-
Chương 40
Đi ngang qua tòa cao ốc tổng bộ của ngân hàng, dù là Du Khuynh hay Phó Ký Trầm đều theo bản năng nhìn qua.
Phó Ký Trầm lấy ra di động quay một video ngắn giúp Du Khuynh. Lúc nhắm để quay tòa cao ốc, anh không khỏi nhíu mày: “Chủ tịch Du chưa đến”
“Không thể nào, thời gian em với ba ra khỏi cửa là như nhau.”
Cô đi đón Phó Ký Trầm, ba cô đến công ty, giờ nay ba cô nên ngồi bận rộn trước máy tính mới đúng.
Du Khuynh nhìn kính chiếu hậu, ô tô đậu ven đường, tốc độ chậm lại.
Phó Ký Trầm xác định: “Không mở đèn”
Du Khuynh chỉ nghĩ đến một khả năng: “Có thể là để quên tài liệu quan trọng ở nhà, nên ba em mới trở về lấy”
Xe hơi tăng tốc, lái vụt qua tổng bộ ngân hàng.
Sáng sớm lúc Du Thiệu Hồng vừa ra cửa thì nhận được điện thoại của ông cụ bảo ông về nhà cũ một chuyến, cùng trở về còn có Du Cảnh Trạch.
“phanh” một tiếng, chiếc ly màu trắng ngà bị quăng vỡ ở phòng khách, mảnh vỡ văng khắp nơi, âm thanh chói tai vang từ trong nhà cũ Du gia.
Mảnh vỡ của ly sứ xướt qua nền gạch men sứ. Nước trà xanh đậm chảy trên đất. Trong phòng chỉ có người hầu tay chân nhanh nhạy thu thập mảnh vở trên đất. Không khí tĩnh mịch trầm mặc.
Du Thiệu Hồng tay chống trên tay vịnh so pha, sờ mũi không lên tiếng.
Du Cảnh Trạch nhìn bức tranh sứ to như vậy, đây là bức tranh có hoa văn mà bà nội thích nhất, chiếm hơn phân nửa phòng khách. Mặt men gốm sứ đã bị tổn thương. Nếu như sửa lại tốn không ít tiền.
Ông nội Du ngồi đó như tượng, trong tay túm lấy cây gậy, cuối cùng cũng hạ xuống. Cánh tay vẫn luôn run rẩy, tiếng gậy hạ xuống phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Ta thật muốn nhìn, các con muốn dung túng con bé như thế nào! Các con có phải định đem công ty đặt vào tay con bé để con bé phá nát công ty không?”
Người giúp việc tích cực thu dọn, lau khô mặt đất, chạy nhanh xuống phòng bếp.
Sáng sớm 6 giờ, đại đa số mọi người đều còn say giấc, ở Du gia liền nổi lên cuộc tranh chấp này. Ông nội Du tối hôm qua nhận được điện thoại của bạn cũ, nói chúc mừng cháu gái tìm được một nhà chồng tốt.
Thế nên ông mới biết, thì ra là Du Khuynh cùng Phó Ký Trầm vẫn chưa chấm dứt. Ông nội Du nhìn về phía con trai mình: “Mối quan hệ này trong đó có lợi có hại ra sao, có cần ba nói rõ không? Con cùng Cảnh Trạch, các con muốn làm gì thì làm!”
Đuối lý. Du Thiệu Hồng trầm mặc. Du Cảnh Trạch cũng trầm mặc.
Ông nội Du cuối cùng cũng xuống giọng nói: “Mấy đứa mặc kệ Du Khuynh làm trời làm đất! Phó Ký Trầm người ta trên phương diện làm ăn là đâu ra đó, ngày nào đó cậu ta quay đầu chặn đường chúng ta?”
Bọn họ không hé răng nữa lời, tùy ý để ông nội Du quở trách. Ông nội Du cũng chưa từng giống như hôm nay phát hỏa lớn như vậy. Ông đã lui về phía sau, đối với việc công ty nhiều lắm chỉ hỏi. Nhưng gần đây, ông ấy bị hỏa khí công tậm. Đặc biệt là tối qua, một đêm không ngủ.
“ Trên thị trường đồ uống, Đóa Tân đã trở thành sự uy hiếp đối với Lạc Mông của chúng ta.”
“Trên lĩnh vực khoa học kỹ thuật, tập đoàn Phó thị lại bắt đầ muốn chèn ép chúng ta, chuyên môn đầu tư vào các xí nghiệp, thị trường lớn như vậy, kế tiếp là muốn chia cắt chiếm trước thị trường, bọn người Phó thị làm gì có điểm nào nễ mặt chúng ta?”
