Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 45 YÊU EM VÌ EM LÀ Võ Lam.Ay
CHƯƠNG 45: YÊU EM VÌ EM LÀ Võ Lam
Thấy có ruồi bọ bu lên người Võ Nhi, Thịnh Hựu Đình lạnh lùng sai người xử lý vết máu trên thuyền rồi trở về An Thành.
Về đến nhà, Thịnh Hựu Đình tắm rửa một phát, nằm xuống giường ôm lấy Thất Bảo không chịu ngủ vì chỉ có người hầu ở bên cạnh. Trước đó Thất Bảo vẫn không dám ngủ, thấy Thịnh Hựu Đình rồi thì mới không chịu nổi nữa, chưa tới một phút đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Thịnh Hựu Đình tỉnh lại. Hắn mở mắt sờ soạng, không thấy cô bé nằm bên cạnh mình, lập tức khẩn trương bật dậy theo phản xạ.
Thất Bảo căn bản không ở trong phòng. Thịnh Hựu Đình vừa trải qua vụ Thất Bảo bị Võ Nhi bắt cóc, tuy rằng lúc này không thể lại xảy ra chuyện đó nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy run sợ trong lòng. “Thất Bảo?”
Có khi Thất Bảo đang chơi trốn tìm với hắn cũng nên. Trẻ con luôn thích chơi những trò ấu trĩ mà chúng cho là rất hay ho.
Đúng lúc đó, Thịnh Hựu Đình nghe thấy có tiếng động trong buồng vệ sinh. Hắn càng đến gần thì tim đập càng nhanh. Giọng nói của Võ Lam mơ hồ đứt quãng truyền tới từ trong buồng vệ sinh.
Võ Lam mỉm cười tắm rửa cho Thất Bảo. Thất Bảo chơi với bong bóng xà phòng như thể không có việc gì xảy ra, thân thiết làm nũng với mẹ, cười nheo mắt: “Mẹ khỏi ốm rồi hả? Thất Bảo nhớ mẹ lắm. Ba nói mẹ bị ốm, chờ mẹ hết ốm rồi Thất Bảo có thể đi thăm mẹ.”
Võ Lam nhìn thương tích đầy người Thất Bảo, đau đến khó thở. Cô cười rơi lệ gật đầu: “Mẹ bị ốm. Thất Bảo có chê mẹ không? Thất Bảo, mẹ xin lỗi con, có phải là mẹ đánh con không vậy?”
Võ Lam áy náy tự trách mình. Cô biết mà, chắc chắn là mình đã bị bệnh rồi. Nhưng cô không thể ngờ rằng lúc sinh bệnh mình lại xuống tay với Thất Bảo nặng như vậy. Cô quả thật không phải là người!
Cô là súc sinh!
Nhưng đứa bé lại nhìn cô ngây thơ, lau nước mắt trên mặt Võ Lam, nghiêm túc giải thích bằng giọng nói non nớt của mình: “Mẹ đừng khóc, không phải mẹ đánh Thất Bảo đâu. Là có yêu quái biến thành mẹ rồi đánh Thất Bảo. Ba đã đánh đuổi yêu quái đi rồi, không còn yêu quái đánh Thất Bảo nữa đâu…”
Võ Lam ngẩng đầu lên. Trái tim cô đau quá. Cô sinh bệnh là biến thành yêu quái đánh con mình, đánh đến mức cả người không có lấy một chỗ lành lặn. Đây còn là Thất Bảo xinh đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt được của cô nữa sao?
Võ Lam cầm vòi sen xối sạch bọt xà phòng trên người Thất Bảo. “Thất Bảo, sau này không còn yêu quái nữa. Con nhất định không được rời khỏi ba đâu nha. Ba biết đánh yêu quái, ba sẽ không cho yêu quái bắt nạt Thất Bảo nữa đâu…
Thịnh Hựu Đình vừa đi đến cửa phòng tắm, gọi một tiếng “A Lam”. Võ Lam quay lại nhìn Thịnh Hựu Đình, cắn răng chảy nước mắt, nhưng không khóc thành tiếng.
Thịnh Hựu Đình thấy Võ Lam như vậy, vội kéo lấy cô. “Thất Bảo bất cẩn té ngã, anh… Anh…”
Thịnh Hựu Đình không biết phải làm sao đây. Hắn muốn chờ Thất Bảo khỏi hẳn rồi mới cho Võ Lam tỉnh lại. Nhưng thuốc an thần rất có hại cho thân thể, hắn đã dặn bác sỹ là dùng ít liều lượng một chút, nhưng không ngờ Võ Lam lại tỉnh lại trước.
