Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 55 BỎ ĐỨA BÉ
CHƯƠNG 55: BỎ ĐỨA BÉ
“Bọn họ muốn làm gì đó với con, nhưng không làm được gì cả...” Tôi cố nén khó chịu và cảm giác nhục nhã.
“Tiểu Lâm à, không phải chúng ta ghét bỏ, chỉ là nhà họ Bùi là một đại gia tộc coi trọng danh dự. Con dâu chúng ta không thể không trong sạch như vậy được. Danh tiếng của con hiện giờ không tốt, ở lại nhà họ Bùi con cũng không thoải mái gì. Con nghe dì khuyên một câu, bỏ đứa bé này, rồi rời khỏi nhà họ Bùi đi.”
Dì lại một lần nữa ra vẻ suy nghĩ cho tôi mà khuyên bảo, nói ra những lời đầy ẩn ý .
Lần đầu tiên tôi cảm thấy khuôn mặt của bà ta thật giả dối.
Không trong sạch?
Trong con mắt của bọn họ, tôi chính là một người phụ nữ không trong sạch?
Bà ta cùng là phụ nữ như tôi, hơn nữa cũng đã làm mẹ, chẳng lẽ không biết bỏ cái thai hơn 3 tháng tuổi này sẽ gặp phải nguy hiểm lớn như thế nào? Đối với một người mẹ mà nói, bỏ đứa con của mình đau khổ ra sao?
“Mẹ à, ngày hôm đó không có xảy ra chuyện gì. Con cũng không để tâm những tin đồn nhảm vô căn cứ đó, mà đứa bé này không chỉ là con cháu của nhà họ Bùi mà còn là con của con nữa. Con tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai lấy đứa bé đi đâu.”
Tôi nói với giọng vô cùng kiên quyết, sau khi trải qua nỗi đau mất con 1 lần, tôi không muốn lại phải nếm trải thêm 1 lần nào nữa, nỗi đau đớn ấy như xé gan xé ruột vậy.
Bà ta không thể ngờ rằng, một Lâm Đông Mỹ luôn hiền lành ngoan ngoãn trước mặt dì ta lại tỏ thái độ chống đối bà ta như vậy.
Sắc mặt của bà ta có chút khó chịu, vẻ mặt nhã nhặn dần cứng lại, lạnh lẽo nhìn vào mắt tôi.
“ Lầm Đông Mỹ, cô đừng rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt. Chúng tôi nghĩ tới mặt mũi của cô mới không nói thẳng ra. Nếu như cô biết điều thì ngoan ngoãn rời khỏi nhà họ Bùi, đừng ép chúng tôi phải truy cứu tận cùng làm cho mọi người đều mất mặt.” Bố chồng lạnh lùng nhìn tôi, rõ ràng chưa bao giờ xem tôi là người trong nhà.
Tôi cảm thấy lòng lạnh giá, tuy tôi gả vào nhà họ Bùi không lâu nhưng tôi luôn coi ông bà ấy là người thân của mình, thái độ của ông quả thật khiến tôi đau lòng.
“ Bố, cho dù như thế nào, con cũng không bỏ đứa bé này đâu.” Tôi cũng không nhường dù chỉ nửa bước.
“ Cô!” Ông trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn tôi dường như muốn phát hỏa.
Ngay lập tức mâu thuẫn giữa tôi và ông lại lần nữa trở nên gay gắt. Bùi Minh đứng ra nói: “ Bố, đây là chuyện giữa con và Đông Mỹ, bố không phải sớm đã đồng ý không quản chuyện của chúng con nữa sao?
“ Minh à, con biết chúng ta làm vậy đều là vì muốn tốt cho con, người phụ nữ này...”
Ông nói được một nửa lại nghẹn lời xuống.
Tim tôi đột nhiên nhảy thót lên, tôi cứ cảm thấy, chuyện bắt cóc không phải nguyên nhân thật sự khiến bố mẹ chồng bắt tôi li hôn và phá bỏ đứa bé.
“ Đông Mỹ làm sao?” Bùi Minh chăm chú nhìn bố.
Ông ta thở dài khó chịu, tức giận trừng mắt nhìn tôi rồi quay đầu không nói gì.
Dì ở một bên nhẹ nhàng lau nước mắt: “ Minh, chúng ta đều là vì tốt cho con, con đừng hỏi nữa....”