“E là Phó Ký Trầm sẽ giữ chặt không buông”
“Nó cùng chủ tịch Đổng vẫn luôn hợp tác làm ăn, mặc kệ hai bên giằng co như thế nào, bọn họ chưa từng đánh vỡ cục diện này. Nên như thế nào vẫn như thế ấy”
Nói xong, ông nội Du đưa tay vỗ vỗ ngực. Cơn nóng giận lại bùng lên.
“Mấy đứa không nghĩ đến, lão Phó bên kia vì sao lại dung túng Phó Ký Trầm theo đuổi Du Khuynh? Đó là do Phó Ký Trầm không chân thành nó chỉ xem như trò đùa thôi. Cho dù được xem như yêu đương, nhưng cũng là lợi ít xếp trước tiên. Bất luận là thời điểm nào cũng luôn lý trí.”
“Nếu Du Khuynh có thể suy nghĩ cho người trong nhà như vậy, thì nó muốn yêu thế nào thì yêu.”
“Nhưng nó đã làm gì”
Du Cảnh Trạch đứng dậy, đưa cho ông nội Du một ly nước ấm. Ông nội Du bị tức như vậy, anh cũng có trách nhiệm. Từ trước đến nay, tình cảm cá nhân cùng công việc chính là khó có thể hòa hợp. Vì để Du Khuynh vui vẻ, anh ấy cùng ba chính xác là đã bỏ qua không ít điểm mấu chốt.
Nhưng Phó Ký Trầm không có.
Ông nội Du: “Không chỉ mấy đứa, Tần Mặc Lãnh cũng vậy. Nó thiếu chúc nữa làm cho ông nội của nó tức chết rồi. Nhãn hiệu Đóa Tân xâm quyền Lạc Mông, thế nhưng nó muốn cùng Phó Ký Trầm giản hòa.”
Việc này, Du Cảnh Trạch biết. Cũng biết rõ vì sao Tần Mặc Lãnh lại nhượng bộ, bởi vì không muốn Du Khuynh bị kẹt ở giữa ngại ngùng.
Tần Mặc Lĩnh đột nhiên tình cảm như vậy, làm anh một phen mở rộng tầm mắt.
“Ta đã liên hệ với một số cổ đông, yêu cầu hội đồng quản trị khiển trách Tần Mặc Lĩnh, đem việc làm ăn như một trò đùa, không màng đến lợi ích công ty, muốn làm gì thì làm.”
Ông nội Du uống vài ngụm nước ấm, nhuận khí.
“Có khả năng, một là làm đàng hoàng cho tốt, hai là không làm được thì từ chức”
Du Thiệu Hồng còn muốn ý kiến hai câu, lại suy xét đến huyết áp của ông nội Du, ông đành không lên tiếng. Để cho ông nội Du tức đến mức này không phải là việc hòa giải của xâm phạm nhãn hiệu, là khoa học kỹ thuật của công ty.
Ông nội Du gõ gõ gậy vào chồng văn kiện trên bàn trà: “Đừng nói mấy đứa cũng không biết, Du Khuynh hiện tại giúp Phó thị thu mua công ty kỹ thuật khoa học. Con bé đây là giúp đỡ công ty đối thủ của chúng ta, để chống lại chúng ta.”
Việc liên quan đến con gái, Du Thiệu Hồng cũng không nhịn xuống, mà vì con gái biện hộ hai ba câu: “Ba, việc này không thể trách con bé, đây là hạng mục của đoàn đội. Lấy tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta chứ. Làm người phải có điểm mấu chốt, chúng ta cũng không thể bắt con bé làm trái với nguyên tắc của mình.”
Ông nội Du hừ lạnh một tiếng, đảo mắt cũng không trách cứ Du Khuynh nữa.
Du Khuynh kiên quyết không kết hôn, Phó Ký Trầm có thể kiên trì bao lâu khó mà nói. Bọn họ cứ như vậy khắp nơi đều nhân nhượng Phó thị, chờ ngày nào đó Phó Ký Trầm cùng người khác kết hôn, bọn họ nhất định tổn thất không nhỏ.
Đến lúc đó, những cổ đông trong công ty cũng sẽ có ý kiến. Chuyện làm ăn kiên kỵ nhất đó là xử lý theo cảm tính.
Ông nội Du suy xét, quyết định: “Chờ Du Khuynh làm xong hạng mục này, kêu con bé trờ về công ty. Đến lúc đó ta cùng lão Tần thương lượng, đồ uống Lạc Mông cùng khoa học kỹ thuật Lạc Mông sẽ giao cho Du Khuynh và Tần Mạc Lãnh. Để con bé biết Phó Ký Trầm chèn ép chúng ta như thế nào, đừng cả ngày sống trong mộng, còn tưởng rằng tiền là do gió mang tới.”
Du Cảnh Trạch không đồng ý: “Con bé thích làm công việc gì thì làm công việc đó ạ.”
