Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 21 CẬU MUỐN GIẾT TÔI.Ay
CHƯƠNG 21: CẬU MUỐN GIẾT TÔI
Võ Bách Niên cảm thấy hơi lúng túng khi đứng bên cạnh ghế sofa. Ngồi cũng chẳng xong mà đứng thì bản thân ông ta lại thấy mình giống một nhân viên cấp dưới đang báo cáo công việc.
Mà Thịnh Hựu Đình đã không còn qua lại với người nhà họ Võ từ lâu lắm rồi. Thời gian hơn một năm đã tạo ra cảm giác xa cách. Võ Bách Niên có chút khó xử trước thái độ không nóng không lạnh của Thịnh Hựu Đình.
Võ Nhi siết chặt tay, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hựu Đình một cách thân mật: “Nhưng mà số cổ phần đó… số đó là của em cả rồi…”
“Không sao, dù gì thì cô cũng là người của nhà họ Võ. Chỉ cần vượt qua cửa ải này, lấy về lại là được.” Tính cách của Thịnh Hựu Đình có vẻ như rất tốt, bất kỳ ai cũng không thể tìm ra một khuyết điểm nào của hắn.
Nhưng điều mà Võ Bách Niên không hề nghĩ tới đó là chỗ cổ phần được thế chấp cho Thịnh Hựu Đình chẳng khác nào “đưa dê vào miệng cọp”. Giá cổ phiếu của Võ thị căn bản không thể cứu vớt nổi, số tiền mượn từ chỗ Thịnh Hữu Đình giống như là đá ném vào biển lớn, đến ngay cả gợn sóng mà nó tạo ra cũng bị sóng biển nuốt gọn.
Tiền đã dùng hết, Thịnh Hựu Đình từ chối việc tiếp tục giúp đỡ. Vật thế chấp đã quá kỳ hạn thế chấp, toàn bộ lại quy thuộc quyền sở hữu của Thịnh Hựu Đình.
Võ Bách Niên sụp đổ!
Một lần nữa ông ta lại tìm tới Thịnh Hựu Đình kể khổ thì nhận được sự cười nhạo lạnh lùng từ Thịnh Hựu Đình: “Chẳng phải là đáng đời hay sao?”
“Hựu Đình?”
Hình như Thịnh Hựu Đình rất vui , hắn đứng bên tủ rượu, cầm rượu vang tự rót cho mình một ly rồi từ từ thưởng thức: “Chỗ cổ phần này là tôi thay A Lam lấy lại. Thứ mà mẹ cô ấy để lại đương nhiên không thể để rơi vào tay kẻ khác được. Nếu như cô ấy nhìn thấy số cổ phần này thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
“Thịnh Hựu Đình! Từ trước tới giờ là do cậu giở trò sau lưng phải không?!”
Thịnh Hựu Đình cười lớn: “Lúc đầu tôi chỉ muốn lấy lại cổ phần của mẹ A Lam mà thôi. Nhưng cái hôm ở nhà tang lễ, các người đã nhìn thấy ảnh của A Lam nhưng lại dửng dưng, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào!”
Lúc này Võ Bách Niên mới nhớ ra đúng là ông ta đã nhìn thấy ảnh của A Lam. Nhưng lúc đó do nóng vội, Võ Bách Niên không hề chú ý tới: “Cậu nói Lam Lam đã chết sao?”
“Đúng vậy, các người có thấy vui không?”
Võ Bách Niên bị tin tức này làm cho chấn động. Đúng là ông ta không muốn để Võ Lam thừa kế bất cứ thứ gì, thậm chí ông ta còn không muốn gặp Võ Lam. Bởi vì sự tồn tại của Võ Lam sẽ nhắc nhở Võ Bách Niên về quá khứ ngày đó ông ta đã nhờ cậy phụ nữ để thăng tiến trong sự nghiệp.
Nhưng mà chết sao?
Dù gì đó cũng là con gái của mình, sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch: “Gì cơ!”
Thịnh Hựu Đình ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo hai chân: “Lúc đó ông đã lấy tôi ra để làm điều kiện ép cô ấy phải từ bỏ quyền thừa kế Võ thị. Dù sao thì cô ấy chẳng còn quyền thừa kế, chứng tỏ sự sống chết của Võ thị chẳng còn liên quan tới cô ấy nữa. Vậy thì tôi cũng không cần phải nương tay làm gì, để cho cái công ty làm những điều ghê tởm với cô ấy rút lui, biến mất khỏi thị trường chứng khoán cũng chẳng phải là điều không thể.”
Hai mắt Võ Bách Niên trợn to, ông ta gào lên tỏ ra không dám tin: “Sao cậu có thể làm vậy với tôi chứ! Tôi là ba của Võ Nhi, người cậu yêu là Võ Nhi kia mà!”
