Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 20 CÓ THỂ ĐAU KHỔ BAO NHIÊU.Ay
CHƯƠNG 20: CÓ THỂ ĐAU KHỔ BAO NHIÊU
Thịnh Hựu Đình dừng lại, nghiêng từ trên cao xuống liếc nhìn viện trưởng đang nằm trên mặt đất, "Hửm? Không phải ông vẫn còn sống sao? Nhưng tính mạng của vợ tôi không còn nữa. Ông dùng tính mạng của vợ tôi đổi lấy địa vị xã hội và danh tiếng của mình? Ông xứng sao? Ông nợ cô ấy, tôi phải tìm ông đòi lại từng thứ một!"
Ngày kế tiếp, tin tức viện trưởng bệnh viện tư nhân quan hệ nam nữ bừa bãi, và cấu kết với công ty y dược chiếm đoạt số tiền hoa hồng lớn từ việc mua bán dụng cụ chữa bệnh bay đi khắp nơi, gần như đã tạo thành làn sóng rung chuyển trong dư luận ở tất cả các ngành nghề.
Viện trưởng trở thành con chuột chạy qua đường, không dám ra khỏi cửa. Vợ ông ta đệ đơn ly hôn, trong hai ngày tóc ông bạc trắng.
Ngày hôm qua, giá cổ phiếu của Võ thị vẫn còn rất ổn, bỗng nhiên rớt xuống khi bắt đầu phiên giao dịch mới. Kỳ giao dịch trước, một phần lớn cổ phiếu chủ lực bị tập trung lại bán với giá thấp. Một vòng liên tiếp, giá thị trường của cổ phiếu tăng lên cũng không cứu được vận mệnh sụp đổ qua từng ngày của Võ thị.
Trong lòng các chủ đầu tư đều trở nên hoang mang. Họ bán tống bán tháo cổ phiếu đi theo phong trào. Cổ phiếu của Võ thị còn chưa gượng dậy nổi, nhưng lại có rất nhiều nhà phát hành riêng lẻ (private placement) bị giá thấp hấp dẫn. Nhìn thấy giá cổ phiếu của Võ thị đang từ từ tăng lên, các chủ đầu tư lại mua vào theo phong trào. Sau hai hôm tăng lên, các nhà phát hành riêng lẻ lại lần nữa bán tháo, liên tiếp đẩy xuống tới mức thấp nhất.
Khủng hoảng khiến tâm lý của các nhà đầu tư không chịu được hành hạ nữa, bọn họ tiến hành bán ra hết, không còn nhà đầu tư nào dám đi theo. Dù là ngân hàng nhà nước hay ngân hàng thương mại, tất cả đều đã bàn bạc không đồng ý cho Võ thị vay vốn nữa. Võ Bách Niên chỉ đành dùng tất cả của cải trong nhà đi cứu vớt, cuối cùng ngay cả bất động sản cũng phải cầm cố cho ngân hàng.
Không phải Võ Bách Niên không nghĩ tới việc đi tìm Thịnh Hựu Đình giúp đỡ, nhưng di động của Thịnh Hựu Đình lại để cho thư ký nghe hộ, nói rằng hắn đã đi nước ngoài dự hội nghị, bí mật thương mại, không thể nghe điện thoại.
Võ Bách Niên nghĩ thầm, đợi Thịnh Hựu Đình trở về từ nước ngoài, rồi nhờ Thịnh Thế giúp ông đi qua cửa ải khó khăn. Rõ ràng đang có người chơi xấu ông, nhưng vẫn không tra ra được là ai.
Trên cả nước, tài khoản của nhà phát hành riêng lẻ liên hợp lại làm giá cổ phiếu của Võ thị giảm có nhiều như vậy, làm cho Võ thị không còn đường sống để đánh trả.
Thịnh Hựu Đình vẫn không có tin tức, Võ Bách Niên liền nghĩ tới việc cầm cố "Lam Lâm uyển". Nhưng thủ tục cầm cố bất động sản vừa mới đưa lên, đã bị Thịnh Hựu Đình ngăn lại.
Sau khi Võ Bách Niên biết được, ông kéo theo Võ Nhi đi tìm Thịnh Hựu Đình. Ông nghĩ thầm, cứu tinh cuối cùng cũng tới rồi.
Khi ông ta tìm thấy Thịnh Hựu Đình ở phòng thờ của 'Lam Lâm uyển", nhìn thấy Thịnh Hựu Đình đang lau chùi khung hình của Võ Lam, bên cạnh là ảnh chụp của mẹ Võ Lam.