“Ta biết, con thương em gái, không muốn con bé làm ở công ty nhà để cảm thấy ngại ngùng cùng với Phó Ký Trầm.” Ông nội Du thái độ kiên quyết: “Tự nhiên không có chuyện tốt. Tài sản trong nhà có phần con bé, hưởng thụ quyền lợi, tất nhiên con bé cũng phải bỏ ra công sức.”
Tài sản của Du gia, ông chia làm ba phần. Du Cảnh Trạch một nửa, dư lại một nửa. Du Khuynh cùng Du Cảnh Hâm chia đều. Ông không có bất công với kẻ nào, thậm chí là bạc đãi Du Cảnh Trạch. Cuối cùng sự việc lớn bé trong công ty, cơ bản đều do Du Cảnh Trạch nhọc lòng xử lý.
Mà hai đừa cháu gái lại ngồi mát ăn bát vàng, chờ lấy tiền hoa hồng.
Những gia đình có con trai, không ai chia tài sản giống như ông, đa số đều chỉ cho cháu gái của hồi môn, tất cả sản nghiệp đều cho cháu trai. Nhưng ông không làm vậy.
Mấy đứa cháu này, từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, ông cho tụi nó tài sản, chính là muốn chúng nó cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải kiên cường, tự lập.
Nói đến Du Khuynh không hiểu chuyện, ông vô cùng đau lòng. “Con bé đói với cái nhà này, một chút tình cảm cũng không có. Sói mắt trắng”
Du Thiệu Hồng: “Ba, đừng trách con bé.”
Ông cụ nói tiếp “Ta cũng không trách con bé, chỉ là nói sự thật. Lúc trước ta đã nói với con bao nhiêu lần, con đừng có để con bé ở nhà họ Lệ, nhà họ Lệ dạy ra những người không có tình người, nhìn xem hai người cậu của Du Khuynh vì quyền lãnh đạo công ty mà tàn sát lẫn nhau.”
Ông lắc đầu, không nói thêm nữa. Nói cũng mất hứng.
Du Thiệu Hồng không phải không nghĩ đến lúc Du Khuynh ba bốn tuổi, đem con bé đến Bắc Kinh. Nhưng mà bà ngoại của con bé lại không nỡ, nghe được ông muốn đón con bé về, đã khóc trước mặt ông.
Ông có thể làm sao với bà cụ đây!
Ông cũng hiểu được cách làm của bà ngoại Du Khuynh, bà lo lắng ông tái hôn, không ai thương con bé.
Du Thiệu Hồng nhìn về phía ông cụ: “Ba, Du Khuynh ích kỷ chỉ là ích kỷ một chút thôi.”
Có khi không tim không phổi, cũng không có ý gì.
“Nhưng mà, tâm địa con bé thiện lương, con bé cũng chậm rãi thay đổi. Chỉ cần chúng ta cho con bé một chút thời gian. Tính cách của bé hình thành hơn hai mươi năm, không có khả năng mà ngày một ngày hai thay đổi.”
Ông cụ Du: “Nhưng đối thủ cạnh tranh không cho chúng ta thời gian.”
Du Thiệu Hồng hơi há mồm, không thể phản bác. Bên ngoài, nắng đã lên, trời đã sáng. Thời gian uống trà.
Du Khuynh sau khi đổi cà phê đã trở trề vị trí, trong văn phòng nghênh đón khách không mời mà tới. Buổi sáng đi qua văn phòng của ba, thì ông không có ở đó.
Lúc này đang là giờ làm việc, Du Cảnh Trạch lại tìm đến cô.
Linh cảm nghề nghiệp, việc này có liên quan đến tối qua cô đã cao giọng công khai mối quan hệ của mình với Phó Ký Trầm.
“Du tổng, đã lâu không gặp.”
Du Cảnh Trạch đóng cửa lại, tạp âm bên ngoài đã bị cách ly.
Anh đem áo khoác, khoác lên ghế: “Lửa cháy sém đến lông mày, em còn nhàn hạ thoải mái thưởng thức cà phê, ăn bánh quy.”
Du Khuynh nhai kỹ nuốt chậm, lại uống một ngụm cà phê: “Lông mày của em là khắc lên, không sợ bị cháy.”
Du Cảnh Trạch “..”
Du Khuynh dùng khăn giấy lau tay: “Ông nội tìm anh cùng ba hỏi tội?”
“Em nói xem..” Du Cảnh Trạch hỏi lại.
Kết quả này, Du Cảnh Khuynh cũng đã đoán trước được phần nào.
Quan hệ của cô cùng Phó Ký Trầm, không chỉ đơn giản là tình yêu thuần túy, mà còn liên quan đến lợi ích của hai nhà.
“Tần Mặc Lãnh cũng khó thoát khỏi bị vấn tội.” Du Cảnh Trạch đem sự tình nghiêm trọng mật báo.
