Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 63 QUẢ BÁO KHÔNG CHỪA MỘT AI
CHƯƠNG 63: QUẢ BÁO KHÔNG CHỪA MỘT AI
“Đúng rồi, tớ nhìn thấy Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn hai người bọn họ đi về phía phòng khám nam khoa.” Sắc mặt Molly có chút kì lạ.
“Nam khoa?” Tôi có chút kinh ngạc.
Tôi nhớ lúc trước cũng từng gặp Hà Tân Thanh ở nam khoa.
“Bọn họ đi nam khoa làm gì?”
“Tớ cũng rất tò mò.” Molly bỗng cười nói, “Vì vậy lúc đó tớ đã đến tìm bác sĩ nam khoa hỏi một chút.”
“Đây là việc riêng tư của bệnh nhân mà, sao bọn họ có thể nói cho cậu chứ?”
Molly cười nói, vừa hay cô ấy có một người bạn làm bác sĩ đang trực ban tại nam khoa.
“Cậu có biết Hà Tân Thanh mắc bệnh gì không?” Vẻ mặt Molly nhìn có chút hả hê.
Tôi có chút kinh ngạc, thực ra tôi với Hà Tân Thanh cũng đã ba năm làm vợ chồng. Tôi cũng rất hiểu Hà Tân Thanh, sức khẻo của hắn luôn rất tốt, nhất thời cũng có chút tò mò.
“Anh ta không được.” Molly nói từng chữ.
Tôi hoàn toàn sửng sốt.
Molly tưởng tôi không hiểu, lại giải thích rõ: “Chính là yếu sinh lý, hình như là rối loạn cương dương không thể cương cứng.”
“Sao có thể như vậy?”
Tôi nhất thời không thể tin nổi, mới đây chính mắt tôi còn nhìn thấy Hà Tân Thanh với Trần Mạn Mạn vật lộn với nhau trên giường cơ mà.
Nhìn trận chiến đó phải gọi là kịch liệt.
Cũng mới đây thôi mà, sao nói không thể liền không thể chứ?
“Tớ nghe bạn tớ nói, hình như Hà Tân Thanh bởi vì bị kích động gì đó nên sau này mới không thể. Đã đi chữa trị ở rất nhiều bệnh viện rồi nhưng đều không có hiệu quả.”
Tôi có chút nghẹn lời không biết nên nói gì.
Hà Tân Thanh đã từng lừa tôi, không có hứng thú nên không thèm động vào tôi, lời nói dối lúc đó dường như bây giờ thành quả báo rồi, thật sự đã linh nghiệm trên người hắn, từ không hứng thú biến thành yếu sinh lí.
Đây có lẽ chính là lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát!
Tôi lắc đầu, chuyện giữa tôi và Hà Tân Thanh sớm đã là quá khứ rồi. Tôi cũng đã lấy lại được xưởng may, Trần Mạn Mạn chỉ vì bất cẩn mà mất đi đứa nhỏ, Hà Tân Thanh cũng mất đi tôn nghiêm của đàn ông.
Những người này đều đã bị trừng phạt, tôi cũng không để ý đến quá khứ nữa.
Thực ra sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy có những thứ cũng đã vô vị rồi. Có nhiều chuyện cũng không hể trách Hà Tân Thanh, nếu như lúc đó tôi không nhìn nhầm người thì đâu đến mức bị đẩy đến nước này.
Tôi nghỉ trong phòng hồi sức hai tiếng, sau đó Molly dìu tôi ra xe đi về.
Molly lo lắng nên cũng không yên tâm để dì Lý một mình chăm sóc tôi, đến tối liền chuyển đến khu chung cư chăm sóc tôi.
Bé con rất nghịch ngợm, không ngừng đạp thình thịch trong bụng tôi. Molly không nhịn được bật cười: “Chắc là nhóc con phát hiện có người lấy trộm nước tắm, nên cáu kỉnh đây.”
Tôi cũng phì cười, xem ra đứa nhỏ sau này sẽ rất nghịch ngợm.
