Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-22
Quyển 1 – Chương 21: Cô đánh đơn triết hạo
Giản Nhụy Ái bị cố trụ, thân thể không thể động đậy, tiếp xúc thân mật như thế, cô khẩn trương nhắm mắt lại, hô hấp gấp rút thậm chí quên mất tất cả.
Nhưng trong lòng cô biết mình ghét anh, cô cảm thấy anh rất dơ bẩn, đã ngủ cùng phụ nữ khác, giờ lại đến phiên cô.
Cô gái mặc áo ren bị cảnh tượng trước mắt kinh sợ, ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét, tức cô gái giao cà-phê làm vỡ kế hoạch của cô ta, thật vất vả mới cùng Đơn Triết Hạo về nhà, cô cũng không muốn nhường cơ hội này cho cô gái khác: “Hạo, anh đang làm gì vậy? Anh đừng quên, anh đã đồng ý với em, hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em.”
Đơn Triết Hạo không nhịn được quát: “Cút ngay cho tôi!”
Tiếng hô khiến Giản Nhụy Ái hoàn hồn, cứng rắn chống đỡ, cô hốt hoảng giãy giụa, coi như cô biết rõ sức lực của mình không đấu lại anh, chỉ là châu chấu đá xe, nhưng cô cũng muốn tránh thoát anh.
“Đơn Triết Hạo, anh buông tay đi! Tôi đưa cà phê, không quấy rầy các người.”
“Giản Nhụy Ái, cô hy vọng tôi ở bên cạnh cô gái khác như vậy sao?”
Anh nghe cô không chút lưu tình đẩy anh vào vòng tay của người phụ nữ khác, Đơn Triết Hạo cảm giác mình rất nhục nhã, đưa tay nắm lấy cằm của cô, nhìn vào đôi mắt cố chấp muốn tránh né, trong con ngươi thoáng qua một tia khủng hoảng của Giản Nhụy Ái, càng làm cho anh tức giận.
Nghe có vẻ như anh đang tức giận, Giản Nhụy Ái biết mình đã chọc giận Đơn Triết Hạo, đôi mắt long lanh tràn đầy nước mắt, sắc mặt có chút ửng hồng: “Là anh và cô gái kia ở chung một chỗ từ trước không phải sao?”
Đôi tay Đơn Triết Hạo siết chặt, sắc mặt lo lắng, nhìn đôi mặt lưng tròng nước mắt của cô gái, anh cảm thấy hoảng hốt rồi.
Anh đã không cho cô cơ hội mở miệng, nhẹ nhàng dán môi lên trán cô, hôn lên cánh môi mềm mại, thỉnh thoảng bá đạo thỉnh thoảng dịu dàng.
Đơn Triết Hạo hôn quá đột ngột, quá bá đạo, Giản Nhụy Ái cảm thụ được mùi vị đặc biệt, tốc độ khiến cho cô mê ly, để cho cô điên cuồng.
Bị hôn như vậy, để cho đầu óc cô hỗn loạn, khiến cô không biết phải làm sao, cô muốn đẩy Đơn Triết Hạo ra, xoay người rời đi.
Giản Nhụy Ái nhớ đến mùi vị này, đầu óc thoảng qua hình ảnh anh và cô gái áo ren hồng, có phải mấy phút trước bọn họ cũng triền miên như vầy không?.
Đầu cô hỗn loạn, Đơn Triết Hạo vĩnh viễn đem cô làm thành món đồ chơi của anh.
‘Ba’ trên mặt Đơn Triết Hạo in hằn dấu năm ngón tay, trong mắt anh thoát qua một tia rét lạnh.
Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, tay đều đang run rẩy, cô không ngờ mình sẽ nổi điên đánh Đơn Triết Hạo.
Cô gái mặc áo ren hồng kinh ngạc đến ngây người, không ngờ cô gái bưng cà phê yếu đuối, lại dám đánh Đơn Triết Hạo, cô không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Cút!” Đơn Triết Hạo hướng về phía cô gái mặc áo ren hồng quát.
“Em. . . . . .” Cô gái mặc áo ren hồng nhìn Đơn Triết Hạo nổi điên, cảm giác nếu mình lưu lại thì không có kết quả tốt? Cô lặng lẽ bước ra ngoài.
Nhất định là mộng, cô nhất định đang nằm mơ, nhìn ánh mắt như đang giết người của Đơn Triết Hạo, cô dần quay về thực tế.
Giản Nhụy Ái nhìn thấy cô gái kia đẩy cửa đi ra ngoài, cũng muốn vội vã đi theo, lại bị Đơn Triết Hạo kéo về, đóng cửa lại.
Sắc mặt cô lo lắng, hoảng sợ nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Đơn Triết Hạo, lắp bắp nói: “Đơn Triết Hạo, em . . . . . Không phải cố ý.”
“Cô không biết, chưa ai dám đánh tôi hết.” Đơn Triết Hạo nói xong, choàng tay ôm lấy Giản Nhụy Ái, đi về phòng ngủ, hung hăng ném cô lên giường.
Giản Nhụy Ái kinh hoàng ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, mang theo dáng vẻ vô tội liếc nhìn Đơn Triết Hạo: “Anh muốn làm gì? Đơn Triết Hạo, anh buông tôi ra, tôi không muốn. . . . . .”
“Cô không muốn cái gì?”
“Tôi không muốn anh cùng cô gái khác làm chuyện đó, rồi lại làm như thế với tôi, tôi cảm thấy anh rất bẩn.”
