Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 58 GIÁM ĐỊNH CHA CON
CHƯƠNG 58: GIÁM ĐỊNH CHA CON
Mấy dòng chữ to đùng trên tập tài liệu khiến hô hấp của tôi như ngừng lại.
Đơn ly hôn.
“Cô xem đi.” Bùi Minh nói.
Tôi run run kéo tờ đơn về phía trước mặt mình.
Tôi cứ cho rằng mấy ngày này tôi đã nghĩ thông suốt rồi, đã từ bỏ rồi.
Nhưng khi nhìn thấy Bùi Minh, trong lòng tôi vẫn khó chịu và không nỡ.
Cuối cùng thì tôi vẫn không nỡ rời xa người đàn ông này.
Có lẽ đây chính là phụ nữ. Tình cảm của phụ nữ lúc nào cũng vấn vương không dứt ra được, lúc nào cũng luôn khó xa khó rời, trong đầu vẫn tự nói với bản thân nên buông tay một cách thẳng thắn, nhưng trên thực tế bản thân lại không có cách nào chấp nhận được.
Tôi đặt bản vẽ trước mặt sang một bên, lật từng trang thỏa thuận li hôn.
Bùi Minh kéo chiếc ghế đối diện ra, ngồi xuống.
Khoảng cách giữa chúng tôi rõ ràng chỉ có chỉ cách có một mặt bàn nhưng lại giống như bị ngăn cách giống như một đại dương mãi mãi không thể vượt qua được.
“Cô xem đi, có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
Nhìn những dòng chữ trong đơn thỏa thuận li hôn khiến mắt tôi dần dần trở nên mơ hồ, nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống.
Tôi nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Bùi Minh thật sự đã đi đến điểm cuối rồi.
Bùi Minh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi thì cũng ngẩn người ra, đang định đưa tay theo thói quen muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng dường như lại nghĩ đến mối quan hệ của chúng tôi đã đi đến hồi kết, cánh tay anh lúng túng đông cứng lại giữa không trung.
“Xin lỗi…” Tôi lúng túng xin lỗi, rút ra mấy tờ khăn giấy, qua quýt lau đi nước mắt trên mặt, “Gió lớn quá khiến mắt bị cay.”
Cái cớ vụng về thế này làm gì có ai tin chứ.
Tôi lẳng lặng nhìn, anh không hề tin lời nói dối vụng về của tôi.
Tôi cười xấu hổ, tiếp tục che giấu sự bối rối, khó xử của bản thân: “Thật ngại quá, vừa xem xong thỏa thuận li hôn.”
Bùi Minh liếc tôi một cái, nhàn nhạt nói: “Xem có hiểu không?”
Trong đơn thỏa thuận li hôn viết rất rõ ràng, xưởng may là của tôi, căn hộ chung cư cao cấp, cùng với xe đều là của tôi, ngoài ra Bùi Minh còn cho tôi 68 tỷ.
Tôi biết rất rõ tình hình tài chính của Bùi Minh, rất nhiều tiền bạc của anh không phải là vốn lưu động, 68 tỷ này có lẽ là toàn bộ gia sản mà anh có thể lấy ra rồi.
Người bên ngoài nhìn vào đều nghĩ tôi là một người phụ nữ phản bội anh, có được một khoản béo bở như thế là anh đã tận tình tận nghĩa.
Tôi gật đầu: “Hiểu hết rồi.”
“Hiểu hết rồi vậy thì kí tên đi.”
“Tiền và xe tôi đều không cần.” Tôi lại lắc đầu.
“Ký tên đi.” Bùi Minh không muốn nói nhiều nữa.
Tôi có chút khó xử.
Nếu như còn lấy tiền nữa thì tôi thật sự không khác nào một kẻ đào mỏ là bao.
Thấy tôi không nói gì, Bùi Minh giải thích: “Tất cả tiền lưu động của tôi có bằng này thôi, theo luật hôn nhân, có thể chia cho cô một nửa tài sản, nhưng những tiền cố định kia cũng cần nhiều sổ sách, chi bằng đưa cho cô tiền mặt vậy. Những khoản tiền cố định kia nếu tính ra cũng không kém với số tôi đưa cho cô là bao.
Trong lòng tôi dâng lên từng cơn khó chịu, Bùi Minh cho rằng tôi đang chê ít? Tôi đang muốn lấy một nửa tài sản của anh ư?
