Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17-18
Quyển 1 – Chương 17: Đơn triết hạo ghen
Mồ hôi chảy xuôi trên giường, ga giường màu trắng hiện ra vòng hoa nhàn nhạt, xinh đẹp như thế nhưng không ai biết nó được tạo thành từ đâu? Là cô hay là anh?
Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo bị điên rồi, anh đang ra sức đòi mạng người, một lần lại một lần bức cô cùng anh lên đỉnh, cái loại cảm giác như bị xé nát, để cho tâm cô hoảng hốt .
Đơn Triết Hạo điên cuồng gặm cắn xương quai xanh của cô, tất cả trên người cô.
Giản Nhụy Ái giống như kẹo, bị anh xét ra rồi đóng gói, xinh đẹp khiến người ta cực kỳ muốn thưởng thức, cắn. . . . . . Cho đến ăn sạch sành sanh mới thôi.
“Anh bị sao thế?” Giản Nhụy Ái mệt lả từ chối, cô cảm thấy mình như gánh quả tạ ngàn cân, tại sao như vậy? thân cô sẽ bị anh hại chết .
“Giả bộ cái gì? Ngày hôm qua được người đàn ông kia ôm đi, để cho người ta thưởng thức sức quyến rũ của cô, mới không thể đợi chờ trả đồ lại cho tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ để cho cô biết sức quyến rũ của đàn ông là như thế nào?” Anh cắn miệng của cô, hôn ngấu nghiến.
Đầu óc anh thoáng qua hình ảnh người đàn ông ôm cô đi hôm qua, cái bộ dáng đó là thế nào? Cũng có vẻ rất thẹn thùng? Ý nghĩ như vậy khiến anh càng thêm điên cuồng!
Giản Nhụy Ái không biết anh đang nói cái gì? Có đôi lời nghe chẳng vào, đêm qua anh máu lạnh vô tình, hiện tại quay lại anh ghen là thế nào.
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười: “Đêm qua. . . . . . Người đàn ông kia, anh ấy là anh trai của tôi.”
Giản Nhụy Ái không đỡ được đụng chạm của anh, liền ngất đi.
‘Anh trai?’ động tác Đơn Triết Hạo chậm chạp, trong lòng anh dường như hiểu ra chuyện gì đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười, thở hổn hển, nằm ở trên người cô.
Nhìn cơ thể mềm mại bên dưới, muốn bao nhiêu cũng không đủ! Mới vừa rồi lỗ mãng muốn cô hơn chục lần, bởi vì tức giận chính mình, ghen tỵ. . . . .
Không ngờ người đàn ông đêm qua chính là anh trai của cô, trong lòng tức giận cũng bởi vì tiếng “anh trai” mà biến mất.
Anh bế cô lên ngực, mồ hôi chảy dài trên trán Giản Nhụy Ái đang ngủ say, anh dịu dàng giúp cô lau mồ hôi, vuốt lông mày cô, vuốt gương mặt tinh tế.
Mỗi vị trí trên người cô đều làm anh nhớ nhung. Hiện tại anh không biết mình là thế nào? Nhìn cô và người đàn ông khác ở chung một chỗ, anh đánh mất lý trí, anh ghen tỵ, trong lòng sinh ra nóng giận. . . . . .
Đây là một cảm giác chưa bao giờ có với Lạc Tình Tình, Đơn Triết Hạo cảm thấy mình dần có những đổi thay.
Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Đơn Triết Hạo ngủ an ổn, cô cố nén thân thể khó chịu, muốn chạy ra ngoài.
Hồi tưởng lại, sau mỗi lần cô và Đơn Triết Hạo làm chuyện đó, cô sẽ một mình chạy trốn, không biết vì sao? Có lẽ sợ khi tỉnh lại gặp nhau sẽ lúng túng!
Cô cầm quần áo trên sàn lên, không nỡ nhìn quần áo thê thảm của mình, may là nó không rách quá nhiều, ít nhất có thể mặc rồi.
Mặc quần áo tử tế, nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo đang ngủ say, người đàn ông này luôn cường thế như vậy, hung hãn đến cô kiếp sợ.
Đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, một khắc kia cô trở nên kích động, người trong phòng làm việc, đều tò mò chỉ trỏ sau lưng cô.
Giản Nhụy Ái ngượng ngùng hận không được tìm một lỗ nẻ chui xuống, tránh khỏi mất mặt xấu hổ.
Cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi đầu, liều mạng chạy ra khỏi tập đoàn Đan Thị, dừng lại một giây đồng hồ, cô thật sự đã bị nước miếng của nhóm người kia.
Phun chết!