Thời điểm Giản Nhụy Ái nói xong, đã sớm báo với Đơn Triết Hạo quyết tâm chết cũng không cúi đầu, hung hăng nhắm mắt lại, thấy một bàn tay đang đi tới cạnh gương mặt cô.
“Em ghen.”
“tôi. . . . . . Tôi không có.”
Đơn Triết Hạo thất kinh nhìn con thỏ nhỏ, động tác kích thích anh như vậy, từng bước mang theo thú vị dựa vào người cô, chậm rãi đi tới gần cô.
Giản Nhụy Ái sợ hãi lùi về sau, nhìn anh từng bước tiến đến gần, lúc sắp chạm vào nhau, cả người cô run lên, nhắm mắt lại, một mực mím chặt môi, khiến cho Đơn Triết Hạo đang tức giận cũng bật cười, đưa tay cầm lấy quần áo bên cạnh đưa cho cô.
Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại, thấy chẳng có động tĩnh gì, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo không hề kiêng kỵ thay quần áo trước mặt cô, ngượng ngùng nhắm mắt lại.
“Có muốn hay không?!” Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái nhắm tịt mắt không hề nhúc nhích, nhìn khuôn mặt bình thường, không xinh đẹp bằng một phần mười Lạc Tình Tình, nhưng có thể hấp dẫn sự chú ý của anh, xem ra mắt anh có vấn đề, phải nên đi khám mắt!
Giản Nhụy Ái vội vàng mở mắt, lời Đơn Triết Hạo nói, mới kịp phản ứng, gương mặt càng thêm đỏ hồng.
Anh mặc chỉnh chu đứng trước mặt cô, không ngờ anh dễ dàng bỏ qua cho mình, anh xoay người rời đi, nhìn bóng lưng cứng rắn, đầu óc hoảng hốt.
Giản Nhụy Ái đứng dậy sửa sang xong quần áo của mình, cố gắng để cho vẻ mặt mình không quá cứng ngắc, làm bộ như không có điều gì lạ đi theo phía sau Đơn Triết Hạo.
Vô ý lườm một cái, không muốn để cô gái mặc áo ren đứng gần cửa, chống lại ánh mắt căm hận của cô.
Loại oán hận từ nội tâm như thế này, Giản Nhụy Ái không khỏi cắn chặt môi, cô thật muốn nói một lời xin lỗi, lại nghe phía trước truyền đến một giọng phiền não: “Giản Nhụy Ái, cô là con rùa sao? Nhanh lên một chút.”
Cô máy móc ngẩng đầu, thấy vóc người cao to của Đơn Triết Hạo, cũng như chẳng thấy cô gái mặc áo ren, nhìn chằm chằm vào cô, khiến cả người cô run lên, chỉ có thể thở dài, hướng về phía cô gái mặc áo ren gật đầu một cái, sau đó chạy theo Đơn Triết Hạo.
Cô gái mặc áo ren hồng nhìn thấy Giản Nhụy Ái gật đầu, cảm thấy như cô đang cố ý khiêu khích cô ta, cô gái này. . . . . . trong mắt cô ta thoát qua một tia tức giận.
Giản Nhụy Ái thật lòng muốn xin lỗi cô gái mặt áo ren, mặt lúng túng ngồi lên xe Đơn Triết Hạo, thấy có điểm không tương đồng, anh đổi xe đơn giản như đổi quần áo vậy.
Ngồi lên xe Đơn Triết Hạo, không nói một lời, tầm mắt Giản Nhụy Ái lén nhìn người vừa nổi trận lôi đình, cảm giác có chút kỳ quái, người ghế phụ chăm chú quan sát Đơn Triết Hạo.
Thấy hai gò má anh lạnh lùng, tròng mắt chuyên chú nhìn con đường phía trước, người đàn ông nghiêm túc sẽ có một lực hút nhất định, người đàn ông nghiêm túc cũng vô cùng anh tuấn, sẽ khiến cô gái không cách nào chống lại.
Không biết vì sao khi anh chuyên chú như thế, khiến Giản Nhụy Ái lạc thần rất nhiều, nếu như anh yêu một cô gái nào đó thì sẽ thế nào?
Trong đầu nhớ tới tên cô gái trên du thuyền, đúng! Cái cô gái đó vô cùng xinh đẹp, nhắc nhở cô, trong lòng Đơn Triết Hạo đã có người thích, anh đối với cô chỉ là có hứng thú nhất thời mà thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô có một cảm giác mất mác, từ đâu sinh ra thứ cảm xúc này? Cô dùng sức lắc đầu một cái, không nên suy nghĩ bậy bạ.
“Cẩn thận yêu tôi!” Môi mỏng của Đơn Triết Hạo nhàn nhạt khạc ra mấy cái chữ, làm cho Giản Nhụy Ái mất phương hướng, lo sợ mình bị phát hiện, lúng túng không biết làm sao.
Đơn Triết Hạo nhìn bộ dáng khẩn trương của Giản Nhụy Ái, cảm giác buồn cười, khóe miệng nâng lên tia cười nhàn nhạt: “Trêu chọc cô tôi, xấu hổ cái gì?”
“Tôi xấu hổ khi nào? Anh đừng dát vàng lên người như thế!” Giản Nhụy Ái mạnh miệng nói, vội vàng lúng túng quay mắt đi, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước: “Bây giờ đang đi đâu thế? Tôi đến đó chỉ để đưa nước thôi mà.”
“A!” Giản Nhụy Ái nhớ tới chuyện quan trọng: “Dừng xe, dừng xe. . . . . . Tôi chạy xe đạp điện đến biệt thự ấy.”
