Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 56 TÓM LẠI ĐỨA BÉ KHÔNG PHẢI CỦA CON
CHƯƠNG 56: TÓM LẠI ĐỨA BÉ KHÔNG PHẢI CỦA CON
“Ôi cha, tôi đã nói với Bùi Dân rồi, anh ấy đương nhiên nói đỡ cho cô.” Đường Hương đanh giọng chanh chua.
“Nói như vậy thì ngay cả chồng mình cô cũng không tin? Các người đến con trai ruột của mình cũng không tin? Tôi nhìn cả nhà mỉa mai.
Bố chồng không nói gì, sắc mặt của dì cũng cũng cực kỳ khó coi.
Dì nghiến răng: “ Được, tôi sẽ hỏi Bùi Dân. Xem cô còn có gì để nói đây!
Dì lấy điện thọai ra gọi cho Bùi Dân.
Nhưng điện thoại của Bùi Dân cứ ở trạng thái tắt máy.
“Nó đi công tác rồi, có thể giờ đang trên máy bay.” Bà ta cúp điện thoại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm tôi.
“Cho dù là như vậy, đoạn phim này cũng đủ để chứng minh tất cả. Là cô chủ động quyến rũ con trai tôi, nếu tính thời gian thì con của cô cũng được gần 4 tháng rồi, vừa đúng khoảng thời gian Bùi Dân và Đường Hương kết hôn. Bất luận là như thế nào, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô và nghiệt chủng trong bụng cô được.
Người mẹ luôn hiền lành ấy không ngờ lại nói những lời ác độc như vậy về con của tôi. Tôi không kiềm chế nổi lửa giận trong lòng nữa.
“Mẹ, con kính trọng mẹ là người lớn, nên những lời mẹ nói cho dù con không đồng ý, con cũng nghe theo. Nhưng giờ con nói để mẹ biết, mẹ không có tư cách để nói đứa bé trong bụng con là nghiệt chủng. Con cũng không quyến rũ Bùi Dân, con trai của mẹ có thể là bảo bối trong mắt mẹ, nhưng với con thì chẳng là cái đinh gì hết.”
Những lời tôi nói hoàn toàn làm bà ta tức giận, bà ta kích động vung tay, tát tôi một bạt tai.
“Cô là cái đứa không được dạy bảo, cô nói những lời này là ý gì? Cô có giáo dục hay không? Bà ta vô cũng kích động, lúc đánh tôi dùng sức rất mạnh, móng tay sắc nhọn, xước một vệt trên mặt tôi.
Cái tát của bà ta quá bất ngờ, vì khoảng cách quá gần, tôi và Bùi Minh đều chưa kịp phản ứng.
Tôi ôm má bị sưng đỏ, đổi lại là người khác, tôi sớm đã đánh lại.
Tôi nghĩ, bà ta dẫu sao cũng là mẹ kế của Bùi Dân, cho dù như thế nào, tôi nên chú ý vai vế con cái của mình.
“Rốt cuộc thì ai mới không có giáo dục? Người có giáo dục sẽ mắng con của người khác là nghiệt chủng hay sao? Tôi lạnh lùng phản bác lại.
“Cô còn dám cãi à? Xem ngày hôm nay tôi dạy dỗ cô như thế nào!” Câu nói của tôi như đổ dầu vào lửa, bà ta vung tay, lại tát tôi thêm một cái.
Tay của bà ta bỗng bị Bùi Minh nắm chặt.
“Dì, dù thế nào, cô ta vẫn là vợ của con.”
Bùi Minh nhìn bà ta gằn từng chữ.
“Mặc, tại sao con vẫn bảo vệ người phụ nữ này? Cô ta phản bội con, còn quyến rũ em trai con đó! Ta là trút giật cho các con! Mau bỏ ta ra!” Bà ta sớm đã không còn giữ được vẻ nhã nhặn ôn hòa như thường ngày nữa, giọng bà ta chua ngoa tới chói tai.
