-
Chương 42
Xe vừa lái vào sân thì Du Thiệu Hồng đã nghe thấy giai điệu sôi động nhịp nhàng tiết tấu nhanh từ trong nhà vọng ra, ông không rành về âm nhạc cũng không biết đây là bài hát gì.
Đã mười giờ tối rồi, không biết cô nhóc thối đó lại đang làm gì. Có điều từ khi con gái chuyển về nhà ở thì trong nhà náo nhiệt hơn hẳn. Du Thiệu Hồng sải bước vào biệt thự. Trong phòng khách, Du Khuynh đang khiêu vũ.
Đây là múa La-tinh? Ông đoán vậy. Du Khuynh nhảy gần nửa tiếng rồi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Thấy ba về cô tắt nhạc đi.
Du Thiệu Hồng lấy một bình nước soda vặn ra đưa cho con gái: “Tâm tình con không vui nên khiêu vũ để giải tỏa à?”
Du Khuynh uống một hơi hết nửa bình, “Sao ba lại nói thế?”
“Ông nội con lấy ba và anh con ra khai đao khiến con áy náy, ép con về công ty. Nếu con không muốn thì đừng để tâm, còn có ba đây này.”
“Ba, ba hiểu lầm rồi. Con đây là đang cổ vũ bản thân, chuẩn bị tinh thần chiến đấu.”
Du Thiệu Hồng tin mới lạ. Ông lo lắng suốt cả ngày, cứ sợ trong lòng cô không vui. Buổi tối còn cả đống công việc chưa xử lý, ông chẳng có tâm trạng bèn về sớm, nhân lúc cô chưa ngủ định trò chuyện mấy câu với cô.
“Ông con làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con. Tính ông hay nói thẳng nên không dễ nghe. Nhưng người bảo vệ gia đình chúng ta nhất chính là ông.”
Du Khuynh với ông nội nói thân thuộc cũng chưa tới mức đó, càng đừng nói tới hiểu biết.
Cô hỏi ba: “Ông nội dễ nói chuyện hơn ba không?”
Du Thiệu Hồng: “Vậy còn cần phải xem về phương diện nào đã, nếu trong công việc thì chẳng có ai tuyệt tình quyết đoán hơn ông. Nếu là bình thường thì sao cũng được.”
Du Khuynh gật đầu, thế thì tốt.
“Ba, ba ngủ sớm chút, ngủ ngon.”Cô đi lên lầu.
Mai là sinh nhật của Phó Ký Trầm, tối lúc anh còn ở văn phòng đã nhắc cô không dưới năm lần, sợ cô quên mất. Xưa giờ cô chẳng quan tâm tới lễ lộc gì. Cho dù là sinh nhật cô, cô còn thường xuyên quên nữa là. Nhưng Phó Ký Trầm rất để ý. Để ý việc cô mừng sinh nhật cho anh.
Sau khi tắm xong, Du Khuynh nằm bò trên giường chống cằm suy tư, nhìn chằm chằm ánh đèn rơi trên đầu giường. Mái tóc dài rơi rớt trên lưng trên vai. Còn có vài sợi rơi trước ngực. Sợi tóc chưa khô quét qua màn hình điện thoại, giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn, màn hình phản chiếu vô số tia sáng. Du Khuynh vẫn còn đang thất thần. Mười giờ ba mươi mốt phút.
Du Khuynh bò dậy, mở khung chat của ông nội ra: [Ông ơi, buổi tối vui vẻ.]
Ông cụ Du: [Không được vui cho lắm. Đang sửa mặt gạch men đây này.]
Du Khuynh: “……”
Ban ngày nghe Cá Tinh nói, ông nội ném vỡ ly làm trầy gạch men in hoa bà nội thích.
Ông cụ Du: [Muộn vậy rồi, có chuyện gì?]
Giữa Du Khuynh và ông nội có một tấm màn ngăn xa cách mỏng manh, nói chuyện không thể nghĩ sao nói vậy giống như với ba cô được.
Giọng cô đầy nghiêm túc: [Mai là sinh nhật bạn trai con, con muốn dẫn anh ấy về nhà tổ chức sinh nhật cho anh ấy. Con nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy nên tới chỗ ông ngồi một chút, sau đó dẫn anh ấy với ba con cùng đi ăn bữa cơm. Tối mai, ông với bà nội có ở nhà không ạ?]
Ông cụ Du tức một ngày một đêm, lúc này cuối cùng cũng tâm bình khí hòa rồi.
Ông buông công việc trong tay xuống: [Vậy tối mai cứ về nhà cũ ăn cơm đi.]
[Cám ơn ông nội.]
Ông cụ Du tìm mắt kính đeo lên, lập nên một nhóm chat mới cho cả nhà.
Người bị kéo vào như lọt vào sương mù, gia đình họ sớm đã có một nhóm rồi. Có điều nhóm đó phần lớn thời gian đều nằm trong trạng thái tĩnh.