Võ Bách Niên nuốt một ngụm nước miếng...
Thịnh Hựu Đình buông mảnh khăn trắng trong tay xuống, thản nhiên nói, "Phòng ốc ở Lam Lâm uyển này, mọi người không được đụng tới."
Võ Bách Niên lập tức đi thẳng vào vấn đề, "Hựu Đình, con nói không động thì không động. Cuối cùng thì con cũng quay về rồi! Con có biết chú đợi con khổ sở lắm không!"
"Có thể khổ bao nhiêu chứ? Lên lên xuống xuống trên thương trường không phải là chuyện rất bình thường sao?" Thịnh Hựu Đình nói xong quay đầu, nhìn Võ Bách Niên mỉm cười, chỉ là dáng cười kia thật quỷ dị.
Trời tháng chín vốn dĩ rất nóng, nhưng lại khiến trong lòng Võ Bách Niên sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
"Hựu Đình!" Võ Nhi tiến lên, kéo lấy cánh tay Hựu Đình, nói nũng nịu, "Hơn một năm rồi không thấy cái bóng của anh. Lần này may có anh quay lại, giúp đỡ nhà em đi. Ba đã nóng ruột tới độ tóc trắng đi nhiều lắm rồi."
"Được. Nhưng tôi cần vật gán nợ coi như là tượng trưng. Nếu không Hội đồng quản trị sẽ không phê chuẩn." Thịnh Hựu Đình đáp ứng đầy sảng khoái, hất cánh tay của Võ Nhi, đi ra ngoài cửa.
Trong lòng Võ Bách Niên có chút bồn chồn. Sao Thịnh Hựu Đình lại nói tới cả Hội đồng quản trị? Nhưng ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý. Nhiều tiền như vậy, không được Hội đồng quản trị đồng ý thì sao được, "Có thể thì có thể. Nhưng hiện giờ tất cả tài sản của chú đều thế chấp ở ngân hàng rồi."
"Không phải Võ Nhi vẫn còn cổ phần của mẹ vợ tôi sao? Cái này cũng được." Thịnh Hựu Đình xuống dưới lầu, ngồi trên ghế sofa, lại không để người làm rót nước.
Thịnh Hựu Đình dừng lại, nghiêng từ trên cao xuống liếc nhìn viện trưởng đang nằm trên mặt đất, "Hửm? Không phải ông vẫn còn sống sao? Nhưng tính mạng của vợ tôi không còn nữa. Ông dùng tính mạng của vợ tôi đổi lấy địa vị xã hội và danh tiếng của mình? Ông xứng sao? Ông nợ cô ấy, tôi phải tìm ông đòi lại từng thứ một!"
Ngày kế tiếp, tin tức viện trưởng bệnh viện tư nhân quan hệ nam nữ bừa bãi, và cấu kết với công ty y dược chiếm đoạt số tiền hoa hồng lớn từ việc mua bán dụng cụ chữa bệnh bay đi khắp nơi, gần như đã tạo thành làn sóng rung chuyển trong dư luận ở tất cả các ngành nghề.
Viện trưởng trở thành con chuột chạy qua đường, không dám ra khỏi cửa. Vợ ông ta đệ đơn ly hôn, trong hai ngày tóc ông bạc trắng.
Ngày hôm qua, giá cổ phiếu của Võ thị vẫn còn rất ổn, bỗng nhiên rớt xuống khi bắt đầu phiên giao dịch mới. Kỳ giao dịch trước, một phần lớn cổ phiếu chủ lực bị tập trung lại bán với giá thấp. Một vòng liên tiếp, giá thị trường của cổ phiếu tăng lên cũng không cứu được vận mệnh sụp đổ qua từng ngày của Võ thị.
Trong lòng các chủ đầu tư đều trở nên hoang mang. Họ bán tống bán tháo cổ phiếu đi theo phong trào. Cổ phiếu của Võ thị còn chưa gượng dậy nổi, nhưng lại có rất nhiều nhà phát hành riêng lẻ (private placement) bị giá thấp hấp dẫn. Nhìn thấy giá cổ phiếu của Võ thị đang từ từ tăng lên, các chủ đầu tư lại mua vào theo phong trào. Sau hai hôm tăng lên, các nhà phát hành riêng lẻ lại lần nữa bán tháo, liên tiếp đẩy xuống tới mức thấp nhất.