Trên bụng tôi vẫn còn lưu lại vết mổ, nhìn thấy lỗ này, tôi lại cảm thấy lo lắng liệu nước ối có bị chảy ra từ lỗ này không nhỉ.
Buổi tối tôi cứ lo lắng không thôi, bởi vì lo lắng cho bé cưng, nên ngủ không được ngon giấc, nửa đêm tỉnh dậy, tôi sờ bụng theo thói quen, cảm thấy da bụng rất cứng.
Tôi sợ hãi kêu lên.
Vì để tiện chăm sóc cho tôi nên Molly ngủ luôn bên cạnh, nghe thấy tiếng hét của tôi, cũng tỉnh dậy.
“Làm sao vậy?” Molly hỏi tôi.
“Bụng cứng quá...liệu bé cưng có làm sao không?” Tôi vô cùng hoảng sợ. Đầu lại nghĩ đến những nguy hiểm trong hợp đồng phẫu thuật lúc trước.
Cái gì mà nhiễm trùng nước ối, nhiễm trùng vết thương, đủ loại từ không tốt lành, một loạt xuất hiện trong đầu tôi.
Molly cũng có chút sợ hãi, cô ấy sờ sờ bụng tôi, thật sự có chút cứng. Vội vàng gọi điện cho bạn học của cô ấy.
Mặc dù bạn học của Molly là bác sĩ nam khoa nhưng chắc cũng có chút hiểu biết về phụ khoa.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, mới tắt điện thoại, sắc mặt Molly liền thả lỏng.
“Bạn tớ nói, có lẽ vừa rồi cậu bị co rút, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần cậu đứng có quá áp lực, thả lỏng tâm trạng là được.”
Tôi nghe Molly nói như vậy, tâm trạng mới thả lỏng một chút.
Tôi hít thở sâu, để tâm trạng được bình tĩnh, chầm chậm thả lỏng toàn thân.
“Đúng, phải như vậy chứ. Cậu cũng đừng nghĩ đến những chuyện dọa người nữa, tâm trạng của người mẹ ảnh hưởng rất lớn đến đứa trẻ. Cậu không vui bé cưng cũng không thể phát triển tốt được. Cậu phải thả lỏng tâm trạng ra, coi như là vì con nuôi của tớ đi, được không.”
Tôi bị Molly chọc cho bật cười.
Sau khi tâm trạng dần dần ổn định, tôi lại sờ bụng, thấy bụng cũng đã dần dần mềm lại.
Tôi không khỏi tự giễu, có lẽ do mình quá căng thẳng rồi.
Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng của tôi cũng thay đổi thất thường liên lụy đến cả bé cưng.
Sau khi biết chỉ là do tôi quá lo lắng mới gây ra trò cười này, tâm trạng tôi cũng hoàn toàn được thả lỏng, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Hôm sau Molly phải đi làm, một mình tôi ngây ngốc ở nhà.
Không biết có phải vì hôm đó hơi gay gắt với Bùi Minh không, mà đã mấy ngày rồi anh không đến tìm tôi.
Đơn ly hôn vẫn đang nằm trong tay tôi, mỗi lần nhìn thấy nó, trái tim tôi lại nhói đau.
Kết quả giám định phải hai tuần sau mới có, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở nhà vẽ thiết kế và đọc sách. Chắc là tâm trạng thoải mái nên tôi mập lên không ít.
Hôm nay lúc tôi đang vẽ thiết kế, thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Tôi bỏ bút xuống, cẩn thận víu vào tường đi ra cửa.
Mở camera ở cửa ra, không ngờ lại là Bùi Dân.
Vết thương trên người Bùi Dân cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, chỉ có mũi là vẫn đang phải băng bó.
Tuy mũi bị băng bó dày cộp nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp trai khôi ngô tuấn tú.
Nhìn thấy Bùi Dân, mặt tôi sa sầm, tức giận nói: “Cậu đến đây làm gì?”
“Chị dâu, chị mau mở cửa cho tôi đi.”
Tôi nghe thấy giọng của Bùi Dân liền ghê tởm: “Cậu không ngoan ngoãn ở trong bệnh viện đến chỗ tôi làm gì.”