Du Cảnhh Khuynh ung dung nhìn đầu ngón tay của mình. Hiện tại cô thành người tội ác tài trời. Trên đ ĩa còn dư lại hai cái bánh quy, cô đẩy đến trước mặt Du Cảnh Trạch.
Du Cảnh Trạch không ăn đồ ngọt, đặc biệt là loại bánh quy như thế này, hắn đem đ ĩa bánh đẩy đến trước ba con mèo chiêu tài, xếp chúng nó vây quanh đ ĩa bánh.
Du Khuynh liếc mắt một cái trả lời: “Ông nội bảo anh đến nói gì với em?”
“Hoàn thành xong hạng mục này thì trở về công ty. Cùng với Tần Mặc Lãnh quản lý đồ uống cùng khoa học kỹ thuật Lạc Mông, thêm nữa em quản lý pháp vụ.”
Du Cảnh Trạch sợ cô tính tình ngoan cố, đến lúc đó lại trực tiếp khai chiến cùng ông: “Nếu như em thật sự không muốn trở về, thì qua một đoạn thời gian để ông hết giận hãy tìm ông”
“Được, em trở về.”
Du Cảnh Trạch đứng hình, không dám tin. Nhìn chằm chằm cô. Biểu cảm cô nghiêm túc, ánh mắt bình thường không giống như đang nói giỡn.
“Nghĩ thoáng như vậy?”
“Vì sao phải nghĩ luẩn quẩn trong lòng?”
Trong lòng Du Cảnh Trạch vẫn không yên: “Em cũng không nên áp lực lên chính mình.”
“Em là loại người này sao?”
Du Khuynh lại cầm một cái bánh quy lên thưởng thức. Đây chính là bữa sáng của cô. Sáng bận rộn, đợi nhớ đến việc ăn, sớm đã quá giờ.
Du Cảnh Trạch: “Làm sao tự nhiên lại nghĩ thông suốt?”
“Chuyện này không liên quan đến việc nghĩ thông suốt hay không, chỉ cần không ép em kết hôn, em đều thỏa hiệp. Anh cũng biết trước giờ em đều xem trọng lợi ích.”
Ngày hôm qua vợ của Triệu Thụ Quần đến đây, làm cho cô dấy lên hồi chuông cảnh báo. Một mặt từ bỏ tự do đổi lấy tình cảm, đổi lại không phải là thiên trường địa cửu.
Du Cảnh Trạch vẫn hỏi lại xác định: “Nghĩ kỹ rồi?”
Du Khuynh gật đầu: “Phó Ký Trầm cho em tiền, em có thể toàn tâm toàn ý vì anh ấy giải quyết khó khăn, chứ đừng nói là vì người chia sẻ ưu sầu.”
Vốn dĩ trước khi về nước cô đã có quyết định này. Nếu một người không thể lo liệu được hết công việc, vậy cô nguyện đưa ra một bộ phận tinh lực giúp anh. Nào biết đến ông nội lại kêu cô kết hôn, cuối cùng cãi nhau dẫn đén tan rã trong không vui.
“Lúc trước em lựa chọn làm những việc không phải đụng đến kiện tụng, đi theo đoàn đội làm thu mua, làm IO, làm chuyển đổi cổ phần. Còn không phải vì tích góp kinh nghiệm, để về công ty mình sử dụng sao.”
Du Cảnh Trạch vô cùng bất ngờ. Lúc này anh cảm thấy mình một chút cũng không hiểu em gái mình. Rõ ràng, là người nhà, anh ấy cùng cô có khoảng thời gian ở chung dài nhất.
Du Khuynh nói đến những chuyện trước kia: “Khi đó mỗi khi kết thúc hạng mục, em đều nghĩ, sẽ viết lại những đều tâm đắc để học hỏi, sau đó xem lại chính mình, nếu như sau này công ty nhà mình tiếp xúc với lĩnh vực này, thì mình nên sử dụng phương án nào hợp lý. Lại làm như thế nào để có được sự liên kết giữa các xí nghiệp.”
Có khi viết suốt đêm. Mệt đến đau đầu.
“Em liền giải tỏa bằng việc mua sắm”
Du Cảnh Trạch: “Ừm, biết rồi. Em muốn nói mình là một người rất có nội hàm.”
Du Khuynh “…”
Vui đùa đôi câu, Du Cảnh Trạch trở lại chuyện chính: “Đến lúc đó em phải cùng với Tần Mặc Lãnh kề vai sát cánh, đối thủ là Phó Ký Trầm”
Du Khuynh tất nhiên rõ việc này. Như vậy mới kiên định, mới có thể đi cùng nhau lâu dài.
“Em và Tần Mặc Lãnh, đối phó anh ấy cùng Phùng Mạch. Bọn em ở thế là không thể cùng tồn tại, đấu tranh đạt thứ mình muốn.