Trừ khi có buổi họp mặt gia đình, thời gian còn lại ít khi trò chuyện.
Du Cảnh Trạch tra số thành viên trong nhóm, thấy bớt đi Du Khuynh.
Du Cảnh Trạch: [Ông à, ông có chuyện gì đúng không ạ?]
Ông cụ Du: [Du Khuynh nói với ông, tối mai con bé muốn đưa Phó Ký Trầm về nhà ăn cơm.]
Những người còn lại trong nhóm đều đầy kinh ngạc. Không ai dám tin tưởng.
Ông cụ Du: [Hiếm khi con bé chịu thử qua lại với người ta, mặc kệ sau này kết quả thế nào cũng coi như đã bước ra được bước đầu tiên, không dễ gì. Con bé còn đồng ý về công ty giúp đỡ, trưởng thành lên không ít rồi. Chúng ta nên cổ vũ con bé một chút.]
Ông ra lệnh: [Nếu tối mai mấy đứa không có chuyện gì quan trọng đều về nhà hết đi, đã lâu gia đình chúng ta không họp mặt rồi.]
Du Cảnh Hâm đang định nói Quý Thanh Viễn chưa chắc có thời gian, trước đó nghe nói tối thứ Sáu anh ta có xã giao.
Kết quả Quý Thanh Viễn trồi lên: [Vâng ạ.]
Cô ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đang dựa trên đầu giường. Trong nhóm, ông nội lại gửi tin nhắn thoại tới.
Ông cụ Du: [Mai cũng là sinh nhật của Phó Ký Trầm, mấy đứa đem rượu ngon tới là được, thứ khác không cần đặc biệt mua, quà ông chuẩn bị.]
Du Cảnh Hâm: [Ông ơi, ông biết người trẻ tuổi bây giờ thích gì không? Cần chúng con tham khảo cho ông không?]
Ông cụ Du: [Lớp trẻ bây giờ thích gì ông đúng là không biết thật, nhưng ông biết Phó Ký Trầm muốn gì.]
Du Cảnh Hâm tò mò: [Ông còn đặc biệt đi tìm hiểu nữa ạ?]
Ông cụ Du: [Chuyện này đồn khắp trong giới rồi, nhẫn dán cơm. Cháu nói xem Phó Ký Trầm muốn chiếc nhẫn đó cỡ nào? Người khác cho rằng Du Khuynh mua cho cậu ấy nhưng cậu ấy quên đeo, mấy đứa còn không hiểu Du Khuynh có tính thế nào? Con bé chịu mua nhẫn à?]
Nói xong, ông cụ Du không khỏi lắc đầu thở dài.
Bởi vì Du Khuynh là cháu gái ông, dùng cách nói thịnh hành hiện nay là ông tự mang kính lọc, nhìn sao cũng thấy cháu gái nhà mình tốt, Du Khuynh dù có đốn mạt mấy cũng chỉ có ông mới được dạy dỗ, người khác thì không được nói cô dù nửa chữ. Nhưng Phó Ký Trầm, thật không dễ dàng.
Truyện được đăng tải trên trang web taovichuoi.wordpress.com
[Nếu Du Khuynh bằng lòng kết hôn với Phó Ký Trầm, ông cầu còn không được nữa là. Nhưng tâm tính chơi đùa của con bé không đổi, chẳng ai nói được con bé.]
Ông cụ Du bộc bạch: [Nói thật, ông khá xem trọng thằng bé Phó Ký Trầm này, bất cứ lúc nào cũng giữ được bình tĩnh. Nay Du Khuynh chịu dẫn cậu ta về nhà, chúng ta có cơ hội làm mối. Du Khuynh kết hôn rồi thì ông cũng yên tâm.]
Du Cảnh Hâm nhắc nhở: [Ông nội, ông tặng nhẫn cho Phó Ký Trầm, thích hợp không?]
Ông cụ Du: [Ông với bà nội con đi mua, để Du Khuynh tự mình tặng.]
Du Cảnh Hâm lo lắng: [Chưa chắc Du Khuynh sẽ tặng đâu ạ.]
Ông cụ Du: [Hai ông bà lão chúng ta lớn tuổi như vậy rồi, trời lạnh giá rét đi chuẩn bị quà thay con bé, con bé có thể nhẫn tâm không nể mặt chúng ta sao?]
Du Cảnh Trạch lên tiếng: [Không nói trước được.]
Ông cụ Du: “……”
Cuối cùng, ông cụ Du còn không quên dặn dò: [Mấy đứa cũng đừng vì Phó Ký Trầm tới nhà mà cho đã là người một nhà. Cậu ta một ngày chưa lãnh chứng với Du Khuynh thì chưa phải là người nhà chúng ta.]
[Cho dù có là người một nhà, ông cảm thấy nên thế nào thì cứ thế ấy, chẳng cần thiết nhường ai trong việc làm ăn. Đừng muốn chiếm tiện nghi người ta, nhưng cũng đừng chịu thiệt. Nếu không thời gian lâu dài, dễ mất cân bằng.]