“ Rốt cuộc là như thế nào?” Bùi Minh gằn giọng hỏi, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo đến đáng sợ
Bùi Minh như vậy khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Tôi – Lâm Đông Mỹ tự nhủ không phải thánh mẫu , nhưng cũng chưa làm chuyện gì khuất tất. Tôi vốn dĩ cũng không lo ông ta nói những lời gây bất lợi cho tôi, nhưng nhìn thái độ của họ, lòng tôi đột nhiên thắt lại.
Tôi nghĩ tới chuyện tôi đi nhầm vào phòng cưới của Bùi Dân hôm đó, tuy là cuối cùng cũng không có chuyện gì , nhưng...
Tôi thầm lắc đầu, không thể nào, chuyện đó chỉ có tôi và Bùi Dân biết, lúc đó Bùi Dân cũng không đem chuyện này nói ra bên ngoài, bây giờ có nên tin anh ta sẽ không nói ra không.
Có phải chăng là chuyện đó...
Trong lòng tự an ủi , nhưng vẫn có chút không yên.
Với câu ép hỏi của Bùi Minh, sắc mặt bố chồng ngày càng kém, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nói thêm một tiếng nào.
Dì cũng chỉ ở một bên lặng lẽ lau nước mắt.
Đường Hương ngồi một bên xem kịch, đột nhiên vào lúc này mở miệng nói.
“Mặc, bố mẹ vô tình có được một số chứng cứ chứng minh đứa bé trong bụng của chị dâu có thể không phải là của anh.”
Lại là Đường Hương!
Đường Hương giống như chiếc gậy khuấy phân, mỗi lần xuất hiện đều khiến cho mọi thứ loạn hết cả lên.
Tôi không bằng lòng đáp trả: “ Đường Hương, cơm có thể ăn bừa nhưng nói năng không được lung tung. Cô nói những lời này thì nên đưa ra chứng cứ.”
“Chứng cứ?” Đường Hương cười khinh thường.
“Chị dâu nói những lời này mà không thấy xấu hổ à? Chị làm gì thì trong lòng chị rõ hơn bất cứ ai. Làm gái còn lập miếu thờ, chiêu này của chị cũ lắm rồi.”
Tôi bị Đường Hương làm cho tức điên, đang muốn cãi lại thì Bùi Minh đã lạnh lùng quát Đường Hương.
“ Đường Hương, tại sao em có thể nói những lời đó với chị dâu hả?”
Tôi không ngờ Bùi Minh sẽ vì tôi mà quát Đường Hương.
Đây là lần đầu tiên khi tôi và Đường Hương cãi nhau Bùi Minh đứng về phía tôi.
Nói không cảm động thì quả là dối lòng.
Đường Hương cũng không thể tin nhìn Bùi Minh. Lòng tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng. Cô ta cứ nghĩ Bùi Minh cho dù cưới tôi nhưng người anh yêu nhất vẫn là cô ta.
Cô ta nghĩ cho dù chúng tôi có xảy ra chuyện gì, Bùi Minh cũng sẽ đứng về phía cô ta.
“Bố mẹ, đây là chuyện liên quan tới danh tiết của Đồ Di, con không thể chỉ tin vào lời nói của Đường Hương. Cho dù mọi người muốn con làm gì cũng cần phải đưa ra chứng cứ mới được.”
Thái độ của Bùi Minh rất dứt khoát, cũng rất thẳng thắn.
Lúc này chú dì cũng không thể im lặng nữa, hai người họ nhìn nhau 1 cái.
“Vốn chúng ta không muốn đưa chứng cứ này ra, làm người nên biết chừng mực, chúng ta cũng không muốn để chuyện tới mức này,... Dì vừa than thở vừa ra vẻ khó xử.
Không biết vì cái gì, trước đây trong cảm nhận của tôi, dì là người luôn điềm đạm và tốt bụng, nhưng bây giờ dì lại là người phụ nữ giả nhân giả nghĩa như thế.
Cũng phải, người phụ nữ có thể từ vị trí tình nhân lên vợ chính thức sao có thể suy nghĩ đơn thuần được?
“Bỏ đi, lòng tốt của bà cô ta sẽ không cảm kích đâu, mang đồ ra đây. Ông ta nói.
Bà ta than thở rồi lấy từ ngăn kéo ra một chiếc USB đưa cho Bùi Minh.
Thấy chiếc USB đó, lòng tôi có chút hồi hộp.
Bùi Minh không nói tiếng nào cầm lấy, anh cầm chiếc USB đi vào phòng mở máy tính.
Tôi thấp thỏm không yên theo sau Bùi Minh, nhìn Bùi Minh cắm USB vào máy.