Còn trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Y Thiếu Thiên đứng một bên, toàn thân đổ đây mồ hôi lạnh, nếu như không phải cậu và Đơn Triết Hạo là bạn bè lâu năm, lực kháng cự của cậu mạnh, hiện tại sớm đã bị Đơn Triết Hạo hù sợ đến chết khiếp rồi.
Mới vừa rồi nhìn thấy bộ mặt giết người của anh, hiện tại nếu như người này cười khúc khích, càng khiến thân thể Y Thiếu Thiên run rẩy, lẩm bẩm nói: “Tổng Giám đốc Đơn, anh có gì cần giải quyết ạ? Cầu xin anh đừng dùng bộ dạng như thế, muốn tôi chết, cứ nói rõ đi ạ, đừng làm bộ dạng như thế.”
Đơn Triết Hạo ngước mắt nhìn chằm chằm Y Thiếu Thiên, thấy bộ dạng cợt nhã của cậu ta, tay cầm bút ném qua: “Đừng cười với tôi như thế, tôi không phải kẻ đồng tình luyến ái với cậu, đi điều tra toàn bộ thông tin về Giản Nhụy Ái cho tôi, tôi muốn có chúng trong thời gian sớm nhất, rõ nhất nghe được chưa?”
“Dạ, tôi sẽ lập tức làm ngay, tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ lôi mười tám đời tổ tông nhà cô ấy ra thăm dò giúp anh.”
“Y Thiếu Thiên, cậu muốn chết sao?”
“Không muốn!” ‘phanh’ một quyển sách thật dày nện ra cửa, phát ra tiếng vọng thật to.
Y Thiếu Thiên vỗ vỗ bộ ngực của mình, may nhờ mình thoát được gấp nếu không cậu thân tàng ma dại rồi, muốn chọc vào Đơn Triết Hạo, cậu phải có năng lực thích ứng siêu cường lắm mới có thể sống bên cạnh anh ta cho đến hiện tại.
Đơn Triết Hạo tính tình lạnh lẽo như thế, có thể dung nạp Y Thiếu Thiên làm trợ lý kiêm bạn thân hoàn toàn tin tưởng, là có nguyên nhân .
Chị hai của Y Thiếu Thiên là thư ký của anh, bọn họ bị Xã Hội Đen vây bắt, chị của Y Thiếu Thiên vì bảo vệ anh mà bị thương rất nặng, đưa đến bệnh viện nhưng đã qua đời.
Trước khi cô ấy chết cầu xin Đơn Triết Hạo đồng ý giúp cô ấy chăm sóc Y Thiếu Thiên, Đơn Triết Hạo không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Tự tay anh chăm sóc và bồi dưỡng Y Thiếu Thiên, khiến cậu ấy trở thành trợ thủ đắc lực của anh, Y Thiếu Thiên trời sanh rất thông minh, đi bên cạnh anh giúp anh giải quyết không ít việc.
Không tới ba phút sau, Y Thiếu Thiên lại gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc Đơn, về gia thế của Giản Nhụy Ái tôi đã điều tra rõ ràng.”
Đơn Triết Hạo nhận lấy tài liệu, anh tin tưởng Y Thiếu Thiên chỉ cần mấy vài phút có thể đem gia cảnh một người điều tra rõ ràng, bên trong còn có một tấm ảnh, hấp dẫn ánh mắt của anh, con mắt đang tức giận trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng.
Không ngờ số phận Giản Nhụy Ái khổ như thế, trước kia đã phải một mình vượt qua bao sóng gió? Cha mẹ của cô bị tai nạn xe cộ đã qua đời từ năm cô mười tuổi; họ qua đời, nên từ nhỏ Giản Nhụy Ái đã phải lớn lên ở cô nhi viện, cô với Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, ba người sống nương tựa lẫn nhau, xưng nhau như anh chị em, nhưng cô lại được xem như bạn thanh mai trúc mã với Quyền Hàn.
Quyền Hàn là anh trai của cô, nhưng cũng chẳng có quan hệ máu mủ, cô và người đàn ông không có tí quan hệ nào, sinh hoạt chung một chỗ, Đơn Triết Hạo nghĩ tới chuyện này, trong lòng liền ghen tỵ điên cuồng, loại ghen tỵ này đến anh cũng chẳng rõ nguyên nhân.
Quyển 1 – Chương 18: thường cùng nhau tắm rửa
Thời tiết mùa hè càng ngày càng nóng, quán cà phê buôn bán coi như là tạm ổn, khách cũ ra khách mới vào, phục vụ trong tiệm thường xuyên trong trạng thái bận rộn.
Giản Nhụy Ái ngủ đến trưa rồi mới đi xuống, thấy Trác Đan Tinh nhàm chán nằm trước quầy thu ngân: “Đan Tinh, anh Quyền Hàn đâu?”