“Chị dâu, tôi có chuyện gấp muốn nói với chị.”
“Có chuyện gì thì cậu nói luôn đi, tôi vẫn nghe được.”
“Chị dâu, chuyện này phải gặp mặt chính diện mới có thể nói rõ được.”
“Qua màn hình tôi vẫn có thể nhìn thấy.”
Tôi nhất quyết không mở, nhưng Bùi Dân lại không hề tức giận.
“Ồ?” Bùi Dân nhếch mày, “Được thôi, tôi vốn định nói cho chị biết chuyện liên quan đến anh hai, nhưng nếu như chị không muốn nghe thì thôi vậy, vậy tôi đi đây.”
Nói xong Bùi Dân quả thật không ở lại nữa, quay người định bỏ đi.
Tôi vừa nghe có liên quan đến Bùi Minh, tim liền nhảy thót lên, gọi Bùi Dân lại.
“Cậu nói đi, chuyện liên quan đến Bùi Minh là chuyện gì?” tôi hỏi.
Bùi Dân cười nhã nhặn, băng gạc trên mũi cũng không ảnh hưởng gì đến cái phong thái công tử bột của anh ta: “Chị dâu, chị làm việc thật chẳng hợp lý gì cả, muốn hỏi chuyện mà ngay cả mời tôi vào uống cốc nước cũng không được.”
Tôi có chút do dự, nói thật, tôi thật sự không nắm rõ con người Bùi Dân.
Để người này vào không khác gì dẫn sói vào nhà.
Tôi xem lại thời gian, bây giờ cũng không còn sớm nữa, khoảng ba mươi phút nữa dì Lý cũng sẽ qua.
Tôi nghĩ lát nữa dì Lý qua đây, có dì Lý ở đây, xem anh ta còn dám giở trò gì.
Nghĩ thông xuốt, tôi liền mở cửa để Bùi Dân vào.
“Cậu nói đi, rốt cuộc chuyện liên quan đến Bùi Minh là chuyện gì?” Lúc này tôi cũng không muốn nhiều lời với anh ta, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Chị dâu, chị cũng thật bạc tình bạc nghĩa, không nỡ mời tôi một cốc nước.”
Bùi Dân tỏ vẻ đầy ủy khuất.
Tôi giả vờ như không thấy “Cậu không nhìn thấy tôi đang mang thai sao? Muốn uống nước thì tự rót đi, không có nước ngọt chỉ có nước lọc thôi.”
Bùi Dân cũng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của tôi, còn xem như nhà mình tự đi rót nước, chậm rãi uống.
Tôi nhìn anh ta ngồi trên sô pha, dáng vẻ ung dung, có chút gấp gáp nói: “Rốt cuộc cậu có nói không, không nói thì đi khỏi đây dùm tôi?”
Bùi Dân chầm chậm bỏ cốc nước trong tay xuống: “Tôi đến đây là muốn chị dâu thực hiện lời hứa.”
“Lời hứa gì chứ?” Tôi nén giận hỏi.
“Chuyện mới đây mà chị đã quên rồi? Lúc đó chị có hứa, ra ngoài hẹn hò với tôi.”
Tôi không ngờ Bùi Dân lại nhắc đến chuyện này.
Lúc đó tôi chỉ thuận miệng nói, sau đó liền quên sạch chuyện này.
“Ồ, còn có chuyện này sao?” Tôi bắt đầu giả ngốc.
“Chị dâu, sớm biết chị sẽ như vậy. Tôi biết sau khi mang thai trí nhớ sẽ kém đi, để đề phòng chuyện như vậy, nên tôi đã ghi âm lại rồi.”
Bùi Dân rút điện thoại ra một cách tự nhiên, ấn một cái, tôi liền nghe thấy đoạn hội thoại được ghi lại của tôi và Bùi Dân ngày hôm đó.
Lúc đó Bùi Dân cũng có nói anh ta đã ghi âm lại cuộc nói chuyện rồi.
Tôi vẫn nghĩ con người Bùi Dân nói chuyện thật giả lẫn lộn, nên tưởng anh ta chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, tôi không ngờ lần này thật sự ghi âm lại.
