Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 27.Ay
CHƯƠNG 27: NỢ ANH TRẢ KHÔNG HẾT
Mạnh Thiếu Khiên trải chăn lót lên tấm thảm bằng xốp: “Lam Lam, tối nay chúng ta ngủ ở phòng của Thất Bảo, như vậy không những có thể bảo vệ con bé mà sáng mai, khi thức dậy nó có thể nhìn thấy chúng ta thì nhất định cũng sẽ rất vui mừng. Em nói xem có đúng không?”
“Lam Lam, em phải biết, rằng anh không thể không có em và Thất Bảo. Hai người đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, một phần không thể thiếu.”
Cuối cùng thì Võ Lam cũng đã ngủ thiếp đi trong những lời nói thủ thỉ của Mạnh Thiếu Khiên. Cô thu mình trong vòng tay của Mạnh Thiếu Khiên, càng lúc càng an tâm hơn.
Mạnh Thiếu Khiên biết rằng mình không thể chạy thoát khỏi trận chiến với Thịnh Hựu Đình nhưng hắn ta không ngờ chuyện đó lại đến sớm như vậy. Mạnh Thiếu Khiên không muốn quay về nước, nhưng do Thất Bảo sinh non, sự phát triển tự nhiên không đủ. Con bé đã sắp hai tuổi mà vẫn không biết đi. Cơ thể của nó khi ở nước ngoài bị dị ứng, chỉ có thể sinh hoạt được tại An Thành trong nước.
Hắn ta muốn đưa Võ Lam rời đi, nhưng nếu cơ thể của Thất Bảo xảy ra vấn đề gì thì e rằng bệnh của Võ Lam sẽ càng thêm nặng.
Nếu bão tố đã muốn ập đến thì chẳng một ai có thể ngăn được.
Sau khi tỉnh lại, Võ Lam không dám rời khỏi Thất Bảo, cũng không ra khỏi cửa nữa. Cô nhìn những chiếc xe đỗ tại những lối ra của tiểu khu. Chỉ cần ôm Thất Bảo trong tay thì cô có thể yên tâm rồi.
Thịnh Hựu Đình biết bản thân hắn không thể vội. Hôm trước, lúc ôm đứa bé của Võ Lam đi, hắn chỉ muốn ép cô lên tiếng, nhưng hắn đã cảm nhận được một cách rõ ràng sự sụp đổ trong cô, sự sụp đổ khi sợ hãi cùng cực.
Đối với Võ Lam mà nói, đứa bé quá quan trọng. Có lẽ, nếu hắn muốn Võ Lam đi theo mình thì hắn phải chấp nhận đứa bé.
Nhưng hiện tại, Mạnh Thiếu Khiên không chịu buông tay.
Thịnh Hựu Đình gọi điện cho Mạnh Thiếu Khiên khi đang ở trong khách sạn: “Cậu muốn diễn lại một lần nữa trận chiến gia tộc của hơn một năm trước sao?”
Mạnh Thiếu Khiên mặc áo blouse trắng, ngồi trong phòng làm việc của bệnh viện nghe điện thoại: “Hiện tại không phải là một năm trước nữa rồi, nhà họ Mạnh đã có thể đối đầu với cậu. Cậu đã muốn hai bên cùng chịu tổn thất thì tôi cũng chẳng còn gì để tiếc. Bất luận thế nào thì tôi cũng không để hai người họ phải trải qua những tháng ngày tăm tối ấy.”
Mạnh Thiếu Khiên có sự tự tin này. Từ câu chuyện xảy ra của một năm trước, hắn đã biết rằng giông tố sẽ còn tới nữa. Bắt đầu từ lúc đó, hắn liền mua quỹ ủy thác tất cả tài sản cho người nhà. Dù có xảy ra biến cố gì thì cuộc sống của họ cũng không phải trôi qua trong khổ sở.
Chuyện cửa nát nhà tan tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.
Thịnh Hựu Đình khẽ cười: “Hóa ra là cậu muốn quyết đánh đến cùng.”
“Lam Lam đã thoát ra khỏi bóng ma của cậu. Cuộc sống của cô ấy khi ở với tôi rất hạnh phúc. Người muốn đấu đến cùng là cậu.”