Trong USB có một đoạn phim.
Bùi Minh kích vào đó, tôi liền tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Quả nhiên.
Đường Hương, cô thắng rồi.
Trong đoạn phim đó, tôi chủ động lao tới ôm eo Bùi Dân, Bùi Dân hôn cổ rôi, ôm tôi, đem tôi vứt lên giường.
Tôi không phải là bị ép buộc mà là chủ động ôm lấy Bùi Dân.
Đây đã đủ để nói lên tất cả rồi.
Tôi thấy mình thật ngu xuẩn.
Lúc đó tôi còn nghi ngờ Đường Hương gài bẫy để tôi đi nhầm phòng cưới. Tôi cho rằng chỉ cần Bùi Dân không nói ra thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi không ngờ trong phòng lại có gắn máy quay.
Tuy tôi và Bùi Dân chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng đoạn phim ngắn này đã đủ để khiến người khác liên tưởng được tất cả.
Đúng vậy, vẫn là Đường Hương thắng rồi.
Đoạn phim không dài, sau khi Bùi Minh xem xong, tôi liền nghe thấy ầm một tiếng.
Bùi Minh đập vỡ con chuột máy tính rồi.
Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng tôi vậy.
“Cô có muốn giải thích gì không?” Bùi Minh chất vấn tôi.
“Nếu như tôi nói, tôi với Bùi Dân chưa xảy ra chuyện gì, anh có tin không? Tôi hồi hộp nhìn Bùi Minh.
Tôi nhìn thấy Bùi Minh cười một cái, nụ cười mang theo vẻ châm biếm lãnh đạm: “Trong đoạn phim là cô phải không?”
“Phải.”
“...Là thật...”
“Lâm Đông Mỹ, con mệ cô coi tôi là thằng ngu à?” Bùi Minh vung tay ném máy tính ở trên bàn văng xuống đất.
Máy tính bàn vỡ tan tành trong sự tức giận của anh.
Lòng tôi cũng theo đó mà chia năm xẻ bảy.
Tôi cười thê lương: “Vậy tôi cũng chẳng có gì để giải thích nữa.”
Giải thích gì bây giờ?
Dù cho tôi nói rách cả miệng, anh ta sẽ tin sao?
Trong lòng anh đã nhận định tôi phản bội. Cho dù tôi có nói gì cũng không thể chối bỏ đoạn phim đó.
Đây chỉ đơn giản là sự tin tưởng giữa hai chúng tôi.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Có lẽ nghe thấy tiếng đập vỡ máy tính của Bùi Minh, bố mẹ chồng và Đường Hương chạy vội vào.
Nhìn thấy một đống hỗn độn trên sàn, bố mẹ chồng dường như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.
Dì thở dài một hơi, ra vẻ thấu tình đạt lí: “ Bùi Minh, con đã biết vì sao chúng ta không muốn cho con biết sự thật chưa. Chúng ta không muốn để con đau lòng.”
Bùi Minh không nói gì, nhưng tôi lại thấy bóng lưng của anh thẳng tắp cứng đờ.
Bà ta lại nhìn về phía tôi: “ Tiểu Lâm, vốn chúng ta không muốn đem chuyện này làm tới mức này. Nhưng con lại không nghe lời, chúng ta đành phải đem đoạn phim này ra.
Trong lòng tôi cười thầm: “ Mẹ à, con chỉ muốn hỏi đoạn phim đó mẹ lấy từ đâu?
“Cũng không có gì phải giấu. Có người đem đoạn phim đó bỏ trước thùng thư của nhà chúng ta, chúng ta cũng nghĩ gì liền mở ra, xem xong ai nấy đều hoảng hốt.”
“Hừ, cho dù như thế nào. Cô quyến rũ con trai lớn của tôi, bây giờ lại câu dẫn Bùi Dân, nhà họ Bùi chúng tôi không chứa chấp loại đàn bà đê tiện như cô!”
Bố chồng tức đến đỏ hết mặt mũi, tuy thấy những lời này rất nhục nhã, nhưng tôi cũng không cảm thấy buồn là mấy.
Tôi biết nhà này chưa bao giờ coi tôi là người nhà, tôi cũng không để tâm.
Chỉ có người thân hãm hại mới khiến tôi đau khổ.
“Bố, con gọi bố một tiếng bố, không có nghĩa là bố có thể tùy ý mắng chửi con. Con và Bùi Dân chưa có xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu như bố không tin có thế gọi điện hỏi Bùi Dân.”
