Chúng ta đi tìm bác sĩ xem lại...”
Tôi lắc đầu: “Bỏ đi, Molly, giờ tớ không còn sức, cậu có thể vào phòng lấy giúp tớ tờ đơn ly hôn ra không?”
“Cái gì?” Molly hít sâu một hơi: “Đông Mỹ, cậu, cậu nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Tớ nghĩ kĩ rồi.” Giọng nói mệt mỏi của tôi có đôi phần thả lỏng, “Tớ và Bùi Minh đã không thể nào trở lại như trước được nữa. Trước đây tớ không chấp nhận hiện thực, giờ đến nước này rồi cứ dây dưa tiếp chẳng tốt cho ai cả. Chúng tớ nên tự cho đối phương một con đường sống thì hơn.”
Tôi cứ mãi không chịu buông tay Bùi Minh, ngoài tình yêu dành cho anh thì còn là vì đứa bé trong bụng tôi.
Tôi luôn kiên trì muốn cho nó một gia đình danh chính ngôn thuận.
Nhưng, tôi mệt rồi. Tôi và Bùi Minh tổn thương nhau, trái tim tôi đã sớm chất chồng vết thương, tôi tin Bùi Minh cũng chẳng khá hơn tôi chút nào.
Nên buông tay rồi...
Tôi muốn đột phá ranh giới này, chỉ cảm thấy trong lòng như đang tháo xuống tầng tầng lớp lớp gông xiềng, tuy máu chảy đầm đìa nhưng tôi quả thực thoải mái hơn không ít.
Molly vốn định khuyên tôi, nhưng thấy tôi đã hạ quyết tâm thì không lãng phí nước bọt nữa, cô ấy giúp tôi lấy đơn ly hôn ra.
Tôi cũng không xem, ký thẳng vào ô ký tên.
Dứt khoát đến mức chính tôi cũng kinh ngạc.
“Vậy về sau cậu định làm thế nào?” Molly dè dặt hỏi tôi.
Tôi cười: “Có xưởng may mà, tớ không chết đói được đâu. Tớ định tìm một nơi yên tĩnh, sinh con xong rồi tính.
Molly gật đầu: “Vậy cậu dọn luôn đến nhà tớ đi, tớ còn có thể chăm sóc cậu.”
“Không, không cần, tớ có thể tìm một dì giúp việc.”
Những gì nợ Molly cả đời này tôi cũng không trả hết được, tôi thật sự không muốn lại làm phiền cô ấy nữa.
“Xem cậu kìa, lại khách sáo rồi phải không? Đứa bé tớ cũng có phần đấy, ít nhất cũng phải cho tớ làm mẹ nuôi chứ? Bụng cậu bây giờ còn nhỏ, còn xuống giường đi lại được, nhưng cậu đã nghĩ chưa, đợi đến lúc bụng to rồi đến một người chăm sóc cũng không có. Lúc cậu vỡ ối còn phải tự mình bắt xe đến bệnh viện à? Không nói là vì cậu thì cũng phải vì đứa bé chứ, không thể như vậy được, phải không?”
Tôi chỉ có thể cười khổ, quả thực cho dù thuê người giúp việc thì cũng không thể chăm sóc tôi một ngày 24 tiếng được.
“Đừng khách sáo với tớ nữa, tớ cũng là mẹ nuôi mà, chuyện này đâu có đáng gì.” Molly an ủi tôi.
Mũi tôi cay cay, suýt nữa nước mắt lại trào ra.
“Cảm ơn cậu...”
“Được rồi, đừng nói mấy lời sến sẩm này nữa. Mấy hôm nữa chúng ta tìm một công ty chuyển nhà, cậu dọn đồ chuyển đến chỗ tớ, phòng cậu vẫn để trống đó.”
Tôi lại cảm động gật đầu.
Hôm sau tôi vốn muốn đưa đơn ly hôn cho Bùi Minh, nhưng gọi vào số anh mãi vẫn không gọi được.