Đây là lần đầu tiên nhà họ Du trò chuyện trong nhóm gia đình muộn nhất, mười một giờ rưỡi mà trong nhóm vẫn còn nhảy màn hình.
Giờ phút này, Du Khuynh đã tiến vào giấc mộng rồi. Trong mơ có rất nhiều người. Hình ảnh mơ hồ. Cô nhìn thấy bà ngoại. Mơ thấy mẹ cô.
Trong mơ, cô gộp tiền tiêu vặt của anh họ lại đi mua bộ hình dán hoạt hình mặc quần áo cho cô gái xinh đẹp. Trên sách Ngữ Văn bị cô dán kín mít che luôn những con chữ, giáo viên gọi cô đứng dậy đọc sách, trước mắt cô chỉ toàn giấy dán sặc sỡ, cô gấp tới sắp khóc.
Ngõ nhỏ Thượng Hải, đường phố Bắc Kinh. Cửa sổ khắc hoa, gạch men sứ. Đều xuất hiện trong mơ. Sau đó chẳng biết thế nào, hình ảnh trong mơ chợt biến thành nhà hát, cô đứng trên sân khấu nhảy múa. Người ngồi phía dưới là Phó Ký Trầm, rạp hát rộng lớn nhưng chỉ có mỗi mình anh là khán giả.
Thứ sáu, tiết trời âm u lạnh lẽo. Trong phòng bật điều hòa ấm áp, người cũng lười thêm mấy phần.
Du Khuynh ngáp một cái, tối qua nằm mơ cả đêm, rất mệt. Cô tìm bình xịt nước hoa, xịt về phía máy làm ẩm đang phun hơi nước ra. Mùi hương thơm mát theo hơi sương lan tỏa khắp phòng. Thơm nhàn nhạt. Tỉnh táo tinh thần.
Cửa phòng bị gõ vang một cái.
Du Khuynh ngẩng đầu, là Tần Mặc Lãnh, ngón tay anh ta móc ly cà phê, anh ta chịu không nổi mùi hương này bèn mở rộng cửa ra.
Du Khuynh cất nước hoa vào túi xách. “Tần tổng nhàn rỗi thế à?”
Tần Mặc Lãnh đặt cà phê ở trước mặt cô: “Lúc tôi bận em nhìn không thấy.”
“Giúp được gì cho anh không?”
“Tới xem văn phòng của em.”
“……”
Du Khuynh đứng dậy đi rót ly nước cho anh ta.
Tần Mặc Lãnh đánh giá văn phòng cô, khoảng mười mét vuông, một cái bàn hai tủ giấy tờ cùng với mấy chậu cây xanh. May mà bốn mặt đều là thủy tinh, còn có cả tấm cửa sổ sát đất hướng ra mặt đường, trông không chật chội ngột ngạt lắm.
“Văn phòng ở Lạc Mông của em rộng tám mươi mét vuông, cùng với một phòng nghỉ đơn giản. Nằm cạnh văn phòng tôi, dụng cụ trong văn phòng cũng được chuẩn bị đầy đủ cho em theo sở thích của tôi.”
Du Khuynh đưa ly trà cho anh: “Thời buổi bây giờ đều đào góc tường quang minh chính đại như vậy à?”
Tần Mặc Lãnh: “Lén lén lút lút, chẳng xứng mặt đàn ông.”
Du Khuynh mở nắp ly cà phê thêm sữa tươi và viên đường vuông vào.
Tần Mặc Lãnh không ngồi mà chiếm bàn cô một cách rất tùy ý, tay của mèo thần tài vẫn còn vẫy không ngừng, anh ta duỗi tay ấn lại không cho nó nhúc nhích.
Du Khuynh cạn lời, nhìn Tần Mặc Lãnh: “Tay nó hèn, Tần tổng định hơn thua với nó à?”
Tần Mặc Lãnh: “……”
Anh ta buông ra. Nhìn đồng hồ đeo tay, buổi trưa anh ta có một bữa cơm với khách hàng, giờ phải đi cho kịp.
“Ly trà này để ở đây trước, đợi khi nào rảnh rỗi tôi đặc biệt tới đây uống.”
Lúc đi, anh ta còn đóng cửa lại.
Tần Mặc Lãnh đi chưa được bao lâu thì Vu Phi tới tìm Du Khuynh đi ăn trưa. Tối qua chồng cũ nhờ cô giúp nhắc với Du Khuynh hôm nay là sinh nhật Phó Ký Trầm.
Cô từ chối chồng cũ rồi. Nhưng không cản trở việc cô nói chuyện này với Du Khuynh.
“Phó Ký Trầm hèn mọn tới mức xin quà tặng luôn rồi, tự em quyết định tặng hay không tặng đi, dù sao chị cũng không đồng ý giúp Lục Thâm.”
