Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 9 KHÔNG THỂ SINH CON.Ay
CHƯƠNG 9: KHÔNG THỂ SINH CON
Thịnh Hựu Đình không tin tưởng bệnh viện tư nhân cực kỳ cao cấp này, hắn gọi điện thoại cho thư ký lập tức chuẩn bị trực thăng, muốn đưa Võ Lam chuyển viện, lập tức chuyển đến bệnh viện nước ngoài.
Nhưng đám người kia hở ra là dùng cái cớ "dịch chuyển một chút sẽ chết ngay" ra dọa hắn.
Thịnh Hựu Đình thừa nhận mình sợ hãi vì bị đám bác sĩ, chủ nhiệm, viện trưởng kia dọa nạt, hắn có thể không chuyển viện, nhưng hắn muốn vào trong xem, xem xem người phụ nữ suốt hai năm trên tờ đăng ký kết hôn của hắn thế nào rồi!
Sau cùng, Thịnh Hựu Đình dùng địa vị xã hội và những mối quan hệ không gì lay chuyển được của mình, yêu cầu bệnh viện mở cửa phòng cấp cứu ra cho hắn.
Hắn tiến hành tiêu độc, thay quần áo, đội mũ, đeo khẩu trang, dùng xà phòng rửa thật kĩ các ngón tay và kẽ móng tay rồi bước vào phòng cấp cứu.
Hắn nhìn thấy mũi và miệng Võ Lam đều cắm những dây những ống. Cô yên lặng nằm trên bàn phẫu thuật, hai chân bị giá đỡ chống cao dạng sang hai bên, sắc mặt trắng bệch như người chết, bong bóng xà phòng vừa chạm vào đã vỡ cũng chỉ đến mức ấy mà thôi.
Một người tươi tắn như cô ấy, lên trời xuống đất, có chuyện gì không dám làm? Từ bao giờ đã trở nên yếu đuối đến mức này?
Một bên mu bàn tay cắm ống truyền dịch trong suốt, một bên tay khác truyền huyết tương.
Một ngày hai đêm rồi mà vẫn cần truyền máu sao? Rốt cuộc cô đã mất bao nhiêu máu?
Con số trên thiết bị không ngừng nhảy nhót, giữa chừng bác sĩ điềm tĩnh nhưng vẫn nhanh chóng tuôn ra một tràng thuật ngữ chuyên môn, cả phòng cấp cứu như đánh trận.
Chỉ có mình hắn đứng ở đó, không biết nên làm gì.
Thậm chí hắn còn không dám bước tới nắm lấy tay cô, sợ rằng mình không cẩn thận sẽ làm vỡ cô ấy.
Đầu óc choáng váng vô cùng, Thịnh Hựu Đình quay người bước vội ra khỏi phòng cấp cứu, hắn không thể nán lại thêm nữa,
Mỗi khi một chút mùi thuốc sát trùng xông vào khoang mũi, đầu óc hắn lại hiện ra hình ảnh Võ Lam trắng bệch và thảm hại như đã chết.
Sáng sớm ngày hôm sau, bệnh viện thông báo ngân hàng máu dự trữ không đủ dùng, cả Tân Thành không điều động nổi nhóm máu hiếm Rh-, bây giờ bắt buộc phải thông báo cầu cứu ở bệnh viện và trên sóng phát thanh.
Thịnh Hựu Đình không biết tâm trạng của hắn lúc đó thế nào, hắn chỉ biết, mẹ kiếp thế giới này điên rồi! Hết chuyện này tới chuyện khác ập tới, hoàn toàn không để người ta kịp lấy hơi!
Võ Nhi nghe được thông báo, cô ta tìm tới Thịnh Hựu Đình, trông sắc mặt không được ổn lắm: "Anh Đình, em có thể truyền máu cho chị ấy, lúc nhỏ chị ấy từng truyền máu cho em một lần, nhưng, em có điều kiện. Anh đồng ý với em phải ly hôn với chị gái em, kết hôn với em!"
Thịnh Hựu Đình nhìn Võ Nhi, hắn cảm thấy xa lạ, đây có còn là Võ Nhi mạo hiểm tính mạng không sợ bị vùi chết, cứu mình ra khỏi đống đổ nát của trận động đất năm đó không?
