Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 11 PHẪN UẤT TỚI KHÔNG THỂ KIỀM CHẾ.Ay
CHƯƠNG 11: PHẪN UẤT TỚI KHÔNG THỂ KIỀM CHẾ
Mặt trời ban trưa bị nhốt bên ngoài bức rèm cửa sổ, Võ Lam đang nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, cô chợt trở mình một cái.
Cửa phòng bị vặn mở, cô ngồi dậy và nhìn thấy Võ Nhi bước vào.
Võ Nhi đã xuất viện. Cô ta đã mặc váy và đi giày cao gót, lúc này đang đứng khoanh tay đầy ngạo mạn. Cô ta liếc nhìn Võ Lam nằm trên giường: "Sau khi sinh non tâm trạng ra sao?"
Võ Lam nhớ lời của Mạnh Thiếu Khiên, không được nổi giận. Cô không trả lời Võ Nhi.
Trong tay Võ Nhi cầm một chiếc bình thủy tinh nhỏ, trên trong đựng một loại chất lỏng không biết tên, chất lỏng ở trong bao bọc lấy một quả cầu nhỏ màu thịt. Cô ta cầm chiếc bình thủy tinh lắc lắc, "Chị có biết đây là gì không?"
Võ Lam nhíu chặt mi, "Cái gì?"
"Ồ, là đứa nhỏ rơi khỏi bụng của chị đấy."
Sắc mặt Võ Lam từ từ trắng bệch, từng sợi cảm xúc bắt đầu dập dờn không yên, "Cô! Nói cái gì!"
"Muốn biết vì sao tôi lại lấy được không?" Võ Nhi tiếp tục lắc chiếc bình "Ha ha, có tiền sai quỷ cũng được, vậy là lấy được thôi. Dù sao từ trước tới nay chẳng phôi thai của ai lại rơi ra cả. Tôi đang nghĩ, nếu mang tới Thái Lan nuôi thành một con quỷ nhỏ gì đó, nhất định sẽ rất kích thích, không biết oán giận của thứ đồ chơi này sẽ lớn bao nhiêu đây."
Da đầu Võ Lam run lên. Cho dù cô không tin vào ma quỷ hay chuyện bái tế mẹ chỉ để gửi gắm lòng thương nhớ, nhưng nghe thấy Võ Nhi nói vậy cũng muốn điên lên rồi! Bên trong đó còn là con của cô!
"Trả lại cho tôi!" Giọng nói Võ Lam run rẩy, trái tim cũng run rẩy theo. Cô cố gắng nhắc nhở mình phải nghe lời của Mạnh Thiếu Khiên, phải bình tĩnh, phải ăn uống. Bởi vì hiện giờ cô không phải chỉ có một mình.
Nhưng cô nhìn thấy chiếc bình nhỏ trong tay Võ Nhi, nước mắt không sao ngăn nước, trái tim đã bị nứt ra, xé tới đau đớn.
"Trả cho cô? Chỉ là một vật đáng khinh đã chết mà cô vẫn cần? Chỉ là một thứ đồ đã chết mà thôi." Võ Nhi cười điên cuồng, lắc cái bình dữ dội, "Nghe nói đứa nhỏ khi ở trong bụng được nước ối bao bọc. Tôi để nó vào dung dịch Formalin. Cô nói, người dì này đối xử với nó có tốt không?"
Võ Lam căm hận muốn chết. Cô níu chặt ngực trái, muốn xuống giường đi cướp lại. Nhưng cô đã hứa với Mạnh Thiếu Khiên, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được tức giận, không được kích động. Cô cắn răng: "Cô lừa tôi!"
"Ha ha! Biết cô sẽ nói như vậy nên tôi đã đặc biệt cho cái thứ đáng khinh này làm giám định ADN, xác thực là cô lén trộm người đàn ông của tôi để mang thai.”
Võ Nhi ném tập giám định ADN trong túi ra cho Võ Lam, "Cô xem đi."
Võ Lam cầm bản giám định, nhìn thấy từng hàng số liệu, cánh tay cô trở nên run rẩy. Cô cảm thấy hô hấp của bản thân như tắc nghẹn, "Võ Nhi! Cô trả cho tôi! Trả cho tôi!"
"Ha ha, nhìn thấy cô thế này tôi thật tình rất sung sướng. Loại người thứ ba giống cô bị sinh non là đáng đời. Bác sĩ nói, từ nay về sau cô không còn khả năng sinh đẻ nữa, cô đã biết chưa? Ôi, cũng bởi vì cô làm kẻ thứ ba, cho nên đứa con trong bụng cô phải thay cô xuống địa ngục đấy!"