“Bà chỉ muốn trút giận cho bản thân mình mà thôi.” Bùi Minh hời hợt nói.
Mặt bà ta cứng ngắc, không thể tin được nhìn Bùi Minh.
Chú không kiềm chế được cơn giận, liền ném 2 quả hạch đào đập vào trán của Bùi Minh.
“Mày có còn là người không? Có nghe lời mẹ mày nói hay không?”
Bùi Minh không trả lời.
Quả hạch đào đập vào trán Bùi Minh, chảy xuống một dòng máu đỏ, theo má của Bùi Minh ồ ồ chảy xuống.
Tôi lạnh lùng đáp trả: “ Bà ta cũng không phải mẹ của Bùi Minh.”
“Cô!” Bố chồng toàn thân run rẩy, dường như lại muốn nắm gì đó tới đánh tôi, nhưng quả hạch đào đã ném vào Bùi Minh hết rồi,không còn gì để ném nữa.
“ Cút, cút cho tao!”
Ông ta thở gấp đuổi chúng tôi đi.
Trong nhà này tôi không hề cảm nhận được chút tình cảm nào, tôi sớm đã muốn rời khỏi đây rồi.
Lời ông ta vừa đúng ý muốn của tôi.
Tôi quay người, không quay đầu lại bước đi.
Bùi Minh nhìn bố một cái, thả tay mẹ kế ra, rồi đi theo tôi.
Trước lúc đi, Bùi Đặng Hưng còn quát Bùi Minh.
“ Minh, cho dù con nghĩ như thế nào , người phụ nữ này cũng không thể ở lại nhà họ Bùi nữa, đứa bé trong bụng cô ta càng không. Con khẳng định đứa bé này là của con sao?
Bùi Minh chân vẫn bước, không trả lời cũng không quay đầu lại.
Trên đường về nhà, Bùi Minh lặng lẽ lái xe, không nói một câu nào。
Tôi ngồi ở bên cạnh, bầu không khí giữa chúng tôi gượng gạo đến phát sợ, ngay cả không khí cũng như ngưng đọng.
Tôi len lén nhìn Bùi Minh, tôi có thể cảm nhận được Bùi Minh dường như đang nghĩ chuyện gì đó rất nặng nề.
Tôi rất muốn hỏi, anh đang nghĩ cái gì?
Hoặc là níu lấy bả vai anh, hỏi anh tại sao không tin tưởng tôi.
Hai chữ “ tin tưởng” này tại sao lại khó như vậy.
Rõ ràng khoảng cách giữa chúng tôi rất gần nhưng giữa chúng tôi dường như bị ngăn cách bởi vách núi cao vời vợi, chỉ có thể chạm vào người nhau nhưng lại thể đi vào nội tâm của nhau.
Hai chúng tôi cứ như vậy, mỗi người một trở về khu nhà ở.
Vẫn giống như thường ngày, anh về nhà, thay quần áo, bắt đầu nấu cơm.
Bùi Minh không nói gì khiến tối rất buồn bã.
Cuối cùng, tôi không chịu đựng được mở miệng hỏi: “ Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Động tác cầm dao của Bùi Minh hơi dừng lại, rồi lại làm như không nghe thấy gì tiếp tục nấu cơm.
Tôi thấy buồn bực, có cái gì đó nghẹn trong cổ nhưng không nhổ ra được.
“Anh muốn ly hôn à?”
Bùi Minh cuối cùng cũng bỏ chuyện đang làm xuống, anh quay đầu, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt đau khổ lại mang ý lạnh nhạt mỉa mai.
“ Tại sao là Bùi Dân?”
Tôi lặng người, không biết vì sao Bùi Minh lại hỏi như vậy.
“ Anh có ý gì?”
“Ngày cưới của Bùi Dân, cô ở trong phòng Bùi Dân à?” Bùi Minh lại gần, ánh mặt lạnh lẽo nhìn tôi.
Tôi không nói gì, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Lúc đó cô biến mất một lúc lâu, xong việc tôi hỏi cô đi đâu cô cũng trả lời ấp a ấp úng, lúc đó tôi liền cảm thấy có chút kì lạ.”