“Bọn họ muốn làm gì đó với con, nhưng không làm được gì cả...” Tôi cố nén khó chịu và cảm giác nhục nhã.
“Tiểu Lâm à, không phải chúng ta ghét bỏ, chỉ là nhà họ Bùi là một đại gia tộc coi trọng danh dự. Con dâu chúng ta không thể không trong sạch như vậy được. Danh tiếng của con hiện giờ không tốt, ở lại nhà họ Bùi con cũng không thoải mái gì. Con nghe dì khuyên một câu, bỏ đứa bé này, rồi rời khỏi nhà họ Bùi đi.”
Dì lại một lần nữa ra vẻ suy nghĩ cho tôi mà khuyên bảo, nói ra những lời đầy ẩn ý .
Lần đầu tiên tôi cảm thấy khuôn mặt của bà ta thật giả dối.
Không trong sạch?
Trong con mắt của bọn họ, tôi chính là một người phụ nữ không trong sạch?
Bà ta cùng là phụ nữ như tôi, hơn nữa cũng đã làm mẹ, chẳng lẽ không biết bỏ cái thai hơn 3 tháng tuổi này sẽ gặp phải nguy hiểm lớn như thế nào? Đối với một người mẹ mà nói, bỏ đứa con của mình đau khổ ra sao?
“Mẹ à, ngày hôm đó không có xảy ra chuyện gì. Con cũng không để tâm những tin đồn nhảm vô căn cứ đó, mà đứa bé này không chỉ là con cháu của nhà họ Bùi mà còn là con của con nữa. Con tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai lấy đứa bé đi đâu.”
Tôi nói với giọng vô cùng kiên quyết, sau khi trải qua nỗi đau mất con 1 lần, tôi không muốn lại phải nếm trải thêm 1 lần nào nữa, nỗi đau đớn ấy như xé gan xé ruột vậy.
Bà ta không thể ngờ rằng, một Lâm Đông Mỹ luôn hiền lành ngoan ngoãn trước mặt dì ta lại tỏ thái độ chống đối bà ta như vậy.
Sắc mặt của bà ta có chút khó chịu, vẻ mặt nhã nhặn dần cứng lại, lạnh lẽo nhìn vào mắt tôi.
“ Lầm Đông Mỹ, cô đừng rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt. Chúng tôi nghĩ tới mặt mũi của cô mới không nói thẳng ra. Nếu như cô biết điều thì ngoan ngoãn rời khỏi nhà họ Bùi, đừng ép chúng tôi phải truy cứu tận cùng làm cho mọi người đều mất mặt.” Bố chồng lạnh lùng nhìn tôi, rõ ràng chưa bao giờ xem tôi là người trong nhà.
Tôi cảm thấy lòng lạnh giá, tuy tôi gả vào nhà họ Bùi không lâu nhưng tôi luôn coi ông bà ấy là người thân của mình, thái độ của ông quả thật khiến tôi đau lòng.
“ Bố, cho dù như thế nào, con cũng không bỏ đứa bé này đâu.” Tôi cũng không nhường dù chỉ nửa bước.
“ Cô!” Ông trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn tôi dường như muốn phát hỏa.
Ngay lập tức mâu thuẫn giữa tôi và ông lại lần nữa trở nên gay gắt. Bùi Minh đứng ra nói: “ Bố, đây là chuyện giữa con và Đông Mỹ, bố không phải sớm đã đồng ý không quản chuyện của chúng con nữa sao?
“ Minh à, con biết chúng ta làm vậy đều là vì muốn tốt cho con, người phụ nữ này...”
Ông nói được một nửa lại nghẹn lời xuống.
Tim tôi đột nhiên nhảy thót lên, tôi cứ cảm thấy, chuyện bắt cóc không phải nguyên nhân thật sự khiến bố mẹ chồng bắt tôi li hôn và phá bỏ đứa bé.
“ Đông Mỹ làm sao?” Bùi Minh chăm chú nhìn bố.
Ông ta thở dài khó chịu, tức giận trừng mắt nhìn tôi rồi quay đầu không nói gì.
Dì ở một bên nhẹ nhàng lau nước mắt: “ Minh, chúng ta đều là vì tốt cho con, con đừng hỏi nữa....”