Võ Lam nằm trong lòng Thịnh Hựu Đình khóc tới mức suýt ngất đi. Thịnh Hựu Đình vội bấm chuông điện thoại trong nhà vệ sinh gọi bảo mẫu vào ôm đứa bé ra ngoài chơi.
Thịnh Hựu Đình ôm lấy Võ Lam.
“A Lam, không liên quan gì tới em đâu!”
Tiếng khóc của Võ Lam kìm nén mà bi thương. Cô không dám khóc thành tiếng, sợ đứa bé sẽ nghe thấy, chỉ có thể níu chặt áo ngủ bằng lụa của Thịnh Hựu Đình, nước mắt tuôn trào như thác lũ
“Sao em lại xấu xa đến vậy chứ? Sao em lại mắc thứ bệnh tồi tệ như thế chứ? Thất Bảo nói có yêu quái biến thành em để đánh con bé. Con bé còn nhỏ như vậy mà đã phải nghĩ cách để gỡ tội cho em rồi. Đó là con em, là miếng thịt rơi xuống từ trên người em! Sao em lại mất nhân tính đến vậy chứ!”
“Hựu Đình, anh đưa em vào ngục giam đi! Anh gọi quan tòa phán em tử hình đi! Em xin anh! Người như em không xứng làm mẹ! Em là đứa tâm thần! Em phát bệnh thì sẽ không nhớ được gì cả! Em đẩy bé ra, em đánh bé, em làm tổn thương bé như đối xử với kẻ thù! Người như em mà còn không cưỡng chế cách ly thì không biết lần sau em sẽ gây tổn thương cho con tới mức nào nữa đâu! Hựu Đình! Đừng cho em nhìn thấy Thất Bảo nữa! Đừng khiến em làm tổn thương con nữa!”
Thịnh Hựu Đình liên tục trấn an Võ Lam: “A Lam, không phải là em, thật sự là do người khác, là Võ Nhi! Anh đã lấy công bằng lại cho Thất Bảo rồi! Sau này không ai dám tổn thương Thất Bảo nữa đâu!”
Võ Lam hoàn toàn không nghe thấy Thịnh Hựu Đình nói gì. Lý trí của cô đã mất khống chế, càng trở nên kích động hơn. Tiếng khóc của cô càng ngày càng lớn, đau thương như cào xé ruột gan. Cô tự đập đầu mình: “Em sẽ không xấu xa như vậy đâu, vì giữ được con bé, em đã phải chịu đựng cuộc phẫu thuật suốt hai ngày một đêm, truyền máu đến mức gần như thay máu, em hầu như đặt cược cả tính mạng của mình. Để giữ được con bé, em rời khỏi những kẻ mà em hận và muốn gây tổn thương cho em. Rõ ràng là em rất muốn trả thù bọn họ, nhưng em không thể. Em phải buông nỗi hận thù để rời xa những kẻ nguy hiểm ấy. Em sợ sẽ khiến con bé không thể đi tới thế giới này chỉ vì sự trả thù của em. Em sợ con bé sẽ phải ngâm mình trong formalin giống như người anh đã rời bỏ bé.”
Võ Lam thống khổ thét gào, đập đầu vào vai Thịnh Hựu Đình: “Đứa con mà em khó khăn lắm mới giữ lại được, sao em lại nỡ đụng vào một cọng tóc của bé chứ! Em hận không thể giết chính em! Hựu Đình! Em là thứ súc vật! Anh giết em đi! Giết em đi!”
Thịnh Hựu Đình nắm chặt tay Võ Lam, ôm chặt lấy cô.
Chặt đến mức chính hắn cũng không thể hô hấp. Chỉ hơi hít thở thôi mà mạch máu lục phủ ngũ tạng đều bị kéo căng đau quá sức chịu đựng.
Hắn thậm chí không dám ngẫm lại những lời mà Võ Lam nói. Đau quá…
Hắn không thể ngờ được rằng, cô bé thậm chí còn chưa biết bước đi ấy, tuổi tác chân thật đã hai tuổi rưỡi rồi.
Hắn không hề biết rằng lần đó cô mang song thai, bị phá mất một đứa, còn một đứa khác thì phải trả cái giá đắt đỏ để giữ lại nó. Những nỗi đau mà cô phải chịu đựng, hắn đều không ở bên cạnh.
Thất Bảo, vậy mà lại là con gái của chính hắn!
Đứa bé Thất Bảo sờ mặt hắn hết lần này đến lần khác bảo hắn đừng đau lòng, vậy mà lại là con gái ruột của chính hắn!