Lời của Bùi Minh như cái roi tra khảo tôi vậy, quật từng roi từng roi xuống người tôi.
Tim bị đánh tới thấm đẫm máu.
“ Lúc đó tôi thấy giày của cô ở phòng Bùi Dân,. Lúc đó tôi liền có cảm giác cô ở trong phòng đó.”
Tôi thở một hơi nặng nề.
“ Anh đã nghĩ tôi ở trong đó, vậy tại sao anh không tiếp tục vào tìm mà lại bỏ đi,”
Bùi Minh không nói gì, chỉ thấy ánh mắt anh càng thêm đau khổ, xuyên vào tim tôi đau đớn.
“ Vì Đường Hương phải không? Vì cô ta xảy ra chuyện. Cho nên cho dù anh nghi ngơ tôi ở trong đó nhưng không do dự quay người bỏ đi. Vì tôi ở trong lòng anh, không quan trọng bằng Đường Hương!”
Câu cuối cùng tôi nói như hét lên..
Câu này tôi giữ trong lòng lâu lắm rồi., nó như đám mây u ám trên đầu tôi.
Tôi cảm thấy mỗi giờ mỗi phút tôi đều sống trong cái bóng của Đường Hương.
Giờ đây, tôi cuối cùng cũng nói ra được hết nỗi lòng, lúc tôi thấy thoải mái hơn, lại thấy hoang mang lo sợ.
Tôi sợ Bùi Minh thừa nhận, khiến mọi thứ của tôi sụp đổ, khiến tôi thấm thía nỗi tuyệt vọng.
“ Chuyện của chúng ta không liên quan tới Đường Hương.” Bùi Minh lạnh nhạt nói.
“ Đúng à nha, chúng ta mới là vợ chồng, cô ta chỉ là người ngoài. Nếu đã như vậy, anh việc gì phải bảo vệ cô ta?” Tôi dường như ghen mất đi lí trí .
Người phụ nữ này, cho dù thật sự đã phản bội Bùi Minh, những mãi mãi vẫn chiếm vị trí đầu tiên trong lòng Bùi Minh.
Cho dù tôi có cố gắng như thế nào, cũng không có cách nào làm người đàn bà trong lòng người đàn ông tôi yêu biến mất.
Mắt tôi đỏ au, lòng kích động không thôi.
Có lẽ là tôi rất ít khi để bộ dạng này trước mặt Bùi Minh, anh ta cũng lặng đi.
Vẻ mặt anh ta phức tạp, im lặng rất lâu rồi mới nói: “
“ Đường Hương là trách nhiệm của tôi. Tôi có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy.”
“ Đường Hương là trách nhiệm của anh? Vậy còn tôi? Tôi là cái gì?
“ Cô không hiểu...” Vẻ mặt Bùi Minh càng phức tạp.
“ Phải, là tôi không hiểu! Cô ta đã có chồng rồi, đã gả cho người ta rồi, cô ta là trách nhiệm của Bùi Dân! Bảo vệ cô ta phải là Bùi Dân!”
“ Tôi xin anh đừng lúc nào cũng nghĩ tới cô ta được không? Nếu đã yêu cô ta như vậy tại sao còn ở bên cạnh tôi? Lẽ nào là vì tôi và Đường Hương giống nhau, tôi chỉ là người thay thế Đường Hương?”
Sắc mặt Bùi Minh lạnh xuống: “ Những lời này là ai nói với cô?”
Tôi cười thê lương: “ Còn cần phải ai nói cho tôi sao? Tôi có mắt không tự nhìn được chắc? Tôi giống Đường Hương như vậy, lẽ nào chỉ là trùng hợp sao?
Bùi Minh im lặng nhìn tôi một lúc rồi nói: “ Lúc đầu tìm cô kết hôn vì khuôn mặt cô là một trong số nguyên nhân, nhưng...”
“ Anh không cần nói nữa!”