Còn may, cô chuẩn bị bất ngờ rồi. Người đàn ông này ấy à. Vốn còn nghĩ đợi tối đón anh tan làm rồi mới nói với anh bất ngờ này, giờ xem ra vẫn nên nói sớm với anh, tránh để anh nóng lòng mong đợi. Du Khuynh soạn tin nhắn xong gửi đi.
[Tối nay chúc mừng sinh nhật cho Phó tổng, địa điểm: Nhà cũ nhà họ Du.]
Phó Ký Trầm ở nhà ông nội, cả nhà ăn một bữa cơm đơn giản để chúc mừng, thời gian buổi tối chừa cho anh và Du Khuynh. Nhìn chằm chằm tin nhắn này, anh quên mất cả ăn cơm.
[Du Khuynh, em đừng nói đùa, anh sẽ cho là thật đấy. Nếu tối nay em không dẫn anh đi, anh tự đi, lấy tin nhắn này của em ra làm chứng.]
Du Khuynh chụp màn hình tin nhắn trò chuyện của cô và ông nội gửi qua cho anh: [Không lừa anh. Hôm nào có thể trêu anh chứ hôm nay không được. Hôm nay là sinh nhật anh, anh lớn nhất, em nhường Phó tổng của em.]
Người trong nhà nhìn anh không dưới một trăm tám mươi lần nhưng anh vẫn chưa cảm nhận được. Còn đang nói chuyện với Du Khuynh, đũa cũng buông xuống rồi.
Phó Ký Trầm vẫn cảm thấy không chân thật, [Sao tự dưng dẫn anh về nhà?]
Du Khuynh: [Tặng quà không nên tặng thứ thọ tinh* muốn nhất sao?]
(Thọ tinh* Chủ nhân ngày sinh nhật đó.)
Phó Ký Trầm chẳng còn gì để phản bác.
Du Khuynh: [Tan làm xong em đi đón anh. Em với ông nội em có thể còn không quen thuộc bằng anh với ông. Tới lúc đó anh nhớ khen em ở trước mặt ông nhiều vào nhé. Em ăn cơm đây.]
Phó Ký Trầm buông điện thoại xuống, nóng lòng tuyên bố tin tốt này: “Tối nay con tới nhà Du Khuynh ăn cơm. Du Khuynh muốn tổ chức sinh nhật cho con ở nhà.”
Ông cụ Phó: “Ừm. Từ từ tới.”
Diệp Cẩn Hoa nâng ly rượu lên: “Con trai, chúc mừng con, cuối cùng chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng. Đúng rồi, nếu con qua đó ăn cơm cũng đừng đi tay không, mẹ tranh thủ buổi chiều chuẩn bị quà cho con. Quà của người khác mẹ xem mà chuẩn bị, còn quà của Du Khuynh thì không thể tùy tiện được, phải chọn thứ con bé thích nhất để tặng, con bé thích gì nhất?”
Phó Ký Trầm: “Nước……” hoa.
Tuyệt đối không thể nói nước hoa!Chủ tịch Phó trong cái khó ló cái khôn ngắt lời con trai, “Túi xách. Du Khuynh thích sưu tầm túi xách, chuyện này nổi tiếng khắp tập đoàn Phó Thị chúng ta, ngay cả hội đồng chủ tịch bọn anh cũng biết.”
Cha con hai người đưa mắt nhìn nhau.
Phó Ký Trầm nói với mẹ: “Có thể tặng cô ấy cả bộ sưu tập, tất cả kích cỡ và màu sắc đều lấy hết.”
Diệp Cẩn Hoa gật gật đầu: “Được, có mấy cái thì mua mấy cái.”
Ăn cơm xong, Phó Ký Trầm còn phải về công ty ngay.
Vừa ra tới sân thì điện thoại rung lên, ba anh gửi hai mươi ngàn tới. [Cảm ơn.]
Đây là tiền cà phê?
Phó Ký Trầm: [Ba, ba đừng có ghẻ lạnh con. Vừa rồi con cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, nghĩ tới nước hoa thì nói thẳng ra thôi.]
Chủ tịch Phó: [Chẳng có ghẻ lạnh con. Con muốn mua nước hoa cho Du Khuynh thì tự mà đi mua, tiền ba ra. Nếu không đủ tiền thì con gửi hóa đơn tới tìm ba thanh toán. Ba chỉ có một yêu cầu, đừng để mẹ con biết Du Khuynh cũng sưu tập nước hoa.]
Phó Ký Trầm: [Có thể giấu được bao lâu chứ, đợi khi con với Du Khuynh kết hôn rồi còn giấu được sao?]
Chủ tịch Phó: [Với tư cách làm ba, ba cũng không muốn đả kích con trai mình. Con hơi lo bò trắng răng rồi thì phải? Du Khuynh sẽ kết hôn với con?]
Phó Ký Trầm: “……”
Giây tiếp theo, ba anh thu hồi tin nhắn đó về, soạn lại tin khác gửi tới: [Sinh nhật vui vẻ, ước gì được nấy! Du Khuynh sẽ kết hôn với con thôi. Ba chúc hai đứa hạnh phúc dài lâu, trường trường cửu cửu trước.]