Tôi ngẫm nghĩ rồi gọi đến số phòng làm việc của Bùi Minh.
Người nghe điện là một thư ký nam trong phòng làm việc của Bùi Minh, tên Thôi Ân. Anh ta nghe tôi báo tên thì hơi ngẩn ra, lễ phép hỏi lại: “Là cô Bùi phải không ạ?”
Trong lòng tôi trào phúng, cô Bùi à? Giờ đã không phải nữa rồi.
“Tổng giám đốc Bùi đi công tác rồi, ít nhất phải nửa tháng nữa mới về. Nếu cô có chuyện gì gấp có thể nói cho tôi, tôi sẽ chuyển lời lại cho tổng giám đốc Bùi.”
Tôi nghĩ, trên đơn ly dị còn có mấy thứ phân chia tài sản tương đối khó hiểu, lần trước dì còn tìm mọi cách thăm dò tôi về tình hình phân chia tài sản, vì để tránh bị người ta dòm ngó, thứ này tôi vẫn nên tự tay đưa cho Bùi Minh thì hơn.
“Không cần đâu, tôi đợi Bùi Minh về rồi nói sau.”
Tôi cúp máy rồi bắt đầu liên hệ với công ty chuyển nhà, hẹn bọn họ thời gian dọn nhà.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Tôi mở camera ra nhìn, vậy mà lại là Đường Hương.
Trước đó vài ngày Bùi Dân đã đến tìm tôi, còn suýt chút nữa đã cưỡng bức tôi. Trải qua lần đó tôi đã cảnh giác hơn nhiều.
Huống hồ Đường Hương này cũng chẳng khá hơn Bùi Dân chỗ nào.
Tôi nén tâm trạng xót xa xuống, dùng giọng bình tĩnh nói, “Mấy ngày trước tôi đã đi chọc ối.”
Đầu dây bên kia ngây ra, hồi lâu không nói gì.
Tôi cũng không đợi anh lên tiếng đã nói tiếp: “Chính là kiểm tra nước ối, kiểm tra DNA của đứa bé.”
Lại một hồi im lặng, nửa ngày tôi mới nghe thấy giọng khàn khàn của người đàn ông.
“Cô đi làm cái này làm gì?”
“Tôi nhất thiết phải chứng minh thân phận của đứa bé.”
Tôi tự cười giễu, thật mỉa mai làm sao, là một người phụ nữ mà phải dùng cách này mới chứng minh được thân phận của con mình.
Dường như anh lại rơi vào im lặng, lần này tôi không đợi Bùi Minh nói đã hỏi thẳng: “Hôm nay có kết quả, anh có muốn cùng đi không?”
Tôi cảm giác nhịp thở của Bùi Minh hơi ngưng lại, hồi lâu mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
Tôi nói địa chỉ cho Bùi Minh, anh ừ một tiếp rồi cúp máy.
Tôi ra khỏi nhà, đứng trước cửa khu chung cư chờ Bùi Minh. Qua gần nửa tiếng, Bùi Minh lái chiếc Bentley xuất hiện trước mặt tôi.
Anh mặc bộ âu phục, hiển nhiên là vừa chạy từ công ty tới, vẻ mặt vội vàng mệt mỏi, dưới mắt có hai quầng thâm, gương mặt hốc hác hẳn, nhìn có vẻ tiều tụy.
Có lẽ là do gầy đi nên thoạt nhìn Bùi Minh càng cao hơn, toàn thân anh toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng, tôi đỡ eo, vác cái bụng cồng kềnh lên xe.
Tôi không ngồi bên ghế phụ mà ngồi ở phía sau, cố ý cách xa Bùi Minh.
Có lẽ là suy xét đến việc tôi đang có mang nên Bùi Minh lái xe rất chậm.
Do hai chúng tôi đều chẳng có gì để nói nên con đường này có cảm giác dài dằng dặc.
Đến bệnh viện, tôi đi đứng có vẻ mệt mỏi, có lẽ Bùi Minh cũng nhận ra, bèn nói: “Cô ngồi một chỗ đi, để tôi đi lấy kết quả kiểm tra.”