“Chị dâu, lần này chị không thể chối cãi rồi nhé.” Bùi Dân cười híp mắt nhìn tôi, nhưng tôi lại thấy, nụ cười này thật gian xảo.
Bùi Dân không hổ là con của dì, hai người đều đạo đức giả như nhau.
“Ha ha, lời hứa như vậy không tính, thế mà cậu cũng tin? Cậu là trẻ con à?”
“Nói vậy, chị dâu, có phải không muốn thực hiện lời hứa, vậy tôi chỉ còn cách đưa đoạn ghi âm này cho anh hai thôi.”
Tôi kiềm chế cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Chuyện liên quan đến Bùi Minh mà cậu muốn nói với tôi, không phải là chuyện này chứ.”
Bùi Dân giả bộ kinh ngạc nói: “Chính là chuyện này, chị dâu, chị thật thông minh. Chị nói xem nếu như anh hai nghe được đoạn ghi âm này sẽ như thế nào nhỉ?”
Bùi Dân nhìn tôi đầy hứng thú, giống như đang trêu đùa con mồi của anh ta.
Tôi rủ mắt, ẩn giấu đi sự chán ghét trong đáy mắt.
Lúc trước tôi không đoán nổi rốt cuộc Bùi Dân có mưu tính gì với tôi, có lẽ bây giờ tôi đã hiểu.
Anh ta không thích tôi, càng không thích Đường Hương, nhưng anh ta hận Bùi Minh.
Vì vậy anh ta muốn cướp đi tất cả những gì của Bùi Minh.
Không cướp được sẽ phá hủy.
Giống như bây giờ, đùa giỡn tình cảm giữa tôi và Bùi Minh, nhìn sự dây dưa khổ sở giữa chúng tôi, coi đó là niềm vui.
“Tùy cậu.” Tôi thấp giọng nói, âm thanh thật bình tĩnh.
“Cái gì?” có lẽ câu trả lời của tôi nằm ngoài dự liệu của anh ta, Bùi Dân giống như không nghe rõ câu trả lời của tôi, muốn xác định lại một lần nữa.
“Đúng rồi, tớ nhìn thấy Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn hai người bọn họ đi về phía phòng khám nam khoa.” Sắc mặt Molly có chút kì lạ.
“Nam khoa?” Tôi có chút kinh ngạc.
Tôi nhớ lúc trước cũng từng gặp Hà Tân Thanh ở nam khoa.
“Bọn họ đi nam khoa làm gì?”
“Tớ cũng rất tò mò.” Molly bỗng cười nói, “Vì vậy lúc đó tớ đã đến tìm bác sĩ nam khoa hỏi một chút.”
“Đây là việc riêng tư của bệnh nhân mà, sao bọn họ có thể nói cho cậu chứ?”
Molly cười nói, vừa hay cô ấy có một người bạn làm bác sĩ đang trực ban tại nam khoa.
“Cậu có biết Hà Tân Thanh mắc bệnh gì không?” Vẻ mặt Molly nhìn có chút hả hê.
Tôi có chút kinh ngạc, thực ra tôi với Hà Tân Thanh cũng đã ba năm làm vợ chồng. Tôi cũng rất hiểu Hà Tân Thanh, sức khẻo của hắn luôn rất tốt, nhất thời cũng có chút tò mò.
“Anh ta không được.” Molly nói từng chữ.
Tôi hoàn toàn sửng sốt.
Molly tưởng tôi không hiểu, lại giải thích rõ: “Chính là yếu sinh lý, hình như là rối loạn cương dương không thể cương cứng.”
“Sao có thể như vậy?”
Tôi nhất thời không thể tin nổi, mới đây chính mắt tôi còn nhìn thấy Hà Tân Thanh với Trần Mạn Mạn vật lộn với nhau trên giường cơ mà.
Nhìn trận chiến đó phải gọi là kịch liệt.
Cũng mới đây thôi mà, sao nói không thể liền không thể chứ?