“Anh ấy đi đưa bữa trưa…” Trác Đan Tinh không lịch sự trả lời, thấy tại cửa chính có một người đang vào, người đàn ông kia chỉ gặp qua một lần liền khắc cốt ghi tâm? Anh là người đàn ông với gương mặt anh tuấn làm cho đàn ông phải ganh tị, phụ nữ phải ước ao.
“Quyền Hàn đi đưa cơm…” Giản Nhụy Ái muốn hỏi Quyền Hàn đi đưa cơm chỗ nào? Nhìn thấy khách không mời mà đến, lập tức ngậm miệng.
Cô biết Đơn Triết Hạo tới tìm mình, muốn tránh đã không kịp rồi. Thấy Đơn Triết Hạo xông tới, là phúc hay họa cũng không tránh khỏi.
Đơn Triết Hạo đứng trước mặt Giản Nhụy Ái, vẫn bộ dạng tây trang quen thuộc, anh không giống như những vị tổng giám đốc khác, đi đâu cũng có vệ sĩ vây quanh, anh thích đi một mình, đi vào quán cà phê nhỏ khiến anh trở thành viên kim cương chói mắt, gương mặt đẹp trai lại không có một tia cảm xúc nào.
Anh không thèm nhìn đến mọi người xung quanh.
“Đi thôi! Giản Nhụy Ái.”
Giản Nhụy Ái không hiểu, thấy Đơn Triết Hạo nắm lấy tay mình, không biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Tâm tư hèn nhát có chút bế tắc, giọng nói nhỏ nhẹ: “Muốn đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.” Con mắt đẹp của Đơn Triết Hạo bao hàm thâm ý nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.
“Quan hệ của hai người là như thế nào?” Trác Đan Tinh đưa ánh mắt kì quái nhìn bọn họ, cảm giác quan hệ bọn họ không đơn giản.
Giản Nhụy Ái thấy hai mắt Trác Đan Tinh đầy nghi hoặc, muốn giải thích cái gì? Liền bị Đơn Triết Hạo lôi đi, cô chỉ có thể quay lại nhìn Trác Đan Tinh quát lớn: “Đan Tinh. Không cần nói với anh Quyền Hàn, tớ đi một chút sẽ về thôi.”
Lời của cô truyền vào tai Đơn Triết Hạo, đuôi lông mày nhẹ cau lại. Vì sao chuyện Giản Nhụy Ái cùng anh đi ra ngoài, không thể nói với Quyền Hàn? Chẳng lẽ cô không muốn nhiều người biết chuyện cô và anh ở cùng một chỗ sao? Rồi còn gì mà đi một chút rồi về, chẳng lẽ sợ ai đó đợi sao? Trong lòng Đơn Triết Hạo tức điên.
Ngồi trên xe, Giản Nhụy Ái mang theo nội tâm thấp thỏm, không biết Đơn Triết Hạo lại trúng gió gì rồi. Thấy anh lái xe, vẻ mặt từ chối người ngoài ngàn dặm, trong đầu cố tìm tòi một lúc lâu, cô chẳng nhớ mình có chỗ nào đắc tội với anh.
Người đàn ông này đến từ sao Kim ư? Còn cô đến từ sao Hỏa, hoàn toàn không thể hiểu được đối phương.
Anh mang cô tới biệt thự, biệt thự này không tính là lớn, nhưng phong cách khác đặc biệt, sân cỏ vô cùng lãng mạn, đài phun nước mềm mại, hồ nước trong suốt, bên trong đều là đá nhỏ.
Cô nhìn trang thiết bị tự động trong nhà, cửa phòng đều là tự động dựa trên bộ cảm ứng.
Nội thất bên trong làm cho người ta mở rộng tầm mắt, phòng ốc cách thức châu u, dụng cụ bên trong đều mang phong cách hoàng gia, đèn chùm trang trí giá trị liên thành.
Giản Nhụy Ái nhíu mày, một loại cảm giác kì quái.
Anh mang cô đến đây để làm gì? Giản Nhụy Ái không nghĩ là anh tốt bụng mang cô đến đây tham quan, sau đó mua tặng cô căn nhà này.
“Phòng ốc không tệ chứ?” Đơn Triết Hạo tùy ý ngồi trên ghế salon, nhìn hai mắt tò mò của Giản Nhụy Ái, đã đạt tới hiệu quả hiếu kì mà anh dự đoán.
“Rốt cuộc anh đang có ý gì?” Giản Nhụy Ái không có tâm tình chơi trò mèo vờn chuột với anh, không nhịn được hỏi.
Đơn Triết Hạo đứng lên lôi kéo Giản Nhụy Ái ngồi trên bộ sofa được công ty La Địch ở nước ngoài thiết kế riêng cho anh, nhẹ nhàng kéo bả vai của cô, gương mặt cọ xát mặt của cô, một tay không an phận vuốt ve sống lưng: “Ở lại, làm tròn trách nhiệm người phụ nữ của tôi.”
