Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 38 TỰ TÁT MÌNH MỘT CÁI THẬT MẠNH.Ay
CHƯƠNG 38: TỰ TÁT MÌNH MỘT CÁI THẬT MẠNH
Võ Lam sốt ruột đến mức nằm sấp xuống tìm ở bất kỳ nơi nào có thể giấu một đứa nhỏ, tan nát cõi lòng mà gọi “Thất Bảo”, “Thất Bảo, con đừng chơi trốn tìm với mẹ nữa mà, có phải mẹ không tốt đã đánh con không? Nên con mới không muốn gặp mẹ nữa? Mẹ xin lỗi con, mẹ thật sự không nhớ, từ nay về sau con cứ chơi với ba nha, đừng để ý tới mẹ cũng được, nhé Thất Bảo? Thất Bảo ơi!”
Thịnh Hựu Đình nhìn Võ Lam cúi thấp người dính bụi bặm như thế cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Cô thật sự nghĩ là mình bị bệnh, đã gây tổn thương cho Thất Bảo nhưng cô không biết người thật sự làm tổn thương Thất Bảo chính là Thịnh Hựu Đình hắn.
Nếu như hắn không mất trí bắt Võ Nhi phẫu thuật thẩm mỹ thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.
Thịnh Hựu Đình ôm chặt hai vai Võ Lam, nâng cô đứng dậy từ bên cạnh cánh cửa sổ của tầng hầm ở chân tường: “A Lam, anh đã báo cảnh sát, cũng đã cho người đi tìm rồi. Em đừng tự trách cứ bản thân nữa, không phải lỗi do em!”
Võ Lam không nhớ việc mình phải cứng rắn với Thịnh Hựu Đình, cô chỉ biết hiện giờ mình yếu ớt tới mức không chịu đựng nổi một kích.
Cô che mặt, không dám đối diện với bất kỳ ai: “Tôi nên làm sao bây giờ? Tôi là kẻ bị bệnh thần kinh, tôi làm sai mà còn không nhớ được. Trong lòng Thất Bảo chỉ có tôi, bé hoàn toàn tin tưởng tôi mà tôi lại làm tổn thương bé. Bé không muốn gặp tôi vì khi tôi phát bệnh, tôi cảm thấy bé là gánh nặng nên mới ôm bé ra ngoài vứt bỏ, phải không? Sao tôi lại tệ hại như vậy?”
Võ Lam nói xong, vai không ngừng run rẩy, cô tự tát một cái mạnh lên mặt mình, chửi bản thân thật đáng kinh tởm!
Thịnh Hựu Đình hoảng sợ nắm chặt tay cô, ôm chặt cô vào lòng, hơi thở dồn dập, hắn sợ cô lại tự tổn thương mình: “A Lam! Không trách em, không trách em được. Em không đưa Thất Bảo ra ngoài, là kẻ khác! Là kẻ xấu xa khác!”
“Nhưng người làm và bảo vệ đều nhìn thấy mà! Nhìn thấy tôi đưa bé ra ngoài!” Võ Lam hoàn toàn chìm vào trong tội ác mình tự tạo ra, ngẩng đầu, xô mạnh vai Thịnh Hựu Đình. Cô kịch liệt giãy giụa, cảm xúc của cô càng ngày càng mất khống chế!
Thịnh Hựu Đình sống chung với Võ Lam suốt một thời gian cũng chưa từng thấy cô phát bệnh. Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hắn không dám tưởng tượng cô đã từng tự tổn thương mình như thế nào, tự giày xéo bản thân như thế nào. Hắn ghìm chặt thân thể cô, la to: “Đi mời bác sĩ! Nhanh lên!”