Tôi do dự một lát, nhưng nghĩ đến cơ thể mình quả thực không tiện leo lên leo xuống nên đành đồng ý, nói số thứ tự cho Bùi Minh.
Tôi dựa vào ghế nghỉ ngơi, hơn mười phút sau Bùi Minh cầm một tờ giấy xét nghiệm đi đến.
Anh sầm mặt, sắc mặt tái xanh, tim tôi nhảy thót lên, vội vã đứng lên: “Làm sao vậy?”
“Đứa bé là của tôi à?” Bùi Minh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tôi giật mình, cứ cảm giác có gì đó không thích hợp: “Anh có ý gì?”
“Lâm Đông Mỹ, rốt cuộc cô còn muốn đùa giỡn tôi đến khi nào?” Bùi Minh gầm nhẹ, phẫn nộ vứt kết quả xét nghiệm vào tôi.
Tôi lập tức ngây ngẩn, từ khi quen Bùi Minh đến giờ tôi chưa bao giờ thấy anh cuồng loạn như vậy.
Tôi luống cuống cầm lấy tờ xét nghiệm nhẹ bẫng, khi nhìn thấy kết quả kiểm tra tôi không dám tin mở to mắt nhìn, hít một hơi khí lạnh.
Đứa bé và Bùi Minh không có quan hệ huyết thống?
“Không thể nào!” Tôi thất thanh kêu lên!
“Ha, Lâm Đông Mỹ, cô còn muốn nói dối đến khi nào? Giấy trắng mực đen rồi cô còn muốn chống chế?”
Tôi xem đi xem lại tờ xét nghiệm, từ tên đến số thứ tự chắc chắn là tôi rồi. Nhưng sao lại không có quan hệ huyết thống, tôi đau đầu không ngớt.
“Nhất định là sai rồi, tôi đi tìm bác sỹ hỏi cho rõ.” Tôi nói rồi muốn đến phòng xét nghiệm, song lại bị Bùi Minh kéo lại.
“Lâm Đông Mỹ, đừng làm trò nữa.” Ánh mắt Bùi Minh ẩn chứa cơn giận dữ và trào phúng, con ngươi đỏ lên làm nổi bật quầng thâm dưới mắt, khiến người ta vô cùng khó chịu.
“Cô cố ý làm nhục tôi phải không? Đứa bé không phải của tôi nhưng cô cố ý bảo tôi cùng đi lấy kết quả xét nghiệm, chính là để cho tôi ôm lòng hy vọng, sau đó tự tay đập nát nó, triệt để hạ nhục tôi chứ gì?”
“Không phải, Bùi Minh, anh hãy nghe em nói, chuyện này nhất định có nhầm lẫn...”
“Ha.” Bùi Minh cười lạnh ngắt lời tôi, con ngươi đỏ ngầu hiện lên nét điên cuồng, “Cô trả thù tôi phải không? Trả thù tôi vì lúc kết hôn đã bỏ mặc cô để đi cứu Đường Hương chứ gì?”
Chuyện anh đi cứu Đường Hương vĩnh viễn là cái gai trong lòng tôi. Trái tim tôi đau đớn nhói lên.
Tôi hít một hơi thật sâu, hất tay Bùi Minh ra: “Bùi Minh, cho dù anh nghĩ thế nào thì tôi cũng muốn giám định lại, bệnh viện hẳn là vẫn còn giữ lại mẫu xét nghiệm...”
“Phải, tốt nhất là làm lại.”
Nụ cười trên mặt Bùi Minh dần trở nên sắc bén, ánh mắt hận thù nhìn tôi: “Có điều không nên lấy mẫu của tôi, cô thử dùng mẫu của Bùi Dân xem, không chừng lần này sẽ có quan hệ cha con đấy.”
Tôi ngừng chân, quay phắt người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Minh: “Bùi Minh, anh, nói, cái, gì?”