“Cái gì?” Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng lên, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, không từng nghĩ đến chuyện này: “Ở nơi này? Không thể nào. Tôi không đồng ý.”
Nhanh như vậy cự tuyệt, khiến trong lòng Đơn Triết Hạo cực kì khó chịu. Vẫn chưa có người nào dám trắng trợn cự tuyệt anh như thế, tròng mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, đưa tay vuốt gương mặt của cô, đôi môi nở ra một nụ cười nhất định, nhưng nụ cười dần biến mất khi nhìn đến cơ thể Giản Nhụy Ái, giống như bị cô làm tổn thương.
Mỗi lần anh nghĩ đến Giản Nhụy Ái cùng người đàn ông khác ở cùng với nhau, trong lòng không thoải mái, mới muốn để cô dời đến biệt thự anh vừa mua. Anh dịu dàng nói: “Giản Nhụy Ái, đây là lời dễ nghe nhất mà tôi nói…, ở nơi này.”
Giản Nhụy Ái thích hoàn cảnh biệt thự này, nhưng để cô ở trong đây thì không thể nào, chuyện gì cũng có thể nghe lời Đơn Triết Hạo, duy chỉ có chuyện này là không thể.
Cô lùi về sau mấy bước, ra sức vẫy vùng, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, tự vệ nhìn Đơn Triết Hạo, trong lòng run sợ nói: “Đơn Triết Hạo, tôi sẽ không dời qua đây. Tiệm Nhân Ái là nhà của tôi, không thể từ trong nhà mình chuyển qua nhà khác.”
Tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo cũng không tốt, anh cũng chẳng dịu dàng, Giản Nhụy Ái không quan tâm, trong lòng anh có một con quỷ đang hoạt động, khiến khuôn mặt anh đanh lại, nặng nề và tức giận. Tay anh nắm cằm Giản Nhụy Ái: “Giản Nhụy Ái, em đừng nói là em không biết xấu hổ nhé, để cho em ở nhà này đó là vinh hạnh lớn nhất của em rồi đó.”
Giản Nhụy Ái rống giận nhìn vào mắt Đơn Triết Hạo, bị hù sợ, nhưng vẫn phải giữ vững lập trường của mình: “Đơn Triết Hạo, tại sao anh bắt tôi phải ở nơi này? Tôi có nhà của mình.”
“Tôi không hi vọng cô và Quyền Hàn gì đó ở chung một chỗ. Cô là người phụ nữ của tôi, không thể cùng người đàn ông khác ở chung nhà.” Đơn Triết Hạo bá đạo tuyên bố.
“Đơn Triết Hạo, cầu xin anh đừng ngây thơ được không? Anh Quyền Hà không phải là người đàn ông khác. Anh ấy là anh trai của tôi, hơn nữa tôi và anh ấy đã ở với nhau vài chục năm rồi, khi còn bé thường tắm rửa cùng nhau, cũng không có chuyện gì lạ.”
Giản Nhụy Ái bị sự ‘ngây thơ’ của anh hù sợ, chưa bao giờ biết người lạnh lùng thông minh như Đơn Triết Hạo cũng có mặt con nít như thế, càng không biết đầu óc anh lại tưởng tượng phong phú như thế.
“Tắm? Cô và Quyền Hà tắm chung, vậy cô càng không thể tiếp tục ở đó, không nên quên, tiệm Nhân Ái kia được xây dựng trên đất của tôi, tôi có thể biến nó thành phế thải ngay lập tức.
Khi anh nghe thấy hai chữ ‘tắm rửa’ kia, trong lòng khó chịu, coi như khi ấy còn bé, anh cũng cảm thấy rất khó chịu, dù thế nào đi nữa, anh luôn là kẻ không nói lý.
Giản Nhụy Ái không ngờ anh nổi điên nhanh như thế, cô không ngờ Đơn Triết Hạo có thể vô lý như thế, đến loại trình độ này, thì dường như không phải là Đơn Triết Hạo được xưng tụng là anh hùng trong nước nữa? Căn bản là một người ngây thơ.
“Đơn Triết Hạo, anh không nên không có đạo lý như thế? Dù sao tôi cũng không dời đến đây đâu, chết cũng sẽ không dời!”
“Vậy em xác định muốn phá hủy tiệm Nhân Ái?!”
“Anh uy hiếp tôi?” Giản Nhụy Ái cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Vâng” Đơn Triết Hạo muốn đập nát cái tiệm Nhân Ái kia, thì chỉ cần một cuộc điện thoại, mấy giây là xong chuyện, khi trong tay anh có nhiều tiền, anh có thể thổi bay tất cả, đã khiến những thứ anh không thích biến mất không dấu vết.