Quyển 1 – Chương 22: Thịt bò bít tết và rượu đỏ
Đơn Triết Hạo không thèm nghe lời cô nói, tốc độ lái xe càng chạy càng nhanh, thân thể Giản Nhụy Ái lay động mấy cái, cảm giác tốc độ xe tăng nhanh, sợ xanh mắt, thét chói tai mấy tiếng, vội nắm tay lại.
Đông – Tây – Nam – Bắc trở nên mơ hồ, chỉ nghe trái tim phập phồng muốn rơi ra, cái tên Đơn Triết Hạo này chắc chắn là cố ý.
Thời điểm trái tim của cô sắp nhảy ra, rốt cuộc đã đến một toà nhà xa hoa.
Giản Thụy Ái như thể đang chạy trốn, vội vàng xuống xe, hướng về phía Đơn Triết Hạo đang cười hả hê, quát: “Đơn Triết Hạo, anh nổi điên cái gì vậy, anh không phải là một công dân tốt, phải biết tuân thủ quy tắc giao thông, anh chạy xe như tàu siêu tốc thế, sẽ bị tịch thu giấy phép đó!”
“Em đang quan tâm anh sao?” Đơn Triết Hạo cười tươi nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái không hảo tâm liếc anh, lắp bắp nói: “Tôi mới không có!”.
Đơn Triết Hạo ngoài miệng cười thật tươi, dắt tay của cô đi vào bên trong tòa nhà.
Điện thoại di động trong túi Giản Thụy Ái vang lên, cô liếc nhìn Đơn Triết Hạo một cái, sau đó lén lút nhận điện thoại: “A lô, anh Quyền Hàn, thật xin lỗi, em có chút việc, tối em mới có thể về, không có chuyện gì, anh không cần lo lắng. Được, em sẽ chú ý an toàn, anh Quyền Hàn có gì đợi em về nói tiếp!”
Mới vừa cúp điện thoại, đã nhìn thấy hai mặt âm trầm của Đơn Triết Hạo, nhìn ra anh vô cùng khó chịu: “Anh Quyền Hàn gì đó, cô không thể rời xa anh ta sao?”
Khi Đơn Triết Hạo hỏi những lời này, hận không tự cắt đứt đầu lưỡi mình, cái này cũng chứng minh anh ta cùng Giản Nhụy Ái luôn phải ở chung một chỗ.
Giản Nhụy Ái khẽ ngẩn người, cô không biết anh đang nghĩ gì? Cô sợ mình giải thích không rõ ràng, trong lòng anh sẽ càng ghét anh Quyền Hàn của cô nhiều hơn, tại sao mỗi khi nghe tới tên Quyền Hàn thì anh lại như thế?”
“Tôi không có, Quyền Hàn là anh tôi… Anh ấy quan tâm tôi….. Tôi…..” Cô ấp úng.
Đơn Triết Hạo nghe cô giải thích đứt quãng, có chút phiền não ngắt lời cô: “Cô không cần giải thích, tôi không muốn nghe”. Anh sợ Giản Nhụy Ái cảm thấy anh quan tâm cô. “Tôi nghe giọng cô nói chuyện điện thoại vô cùng mập mờ, mới suy đoán lung tung, nhanh lên một chút, bụng của tôi đói sắp chết rồi.”
Giản Nhụy Ái nhìn bóng lưng anh rời đi, vội vàng đuổi theo, giọng nói của anh tùy thời mà thay đổi, nhất cử nhất động thật khó đoán, tự dưng dịu dàng tự dưng nổi giận, cẩn thận bể tim mà chết đó.
Chỉ chốc lát sau, thịt bò bít tết và rượu đỏ liền được đưa lên, cộng thêm tiếng đàn Violin vô cùng tuyệt vời.
Nhưng lực chú ý của cô chỉ có miếng thịt bò ngon lành trước mặt, không nhịn được liếm môi một cái, thức ăn ngon có thể làm cho người ta quên đi ưu phiền, sung sướng đến lạ!
“Cảm giác đồ ăn thực ngon, ăn vào trong miệng, không biết mùi vị như thế nào?” Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm miếng thịt bò bít tết, liếm môi một cái, hai mặt ngập tràn thỏa mãn, đang nhìn anh, liền chẳng thèm quan tâm đến xung quanh.
Đơn Triết Hạo bị vẻ đói bụng của cô làm cho buồn cười, anh sống đến thời điểm này chưa từng gặp ai như cô, gặp đồ ăn như mèo gặp mỡ, không ngần ngại như kẻ đói bụng lâu năm.
Nếu là Lạc Tình Tình, đối với thức ăn rất bắt bẻ, gì mà nhiều mỡ, không muốn động tới, Đơn Triết Hạo lắc đầu một cái, đột nhiên nhìn cô gái kia.
Anh bất đắc dĩ lên tiếng: “Cô ăn đi, ăn ngay sẽ biết. Hỏi nhảm làm gì?”
Giản Nhụy Ái không vui quệt mồm, sự hưng phấn bị Đơn Triết Hạo giội nước lã, nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến mĩ vị của cô, không thể chờ đợi liền cầm dao đĩa lên bắt đầu thưởng thức, rượu đỏ ăn với thịt bò bít tết, chính là món ngon nhất thế gian, đắm chìm trong món ngon chẳng kiềm chế gương mặt đang vẽ ra nụ cười hạnh phúc.Đơn Triết Hạo không động dao, giật mình nhìn Giản Nhụy Ái không chú ý đến vẻ thục nữ, cắt miếng thịt bò ra ăn ngon lành, đúng là khiến anh mở rộng tầm mắt mà.