“Tôi có xưởng may rồi, có thể đảm bảo thu nhập.”
“Cầm lấy đi, tôi cũng chỉ làm theo pháp luật quy định.”
Tôi đặt bút xuống: “Nếu như không thay đổi thỏa thuận thì tôi sẽ không ký.”
Bùi Minh lạnh nhạt liếc tôi một cái, “Thỏa thuận li hôn tôi để ở chỗ cô, hai ngày sau, tôi đến lấy.”
Không hề nói thêm một lời nào nữa, Bùi Minh lập tức quay người rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng Bùi Minh rời đi, anh bây giờ như càng ngày càng bước xa tôi.
Bây giờ giữa chúng tôi đã không còn đến nửa câu tâm đầu ý hợp nữa rồi.
Có một vài thứ có lẽ chính là như vậy, một khi đã mất đi thì không thể nào quay lại được nữa.
Điều tôi không ngờ đến chính là, trưa hôm đó tôi nhận được điện thoại của dì, hẹn tôi ra ngoài uống cà phê.
Cảm giác đầu tiên của tôi chính là có âm mưu.
Lần đầu tiên dì hẹn tôi đi uống cà phê là khuyên tôi ly hôn với Bùi Minh.
Lần này tôi và Bùi Minh đã quyết định li hôn rồi, bà ta còn có thể nói gì nữa chứ?
Bây giờ tôi không hề có lấy một chút thiện cảm nào với một người giả nhân giả nghĩa như bà ta.
Dù sao trên cương vị là con dâu, những chuyện như thế này là không thể từ chối. Tôi nghĩ, dù có nói thế nào nơi đông người như quán cà phê chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vậy nên liền đồng ý.
Đến quán cà phê, dì đã ngồi ở đó từ sớm rồi.
Vừa nhìn thấy tôi, dì lập tức niềm nở kéo tôi vào chỗ ngồi.
Trên mặt bà ta vẫn luôn nở nụ cười hiền hòa và ôn hậu, dường như chuyện hôm đó bà ta đánh tôi trước nay chưa từng xảy ra vậy.
Nhìn thấy màn này, tôi không khỏi líu lưỡi than thầm.
Không biết là nên nói bệnh hay quên của dì quá nghiêm trọng, trình độ diễn xuất của bà quá đạt, hay nên nói tấm lòng của bà ta vẫn luôn cởi mở như thế.
Tôi nghĩ mới sáng sớm thì chúng tôi nên gọi đồ uống gì, dì gọi một cốc cà phê. Tôi nghĩ trong mình đang mang thai, uống cà phê không tốt, chỉ gọi một ly nước lọc.
“Tiểu Lâm à, hôm ấy là do tâm trạng của dì quá kích động, đã làm ra những chuyện quá giới hạn, nhưng dì không có ý gì khác đâu, con đừng để bụng.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của dì, tôi liền cảm thấy buồn nôn.
Tại sao trước đây tôi lại nghĩ cái miệng thơn thớt này thật sự suy nghĩ cho tôi chứ?
“Con biết.”
Tôi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm, rồi rất nhanh liền vụt tắt.
“Từ trước đến nay con chưa từng trách dì.”
“Ha ha, ta biết ngay Tiểu Lâm là một đứa con ngoan có thể tha thứ cho nỗi khổ tâm của dì mà.”
Tôi không hề cất lời, đợi dì nói ra mục đích thật sự của cuộc hẹn này.
“Nghe nói gần đây Bùi Minh đang đòi li hôn với con, còn tìm luật sư làm thủ tục chuyển nhượng tài sản, mấy căn nhà đều sang tên cho con, có thể nói cho dì biết, A Minh li hôn xong sẽ cho con bao nhiêu tiền không? Nếu như nó dám giấu giếm, để dì đi tìm nó, cho nó một bài học.”
Tôi thầm cười khẩy trong lòng, cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi. Còn xem người khác là con ngốc, không biết trong lòng bà đang nghĩ gì ư? Không phải chính là muốn nhắm đến số tiền kia ư?
Tôi giả vờ vô tội lắc đầu: “Dì à, con không biết, Bùi Minh có từng nhắc đến chuyện li hôn với con, nhưng còn về chuyện liên quan đến phân chia tài sản sau khi li hôn, anh ấy không hề nói cho con biết.”