Tôi bỗng lên tiếng ngắt lời.
Tại sao có thể nói với tôi chuyện tàn nhẫn như vậy?
Tại sao tôi phải tự mình khơi ra sự thật tàn nhẫn này?
Lúc đó Đường Hương đã sớm nhắc nhở tôi, Bùi Minh lấy tôi vì khuôn mặt của tôi, tôi chỉ là người thay thế cô ta.
Tôi không tin, cho dù sau này rất nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt giống nhau của tôi và Đường hân, rất nhiều lần lòng hoảng loạn và sợ hãi, nhưng tôi vẫn tự nói với mình, chỉ là trùng hợp.
Nói dối dù sao cũng là là nói dối, cuối cùng có ngày sẽ bị vạch trần.
Nhất là lời tự dối mình dối người, thật là nực cười.
Tôi bỗng cảm thảy cả người như bị rút hết sức lực, bùn rủn ngã sang một bên.
Hai chúng tôi im lặng không nói gì.
Rất lâu sau, Bùi Minh bỗng nói.
“ Đứa bé này được hơn 3 tháng rồi, tính toán thời gian, vừa khớp ngày tôi và cô kết hôn.”
Tôi mệt mỏi ngẩng đầu nhìn anh ta: “ Anh nói cái gì?”
“ Tôi nghĩ kĩ rồi, thời gian này chúng ta làm rất nhiều lần, trước và sau ngày cưới Bùi Dân, chúng ta đều làm.
Nhưng, tôi nhỡ thời gian đó đúng vào kì an toàn của cô, mà chúng ta hầu như đều đeo bao.”
“ Ha ha...” Tôi cười lạnh lẽo, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. “ Anh không cần nghi ngờ nữa, đứa bé không phải của anh.”
Ánh mắt của Bùi Minh đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm tôi.
“ Không phải của tôi thì là của ai? Lẽ nào là của Bùi Dân?’
“ Ai biết là ai, tóm lại không phải của anh!” Lòng tôi nghẹn ngào, trong cơn phẫn nộ và tủi nhục, tôi mất đi lí trí.
“Ôi cha, tôi đã nói với Bùi Dân rồi, anh ấy đương nhiên nói đỡ cho cô.” Đường Hương đanh giọng chanh chua.
“Nói như vậy thì ngay cả chồng mình cô cũng không tin? Các người đến con trai ruột của mình cũng không tin? Tôi nhìn cả nhà mỉa mai.
Bố chồng không nói gì, sắc mặt của dì cũng cũng cực kỳ khó coi.
Dì nghiến răng: “ Được, tôi sẽ hỏi Bùi Dân. Xem cô còn có gì để nói đây!
Dì lấy điện thọai ra gọi cho Bùi Dân.
Nhưng điện thoại của Bùi Dân cứ ở trạng thái tắt máy.
“Nó đi công tác rồi, có thể giờ đang trên máy bay.” Bà ta cúp điện thoại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm tôi.
“Cho dù là như vậy, đoạn phim này cũng đủ để chứng minh tất cả. Là cô chủ động quyến rũ con trai tôi, nếu tính thời gian thì con của cô cũng được gần 4 tháng rồi, vừa đúng khoảng thời gian Bùi Dân và Đường Hương kết hôn. Bất luận là như thế nào, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô và nghiệt chủng trong bụng cô được.
Người mẹ luôn hiền lành ấy không ngờ lại nói những lời ác độc như vậy về con của tôi. Tôi không kiềm chế nổi lửa giận trong lòng nữa.
“Mẹ, con kính trọng mẹ là người lớn, nên những lời mẹ nói cho dù con không đồng ý, con cũng nghe theo. Nhưng giờ con nói để mẹ biết, mẹ không có tư cách để nói đứa bé trong bụng con là nghiệt chủng. Con cũng không quyến rũ Bùi Dân, con trai của mẹ có thể là bảo bối trong mắt mẹ, nhưng với con thì chẳng là cái đinh gì hết.”