Số phận đã quá tàn nhẫn, khiến hắn bỏ lỡ quá nhiều thời gian đáng lẽ phải trả giá. Những đau khổ thoạt nhìn như gây ra cho Võ Lam, giờ phút này đều dội ngược lại lên người hắn. Không có vết thương, nhưng nơi nào cũng đau đến thấu xương, không thể chịu nổi.
Nhắm mắt lại, chỉ thấy dáng vẻ thương tích đầy mình và đôi mắt ứa lệ của Thất Bảo. Thất Bảo đáng thương của hắn…
“A Lam! Đều là lỗi của anh! Lỗi của anh! A Lam, em đừng tha thứ cho anh, đừng bao giờ tha thứ cho anh! Hãy để anh bù đắp lại cho em, bù đắp cho Thất Bảo. Đời này tới chết anh cũng không thể trả hết nợ cho em được, chỉ có thể giao cái mạng của anh cho em mà thôi!”
Thịnh Hựu Đình ôm Võ Lam, vùi đầu vào cổ cô, tiếng khóc xen lẫn trong tiếng thét của cô.
“A Lam, cảm ơn em, cảm ơn em đã giữ lại đứa con cho anh. Cuộc đời này, anh đã thỏa mãn rồi.”
Võ Lam dần dần im lặng. Có thứ gì đó đang chiếu lại trong đầu cô. Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Hựu Đình, ánh mắt cô càng ngày càng sáng tỏ, con ngươi chứa đầy dáng vẻ tuấn tú của người đàn ông trước mặt, khác biệt chỉ là có thêm tình cảm nồng nàn trước kia chưa từng có.
Thịnh Hựu Đình kéo tay Võ Lam đi đến bên cửa sổ, ôm vai cô chỉ vào Thất Bảo ôm con cún nhỏ chơi trong vườn hoa dưới lầu.
“A Lam, sau này gia đình chúng ta sẽ không bao giờ phải rời xa nhau nữa.”
Hắn nói xong, trong một khoảng thời gian rất dài, người phụ nữ bên cạnh mình không đáp lời nào. Mãi cho tới khi hắn cảm nhận được bờ vai gầy gò dưới tay mình khẽ run rẩy, mới nghe thấy một tiếng “Vâng!” run rẩy nghẹn ngào của cô.
Thấy có ruồi bọ bu lên người Võ Nhi, Thịnh Hựu Đình lạnh lùng sai người xử lý vết máu trên thuyền rồi trở về An Thành.
Về đến nhà, Thịnh Hựu Đình tắm rửa một phát, nằm xuống giường ôm lấy Thất Bảo không chịu ngủ vì chỉ có người hầu ở bên cạnh. Trước đó Thất Bảo vẫn không dám ngủ, thấy Thịnh Hựu Đình rồi thì mới không chịu nổi nữa, chưa tới một phút đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Thịnh Hựu Đình tỉnh lại. Hắn mở mắt sờ soạng, không thấy cô bé nằm bên cạnh mình, lập tức khẩn trương bật dậy theo phản xạ.
Thất Bảo căn bản không ở trong phòng. Thịnh Hựu Đình vừa trải qua vụ Thất Bảo bị Võ Nhi bắt cóc, tuy rằng lúc này không thể lại xảy ra chuyện đó nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy run sợ trong lòng. “Thất Bảo?”
Có khi Thất Bảo đang chơi trốn tìm với hắn cũng nên. Trẻ con luôn thích chơi những trò ấu trĩ mà chúng cho là rất hay ho.
Đúng lúc đó, Thịnh Hựu Đình nghe thấy có tiếng động trong buồng vệ sinh. Hắn càng đến gần thì tim đập càng nhanh. Giọng nói của Võ Lam mơ hồ đứt quãng truyền tới từ trong buồng vệ sinh.
Võ Lam mỉm cười tắm rửa cho Thất Bảo. Thất Bảo chơi với bong bóng xà phòng như thể không có việc gì xảy ra, thân thiết làm nũng với mẹ, cười nheo mắt: “Mẹ khỏi ốm rồi hả? Thất Bảo nhớ mẹ lắm. Ba nói mẹ bị ốm, chờ mẹ hết ốm rồi Thất Bảo có thể đi thăm mẹ.”
Võ Lam nhìn thương tích đầy người Thất Bảo, đau đến khó thở. Cô cười rơi lệ gật đầu: “Mẹ bị ốm. Thất Bảo có chê mẹ không? Thất Bảo, mẹ xin lỗi con, có phải là mẹ đánh con không vậy?”