“Vậy à? Nhưng ta nghe nói trước đây không lâu, A Minh đã đi tìm luật sư làm thỏa thuận li hôn.” Nét mặt dì đầy ngờ vực nhìn tôi.
Đến cả chuyện Bùi Minh tìm luật sư cũng biết, lẽ nào bên cạnh Bùi Minh có tai mắt của dì?
Tôi vẫn trưng ra bộ dạng không biết gì, nói một mực chắc chắn: “Con không biết, con cũng chưa nhận được thỏa thuận li hôn.”
Dì thở dài một hơi, đặt nhẹ tay lên tay tôi. Tôi có chút run nhẹ, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng lại nghĩ làm như vậy sẽ khiến bà sinh nghi, liền cố nén sự khó chịu xuống, mà để yên tay.
“Tiểu Lâm, con đang đề phòng dì à? Dì nói con nghe nhé, dì thật sự không có mục đích gì cả, thật sự chỉ muốn suy nghĩ thay con, sợ Bùi Minh sẽ bắt nạt con về mặt này. Dì là người đi trước, cũng đã từng li hôn một lần, dì là sợ con chịu thiệt mới chỉ đường cho con, hiểu không?”
Dì nói hết sức thành khẩn. Trong lòng tôi có chút dao động. Hóa ra dì cũng từng li hôn. Là lúc trước làm kẻ thứ ba mà li hôn với chồng ư? Không phải là cắm sừng chồng trước chứ. Tôi bị suy nghĩ đáng sợ này dọa chết khiếp.
Tôi cũng bày ra bộ dạng rất thành thật: “Dì à, con thật sự không hề lừa dì. Con biết dì vẫn luôn một lòng muốn tốt cho con, con sao có thể đề phòng dì chứ. Bùi Minh thật sự không nói với con chuyện phân chia tài sản. Hơn nữa, con ở bên Bùi Minh không phải là vì tiền, cho dù sau khi li hôn anh ấy không cho con đồng nào thì con cũng không trách anh ấy.”
Dì không ngờ tôi lại kín mồm kín miệng đến thế, không moi ra được một chút tin tức nào từ miệng tôi, tròng mắt bà hơi chuyển động, nói: “Tiểu Lâm, con chắc chắn muốn li hôn với A Minh chứ?”
Nhắc đến chuyện này lại khiến trong lòng tôi bắt đầu đau từng đợt.
Tôi không lỡ rời xa Bùi Minh, không nỡ rời xa người đàn ông này.
Nhưng không nỡ không phải là điều kiện để cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục.
Giữa chúng tôi đã không còn có bất cứ một sự tin tưởng nào nữa rồi, anh không tin tôi, thậm chí còn nghi ngờ đứa bé trong bụng tôi không phải là của anh.
Chúng tôi còn ý nghĩa gì để tiếp tục đây?
“Tiểu Lâm, thật ra con đã từng nghĩ qua chưa, con với A Minh đều là những đứa trẻ ngoan, đều là người có tình cảm, nguyên nhân chủ yếu giữa hai đứa chính là đứa bé trong bụng con.”
Lời của dì đã chạm đến đáy lòng tôi.
Sau khi video bị lộ ra ngoài, tôi và Bùi Minh đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, nhưng nguyên nhân cơ bản chính là Bùi Minh nghi ngờ đứa bé trong bụng tôi không phải là của anh.
“Con có muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này không?” Dì bỗng nhiên hỏi.
Trái tim tôi đập tình thịch, nhịp tim theo đó mà cũng tăng nhanh.
Trong lòng tôi yêu người đàn ông này, nếu như có thể quay lại được như lúc trước thì còn gì bằng nữa.
Nhưng trong lòng tôi cũng rõ hơn ai hết, điều này là không thể.
“Dì, ý tốt của dì, con có thể hiểu, nhưng chuyện đã đến bước này rồi, không có đường để cứu vãn nữa...” Giọng tôi mang theo sự bị đau buồn nồng đậm.
“Đứa bé ngốc, con vẫn còn trẻ như thế, không được lúc nào cũng nói ra những lời không hay như vậy. Trước đây dì xem đoạn video đó, cứ nghĩ là con quyến rũ Bùi Dân, hiểu lầm con. Sau này dì gọi điện thoại hỏi A Dân, A Dân nói, đêm hôm đó chỉ là hiểu nhầm, giữa các con chưa hề xảy ra chuyện gì cả.”