“Anh cũng biết tôi có bệnh! Anh cũng biết tôi sẽ làm bị thương người khác, có phải không? Loại người như tôi không nên sống đúng không? Thậm chí tôi còn tổn thương cả con gái ruột của mình, tôi không phải con người có đúng không?!” Võ Lam như ma quỷ điên cuồng gặp người là công kích, nỗi thống khổ của cô không có chỗ phát tiết nhưng cô muốn khắc chế nó, vì vậy cô nâng cổ tay mình lên cắn mạnh.
Thịnh Hựu Đình đẩy miệng cô ra cũng không thể áp chế được cô, vì vậy hắn đưa cổ tay mình vào giữa hàm răng của cô.
Võ Lam nhìn Thịnh Hựu Đình, miệng cắn mạnh, nước mắt lại ào ạt chảy ra. Hình bóng Thịnh Hựu Đình trước mắt cô càng ngày càng mơ hồ, cô nghe thấy hắn đang trấn an cô từng chút từng chút: “A Lam, không phải lỗi của em, em không có bệnh! Em rất khỏe mạnh, A Lam, A Lam…”
Từng chữ hắn nói đầy dịu dàng, từng lời thốt ra đầy đau lòng, trong miệng cô nếm được vị tanh, từng chút một bị cô nuốt xuống dạ dày.
Lực cắn của cô dần dần giảm xuống, thuốc an thần bác sĩ tiêm cho cô đã có tác dụng.
Cảm xúc của Võ Lam cũng dần dần bình tĩnh lại, Thịnh Hựu Đình ôm ngang người cô. Võ Lam vẫn nhìn hắn không chớp mắt, có điều nước mắt của cô vẫn chảy, ánh mắt lại dần dần rã rời, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe rõ: “Bé phát triển chậm là vì tôi sơ sẩy khiến bé phải sinh non. Tôi rất có lỗi với bé, làm sao nỡ đánh bé được? Tôi hận không thể giữ chặt bé bên người, sợ hãi bất cứ thứ gì làm tổn thương bé, sao tôi có thể nhẫn tâm ôm bé ra ngoài rồi vứt bỏ chứ? Tôi cũng không phải là ma quỷ, nếu như không tìm được Thất Bảo, tôi cũng không muốn sống nữa, không muốn sống tiếp nữa!”
Võ Lam sốt ruột đến mức nằm sấp xuống tìm ở bất kỳ nơi nào có thể giấu một đứa nhỏ, tan nát cõi lòng mà gọi “Thất Bảo”, “Thất Bảo, con đừng chơi trốn tìm với mẹ nữa mà, có phải mẹ không tốt đã đánh con không? Nên con mới không muốn gặp mẹ nữa? Mẹ xin lỗi con, mẹ thật sự không nhớ, từ nay về sau con cứ chơi với ba nha, đừng để ý tới mẹ cũng được, nhé Thất Bảo? Thất Bảo ơi!”
Thịnh Hựu Đình nhìn Võ Lam cúi thấp người dính bụi bặm như thế cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Cô thật sự nghĩ là mình bị bệnh, đã gây tổn thương cho Thất Bảo nhưng cô không biết người thật sự làm tổn thương Thất Bảo chính là Thịnh Hựu Đình hắn.
Nếu như hắn không mất trí bắt Võ Nhi phẫu thuật thẩm mỹ thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.
Thịnh Hựu Đình ôm chặt hai vai Võ Lam, nâng cô đứng dậy từ bên cạnh cánh cửa sổ của tầng hầm ở chân tường: “A Lam, anh đã báo cảnh sát, cũng đã cho người đi tìm rồi. Em đừng tự trách cứ bản thân nữa, không phải lỗi do em!”
Võ Lam không nhớ việc mình phải cứng rắn với Thịnh Hựu Đình, cô chỉ biết hiện giờ mình yếu ớt tới mức không chịu đựng nổi một kích.