Những lời tôi nói hoàn toàn làm bà ta tức giận, bà ta kích động vung tay, tát tôi một bạt tai.
“Cô là cái đứa không được dạy bảo, cô nói những lời này là ý gì? Cô có giáo dục hay không? Bà ta vô cũng kích động, lúc đánh tôi dùng sức rất mạnh, móng tay sắc nhọn, xước một vệt trên mặt tôi.
Cái tát của bà ta quá bất ngờ, vì khoảng cách quá gần, tôi và Bùi Minh đều chưa kịp phản ứng.
Tôi ôm má bị sưng đỏ, đổi lại là người khác, tôi sớm đã đánh lại.
Tôi nghĩ, bà ta dẫu sao cũng là mẹ kế của Bùi Dân, cho dù như thế nào, tôi nên chú ý vai vế con cái của mình.
“Rốt cuộc thì ai mới không có giáo dục? Người có giáo dục sẽ mắng con của người khác là nghiệt chủng hay sao? Tôi lạnh lùng phản bác lại.
“Cô còn dám cãi à? Xem ngày hôm nay tôi dạy dỗ cô như thế nào!” Câu nói của tôi như đổ dầu vào lửa, bà ta vung tay, lại tát tôi thêm một cái.
Tay của bà ta bỗng bị Bùi Minh nắm chặt.
“Dì, dù thế nào, cô ta vẫn là vợ của con.”
Bùi Minh nhìn bà ta gằn từng chữ.
“Mặc, tại sao con vẫn bảo vệ người phụ nữ này? Cô ta phản bội con, còn quyến rũ em trai con đó! Ta là trút giật cho các con! Mau bỏ ta ra!” Bà ta sớm đã không còn giữ được vẻ nhã nhặn ôn hòa như thường ngày nữa, giọng bà ta chua ngoa tới chói tai.
“Bà chỉ muốn trút giận cho bản thân mình mà thôi.” Bùi Minh hời hợt nói.
Mặt bà ta cứng ngắc, không thể tin được nhìn Bùi Minh.
Chú không kiềm chế được cơn giận, liền ném 2 quả hạch đào đập vào trán của Bùi Minh.
“Mày có còn là người không? Có nghe lời mẹ mày nói hay không?”
Bùi Minh không trả lời.
Quả hạch đào đập vào trán Bùi Minh, chảy xuống một dòng máu đỏ, theo má của Bùi Minh ồ ồ chảy xuống.
Tôi lạnh lùng đáp trả: “ Bà ta cũng không phải mẹ của Bùi Minh.”
“Cô!” Bố chồng toàn thân run rẩy, dường như lại muốn nắm gì đó tới đánh tôi, nhưng quả hạch đào đã ném vào Bùi Minh hết rồi,không còn gì để ném nữa.
“ Cút, cút cho tao!”
Ông ta thở gấp đuổi chúng tôi đi.
Trong nhà này tôi không hề cảm nhận được chút tình cảm nào, tôi sớm đã muốn rời khỏi đây rồi.
Lời ông ta vừa đúng ý muốn của tôi.
Tôi quay người, không quay đầu lại bước đi.
Bùi Minh nhìn bố một cái, thả tay mẹ kế ra, rồi đi theo tôi.
Trước lúc đi, Bùi Đặng Hưng còn quát Bùi Minh.
“ Minh, cho dù con nghĩ như thế nào , người phụ nữ này cũng không thể ở lại nhà họ Bùi nữa, đứa bé trong bụng cô ta càng không. Con khẳng định đứa bé này là của con sao?
Bùi Minh chân vẫn bước, không trả lời cũng không quay đầu lại.
Trên đường về nhà, Bùi Minh lặng lẽ lái xe, không nói một câu nào。
Tôi ngồi ở bên cạnh, bầu không khí giữa chúng tôi gượng gạo đến phát sợ, ngay cả không khí cũng như ngưng đọng.