Cuộc điện thoại này qua đi, chỉ trong vòng ba ngày, toàn bộ số tiền mà Mạnh Thiếu Khiên ủy thác bị Võ là rửa tiền. Toàn bộ bảo hiểm an toàn đều không còn là bảo hiểm. Tất cả những tranh đấu lại một lần nữa được đưa lên đài.
Trong màn đêm, cả Mạnh Thiếu Khiên và Võ Lam đều ngủ trên chiếc nệm xốp ở trong phòng dành cho trẻ con. Võ Lam lắng nghe hơi thở đều đặn của đứa bé. Hôm nay vẫn thật bình thường. Cô đưa tay che mắt: “Thiếu Khiên, em không muốn gặp lại Thịnh Hựu Đình nữa, không muốn có bất kỳ điều gì dính líu tới anh ta, không muốn bị cuốn vào cuộc sống rối loạn đó. Em chỉ cần Thất Bảo.”
Trong lòng Mạnh Thiếu Khiên cảm thấy căng thẳng. Võ Lam chẳng bao giờ nhắc tới Thịnh Hựu Đình, hắn ta nghĩ cô đã quên rồi, hóa ra là cô vẫn nhớ. Nhưng cô nói, cô chỉ cần Thất Bảo.
“Lam Lam, đừng nghĩ quá nhiều. Em không muốn thì anh sẽ để em sống cuộc sống mà em mong muốn.”
Võ Lam đã sớm coi Mạnh Thiếu Khiên là một người rất quan trọng. Nếu như không có Mạnh Thiếu Khiên thì cô không sống được, Thất Bảo cũng không sống được: “Cảm ơn anh, Thiếu Khiên! Cảm ơn vì anh đã đối tốt với em, với Thất Bảo như vậy. Cả đời này em và Thất Bảo đều rất biết ơn anh. Mạng sống của hai mẹ con em đều là do anh cứu… Em nợ anh. Cả đời này có làm trâu làm ngựa bên cạnh anh cũng không thể trả hết.”
Mạnh Thiếu Khiên trải chăn lót lên tấm thảm bằng xốp: “Lam Lam, tối nay chúng ta ngủ ở phòng của Thất Bảo, như vậy không những có thể bảo vệ con bé mà sáng mai, khi thức dậy nó có thể nhìn thấy chúng ta thì nhất định cũng sẽ rất vui mừng. Em nói xem có đúng không?”
“Lam Lam, em phải biết, rằng anh không thể không có em và Thất Bảo. Hai người đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, một phần không thể thiếu.”
Cuối cùng thì Võ Lam cũng đã ngủ thiếp đi trong những lời nói thủ thỉ của Mạnh Thiếu Khiên. Cô thu mình trong vòng tay của Mạnh Thiếu Khiên, càng lúc càng an tâm hơn.
Mạnh Thiếu Khiên biết rằng mình không thể chạy thoát khỏi trận chiến với Thịnh Hựu Đình nhưng hắn ta không ngờ chuyện đó lại đến sớm như vậy. Mạnh Thiếu Khiên không muốn quay về nước, nhưng do Thất Bảo sinh non, sự phát triển tự nhiên không đủ. Con bé đã sắp hai tuổi mà vẫn không biết đi. Cơ thể của nó khi ở nước ngoài bị dị ứng, chỉ có thể sinh hoạt được tại An Thành trong nước.
Hắn ta muốn đưa Võ Lam rời đi, nhưng nếu cơ thể của Thất Bảo xảy ra vấn đề gì thì e rằng bệnh của Võ Lam sẽ càng thêm nặng.
Nếu bão tố đã muốn ập đến thì chẳng một ai có thể ngăn được.
Sau khi tỉnh lại, Võ Lam không dám rời khỏi Thất Bảo, cũng không ra khỏi cửa nữa. Cô nhìn những chiếc xe đỗ tại những lối ra của tiểu khu. Chỉ cần ôm Thất Bảo trong tay thì cô có thể yên tâm rồi.