“Nhưng Bùi Minh không tin điều đó...” Tôi cười cay đắng.
Sự tin tưởng giữa tôi và Bùi Minh lại mong manh đến thế. Bùi Dân càng nói đỡ cho tôi, càng khiến anh thêm nghi ngờ.
“Những lời A Dân nói, đúng là A Minh không tin. Nhưng con đã từng nghĩ qua chưa, chỉ cần có thể chứng minh đứa bé trong bụng con là của A Minh, thì không phải cũng có thể chứng minh giữa con và A Dân trong sạch hay sao?”
Nhưng lời của dì như mang theo sự mê hoặc, tôi thấy trong não mình lóe lên một ý nghĩ, mở to mắt, không nói lên lời.
“Nhưng...nhưng bây giờ có thể kiểm tra được ư...” Tôi cảm thấy giọng của tôi có chút run run.
Bây giờ khoa học phát triển như thế, sao có thể không kiểm tra được chứ?” Dì cười vỗ nhẹ tay tôi, “Con có biết bây giờ có một kiểu phẫu thuật gọi là phẫu thuật chọc dò nước ối không? Dù đang thời kỳ mang thai cũng có thể làm giám định cha con.
“Chọc dò nước ối...”
Tôi thì thầm tự nói, từ này nghe rất lạ, tôi rất muốn lập tức lấy điện thoại lên mạng tìm, nhưng lại nghĩ trước mặt dì mà lấy điện thoại ra thì không lịch sự.
“Chọc dò nước ối chính là lấy một chút nước ối trong cơ thể người mẹ, đối chiếu với DNA mẫu, như vậy có thể kiểm tra được DNA có trùng khớp hay không.”
Trong lòng tôi có chút dao động, mắt sáng lên, nhìn thấy niềm hi vọng có thể quay trở về êm đẹp với Bùi Minh.
Tôi không nhịn lại được mà nói ra niềm kiêng kỵ trong lòng, “Phẫu thuật này có nguy hiểm không?”
Mấy dòng chữ to đùng trên tập tài liệu khiến hô hấp của tôi như ngừng lại.
Đơn ly hôn.
“Cô xem đi.” Bùi Minh nói.
Tôi run run kéo tờ đơn về phía trước mặt mình.
Tôi cứ cho rằng mấy ngày này tôi đã nghĩ thông suốt rồi, đã từ bỏ rồi.
Nhưng khi nhìn thấy Bùi Minh, trong lòng tôi vẫn khó chịu và không nỡ.
Cuối cùng thì tôi vẫn không nỡ rời xa người đàn ông này.
Có lẽ đây chính là phụ nữ. Tình cảm của phụ nữ lúc nào cũng vấn vương không dứt ra được, lúc nào cũng luôn khó xa khó rời, trong đầu vẫn tự nói với bản thân nên buông tay một cách thẳng thắn, nhưng trên thực tế bản thân lại không có cách nào chấp nhận được.
Tôi đặt bản vẽ trước mặt sang một bên, lật từng trang thỏa thuận li hôn.
Bùi Minh kéo chiếc ghế đối diện ra, ngồi xuống.
Khoảng cách giữa chúng tôi rõ ràng chỉ có chỉ cách có một mặt bàn nhưng lại giống như bị ngăn cách giống như một đại dương mãi mãi không thể vượt qua được.
“Cô xem đi, có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
Nhìn những dòng chữ trong đơn thỏa thuận li hôn khiến mắt tôi dần dần trở nên mơ hồ, nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống.
Tôi nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Bùi Minh thật sự đã đi đến điểm cuối rồi.
Bùi Minh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi thì cũng ngẩn người ra, đang định đưa tay theo thói quen muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng dường như lại nghĩ đến mối quan hệ của chúng tôi đã đi đến hồi kết, cánh tay anh lúng túng đông cứng lại giữa không trung.
“Xin lỗi…” Tôi lúng túng xin lỗi, rút ra mấy tờ khăn giấy, qua quýt lau đi nước mắt trên mặt, “Gió lớn quá khiến mắt bị cay.”