Đã mười giờ tối rồi, không biết cô nhóc thối đó lại đang làm gì. Có điều từ khi con gái chuyển về nhà ở thì trong nhà náo nhiệt hơn hẳn. Du Thiệu Hồng sải bước vào biệt thự. Trong phòng khách, Du Khuynh đang khiêu vũ.
Đây là múa La-tinh? Ông đoán vậy. Du Khuynh nhảy gần nửa tiếng rồi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Thấy ba về cô tắt nhạc đi.
Du Thiệu Hồng lấy một bình nước soda vặn ra đưa cho con gái: “Tâm tình con không vui nên khiêu vũ để giải tỏa à?”
Du Khuynh uống một hơi hết nửa bình, “Sao ba lại nói thế?”
“Ông nội con lấy ba và anh con ra khai đao khiến con áy náy, ép con về công ty. Nếu con không muốn thì đừng để tâm, còn có ba đây này.”
“Ba, ba hiểu lầm rồi. Con đây là đang cổ vũ bản thân, chuẩn bị tinh thần chiến đấu.”
Du Thiệu Hồng tin mới lạ. Ông lo lắng suốt cả ngày, cứ sợ trong lòng cô không vui. Buổi tối còn cả đống công việc chưa xử lý, ông chẳng có tâm trạng bèn về sớm, nhân lúc cô chưa ngủ định trò chuyện mấy câu với cô.
“Ông con làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con. Tính ông hay nói thẳng nên không dễ nghe. Nhưng người bảo vệ gia đình chúng ta nhất chính là ông.”
Du Khuynh với ông nội nói thân thuộc cũng chưa tới mức đó, càng đừng nói tới hiểu biết.
Cô hỏi ba: “Ông nội dễ nói chuyện hơn ba không?”
Du Thiệu Hồng: “Vậy còn cần phải xem về phương diện nào đã, nếu trong công việc thì chẳng có ai tuyệt tình quyết đoán hơn ông. Nếu là bình thường thì sao cũng được.”
Du Khuynh gật đầu, thế thì tốt.
“Ba, ba ngủ sớm chút, ngủ ngon.”Cô đi lên lầu.
Mai là sinh nhật của Phó Ký Trầm, tối lúc anh còn ở văn phòng đã nhắc cô không dưới năm lần, sợ cô quên mất. Xưa giờ cô chẳng quan tâm tới lễ lộc gì. Cho dù là sinh nhật cô, cô còn thường xuyên quên nữa là. Nhưng Phó Ký Trầm rất để ý. Để ý việc cô mừng sinh nhật cho anh.
Sau khi tắm xong, Du Khuynh nằm bò trên giường chống cằm suy tư, nhìn chằm chằm ánh đèn rơi trên đầu giường. Mái tóc dài rơi rớt trên lưng trên vai. Còn có vài sợi rơi trước ngực. Sợi tóc chưa khô quét qua màn hình điện thoại, giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn, màn hình phản chiếu vô số tia sáng. Du Khuynh vẫn còn đang thất thần. Mười giờ ba mươi mốt phút.
Du Khuynh bò dậy, mở khung chat của ông nội ra: [Ông ơi, buổi tối vui vẻ.]
Ông cụ Du: [Không được vui cho lắm. Đang sửa mặt gạch men đây này.]
Du Khuynh: “……”
Ban ngày nghe Cá Tinh nói, ông nội ném vỡ ly làm trầy gạch men in hoa bà nội thích.
Ông cụ Du: [Muộn vậy rồi, có chuyện gì?]
Giữa Du Khuynh và ông nội có một tấm màn ngăn xa cách mỏng manh, nói chuyện không thể nghĩ sao nói vậy giống như với ba cô được.
Giọng cô đầy nghiêm túc: [Mai là sinh nhật bạn trai con, con muốn dẫn anh ấy về nhà tổ chức sinh nhật cho anh ấy. Con nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy nên tới chỗ ông ngồi một chút, sau đó dẫn anh ấy với ba con cùng đi ăn bữa cơm. Tối mai, ông với bà nội có ở nhà không ạ?]
Ông cụ Du tức một ngày một đêm, lúc này cuối cùng cũng tâm bình khí hòa rồi.
Ông buông công việc trong tay xuống: [Vậy tối mai cứ về nhà cũ ăn cơm đi.]
[Cám ơn ông nội.]
Ông cụ Du tìm mắt kính đeo lên, lập nên một nhóm chat mới cho cả nhà.
Người bị kéo vào như lọt vào sương mù, gia đình họ sớm đã có một nhóm rồi. Có điều nhóm đó phần lớn thời gian đều nằm trong trạng thái tĩnh.
Trừ khi có buổi họp mặt gia đình, thời gian còn lại ít khi trò chuyện.
Du Cảnh Trạch tra số thành viên trong nhóm, thấy bớt đi Du Khuynh.