“Cô và Bùi Dân đã làm chuyện gì không phải cô rõ hơn tôi sao? Hử, Lâm Đông Mỹ?”
“Bốp!”
Tôi giơ tay lên, dùng hết sức tát Bùi Minh một cái.
Tôi thở hổn hển, cơ thể phát run, ngực như bị giáng một gậy, đau nhói từng cơn.
“Bùi Minh, đồ khốn!”
Khóe miệng Bùi Minh chảy ra tơ máu, anh cũng không thèm để ý, miệng nhếch lên trào phúng, trong đôi mắt chứa đầy hận thù và lạnh giá.
Chẳng biết từ lúc nào mối quan hệ giữa hai chúng tôi đã ghim vào một cây châm độc, chỉ cần chúng tôi tới gần nhau là cây châm này sẽ khiến chúng tôi tổn thương lẫn nhau, độc tố xâm nhập đến tận xương cốt, đau đớn khôn cùng.
Bùi Minh không thèm nhìn tôi, quay người bỏ đi.
Tôi ôm ngực, chậm rãi dựa vào bức tường lạnh băng.
Tôi ra sức tự nói với mình, tôi không đau.
Tôi thất hồn lạc phách về nhà, Molly cũng đến, cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã phấn khởi hỏi: “Sao rồi? Có phải cậu cùng tổng giám đốc Bùi đi lấy kết quả xét nghiệm không?”
Thấy sắc mặt tôi tái nhợt, cô ấy ngưng một chút, do dự hỏi: “Tổng giám đốc Bùi đâu? Anh ta không đưa cậu về à?”
Tôi cười thê lương: “Không...”
“Làm sao vậy? Hai người lại xảy ra chuyện gì?”
Tôi mệt mỏi đưa tờ xét nghiệm cho Molly, cô ấy nhìn thấy kết quả trên đó cũng sợ hãi kêu lên: “Sao lại thế này? Sao lại không có quan hệ cha con? Có phải xét nghiệm sai rồi không?”
Tôi lắc đầu, uể oải ngồi xuống sô pha. Toàn thân xương cốt như bị rút đi, người tôi nhũn ra như thể không còn gì chống đỡ.
“Đông Mỹ... Chuyện này nhất định là do bác sĩ không cẩn thận làm sai rồi. Trong ti vi không phải thường có tình tiết như vậy sao? Chúng ta đi tìm bác sĩ xem lại...”
Tôi lắc đầu: “Bỏ đi, Molly, giờ tớ không còn sức, cậu có thể vào phòng lấy giúp tớ tờ đơn ly hôn ra không?”
“Cái gì?” Molly hít sâu một hơi: “Đông Mỹ, cậu, cậu nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Tớ nghĩ kĩ rồi.” Giọng nói mệt mỏi của tôi có đôi phần thả lỏng, “Tớ và Bùi Minh đã không thể nào trở lại như trước được nữa. Trước đây tớ không chấp nhận hiện thực, giờ đến nước này rồi cứ dây dưa tiếp chẳng tốt cho ai cả. Chúng tớ nên tự cho đối phương một con đường sống thì hơn.”
Tôi cứ mãi không chịu buông tay Bùi Minh, ngoài tình yêu dành cho anh thì còn là vì đứa bé trong bụng tôi.
Tôi luôn kiên trì muốn cho nó một gia đình danh chính ngôn thuận.
Nhưng, tôi mệt rồi. Tôi và Bùi Minh tổn thương nhau, trái tim tôi đã sớm chất chồng vết thương, tôi tin Bùi Minh cũng chẳng khá hơn tôi chút nào.
Nên buông tay rồi...
Tôi muốn đột phá ranh giới này, chỉ cảm thấy trong lòng như đang tháo xuống tầng tầng lớp lớp gông xiềng, tuy máu chảy đầm đìa nhưng tôi quả thực thoải mái hơn không ít.
Molly vốn định khuyên tôi, nhưng thấy tôi đã hạ quyết tâm thì không lãng phí nước bọt nữa, cô ấy giúp tôi lấy đơn ly hôn ra.