Mồ hôi chảy xuôi trên giường, ga giường màu trắng hiện ra vòng hoa nhàn nhạt, xinh đẹp như thế nhưng không ai biết nó được tạo thành từ đâu? Là cô hay là anh?
Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo bị điên rồi, anh đang ra sức đòi mạng người, một lần lại một lần bức cô cùng anh lên đỉnh, cái loại cảm giác như bị xé nát, để cho tâm cô hoảng hốt .
Đơn Triết Hạo điên cuồng gặm cắn xương quai xanh của cô, tất cả trên người cô.
Giản Nhụy Ái giống như kẹo, bị anh xét ra rồi đóng gói, xinh đẹp khiến người ta cực kỳ muốn thưởng thức, cắn. . . . . . Cho đến ăn sạch sành sanh mới thôi.
“Anh bị sao thế?” Giản Nhụy Ái mệt lả từ chối, cô cảm thấy mình như gánh quả tạ ngàn cân, tại sao như vậy? thân cô sẽ bị anh hại chết .
“Giả bộ cái gì? Ngày hôm qua được người đàn ông kia ôm đi, để cho người ta thưởng thức sức quyến rũ của cô, mới không thể đợi chờ trả đồ lại cho tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ để cho cô biết sức quyến rũ của đàn ông là như thế nào?” Anh cắn miệng của cô, hôn ngấu nghiến.
Đầu óc anh thoáng qua hình ảnh người đàn ông ôm cô đi hôm qua, cái bộ dáng đó là thế nào? Cũng có vẻ rất thẹn thùng? Ý nghĩ như vậy khiến anh càng thêm điên cuồng!
Giản Nhụy Ái không biết anh đang nói cái gì? Có đôi lời nghe chẳng vào, đêm qua anh máu lạnh vô tình, hiện tại quay lại anh ghen là thế nào.
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười: “Đêm qua. . . . . . Người đàn ông kia, anh ấy là anh trai của tôi.”
Giản Nhụy Ái không đỡ được đụng chạm của anh, liền ngất đi.
‘Anh trai?’ động tác Đơn Triết Hạo chậm chạp, trong lòng anh dường như hiểu ra chuyện gì đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười, thở hổn hển, nằm ở trên người cô.
Nhìn cơ thể mềm mại bên dưới, muốn bao nhiêu cũng không đủ! Mới vừa rồi lỗ mãng muốn cô hơn chục lần, bởi vì tức giận chính mình, ghen tỵ. . . . .
Không ngờ người đàn ông đêm qua chính là anh trai của cô, trong lòng tức giận cũng bởi vì tiếng “anh trai” mà biến mất.
Anh bế cô lên ngực, mồ hôi chảy dài trên trán Giản Nhụy Ái đang ngủ say, anh dịu dàng giúp cô lau mồ hôi, vuốt lông mày cô, vuốt gương mặt tinh tế.
Mỗi vị trí trên người cô đều làm anh nhớ nhung. Hiện tại anh không biết mình là thế nào? Nhìn cô và người đàn ông khác ở chung một chỗ, anh đánh mất lý trí, anh ghen tỵ, trong lòng sinh ra nóng giận. . . . . .
Đây là một cảm giác chưa bao giờ có với Lạc Tình Tình, Đơn Triết Hạo cảm thấy mình dần có những đổi thay.
Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Đơn Triết Hạo ngủ an ổn, cô cố nén thân thể khó chịu, muốn chạy ra ngoài.
Hồi tưởng lại, sau mỗi lần cô và Đơn Triết Hạo làm chuyện đó, cô sẽ một mình chạy trốn, không biết vì sao? Có lẽ sợ khi tỉnh lại gặp nhau sẽ lúng túng!
Cô cầm quần áo trên sàn lên, không nỡ nhìn quần áo thê thảm của mình, may là nó không rách quá nhiều, ít nhất có thể mặc rồi.
Mặc quần áo tử tế, nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo đang ngủ say, người đàn ông này luôn cường thế như vậy, hung hãn đến cô kiếp sợ.
Đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, một khắc kia cô trở nên kích động, người trong phòng làm việc, đều tò mò chỉ trỏ sau lưng cô.
Giản Nhụy Ái ngượng ngùng hận không được tìm một lỗ nẻ chui xuống, tránh khỏi mất mặt xấu hổ.
Cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi đầu, liều mạng chạy ra khỏi tập đoàn Đan Thị, dừng lại một giây đồng hồ, cô thật sự đã bị nước miếng của nhóm người kia.
Phun chết!
Còn trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Y Thiếu Thiên đứng một bên, toàn thân đổ đây mồ hôi lạnh, nếu như không phải cậu và Đơn Triết Hạo là bạn bè lâu năm, lực kháng cự của cậu mạnh, hiện tại sớm đã bị Đơn Triết Hạo hù sợ đến chết khiếp rồi.
