Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 30 SẼ KHÔNG ĐỂ CÔ ẤY PHIỀN LÒNG THÊM .Ay
CHƯƠNG 30: SẼ KHÔNG ĐỂ CÔ ẤY PHIỀN LÒNG THÊM NỮA
Cảnh Thận Hành đã từng nghe Thịnh Hựu Đình nói rằng Võ Lam rất quan tâm tới đứa bé, nên đã dặn dò hắn ta đừng động đến đứa nhỏ. Chạm cũng không được chạm, mà Cảnh Thận Hành muốn hoàn thành nhiệm vụ, không động thì có thể, nhưng kiểu gì cũng phải dọa Võ Lam một chút.
Võ Lam ôm chặt Thất Bảo. Trong đôi mắt cô chứa đầy sự đề phòng. Cô lùi lại một bước: “Thận Hành, mọi người đều quen biết nhau, anh đừng lấy đứa bé ra để dọa tôi!”
Cuối cùng thì Cảnh Thận Hành cũng đã xác nhận được người đứng trước mặt chính là Võ Lam. Cô ấy thay đổi nhiều quá, cảm giác như thể không còn là cùng một người nữa. Thịnh Hựu Đình vẫn sẽ thích một Võ Lam như vậy sao? Vậy thì việc hắn huấn luyện Võ Nhi thành Võ Lam của trước đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cảnh Thận Hành thở dài một tiếng: “A Lam, chúng ta đều coi như là đã lớn lên cùng nhau. Hơn bất cứ ai khác, tôi luôn hi vọng cô sống tốt. Thật đấy, nhưng cô hãy thương Hựu Đình. Hơn một năm nay, những ngày mà cậu ta trải qua không phải là những ngày mà con người có thể sống được. Một thằng đàn ông như tôi mà còn không kiềm được thấy đau lòng cho cậu ấy nữa là.”
Thấy Võ Lam không hề phản ứng, Cảnh Thận Hành liền cố ý đưa tay lên sờ vào đứa nhỏ: “A Lam, nếu như cô không đi cùng chúng tôi thì tôi không dám bảo đảm sự an toàn của đứa bé đâu…”
Võ Lam ôm Thất Bảo thật chặt. Cô biết là mình không đấu lại được. Nếu như những người này cố ý cướp đi thì dù cảnh sát có tới, đứa bé cũng đã bị dọa tới mức phát điên rồi. Cô chỉ còn cách bước lên xe theo Cảnh Thận Hành mà thôi: “Tôi sẽ không rời khỏi An Thành.”
Cảnh Thận Hành đáp một tiếng “Được” rồi lái xe tới khách sạn mà Thịnh Hựu Đình đang ở. Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng giao người cho Thịnh Hựu Đình là coi như đã xong việc.
Bên trong khách sạn, Thịnh Hựu Định mở cửa phòng ra, lấy hành lý của Võ Lam từ tay vệ sĩ. Hắn không nói gì cả mà quay người đi nấu nước.
Có quá nhiều lời mà không nói ra được. Đợi nước sôi lên hắn mới giả bộ hỏi như không có gì xảy ra: “Thất Bảo có muốn uống sữa không? Anh đun nước rồi.”
Võ Lam vốn định bỏ chạy, nhưng khi cô mở cửa phòng ra thì bên ngoài toàn là vệ sĩ. Cô biết bản thân mình không thoát khỏi đây nổi.
Lúc này, cô kinh ngạc khi thấy Thịnh Hựu Đình biết tên của đứa bé. Nhưng sự kinh ngạc đó cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi. Cô không trả lời mà cứ ôm lấy Thất Bảo, đặt va li xuống để lấy sữa.
Thịnh Hựu Đình nhìn động tác không nỡ buông đứa bé ra của Võ Lam thì nhanh chóng đi tới giúp cô mở mật khẩu vali. Hắn tiện tay nhập ngày sinh của chính mình. “Tách”, khóa đã được mở ra.
Âm thanh “tách” một tiếng vang lên khiến hắn sững sờ nhìn ổ khóa một vài giây. Trái tim hắn bị đâm một kích thật mạnh, đau không kịp đề phòng.