Võ Lam áy náy tự trách mình. Cô biết mà, chắc chắn là mình đã bị bệnh rồi. Nhưng cô không thể ngờ rằng lúc sinh bệnh mình lại xuống tay với Thất Bảo nặng như vậy. Cô quả thật không phải là người!
Cô là súc sinh!
Nhưng đứa bé lại nhìn cô ngây thơ, lau nước mắt trên mặt Võ Lam, nghiêm túc giải thích bằng giọng nói non nớt của mình: “Mẹ đừng khóc, không phải mẹ đánh Thất Bảo đâu. Là có yêu quái biến thành mẹ rồi đánh Thất Bảo. Ba đã đánh đuổi yêu quái đi rồi, không còn yêu quái đánh Thất Bảo nữa đâu…”
Võ Lam ngẩng đầu lên. Trái tim cô đau quá. Cô sinh bệnh là biến thành yêu quái đánh con mình, đánh đến mức cả người không có lấy một chỗ lành lặn. Đây còn là Thất Bảo xinh đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt được của cô nữa sao?
Võ Lam cầm vòi sen xối sạch bọt xà phòng trên người Thất Bảo. “Thất Bảo, sau này không còn yêu quái nữa. Con nhất định không được rời khỏi ba đâu nha. Ba biết đánh yêu quái, ba sẽ không cho yêu quái bắt nạt Thất Bảo nữa đâu…
Thịnh Hựu Đình vừa đi đến cửa phòng tắm, gọi một tiếng “A Lam”. Võ Lam quay lại nhìn Thịnh Hựu Đình, cắn răng chảy nước mắt, nhưng không khóc thành tiếng.
Thịnh Hựu Đình thấy Võ Lam như vậy, vội kéo lấy cô. “Thất Bảo bất cẩn té ngã, anh… Anh…”
Thịnh Hựu Đình không biết phải làm sao đây. Hắn muốn chờ Thất Bảo khỏi hẳn rồi mới cho Võ Lam tỉnh lại. Nhưng thuốc an thần rất có hại cho thân thể, hắn đã dặn bác sỹ là dùng ít liều lượng một chút, nhưng không ngờ Võ Lam lại tỉnh lại trước.
Võ Lam nằm trong lòng Thịnh Hựu Đình khóc tới mức suýt ngất đi. Thịnh Hựu Đình vội bấm chuông điện thoại trong nhà vệ sinh gọi bảo mẫu vào ôm đứa bé ra ngoài chơi.
Thịnh Hựu Đình ôm lấy Võ Lam.
“A Lam, không liên quan gì tới em đâu!”
Tiếng khóc của Võ Lam kìm nén mà bi thương. Cô không dám khóc thành tiếng, sợ đứa bé sẽ nghe thấy, chỉ có thể níu chặt áo ngủ bằng lụa của Thịnh Hựu Đình, nước mắt tuôn trào như thác lũ
“Sao em lại xấu xa đến vậy chứ? Sao em lại mắc thứ bệnh tồi tệ như thế chứ? Thất Bảo nói có yêu quái biến thành em để đánh con bé. Con bé còn nhỏ như vậy mà đã phải nghĩ cách để gỡ tội cho em rồi. Đó là con em, là miếng thịt rơi xuống từ trên người em! Sao em lại mất nhân tính đến vậy chứ!”
“Hựu Đình, anh đưa em vào ngục giam đi! Anh gọi quan tòa phán em tử hình đi! Em xin anh! Người như em không xứng làm mẹ! Em là đứa tâm thần! Em phát bệnh thì sẽ không nhớ được gì cả! Em đẩy bé ra, em đánh bé, em làm tổn thương bé như đối xử với kẻ thù! Người như em mà còn không cưỡng chế cách ly thì không biết lần sau em sẽ gây tổn thương cho con tới mức nào nữa đâu! Hựu Đình! Đừng cho em nhìn thấy Thất Bảo nữa! Đừng khiến em làm tổn thương con nữa!”
Thịnh Hựu Đình liên tục trấn an Võ Lam: “A Lam, không phải là em, thật sự là do người khác, là Võ Nhi! Anh đã lấy công bằng lại cho Thất Bảo rồi! Sau này không ai dám tổn thương Thất Bảo nữa đâu!”