Du Cảnh Trạch: [Ông à, ông có chuyện gì đúng không ạ?]
Ông cụ Du: [Du Khuynh nói với ông, tối mai con bé muốn đưa Phó Ký Trầm về nhà ăn cơm.]
Những người còn lại trong nhóm đều đầy kinh ngạc. Không ai dám tin tưởng.
Ông cụ Du: [Hiếm khi con bé chịu thử qua lại với người ta, mặc kệ sau này kết quả thế nào cũng coi như đã bước ra được bước đầu tiên, không dễ gì. Con bé còn đồng ý về công ty giúp đỡ, trưởng thành lên không ít rồi. Chúng ta nên cổ vũ con bé một chút.]
Ông ra lệnh: [Nếu tối mai mấy đứa không có chuyện gì quan trọng đều về nhà hết đi, đã lâu gia đình chúng ta không họp mặt rồi.]
Du Cảnh Hâm đang định nói Quý Thanh Viễn chưa chắc có thời gian, trước đó nghe nói tối thứ Sáu anh ta có xã giao.
Kết quả Quý Thanh Viễn trồi lên: [Vâng ạ.]
Cô ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đang dựa trên đầu giường. Trong nhóm, ông nội lại gửi tin nhắn thoại tới.
Ông cụ Du: [Mai cũng là sinh nhật của Phó Ký Trầm, mấy đứa đem rượu ngon tới là được, thứ khác không cần đặc biệt mua, quà ông chuẩn bị.]
Du Cảnh Hâm: [Ông ơi, ông biết người trẻ tuổi bây giờ thích gì không? Cần chúng con tham khảo cho ông không?]
Ông cụ Du: [Lớp trẻ bây giờ thích gì ông đúng là không biết thật, nhưng ông biết Phó Ký Trầm muốn gì.]
Du Cảnh Hâm tò mò: [Ông còn đặc biệt đi tìm hiểu nữa ạ?]
Ông cụ Du: [Chuyện này đồn khắp trong giới rồi, nhẫn dán cơm. Cháu nói xem Phó Ký Trầm muốn chiếc nhẫn đó cỡ nào? Người khác cho rằng Du Khuynh mua cho cậu ấy nhưng cậu ấy quên đeo, mấy đứa còn không hiểu Du Khuynh có tính thế nào? Con bé chịu mua nhẫn à?]
Nói xong, ông cụ Du không khỏi lắc đầu thở dài.
Bởi vì Du Khuynh là cháu gái ông, dùng cách nói thịnh hành hiện nay là ông tự mang kính lọc, nhìn sao cũng thấy cháu gái nhà mình tốt, Du Khuynh dù có đốn mạt mấy cũng chỉ có ông mới được dạy dỗ, người khác thì không được nói cô dù nửa chữ. Nhưng Phó Ký Trầm, thật không dễ dàng.
Truyện được đăng tải trên trang web taovichuoi.wordpress.com
[Nếu Du Khuynh bằng lòng kết hôn với Phó Ký Trầm, ông cầu còn không được nữa là. Nhưng tâm tính chơi đùa của con bé không đổi, chẳng ai nói được con bé.]
Ông cụ Du bộc bạch: [Nói thật, ông khá xem trọng thằng bé Phó Ký Trầm này, bất cứ lúc nào cũng giữ được bình tĩnh. Nay Du Khuynh chịu dẫn cậu ta về nhà, chúng ta có cơ hội làm mối. Du Khuynh kết hôn rồi thì ông cũng yên tâm.]
Du Cảnh Hâm nhắc nhở: [Ông nội, ông tặng nhẫn cho Phó Ký Trầm, thích hợp không?]
Ông cụ Du: [Ông với bà nội con đi mua, để Du Khuynh tự mình tặng.]
Du Cảnh Hâm lo lắng: [Chưa chắc Du Khuynh sẽ tặng đâu ạ.]
Ông cụ Du: [Hai ông bà lão chúng ta lớn tuổi như vậy rồi, trời lạnh giá rét đi chuẩn bị quà thay con bé, con bé có thể nhẫn tâm không nể mặt chúng ta sao?]
Du Cảnh Trạch lên tiếng: [Không nói trước được.]
Ông cụ Du: “……”
Cuối cùng, ông cụ Du còn không quên dặn dò: [Mấy đứa cũng đừng vì Phó Ký Trầm tới nhà mà cho đã là người một nhà. Cậu ta một ngày chưa lãnh chứng với Du Khuynh thì chưa phải là người nhà chúng ta.]
[Cho dù có là người một nhà, ông cảm thấy nên thế nào thì cứ thế ấy, chẳng cần thiết nhường ai trong việc làm ăn. Đừng muốn chiếm tiện nghi người ta, nhưng cũng đừng chịu thiệt. Nếu không thời gian lâu dài, dễ mất cân bằng.]