Nói đi nói lại, bình thường khi Giản Nhụy Ái nói chuyện với chị em ở tiệm, cũng không có giữ hình tượng khép nép. Anh không còn biết mùi vị gì, để dao xuống, bưng ly rượu đỏ lên uống một ngụm.
Thời điểm Giản Nhụy Ái xử lý xong miếng thịt bò, liền ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo đang uống rượu, nghi vấn nhìn miếng thịt bò vẫn còn trong đĩa của anh, dường như chưa sứt mẻ miếng nào, không thể tưởng tượng nổi hỏi anh: “Sao anh lại không ăn?”
“Thật là chưa từng thấy phụ nữ nào ghê ghớm như thế, chẳng có phụ nữ nào chỉ vì miếng ăn mà đánh mất hình tượng của mình cả?” Đơn Triết Hạo nhìn miệng dính đầy nước thịt bò của cô, anh lặng lẽ thừa nhận mình là người thích sạch sẽ.
“Chỉ những người giàu có mới cố giữ hình tượng của mình, có nó để làm gì? Hình tượng có thể làm cơm ăn sao? Nếu như thế tôi tin mình đã chết đói tám mươi lần rồi, quan tâm chi đến cái lễ nghi phiền phức đó. Với tôi hình tượng là phù du. Vậy nên với tôi đó là lý luận rắm chó không kêu.” Giản Nhụy Ái cầm khăn giấy lên, thô lỗ xoa xoa miệng mình.
Đơn Triết Hạo cau mày nghe lý luận rắm chó không kêu. Khi cô nói chuyện có chút kích động, nước miếng chung quanh phun ra, khiến sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, cô gái trước mặt không chỉ ngu ngốc mà còn thiếu não quý tộc: “Tôi chưa có đói bụng.”
Giản Nhụy Ái không thể tin vào lỗ tai, thịt bò bít tết ngon như thế, anh lại nói không đói bụng, người đeo vàng đội bạc với người bình thường thật khác nhau, quá phô trương, quá lãng phí, đưa tay cầm đĩa thịt bò bít tết trước mặt anh lên.
“Các anh đều là những người giàu có, không biết chịu khổ, thịt bò bít tết ngon như thế nào, anh còn ghét bỏ, đừng ăn nữa, tôi giúp anh ăn nó….”
Còn không có đợi Giản Nhụy Ái nói hết lời nói, tay cô đã bị đánh rớt, thịt bò bít tế không sứt mẻ rơi xuống trước mặt Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo cau mày nói: “Không có khẩu vị! Nhìn thấy cô ăn như hổ đói làm cho người ta ghê tởm, không đói bụng, cầu xin cô sau này đừng ngồi ăn cơm gần tôi, giống như tám đời chưa được ăn qua thịt bò bít tế vậy!”
Giản Nhụy Ái nghe Đơn Triết Hạo nói thế, ánh mắt không khỏi mờ đi, hạ bắt xuống, nhìn bàn ăn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Khi tôi năm tuổi, cha mẹ đã qua đời, khi đó ở cô nhi viện, ba bữa cơm ấm no cũng là hạnh phúc rồi, căn bản không có cơ hội ăn hết thịt bò bít tết.
Trưởng thành, không có trình độ học vấn, không có kinh nghiệm, không tìm được công việc tốt, liền ở lại tiệm của anh Quyền Hàn giúp một tay, anh Quyền Hàn, từ nhỏ chăm sóc tôi, quán cà phê buôn bán cũng không được khá lắm, căn bản cũng không có đủ tiền xoay, làm gì có tiền đến những nơi xa xỉ như thế này để ăn cơm! Đến nơi này ăn một bữa, có thể sẽ phải nhịn một tháng.”
Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt lúng túng nhìn Giản Nhụy Ái, gọi nhân viên phục vụ tới: “Đem tất cả đồ ăn ngon của quán ra đây, mọi thứ đều làm một phần.”
“Không cần…..” Giản Nhụy Ái không ngờ Đơn Triết Hạo sẽ hành động như thế.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn bày chất đầy thức ăn, các món điểm tâm ngọt, trái cây, tất cả đều có, còn có các loại bánh ngọt, nhìn thức ăn ngon trải khắp bàn, làm cho ánh mắt cô bừng sáng lên: “Những thứ này đều là cho tôi sao?”
Đơn Triết Hạo nhìn bộ mặt rực rỡ của Giản Nhụy Ái, thức ăn đơn giản lại làm cô thỏa mãn như thế, trong mắt chớp vài vì sao, anh giống như Tiên giúp cố thực hiện điều ước, ngoài miệng nâng lên nụ cười.
Nhưng cũng không nói lý như cũ, giọng nói cường tráng, cố giả bộ khinh bỉ nói: “Nếu như không muốn ăn, cũng có thể ném đi!”
“Không được, anh không biết như thế rất lãng phí sao? Người nông dân làm ruộng không dễ dàng.” Giản Nhụy Ái thiếu chút nữa đem thơ Đường ra giảng đạo rồi, chỉ sợ Đơn Triết Hạo đem thức ăn bỏ chạy.
Cô cảm giác mình sắp chết, hạnh phúc căng hết cỡ, môi nhỏ hài lòng liếm một cái, vỗ vỗ bụng, cuối cùng đem ba bàn bánh ngọt, năm bàn trái cây tiêu diệt hết sạch, không nhịn được nấc cục một cái, lấy mu bàn tay lau miệng, lộ ra nụ cười hài lòng.
Đơn Triết Hạo cau mày, lắc đầu một cái, cầm lấy khăn giấy đưa cho cô, chưa từng gặp qua cô gái nào tham ăn lại mất vệ sinh như thế: “Lau sạch sẽ rồi, ăn xong thì đi thôi!”