“Tớ nghe bạn tớ nói, hình như Hà Tân Thanh bởi vì bị kích động gì đó nên sau này mới không thể. Đã đi chữa trị ở rất nhiều bệnh viện rồi nhưng đều không có hiệu quả.”
Tôi có chút nghẹn lời không biết nên nói gì.
Hà Tân Thanh đã từng lừa tôi, không có hứng thú nên không thèm động vào tôi, lời nói dối lúc đó dường như bây giờ thành quả báo rồi, thật sự đã linh nghiệm trên người hắn, từ không hứng thú biến thành yếu sinh lí.
Đây có lẽ chính là lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát!
Tôi lắc đầu, chuyện giữa tôi và Hà Tân Thanh sớm đã là quá khứ rồi. Tôi cũng đã lấy lại được xưởng may, Trần Mạn Mạn chỉ vì bất cẩn mà mất đi đứa nhỏ, Hà Tân Thanh cũng mất đi tôn nghiêm của đàn ông.
Những người này đều đã bị trừng phạt, tôi cũng không để ý đến quá khứ nữa.
Thực ra sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy có những thứ cũng đã vô vị rồi. Có nhiều chuyện cũng không hể trách Hà Tân Thanh, nếu như lúc đó tôi không nhìn nhầm người thì đâu đến mức bị đẩy đến nước này.
Tôi nghỉ trong phòng hồi sức hai tiếng, sau đó Molly dìu tôi ra xe đi về.
Molly lo lắng nên cũng không yên tâm để dì Lý một mình chăm sóc tôi, đến tối liền chuyển đến khu chung cư chăm sóc tôi.
Bé con rất nghịch ngợm, không ngừng đạp thình thịch trong bụng tôi. Molly không nhịn được bật cười: “Chắc là nhóc con phát hiện có người lấy trộm nước tắm, nên cáu kỉnh đây.”
Tôi cũng phì cười, xem ra đứa nhỏ sau này sẽ rất nghịch ngợm.
Trên bụng tôi vẫn còn lưu lại vết mổ, nhìn thấy lỗ này, tôi lại cảm thấy lo lắng liệu nước ối có bị chảy ra từ lỗ này không nhỉ.
Buổi tối tôi cứ lo lắng không thôi, bởi vì lo lắng cho bé cưng, nên ngủ không được ngon giấc, nửa đêm tỉnh dậy, tôi sờ bụng theo thói quen, cảm thấy da bụng rất cứng.
Tôi sợ hãi kêu lên.
Vì để tiện chăm sóc cho tôi nên Molly ngủ luôn bên cạnh, nghe thấy tiếng hét của tôi, cũng tỉnh dậy.
“Làm sao vậy?” Molly hỏi tôi.
“Bụng cứng quá...liệu bé cưng có làm sao không?” Tôi vô cùng hoảng sợ. Đầu lại nghĩ đến những nguy hiểm trong hợp đồng phẫu thuật lúc trước.
Cái gì mà nhiễm trùng nước ối, nhiễm trùng vết thương, đủ loại từ không tốt lành, một loạt xuất hiện trong đầu tôi.
Molly cũng có chút sợ hãi, cô ấy sờ sờ bụng tôi, thật sự có chút cứng. Vội vàng gọi điện cho bạn học của cô ấy.
Mặc dù bạn học của Molly là bác sĩ nam khoa nhưng chắc cũng có chút hiểu biết về phụ khoa.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, mới tắt điện thoại, sắc mặt Molly liền thả lỏng.
“Bạn tớ nói, có lẽ vừa rồi cậu bị co rút, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần cậu đứng có quá áp lực, thả lỏng tâm trạng là được.”
Tôi nghe Molly nói như vậy, tâm trạng mới thả lỏng một chút.
Tôi hít thở sâu, để tâm trạng được bình tĩnh, chầm chậm thả lỏng toàn thân.
“Đúng, phải như vậy chứ. Cậu cũng đừng nghĩ đến những chuyện dọa người nữa, tâm trạng của người mẹ ảnh hưởng rất lớn đến đứa trẻ. Cậu không vui bé cưng cũng không thể phát triển tốt được. Cậu phải thả lỏng tâm trạng ra, coi như là vì con nuôi của tớ đi, được không.”