Đây là lần đầu tiên nhà họ Du trò chuyện trong nhóm gia đình muộn nhất, mười một giờ rưỡi mà trong nhóm vẫn còn nhảy màn hình.
Giờ phút này, Du Khuynh đã tiến vào giấc mộng rồi. Trong mơ có rất nhiều người. Hình ảnh mơ hồ. Cô nhìn thấy bà ngoại. Mơ thấy mẹ cô.
Trong mơ, cô gộp tiền tiêu vặt của anh họ lại đi mua bộ hình dán hoạt hình mặc quần áo cho cô gái xinh đẹp. Trên sách Ngữ Văn bị cô dán kín mít che luôn những con chữ, giáo viên gọi cô đứng dậy đọc sách, trước mắt cô chỉ toàn giấy dán sặc sỡ, cô gấp tới sắp khóc.
Ngõ nhỏ Thượng Hải, đường phố Bắc Kinh. Cửa sổ khắc hoa, gạch men sứ. Đều xuất hiện trong mơ. Sau đó chẳng biết thế nào, hình ảnh trong mơ chợt biến thành nhà hát, cô đứng trên sân khấu nhảy múa. Người ngồi phía dưới là Phó Ký Trầm, rạp hát rộng lớn nhưng chỉ có mỗi mình anh là khán giả.
Thứ sáu, tiết trời âm u lạnh lẽo. Trong phòng bật điều hòa ấm áp, người cũng lười thêm mấy phần.
Du Khuynh ngáp một cái, tối qua nằm mơ cả đêm, rất mệt. Cô tìm bình xịt nước hoa, xịt về phía máy làm ẩm đang phun hơi nước ra. Mùi hương thơm mát theo hơi sương lan tỏa khắp phòng. Thơm nhàn nhạt. Tỉnh táo tinh thần.
Cửa phòng bị gõ vang một cái.
Du Khuynh ngẩng đầu, là Tần Mặc Lãnh, ngón tay anh ta móc ly cà phê, anh ta chịu không nổi mùi hương này bèn mở rộng cửa ra.
Du Khuynh cất nước hoa vào túi xách. “Tần tổng nhàn rỗi thế à?”
Tần Mặc Lãnh đặt cà phê ở trước mặt cô: “Lúc tôi bận em nhìn không thấy.”
“Giúp được gì cho anh không?”
“Tới xem văn phòng của em.”
“……”
Du Khuynh đứng dậy đi rót ly nước cho anh ta.
Tần Mặc Lãnh đánh giá văn phòng cô, khoảng mười mét vuông, một cái bàn hai tủ giấy tờ cùng với mấy chậu cây xanh. May mà bốn mặt đều là thủy tinh, còn có cả tấm cửa sổ sát đất hướng ra mặt đường, trông không chật chội ngột ngạt lắm.
“Văn phòng ở Lạc Mông của em rộng tám mươi mét vuông, cùng với một phòng nghỉ đơn giản. Nằm cạnh văn phòng tôi, dụng cụ trong văn phòng cũng được chuẩn bị đầy đủ cho em theo sở thích của tôi.”
Du Khuynh đưa ly trà cho anh: “Thời buổi bây giờ đều đào góc tường quang minh chính đại như vậy à?”
Tần Mặc Lãnh: “Lén lén lút lút, chẳng xứng mặt đàn ông.”
Du Khuynh mở nắp ly cà phê thêm sữa tươi và viên đường vuông vào.
Tần Mặc Lãnh không ngồi mà chiếm bàn cô một cách rất tùy ý, tay của mèo thần tài vẫn còn vẫy không ngừng, anh ta duỗi tay ấn lại không cho nó nhúc nhích.
Du Khuynh cạn lời, nhìn Tần Mặc Lãnh: “Tay nó hèn, Tần tổng định hơn thua với nó à?”
Tần Mặc Lãnh: “……”
Anh ta buông ra. Nhìn đồng hồ đeo tay, buổi trưa anh ta có một bữa cơm với khách hàng, giờ phải đi cho kịp.
“Ly trà này để ở đây trước, đợi khi nào rảnh rỗi tôi đặc biệt tới đây uống.”
Lúc đi, anh ta còn đóng cửa lại.
Tần Mặc Lãnh đi chưa được bao lâu thì Vu Phi tới tìm Du Khuynh đi ăn trưa. Tối qua chồng cũ nhờ cô giúp nhắc với Du Khuynh hôm nay là sinh nhật Phó Ký Trầm.
Cô từ chối chồng cũ rồi. Nhưng không cản trở việc cô nói chuyện này với Du Khuynh.
“Phó Ký Trầm hèn mọn tới mức xin quà tặng luôn rồi, tự em quyết định tặng hay không tặng đi, dù sao chị cũng không đồng ý giúp Lục Thâm.”
Còn may, cô chuẩn bị bất ngờ rồi. Người đàn ông này ấy à. Vốn còn nghĩ đợi tối đón anh tan làm rồi mới nói với anh bất ngờ này, giờ xem ra vẫn nên nói sớm với anh, tránh để anh nóng lòng mong đợi. Du Khuynh soạn tin nhắn xong gửi đi.