Phó Ký Trầm lấy ra di động quay một video ngắn giúp Du Khuynh. Lúc nhắm để quay tòa cao ốc, anh không khỏi nhíu mày: “Chủ tịch Du chưa đến”
“Không thể nào, thời gian em với ba ra khỏi cửa là như nhau.”
Cô đi đón Phó Ký Trầm, ba cô đến công ty, giờ nay ba cô nên ngồi bận rộn trước máy tính mới đúng.
Du Khuynh nhìn kính chiếu hậu, ô tô đậu ven đường, tốc độ chậm lại.
Phó Ký Trầm xác định: “Không mở đèn”
Du Khuynh chỉ nghĩ đến một khả năng: “Có thể là để quên tài liệu quan trọng ở nhà, nên ba em mới trở về lấy”
Xe hơi tăng tốc, lái vụt qua tổng bộ ngân hàng.
Sáng sớm lúc Du Thiệu Hồng vừa ra cửa thì nhận được điện thoại của ông cụ bảo ông về nhà cũ một chuyến, cùng trở về còn có Du Cảnh Trạch.
“phanh” một tiếng, chiếc ly màu trắng ngà bị quăng vỡ ở phòng khách, mảnh vỡ văng khắp nơi, âm thanh chói tai vang từ trong nhà cũ Du gia.
Mảnh vỡ của ly sứ xướt qua nền gạch men sứ. Nước trà xanh đậm chảy trên đất. Trong phòng chỉ có người hầu tay chân nhanh nhạy thu thập mảnh vở trên đất. Không khí tĩnh mịch trầm mặc.
Du Thiệu Hồng tay chống trên tay vịnh so pha, sờ mũi không lên tiếng.
Du Cảnh Trạch nhìn bức tranh sứ to như vậy, đây là bức tranh có hoa văn mà bà nội thích nhất, chiếm hơn phân nửa phòng khách. Mặt men gốm sứ đã bị tổn thương. Nếu như sửa lại tốn không ít tiền.
Ông nội Du ngồi đó như tượng, trong tay túm lấy cây gậy, cuối cùng cũng hạ xuống. Cánh tay vẫn luôn run rẩy, tiếng gậy hạ xuống phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Ta thật muốn nhìn, các con muốn dung túng con bé như thế nào! Các con có phải định đem công ty đặt vào tay con bé để con bé phá nát công ty không?”
Người giúp việc tích cực thu dọn, lau khô mặt đất, chạy nhanh xuống phòng bếp.
Sáng sớm 6 giờ, đại đa số mọi người đều còn say giấc, ở Du gia liền nổi lên cuộc tranh chấp này. Ông nội Du tối hôm qua nhận được điện thoại của bạn cũ, nói chúc mừng cháu gái tìm được một nhà chồng tốt.
Thế nên ông mới biết, thì ra là Du Khuynh cùng Phó Ký Trầm vẫn chưa chấm dứt. Ông nội Du nhìn về phía con trai mình: “Mối quan hệ này trong đó có lợi có hại ra sao, có cần ba nói rõ không? Con cùng Cảnh Trạch, các con muốn làm gì thì làm!”
Đuối lý. Du Thiệu Hồng trầm mặc. Du Cảnh Trạch cũng trầm mặc.
Ông nội Du cuối cùng cũng xuống giọng nói: “Mấy đứa mặc kệ Du Khuynh làm trời làm đất! Phó Ký Trầm người ta trên phương diện làm ăn là đâu ra đó, ngày nào đó cậu ta quay đầu chặn đường chúng ta?”
Bọn họ không hé răng nữa lời, tùy ý để ông nội Du quở trách. Ông nội Du cũng chưa từng giống như hôm nay phát hỏa lớn như vậy. Ông đã lui về phía sau, đối với việc công ty nhiều lắm chỉ hỏi. Nhưng gần đây, ông ấy bị hỏa khí công tậm. Đặc biệt là tối qua, một đêm không ngủ.
“ Trên thị trường đồ uống, Đóa Tân đã trở thành sự uy hiếp đối với Lạc Mông của chúng ta.”
“Trên lĩnh vực khoa học kỹ thuật, tập đoàn Phó thị lại bắt đầ muốn chèn ép chúng ta, chuyên môn đầu tư vào các xí nghiệp, thị trường lớn như vậy, kế tiếp là muốn chia cắt chiếm trước thị trường, bọn người Phó thị làm gì có điểm nào nễ mặt chúng ta?”
“E là Phó Ký Trầm sẽ giữ chặt không buông”
“Nó cùng chủ tịch Đổng vẫn luôn hợp tác làm ăn, mặc kệ hai bên giằng co như thế nào, bọn họ chưa từng đánh vỡ cục diện này. Nên như thế nào vẫn như thế ấy”
Nói xong, ông nội Du đưa tay vỗ vỗ ngực. Cơn nóng giận lại bùng lên.