Tôi bị Molly chọc cho bật cười.
Sau khi tâm trạng dần dần ổn định, tôi lại sờ bụng, thấy bụng cũng đã dần dần mềm lại.
Tôi không khỏi tự giễu, có lẽ do mình quá căng thẳng rồi.
Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng của tôi cũng thay đổi thất thường liên lụy đến cả bé cưng.
Sau khi biết chỉ là do tôi quá lo lắng mới gây ra trò cười này, tâm trạng tôi cũng hoàn toàn được thả lỏng, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Hôm sau Molly phải đi làm, một mình tôi ngây ngốc ở nhà.
Không biết có phải vì hôm đó hơi gay gắt với Bùi Minh không, mà đã mấy ngày rồi anh không đến tìm tôi.
Đơn ly hôn vẫn đang nằm trong tay tôi, mỗi lần nhìn thấy nó, trái tim tôi lại nhói đau.
Kết quả giám định phải hai tuần sau mới có, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở nhà vẽ thiết kế và đọc sách. Chắc là tâm trạng thoải mái nên tôi mập lên không ít.
Hôm nay lúc tôi đang vẽ thiết kế, thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Tôi bỏ bút xuống, cẩn thận víu vào tường đi ra cửa.
Mở camera ở cửa ra, không ngờ lại là Bùi Dân.
Vết thương trên người Bùi Dân cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, chỉ có mũi là vẫn đang phải băng bó.
Tuy mũi bị băng bó dày cộp nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp trai khôi ngô tuấn tú.
Nhìn thấy Bùi Dân, mặt tôi sa sầm, tức giận nói: “Cậu đến đây làm gì?”
“Chị dâu, chị mau mở cửa cho tôi đi.”
Tôi nghe thấy giọng của Bùi Dân liền ghê tởm: “Cậu không ngoan ngoãn ở trong bệnh viện đến chỗ tôi làm gì.”
“Chị dâu, tôi có chuyện gấp muốn nói với chị.”
“Có chuyện gì thì cậu nói luôn đi, tôi vẫn nghe được.”
“Chị dâu, chuyện này phải gặp mặt chính diện mới có thể nói rõ được.”
“Qua màn hình tôi vẫn có thể nhìn thấy.”
Tôi nhất quyết không mở, nhưng Bùi Dân lại không hề tức giận.
“Ồ?” Bùi Dân nhếch mày, “Được thôi, tôi vốn định nói cho chị biết chuyện liên quan đến anh hai, nhưng nếu như chị không muốn nghe thì thôi vậy, vậy tôi đi đây.”
Nói xong Bùi Dân quả thật không ở lại nữa, quay người định bỏ đi.
Tôi vừa nghe có liên quan đến Bùi Minh, tim liền nhảy thót lên, gọi Bùi Dân lại.
“Cậu nói đi, chuyện liên quan đến Bùi Minh là chuyện gì?” tôi hỏi.
Bùi Dân cười nhã nhặn, băng gạc trên mũi cũng không ảnh hưởng gì đến cái phong thái công tử bột của anh ta: “Chị dâu, chị làm việc thật chẳng hợp lý gì cả, muốn hỏi chuyện mà ngay cả mời tôi vào uống cốc nước cũng không được.”
Tôi có chút do dự, nói thật, tôi thật sự không nắm rõ con người Bùi Dân.
Để người này vào không khác gì dẫn sói vào nhà.
Tôi xem lại thời gian, bây giờ cũng không còn sớm nữa, khoảng ba mươi phút nữa dì Lý cũng sẽ qua.
Tôi nghĩ lát nữa dì Lý qua đây, có dì Lý ở đây, xem anh ta còn dám giở trò gì.
Nghĩ thông xuốt, tôi liền mở cửa để Bùi Dân vào.
“Cậu nói đi, rốt cuộc chuyện liên quan đến Bùi Minh là chuyện gì?” Lúc này tôi cũng không muốn nhiều lời với anh ta, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Chị dâu, chị cũng thật bạc tình bạc nghĩa, không nỡ mời tôi một cốc nước.”