Hắn không hề ngẩng đầu. Ngón tay hắn cầm lấy khóa kéo kéo ra. Hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề, nén nhịn không để mình thở ra hơi thở đau xót.
Lúc cô thổ lộ với hắn: “Anh Hựu Đình, em thích anh. Em biết anh thích con gái tóc dài nên em đã để tóc dài. Em còn học đi giày cao gót. Anh Hựu Đình, bạn gái như em sẽ khiến anh thấy vui vẻ. Toàn bộ mật khẩu của em đều là ngày sinh nhật của anh. Anh không phải lo lắng em thay lòng mê trai đẹp khác, em chẳng có bí mật gì đối với anh cả.”
Khi đó cô mới mười chín tuổi, nụ cười xán lạn và rạng rỡ. Sau này, hắn nói với cô: “Tôi và Võ Nhi đang hẹn hò với nhau.”
Hắn vẫn nhìn thấy nụ cười đó trên khuôn mặt cô, nhưng những bông hoa trước đây từng nở rộ trong mắt cô thoáng chốc trở nên héo rũ, tàn lụi. Những bông hoa đó, sau khi đã tàn thì chẳng còn nở rộ trong đôi mắt của cô thêm một lần nào nữa.
Đã lâu như vậy, cô và hắn đã trở nên xa cách như thế mà cô vẫn còn dùng ngày sinh của hắn làm mật khẩu.
Có lẽ có những dấu ấn đã được khắc sâu tới mức trở thành thói quen thường ngày.
Võ Lam nhất mực ôm chặt lấy Thất Bảo. Cô bón sữa cho nó, rồi kể chuyện, dỗ nó ngủ. Thịnh Hựu Đình không nói tiếng nào, chỉ đứng bên cạnh, lẳng lặng giúp đỡ.
Không phải hắn không muốn nói, chỉ là hắn không biết nói câu nào là đúng, câu nào là sai.
Hắn sợ một câu hắn nói ra không hay sẽ lại kích động cô ôm đứa bé mà đối kháng với hắn. Hắn không nỡ ép cô quay về Tân Thành, càng không nỡ để cô hét lên kinh hãi tê tâm liệt phế như ở trên phố ngày hôm ấy. Hắn đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô, không thể khiến cô không vui thêm nữa.
Cảnh Thận Hành đã từng nghe Thịnh Hựu Đình nói rằng Võ Lam rất quan tâm tới đứa bé, nên đã dặn dò hắn ta đừng động đến đứa nhỏ. Chạm cũng không được chạm, mà Cảnh Thận Hành muốn hoàn thành nhiệm vụ, không động thì có thể, nhưng kiểu gì cũng phải dọa Võ Lam một chút.
Võ Lam ôm chặt Thất Bảo. Trong đôi mắt cô chứa đầy sự đề phòng. Cô lùi lại một bước: “Thận Hành, mọi người đều quen biết nhau, anh đừng lấy đứa bé ra để dọa tôi!”
Cuối cùng thì Cảnh Thận Hành cũng đã xác nhận được người đứng trước mặt chính là Võ Lam. Cô ấy thay đổi nhiều quá, cảm giác như thể không còn là cùng một người nữa. Thịnh Hựu Đình vẫn sẽ thích một Võ Lam như vậy sao? Vậy thì việc hắn huấn luyện Võ Nhi thành Võ Lam của trước đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cảnh Thận Hành thở dài một tiếng: “A Lam, chúng ta đều coi như là đã lớn lên cùng nhau. Hơn bất cứ ai khác, tôi luôn hi vọng cô sống tốt. Thật đấy, nhưng cô hãy thương Hựu Đình. Hơn một năm nay, những ngày mà cậu ta trải qua không phải là những ngày mà con người có thể sống được. Một thằng đàn ông như tôi mà còn không kiềm được thấy đau lòng cho cậu ấy nữa là.”
Thấy Võ Lam không hề phản ứng, Cảnh Thận Hành liền cố ý đưa tay lên sờ vào đứa nhỏ: “A Lam, nếu như cô không đi cùng chúng tôi thì tôi không dám bảo đảm sự an toàn của đứa bé đâu…”
Võ Lam ôm Thất Bảo thật chặt. Cô biết là mình không đấu lại được. Nếu như những người này cố ý cướp đi thì dù cảnh sát có tới, đứa bé cũng đã bị dọa tới mức phát điên rồi. Cô chỉ còn cách bước lên xe theo Cảnh Thận Hành mà thôi: “Tôi sẽ không rời khỏi An Thành.”