Mới vừa rồi nhìn thấy bộ mặt giết người của anh, hiện tại nếu như người này cười khúc khích, càng khiến thân thể Y Thiếu Thiên run rẩy, lẩm bẩm nói: “Tổng Giám đốc Đơn, anh có gì cần giải quyết ạ? Cầu xin anh đừng dùng bộ dạng như thế, muốn tôi chết, cứ nói rõ đi ạ, đừng làm bộ dạng như thế.”
Đơn Triết Hạo ngước mắt nhìn chằm chằm Y Thiếu Thiên, thấy bộ dạng cợt nhã của cậu ta, tay cầm bút ném qua: “Đừng cười với tôi như thế, tôi không phải kẻ đồng tình luyến ái với cậu, đi điều tra toàn bộ thông tin về Giản Nhụy Ái cho tôi, tôi muốn có chúng trong thời gian sớm nhất, rõ nhất nghe được chưa?”
“Dạ, tôi sẽ lập tức làm ngay, tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ lôi mười tám đời tổ tông nhà cô ấy ra thăm dò giúp anh.”
“Y Thiếu Thiên, cậu muốn chết sao?”
“Không muốn!” ‘phanh’ một quyển sách thật dày nện ra cửa, phát ra tiếng vọng thật to.
Y Thiếu Thiên vỗ vỗ bộ ngực của mình, may nhờ mình thoát được gấp nếu không cậu thân tàng ma dại rồi, muốn chọc vào Đơn Triết Hạo, cậu phải có năng lực thích ứng siêu cường lắm mới có thể sống bên cạnh anh ta cho đến hiện tại.
Đơn Triết Hạo tính tình lạnh lẽo như thế, có thể dung nạp Y Thiếu Thiên làm trợ lý kiêm bạn thân hoàn toàn tin tưởng, là có nguyên nhân .
Chị hai của Y Thiếu Thiên là thư ký của anh, bọn họ bị Xã Hội Đen vây bắt, chị của Y Thiếu Thiên vì bảo vệ anh mà bị thương rất nặng, đưa đến bệnh viện nhưng đã qua đời.
Trước khi cô ấy chết cầu xin Đơn Triết Hạo đồng ý giúp cô ấy chăm sóc Y Thiếu Thiên, Đơn Triết Hạo không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Tự tay anh chăm sóc và bồi dưỡng Y Thiếu Thiên, khiến cậu ấy trở thành trợ thủ đắc lực của anh, Y Thiếu Thiên trời sanh rất thông minh, đi bên cạnh anh giúp anh giải quyết không ít việc.
Không tới ba phút sau, Y Thiếu Thiên lại gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc Đơn, về gia thế của Giản Nhụy Ái tôi đã điều tra rõ ràng.”
Đơn Triết Hạo nhận lấy tài liệu, anh tin tưởng Y Thiếu Thiên chỉ cần mấy vài phút có thể đem gia cảnh một người điều tra rõ ràng, bên trong còn có một tấm ảnh, hấp dẫn ánh mắt của anh, con mắt đang tức giận trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng.
Không ngờ số phận Giản Nhụy Ái khổ như thế, trước kia đã phải một mình vượt qua bao sóng gió? Cha mẹ của cô bị tai nạn xe cộ đã qua đời từ năm cô mười tuổi; họ qua đời, nên từ nhỏ Giản Nhụy Ái đã phải lớn lên ở cô nhi viện, cô với Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, ba người sống nương tựa lẫn nhau, xưng nhau như anh chị em, nhưng cô lại được xem như bạn thanh mai trúc mã với Quyền Hàn.
Quyền Hàn là anh trai của cô, nhưng cũng chẳng có quan hệ máu mủ, cô và người đàn ông không có tí quan hệ nào, sinh hoạt chung một chỗ, Đơn Triết Hạo nghĩ tới chuyện này, trong lòng liền ghen tỵ điên cuồng, loại ghen tỵ này đến anh cũng chẳng rõ nguyên nhân.
Quyển 1 – Chương 18: thường cùng nhau tắm rửa
Thời tiết mùa hè càng ngày càng nóng, quán cà phê buôn bán coi như là tạm ổn, khách cũ ra khách mới vào, phục vụ trong tiệm thường xuyên trong trạng thái bận rộn.
Giản Nhụy Ái ngủ đến trưa rồi mới đi xuống, thấy Trác Đan Tinh nhàm chán nằm trước quầy thu ngân: “Đan Tinh, anh Quyền Hàn đâu?”