Cái cớ vụng về thế này làm gì có ai tin chứ.
Tôi lẳng lặng nhìn, anh không hề tin lời nói dối vụng về của tôi.
Tôi cười xấu hổ, tiếp tục che giấu sự bối rối, khó xử của bản thân: “Thật ngại quá, vừa xem xong thỏa thuận li hôn.”
Bùi Minh liếc tôi một cái, nhàn nhạt nói: “Xem có hiểu không?”
Trong đơn thỏa thuận li hôn viết rất rõ ràng, xưởng may là của tôi, căn hộ chung cư cao cấp, cùng với xe đều là của tôi, ngoài ra Bùi Minh còn cho tôi 68 tỷ.
Tôi biết rất rõ tình hình tài chính của Bùi Minh, rất nhiều tiền bạc của anh không phải là vốn lưu động, 68 tỷ này có lẽ là toàn bộ gia sản mà anh có thể lấy ra rồi.
Người bên ngoài nhìn vào đều nghĩ tôi là một người phụ nữ phản bội anh, có được một khoản béo bở như thế là anh đã tận tình tận nghĩa.
Tôi gật đầu: “Hiểu hết rồi.”
“Hiểu hết rồi vậy thì kí tên đi.”
“Tiền và xe tôi đều không cần.” Tôi lại lắc đầu.
“Ký tên đi.” Bùi Minh không muốn nói nhiều nữa.
Tôi có chút khó xử.
Nếu như còn lấy tiền nữa thì tôi thật sự không khác nào một kẻ đào mỏ là bao.
Thấy tôi không nói gì, Bùi Minh giải thích: “Tất cả tiền lưu động của tôi có bằng này thôi, theo luật hôn nhân, có thể chia cho cô một nửa tài sản, nhưng những tiền cố định kia cũng cần nhiều sổ sách, chi bằng đưa cho cô tiền mặt vậy. Những khoản tiền cố định kia nếu tính ra cũng không kém với số tôi đưa cho cô là bao.
Trong lòng tôi dâng lên từng cơn khó chịu, Bùi Minh cho rằng tôi đang chê ít? Tôi đang muốn lấy một nửa tài sản của anh ư?
“Tôi có xưởng may rồi, có thể đảm bảo thu nhập.”
“Cầm lấy đi, tôi cũng chỉ làm theo pháp luật quy định.”
Tôi đặt bút xuống: “Nếu như không thay đổi thỏa thuận thì tôi sẽ không ký.”
Bùi Minh lạnh nhạt liếc tôi một cái, “Thỏa thuận li hôn tôi để ở chỗ cô, hai ngày sau, tôi đến lấy.”
Không hề nói thêm một lời nào nữa, Bùi Minh lập tức quay người rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng Bùi Minh rời đi, anh bây giờ như càng ngày càng bước xa tôi.
Bây giờ giữa chúng tôi đã không còn đến nửa câu tâm đầu ý hợp nữa rồi.
Có một vài thứ có lẽ chính là như vậy, một khi đã mất đi thì không thể nào quay lại được nữa.
Điều tôi không ngờ đến chính là, trưa hôm đó tôi nhận được điện thoại của dì, hẹn tôi ra ngoài uống cà phê.
Cảm giác đầu tiên của tôi chính là có âm mưu.
Lần đầu tiên dì hẹn tôi đi uống cà phê là khuyên tôi ly hôn với Bùi Minh.
Lần này tôi và Bùi Minh đã quyết định li hôn rồi, bà ta còn có thể nói gì nữa chứ?
Bây giờ tôi không hề có lấy một chút thiện cảm nào với một người giả nhân giả nghĩa như bà ta.
Dù sao trên cương vị là con dâu, những chuyện như thế này là không thể từ chối. Tôi nghĩ, dù có nói thế nào nơi đông người như quán cà phê chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vậy nên liền đồng ý.
Đến quán cà phê, dì đã ngồi ở đó từ sớm rồi.
Vừa nhìn thấy tôi, dì lập tức niềm nở kéo tôi vào chỗ ngồi.
Trên mặt bà ta vẫn luôn nở nụ cười hiền hòa và ôn hậu, dường như chuyện hôm đó bà ta đánh tôi trước nay chưa từng xảy ra vậy.
Nhìn thấy màn này, tôi không khỏi líu lưỡi than thầm.