Thịnh Hựu Đình cảm thấy buồn cười: “Tôi yêu ai? Chẳng phải cũng do các người sắp đặt sao? Người mà lúc đó đã dùng tay không đào bới đất đá, đưa tôi ra khỏi đống tàn tích là A Lam. Các ông đã dùng cách gì khiến cô ấy không hề mở miệng nhắc đến chuyện đó vậy?”
“ Đình! Cậu nghe tôi giải thích!”
“Chuyện đã qua quá lâu rồi, không cần phải giải thích nữa. Nếu như muốn giải thích thì sao ông không xuống dưới tìm A Lam mà giải thích?”
Võ Bách Niên sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra: “Hựu Đình? Cậu muốn giết tôi à?”
“Tôi sẽ không làm chuyện phạm tội, nhưng ăn miếng trả miếng thì tôi luôn có thể.”
Thịnh Hựu Đình đuổi Võ Bách Niên đi. Võ Bách Niên đã thế chấp tất cả tài sản, không có nhà để về, ông ta chỉ còn có thể thuê nhà ở bên ngoài. Một nhà ba miệng ăn chen lấn nhau trong một căn phòng hơn sáu mươi mét vuông của một tòa ký túc xá cũ. Suốt ngày bị Ôn Như Ngọc và Võ Nhi phàn nàn, tính tình của ông ta cũng càng ngày càng trở nên nóng nảy, thậm chí còn ra tay đánh cả vợ con!
Võ Nhi không chịu nổi sự khổ sở như vậy liền giấu ba mẹ đi tìm Thịnh Hựu Đình. Ở bên ngoài căn biệt thự của Thịnh Hựu Đình sau khi kết hôn, Võ Nhi nhào vào lòng hắn khóc nức nở: “Anh Hựu Đình, hôm nay lạnh quá, chân của em lạnh cóng cả rồi. Anh để em ở nhà anh đi, em không muốn quay về căn nhà đó nữa.”
Một câu “anh Hựu Đình” khiến Thịnh Hựu Đình cúi đầu xuống. Võ Nhi trông thật giống Võ Lam. Ngoài việc Võ Nhi không có nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày ra thì độ giống nhau giữa hai người lên tới tám mươi phần trăm.
Năm mười ba tuổi, khi Võ Lam tới nhà họ Thịnh thì cô ấy cũng nhìn hắn một cách khổ sở đáng thương như vậy, cô nói lạnh, nói không muốn quay về nhà, nói là muốn ở lại nhà họ Thịnh một đêm…
Lúc đó cũng là tháng mười mùa thu, khuôn mặt hắn chẳng có biểu cảm gì, thậm chí đến ngay cả lời nói cũng lạnh lùng, nhưng hắn đã đồng ý…
Võ Bách Niên cảm thấy hơi lúng túng khi đứng bên cạnh ghế sofa. Ngồi cũng chẳng xong mà đứng thì bản thân ông ta lại thấy mình giống một nhân viên cấp dưới đang báo cáo công việc.
Mà Thịnh Hựu Đình đã không còn qua lại với người nhà họ Võ từ lâu lắm rồi. Thời gian hơn một năm đã tạo ra cảm giác xa cách. Võ Bách Niên có chút khó xử trước thái độ không nóng không lạnh của Thịnh Hựu Đình.
Võ Nhi siết chặt tay, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hựu Đình một cách thân mật: “Nhưng mà số cổ phần đó… số đó là của em cả rồi…”
“Không sao, dù gì thì cô cũng là người của nhà họ Võ. Chỉ cần vượt qua cửa ải này, lấy về lại là được.” Tính cách của Thịnh Hựu Đình có vẻ như rất tốt, bất kỳ ai cũng không thể tìm ra một khuyết điểm nào của hắn.
Nhưng điều mà Võ Bách Niên không hề nghĩ tới đó là chỗ cổ phần được thế chấp cho Thịnh Hựu Đình chẳng khác nào “đưa dê vào miệng cọp”. Giá cổ phiếu của Võ thị căn bản không thể cứu vớt nổi, số tiền mượn từ chỗ Thịnh Hữu Đình giống như là đá ném vào biển lớn, đến ngay cả gợn sóng mà nó tạo ra cũng bị sóng biển nuốt gọn.
Tiền đã dùng hết, Thịnh Hựu Đình từ chối việc tiếp tục giúp đỡ. Vật thế chấp đã quá kỳ hạn thế chấp, toàn bộ lại quy thuộc quyền sở hữu của Thịnh Hựu Đình.
Võ Bách Niên sụp đổ!
Một lần nữa ông ta lại tìm tới Thịnh Hựu Đình kể khổ thì nhận được sự cười nhạo lạnh lùng từ Thịnh Hựu Đình: “Chẳng phải là đáng đời hay sao?”
“Hựu Đình?”
Hình như Thịnh Hựu Đình rất vui , hắn đứng bên tủ rượu, cầm rượu vang tự rót cho mình một ly rồi từ từ thưởng thức: “Chỗ cổ phần này là tôi thay A Lam lấy lại. Thứ mà mẹ cô ấy để lại đương nhiên không thể để rơi vào tay kẻ khác được. Nếu như cô ấy nhìn thấy số cổ phần này thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
“Thịnh Hựu Đình! Từ trước tới giờ là do cậu giở trò sau lưng phải không?!”