Giản Nhụy Ái bị cố trụ, thân thể không thể động đậy, tiếp xúc thân mật như thế, cô khẩn trương nhắm mắt lại, hô hấp gấp rút thậm chí quên mất tất cả.
Nhưng trong lòng cô biết mình ghét anh, cô cảm thấy anh rất dơ bẩn, đã ngủ cùng phụ nữ khác, giờ lại đến phiên cô.
Cô gái mặc áo ren bị cảnh tượng trước mắt kinh sợ, ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét, tức cô gái giao cà-phê làm vỡ kế hoạch của cô ta, thật vất vả mới cùng Đơn Triết Hạo về nhà, cô cũng không muốn nhường cơ hội này cho cô gái khác: “Hạo, anh đang làm gì vậy? Anh đừng quên, anh đã đồng ý với em, hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em.”
Đơn Triết Hạo không nhịn được quát: “Cút ngay cho tôi!”
Tiếng hô khiến Giản Nhụy Ái hoàn hồn, cứng rắn chống đỡ, cô hốt hoảng giãy giụa, coi như cô biết rõ sức lực của mình không đấu lại anh, chỉ là châu chấu đá xe, nhưng cô cũng muốn tránh thoát anh.
“Đơn Triết Hạo, anh buông tay đi! Tôi đưa cà phê, không quấy rầy các người.”
“Giản Nhụy Ái, cô hy vọng tôi ở bên cạnh cô gái khác như vậy sao?”
Anh nghe cô không chút lưu tình đẩy anh vào vòng tay của người phụ nữ khác, Đơn Triết Hạo cảm giác mình rất nhục nhã, đưa tay nắm lấy cằm của cô, nhìn vào đôi mắt cố chấp muốn tránh né, trong con ngươi thoáng qua một tia khủng hoảng của Giản Nhụy Ái, càng làm cho anh tức giận.
Nghe có vẻ như anh đang tức giận, Giản Nhụy Ái biết mình đã chọc giận Đơn Triết Hạo, đôi mắt long lanh tràn đầy nước mắt, sắc mặt có chút ửng hồng: “Là anh và cô gái kia ở chung một chỗ từ trước không phải sao?”
Đôi tay Đơn Triết Hạo siết chặt, sắc mặt lo lắng, nhìn đôi mặt lưng tròng nước mắt của cô gái, anh cảm thấy hoảng hốt rồi.
Anh đã không cho cô cơ hội mở miệng, nhẹ nhàng dán môi lên trán cô, hôn lên cánh môi mềm mại, thỉnh thoảng bá đạo thỉnh thoảng dịu dàng.
Đơn Triết Hạo hôn quá đột ngột, quá bá đạo, Giản Nhụy Ái cảm thụ được mùi vị đặc biệt, tốc độ khiến cho cô mê ly, để cho cô điên cuồng.
Bị hôn như vậy, để cho đầu óc cô hỗn loạn, khiến cô không biết phải làm sao, cô muốn đẩy Đơn Triết Hạo ra, xoay người rời đi.
Giản Nhụy Ái nhớ đến mùi vị này, đầu óc thoảng qua hình ảnh anh và cô gái áo ren hồng, có phải mấy phút trước bọn họ cũng triền miên như vầy không?.
Đầu cô hỗn loạn, Đơn Triết Hạo vĩnh viễn đem cô làm thành món đồ chơi của anh.
‘Ba’ trên mặt Đơn Triết Hạo in hằn dấu năm ngón tay, trong mắt anh thoát qua một tia rét lạnh.
Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, tay đều đang run rẩy, cô không ngờ mình sẽ nổi điên đánh Đơn Triết Hạo.
Cô gái mặc áo ren hồng kinh ngạc đến ngây người, không ngờ cô gái bưng cà phê yếu đuối, lại dám đánh Đơn Triết Hạo, cô không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Cút!” Đơn Triết Hạo hướng về phía cô gái mặc áo ren hồng quát.
“Em. . . . . .” Cô gái mặc áo ren hồng nhìn Đơn Triết Hạo nổi điên, cảm giác nếu mình lưu lại thì không có kết quả tốt? Cô lặng lẽ bước ra ngoài.
Nhất định là mộng, cô nhất định đang nằm mơ, nhìn ánh mắt như đang giết người của Đơn Triết Hạo, cô dần quay về thực tế.
Giản Nhụy Ái nhìn thấy cô gái kia đẩy cửa đi ra ngoài, cũng muốn vội vã đi theo, lại bị Đơn Triết Hạo kéo về, đóng cửa lại.
Sắc mặt cô lo lắng, hoảng sợ nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Đơn Triết Hạo, lắp bắp nói: “Đơn Triết Hạo, em . . . . . Không phải cố ý.”
“Cô không biết, chưa ai dám đánh tôi hết.” Đơn Triết Hạo nói xong, choàng tay ôm lấy Giản Nhụy Ái, đi về phòng ngủ, hung hăng ném cô lên giường.
Giản Nhụy Ái kinh hoàng ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, mang theo dáng vẻ vô tội liếc nhìn Đơn Triết Hạo: “Anh muốn làm gì? Đơn Triết Hạo, anh buông tôi ra, tôi không muốn. . . . . .”
“Cô không muốn cái gì?”
“Tôi không muốn anh cùng cô gái khác làm chuyện đó, rồi lại làm như thế với tôi, tôi cảm thấy anh rất bẩn.”
Thời điểm Giản Nhụy Ái nói xong, đã sớm báo với Đơn Triết Hạo quyết tâm chết cũng không cúi đầu, hung hăng nhắm mắt lại, thấy một bàn tay đang đi tới cạnh gương mặt cô.