Thịnh Hựu Đình biết bản thân hắn không thể vội. Hôm trước, lúc ôm đứa bé của Võ Lam đi, hắn chỉ muốn ép cô lên tiếng, nhưng hắn đã cảm nhận được một cách rõ ràng sự sụp đổ trong cô, sự sụp đổ khi sợ hãi cùng cực.
Đối với Võ Lam mà nói, đứa bé quá quan trọng. Có lẽ, nếu hắn muốn Võ Lam đi theo mình thì hắn phải chấp nhận đứa bé.
Nhưng hiện tại, Mạnh Thiếu Khiên không chịu buông tay.
Thịnh Hựu Đình gọi điện cho Mạnh Thiếu Khiên khi đang ở trong khách sạn: “Cậu muốn diễn lại một lần nữa trận chiến gia tộc của hơn một năm trước sao?”
Mạnh Thiếu Khiên mặc áo blouse trắng, ngồi trong phòng làm việc của bệnh viện nghe điện thoại: “Hiện tại không phải là một năm trước nữa rồi, nhà họ Mạnh đã có thể đối đầu với cậu. Cậu đã muốn hai bên cùng chịu tổn thất thì tôi cũng chẳng còn gì để tiếc. Bất luận thế nào thì tôi cũng không để hai người họ phải trải qua những tháng ngày tăm tối ấy.”
Mạnh Thiếu Khiên có sự tự tin này. Từ câu chuyện xảy ra của một năm trước, hắn đã biết rằng giông tố sẽ còn tới nữa. Bắt đầu từ lúc đó, hắn liền mua quỹ ủy thác tất cả tài sản cho người nhà. Dù có xảy ra biến cố gì thì cuộc sống của họ cũng không phải trôi qua trong khổ sở.
Chuyện cửa nát nhà tan tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.
Thịnh Hựu Đình khẽ cười: “Hóa ra là cậu muốn quyết đánh đến cùng.”
“Lam Lam đã thoát ra khỏi bóng ma của cậu. Cuộc sống của cô ấy khi ở với tôi rất hạnh phúc. Người muốn đấu đến cùng là cậu.”
Cuộc điện thoại này qua đi, chỉ trong vòng ba ngày, toàn bộ số tiền mà Mạnh Thiếu Khiên ủy thác bị Võ là rửa tiền. Toàn bộ bảo hiểm an toàn đều không còn là bảo hiểm. Tất cả những tranh đấu lại một lần nữa được đưa lên đài.
Trong màn đêm, cả Mạnh Thiếu Khiên và Võ Lam đều ngủ trên chiếc nệm xốp ở trong phòng dành cho trẻ con. Võ Lam lắng nghe hơi thở đều đặn của đứa bé. Hôm nay vẫn thật bình thường. Cô đưa tay che mắt: “Thiếu Khiên, em không muốn gặp lại Thịnh Hựu Đình nữa, không muốn có bất kỳ điều gì dính líu tới anh ta, không muốn bị cuốn vào cuộc sống rối loạn đó. Em chỉ cần Thất Bảo.”
Trong lòng Mạnh Thiếu Khiên cảm thấy căng thẳng. Võ Lam chẳng bao giờ nhắc tới Thịnh Hựu Đình, hắn ta nghĩ cô đã quên rồi, hóa ra là cô vẫn nhớ. Nhưng cô nói, cô chỉ cần Thất Bảo.
“Lam Lam, đừng nghĩ quá nhiều. Em không muốn thì anh sẽ để em sống cuộc sống mà em mong muốn.”
Võ Lam đã sớm coi Mạnh Thiếu Khiên là một người rất quan trọng. Nếu như không có Mạnh Thiếu Khiên thì cô không sống được, Thất Bảo cũng không sống được: “Cảm ơn anh, Thiếu Khiên! Cảm ơn vì anh đã đối tốt với em, với Thất Bảo như vậy. Cả đời này em và Thất Bảo đều rất biết ơn anh. Mạng sống của hai mẹ con em đều là do anh cứu… Em nợ anh. Cả đời này có làm trâu làm ngựa bên cạnh anh cũng không thể trả hết.”
Bình luận facebook