Nước mắt Võ Lam lã chã rơi xuống không ngừng. Cô nhìn chằm chằm vào bình nhỏ trong tay Võ Nhi. Sau khi Võ Nhi trông thấy thế, càng lắc chiếc bình mạnh hơn nữa, "Dì cho bé con chơi trò gọi là không được bình an nhé! Nếu nó không được thoải mái, cũng chỉ có thể trách mẹ nó, khi nó còn sống thì không thể bảo vệ, sau khi nó chết cũng không có cách để nó được thanh thản!"
Cuối cùng Võ Lam cũng hoàn toàn sụp đổ! Cô xốc chăn nhảy xuống giường, chạy về phía Võ Nhi: "Cô trả cho tôi!"
"Võ Lam! Em làm gì đấy!" Mạnh Thiếu Khiên đẩy cửa phóng vào ôm lấy Võ Lam! "Em làm gì thế! Sao em lại không nghe lời như vậy!"
Võ Lam túm lấy vạt áo trắng của Mạnh Thiếu Khiên. Cô nhìn hắn, tiếng khóc run rẩy thảm thiết, "Thiếu Khiên! Em đã nhịn! Nhưng nó không buông tha em! Em xin anh! Lấy bình thủy tinh trong tay nó cho em với! Em xin anh!"
Mạnh Thiếu Khiên vừa nhìn về phía Võ Nhi, Võ Lam liền gào lên như xé nát tâm can, "Bên trong đấy là con của em!"
Võ Nhi nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Thiếu Khiên thì bị dọa sợ co cả người lại. Cô ta cầm chiếc bình muốn rời đi, nhưng lại bị Mạnh Thiếu Khiên kéo về ném ngã trên mặt đất!
Một câu cũng không nói hắn đã đoạt lấy chiếc bình nhỏ trên tay Võ Nhi rồi đặt nó vào tay Võ Lam. Hắn phun một câu cho Võ Nhi: "Cút!"
Võ Nhi bò ra ngoài đầy vẻ không cam lòng, "Tôi phải khiếu nại anh với bệnh viện!
Mạnh Thiếu Khiên khinh thường nói, "Bệnh viện này do nhà họ Mạnh của ông đây mở! Giỏi thì báo đi!"
Sau khi Võ Nhi chạy khỏi đó, Võ Lam nắm chặt cái bình nhỏ, hai mắt đờ đẫn, phẫn uất tới không thể nào kiềm chế...
Mặt trời ban trưa bị nhốt bên ngoài bức rèm cửa sổ, Võ Lam đang nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, cô chợt trở mình một cái.
Cửa phòng bị vặn mở, cô ngồi dậy và nhìn thấy Võ Nhi bước vào.
Võ Nhi đã xuất viện. Cô ta đã mặc váy và đi giày cao gót, lúc này đang đứng khoanh tay đầy ngạo mạn. Cô ta liếc nhìn Võ Lam nằm trên giường: "Sau khi sinh non tâm trạng ra sao?"
Võ Lam nhớ lời của Mạnh Thiếu Khiên, không được nổi giận. Cô không trả lời Võ Nhi.
Trong tay Võ Nhi cầm một chiếc bình thủy tinh nhỏ, trên trong đựng một loại chất lỏng không biết tên, chất lỏng ở trong bao bọc lấy một quả cầu nhỏ màu thịt. Cô ta cầm chiếc bình thủy tinh lắc lắc, "Chị có biết đây là gì không?"
Võ Lam nhíu chặt mi, "Cái gì?"
"Ồ, là đứa nhỏ rơi khỏi bụng của chị đấy."
Sắc mặt Võ Lam từ từ trắng bệch, từng sợi cảm xúc bắt đầu dập dờn không yên, "Cô! Nói cái gì!"
"Muốn biết vì sao tôi lại lấy được không?" Võ Nhi tiếp tục lắc chiếc bình "Ha ha, có tiền sai quỷ cũng được, vậy là lấy được thôi. Dù sao từ trước tới nay chẳng phôi thai của ai lại rơi ra cả. Tôi đang nghĩ, nếu mang tới Thái Lan nuôi thành một con quỷ nhỏ gì đó, nhất định sẽ rất kích thích, không biết oán giận của thứ đồ chơi này sẽ lớn bao nhiêu đây."
Da đầu Võ Lam run lên. Cho dù cô không tin vào ma quỷ hay chuyện bái tế mẹ chỉ để gửi gắm lòng thương nhớ, nhưng nghe thấy Võ Nhi nói vậy cũng muốn điên lên rồi! Bên trong đó còn là con của cô!