“Em ghen.”
“tôi. . . . . . Tôi không có.”
Đơn Triết Hạo thất kinh nhìn con thỏ nhỏ, động tác kích thích anh như vậy, từng bước mang theo thú vị dựa vào người cô, chậm rãi đi tới gần cô.
Giản Nhụy Ái sợ hãi lùi về sau, nhìn anh từng bước tiến đến gần, lúc sắp chạm vào nhau, cả người cô run lên, nhắm mắt lại, một mực mím chặt môi, khiến cho Đơn Triết Hạo đang tức giận cũng bật cười, đưa tay cầm lấy quần áo bên cạnh đưa cho cô.
Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại, thấy chẳng có động tĩnh gì, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo không hề kiêng kỵ thay quần áo trước mặt cô, ngượng ngùng nhắm mắt lại.
“Có muốn hay không?!” Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái nhắm tịt mắt không hề nhúc nhích, nhìn khuôn mặt bình thường, không xinh đẹp bằng một phần mười Lạc Tình Tình, nhưng có thể hấp dẫn sự chú ý của anh, xem ra mắt anh có vấn đề, phải nên đi khám mắt!
Giản Nhụy Ái vội vàng mở mắt, lời Đơn Triết Hạo nói, mới kịp phản ứng, gương mặt càng thêm đỏ hồng.
Anh mặc chỉnh chu đứng trước mặt cô, không ngờ anh dễ dàng bỏ qua cho mình, anh xoay người rời đi, nhìn bóng lưng cứng rắn, đầu óc hoảng hốt.
Giản Nhụy Ái đứng dậy sửa sang xong quần áo của mình, cố gắng để cho vẻ mặt mình không quá cứng ngắc, làm bộ như không có điều gì lạ đi theo phía sau Đơn Triết Hạo.
Vô ý lườm một cái, không muốn để cô gái mặc áo ren đứng gần cửa, chống lại ánh mắt căm hận của cô.
Loại oán hận từ nội tâm như thế này, Giản Nhụy Ái không khỏi cắn chặt môi, cô thật muốn nói một lời xin lỗi, lại nghe phía trước truyền đến một giọng phiền não: “Giản Nhụy Ái, cô là con rùa sao? Nhanh lên một chút.”
Cô máy móc ngẩng đầu, thấy vóc người cao to của Đơn Triết Hạo, cũng như chẳng thấy cô gái mặc áo ren, nhìn chằm chằm vào cô, khiến cả người cô run lên, chỉ có thể thở dài, hướng về phía cô gái mặc áo ren gật đầu một cái, sau đó chạy theo Đơn Triết Hạo.
Cô gái mặc áo ren hồng nhìn thấy Giản Nhụy Ái gật đầu, cảm thấy như cô đang cố ý khiêu khích cô ta, cô gái này. . . . . . trong mắt cô ta thoát qua một tia tức giận.
Giản Nhụy Ái thật lòng muốn xin lỗi cô gái mặt áo ren, mặt lúng túng ngồi lên xe Đơn Triết Hạo, thấy có điểm không tương đồng, anh đổi xe đơn giản như đổi quần áo vậy.
Ngồi lên xe Đơn Triết Hạo, không nói một lời, tầm mắt Giản Nhụy Ái lén nhìn người vừa nổi trận lôi đình, cảm giác có chút kỳ quái, người ghế phụ chăm chú quan sát Đơn Triết Hạo.
Thấy hai gò má anh lạnh lùng, tròng mắt chuyên chú nhìn con đường phía trước, người đàn ông nghiêm túc sẽ có một lực hút nhất định, người đàn ông nghiêm túc cũng vô cùng anh tuấn, sẽ khiến cô gái không cách nào chống lại.
Không biết vì sao khi anh chuyên chú như thế, khiến Giản Nhụy Ái lạc thần rất nhiều, nếu như anh yêu một cô gái nào đó thì sẽ thế nào?
Trong đầu nhớ tới tên cô gái trên du thuyền, đúng! Cái cô gái đó vô cùng xinh đẹp, nhắc nhở cô, trong lòng Đơn Triết Hạo đã có người thích, anh đối với cô chỉ là có hứng thú nhất thời mà thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô có một cảm giác mất mác, từ đâu sinh ra thứ cảm xúc này? Cô dùng sức lắc đầu một cái, không nên suy nghĩ bậy bạ.
“Cẩn thận yêu tôi!” Môi mỏng của Đơn Triết Hạo nhàn nhạt khạc ra mấy cái chữ, làm cho Giản Nhụy Ái mất phương hướng, lo sợ mình bị phát hiện, lúng túng không biết làm sao.
Đơn Triết Hạo nhìn bộ dáng khẩn trương của Giản Nhụy Ái, cảm giác buồn cười, khóe miệng nâng lên tia cười nhàn nhạt: “Trêu chọc cô tôi, xấu hổ cái gì?”
“Tôi xấu hổ khi nào? Anh đừng dát vàng lên người như thế!” Giản Nhụy Ái mạnh miệng nói, vội vàng lúng túng quay mắt đi, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước: “Bây giờ đang đi đâu thế? Tôi đến đó chỉ để đưa nước thôi mà.”
“A!” Giản Nhụy Ái nhớ tới chuyện quan trọng: “Dừng xe, dừng xe. . . . . . Tôi chạy xe đạp điện đến biệt thự ấy.”