“Mấy đứa không nghĩ đến, lão Phó bên kia vì sao lại dung túng Phó Ký Trầm theo đuổi Du Khuynh? Đó là do Phó Ký Trầm không chân thành nó chỉ xem như trò đùa thôi. Cho dù được xem như yêu đương, nhưng cũng là lợi ít xếp trước tiên. Bất luận là thời điểm nào cũng luôn lý trí.”
“Nếu Du Khuynh có thể suy nghĩ cho người trong nhà như vậy, thì nó muốn yêu thế nào thì yêu.”
“Nhưng nó đã làm gì”
Du Cảnh Trạch đứng dậy, đưa cho ông nội Du một ly nước ấm. Ông nội Du bị tức như vậy, anh cũng có trách nhiệm. Từ trước đến nay, tình cảm cá nhân cùng công việc chính là khó có thể hòa hợp. Vì để Du Khuynh vui vẻ, anh ấy cùng ba chính xác là đã bỏ qua không ít điểm mấu chốt.
Nhưng Phó Ký Trầm không có.
Ông nội Du: “Không chỉ mấy đứa, Tần Mặc Lãnh cũng vậy. Nó thiếu chúc nữa làm cho ông nội của nó tức chết rồi. Nhãn hiệu Đóa Tân xâm quyền Lạc Mông, thế nhưng nó muốn cùng Phó Ký Trầm giản hòa.”
Việc này, Du Cảnh Trạch biết. Cũng biết rõ vì sao Tần Mặc Lãnh lại nhượng bộ, bởi vì không muốn Du Khuynh bị kẹt ở giữa ngại ngùng.
Tần Mặc Lĩnh đột nhiên tình cảm như vậy, làm anh một phen mở rộng tầm mắt.
“Ta đã liên hệ với một số cổ đông, yêu cầu hội đồng quản trị khiển trách Tần Mặc Lĩnh, đem việc làm ăn như một trò đùa, không màng đến lợi ích công ty, muốn làm gì thì làm.”
Ông nội Du uống vài ngụm nước ấm, nhuận khí.
“Có khả năng, một là làm đàng hoàng cho tốt, hai là không làm được thì từ chức”
Du Thiệu Hồng còn muốn ý kiến hai câu, lại suy xét đến huyết áp của ông nội Du, ông đành không lên tiếng. Để cho ông nội Du tức đến mức này không phải là việc hòa giải của xâm phạm nhãn hiệu, là khoa học kỹ thuật của công ty.
Ông nội Du gõ gõ gậy vào chồng văn kiện trên bàn trà: “Đừng nói mấy đứa cũng không biết, Du Khuynh hiện tại giúp Phó thị thu mua công ty kỹ thuật khoa học. Con bé đây là giúp đỡ công ty đối thủ của chúng ta, để chống lại chúng ta.”
Việc liên quan đến con gái, Du Thiệu Hồng cũng không nhịn xuống, mà vì con gái biện hộ hai ba câu: “Ba, việc này không thể trách con bé, đây là hạng mục của đoàn đội. Lấy tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta chứ. Làm người phải có điểm mấu chốt, chúng ta cũng không thể bắt con bé làm trái với nguyên tắc của mình.”
Ông nội Du hừ lạnh một tiếng, đảo mắt cũng không trách cứ Du Khuynh nữa.
Du Khuynh kiên quyết không kết hôn, Phó Ký Trầm có thể kiên trì bao lâu khó mà nói. Bọn họ cứ như vậy khắp nơi đều nhân nhượng Phó thị, chờ ngày nào đó Phó Ký Trầm cùng người khác kết hôn, bọn họ nhất định tổn thất không nhỏ.
Đến lúc đó, những cổ đông trong công ty cũng sẽ có ý kiến. Chuyện làm ăn kiên kỵ nhất đó là xử lý theo cảm tính.
Ông nội Du suy xét, quyết định: “Chờ Du Khuynh làm xong hạng mục này, kêu con bé trờ về công ty. Đến lúc đó ta cùng lão Tần thương lượng, đồ uống Lạc Mông cùng khoa học kỹ thuật Lạc Mông sẽ giao cho Du Khuynh và Tần Mạc Lãnh. Để con bé biết Phó Ký Trầm chèn ép chúng ta như thế nào, đừng cả ngày sống trong mộng, còn tưởng rằng tiền là do gió mang tới.”
Du Cảnh Trạch không đồng ý: “Con bé thích làm công việc gì thì làm công việc đó ạ.”
