Lê vũ thảo nguyên
Tác giả VW
-
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8:
Đầu thu gió se lạnh, Mục Hiểu Nguyệt kéo cao cổ áo khoác tránh gió lùa. Một đêm mất ngủ khiến đôi mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt, cô bước từng bước thong thả trên vỉa hè, thật ra cô rất muốn về tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc lấy tinh thần tiếp tục làm việc, sau khi phân tích sơ bộ, cô để La Y viết báo cáo đầu tiên gửi bên cảnh sát đẩy nhanh tiến trình tra án, nhưng việc Trầm Mịch đang dưỡng thương ở nhà cô khiến cô đổi ý. Cô chọn cách đi bộ cho tinh thần tỉnh táo. Đêm hôm trước, cô quên tài liệu nên đến phòng khám lấy đồ, lúc đi qua gần kho hàng cô phát hiện một nhóm người đang xông vào đánh một người, mặc dù thân thủ của anh ta nhanh nhẹn, ra đòn vào những chỗ hiểm nhưng không gây chết người, trái lại đám người kia từng đòn, từng đòn chỉ muốn lấy mạng, cô gấp đến nỗi chỉ biết xuống xe hô to “các anh cảnh sát mau đến đây có án mạng, có án mạng”. Ngay lập tức nhóm người kia bỏ đi chỉ còn lại người đàn ông nằm bất tỉnh trên nền đất, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm màu đỏ chói mắt. Người ấy là Trầm Mịch.
Rất nhanh cô đã về đến nhà. Mục Hiểu Nguyệt thay dép đi trong nhà rồi nhẹ nhàng mở cửa. Cả căn nhà yên tĩnh, cô rón rén lên tầng, mở cửa phòng khách rồi bước vào.
“Cô về rồi à?”. “Anh .. anh thức dậy sớm thế”. Nghe tiếng Trầm Mịch, Mục Hiểu Nguyệt giật mình như kẻ trộm bị bắt quả tang “Tôi bây giờ mới xong việc. Anh dậy lâu chưa, có bị sốt lại nữa không? Tôi làm bữa sáng ngay bây giờ, anh đợi tí nhé”. Một tràng lại vang lên, Mục Hiểu Nguyệt lại ríu rít vui vẻ để che đi sự ngượng ngập rồi như một cơn gió vội chạy về phòng đóng sập cửa. Mục Hiểu Nguyệt đưa tay ôm ngực hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh “Nhà của mình cơ mà, ngượng phải là anh ta mới đúng chứ”. Lúc thấy anh nằm co trên đất, bản năng bác sĩ trong cô trỗi dậy, thấy quần áo anh mặc là hàng đắt tiền, gương mặt góc cạnh, ngang tàng, cô liền lựa chọn tin tưởng anh không phải kẻ xấu mà đưa anh về nhà. Thân hình anh cao to, rắn chắc trong khi cô lại nhỏ bé, dù cô đã trải qua rèn luyện thể lực nghiêm khắc nhưng đưa được anh vào nhà là cả quá trình vất vả. trong nhà cô không có đàn ông nên cô đành lấy chiếc áo khoác tắm để thay cho anh.
Trầm Mịch cả đêm ngủ mơ màng nên khi nghe tiếng động nhỏ mở cửa là anh đã tỉnh. Đêm qua sau khi cô đi anh đã nhớ lại cuộc giao đấu giữa anh và Tập Ân, việc anh giải quyết Tập Ân trong tầm tay nhưng anh với Tập Ân cùng lớn lên trong cô nhi viện, hai người vốn là anh em tốt, chỉ có điều số phận đã định, để có được chỗ đứng hôm nay không phải dễ dàng nên anh ra tay có phần nhường nhịn. Thừa dịp anh và Tập Ân giao đấu Ngụy Diên liền gọi thuộc hạ đến. Trải qua giao đấu với Tập Ân anh đã tiêu hao bớt sức lực nên khi đấu với đám tay sai được gọi đến anh bị trúng không ít chiêu. Việc anh còn sống sót chắc hẳn do Tập Ân nể tình cũ.
Ngẫm buồn mà cũng không buồn, số phận của anh và Tập Ân đều đã được định sẵn, nếu anh quyết đoán hơn, giờ này thông tin về việc vận chuyển ma túy và vũ khí của Lục Cầm Giao đã nằm trong tay nhưng như vậy Tập Ân sẽ chết.