Thịnh Hựu Đình cười lớn: “Lúc đầu tôi chỉ muốn lấy lại cổ phần của mẹ A Lam mà thôi. Nhưng cái hôm ở nhà tang lễ, các người đã nhìn thấy ảnh của A Lam nhưng lại dửng dưng, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào!”
Lúc này Võ Bách Niên mới nhớ ra đúng là ông ta đã nhìn thấy ảnh của A Lam. Nhưng lúc đó do nóng vội, Võ Bách Niên không hề chú ý tới: “Cậu nói Lam Lam đã chết sao?”
“Đúng vậy, các người có thấy vui không?”
Võ Bách Niên bị tin tức này làm cho chấn động. Đúng là ông ta không muốn để Võ Lam thừa kế bất cứ thứ gì, thậm chí ông ta còn không muốn gặp Võ Lam. Bởi vì sự tồn tại của Võ Lam sẽ nhắc nhở Võ Bách Niên về quá khứ ngày đó ông ta đã nhờ cậy phụ nữ để thăng tiến trong sự nghiệp.
Nhưng mà chết sao?
Dù gì đó cũng là con gái của mình, sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch: “Gì cơ!”
Thịnh Hựu Đình ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo hai chân: “Lúc đó ông đã lấy tôi ra để làm điều kiện ép cô ấy phải từ bỏ quyền thừa kế Võ thị. Dù sao thì cô ấy chẳng còn quyền thừa kế, chứng tỏ sự sống chết của Võ thị chẳng còn liên quan tới cô ấy nữa. Vậy thì tôi cũng không cần phải nương tay làm gì, để cho cái công ty làm những điều ghê tởm với cô ấy rút lui, biến mất khỏi thị trường chứng khoán cũng chẳng phải là điều không thể.”
Hai mắt Võ Bách Niên trợn to, ông ta gào lên tỏ ra không dám tin: “Sao cậu có thể làm vậy với tôi chứ! Tôi là ba của Võ Nhi, người cậu yêu là Võ Nhi kia mà!”
Thịnh Hựu Đình cảm thấy buồn cười: “Tôi yêu ai? Chẳng phải cũng do các người sắp đặt sao? Người mà lúc đó đã dùng tay không đào bới đất đá, đưa tôi ra khỏi đống tàn tích là A Lam. Các ông đã dùng cách gì khiến cô ấy không hề mở miệng nhắc đến chuyện đó vậy?”
“ Đình! Cậu nghe tôi giải thích!”
“Chuyện đã qua quá lâu rồi, không cần phải giải thích nữa. Nếu như muốn giải thích thì sao ông không xuống dưới tìm A Lam mà giải thích?”
Võ Bách Niên sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra: “Hựu Đình? Cậu muốn giết tôi à?”
“Tôi sẽ không làm chuyện phạm tội, nhưng ăn miếng trả miếng thì tôi luôn có thể.”
Thịnh Hựu Đình đuổi Võ Bách Niên đi. Võ Bách Niên đã thế chấp tất cả tài sản, không có nhà để về, ông ta chỉ còn có thể thuê nhà ở bên ngoài. Một nhà ba miệng ăn chen lấn nhau trong một căn phòng hơn sáu mươi mét vuông của một tòa ký túc xá cũ. Suốt ngày bị Ôn Như Ngọc và Võ Nhi phàn nàn, tính tình của ông ta cũng càng ngày càng trở nên nóng nảy, thậm chí còn ra tay đánh cả vợ con!
Võ Nhi không chịu nổi sự khổ sở như vậy liền giấu ba mẹ đi tìm Thịnh Hựu Đình. Ở bên ngoài căn biệt thự của Thịnh Hựu Đình sau khi kết hôn, Võ Nhi nhào vào lòng hắn khóc nức nở: “Anh Hựu Đình, hôm nay lạnh quá, chân của em lạnh cóng cả rồi. Anh để em ở nhà anh đi, em không muốn quay về căn nhà đó nữa.”
Một câu “anh Hựu Đình” khiến Thịnh Hựu Đình cúi đầu xuống. Võ Nhi trông thật giống Võ Lam. Ngoài việc Võ Nhi không có nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày ra thì độ giống nhau giữa hai người lên tới tám mươi phần trăm.
Năm mười ba tuổi, khi Võ Lam tới nhà họ Thịnh thì cô ấy cũng nhìn hắn một cách khổ sở đáng thương như vậy, cô nói lạnh, nói không muốn quay về nhà, nói là muốn ở lại nhà họ Thịnh một đêm…
Lúc đó cũng là tháng mười mùa thu, khuôn mặt hắn chẳng có biểu cảm gì, thậm chí đến ngay cả lời nói cũng lạnh lùng, nhưng hắn đã đồng ý…
Bình luận facebook