Cảnh Thận Hành đáp một tiếng “Được” rồi lái xe tới khách sạn mà Thịnh Hựu Đình đang ở. Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng giao người cho Thịnh Hựu Đình là coi như đã xong việc.
Bên trong khách sạn, Thịnh Hựu Định mở cửa phòng ra, lấy hành lý của Võ Lam từ tay vệ sĩ. Hắn không nói gì cả mà quay người đi nấu nước.
Có quá nhiều lời mà không nói ra được. Đợi nước sôi lên hắn mới giả bộ hỏi như không có gì xảy ra: “Thất Bảo có muốn uống sữa không? Anh đun nước rồi.”
Võ Lam vốn định bỏ chạy, nhưng khi cô mở cửa phòng ra thì bên ngoài toàn là vệ sĩ. Cô biết bản thân mình không thoát khỏi đây nổi.
Lúc này, cô kinh ngạc khi thấy Thịnh Hựu Đình biết tên của đứa bé. Nhưng sự kinh ngạc đó cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi. Cô không trả lời mà cứ ôm lấy Thất Bảo, đặt va li xuống để lấy sữa.
Thịnh Hựu Đình nhìn động tác không nỡ buông đứa bé ra của Võ Lam thì nhanh chóng đi tới giúp cô mở mật khẩu vali. Hắn tiện tay nhập ngày sinh của chính mình. “Tách”, khóa đã được mở ra.
Âm thanh “tách” một tiếng vang lên khiến hắn sững sờ nhìn ổ khóa một vài giây. Trái tim hắn bị đâm một kích thật mạnh, đau không kịp đề phòng.
Hắn không hề ngẩng đầu. Ngón tay hắn cầm lấy khóa kéo kéo ra. Hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề, nén nhịn không để mình thở ra hơi thở đau xót.
Lúc cô thổ lộ với hắn: “Anh Hựu Đình, em thích anh. Em biết anh thích con gái tóc dài nên em đã để tóc dài. Em còn học đi giày cao gót. Anh Hựu Đình, bạn gái như em sẽ khiến anh thấy vui vẻ. Toàn bộ mật khẩu của em đều là ngày sinh nhật của anh. Anh không phải lo lắng em thay lòng mê trai đẹp khác, em chẳng có bí mật gì đối với anh cả.”
Khi đó cô mới mười chín tuổi, nụ cười xán lạn và rạng rỡ. Sau này, hắn nói với cô: “Tôi và Võ Nhi đang hẹn hò với nhau.”
Hắn vẫn nhìn thấy nụ cười đó trên khuôn mặt cô, nhưng những bông hoa trước đây từng nở rộ trong mắt cô thoáng chốc trở nên héo rũ, tàn lụi. Những bông hoa đó, sau khi đã tàn thì chẳng còn nở rộ trong đôi mắt của cô thêm một lần nào nữa.
Đã lâu như vậy, cô và hắn đã trở nên xa cách như thế mà cô vẫn còn dùng ngày sinh của hắn làm mật khẩu.
Có lẽ có những dấu ấn đã được khắc sâu tới mức trở thành thói quen thường ngày.
Võ Lam nhất mực ôm chặt lấy Thất Bảo. Cô bón sữa cho nó, rồi kể chuyện, dỗ nó ngủ. Thịnh Hựu Đình không nói tiếng nào, chỉ đứng bên cạnh, lẳng lặng giúp đỡ.
Không phải hắn không muốn nói, chỉ là hắn không biết nói câu nào là đúng, câu nào là sai.
Hắn sợ một câu hắn nói ra không hay sẽ lại kích động cô ôm đứa bé mà đối kháng với hắn. Hắn không nỡ ép cô quay về Tân Thành, càng không nỡ để cô hét lên kinh hãi tê tâm liệt phế như ở trên phố ngày hôm ấy. Hắn đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô, không thể khiến cô không vui thêm nữa.
Bình luận facebook