Võ Lam hoàn toàn không nghe thấy Thịnh Hựu Đình nói gì. Lý trí của cô đã mất khống chế, càng trở nên kích động hơn. Tiếng khóc của cô càng ngày càng lớn, đau thương như cào xé ruột gan. Cô tự đập đầu mình: “Em sẽ không xấu xa như vậy đâu, vì giữ được con bé, em đã phải chịu đựng cuộc phẫu thuật suốt hai ngày một đêm, truyền máu đến mức gần như thay máu, em hầu như đặt cược cả tính mạng của mình. Để giữ được con bé, em rời khỏi những kẻ mà em hận và muốn gây tổn thương cho em. Rõ ràng là em rất muốn trả thù bọn họ, nhưng em không thể. Em phải buông nỗi hận thù để rời xa những kẻ nguy hiểm ấy. Em sợ sẽ khiến con bé không thể đi tới thế giới này chỉ vì sự trả thù của em. Em sợ con bé sẽ phải ngâm mình trong formalin giống như người anh đã rời bỏ bé.”
Võ Lam thống khổ thét gào, đập đầu vào vai Thịnh Hựu Đình: “Đứa con mà em khó khăn lắm mới giữ lại được, sao em lại nỡ đụng vào một cọng tóc của bé chứ! Em hận không thể giết chính em! Hựu Đình! Em là thứ súc vật! Anh giết em đi! Giết em đi!”
Thịnh Hựu Đình nắm chặt tay Võ Lam, ôm chặt lấy cô.
Chặt đến mức chính hắn cũng không thể hô hấp. Chỉ hơi hít thở thôi mà mạch máu lục phủ ngũ tạng đều bị kéo căng đau quá sức chịu đựng.
Hắn thậm chí không dám ngẫm lại những lời mà Võ Lam nói. Đau quá…
Hắn không thể ngờ được rằng, cô bé thậm chí còn chưa biết bước đi ấy, tuổi tác chân thật đã hai tuổi rưỡi rồi.
Hắn không hề biết rằng lần đó cô mang song thai, bị phá mất một đứa, còn một đứa khác thì phải trả cái giá đắt đỏ để giữ lại nó. Những nỗi đau mà cô phải chịu đựng, hắn đều không ở bên cạnh.
Thất Bảo, vậy mà lại là con gái của chính hắn!
Đứa bé Thất Bảo sờ mặt hắn hết lần này đến lần khác bảo hắn đừng đau lòng, vậy mà lại là con gái ruột của chính hắn!
Số phận đã quá tàn nhẫn, khiến hắn bỏ lỡ quá nhiều thời gian đáng lẽ phải trả giá. Những đau khổ thoạt nhìn như gây ra cho Võ Lam, giờ phút này đều dội ngược lại lên người hắn. Không có vết thương, nhưng nơi nào cũng đau đến thấu xương, không thể chịu nổi.
Nhắm mắt lại, chỉ thấy dáng vẻ thương tích đầy mình và đôi mắt ứa lệ của Thất Bảo. Thất Bảo đáng thương của hắn…
“A Lam! Đều là lỗi của anh! Lỗi của anh! A Lam, em đừng tha thứ cho anh, đừng bao giờ tha thứ cho anh! Hãy để anh bù đắp lại cho em, bù đắp cho Thất Bảo. Đời này tới chết anh cũng không thể trả hết nợ cho em được, chỉ có thể giao cái mạng của anh cho em mà thôi!”
Thịnh Hựu Đình ôm Võ Lam, vùi đầu vào cổ cô, tiếng khóc xen lẫn trong tiếng thét của cô.
“A Lam, cảm ơn em, cảm ơn em đã giữ lại đứa con cho anh. Cuộc đời này, anh đã thỏa mãn rồi.”
Võ Lam dần dần im lặng. Có thứ gì đó đang chiếu lại trong đầu cô. Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Hựu Đình, ánh mắt cô càng ngày càng sáng tỏ, con ngươi chứa đầy dáng vẻ tuấn tú của người đàn ông trước mặt, khác biệt chỉ là có thêm tình cảm nồng nàn trước kia chưa từng có.
Thịnh Hựu Đình kéo tay Võ Lam đi đến bên cửa sổ, ôm vai cô chỉ vào Thất Bảo ôm con cún nhỏ chơi trong vườn hoa dưới lầu.
“A Lam, sau này gia đình chúng ta sẽ không bao giờ phải rời xa nhau nữa.”
Hắn nói xong, trong một khoảng thời gian rất dài, người phụ nữ bên cạnh mình không đáp lời nào. Mãi cho tới khi hắn cảm nhận được bờ vai gầy gò dưới tay mình khẽ run rẩy, mới nghe thấy một tiếng “Vâng!” run rẩy nghẹn ngào của cô.
Bình luận facebook