Không biết là nên nói bệnh hay quên của dì quá nghiêm trọng, trình độ diễn xuất của bà quá đạt, hay nên nói tấm lòng của bà ta vẫn luôn cởi mở như thế.
Tôi nghĩ mới sáng sớm thì chúng tôi nên gọi đồ uống gì, dì gọi một cốc cà phê. Tôi nghĩ trong mình đang mang thai, uống cà phê không tốt, chỉ gọi một ly nước lọc.
“Tiểu Lâm à, hôm ấy là do tâm trạng của dì quá kích động, đã làm ra những chuyện quá giới hạn, nhưng dì không có ý gì khác đâu, con đừng để bụng.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của dì, tôi liền cảm thấy buồn nôn.
Tại sao trước đây tôi lại nghĩ cái miệng thơn thớt này thật sự suy nghĩ cho tôi chứ?
“Con biết.”
Tôi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm, rồi rất nhanh liền vụt tắt.
“Từ trước đến nay con chưa từng trách dì.”
“Ha ha, ta biết ngay Tiểu Lâm là một đứa con ngoan có thể tha thứ cho nỗi khổ tâm của dì mà.”
Tôi không hề cất lời, đợi dì nói ra mục đích thật sự của cuộc hẹn này.
“Nghe nói gần đây Bùi Minh đang đòi li hôn với con, còn tìm luật sư làm thủ tục chuyển nhượng tài sản, mấy căn nhà đều sang tên cho con, có thể nói cho dì biết, A Minh li hôn xong sẽ cho con bao nhiêu tiền không? Nếu như nó dám giấu giếm, để dì đi tìm nó, cho nó một bài học.”
Tôi thầm cười khẩy trong lòng, cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi. Còn xem người khác là con ngốc, không biết trong lòng bà đang nghĩ gì ư? Không phải chính là muốn nhắm đến số tiền kia ư?
Tôi giả vờ vô tội lắc đầu: “Dì à, con không biết, Bùi Minh có từng nhắc đến chuyện li hôn với con, nhưng còn về chuyện liên quan đến phân chia tài sản sau khi li hôn, anh ấy không hề nói cho con biết.”
“Vậy à? Nhưng ta nghe nói trước đây không lâu, A Minh đã đi tìm luật sư làm thỏa thuận li hôn.” Nét mặt dì đầy ngờ vực nhìn tôi.
Đến cả chuyện Bùi Minh tìm luật sư cũng biết, lẽ nào bên cạnh Bùi Minh có tai mắt của dì?
Tôi vẫn trưng ra bộ dạng không biết gì, nói một mực chắc chắn: “Con không biết, con cũng chưa nhận được thỏa thuận li hôn.”
Dì thở dài một hơi, đặt nhẹ tay lên tay tôi. Tôi có chút run nhẹ, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng lại nghĩ làm như vậy sẽ khiến bà sinh nghi, liền cố nén sự khó chịu xuống, mà để yên tay.
“Tiểu Lâm, con đang đề phòng dì à? Dì nói con nghe nhé, dì thật sự không có mục đích gì cả, thật sự chỉ muốn suy nghĩ thay con, sợ Bùi Minh sẽ bắt nạt con về mặt này. Dì là người đi trước, cũng đã từng li hôn một lần, dì là sợ con chịu thiệt mới chỉ đường cho con, hiểu không?”
Dì nói hết sức thành khẩn. Trong lòng tôi có chút dao động. Hóa ra dì cũng từng li hôn. Là lúc trước làm kẻ thứ ba mà li hôn với chồng ư? Không phải là cắm sừng chồng trước chứ. Tôi bị suy nghĩ đáng sợ này dọa chết khiếp.
Tôi cũng bày ra bộ dạng rất thành thật: “Dì à, con thật sự không hề lừa dì. Con biết dì vẫn luôn một lòng muốn tốt cho con, con sao có thể đề phòng dì chứ. Bùi Minh thật sự không nói với con chuyện phân chia tài sản. Hơn nữa, con ở bên Bùi Minh không phải là vì tiền, cho dù sau khi li hôn anh ấy không cho con đồng nào thì con cũng không trách anh ấy.”