“ Rốt cuộc là như thế nào?” Bùi Minh gằn giọng hỏi, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo đến đáng sợ
Bùi Minh như vậy khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Tôi – Lâm Đông Mỹ tự nhủ không phải thánh mẫu , nhưng cũng chưa làm chuyện gì khuất tất. Tôi vốn dĩ cũng không lo ông ta nói những lời gây bất lợi cho tôi, nhưng nhìn thái độ của họ, lòng tôi đột nhiên thắt lại.
Tôi nghĩ tới chuyện tôi đi nhầm vào phòng cưới của Bùi Dân hôm đó, tuy là cuối cùng cũng không có chuyện gì , nhưng...
Tôi thầm lắc đầu, không thể nào, chuyện đó chỉ có tôi và Bùi Dân biết, lúc đó Bùi Dân cũng không đem chuyện này nói ra bên ngoài, bây giờ có nên tin anh ta sẽ không nói ra không.
Có phải chăng là chuyện đó...
Trong lòng tự an ủi , nhưng vẫn có chút không yên.
Với câu ép hỏi của Bùi Minh, sắc mặt bố chồng ngày càng kém, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nói thêm một tiếng nào.
Dì cũng chỉ ở một bên lặng lẽ lau nước mắt.
Đường Hương ngồi một bên xem kịch, đột nhiên vào lúc này mở miệng nói.
“Mặc, bố mẹ vô tình có được một số chứng cứ chứng minh đứa bé trong bụng của chị dâu có thể không phải là của anh.”
Lại là Đường Hương!
Đường Hương giống như chiếc gậy khuấy phân, mỗi lần xuất hiện đều khiến cho mọi thứ loạn hết cả lên.
Tôi không bằng lòng đáp trả: “ Đường Hương, cơm có thể ăn bừa nhưng nói năng không được lung tung. Cô nói những lời này thì nên đưa ra chứng cứ.”
“Chứng cứ?” Đường Hương cười khinh thường.
“Chị dâu nói những lời này mà không thấy xấu hổ à? Chị làm gì thì trong lòng chị rõ hơn bất cứ ai. Làm gái còn lập miếu thờ, chiêu này của chị cũ lắm rồi.”
Tôi bị Đường Hương làm cho tức điên, đang muốn cãi lại thì Bùi Minh đã lạnh lùng quát Đường Hương.
“ Đường Hương, tại sao em có thể nói những lời đó với chị dâu hả?”
Tôi không ngờ Bùi Minh sẽ vì tôi mà quát Đường Hương.
Đây là lần đầu tiên khi tôi và Đường Hương cãi nhau Bùi Minh đứng về phía tôi.
Nói không cảm động thì quả là dối lòng.
Đường Hương cũng không thể tin nhìn Bùi Minh. Lòng tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng. Cô ta cứ nghĩ Bùi Minh cho dù cưới tôi nhưng người anh yêu nhất vẫn là cô ta.
Cô ta nghĩ cho dù chúng tôi có xảy ra chuyện gì, Bùi Minh cũng sẽ đứng về phía cô ta.
“Bố mẹ, đây là chuyện liên quan tới danh tiết của Đồ Di, con không thể chỉ tin vào lời nói của Đường Hương. Cho dù mọi người muốn con làm gì cũng cần phải đưa ra chứng cứ mới được.”
Thái độ của Bùi Minh rất dứt khoát, cũng rất thẳng thắn.
Lúc này chú dì cũng không thể im lặng nữa, hai người họ nhìn nhau 1 cái.
“Vốn chúng ta không muốn đưa chứng cứ này ra, làm người nên biết chừng mực, chúng ta cũng không muốn để chuyện tới mức này,... Dì vừa than thở vừa ra vẻ khó xử.
Không biết vì cái gì, trước đây trong cảm nhận của tôi, dì là người luôn điềm đạm và tốt bụng, nhưng bây giờ dì lại là người phụ nữ giả nhân giả nghĩa như thế.
Cũng phải, người phụ nữ có thể từ vị trí tình nhân lên vợ chính thức sao có thể suy nghĩ đơn thuần được?
“Bỏ đi, lòng tốt của bà cô ta sẽ không cảm kích đâu, mang đồ ra đây. Ông ta nói.
Bà ta than thở rồi lấy từ ngăn kéo ra một chiếc USB đưa cho Bùi Minh.
Thấy chiếc USB đó, lòng tôi có chút hồi hộp.
Bùi Minh không nói tiếng nào cầm lấy, anh cầm chiếc USB đi vào phòng mở máy tính.
Tôi thấp thỏm không yên theo sau Bùi Minh, nhìn Bùi Minh cắm USB vào máy.