Tôi len lén nhìn Bùi Minh, tôi có thể cảm nhận được Bùi Minh dường như đang nghĩ chuyện gì đó rất nặng nề.
Tôi rất muốn hỏi, anh đang nghĩ cái gì?
Hoặc là níu lấy bả vai anh, hỏi anh tại sao không tin tưởng tôi.
Hai chữ “ tin tưởng” này tại sao lại khó như vậy.
Rõ ràng khoảng cách giữa chúng tôi rất gần nhưng giữa chúng tôi dường như bị ngăn cách bởi vách núi cao vời vợi, chỉ có thể chạm vào người nhau nhưng lại thể đi vào nội tâm của nhau.
Hai chúng tôi cứ như vậy, mỗi người một trở về khu nhà ở.
Vẫn giống như thường ngày, anh về nhà, thay quần áo, bắt đầu nấu cơm.
Bùi Minh không nói gì khiến tối rất buồn bã.
Cuối cùng, tôi không chịu đựng được mở miệng hỏi: “ Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Động tác cầm dao của Bùi Minh hơi dừng lại, rồi lại làm như không nghe thấy gì tiếp tục nấu cơm.
Tôi thấy buồn bực, có cái gì đó nghẹn trong cổ nhưng không nhổ ra được.
“Anh muốn ly hôn à?”
Bùi Minh cuối cùng cũng bỏ chuyện đang làm xuống, anh quay đầu, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt đau khổ lại mang ý lạnh nhạt mỉa mai.
“ Tại sao là Bùi Dân?”
Tôi lặng người, không biết vì sao Bùi Minh lại hỏi như vậy.
“ Anh có ý gì?”
“Ngày cưới của Bùi Dân, cô ở trong phòng Bùi Dân à?” Bùi Minh lại gần, ánh mặt lạnh lẽo nhìn tôi.
Tôi không nói gì, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Lúc đó cô biến mất một lúc lâu, xong việc tôi hỏi cô đi đâu cô cũng trả lời ấp a ấp úng, lúc đó tôi liền cảm thấy có chút kì lạ.”
Lời của Bùi Minh như cái roi tra khảo tôi vậy, quật từng roi từng roi xuống người tôi.
Tim bị đánh tới thấm đẫm máu.
“ Lúc đó tôi thấy giày của cô ở phòng Bùi Dân,. Lúc đó tôi liền có cảm giác cô ở trong phòng đó.”
Tôi thở một hơi nặng nề.
“ Anh đã nghĩ tôi ở trong đó, vậy tại sao anh không tiếp tục vào tìm mà lại bỏ đi,”
Bùi Minh không nói gì, chỉ thấy ánh mắt anh càng thêm đau khổ, xuyên vào tim tôi đau đớn.
“ Vì Đường Hương phải không? Vì cô ta xảy ra chuyện. Cho nên cho dù anh nghi ngơ tôi ở trong đó nhưng không do dự quay người bỏ đi. Vì tôi ở trong lòng anh, không quan trọng bằng Đường Hương!”
Câu cuối cùng tôi nói như hét lên..
Câu này tôi giữ trong lòng lâu lắm rồi., nó như đám mây u ám trên đầu tôi.
Tôi cảm thấy mỗi giờ mỗi phút tôi đều sống trong cái bóng của Đường Hương.
Giờ đây, tôi cuối cùng cũng nói ra được hết nỗi lòng, lúc tôi thấy thoải mái hơn, lại thấy hoang mang lo sợ.
Tôi sợ Bùi Minh thừa nhận, khiến mọi thứ của tôi sụp đổ, khiến tôi thấm thía nỗi tuyệt vọng.
“ Chuyện của chúng ta không liên quan tới Đường Hương.” Bùi Minh lạnh nhạt nói.
“ Đúng à nha, chúng ta mới là vợ chồng, cô ta chỉ là người ngoài. Nếu đã như vậy, anh việc gì phải bảo vệ cô ta?” Tôi dường như ghen mất đi lí trí .