Quyển 1 – Chương 22: Thịt bò bít tết và rượu đỏ
Đơn Triết Hạo không thèm nghe lời cô nói, tốc độ lái xe càng chạy càng nhanh, thân thể Giản Nhụy Ái lay động mấy cái, cảm giác tốc độ xe tăng nhanh, sợ xanh mắt, thét chói tai mấy tiếng, vội nắm tay lại.
Đông – Tây – Nam – Bắc trở nên mơ hồ, chỉ nghe trái tim phập phồng muốn rơi ra, cái tên Đơn Triết Hạo này chắc chắn là cố ý.
Thời điểm trái tim của cô sắp nhảy ra, rốt cuộc đã đến một toà nhà xa hoa.
Giản Thụy Ái như thể đang chạy trốn, vội vàng xuống xe, hướng về phía Đơn Triết Hạo đang cười hả hê, quát: “Đơn Triết Hạo, anh nổi điên cái gì vậy, anh không phải là một công dân tốt, phải biết tuân thủ quy tắc giao thông, anh chạy xe như tàu siêu tốc thế, sẽ bị tịch thu giấy phép đó!”
“Em đang quan tâm anh sao?” Đơn Triết Hạo cười tươi nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái không hảo tâm liếc anh, lắp bắp nói: “Tôi mới không có!”.
Đơn Triết Hạo ngoài miệng cười thật tươi, dắt tay của cô đi vào bên trong tòa nhà.
Điện thoại di động trong túi Giản Thụy Ái vang lên, cô liếc nhìn Đơn Triết Hạo một cái, sau đó lén lút nhận điện thoại: “A lô, anh Quyền Hàn, thật xin lỗi, em có chút việc, tối em mới có thể về, không có chuyện gì, anh không cần lo lắng. Được, em sẽ chú ý an toàn, anh Quyền Hàn có gì đợi em về nói tiếp!”
Mới vừa cúp điện thoại, đã nhìn thấy hai mặt âm trầm của Đơn Triết Hạo, nhìn ra anh vô cùng khó chịu: “Anh Quyền Hàn gì đó, cô không thể rời xa anh ta sao?”
Khi Đơn Triết Hạo hỏi những lời này, hận không tự cắt đứt đầu lưỡi mình, cái này cũng chứng minh anh ta cùng Giản Nhụy Ái luôn phải ở chung một chỗ.
Giản Nhụy Ái khẽ ngẩn người, cô không biết anh đang nghĩ gì? Cô sợ mình giải thích không rõ ràng, trong lòng anh sẽ càng ghét anh Quyền Hàn của cô nhiều hơn, tại sao mỗi khi nghe tới tên Quyền Hàn thì anh lại như thế?”
“Tôi không có, Quyền Hàn là anh tôi… Anh ấy quan tâm tôi….. Tôi…..” Cô ấp úng.
Đơn Triết Hạo nghe cô giải thích đứt quãng, có chút phiền não ngắt lời cô: “Cô không cần giải thích, tôi không muốn nghe”. Anh sợ Giản Nhụy Ái cảm thấy anh quan tâm cô. “Tôi nghe giọng cô nói chuyện điện thoại vô cùng mập mờ, mới suy đoán lung tung, nhanh lên một chút, bụng của tôi đói sắp chết rồi.”
Giản Nhụy Ái nhìn bóng lưng anh rời đi, vội vàng đuổi theo, giọng nói của anh tùy thời mà thay đổi, nhất cử nhất động thật khó đoán, tự dưng dịu dàng tự dưng nổi giận, cẩn thận bể tim mà chết đó.
Chỉ chốc lát sau, thịt bò bít tết và rượu đỏ liền được đưa lên, cộng thêm tiếng đàn Violin vô cùng tuyệt vời.
Nhưng lực chú ý của cô chỉ có miếng thịt bò ngon lành trước mặt, không nhịn được liếm môi một cái, thức ăn ngon có thể làm cho người ta quên đi ưu phiền, sung sướng đến lạ!
“Cảm giác đồ ăn thực ngon, ăn vào trong miệng, không biết mùi vị như thế nào?” Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm miếng thịt bò bít tết, liếm môi một cái, hai mặt ngập tràn thỏa mãn, đang nhìn anh, liền chẳng thèm quan tâm đến xung quanh.
Đơn Triết Hạo bị vẻ đói bụng của cô làm cho buồn cười, anh sống đến thời điểm này chưa từng gặp ai như cô, gặp đồ ăn như mèo gặp mỡ, không ngần ngại như kẻ đói bụng lâu năm.
Nếu là Lạc Tình Tình, đối với thức ăn rất bắt bẻ, gì mà nhiều mỡ, không muốn động tới, Đơn Triết Hạo lắc đầu một cái, đột nhiên nhìn cô gái kia.
Anh bất đắc dĩ lên tiếng: “Cô ăn đi, ăn ngay sẽ biết. Hỏi nhảm làm gì?”
Giản Nhụy Ái không vui quệt mồm, sự hưng phấn bị Đơn Triết Hạo giội nước lã, nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến mĩ vị của cô, không thể chờ đợi liền cầm dao đĩa lên bắt đầu thưởng thức, rượu đỏ ăn với thịt bò bít tết, chính là món ngon nhất thế gian, đắm chìm trong món ngon chẳng kiềm chế gương mặt đang vẽ ra nụ cười hạnh phúc.Đơn Triết Hạo không động dao, giật mình nhìn Giản Nhụy Ái không chú ý đến vẻ thục nữ, cắt miếng thịt bò ra ăn ngon lành, đúng là khiến anh mở rộng tầm mắt mà.
Nói đi nói lại, bình thường khi Giản Nhụy Ái nói chuyện với chị em ở tiệm, cũng không có giữ hình tượng khép nép. Anh không còn biết mùi vị gì, để dao xuống, bưng ly rượu đỏ lên uống một ngụm.