Đầu thu gió se lạnh, Mục Hiểu Nguyệt kéo cao cổ áo khoác tránh gió lùa. Một đêm mất ngủ khiến đôi mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt, cô bước từng bước thong thả trên vỉa hè, thật ra cô rất muốn về tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc lấy tinh thần tiếp tục làm việc, sau khi phân tích sơ bộ, cô để La Y viết báo cáo đầu tiên gửi bên cảnh sát đẩy nhanh tiến trình tra án, nhưng việc Trầm Mịch đang dưỡng thương ở nhà cô khiến cô đổi ý. Cô chọn cách đi bộ cho tinh thần tỉnh táo. Đêm hôm trước, cô quên tài liệu nên đến phòng khám lấy đồ, lúc đi qua gần kho hàng cô phát hiện một nhóm người đang xông vào đánh một người, mặc dù thân thủ của anh ta nhanh nhẹn, ra đòn vào những chỗ hiểm nhưng không gây chết người, trái lại đám người kia từng đòn, từng đòn chỉ muốn lấy mạng, cô gấp đến nỗi chỉ biết xuống xe hô to “các anh cảnh sát mau đến đây có án mạng, có án mạng”. Ngay lập tức nhóm người kia bỏ đi chỉ còn lại người đàn ông nằm bất tỉnh trên nền đất, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm màu đỏ chói mắt. Người ấy là Trầm Mịch.
Rất nhanh cô đã về đến nhà. Mục Hiểu Nguyệt thay dép đi trong nhà rồi nhẹ nhàng mở cửa. Cả căn nhà yên tĩnh, cô rón rén lên tầng, mở cửa phòng khách rồi bước vào.
“Cô về rồi à?”. “Anh .. anh thức dậy sớm thế”. Nghe tiếng Trầm Mịch, Mục Hiểu Nguyệt giật mình như kẻ trộm bị bắt quả tang “Tôi bây giờ mới xong việc. Anh dậy lâu chưa, có bị sốt lại nữa không? Tôi làm bữa sáng ngay bây giờ, anh đợi tí nhé”. Một tràng lại vang lên, Mục Hiểu Nguyệt lại ríu rít vui vẻ để che đi sự ngượng ngập rồi như một cơn gió vội chạy về phòng đóng sập cửa. Mục Hiểu Nguyệt đưa tay ôm ngực hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh “Nhà của mình cơ mà, ngượng phải là anh ta mới đúng chứ”. Lúc thấy anh nằm co trên đất, bản năng bác sĩ trong cô trỗi dậy, thấy quần áo anh mặc là hàng đắt tiền, gương mặt góc cạnh, ngang tàng, cô liền lựa chọn tin tưởng anh không phải kẻ xấu mà đưa anh về nhà. Thân hình anh cao to, rắn chắc trong khi cô lại nhỏ bé, dù cô đã trải qua rèn luyện thể lực nghiêm khắc nhưng đưa được anh vào nhà là cả quá trình vất vả. trong nhà cô không có đàn ông nên cô đành lấy chiếc áo khoác tắm để thay cho anh.
Trầm Mịch cả đêm ngủ mơ màng nên khi nghe tiếng động nhỏ mở cửa là anh đã tỉnh. Đêm qua sau khi cô đi anh đã nhớ lại cuộc giao đấu giữa anh và Tập Ân, việc anh giải quyết Tập Ân trong tầm tay nhưng anh với Tập Ân cùng lớn lên trong cô nhi viện, hai người vốn là anh em tốt, chỉ có điều số phận đã định, để có được chỗ đứng hôm nay không phải dễ dàng nên anh ra tay có phần nhường nhịn. Thừa dịp anh và Tập Ân giao đấu Ngụy Diên liền gọi thuộc hạ đến. Trải qua giao đấu với Tập Ân anh đã tiêu hao bớt sức lực nên khi đấu với đám tay sai được gọi đến anh bị trúng không ít chiêu. Việc anh còn sống sót chắc hẳn do Tập Ân nể tình cũ.
Ngẫm buồn mà cũng không buồn, số phận của anh và Tập Ân đều đã được định sẵn, nếu anh quyết đoán hơn, giờ này thông tin về việc vận chuyển ma túy và vũ khí của Lục Cầm Giao đã nằm trong tay nhưng như vậy Tập Ân sẽ chết.