Hắn muốn đợi xem, có lẽ không chắc đã là nhóm máu hiếm, nhưng hắn đợi không nổi...
Võ Lam được cứu sống, đây là công lao rút gần cạn máu của Võ Nhi, Võ Bách Niên và Ôn Như Ngọc nhìn Thịnh Hựu Đình với vẻ đau lòng: "Hựu Đình, con không được phụ lòng Võ Nhi của chúng ta, Lam Lam từ nhỏ đã không thích nó, nhưng vì con mà nó không hề áy náy, đến cả mạng mình cũng không cần nữa! Đứa bé ngốc này!"
Thịnh Hựu Đình lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, con người tôi, ân oán rõ ràng."
Hắn nói xong rồi nhìn về phía Võ Bách Niên và Ôn Như Ngọc, ánh mắt đó khiến hai người kinh hãi run rẩy, đồng loạt im bặt.
Ân oán rõ ràng nghĩa là sao?
Định tìm họ để tính món nợ đánh đập Võ Lam à?
Lúc này, hai vợ chồng họ chỉ đành gửi gắm hy vọng trên người Võ Nhi, mong sao con gái họ có thể nắm được trái tim của Thịnh Hựu Đình.
Phẫu thuật kết thúc, Thịnh Hựu Đình bị viện trưởng gọi vào phòng làm việc, hắn vừa ngồi xuống, viện trưởng đã nói một cách nghiêm trọng: "Thịnh tiên sinh, anh cần chuẩn bị tâm lý, e rằng sau này vợ anh không thể sinh con nữa."
Hơi thở của Thịnh Hựu Đình khẽ run lên, nhưng hắn bình tĩnh cười lạnh: "Người bẩm sinh không thể sinh con còn chữa được, huống hồ vợ tôi từng mang thai, sự cố lần này sẽ không xảy ra lần nữa."
Huống hồ lần này không phải một sự cố!
Nghĩ đến đây, từng ngón tay của hắn siết chặt lại! Vẻ hung ác cũng từ từ xuất hiện trong ánh mắt hắn!
Thịnh Hựu Đình không tin tưởng bệnh viện tư nhân cực kỳ cao cấp này, hắn gọi điện thoại cho thư ký lập tức chuẩn bị trực thăng, muốn đưa Võ Lam chuyển viện, lập tức chuyển đến bệnh viện nước ngoài.
Nhưng đám người kia hở ra là dùng cái cớ "dịch chuyển một chút sẽ chết ngay" ra dọa hắn.
Thịnh Hựu Đình thừa nhận mình sợ hãi vì bị đám bác sĩ, chủ nhiệm, viện trưởng kia dọa nạt, hắn có thể không chuyển viện, nhưng hắn muốn vào trong xem, xem xem người phụ nữ suốt hai năm trên tờ đăng ký kết hôn của hắn thế nào rồi!
Sau cùng, Thịnh Hựu Đình dùng địa vị xã hội và những mối quan hệ không gì lay chuyển được của mình, yêu cầu bệnh viện mở cửa phòng cấp cứu ra cho hắn.
Hắn tiến hành tiêu độc, thay quần áo, đội mũ, đeo khẩu trang, dùng xà phòng rửa thật kĩ các ngón tay và kẽ móng tay rồi bước vào phòng cấp cứu.
Hắn nhìn thấy mũi và miệng Võ Lam đều cắm những dây những ống. Cô yên lặng nằm trên bàn phẫu thuật, hai chân bị giá đỡ chống cao dạng sang hai bên, sắc mặt trắng bệch như người chết, bong bóng xà phòng vừa chạm vào đã vỡ cũng chỉ đến mức ấy mà thôi.
Một người tươi tắn như cô ấy, lên trời xuống đất, có chuyện gì không dám làm? Từ bao giờ đã trở nên yếu đuối đến mức này?
Một bên mu bàn tay cắm ống truyền dịch trong suốt, một bên tay khác truyền huyết tương.
Một ngày hai đêm rồi mà vẫn cần truyền máu sao? Rốt cuộc cô đã mất bao nhiêu máu?