“Anh ấy đi đưa bữa trưa…” Trác Đan Tinh không lịch sự trả lời, thấy tại cửa chính có một người đang vào, người đàn ông kia chỉ gặp qua một lần liền khắc cốt ghi tâm? Anh là người đàn ông với gương mặt anh tuấn làm cho đàn ông phải ganh tị, phụ nữ phải ước ao.
“Quyền Hàn đi đưa cơm…” Giản Nhụy Ái muốn hỏi Quyền Hàn đi đưa cơm chỗ nào? Nhìn thấy khách không mời mà đến, lập tức ngậm miệng.
Cô biết Đơn Triết Hạo tới tìm mình, muốn tránh đã không kịp rồi. Thấy Đơn Triết Hạo xông tới, là phúc hay họa cũng không tránh khỏi.
Đơn Triết Hạo đứng trước mặt Giản Nhụy Ái, vẫn bộ dạng tây trang quen thuộc, anh không giống như những vị tổng giám đốc khác, đi đâu cũng có vệ sĩ vây quanh, anh thích đi một mình, đi vào quán cà phê nhỏ khiến anh trở thành viên kim cương chói mắt, gương mặt đẹp trai lại không có một tia cảm xúc nào.
Anh không thèm nhìn đến mọi người xung quanh.
“Đi thôi! Giản Nhụy Ái.”
Giản Nhụy Ái không hiểu, thấy Đơn Triết Hạo nắm lấy tay mình, không biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Tâm tư hèn nhát có chút bế tắc, giọng nói nhỏ nhẹ: “Muốn đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.” Con mắt đẹp của Đơn Triết Hạo bao hàm thâm ý nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.
“Quan hệ của hai người là như thế nào?” Trác Đan Tinh đưa ánh mắt kì quái nhìn bọn họ, cảm giác quan hệ bọn họ không đơn giản.
Giản Nhụy Ái thấy hai mắt Trác Đan Tinh đầy nghi hoặc, muốn giải thích cái gì? Liền bị Đơn Triết Hạo lôi đi, cô chỉ có thể quay lại nhìn Trác Đan Tinh quát lớn: “Đan Tinh. Không cần nói với anh Quyền Hàn, tớ đi một chút sẽ về thôi.”
Lời của cô truyền vào tai Đơn Triết Hạo, đuôi lông mày nhẹ cau lại. Vì sao chuyện Giản Nhụy Ái cùng anh đi ra ngoài, không thể nói với Quyền Hàn? Chẳng lẽ cô không muốn nhiều người biết chuyện cô và anh ở cùng một chỗ sao? Rồi còn gì mà đi một chút rồi về, chẳng lẽ sợ ai đó đợi sao? Trong lòng Đơn Triết Hạo tức điên.
Ngồi trên xe, Giản Nhụy Ái mang theo nội tâm thấp thỏm, không biết Đơn Triết Hạo lại trúng gió gì rồi. Thấy anh lái xe, vẻ mặt từ chối người ngoài ngàn dặm, trong đầu cố tìm tòi một lúc lâu, cô chẳng nhớ mình có chỗ nào đắc tội với anh.
Người đàn ông này đến từ sao Kim ư? Còn cô đến từ sao Hỏa, hoàn toàn không thể hiểu được đối phương.
Anh mang cô tới biệt thự, biệt thự này không tính là lớn, nhưng phong cách khác đặc biệt, sân cỏ vô cùng lãng mạn, đài phun nước mềm mại, hồ nước trong suốt, bên trong đều là đá nhỏ.
Cô nhìn trang thiết bị tự động trong nhà, cửa phòng đều là tự động dựa trên bộ cảm ứng.
Nội thất bên trong làm cho người ta mở rộng tầm mắt, phòng ốc cách thức châu u, dụng cụ bên trong đều mang phong cách hoàng gia, đèn chùm trang trí giá trị liên thành.
Giản Nhụy Ái nhíu mày, một loại cảm giác kì quái.
Anh mang cô đến đây để làm gì? Giản Nhụy Ái không nghĩ là anh tốt bụng mang cô đến đây tham quan, sau đó mua tặng cô căn nhà này.
“Phòng ốc không tệ chứ?” Đơn Triết Hạo tùy ý ngồi trên ghế salon, nhìn hai mắt tò mò của Giản Nhụy Ái, đã đạt tới hiệu quả hiếu kì mà anh dự đoán.
“Rốt cuộc anh đang có ý gì?” Giản Nhụy Ái không có tâm tình chơi trò mèo vờn chuột với anh, không nhịn được hỏi.
Đơn Triết Hạo đứng lên lôi kéo Giản Nhụy Ái ngồi trên bộ sofa được công ty La Địch ở nước ngoài thiết kế riêng cho anh, nhẹ nhàng kéo bả vai của cô, gương mặt cọ xát mặt của cô, một tay không an phận vuốt ve sống lưng: “Ở lại, làm tròn trách nhiệm người phụ nữ của tôi.”