"Trả lại cho tôi!" Giọng nói Võ Lam run rẩy, trái tim cũng run rẩy theo. Cô cố gắng nhắc nhở mình phải nghe lời của Mạnh Thiếu Khiên, phải bình tĩnh, phải ăn uống. Bởi vì hiện giờ cô không phải chỉ có một mình.
Nhưng cô nhìn thấy chiếc bình nhỏ trong tay Võ Nhi, nước mắt không sao ngăn nước, trái tim đã bị nứt ra, xé tới đau đớn.
"Trả cho cô? Chỉ là một vật đáng khinh đã chết mà cô vẫn cần? Chỉ là một thứ đồ đã chết mà thôi." Võ Nhi cười điên cuồng, lắc cái bình dữ dội, "Nghe nói đứa nhỏ khi ở trong bụng được nước ối bao bọc. Tôi để nó vào dung dịch Formalin. Cô nói, người dì này đối xử với nó có tốt không?"
Võ Lam căm hận muốn chết. Cô níu chặt ngực trái, muốn xuống giường đi cướp lại. Nhưng cô đã hứa với Mạnh Thiếu Khiên, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được tức giận, không được kích động. Cô cắn răng: "Cô lừa tôi!"
"Ha ha! Biết cô sẽ nói như vậy nên tôi đã đặc biệt cho cái thứ đáng khinh này làm giám định ADN, xác thực là cô lén trộm người đàn ông của tôi để mang thai.”
Võ Nhi ném tập giám định ADN trong túi ra cho Võ Lam, "Cô xem đi."
Võ Lam cầm bản giám định, nhìn thấy từng hàng số liệu, cánh tay cô trở nên run rẩy. Cô cảm thấy hô hấp của bản thân như tắc nghẹn, "Võ Nhi! Cô trả cho tôi! Trả cho tôi!"
"Ha ha, nhìn thấy cô thế này tôi thật tình rất sung sướng. Loại người thứ ba giống cô bị sinh non là đáng đời. Bác sĩ nói, từ nay về sau cô không còn khả năng sinh đẻ nữa, cô đã biết chưa? Ôi, cũng bởi vì cô làm kẻ thứ ba, cho nên đứa con trong bụng cô phải thay cô xuống địa ngục đấy!"
Nước mắt Võ Lam lã chã rơi xuống không ngừng. Cô nhìn chằm chằm vào bình nhỏ trong tay Võ Nhi. Sau khi Võ Nhi trông thấy thế, càng lắc chiếc bình mạnh hơn nữa, "Dì cho bé con chơi trò gọi là không được bình an nhé! Nếu nó không được thoải mái, cũng chỉ có thể trách mẹ nó, khi nó còn sống thì không thể bảo vệ, sau khi nó chết cũng không có cách để nó được thanh thản!"
Cuối cùng Võ Lam cũng hoàn toàn sụp đổ! Cô xốc chăn nhảy xuống giường, chạy về phía Võ Nhi: "Cô trả cho tôi!"
"Võ Lam! Em làm gì đấy!" Mạnh Thiếu Khiên đẩy cửa phóng vào ôm lấy Võ Lam! "Em làm gì thế! Sao em lại không nghe lời như vậy!"
Võ Lam túm lấy vạt áo trắng của Mạnh Thiếu Khiên. Cô nhìn hắn, tiếng khóc run rẩy thảm thiết, "Thiếu Khiên! Em đã nhịn! Nhưng nó không buông tha em! Em xin anh! Lấy bình thủy tinh trong tay nó cho em với! Em xin anh!"
Mạnh Thiếu Khiên vừa nhìn về phía Võ Nhi, Võ Lam liền gào lên như xé nát tâm can, "Bên trong đấy là con của em!"
Võ Nhi nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Thiếu Khiên thì bị dọa sợ co cả người lại. Cô ta cầm chiếc bình muốn rời đi, nhưng lại bị Mạnh Thiếu Khiên kéo về ném ngã trên mặt đất!
Một câu cũng không nói hắn đã đoạt lấy chiếc bình nhỏ trên tay Võ Nhi rồi đặt nó vào tay Võ Lam. Hắn phun một câu cho Võ Nhi: "Cút!"
Võ Nhi bò ra ngoài đầy vẻ không cam lòng, "Tôi phải khiếu nại anh với bệnh viện!
Mạnh Thiếu Khiên khinh thường nói, "Bệnh viện này do nhà họ Mạnh của ông đây mở! Giỏi thì báo đi!"
Sau khi Võ Nhi chạy khỏi đó, Võ Lam nắm chặt cái bình nhỏ, hai mắt đờ đẫn, phẫn uất tới không thể nào kiềm chế...