[Tối nay chúc mừng sinh nhật cho Phó tổng, địa điểm: Nhà cũ nhà họ Du.]
Phó Ký Trầm ở nhà ông nội, cả nhà ăn một bữa cơm đơn giản để chúc mừng, thời gian buổi tối chừa cho anh và Du Khuynh. Nhìn chằm chằm tin nhắn này, anh quên mất cả ăn cơm.
[Du Khuynh, em đừng nói đùa, anh sẽ cho là thật đấy. Nếu tối nay em không dẫn anh đi, anh tự đi, lấy tin nhắn này của em ra làm chứng.]
Du Khuynh chụp màn hình tin nhắn trò chuyện của cô và ông nội gửi qua cho anh: [Không lừa anh. Hôm nào có thể trêu anh chứ hôm nay không được. Hôm nay là sinh nhật anh, anh lớn nhất, em nhường Phó tổng của em.]
Người trong nhà nhìn anh không dưới một trăm tám mươi lần nhưng anh vẫn chưa cảm nhận được. Còn đang nói chuyện với Du Khuynh, đũa cũng buông xuống rồi.
Phó Ký Trầm vẫn cảm thấy không chân thật, [Sao tự dưng dẫn anh về nhà?]
Du Khuynh: [Tặng quà không nên tặng thứ thọ tinh* muốn nhất sao?]
(Thọ tinh* Chủ nhân ngày sinh nhật đó.)
Phó Ký Trầm chẳng còn gì để phản bác.
Du Khuynh: [Tan làm xong em đi đón anh. Em với ông nội em có thể còn không quen thuộc bằng anh với ông. Tới lúc đó anh nhớ khen em ở trước mặt ông nhiều vào nhé. Em ăn cơm đây.]
Phó Ký Trầm buông điện thoại xuống, nóng lòng tuyên bố tin tốt này: “Tối nay con tới nhà Du Khuynh ăn cơm. Du Khuynh muốn tổ chức sinh nhật cho con ở nhà.”
Ông cụ Phó: “Ừm. Từ từ tới.”
Diệp Cẩn Hoa nâng ly rượu lên: “Con trai, chúc mừng con, cuối cùng chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng. Đúng rồi, nếu con qua đó ăn cơm cũng đừng đi tay không, mẹ tranh thủ buổi chiều chuẩn bị quà cho con. Quà của người khác mẹ xem mà chuẩn bị, còn quà của Du Khuynh thì không thể tùy tiện được, phải chọn thứ con bé thích nhất để tặng, con bé thích gì nhất?”
Phó Ký Trầm: “Nước……” hoa.
Tuyệt đối không thể nói nước hoa!Chủ tịch Phó trong cái khó ló cái khôn ngắt lời con trai, “Túi xách. Du Khuynh thích sưu tầm túi xách, chuyện này nổi tiếng khắp tập đoàn Phó Thị chúng ta, ngay cả hội đồng chủ tịch bọn anh cũng biết.”
Cha con hai người đưa mắt nhìn nhau.
Phó Ký Trầm nói với mẹ: “Có thể tặng cô ấy cả bộ sưu tập, tất cả kích cỡ và màu sắc đều lấy hết.”
Diệp Cẩn Hoa gật gật đầu: “Được, có mấy cái thì mua mấy cái.”
Ăn cơm xong, Phó Ký Trầm còn phải về công ty ngay.
Vừa ra tới sân thì điện thoại rung lên, ba anh gửi hai mươi ngàn tới. [Cảm ơn.]
Đây là tiền cà phê?
Phó Ký Trầm: [Ba, ba đừng có ghẻ lạnh con. Vừa rồi con cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, nghĩ tới nước hoa thì nói thẳng ra thôi.]
Chủ tịch Phó: [Chẳng có ghẻ lạnh con. Con muốn mua nước hoa cho Du Khuynh thì tự mà đi mua, tiền ba ra. Nếu không đủ tiền thì con gửi hóa đơn tới tìm ba thanh toán. Ba chỉ có một yêu cầu, đừng để mẹ con biết Du Khuynh cũng sưu tập nước hoa.]
Phó Ký Trầm: [Có thể giấu được bao lâu chứ, đợi khi con với Du Khuynh kết hôn rồi còn giấu được sao?]
Chủ tịch Phó: [Với tư cách làm ba, ba cũng không muốn đả kích con trai mình. Con hơi lo bò trắng răng rồi thì phải? Du Khuynh sẽ kết hôn với con?]
Phó Ký Trầm: “……”
Giây tiếp theo, ba anh thu hồi tin nhắn đó về, soạn lại tin khác gửi tới: [Sinh nhật vui vẻ, ước gì được nấy! Du Khuynh sẽ kết hôn với con thôi. Ba chúc hai đứa hạnh phúc dài lâu, trường trường cửu cửu trước.]
Bình luận facebook