Con số trên thiết bị không ngừng nhảy nhót, giữa chừng bác sĩ điềm tĩnh nhưng vẫn nhanh chóng tuôn ra một tràng thuật ngữ chuyên môn, cả phòng cấp cứu như đánh trận.
Chỉ có mình hắn đứng ở đó, không biết nên làm gì.
Thậm chí hắn còn không dám bước tới nắm lấy tay cô, sợ rằng mình không cẩn thận sẽ làm vỡ cô ấy.
Đầu óc choáng váng vô cùng, Thịnh Hựu Đình quay người bước vội ra khỏi phòng cấp cứu, hắn không thể nán lại thêm nữa,
Mỗi khi một chút mùi thuốc sát trùng xông vào khoang mũi, đầu óc hắn lại hiện ra hình ảnh Võ Lam trắng bệch và thảm hại như đã chết.
Sáng sớm ngày hôm sau, bệnh viện thông báo ngân hàng máu dự trữ không đủ dùng, cả Tân Thành không điều động nổi nhóm máu hiếm Rh-, bây giờ bắt buộc phải thông báo cầu cứu ở bệnh viện và trên sóng phát thanh.
Thịnh Hựu Đình không biết tâm trạng của hắn lúc đó thế nào, hắn chỉ biết, mẹ kiếp thế giới này điên rồi! Hết chuyện này tới chuyện khác ập tới, hoàn toàn không để người ta kịp lấy hơi!
Võ Nhi nghe được thông báo, cô ta tìm tới Thịnh Hựu Đình, trông sắc mặt không được ổn lắm: "Anh Đình, em có thể truyền máu cho chị ấy, lúc nhỏ chị ấy từng truyền máu cho em một lần, nhưng, em có điều kiện. Anh đồng ý với em phải ly hôn với chị gái em, kết hôn với em!"
Thịnh Hựu Đình nhìn Võ Nhi, hắn cảm thấy xa lạ, đây có còn là Võ Nhi mạo hiểm tính mạng không sợ bị vùi chết, cứu mình ra khỏi đống đổ nát của trận động đất năm đó không?
Hắn muốn đợi xem, có lẽ không chắc đã là nhóm máu hiếm, nhưng hắn đợi không nổi...
Võ Lam được cứu sống, đây là công lao rút gần cạn máu của Võ Nhi, Võ Bách Niên và Ôn Như Ngọc nhìn Thịnh Hựu Đình với vẻ đau lòng: "Hựu Đình, con không được phụ lòng Võ Nhi của chúng ta, Lam Lam từ nhỏ đã không thích nó, nhưng vì con mà nó không hề áy náy, đến cả mạng mình cũng không cần nữa! Đứa bé ngốc này!"
Thịnh Hựu Đình lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, con người tôi, ân oán rõ ràng."
Hắn nói xong rồi nhìn về phía Võ Bách Niên và Ôn Như Ngọc, ánh mắt đó khiến hai người kinh hãi run rẩy, đồng loạt im bặt.
Ân oán rõ ràng nghĩa là sao?
Định tìm họ để tính món nợ đánh đập Võ Lam à?
Lúc này, hai vợ chồng họ chỉ đành gửi gắm hy vọng trên người Võ Nhi, mong sao con gái họ có thể nắm được trái tim của Thịnh Hựu Đình.
Phẫu thuật kết thúc, Thịnh Hựu Đình bị viện trưởng gọi vào phòng làm việc, hắn vừa ngồi xuống, viện trưởng đã nói một cách nghiêm trọng: "Thịnh tiên sinh, anh cần chuẩn bị tâm lý, e rằng sau này vợ anh không thể sinh con nữa."
Hơi thở của Thịnh Hựu Đình khẽ run lên, nhưng hắn bình tĩnh cười lạnh: "Người bẩm sinh không thể sinh con còn chữa được, huống hồ vợ tôi từng mang thai, sự cố lần này sẽ không xảy ra lần nữa."
Huống hồ lần này không phải một sự cố!
Nghĩ đến đây, từng ngón tay của hắn siết chặt lại! Vẻ hung ác cũng từ từ xuất hiện trong ánh mắt hắn!
Bình luận facebook