Người phụ nữ này, cho dù thật sự đã phản bội Bùi Minh, những mãi mãi vẫn chiếm vị trí đầu tiên trong lòng Bùi Minh.
Cho dù tôi có cố gắng như thế nào, cũng không có cách nào làm người đàn bà trong lòng người đàn ông tôi yêu biến mất.
Mắt tôi đỏ au, lòng kích động không thôi.
Có lẽ là tôi rất ít khi để bộ dạng này trước mặt Bùi Minh, anh ta cũng lặng đi.
Vẻ mặt anh ta phức tạp, im lặng rất lâu rồi mới nói: “
“ Đường Hương là trách nhiệm của tôi. Tôi có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy.”
“ Đường Hương là trách nhiệm của anh? Vậy còn tôi? Tôi là cái gì?
“ Cô không hiểu...” Vẻ mặt Bùi Minh càng phức tạp.
“ Phải, là tôi không hiểu! Cô ta đã có chồng rồi, đã gả cho người ta rồi, cô ta là trách nhiệm của Bùi Dân! Bảo vệ cô ta phải là Bùi Dân!”
“ Tôi xin anh đừng lúc nào cũng nghĩ tới cô ta được không? Nếu đã yêu cô ta như vậy tại sao còn ở bên cạnh tôi? Lẽ nào là vì tôi và Đường Hương giống nhau, tôi chỉ là người thay thế Đường Hương?”
Sắc mặt Bùi Minh lạnh xuống: “ Những lời này là ai nói với cô?”
Tôi cười thê lương: “ Còn cần phải ai nói cho tôi sao? Tôi có mắt không tự nhìn được chắc? Tôi giống Đường Hương như vậy, lẽ nào chỉ là trùng hợp sao?
Bùi Minh im lặng nhìn tôi một lúc rồi nói: “ Lúc đầu tìm cô kết hôn vì khuôn mặt cô là một trong số nguyên nhân, nhưng...”
“ Anh không cần nói nữa!”
Tôi bỗng lên tiếng ngắt lời.
Tại sao có thể nói với tôi chuyện tàn nhẫn như vậy?
Tại sao tôi phải tự mình khơi ra sự thật tàn nhẫn này?
Lúc đó Đường Hương đã sớm nhắc nhở tôi, Bùi Minh lấy tôi vì khuôn mặt của tôi, tôi chỉ là người thay thế cô ta.
Tôi không tin, cho dù sau này rất nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt giống nhau của tôi và Đường hân, rất nhiều lần lòng hoảng loạn và sợ hãi, nhưng tôi vẫn tự nói với mình, chỉ là trùng hợp.
Nói dối dù sao cũng là là nói dối, cuối cùng có ngày sẽ bị vạch trần.
Nhất là lời tự dối mình dối người, thật là nực cười.
Tôi bỗng cảm thảy cả người như bị rút hết sức lực, bùn rủn ngã sang một bên.
Hai chúng tôi im lặng không nói gì.
Rất lâu sau, Bùi Minh bỗng nói.
“ Đứa bé này được hơn 3 tháng rồi, tính toán thời gian, vừa khớp ngày tôi và cô kết hôn.”
Tôi mệt mỏi ngẩng đầu nhìn anh ta: “ Anh nói cái gì?”
“ Tôi nghĩ kĩ rồi, thời gian này chúng ta làm rất nhiều lần, trước và sau ngày cưới Bùi Dân, chúng ta đều làm.
Nhưng, tôi nhỡ thời gian đó đúng vào kì an toàn của cô, mà chúng ta hầu như đều đeo bao.”
“ Ha ha...” Tôi cười lạnh lẽo, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. “ Anh không cần nghi ngờ nữa, đứa bé không phải của anh.”
Ánh mắt của Bùi Minh đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm tôi.
“ Không phải của tôi thì là của ai? Lẽ nào là của Bùi Dân?’
“ Ai biết là ai, tóm lại không phải của anh!” Lòng tôi nghẹn ngào, trong cơn phẫn nộ và tủi nhục, tôi mất đi lí trí.