Cô che mặt, không dám đối diện với bất kỳ ai: “Tôi nên làm sao bây giờ? Tôi là kẻ bị bệnh thần kinh, tôi làm sai mà còn không nhớ được. Trong lòng Thất Bảo chỉ có tôi, bé hoàn toàn tin tưởng tôi mà tôi lại làm tổn thương bé. Bé không muốn gặp tôi vì khi tôi phát bệnh, tôi cảm thấy bé là gánh nặng nên mới ôm bé ra ngoài vứt bỏ, phải không? Sao tôi lại tệ hại như vậy?”
Võ Lam nói xong, vai không ngừng run rẩy, cô tự tát một cái mạnh lên mặt mình, chửi bản thân thật đáng kinh tởm!
Thịnh Hựu Đình hoảng sợ nắm chặt tay cô, ôm chặt cô vào lòng, hơi thở dồn dập, hắn sợ cô lại tự tổn thương mình: “A Lam! Không trách em, không trách em được. Em không đưa Thất Bảo ra ngoài, là kẻ khác! Là kẻ xấu xa khác!”
“Nhưng người làm và bảo vệ đều nhìn thấy mà! Nhìn thấy tôi đưa bé ra ngoài!” Võ Lam hoàn toàn chìm vào trong tội ác mình tự tạo ra, ngẩng đầu, xô mạnh vai Thịnh Hựu Đình. Cô kịch liệt giãy giụa, cảm xúc của cô càng ngày càng mất khống chế!
Thịnh Hựu Đình sống chung với Võ Lam suốt một thời gian cũng chưa từng thấy cô phát bệnh. Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hắn không dám tưởng tượng cô đã từng tự tổn thương mình như thế nào, tự giày xéo bản thân như thế nào. Hắn ghìm chặt thân thể cô, la to: “Đi mời bác sĩ! Nhanh lên!”
“Anh cũng biết tôi có bệnh! Anh cũng biết tôi sẽ làm bị thương người khác, có phải không? Loại người như tôi không nên sống đúng không? Thậm chí tôi còn tổn thương cả con gái ruột của mình, tôi không phải con người có đúng không?!” Võ Lam như ma quỷ điên cuồng gặp người là công kích, nỗi thống khổ của cô không có chỗ phát tiết nhưng cô muốn khắc chế nó, vì vậy cô nâng cổ tay mình lên cắn mạnh.
Thịnh Hựu Đình đẩy miệng cô ra cũng không thể áp chế được cô, vì vậy hắn đưa cổ tay mình vào giữa hàm răng của cô.
Võ Lam nhìn Thịnh Hựu Đình, miệng cắn mạnh, nước mắt lại ào ạt chảy ra. Hình bóng Thịnh Hựu Đình trước mắt cô càng ngày càng mơ hồ, cô nghe thấy hắn đang trấn an cô từng chút từng chút: “A Lam, không phải lỗi của em, em không có bệnh! Em rất khỏe mạnh, A Lam, A Lam…”
Từng chữ hắn nói đầy dịu dàng, từng lời thốt ra đầy đau lòng, trong miệng cô nếm được vị tanh, từng chút một bị cô nuốt xuống dạ dày.
Lực cắn của cô dần dần giảm xuống, thuốc an thần bác sĩ tiêm cho cô đã có tác dụng.
Cảm xúc của Võ Lam cũng dần dần bình tĩnh lại, Thịnh Hựu Đình ôm ngang người cô. Võ Lam vẫn nhìn hắn không chớp mắt, có điều nước mắt của cô vẫn chảy, ánh mắt lại dần dần rã rời, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe rõ: “Bé phát triển chậm là vì tôi sơ sẩy khiến bé phải sinh non. Tôi rất có lỗi với bé, làm sao nỡ đánh bé được? Tôi hận không thể giữ chặt bé bên người, sợ hãi bất cứ thứ gì làm tổn thương bé, sao tôi có thể nhẫn tâm ôm bé ra ngoài rồi vứt bỏ chứ? Tôi cũng không phải là ma quỷ, nếu như không tìm được Thất Bảo, tôi cũng không muốn sống nữa, không muốn sống tiếp nữa!”
Bình luận facebook