Dì không ngờ tôi lại kín mồm kín miệng đến thế, không moi ra được một chút tin tức nào từ miệng tôi, tròng mắt bà hơi chuyển động, nói: “Tiểu Lâm, con chắc chắn muốn li hôn với A Minh chứ?”
Nhắc đến chuyện này lại khiến trong lòng tôi bắt đầu đau từng đợt.
Tôi không lỡ rời xa Bùi Minh, không nỡ rời xa người đàn ông này.
Nhưng không nỡ không phải là điều kiện để cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục.
Giữa chúng tôi đã không còn có bất cứ một sự tin tưởng nào nữa rồi, anh không tin tôi, thậm chí còn nghi ngờ đứa bé trong bụng tôi không phải là của anh.
Chúng tôi còn ý nghĩa gì để tiếp tục đây?
“Tiểu Lâm, thật ra con đã từng nghĩ qua chưa, con với A Minh đều là những đứa trẻ ngoan, đều là người có tình cảm, nguyên nhân chủ yếu giữa hai đứa chính là đứa bé trong bụng con.”
Lời của dì đã chạm đến đáy lòng tôi.
Sau khi video bị lộ ra ngoài, tôi và Bùi Minh đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, nhưng nguyên nhân cơ bản chính là Bùi Minh nghi ngờ đứa bé trong bụng tôi không phải là của anh.
“Con có muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này không?” Dì bỗng nhiên hỏi.
Trái tim tôi đập tình thịch, nhịp tim theo đó mà cũng tăng nhanh.
Trong lòng tôi yêu người đàn ông này, nếu như có thể quay lại được như lúc trước thì còn gì bằng nữa.
Nhưng trong lòng tôi cũng rõ hơn ai hết, điều này là không thể.
“Dì, ý tốt của dì, con có thể hiểu, nhưng chuyện đã đến bước này rồi, không có đường để cứu vãn nữa...” Giọng tôi mang theo sự bị đau buồn nồng đậm.
“Đứa bé ngốc, con vẫn còn trẻ như thế, không được lúc nào cũng nói ra những lời không hay như vậy. Trước đây dì xem đoạn video đó, cứ nghĩ là con quyến rũ Bùi Dân, hiểu lầm con. Sau này dì gọi điện thoại hỏi A Dân, A Dân nói, đêm hôm đó chỉ là hiểu nhầm, giữa các con chưa hề xảy ra chuyện gì cả.”
“Nhưng Bùi Minh không tin điều đó...” Tôi cười cay đắng.
Sự tin tưởng giữa tôi và Bùi Minh lại mong manh đến thế. Bùi Dân càng nói đỡ cho tôi, càng khiến anh thêm nghi ngờ.
“Những lời A Dân nói, đúng là A Minh không tin. Nhưng con đã từng nghĩ qua chưa, chỉ cần có thể chứng minh đứa bé trong bụng con là của A Minh, thì không phải cũng có thể chứng minh giữa con và A Dân trong sạch hay sao?”
Nhưng lời của dì như mang theo sự mê hoặc, tôi thấy trong não mình lóe lên một ý nghĩ, mở to mắt, không nói lên lời.
“Nhưng...nhưng bây giờ có thể kiểm tra được ư...” Tôi cảm thấy giọng của tôi có chút run run.
Bây giờ khoa học phát triển như thế, sao có thể không kiểm tra được chứ?” Dì cười vỗ nhẹ tay tôi, “Con có biết bây giờ có một kiểu phẫu thuật gọi là phẫu thuật chọc dò nước ối không? Dù đang thời kỳ mang thai cũng có thể làm giám định cha con.
“Chọc dò nước ối...”
Tôi thì thầm tự nói, từ này nghe rất lạ, tôi rất muốn lập tức lấy điện thoại lên mạng tìm, nhưng lại nghĩ trước mặt dì mà lấy điện thoại ra thì không lịch sự.
“Chọc dò nước ối chính là lấy một chút nước ối trong cơ thể người mẹ, đối chiếu với DNA mẫu, như vậy có thể kiểm tra được DNA có trùng khớp hay không.”
Trong lòng tôi có chút dao động, mắt sáng lên, nhìn thấy niềm hi vọng có thể quay trở về êm đẹp với Bùi Minh.
Tôi không nhịn lại được mà nói ra niềm kiêng kỵ trong lòng, “Phẫu thuật này có nguy hiểm không?”
Bình luận facebook