Thời điểm Giản Nhụy Ái xử lý xong miếng thịt bò, liền ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo đang uống rượu, nghi vấn nhìn miếng thịt bò vẫn còn trong đĩa của anh, dường như chưa sứt mẻ miếng nào, không thể tưởng tượng nổi hỏi anh: “Sao anh lại không ăn?”
“Thật là chưa từng thấy phụ nữ nào ghê ghớm như thế, chẳng có phụ nữ nào chỉ vì miếng ăn mà đánh mất hình tượng của mình cả?” Đơn Triết Hạo nhìn miệng dính đầy nước thịt bò của cô, anh lặng lẽ thừa nhận mình là người thích sạch sẽ.
“Chỉ những người giàu có mới cố giữ hình tượng của mình, có nó để làm gì? Hình tượng có thể làm cơm ăn sao? Nếu như thế tôi tin mình đã chết đói tám mươi lần rồi, quan tâm chi đến cái lễ nghi phiền phức đó. Với tôi hình tượng là phù du. Vậy nên với tôi đó là lý luận rắm chó không kêu.” Giản Nhụy Ái cầm khăn giấy lên, thô lỗ xoa xoa miệng mình.
Đơn Triết Hạo cau mày nghe lý luận rắm chó không kêu. Khi cô nói chuyện có chút kích động, nước miếng chung quanh phun ra, khiến sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, cô gái trước mặt không chỉ ngu ngốc mà còn thiếu não quý tộc: “Tôi chưa có đói bụng.”
Giản Nhụy Ái không thể tin vào lỗ tai, thịt bò bít tết ngon như thế, anh lại nói không đói bụng, người đeo vàng đội bạc với người bình thường thật khác nhau, quá phô trương, quá lãng phí, đưa tay cầm đĩa thịt bò bít tết trước mặt anh lên.
“Các anh đều là những người giàu có, không biết chịu khổ, thịt bò bít tết ngon như thế nào, anh còn ghét bỏ, đừng ăn nữa, tôi giúp anh ăn nó….”
Còn không có đợi Giản Nhụy Ái nói hết lời nói, tay cô đã bị đánh rớt, thịt bò bít tế không sứt mẻ rơi xuống trước mặt Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo cau mày nói: “Không có khẩu vị! Nhìn thấy cô ăn như hổ đói làm cho người ta ghê tởm, không đói bụng, cầu xin cô sau này đừng ngồi ăn cơm gần tôi, giống như tám đời chưa được ăn qua thịt bò bít tế vậy!”
Giản Nhụy Ái nghe Đơn Triết Hạo nói thế, ánh mắt không khỏi mờ đi, hạ bắt xuống, nhìn bàn ăn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Khi tôi năm tuổi, cha mẹ đã qua đời, khi đó ở cô nhi viện, ba bữa cơm ấm no cũng là hạnh phúc rồi, căn bản không có cơ hội ăn hết thịt bò bít tết.
Trưởng thành, không có trình độ học vấn, không có kinh nghiệm, không tìm được công việc tốt, liền ở lại tiệm của anh Quyền Hàn giúp một tay, anh Quyền Hàn, từ nhỏ chăm sóc tôi, quán cà phê buôn bán cũng không được khá lắm, căn bản cũng không có đủ tiền xoay, làm gì có tiền đến những nơi xa xỉ như thế này để ăn cơm! Đến nơi này ăn một bữa, có thể sẽ phải nhịn một tháng.”
Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt lúng túng nhìn Giản Nhụy Ái, gọi nhân viên phục vụ tới: “Đem tất cả đồ ăn ngon của quán ra đây, mọi thứ đều làm một phần.”
“Không cần…..” Giản Nhụy Ái không ngờ Đơn Triết Hạo sẽ hành động như thế.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn bày chất đầy thức ăn, các món điểm tâm ngọt, trái cây, tất cả đều có, còn có các loại bánh ngọt, nhìn thức ăn ngon trải khắp bàn, làm cho ánh mắt cô bừng sáng lên: “Những thứ này đều là cho tôi sao?”
Đơn Triết Hạo nhìn bộ mặt rực rỡ của Giản Nhụy Ái, thức ăn đơn giản lại làm cô thỏa mãn như thế, trong mắt chớp vài vì sao, anh giống như Tiên giúp cố thực hiện điều ước, ngoài miệng nâng lên nụ cười.
Nhưng cũng không nói lý như cũ, giọng nói cường tráng, cố giả bộ khinh bỉ nói: “Nếu như không muốn ăn, cũng có thể ném đi!”
“Không được, anh không biết như thế rất lãng phí sao? Người nông dân làm ruộng không dễ dàng.” Giản Nhụy Ái thiếu chút nữa đem thơ Đường ra giảng đạo rồi, chỉ sợ Đơn Triết Hạo đem thức ăn bỏ chạy.
Cô cảm giác mình sắp chết, hạnh phúc căng hết cỡ, môi nhỏ hài lòng liếm một cái, vỗ vỗ bụng, cuối cùng đem ba bàn bánh ngọt, năm bàn trái cây tiêu diệt hết sạch, không nhịn được nấc cục một cái, lấy mu bàn tay lau miệng, lộ ra nụ cười hài lòng.
Đơn Triết Hạo cau mày, lắc đầu một cái, cầm lấy khăn giấy đưa cho cô, chưa từng gặp qua cô gái nào tham ăn lại mất vệ sinh như thế: “Lau sạch sẽ rồi, ăn xong thì đi thôi!”