“Cái gì?” Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng lên, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, không từng nghĩ đến chuyện này: “Ở nơi này? Không thể nào. Tôi không đồng ý.”
Nhanh như vậy cự tuyệt, khiến trong lòng Đơn Triết Hạo cực kì khó chịu. Vẫn chưa có người nào dám trắng trợn cự tuyệt anh như thế, tròng mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, đưa tay vuốt gương mặt của cô, đôi môi nở ra một nụ cười nhất định, nhưng nụ cười dần biến mất khi nhìn đến cơ thể Giản Nhụy Ái, giống như bị cô làm tổn thương.
Mỗi lần anh nghĩ đến Giản Nhụy Ái cùng người đàn ông khác ở cùng với nhau, trong lòng không thoải mái, mới muốn để cô dời đến biệt thự anh vừa mua. Anh dịu dàng nói: “Giản Nhụy Ái, đây là lời dễ nghe nhất mà tôi nói…, ở nơi này.”
Giản Nhụy Ái thích hoàn cảnh biệt thự này, nhưng để cô ở trong đây thì không thể nào, chuyện gì cũng có thể nghe lời Đơn Triết Hạo, duy chỉ có chuyện này là không thể.
Cô lùi về sau mấy bước, ra sức vẫy vùng, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, tự vệ nhìn Đơn Triết Hạo, trong lòng run sợ nói: “Đơn Triết Hạo, tôi sẽ không dời qua đây. Tiệm Nhân Ái là nhà của tôi, không thể từ trong nhà mình chuyển qua nhà khác.”
Tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo cũng không tốt, anh cũng chẳng dịu dàng, Giản Nhụy Ái không quan tâm, trong lòng anh có một con quỷ đang hoạt động, khiến khuôn mặt anh đanh lại, nặng nề và tức giận. Tay anh nắm cằm Giản Nhụy Ái: “Giản Nhụy Ái, em đừng nói là em không biết xấu hổ nhé, để cho em ở nhà này đó là vinh hạnh lớn nhất của em rồi đó.”
Giản Nhụy Ái rống giận nhìn vào mắt Đơn Triết Hạo, bị hù sợ, nhưng vẫn phải giữ vững lập trường của mình: “Đơn Triết Hạo, tại sao anh bắt tôi phải ở nơi này? Tôi có nhà của mình.”
“Tôi không hi vọng cô và Quyền Hàn gì đó ở chung một chỗ. Cô là người phụ nữ của tôi, không thể cùng người đàn ông khác ở chung nhà.” Đơn Triết Hạo bá đạo tuyên bố.
“Đơn Triết Hạo, cầu xin anh đừng ngây thơ được không? Anh Quyền Hà không phải là người đàn ông khác. Anh ấy là anh trai của tôi, hơn nữa tôi và anh ấy đã ở với nhau vài chục năm rồi, khi còn bé thường tắm rửa cùng nhau, cũng không có chuyện gì lạ.”
Giản Nhụy Ái bị sự ‘ngây thơ’ của anh hù sợ, chưa bao giờ biết người lạnh lùng thông minh như Đơn Triết Hạo cũng có mặt con nít như thế, càng không biết đầu óc anh lại tưởng tượng phong phú như thế.
“Tắm? Cô và Quyền Hà tắm chung, vậy cô càng không thể tiếp tục ở đó, không nên quên, tiệm Nhân Ái kia được xây dựng trên đất của tôi, tôi có thể biến nó thành phế thải ngay lập tức.
Khi anh nghe thấy hai chữ ‘tắm rửa’ kia, trong lòng khó chịu, coi như khi ấy còn bé, anh cũng cảm thấy rất khó chịu, dù thế nào đi nữa, anh luôn là kẻ không nói lý.
Giản Nhụy Ái không ngờ anh nổi điên nhanh như thế, cô không ngờ Đơn Triết Hạo có thể vô lý như thế, đến loại trình độ này, thì dường như không phải là Đơn Triết Hạo được xưng tụng là anh hùng trong nước nữa? Căn bản là một người ngây thơ.
“Đơn Triết Hạo, anh không nên không có đạo lý như thế? Dù sao tôi cũng không dời đến đây đâu, chết cũng sẽ không dời!”
“Vậy em xác định muốn phá hủy tiệm Nhân Ái?!”
“Anh uy hiếp tôi?” Giản Nhụy Ái cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Vâng” Đơn Triết Hạo muốn đập nát cái tiệm Nhân Ái kia, thì chỉ cần một cuộc điện thoại, mấy giây là xong chuyện, khi trong tay anh có nhiều tiền, anh có thể thổi bay tất cả, đã khiến những thứ anh không thích biến mất không dấu vết.
Bình luận facebook