Tôi cũng không xem, ký thẳng vào ô ký tên.
Dứt khoát đến mức chính tôi cũng kinh ngạc.
“Vậy về sau cậu định làm thế nào?” Molly dè dặt hỏi tôi.
Tôi cười: “Có xưởng may mà, tớ không chết đói được đâu. Tớ định tìm một nơi yên tĩnh, sinh con xong rồi tính.
Molly gật đầu: “Vậy cậu dọn luôn đến nhà tớ đi, tớ còn có thể chăm sóc cậu.”
“Không, không cần, tớ có thể tìm một dì giúp việc.”
Những gì nợ Molly cả đời này tôi cũng không trả hết được, tôi thật sự không muốn lại làm phiền cô ấy nữa.
“Xem cậu kìa, lại khách sáo rồi phải không? Đứa bé tớ cũng có phần đấy, ít nhất cũng phải cho tớ làm mẹ nuôi chứ? Bụng cậu bây giờ còn nhỏ, còn xuống giường đi lại được, nhưng cậu đã nghĩ chưa, đợi đến lúc bụng to rồi đến một người chăm sóc cũng không có. Lúc cậu vỡ ối còn phải tự mình bắt xe đến bệnh viện à? Không nói là vì cậu thì cũng phải vì đứa bé chứ, không thể như vậy được, phải không?”
Tôi chỉ có thể cười khổ, quả thực cho dù thuê người giúp việc thì cũng không thể chăm sóc tôi một ngày 24 tiếng được.
“Đừng khách sáo với tớ nữa, tớ cũng là mẹ nuôi mà, chuyện này đâu có đáng gì.” Molly an ủi tôi.
Mũi tôi cay cay, suýt nữa nước mắt lại trào ra.
“Cảm ơn cậu...”
“Được rồi, đừng nói mấy lời sến sẩm này nữa. Mấy hôm nữa chúng ta tìm một công ty chuyển nhà, cậu dọn đồ chuyển đến chỗ tớ, phòng cậu vẫn để trống đó.”
Tôi lại cảm động gật đầu.
Hôm sau tôi vốn muốn đưa đơn ly hôn cho Bùi Minh, nhưng gọi vào số anh mãi vẫn không gọi được.
Tôi ngẫm nghĩ rồi gọi đến số phòng làm việc của Bùi Minh.
Người nghe điện là một thư ký nam trong phòng làm việc của Bùi Minh, tên Thôi Ân. Anh ta nghe tôi báo tên thì hơi ngẩn ra, lễ phép hỏi lại: “Là cô Bùi phải không ạ?”
Trong lòng tôi trào phúng, cô Bùi à? Giờ đã không phải nữa rồi.
“Tổng giám đốc Bùi đi công tác rồi, ít nhất phải nửa tháng nữa mới về. Nếu cô có chuyện gì gấp có thể nói cho tôi, tôi sẽ chuyển lời lại cho tổng giám đốc Bùi.”
Tôi nghĩ, trên đơn ly dị còn có mấy thứ phân chia tài sản tương đối khó hiểu, lần trước dì còn tìm mọi cách thăm dò tôi về tình hình phân chia tài sản, vì để tránh bị người ta dòm ngó, thứ này tôi vẫn nên tự tay đưa cho Bùi Minh thì hơn.
“Không cần đâu, tôi đợi Bùi Minh về rồi nói sau.”
Tôi cúp máy rồi bắt đầu liên hệ với công ty chuyển nhà, hẹn bọn họ thời gian dọn nhà.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Tôi mở camera ra nhìn, vậy mà lại là Đường Hương.
Trước đó vài ngày Bùi Dân đã đến tìm tôi, còn suýt chút nữa đã cưỡng bức tôi. Trải qua lần đó tôi đã cảnh giác hơn nhiều.
Huống hồ Đường Hương này cũng chẳng khá hơn Bùi Dân chỗ nào.
Bình luận facebook