Bùi Dân tỏ vẻ đầy ủy khuất.
Tôi giả vờ như không thấy “Cậu không nhìn thấy tôi đang mang thai sao? Muốn uống nước thì tự rót đi, không có nước ngọt chỉ có nước lọc thôi.”
Bùi Dân cũng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của tôi, còn xem như nhà mình tự đi rót nước, chậm rãi uống.
Tôi nhìn anh ta ngồi trên sô pha, dáng vẻ ung dung, có chút gấp gáp nói: “Rốt cuộc cậu có nói không, không nói thì đi khỏi đây dùm tôi?”
Bùi Dân chầm chậm bỏ cốc nước trong tay xuống: “Tôi đến đây là muốn chị dâu thực hiện lời hứa.”
“Lời hứa gì chứ?” Tôi nén giận hỏi.
“Chuyện mới đây mà chị đã quên rồi? Lúc đó chị có hứa, ra ngoài hẹn hò với tôi.”
Tôi không ngờ Bùi Dân lại nhắc đến chuyện này.
Lúc đó tôi chỉ thuận miệng nói, sau đó liền quên sạch chuyện này.
“Ồ, còn có chuyện này sao?” Tôi bắt đầu giả ngốc.
“Chị dâu, sớm biết chị sẽ như vậy. Tôi biết sau khi mang thai trí nhớ sẽ kém đi, để đề phòng chuyện như vậy, nên tôi đã ghi âm lại rồi.”
Bùi Dân rút điện thoại ra một cách tự nhiên, ấn một cái, tôi liền nghe thấy đoạn hội thoại được ghi lại của tôi và Bùi Dân ngày hôm đó.
Lúc đó Bùi Dân cũng có nói anh ta đã ghi âm lại cuộc nói chuyện rồi.
Tôi vẫn nghĩ con người Bùi Dân nói chuyện thật giả lẫn lộn, nên tưởng anh ta chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, tôi không ngờ lần này thật sự ghi âm lại.
“Chị dâu, lần này chị không thể chối cãi rồi nhé.” Bùi Dân cười híp mắt nhìn tôi, nhưng tôi lại thấy, nụ cười này thật gian xảo.
Bùi Dân không hổ là con của dì, hai người đều đạo đức giả như nhau.
“Ha ha, lời hứa như vậy không tính, thế mà cậu cũng tin? Cậu là trẻ con à?”
“Nói vậy, chị dâu, có phải không muốn thực hiện lời hứa, vậy tôi chỉ còn cách đưa đoạn ghi âm này cho anh hai thôi.”
Tôi kiềm chế cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Chuyện liên quan đến Bùi Minh mà cậu muốn nói với tôi, không phải là chuyện này chứ.”
Bùi Dân giả bộ kinh ngạc nói: “Chính là chuyện này, chị dâu, chị thật thông minh. Chị nói xem nếu như anh hai nghe được đoạn ghi âm này sẽ như thế nào nhỉ?”
Bùi Dân nhìn tôi đầy hứng thú, giống như đang trêu đùa con mồi của anh ta.
Tôi rủ mắt, ẩn giấu đi sự chán ghét trong đáy mắt.
Lúc trước tôi không đoán nổi rốt cuộc Bùi Dân có mưu tính gì với tôi, có lẽ bây giờ tôi đã hiểu.
Anh ta không thích tôi, càng không thích Đường Hương, nhưng anh ta hận Bùi Minh.
Vì vậy anh ta muốn cướp đi tất cả những gì của Bùi Minh.
Không cướp được sẽ phá hủy.
Giống như bây giờ, đùa giỡn tình cảm giữa tôi và Bùi Minh, nhìn sự dây dưa khổ sở giữa chúng tôi, coi đó là niềm vui.
“Tùy cậu.” Tôi thấp giọng nói, âm thanh thật bình tĩnh.
“Cái gì?” có lẽ câu trả lời của tôi nằm ngoài dự liệu của anh ta, Bùi Dân giống như không nghe rõ câu trả lời của tôi, muốn xác định lại một lần nữa.
Bình luận facebook