Trong USB có một đoạn phim.
Bùi Minh kích vào đó, tôi liền tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Quả nhiên.
Đường Hương, cô thắng rồi.
Trong đoạn phim đó, tôi chủ động lao tới ôm eo Bùi Dân, Bùi Dân hôn cổ rôi, ôm tôi, đem tôi vứt lên giường.
Tôi không phải là bị ép buộc mà là chủ động ôm lấy Bùi Dân.
Đây đã đủ để nói lên tất cả rồi.
Tôi thấy mình thật ngu xuẩn.
Lúc đó tôi còn nghi ngờ Đường Hương gài bẫy để tôi đi nhầm phòng cưới. Tôi cho rằng chỉ cần Bùi Dân không nói ra thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi không ngờ trong phòng lại có gắn máy quay.
Tuy tôi và Bùi Dân chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng đoạn phim ngắn này đã đủ để khiến người khác liên tưởng được tất cả.
Đúng vậy, vẫn là Đường Hương thắng rồi.
Đoạn phim không dài, sau khi Bùi Minh xem xong, tôi liền nghe thấy ầm một tiếng.
Bùi Minh đập vỡ con chuột máy tính rồi.
Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng tôi vậy.
“Cô có muốn giải thích gì không?” Bùi Minh chất vấn tôi.
“Nếu như tôi nói, tôi với Bùi Dân chưa xảy ra chuyện gì, anh có tin không? Tôi hồi hộp nhìn Bùi Minh.
Tôi nhìn thấy Bùi Minh cười một cái, nụ cười mang theo vẻ châm biếm lãnh đạm: “Trong đoạn phim là cô phải không?”
“Phải.”
“...Là thật...”
“Lâm Đông Mỹ, con mệ cô coi tôi là thằng ngu à?” Bùi Minh vung tay ném máy tính ở trên bàn văng xuống đất.
Máy tính bàn vỡ tan tành trong sự tức giận của anh.
Lòng tôi cũng theo đó mà chia năm xẻ bảy.
Tôi cười thê lương: “Vậy tôi cũng chẳng có gì để giải thích nữa.”
Giải thích gì bây giờ?
Dù cho tôi nói rách cả miệng, anh ta sẽ tin sao?
Trong lòng anh đã nhận định tôi phản bội. Cho dù tôi có nói gì cũng không thể chối bỏ đoạn phim đó.
Đây chỉ đơn giản là sự tin tưởng giữa hai chúng tôi.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Có lẽ nghe thấy tiếng đập vỡ máy tính của Bùi Minh, bố mẹ chồng và Đường Hương chạy vội vào.
Nhìn thấy một đống hỗn độn trên sàn, bố mẹ chồng dường như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.
Dì thở dài một hơi, ra vẻ thấu tình đạt lí: “ Bùi Minh, con đã biết vì sao chúng ta không muốn cho con biết sự thật chưa. Chúng ta không muốn để con đau lòng.”
Bùi Minh không nói gì, nhưng tôi lại thấy bóng lưng của anh thẳng tắp cứng đờ.
Bà ta lại nhìn về phía tôi: “ Tiểu Lâm, vốn chúng ta không muốn đem chuyện này làm tới mức này. Nhưng con lại không nghe lời, chúng ta đành phải đem đoạn phim này ra.
Trong lòng tôi cười thầm: “ Mẹ à, con chỉ muốn hỏi đoạn phim đó mẹ lấy từ đâu?
“Cũng không có gì phải giấu. Có người đem đoạn phim đó bỏ trước thùng thư của nhà chúng ta, chúng ta cũng nghĩ gì liền mở ra, xem xong ai nấy đều hoảng hốt.”
“Hừ, cho dù như thế nào. Cô quyến rũ con trai lớn của tôi, bây giờ lại câu dẫn Bùi Dân, nhà họ Bùi chúng tôi không chứa chấp loại đàn bà đê tiện như cô!”
Bố chồng tức đến đỏ hết mặt mũi, tuy thấy những lời này rất nhục nhã, nhưng tôi cũng không cảm thấy buồn là mấy.
Tôi biết nhà này chưa bao giờ coi tôi là người nhà, tôi cũng không để tâm.
Chỉ có người thân hãm hại mới khiến tôi đau khổ.
“Bố, con gọi bố một tiếng bố, không có nghĩa là bố có thể tùy ý mắng chửi con. Con và Bùi Dân chưa có xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu như bố không tin có thế gọi điện hỏi Bùi Dân.”
Bình luận facebook