Khủng hoảng khiến tâm lý của các nhà đầu tư không chịu được hành hạ nữa, bọn họ tiến hành bán ra hết, không còn nhà đầu tư nào dám đi theo. Dù là ngân hàng nhà nước hay ngân hàng thương mại, tất cả đều đã bàn bạc không đồng ý cho Võ thị vay vốn nữa. Võ Bách Niên chỉ đành dùng tất cả của cải trong nhà đi cứu vớt, cuối cùng ngay cả bất động sản cũng phải cầm cố cho ngân hàng.
Không phải Võ Bách Niên không nghĩ tới việc đi tìm Thịnh Hựu Đình giúp đỡ, nhưng di động của Thịnh Hựu Đình lại để cho thư ký nghe hộ, nói rằng hắn đã đi nước ngoài dự hội nghị, bí mật thương mại, không thể nghe điện thoại.
Võ Bách Niên nghĩ thầm, đợi Thịnh Hựu Đình trở về từ nước ngoài, rồi nhờ Thịnh Thế giúp ông đi qua cửa ải khó khăn. Rõ ràng đang có người chơi xấu ông, nhưng vẫn không tra ra được là ai.
Trên cả nước, tài khoản của nhà phát hành riêng lẻ liên hợp lại làm giá cổ phiếu của Võ thị giảm có nhiều như vậy, làm cho Võ thị không còn đường sống để đánh trả.
Thịnh Hựu Đình vẫn không có tin tức, Võ Bách Niên liền nghĩ tới việc cầm cố "Lam Lâm uyển". Nhưng thủ tục cầm cố bất động sản vừa mới đưa lên, đã bị Thịnh Hựu Đình ngăn lại.
Sau khi Võ Bách Niên biết được, ông kéo theo Võ Nhi đi tìm Thịnh Hựu Đình. Ông nghĩ thầm, cứu tinh cuối cùng cũng tới rồi.
Khi ông ta tìm thấy Thịnh Hựu Đình ở phòng thờ của 'Lam Lâm uyển", nhìn thấy Thịnh Hựu Đình đang lau chùi khung hình của Võ Lam, bên cạnh là ảnh chụp của mẹ Võ Lam.
Võ Bách Niên nuốt một ngụm nước miếng...
Thịnh Hựu Đình buông mảnh khăn trắng trong tay xuống, thản nhiên nói, "Phòng ốc ở Lam Lâm uyển này, mọi người không được đụng tới."
Võ Bách Niên lập tức đi thẳng vào vấn đề, "Hựu Đình, con nói không động thì không động. Cuối cùng thì con cũng quay về rồi! Con có biết chú đợi con khổ sở lắm không!"
"Có thể khổ bao nhiêu chứ? Lên lên xuống xuống trên thương trường không phải là chuyện rất bình thường sao?" Thịnh Hựu Đình nói xong quay đầu, nhìn Võ Bách Niên mỉm cười, chỉ là dáng cười kia thật quỷ dị.
Trời tháng chín vốn dĩ rất nóng, nhưng lại khiến trong lòng Võ Bách Niên sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
"Hựu Đình!" Võ Nhi tiến lên, kéo lấy cánh tay Hựu Đình, nói nũng nịu, "Hơn một năm rồi không thấy cái bóng của anh. Lần này may có anh quay lại, giúp đỡ nhà em đi. Ba đã nóng ruột tới độ tóc trắng đi nhiều lắm rồi."
"Được. Nhưng tôi cần vật gán nợ coi như là tượng trưng. Nếu không Hội đồng quản trị sẽ không phê chuẩn." Thịnh Hựu Đình đáp ứng đầy sảng khoái, hất cánh tay của Võ Nhi, đi ra ngoài cửa.
Trong lòng Võ Bách Niên có chút bồn chồn. Sao Thịnh Hựu Đình lại nói tới cả Hội đồng quản trị? Nhưng ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý. Nhiều tiền như vậy, không được Hội đồng quản trị đồng ý thì sao được, "Có thể thì có thể. Nhưng hiện giờ tất cả tài sản của chú đều thế chấp ở ngân hàng rồi."
"Không phải Võ Nhi vẫn còn cổ phần của mẹ vợ tôi sao? Cái này cũng được." Thịnh Hựu Đình xuống dưới lầu, ngồi trên ghế sofa, lại không để người làm rót nước.