“Ta biết, con thương em gái, không muốn con bé làm ở công ty nhà để cảm thấy ngại ngùng cùng với Phó Ký Trầm.” Ông nội Du thái độ kiên quyết: “Tự nhiên không có chuyện tốt. Tài sản trong nhà có phần con bé, hưởng thụ quyền lợi, tất nhiên con bé cũng phải bỏ ra công sức.”
Tài sản của Du gia, ông chia làm ba phần. Du Cảnh Trạch một nửa, dư lại một nửa. Du Khuynh cùng Du Cảnh Hâm chia đều. Ông không có bất công với kẻ nào, thậm chí là bạc đãi Du Cảnh Trạch. Cuối cùng sự việc lớn bé trong công ty, cơ bản đều do Du Cảnh Trạch nhọc lòng xử lý.
Mà hai đừa cháu gái lại ngồi mát ăn bát vàng, chờ lấy tiền hoa hồng.
Những gia đình có con trai, không ai chia tài sản giống như ông, đa số đều chỉ cho cháu gái của hồi môn, tất cả sản nghiệp đều cho cháu trai. Nhưng ông không làm vậy.
Mấy đứa cháu này, từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, ông cho tụi nó tài sản, chính là muốn chúng nó cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải kiên cường, tự lập.
Nói đến Du Khuynh không hiểu chuyện, ông vô cùng đau lòng. “Con bé đói với cái nhà này, một chút tình cảm cũng không có. Sói mắt trắng”
Du Thiệu Hồng: “Ba, đừng trách con bé.”
Ông cụ nói tiếp “Ta cũng không trách con bé, chỉ là nói sự thật. Lúc trước ta đã nói với con bao nhiêu lần, con đừng có để con bé ở nhà họ Lệ, nhà họ Lệ dạy ra những người không có tình người, nhìn xem hai người cậu của Du Khuynh vì quyền lãnh đạo công ty mà tàn sát lẫn nhau.”
Ông lắc đầu, không nói thêm nữa. Nói cũng mất hứng.
Du Thiệu Hồng không phải không nghĩ đến lúc Du Khuynh ba bốn tuổi, đem con bé đến Bắc Kinh. Nhưng mà bà ngoại của con bé lại không nỡ, nghe được ông muốn đón con bé về, đã khóc trước mặt ông.
Ông có thể làm sao với bà cụ đây!
Ông cũng hiểu được cách làm của bà ngoại Du Khuynh, bà lo lắng ông tái hôn, không ai thương con bé.
Du Thiệu Hồng nhìn về phía ông cụ: “Ba, Du Khuynh ích kỷ chỉ là ích kỷ một chút thôi.”
Có khi không tim không phổi, cũng không có ý gì.
“Nhưng mà, tâm địa con bé thiện lương, con bé cũng chậm rãi thay đổi. Chỉ cần chúng ta cho con bé một chút thời gian. Tính cách của bé hình thành hơn hai mươi năm, không có khả năng mà ngày một ngày hai thay đổi.”
Ông cụ Du: “Nhưng đối thủ cạnh tranh không cho chúng ta thời gian.”
Du Thiệu Hồng hơi há mồm, không thể phản bác. Bên ngoài, nắng đã lên, trời đã sáng. Thời gian uống trà.
Du Khuynh sau khi đổi cà phê đã trở trề vị trí, trong văn phòng nghênh đón khách không mời mà tới. Buổi sáng đi qua văn phòng của ba, thì ông không có ở đó.
Lúc này đang là giờ làm việc, Du Cảnh Trạch lại tìm đến cô.
Linh cảm nghề nghiệp, việc này có liên quan đến tối qua cô đã cao giọng công khai mối quan hệ của mình với Phó Ký Trầm.
“Du tổng, đã lâu không gặp.”
Du Cảnh Trạch đóng cửa lại, tạp âm bên ngoài đã bị cách ly.
Anh đem áo khoác, khoác lên ghế: “Lửa cháy sém đến lông mày, em còn nhàn hạ thoải mái thưởng thức cà phê, ăn bánh quy.”
Du Khuynh nhai kỹ nuốt chậm, lại uống một ngụm cà phê: “Lông mày của em là khắc lên, không sợ bị cháy.”
Du Cảnh Trạch “..”
Du Khuynh dùng khăn giấy lau tay: “Ông nội tìm anh cùng ba hỏi tội?”
“Em nói xem..” Du Cảnh Trạch hỏi lại.
Kết quả này, Du Cảnh Khuynh cũng đã đoán trước được phần nào.
Quan hệ của cô cùng Phó Ký Trầm, không chỉ đơn giản là tình yêu thuần túy, mà còn liên quan đến lợi ích của hai nhà.
“Tần Mặc Lãnh cũng khó thoát khỏi bị vấn tội.” Du Cảnh Trạch đem sự tình nghiêm trọng mật báo.
Du Cảnhh Khuynh ung dung nhìn đầu ngón tay của mình. Hiện tại cô thành người tội ác tài trời. Trên đ ĩa còn dư lại hai cái bánh quy, cô đẩy đến trước mặt Du Cảnh Trạch.
Du Cảnh Trạch không ăn đồ ngọt, đặc biệt là loại bánh quy như thế này, hắn đem đ ĩa bánh đẩy đến trước ba con mèo chiêu tài, xếp chúng nó vây quanh đ ĩa bánh.
Du Khuynh liếc mắt một cái trả lời: “Ông nội bảo anh đến nói gì với em?”
“Hoàn thành xong hạng mục này thì trở về công ty. Cùng với Tần Mặc Lãnh quản lý đồ uống cùng khoa học kỹ thuật Lạc Mông, thêm nữa em quản lý pháp vụ.”
Du Cảnh Trạch sợ cô tính tình ngoan cố, đến lúc đó lại trực tiếp khai chiến cùng ông: “Nếu như em thật sự không muốn trở về, thì qua một đoạn thời gian để ông hết giận hãy tìm ông”
“Được, em trở về.”
Du Cảnh Trạch đứng hình, không dám tin. Nhìn chằm chằm cô. Biểu cảm cô nghiêm túc, ánh mắt bình thường không giống như đang nói giỡn.
“Nghĩ thoáng như vậy?”
“Vì sao phải nghĩ luẩn quẩn trong lòng?”
Trong lòng Du Cảnh Trạch vẫn không yên: “Em cũng không nên áp lực lên chính mình.”
“Em là loại người này sao?”
Du Khuynh lại cầm một cái bánh quy lên thưởng thức. Đây chính là bữa sáng của cô. Sáng bận rộn, đợi nhớ đến việc ăn, sớm đã quá giờ.
Du Cảnh Trạch: “Làm sao tự nhiên lại nghĩ thông suốt?”
“Chuyện này không liên quan đến việc nghĩ thông suốt hay không, chỉ cần không ép em kết hôn, em đều thỏa hiệp. Anh cũng biết trước giờ em đều xem trọng lợi ích.”
Ngày hôm qua vợ của Triệu Thụ Quần đến đây, làm cho cô dấy lên hồi chuông cảnh báo. Một mặt từ bỏ tự do đổi lấy tình cảm, đổi lại không phải là thiên trường địa cửu.
Du Cảnh Trạch vẫn hỏi lại xác định: “Nghĩ kỹ rồi?”
Du Khuynh gật đầu: “Phó Ký Trầm cho em tiền, em có thể toàn tâm toàn ý vì anh ấy giải quyết khó khăn, chứ đừng nói là vì người chia sẻ ưu sầu.”
Vốn dĩ trước khi về nước cô đã có quyết định này. Nếu một người không thể lo liệu được hết công việc, vậy cô nguyện đưa ra một bộ phận tinh lực giúp anh. Nào biết đến ông nội lại kêu cô kết hôn, cuối cùng cãi nhau dẫn đén tan rã trong không vui.
“Lúc trước em lựa chọn làm những việc không phải đụng đến kiện tụng, đi theo đoàn đội làm thu mua, làm IO, làm chuyển đổi cổ phần. Còn không phải vì tích góp kinh nghiệm, để về công ty mình sử dụng sao.”
Du Cảnh Trạch vô cùng bất ngờ. Lúc này anh cảm thấy mình một chút cũng không hiểu em gái mình. Rõ ràng, là người nhà, anh ấy cùng cô có khoảng thời gian ở chung dài nhất.
Du Khuynh nói đến những chuyện trước kia: “Khi đó mỗi khi kết thúc hạng mục, em đều nghĩ, sẽ viết lại những đều tâm đắc để học hỏi, sau đó xem lại chính mình, nếu như sau này công ty nhà mình tiếp xúc với lĩnh vực này, thì mình nên sử dụng phương án nào hợp lý. Lại làm như thế nào để có được sự liên kết giữa các xí nghiệp.”
Có khi viết suốt đêm. Mệt đến đau đầu.
“Em liền giải tỏa bằng việc mua sắm”
Du Cảnh Trạch: “Ừm, biết rồi. Em muốn nói mình là một người rất có nội hàm.”
Du Khuynh “…”
Vui đùa đôi câu, Du Cảnh Trạch trở lại chuyện chính: “Đến lúc đó em phải cùng với Tần Mặc Lãnh kề vai sát cánh, đối thủ là Phó Ký Trầm”
Du Khuynh tất nhiên rõ việc này. Như vậy mới kiên định, mới có thể đi cùng nhau lâu dài.
“Em và Tần Mặc Lãnh, đối phó anh ấy cùng Phùng Mạch. Bọn em ở thế là không thể cùng tồn tại, đấu tranh đạt thứ mình muốn.
Bình luận facebook